Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền
Chương 322:
Sở Thấm nhìn con cá mà thầm thở dài, sau đó nhìn về phía thím Sở còn đang làm việc.
Từ khi cô nói cho thím Sở chỗ có cá, chắc thím Sở có đi câu cá.
Sở Thấm còn tận tình làm mồi câu cho bà ấy, cô thấy mình có thể câu được nhiều cá phần lớn là nhờ việc mình làm mồi câu tốt.
Cũng không biết bà ấy câu được bao nhiêu cá nữa, dù hai ngày này Sở Thấm chỉ ở trong nhà nhưng cô có kính viễn vọng, ngày nào cũng đứng trong vườn rau lấy kính viễn vọng ra nhìn tình hình trong thôn.
Trong hai ngày liên tiếp, cô chỉ thấy chú thím Sở đi về phía đầm nước trong rừng trúc thôi.
Có điều mấy ngày nay trông mặt mũi thím Sở hồng hào tươi tắn như nhặt được tiền, Sở Thấm cũng đoán chắc bà ấy câu được khá nhiều.
Đúng là khá nhiều cá.
Sau khi Trương Bố đi, thím Sở lén tới nói nhỏ với Sở Thấm: “Thím và chú của cháu câu được sáu con cá khá to, thím đoán là chỗ đó bị phát hiện rồi.”
Sở Thấm cũng không biết nên bày tỏ vẻ mặt gì, mãi lâu sau mới thở dài nói: “Cũng được, dẫu sao cá của chúng ta cũng đủ ăn rồi.”
Chỉ là người nuôi cá xong rồi, e là sắp phát điên như Trương Phi Yến trồng khoai lang sắp chín thì bị lợn rừng đào vậy.
Quả nhiên!
Hôm sau lúc Sở Thấm nhận được nửa con cá, đập chứa nước bắt được một đống cá.
Họ bắt được từ đầm nước trong rừng trúc, bảo là đầm nước này trong quy hoạch, có lẽ sẽ được thông với đập chứa nước trong tương lai nên phát hiện ra khá nhiều cá trong quá trình khảo sát thực địa.
Cái này sao có thể bỏ qua được?
Đương nhiên là không thể rồi!
Có thể nói cảnh tượng đó như đang gióng trống khua chiêng, như thể chỉ muốn mua thêm mấy dây pháo về đốt.
Bên hậu cần đập chứa nước tìm được thuyền và lưới đánh cá nên cử mười mấy người đi vớt cá, vớt cả buổi sáng mang về hai thùng cá.
Sở Thấm cũng khá bình tĩnh, nhưng thím Sở nhìn mà đau lòng, lặng lẽ ôm ngực, cảm thấy đau đớn đến mức tim như sắp nhỏ máu.
Còn nhiều cá thế, bà cứ nghĩ còn câu được thêm một chút.
Giờ thì hết rồi, hết sạch rồi.
Trái tim thím Sở như vỡ toang thành hai nửa.
Sau khi có cá, người nấu ăn trong căng tin cũng làm nhiều hơn, ít nhất hai ngày nay ai cũng được một bát canh cá nóng hổi.
Người nấu ăn cũng có tài năng vì canh cá rất khó nấu cho ngon, nước canh trắng ngà thêm chút hành lá, Sở Thấm ăn vào mà đổ mồ hôi.
Xem ra không phải bọn họ không có khả năng mà không thể phát huy với những nguyên liệu nấu ăn trước đó được.
Chuyện này lan truyền nhanh chóng, cùng ngày hôm vớt được cá, Sở Thấm thấy có mấy người vội vàng chạy đến đầm nước.
Cô không biết liệu có ai đang nuôi cá không, chỉ thấy thôn nào xung quanh cũng có người chạy đến, ngay cả thôn Cao Thụ cũng có.
Cuối cùng Sở Thấm cũng hiểu tại sao Trương Phi Yến lại biết đầm nước có cá, cô nghĩ chuyện này từng xảy ra trong ký ức của Trương Phi Yến nhưng cứ có cảm giác là lạ.
Hai ngày sau, liên tục có từng nhóm người đến đầm nước, thím Sở dần nghĩ thoáng hơn.
“Dẫu sao thím cũng có sáu con đủ ăn rồi, ăn đến sang năm cũng đủ nữa.”
Bà ấy lặp đi lặp lại, lúc nói vẫn nghiến răng nghiến lợi làm Sở Thấm thấy bà ấy cũng chưa nghĩ thoáng lắm.
Công việc ở đập chứa nước được thực hiện trong yên bình.
Trước khi vào công trình này, cô không thể tượng tưởng được chỉ dựa vào sức người không thì sao có thể xây đập chứa nước lớn như thế được?
Lúc cô đứng dưới đáy đập còn nông, nhìn người bên cạnh không ngừng xây đắp dọc thành đập chỉ bằng hai bàn tay, trông họ như những con kiến dùng sức lực yếu ớt để thay đổi mảnh đất này, trong lòng Sở Thấm cũng thấy chấn động.
Cô nhớ đến một từ lúc đọc sách giáo khoa tiểu học: Ngu Công dời núi.
Tất cả những gì bọn họ làm bây giờ không phải là Ngu Công dời núi trong thời đại này đó sao.
Vừa nhỏ bé mà vừa vĩ đại.
Hai ngày sau, tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Quản lý đập chứa nước cứ lôi kéo mãi không cho mọi người về thôn.
Nhưng tuyết rơi nên phải ngừng công việc, không ngừng lại thì cũng không làm được, Sở Thấm cảm nhận được đất cũng đông cứng lại rồi.
Đào đất cũng khó hơn ngày bình thường, cô ngẩng đầu lên nhìn Trương Bố đang ngồi xổm bên cạnh, thầm nghĩ: Chắc sắp được về nhà rồi.
Cô đoán rất chuẩn, lúc ăn cơm, Trương Bố nói: “Mai mọi người đừng đến nữa, nghỉ ngơi trong nhà cho khỏe, đợi qua tết đi.”
Mọi người yên lặng trong thoáng chốc, sau đó ồn ào hoan hô nhiệt tình.
“Thật à? Sau này không cần đến nữa sao, sao tôi nghe như đang nằm mơ vậy?”
Trương Bố cười mắng: “Dẹp đi! Đừng nghĩ ngợi nữa, qua tết rồi vẫn phải đến.”
Sắp đến lúc cày bừa vụ xuân, thôn sẽ không cho nhiều người đến đập chứa nước như thế.
Nông thôn luôn lấy sản xuất nông nghiệp làm đầu.
Dù là việc ở đập chứa nước hay luyện sắt thép, những lúc rảnh rỗi thì không sao, đến vụ mùa thì phải nhường cho sản xuất nông nghiệp.
“Ôi! Nói chung có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.”
“Đúng vậy, nghe nói nông trường bên Đông Hồ và Tùng Minh phải chuyển đi, mau nghỉ ngơi đi, nhân lúc rảnh rỗi vào mà xem có đồ gì dùng được hay không.”
Sở Thấm vểnh tai lên nghe.
Chuyển đi sao?
Chuyển đi rồi thì mảnh đất trống để làm gì?
Không chỉ có một mình cô tò mò, trên đường đến căng tin cũng có người hỏi thắc mắc của cô.
“Ai mà biết được chứ, tôi chỉ thấy mấy hôm trước có người đi tới đi lui gần đó, trông không giống người bản địa, đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn cực kỳ khách khí với bọn họ.”
Sở Thấm nghi ngờ trong lòng: Chẳng lẽ là người thành phố?
Bây giờ người ở nông thôn và người trong thành phố khá khác nhau.
Người trong thành phố ăn thuế lương thực, có đủ các loại phiếu, đặc biệt là phiếu vải.
Quần áo bị sờn có nhiều mảnh vá, rộng thùng thình chưa chắc là người trong thành phố, nhưng những người quần áo chỉnh tề, thậm chí còn mặc kiểu Tôn Trung Sơn và áo sơ mi trắng thì đến chín mươi chín phần trăm là người thành phố.
“Tôi thấy có vẻ như xây cái gì đó, nghe đồn là nhà máy hay sao đấy, chẳng lẽ lại là… xây nhà máy à?”
Nói xong người bên cạnh cười ha ha.
“Nghĩ gì vậy chứ, sao chỗ chúng ta lại xây nhà máy, nhà máy gì? Anh nghĩ nhiều rồi, ai lại xây nhà máy trong khe núi.”
“Không chừng anh nghe nhầm rồi đấy.”
“Ôi không nói chứ, tôi thấy cũng có thể đấy, nếu không người ta chạy từ xa đến đây làm gì?”
Sở Thấm thầm gật đầu, cô cũng cảm thấy thế, có lẽ là xây nhà máy thật, hoặc là một nhóm người di dân đến, cũng chỉ có từng đấy chuyện thôi.
Buổi trưa ăn cơm trong căng tin.
Bình thường Sở Thấm ngồi bên ngoài căng tin vì trong căng tin không có chỗ ngồi.
Lần này cô đi làm ở đập chứa nước nên lại bị lạnh đến nứt da tay, da chân cũng bị nứt theo, chút thịt trên người tích lũy được từ mùa thu cũng mất hết.
Nếu có người hỏi cô nhận lại được gì?
Cô nhận được kỹ năng ngồi ở nơi tuyết rơi không có gì che chắn mà vẫn có thể ăn cơm ngon lành.
Lúc này Sở Thấm bưng bát cơm, yên lặng cách xa đám đông đến dưới một tán cây lớn.
Cô múc cơm ăn, từng bông tuyết rơi lả tả như lông ngỗng lên tóc cô, còn rơi cả vào trong bát cơm của cô.
Tuyết trắng rơi vào bát cơm bị hơi nóng của đồ ăn hòa tan rồi thấm ngược vào đồ ăn.
Sở Thấm co rút khóe miệng, bất đắc dĩ nhắm mắt.
Trời ạ, cô chỉ muốn ăn một bữa cơm đơn giản mà thôi.
Sở Thấm nhanh chóng ăn hết cơm, bỏ bát đũa vào giỏ trúc của mình rồi tiếp tục công việc.
Trong số những người đào đập chứa nước không có ai quá lười biếng, mọi người ăn xong lúc nào thì làm việc lúc đó, lúc Sở Thấm bắt đầu đào, đã có nhiều người đào dưới hố rồi.
Sở Thấm cảm thán, cô không biết phải sửa đập chứa nước to đến mức nào, từ lời Trương Phi Yến nói cũng có thể đoán nó cỡ trung bình lớn.
Thời gian dần trôi qua, những người ăn uống xong xuôi tiếp tục công việc càng lúc càng nhiều, trừ lúc uống nước ra, Sở Thấm chỉ dừng tay một lần để ăn bánh bao trắng lót dạ.
Lúc trời dần tối, đúng năm giờ, tiếng chuông đồng cuối cùng cũng vang lên.
“Leng keng leng keng leng keng…”
“Tan làm!”
“Ôi… cuối cùng cũng tan làm rồi!”
Có người mừng chỉ muốn nhảy cẫng lên, làm việc vào mùa đông đúng là quá mệt.
Sở Thấm cũng mỉm cười, thím Sở bận rộn chạy đến xách theo giỏ trúc của hai người: “Đừng chen lấn, thím lấy đồ rồi, chúng ta về nhà luôn đi.”
“Chú đâu rồi ạ?” Cô hỏi.
Thím Sở không quan tâm: “Hầy, cháu quan tâm chú cháu làm gì, dẫu sao ông ấy cũng không có tiền, không sợ ông ấy đi đánh bài uống rượu là được.”
Sở Thấm: “...”
Cô nhận ra thím Sở không quan tâm thật, rõ ràng là chú Sở làm việc trong đập chứa nước nhưng hai người hiếm khi gặp nhau, càng ít nói chuyện với nhau hơn, bình thường lúc ăn cơm cũng không ăn cùng nhau.
Người độc thân từ trong bụng mẹ như Sở Thấm không hiểu lắm, nếu hai người ở chung một nhà thì vẫn ổn, nếu ra ngoài lại có cảm giác nhìn nhau thấy ghét.
Đó là tình yêu sao?!
Sở Thấm chỉ cảm thấy nổi da gà.
Cô cầm giỏ trúc chậm rãi đi về nhà, vì gió tuyết lớn nên đi gần một tiếng mới về đến nhà.
Lúc vào nhà, Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, đến hôm nay cô mới làm xong việc của cả năm, đúng là làm người ta chua xót mà.
Sở Thấm đun nước đi tắm, tiện thể giặt quần áo rồi thu quần áo treo bên ngoài vào.
Cô sờ những bộ giặt hôm qua, chẳng thấy ngạc nhiên khi nó vẫn chưa khô.
Cô sờ bộ giặt hôm kia cũng chưa thấy khô, thậm chí những bộ giặt ba hôm trước nữa cũng không khô.
Còn tại sao chỉ đến ba hôm trước là vì cô lật cả tủ quần áo lên mấy lần cũng chỉ tìm ra có mấy bộ đồ.
Ôi! Cô vẫn còn là người nghèo.
Ước mơ cuối cùng là không lo cơm áo.
Trước mắt cô chỉ có thể làm đến mức không lo cơm thôi.
Quả nhiên xây cái đình này là lựa chọn đúng đắn, sau khi có cái đình này, Sở Thấm có thể ở bên ngoài lúc mưa tuyết.
Sở Thấm bỏ những bộ đồ chưa khô lên giá rồi ngồi bên cạnh đợi.
Cô đang đợi gì? Cô đợi để lật quần áo lại, không lật thì quần áo cháy mất.
Đương nhiên, để quần áo không bị nóng quá mà trở nên cứng lại.
Để tránh việc không có đồ mặc, Sở Thấm chỉ có thể liên tục ngồi canh bên giá sấy.
Dù có tuyết rơi nhưng có giá sấy không ngừng tỏa nhiệt nên cô không hề cảm thấy lạnh.
Trước khi hong khô quần áo, cô đã nấu cơm xong.
Cô thích ăn canh xương hầm khi trời vào đông, hôm nay cô hầm canh móng heo với măng trúc.
Chỗ măng trúc cô trữ lại hôm trước cũng có tác dụng, nấu canh cực kỳ ngon, mùi thơm đặc trưng của măng hòa cùng mùi thơm của xương hầm cực kỳ phù hợp, Sở Thấm rất thích, món này đã vượt qua canh xương hầm rong biển, trở thành món ăn yêu thích của cô.
Sau đó cô lấy nửa con cá được nhận hôm trước ra nướng rồi hầm đậu hũ.
Cô lấy đậu hũ từ cậu út Dương, sáng sớm hôm nay, cậu út Dương đã mang đậu hũ đến cho cô, chắc là nhà cậu út tự làm nên vẫn còn nóng hổi, cô cắt một miếng nhỏ chấm xì dầu ăn, ăn xong mới đến đập chứa nước.
Sở Thấm vừa lật quần áo vừa suy nghĩ: Ngày mai, à không, ngày kia cô cũng hầm đậu hũ ăn.
Ngày mai cô phải nghỉ ngơi một ngày, tranh thủ ngủ đến giờ ăn trưa mới dậy.
Trời lạnh, ngày nào thím Trương cũng mắng Trương Phi Yến vì cô ấy ngủ đến sát giờ ăn trưa.
Sở Thấm thầm nghĩ cô cũng phải thử xem sao!
Dù có hơi khó.
Quần áo mấy hôm trước gần như đã hong khô, chỉ còn lại quần áo hôm qua và hôm nay.
Quần áo hôm nay treo lên còn nhỏ nước, dù quần áo hôm qua không còn nhỏ nước nữa nhưng vẫn còn ướt.
Sở Thấm vừa đặt quần áo lên giá sấy, giá sấy lập tức tỏa ra hơi nước màu trắng.
Trên giá sấy lập tức mờ hơi nước, Sở Thấm nghe tiếng quần áo ẩm hong dưới nhiệt độ cao mà khó chịu, nhún vai tránh ra xa.
Quần áo hôm qua nhiều hơi nước nên không cần phải canh mãi, Sở Thấm đi vào phòng bưng hai cái nồi đất từ trong lò ra.
Cô đặt nồi đất lên bàn rồi chạy đến thùng gỗ nấu cơm xem thử.
Cô vừa mở nắp ra, mùi cơm đã xộc vào mũi.
Sở Thấm hít sâu một hơi rồi đậy nắp lại, chỉ ước lửa trong giá sấy mạnh hơn để cô nhanh được ăn cơm.
Cuối cùng, sau gần hai mươi phút, quần áo được cũng được hong gần xong, dù chưa khô hẳn nhưng nếu để trong phòng ngủ có lò sưởi âm tường cũng khô được.
Sở Thấm chạy đi ăn cơm, vội vàng bới một bát cơm to.
Lúc cô thấy Tiểu Bạch cứ quấn quanh chân cô gào lên, còn bò lên chân cô thì cô bực mình!
“Không phải ban nãy đã cho mày ăn hai miếng thịt lớn rồi sao!”
“Lại còn cho mày ăn ba củ khoai lang nướng nữa! Ba củ đấy!”
Cô muốn mắng người, không, mắng chó, nhưng chưa nói nên lời đã nghẹn lại.
Chẳng có ý nghĩa gì, so đo với con chó thì có ý nghĩa gì chứ.
*
Sau khi cô làm xong việc ở đập chứa nước quay về nhà, rất nhanh đã đến mồng tám tháng chạp.
Mồng tám tháng chạp ăn cháo, mấy ngày sau là đến tết.
Cô không ăn cháo nhưng vẫn chuẩn bị đón tết, đầu tiên là phải tổng vệ sinh.
Thím Sở đã tổng vệ sinh tận mấy lần nên cực kỳ quen thuộc, đợi hôm nào thời tiết tốt, nhiều nắng thì quét dọn sạch trong nhà.
Vì Sở Thấm thích tích trữ đồ nên trong nhà cô có khá nhiều những thứ linh tinh.
Có những thứ đã bị sâu mọt đục, nhiều thứ bị mốc bị mang hết ra ngoài sân.
Cái nào đốt được thì đốt, không đốt được thì ném ra ngoài.
Ổ chó của Tiểu Bạch cũng được cô đổi thành cái mới.
Lúc giữa trưa nhiệt độ cao, con chó Tiểu Bạch cũng bị cô túm vào thùng để tắm, đổi ba lần nước đến khi nước trong mới thôi.
Cô tổng vệ sinh mất cả ngày, khá tốn sức nhưng không tốn thời gian lắm, làm mấy món đồ đón tết mới là chuyện quan trọng.
Nguyên liệu của cô thì dư dả, không cần phải đến xã cung ứng hay lên huyện mua đồ.
Sở Thấm muốn làm bánh quẩy, món này có thể dùng được trong thời gian dài, lúc không làm gì, thỉnh thoảng lấy hai cái ra cũng tốn mất nửa ngày.
Chỉ là quá trình làm bánh quẩy rất phiền phức thím Sở biết cô muốn làm bánh quẩy mới nói: “Hay là chúng ta làm cùng nhau đi, nguyên liệu cháu với thím chia mỗi người một nửa, làm xong chia đều là được.”
Nói xong, bà ấy chợt nghĩ ra gì đó nên cảm thán: “Trước đây thím và mẹ cháu cùng làm bánh gạo cũng như thế này.”
Bây giờ bà ấy không kiêng nhắc đến bố mẹ Sở Thấm trước mặt cô nữa, chắc là bà ấy nhận ra Sở Thấm không còn đau lòng muốn chết, nghĩ là Sở Thấm nghĩ thoáng hơn rồi.
Sở Thấm ngẩn người: “Thế cũng được.”
Dẫu sao hai người làm vẫn nhanh hơn một người.
Thím Sở cười nói: “Thím Trương cũng muốn làm bánh quẩy sao.”
Sở Thấm đặt đồ lên bàn: “Thế làm cùng nhau thôi, cũng làm thôi mà.”
Làm bánh quẩy cần dùng rất nhiều bột mì, đường và dầu, còn cần dùng trứng gà nữa.
Mấy món này ở nông thôn có cả, mỗi người mang một phần đến rồi bắt đầu làm.
Thím Sở có sở trường làm món này, lúc nhào bột cũng do bà ấy làm.
Sở Thấm nghiêm túc ghi nhớ trình tự từng bước thím Sở làm, thấy thím Sở chia ba phần bột đổ vào một cái thay gỗ to rồi thêm dầu, muối và đường vào.
Đúng vậy, còn phải bỏ muối vào nữa.
Bà trộn lên rồi thêm trứng gà, sau đó trộn tiếp, trộn đến khi kết dính lại thì nhào thành một cục bột.
Lúc thím Sở nhào bột, Sở Thấm tự giác đi nhóm lửa, đợi bà ấy nhào bột xong chuẩn bị làm thì Sở Thấm lấy khăn ra lau bếp lò.
Thím Trương nhìn mà ganh tị.
Không phải bà ấy thích mắng Phi Yến nhà bà, mà là Phi Yến nhà bà còn chẳng được một nửa con nhà người ta.
Không chỉ về mặt làm việc mà còn cả về khả năng quan sát nữa.
Nhìn Sở Thấm nhà người ta có thể làm xong mọi chuyện trước khi thím nhà người ta dặn, lại còn làm rất cẩn thận nữa.
Phi Yến nhà bà… chắc giờ này còn đang nằm trên giường ngủ.
Thím Trương cảm thấy so sánh hai người với nhau chỉ khiến người ta tức chết, nhưng dẫu sao đó cũng là con gái bà, có chê bai cũng là của nhà bà.
Bà thầm thở dài, vứt vỏ trứng ra sân cho gà ăn rồi xếp mấy cái ghế ra, trong lúc đợi cục bột lên men, mọi người ngồi trong sân trò chuyện.
Hôm nay không có tuyết rơi, mặt trời sáng giữa không trung, ánh nắng giúp người ta thấy ấm áp trải đều khắp sân.
Sở Thấm nhìn xung quanh, đến lâu thế rồi mới nhớ đến chú Sở bèn hỏi: “Thím, chú đâu ạ?”
Thím Sở bĩu môi: “Chú của cháu lên núi đốn củi rồi, ở trong nhà lâu quá, cuối cùng bị thím đuổi lên núi.”
Thím Trương không khỏi che miệng cười, sáng nay lúc còn ở nhà, bà nghe thấy tiếng nhà bên cạnh đánh nhau.
Thím Sở đắc ý nhướn lông mày sắp cao đến tận mang tai, cảm giác chuyện lấy lại tiền của chú Sở cực kỳ tốt.
Bà ấy lại nói: “Sở Hồng và Sở Kiến đang đi học, Sở Hồng còn đỡ, Sở Kiến lười biếng y như cha nó.”
Nói xong bà ấy lại nhìn Sở Thấm, buồn bực nói: “Nhà họ Sở mấy đứa toàn là con gái được hưởng từ tổ tiên, chú và em trai cháu toàn là đồ lười biếng, kỳ lạ thật đấy.”
Sở Thấm: “...”
Cũng không hẳn, chắc chỉ có một mình Sở Hồng thôi.
Sở Hồng là một hạt giống tốt, người ở nhà suốt không ra ngoài như Sở Thấm cũng nghe được hai thầy giáo trí thức nói Sở Hồng học rất giỏi.
Họ nói cô ấy có thiên phú, học một chút là hiểu.
Họ nói cô ấy chăm chỉ nỗ lực, bài tập phải làm gấp đôi người khác nhưng không hề dối trá mà hoàn thành cực kỳ nghiêm túc.
Sở Thấm rất bội phục những người như thế, cô cảm thấy dù mình có xuyên qua sớm hơn, xuyên vào nguyên chủ lúc có độ tuổi như Sở Hồng thì cô cũng không học được như Sở Hồng.
Lúc cô đi học, khả năng tiếp thu còn lâu mới bằng Sở Hồng, mà khả năng này không thể tăng lên chỉ nhờ sống lại, xuyên qua hoặc là trưởng thành hơn được.
Thím Trương nghe mà lòng lại chua xót.
Chết mất, có phải nhà họ Sở chôn mộ tổ tốt nên phong thủy tốt không, nếu không sao lại có hết hạt giống này đến hạt giống khác vậy.
May mà thím Sở không nói về chủ đề này nữa, bà ấy và thím Trương nhắc đến chủ đề gây sốt nhất trong mười dặm gần đây.
“Ôi này, thế là mảnh đất chỗ nông trường cải tạo lại để xây nhà máy thật à?” Thím Sở cắn hạt dưa hỏi, tiện tay đưa một ít cho thím Trương.
Cái gì thím Trương cũng biết, tin nào bà cũng hay.
Bà gật đầu nói: “Có lẽ thế, còn có người đến hỏi bí thư công xã nữa, nhưng bí thư công xã không nói.”
Nói rồi bà nhìn ra ngoài, thấp giọng nói: “Bà không biết thôi, hình như bí thư công xã của chúng ta định chuyển đi nơi khác, không biết bí thư mới như thế nào, có năng lực ra sao nữa.”
Sở Thấm tự nhủ trong lòng: Cái này phải hỏi Trương Phi Yến nhà thím, cô ấy biết rõ nhất.
Thật ra Sở Thấm cũng rất tò mò, dẫu sao năng lực và phẩm hạnh của bí thư công xã cũng liên quan đến tương lai của bọn họ.
Thời gian trước, đội trưởng Hàn không chống đỡ nổi nữa, một ngày trước khi Sở Thấm đi đập chứa nước thì tổ chức cho người đi đào hố để xây lò phân lân khử oxy.
Chỗ vốn là đất hoang ở thôn Bắc Nguyên giờ mọc lên như nấm, khắp nơi toàn là hố đào.
Sở Thấm không dám đi đến đó, cô sợ mình bất cẩn ngã xuống hố.
Chỗ đó dù có là lợn rừng hay sói hoang cũng chẳng đi được mấy bước!
Nhắc đến lợn rừng và sói hoang, Sở Thấm lại nghĩ mình có cần đi một chuyến lên núi trước khi tuyết rơi ngập núi hay không, đặc biệt là đến đỉnh Thanh Tuyền và núi Bạch Thạch, cô đặt bẫy ở cả hai nơi.
Chỉ là bột chưa lên men xong, nhà thím Trương bên cạnh có tiếng động vang lên.
Đó là Trương Phi Yến. Cô ấy không thể tin nổi nói: “Cái gì? Xây nhà máy gì cơ!
Tiếng hét này làm người ta giật mình kêu lên, Sở Thấm chưa kịp phản ứng lại đã thấy một cái đầu thò lên trên bức tường giữa hai nhà: “Mẹ, mẹ nói xây nhà máy gì thế?”
Người lạnh nhạt như Sở Thấm, lúc này cũng không nhịn được mỉm cười.
Miệng Trương Phi Yến đầy bọt, tay cầm bàn chải đánh răng, vội vàng không kìm nổi mới hỏi.
Thím Trương đứng phắt dậy: “Nhóc thúi này, muốn dọa chết mẹ à.”
Trương Phi Yến nhổ bọt trong miệng ra, tựa vào tường tròn mắt hỏi: “Mẹ, mẹ nói cho con muốn xây nhà máy gì trước đã?”
Thím Trương ngồi xuống, không nhịn được nói: “Xây nhà máy gì cũng chẳng liên quan đến chúng ta, hỏi nhiều thế làm gì?”
“Có liên quan chứ, sao lại không liên quan?”
Tim Trương Phi Yến đập thình thịch, sau đó cô ấy nhìn về phía Sở Thấm.
Sở Thấm: “...”
“Không phải chứ, cô nhìn tôi làm gì?”
Cô rất yên lặng, qua phản ứng của Trương Phi Yến có thể thấy đời trước không xây nhà máy, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô thật.
Chuyện khác ít nhiều gì cô cũng tham gia vào, hoặc là chỉ giúp một tay, vì có cô xuất hiện mà xảy ra hiệu ứng cánh bướm.
Nhưng chuyện lớn như xây nhà máy, một cái đập cánh nhỏ của Sở Thấm sao có thể gây ra thay đổi to lớn như vậy được?
Đúng vậy, Trương Phi Yến cũng đang suy nghĩ, làm sao mà Sở Thấm thúc đẩy được?
Hai người nghĩ nát óc cũng không ra vì chuyện trên thế gian này vốn đều liên quan đến nhau.
Năm nay phong cách phóng đại đang rất thịnh hành, trước kia sản lượng khắp mọi nơi đều “liên tục tăng lên”, nhưng tăng lên thật hay giả thế nào sao lại không có số liệu?
Có những chuyện không thể động vào không có nghĩa là không điều tra ra.
Đến lúc cấp trên bắt đầu thanh tra, có bao nhiêu sản lượng một mẫu đều cử người điều tra rõ ràng.
Trùng hợp thế nào mà sản lượng công xã Dương Tử Câu của huyện Tân Minh xếp thứ 31 toàn thành phố, còn đời trước xếp thứ 30.
Cũng không kém thôn xếp trước nhiều lắm, mà lượng chênh lệch này lại bằng lượng mà thôn Cao Thụ giao thiếu.
Điều trùng hợp hơn là người ta chỉ kiểm tra 30 công xã đầu tiên, xã Dương Tử Câu xếp thứ 31 nhưng cũng không thoát đưuọc.
Vì thế mà công xã Dương Tử Câu sắp chào đón một bí thư công xã khác hẳn đời trước.
Mà Sở Thấm và Trương Phi Yến không biết những chuyện này.
Bí thư mới là người trên tỉnh, khả năng không tệ, bối cảnh thâm sâu.
Bây giờ bà ấy đang chuẩn bị nhâm chức vào năm sau.
Theo lý mà nói, bà ấy sẽ không đến công xã Dương Tử Câu, với quan hệ trong nhà, chắc là bà ấy sẽ được phân đến nhậm chức ở một công xã có giao thông thuận lời, nhân khẩu nhiều, diện tích lớn.
Nhưng vẫn câu nói đó, nhà người ta có quan hệ.
Tỉnh sắp xây dựng một nhà máy quốc doanh, cụ thể là nhà máy quốc doanh Hồng Tinh, dù nói là làm dưới danh nghĩa nhà máy sắt thép nhưng thực tế không do nhà máy sắt thép quản lý.
Bao gồm cả việc chọn địa phương, ba địa phương lúc đầu đều có ưu điểm, khuyết điểm riêng, sau khi bàn bạc với nhau, học quyết định loại bỏ vị trí ngoại thành phía Nam.
Nơi đó nhỏ quá nên không đủ dùng.
Người dân còn hỗn loạn, không quá yên bình, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau đó bọn họ phân vân giữa thành phố Thượng Nguyên và huyện Tân Minh, bàn bạc một lúc lâu mà vẫn khó quyết định.
Thành phố Thượng Nguyên có các công trình từ cơ sở, nhưng huyện Tân Minh có tàu lửa.
Thành phố Thượng Nguyên có nhiều nhân khẩu, nhưng xung quanh huyện Tân Minh toàn là núi, tuy đường nhỏ nhưng dễ sửa chữa, sau khi sửa có thể nối thẳng từ nhà ga ra đường lớn, có thể bảo vệ tốt cho nhà máy máy móc.
Cuối cùng bọn họ quyết định bỏ phiếu, huyện Tân Minh giành được quyền sở hữu nhà máy máy móc kia chỉ với một phiếu hơn.
Một phiếu đó là ông cậu của bí thư mới bình chọn, ông ấy cũng không biết phải chọn thế nào, nhưng cháu gái đã muốn đến huyện Tân Minh làm bí thư thì ông ấy cũng tiện tay bầu cho huyện Tân Minh.
Không ai ngờ lại chỉ chênh nhau một phiếu.
Ông cậu không hiểu lượt phiếu của mình chấn động đến mức nào, ông ấy về nhà than với cháu gái: “Văn Quân à, cháu may mắn phết đấy, lúc nhà máy mới được xây dựng thì nơi cháu sắp nhậm chức cũng có luồng gió mới, cháu tự tính toán xem nhé.”
Tần Văn Quân ngạc nhiên.
Bánh trên trời rơi xuống sao?
Từ khi cô nói cho thím Sở chỗ có cá, chắc thím Sở có đi câu cá.
Sở Thấm còn tận tình làm mồi câu cho bà ấy, cô thấy mình có thể câu được nhiều cá phần lớn là nhờ việc mình làm mồi câu tốt.
Cũng không biết bà ấy câu được bao nhiêu cá nữa, dù hai ngày này Sở Thấm chỉ ở trong nhà nhưng cô có kính viễn vọng, ngày nào cũng đứng trong vườn rau lấy kính viễn vọng ra nhìn tình hình trong thôn.
Trong hai ngày liên tiếp, cô chỉ thấy chú thím Sở đi về phía đầm nước trong rừng trúc thôi.
Có điều mấy ngày nay trông mặt mũi thím Sở hồng hào tươi tắn như nhặt được tiền, Sở Thấm cũng đoán chắc bà ấy câu được khá nhiều.
Đúng là khá nhiều cá.
Sau khi Trương Bố đi, thím Sở lén tới nói nhỏ với Sở Thấm: “Thím và chú của cháu câu được sáu con cá khá to, thím đoán là chỗ đó bị phát hiện rồi.”
Sở Thấm cũng không biết nên bày tỏ vẻ mặt gì, mãi lâu sau mới thở dài nói: “Cũng được, dẫu sao cá của chúng ta cũng đủ ăn rồi.”
Chỉ là người nuôi cá xong rồi, e là sắp phát điên như Trương Phi Yến trồng khoai lang sắp chín thì bị lợn rừng đào vậy.
Quả nhiên!
Hôm sau lúc Sở Thấm nhận được nửa con cá, đập chứa nước bắt được một đống cá.
Họ bắt được từ đầm nước trong rừng trúc, bảo là đầm nước này trong quy hoạch, có lẽ sẽ được thông với đập chứa nước trong tương lai nên phát hiện ra khá nhiều cá trong quá trình khảo sát thực địa.
Cái này sao có thể bỏ qua được?
Đương nhiên là không thể rồi!
Có thể nói cảnh tượng đó như đang gióng trống khua chiêng, như thể chỉ muốn mua thêm mấy dây pháo về đốt.
Bên hậu cần đập chứa nước tìm được thuyền và lưới đánh cá nên cử mười mấy người đi vớt cá, vớt cả buổi sáng mang về hai thùng cá.
Sở Thấm cũng khá bình tĩnh, nhưng thím Sở nhìn mà đau lòng, lặng lẽ ôm ngực, cảm thấy đau đớn đến mức tim như sắp nhỏ máu.
Còn nhiều cá thế, bà cứ nghĩ còn câu được thêm một chút.
Giờ thì hết rồi, hết sạch rồi.
Trái tim thím Sở như vỡ toang thành hai nửa.
Sau khi có cá, người nấu ăn trong căng tin cũng làm nhiều hơn, ít nhất hai ngày nay ai cũng được một bát canh cá nóng hổi.
Người nấu ăn cũng có tài năng vì canh cá rất khó nấu cho ngon, nước canh trắng ngà thêm chút hành lá, Sở Thấm ăn vào mà đổ mồ hôi.
Xem ra không phải bọn họ không có khả năng mà không thể phát huy với những nguyên liệu nấu ăn trước đó được.
Chuyện này lan truyền nhanh chóng, cùng ngày hôm vớt được cá, Sở Thấm thấy có mấy người vội vàng chạy đến đầm nước.
Cô không biết liệu có ai đang nuôi cá không, chỉ thấy thôn nào xung quanh cũng có người chạy đến, ngay cả thôn Cao Thụ cũng có.
Cuối cùng Sở Thấm cũng hiểu tại sao Trương Phi Yến lại biết đầm nước có cá, cô nghĩ chuyện này từng xảy ra trong ký ức của Trương Phi Yến nhưng cứ có cảm giác là lạ.
Hai ngày sau, liên tục có từng nhóm người đến đầm nước, thím Sở dần nghĩ thoáng hơn.
“Dẫu sao thím cũng có sáu con đủ ăn rồi, ăn đến sang năm cũng đủ nữa.”
Bà ấy lặp đi lặp lại, lúc nói vẫn nghiến răng nghiến lợi làm Sở Thấm thấy bà ấy cũng chưa nghĩ thoáng lắm.
Công việc ở đập chứa nước được thực hiện trong yên bình.
Trước khi vào công trình này, cô không thể tượng tưởng được chỉ dựa vào sức người không thì sao có thể xây đập chứa nước lớn như thế được?
Lúc cô đứng dưới đáy đập còn nông, nhìn người bên cạnh không ngừng xây đắp dọc thành đập chỉ bằng hai bàn tay, trông họ như những con kiến dùng sức lực yếu ớt để thay đổi mảnh đất này, trong lòng Sở Thấm cũng thấy chấn động.
Cô nhớ đến một từ lúc đọc sách giáo khoa tiểu học: Ngu Công dời núi.
Tất cả những gì bọn họ làm bây giờ không phải là Ngu Công dời núi trong thời đại này đó sao.
Vừa nhỏ bé mà vừa vĩ đại.
Hai ngày sau, tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Quản lý đập chứa nước cứ lôi kéo mãi không cho mọi người về thôn.
Nhưng tuyết rơi nên phải ngừng công việc, không ngừng lại thì cũng không làm được, Sở Thấm cảm nhận được đất cũng đông cứng lại rồi.
Đào đất cũng khó hơn ngày bình thường, cô ngẩng đầu lên nhìn Trương Bố đang ngồi xổm bên cạnh, thầm nghĩ: Chắc sắp được về nhà rồi.
Cô đoán rất chuẩn, lúc ăn cơm, Trương Bố nói: “Mai mọi người đừng đến nữa, nghỉ ngơi trong nhà cho khỏe, đợi qua tết đi.”
Mọi người yên lặng trong thoáng chốc, sau đó ồn ào hoan hô nhiệt tình.
“Thật à? Sau này không cần đến nữa sao, sao tôi nghe như đang nằm mơ vậy?”
Trương Bố cười mắng: “Dẹp đi! Đừng nghĩ ngợi nữa, qua tết rồi vẫn phải đến.”
Sắp đến lúc cày bừa vụ xuân, thôn sẽ không cho nhiều người đến đập chứa nước như thế.
Nông thôn luôn lấy sản xuất nông nghiệp làm đầu.
Dù là việc ở đập chứa nước hay luyện sắt thép, những lúc rảnh rỗi thì không sao, đến vụ mùa thì phải nhường cho sản xuất nông nghiệp.
“Ôi! Nói chung có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.”
“Đúng vậy, nghe nói nông trường bên Đông Hồ và Tùng Minh phải chuyển đi, mau nghỉ ngơi đi, nhân lúc rảnh rỗi vào mà xem có đồ gì dùng được hay không.”
Sở Thấm vểnh tai lên nghe.
Chuyển đi sao?
Chuyển đi rồi thì mảnh đất trống để làm gì?
Không chỉ có một mình cô tò mò, trên đường đến căng tin cũng có người hỏi thắc mắc của cô.
“Ai mà biết được chứ, tôi chỉ thấy mấy hôm trước có người đi tới đi lui gần đó, trông không giống người bản địa, đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn cực kỳ khách khí với bọn họ.”
Sở Thấm nghi ngờ trong lòng: Chẳng lẽ là người thành phố?
Bây giờ người ở nông thôn và người trong thành phố khá khác nhau.
Người trong thành phố ăn thuế lương thực, có đủ các loại phiếu, đặc biệt là phiếu vải.
Quần áo bị sờn có nhiều mảnh vá, rộng thùng thình chưa chắc là người trong thành phố, nhưng những người quần áo chỉnh tề, thậm chí còn mặc kiểu Tôn Trung Sơn và áo sơ mi trắng thì đến chín mươi chín phần trăm là người thành phố.
“Tôi thấy có vẻ như xây cái gì đó, nghe đồn là nhà máy hay sao đấy, chẳng lẽ lại là… xây nhà máy à?”
Nói xong người bên cạnh cười ha ha.
“Nghĩ gì vậy chứ, sao chỗ chúng ta lại xây nhà máy, nhà máy gì? Anh nghĩ nhiều rồi, ai lại xây nhà máy trong khe núi.”
“Không chừng anh nghe nhầm rồi đấy.”
“Ôi không nói chứ, tôi thấy cũng có thể đấy, nếu không người ta chạy từ xa đến đây làm gì?”
Sở Thấm thầm gật đầu, cô cũng cảm thấy thế, có lẽ là xây nhà máy thật, hoặc là một nhóm người di dân đến, cũng chỉ có từng đấy chuyện thôi.
Buổi trưa ăn cơm trong căng tin.
Bình thường Sở Thấm ngồi bên ngoài căng tin vì trong căng tin không có chỗ ngồi.
Lần này cô đi làm ở đập chứa nước nên lại bị lạnh đến nứt da tay, da chân cũng bị nứt theo, chút thịt trên người tích lũy được từ mùa thu cũng mất hết.
Nếu có người hỏi cô nhận lại được gì?
Cô nhận được kỹ năng ngồi ở nơi tuyết rơi không có gì che chắn mà vẫn có thể ăn cơm ngon lành.
Lúc này Sở Thấm bưng bát cơm, yên lặng cách xa đám đông đến dưới một tán cây lớn.
Cô múc cơm ăn, từng bông tuyết rơi lả tả như lông ngỗng lên tóc cô, còn rơi cả vào trong bát cơm của cô.
Tuyết trắng rơi vào bát cơm bị hơi nóng của đồ ăn hòa tan rồi thấm ngược vào đồ ăn.
Sở Thấm co rút khóe miệng, bất đắc dĩ nhắm mắt.
Trời ạ, cô chỉ muốn ăn một bữa cơm đơn giản mà thôi.
Sở Thấm nhanh chóng ăn hết cơm, bỏ bát đũa vào giỏ trúc của mình rồi tiếp tục công việc.
Trong số những người đào đập chứa nước không có ai quá lười biếng, mọi người ăn xong lúc nào thì làm việc lúc đó, lúc Sở Thấm bắt đầu đào, đã có nhiều người đào dưới hố rồi.
Sở Thấm cảm thán, cô không biết phải sửa đập chứa nước to đến mức nào, từ lời Trương Phi Yến nói cũng có thể đoán nó cỡ trung bình lớn.
Thời gian dần trôi qua, những người ăn uống xong xuôi tiếp tục công việc càng lúc càng nhiều, trừ lúc uống nước ra, Sở Thấm chỉ dừng tay một lần để ăn bánh bao trắng lót dạ.
Lúc trời dần tối, đúng năm giờ, tiếng chuông đồng cuối cùng cũng vang lên.
“Leng keng leng keng leng keng…”
“Tan làm!”
“Ôi… cuối cùng cũng tan làm rồi!”
Có người mừng chỉ muốn nhảy cẫng lên, làm việc vào mùa đông đúng là quá mệt.
Sở Thấm cũng mỉm cười, thím Sở bận rộn chạy đến xách theo giỏ trúc của hai người: “Đừng chen lấn, thím lấy đồ rồi, chúng ta về nhà luôn đi.”
“Chú đâu rồi ạ?” Cô hỏi.
Thím Sở không quan tâm: “Hầy, cháu quan tâm chú cháu làm gì, dẫu sao ông ấy cũng không có tiền, không sợ ông ấy đi đánh bài uống rượu là được.”
Sở Thấm: “...”
Cô nhận ra thím Sở không quan tâm thật, rõ ràng là chú Sở làm việc trong đập chứa nước nhưng hai người hiếm khi gặp nhau, càng ít nói chuyện với nhau hơn, bình thường lúc ăn cơm cũng không ăn cùng nhau.
Người độc thân từ trong bụng mẹ như Sở Thấm không hiểu lắm, nếu hai người ở chung một nhà thì vẫn ổn, nếu ra ngoài lại có cảm giác nhìn nhau thấy ghét.
Đó là tình yêu sao?!
Sở Thấm chỉ cảm thấy nổi da gà.
Cô cầm giỏ trúc chậm rãi đi về nhà, vì gió tuyết lớn nên đi gần một tiếng mới về đến nhà.
Lúc vào nhà, Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, đến hôm nay cô mới làm xong việc của cả năm, đúng là làm người ta chua xót mà.
Sở Thấm đun nước đi tắm, tiện thể giặt quần áo rồi thu quần áo treo bên ngoài vào.
Cô sờ những bộ giặt hôm qua, chẳng thấy ngạc nhiên khi nó vẫn chưa khô.
Cô sờ bộ giặt hôm kia cũng chưa thấy khô, thậm chí những bộ giặt ba hôm trước nữa cũng không khô.
Còn tại sao chỉ đến ba hôm trước là vì cô lật cả tủ quần áo lên mấy lần cũng chỉ tìm ra có mấy bộ đồ.
Ôi! Cô vẫn còn là người nghèo.
Ước mơ cuối cùng là không lo cơm áo.
Trước mắt cô chỉ có thể làm đến mức không lo cơm thôi.
Quả nhiên xây cái đình này là lựa chọn đúng đắn, sau khi có cái đình này, Sở Thấm có thể ở bên ngoài lúc mưa tuyết.
Sở Thấm bỏ những bộ đồ chưa khô lên giá rồi ngồi bên cạnh đợi.
Cô đang đợi gì? Cô đợi để lật quần áo lại, không lật thì quần áo cháy mất.
Đương nhiên, để quần áo không bị nóng quá mà trở nên cứng lại.
Để tránh việc không có đồ mặc, Sở Thấm chỉ có thể liên tục ngồi canh bên giá sấy.
Dù có tuyết rơi nhưng có giá sấy không ngừng tỏa nhiệt nên cô không hề cảm thấy lạnh.
Trước khi hong khô quần áo, cô đã nấu cơm xong.
Cô thích ăn canh xương hầm khi trời vào đông, hôm nay cô hầm canh móng heo với măng trúc.
Chỗ măng trúc cô trữ lại hôm trước cũng có tác dụng, nấu canh cực kỳ ngon, mùi thơm đặc trưng của măng hòa cùng mùi thơm của xương hầm cực kỳ phù hợp, Sở Thấm rất thích, món này đã vượt qua canh xương hầm rong biển, trở thành món ăn yêu thích của cô.
Sau đó cô lấy nửa con cá được nhận hôm trước ra nướng rồi hầm đậu hũ.
Cô lấy đậu hũ từ cậu út Dương, sáng sớm hôm nay, cậu út Dương đã mang đậu hũ đến cho cô, chắc là nhà cậu út tự làm nên vẫn còn nóng hổi, cô cắt một miếng nhỏ chấm xì dầu ăn, ăn xong mới đến đập chứa nước.
Sở Thấm vừa lật quần áo vừa suy nghĩ: Ngày mai, à không, ngày kia cô cũng hầm đậu hũ ăn.
Ngày mai cô phải nghỉ ngơi một ngày, tranh thủ ngủ đến giờ ăn trưa mới dậy.
Trời lạnh, ngày nào thím Trương cũng mắng Trương Phi Yến vì cô ấy ngủ đến sát giờ ăn trưa.
Sở Thấm thầm nghĩ cô cũng phải thử xem sao!
Dù có hơi khó.
Quần áo mấy hôm trước gần như đã hong khô, chỉ còn lại quần áo hôm qua và hôm nay.
Quần áo hôm nay treo lên còn nhỏ nước, dù quần áo hôm qua không còn nhỏ nước nữa nhưng vẫn còn ướt.
Sở Thấm vừa đặt quần áo lên giá sấy, giá sấy lập tức tỏa ra hơi nước màu trắng.
Trên giá sấy lập tức mờ hơi nước, Sở Thấm nghe tiếng quần áo ẩm hong dưới nhiệt độ cao mà khó chịu, nhún vai tránh ra xa.
Quần áo hôm qua nhiều hơi nước nên không cần phải canh mãi, Sở Thấm đi vào phòng bưng hai cái nồi đất từ trong lò ra.
Cô đặt nồi đất lên bàn rồi chạy đến thùng gỗ nấu cơm xem thử.
Cô vừa mở nắp ra, mùi cơm đã xộc vào mũi.
Sở Thấm hít sâu một hơi rồi đậy nắp lại, chỉ ước lửa trong giá sấy mạnh hơn để cô nhanh được ăn cơm.
Cuối cùng, sau gần hai mươi phút, quần áo được cũng được hong gần xong, dù chưa khô hẳn nhưng nếu để trong phòng ngủ có lò sưởi âm tường cũng khô được.
Sở Thấm chạy đi ăn cơm, vội vàng bới một bát cơm to.
Lúc cô thấy Tiểu Bạch cứ quấn quanh chân cô gào lên, còn bò lên chân cô thì cô bực mình!
“Không phải ban nãy đã cho mày ăn hai miếng thịt lớn rồi sao!”
“Lại còn cho mày ăn ba củ khoai lang nướng nữa! Ba củ đấy!”
Cô muốn mắng người, không, mắng chó, nhưng chưa nói nên lời đã nghẹn lại.
Chẳng có ý nghĩa gì, so đo với con chó thì có ý nghĩa gì chứ.
*
Sau khi cô làm xong việc ở đập chứa nước quay về nhà, rất nhanh đã đến mồng tám tháng chạp.
Mồng tám tháng chạp ăn cháo, mấy ngày sau là đến tết.
Cô không ăn cháo nhưng vẫn chuẩn bị đón tết, đầu tiên là phải tổng vệ sinh.
Thím Sở đã tổng vệ sinh tận mấy lần nên cực kỳ quen thuộc, đợi hôm nào thời tiết tốt, nhiều nắng thì quét dọn sạch trong nhà.
Vì Sở Thấm thích tích trữ đồ nên trong nhà cô có khá nhiều những thứ linh tinh.
Có những thứ đã bị sâu mọt đục, nhiều thứ bị mốc bị mang hết ra ngoài sân.
Cái nào đốt được thì đốt, không đốt được thì ném ra ngoài.
Ổ chó của Tiểu Bạch cũng được cô đổi thành cái mới.
Lúc giữa trưa nhiệt độ cao, con chó Tiểu Bạch cũng bị cô túm vào thùng để tắm, đổi ba lần nước đến khi nước trong mới thôi.
Cô tổng vệ sinh mất cả ngày, khá tốn sức nhưng không tốn thời gian lắm, làm mấy món đồ đón tết mới là chuyện quan trọng.
Nguyên liệu của cô thì dư dả, không cần phải đến xã cung ứng hay lên huyện mua đồ.
Sở Thấm muốn làm bánh quẩy, món này có thể dùng được trong thời gian dài, lúc không làm gì, thỉnh thoảng lấy hai cái ra cũng tốn mất nửa ngày.
Chỉ là quá trình làm bánh quẩy rất phiền phức thím Sở biết cô muốn làm bánh quẩy mới nói: “Hay là chúng ta làm cùng nhau đi, nguyên liệu cháu với thím chia mỗi người một nửa, làm xong chia đều là được.”
Nói xong, bà ấy chợt nghĩ ra gì đó nên cảm thán: “Trước đây thím và mẹ cháu cùng làm bánh gạo cũng như thế này.”
Bây giờ bà ấy không kiêng nhắc đến bố mẹ Sở Thấm trước mặt cô nữa, chắc là bà ấy nhận ra Sở Thấm không còn đau lòng muốn chết, nghĩ là Sở Thấm nghĩ thoáng hơn rồi.
Sở Thấm ngẩn người: “Thế cũng được.”
Dẫu sao hai người làm vẫn nhanh hơn một người.
Thím Sở cười nói: “Thím Trương cũng muốn làm bánh quẩy sao.”
Sở Thấm đặt đồ lên bàn: “Thế làm cùng nhau thôi, cũng làm thôi mà.”
Làm bánh quẩy cần dùng rất nhiều bột mì, đường và dầu, còn cần dùng trứng gà nữa.
Mấy món này ở nông thôn có cả, mỗi người mang một phần đến rồi bắt đầu làm.
Thím Sở có sở trường làm món này, lúc nhào bột cũng do bà ấy làm.
Sở Thấm nghiêm túc ghi nhớ trình tự từng bước thím Sở làm, thấy thím Sở chia ba phần bột đổ vào một cái thay gỗ to rồi thêm dầu, muối và đường vào.
Đúng vậy, còn phải bỏ muối vào nữa.
Bà trộn lên rồi thêm trứng gà, sau đó trộn tiếp, trộn đến khi kết dính lại thì nhào thành một cục bột.
Lúc thím Sở nhào bột, Sở Thấm tự giác đi nhóm lửa, đợi bà ấy nhào bột xong chuẩn bị làm thì Sở Thấm lấy khăn ra lau bếp lò.
Thím Trương nhìn mà ganh tị.
Không phải bà ấy thích mắng Phi Yến nhà bà, mà là Phi Yến nhà bà còn chẳng được một nửa con nhà người ta.
Không chỉ về mặt làm việc mà còn cả về khả năng quan sát nữa.
Nhìn Sở Thấm nhà người ta có thể làm xong mọi chuyện trước khi thím nhà người ta dặn, lại còn làm rất cẩn thận nữa.
Phi Yến nhà bà… chắc giờ này còn đang nằm trên giường ngủ.
Thím Trương cảm thấy so sánh hai người với nhau chỉ khiến người ta tức chết, nhưng dẫu sao đó cũng là con gái bà, có chê bai cũng là của nhà bà.
Bà thầm thở dài, vứt vỏ trứng ra sân cho gà ăn rồi xếp mấy cái ghế ra, trong lúc đợi cục bột lên men, mọi người ngồi trong sân trò chuyện.
Hôm nay không có tuyết rơi, mặt trời sáng giữa không trung, ánh nắng giúp người ta thấy ấm áp trải đều khắp sân.
Sở Thấm nhìn xung quanh, đến lâu thế rồi mới nhớ đến chú Sở bèn hỏi: “Thím, chú đâu ạ?”
Thím Sở bĩu môi: “Chú của cháu lên núi đốn củi rồi, ở trong nhà lâu quá, cuối cùng bị thím đuổi lên núi.”
Thím Trương không khỏi che miệng cười, sáng nay lúc còn ở nhà, bà nghe thấy tiếng nhà bên cạnh đánh nhau.
Thím Sở đắc ý nhướn lông mày sắp cao đến tận mang tai, cảm giác chuyện lấy lại tiền của chú Sở cực kỳ tốt.
Bà ấy lại nói: “Sở Hồng và Sở Kiến đang đi học, Sở Hồng còn đỡ, Sở Kiến lười biếng y như cha nó.”
Nói xong bà ấy lại nhìn Sở Thấm, buồn bực nói: “Nhà họ Sở mấy đứa toàn là con gái được hưởng từ tổ tiên, chú và em trai cháu toàn là đồ lười biếng, kỳ lạ thật đấy.”
Sở Thấm: “...”
Cũng không hẳn, chắc chỉ có một mình Sở Hồng thôi.
Sở Hồng là một hạt giống tốt, người ở nhà suốt không ra ngoài như Sở Thấm cũng nghe được hai thầy giáo trí thức nói Sở Hồng học rất giỏi.
Họ nói cô ấy có thiên phú, học một chút là hiểu.
Họ nói cô ấy chăm chỉ nỗ lực, bài tập phải làm gấp đôi người khác nhưng không hề dối trá mà hoàn thành cực kỳ nghiêm túc.
Sở Thấm rất bội phục những người như thế, cô cảm thấy dù mình có xuyên qua sớm hơn, xuyên vào nguyên chủ lúc có độ tuổi như Sở Hồng thì cô cũng không học được như Sở Hồng.
Lúc cô đi học, khả năng tiếp thu còn lâu mới bằng Sở Hồng, mà khả năng này không thể tăng lên chỉ nhờ sống lại, xuyên qua hoặc là trưởng thành hơn được.
Thím Trương nghe mà lòng lại chua xót.
Chết mất, có phải nhà họ Sở chôn mộ tổ tốt nên phong thủy tốt không, nếu không sao lại có hết hạt giống này đến hạt giống khác vậy.
May mà thím Sở không nói về chủ đề này nữa, bà ấy và thím Trương nhắc đến chủ đề gây sốt nhất trong mười dặm gần đây.
“Ôi này, thế là mảnh đất chỗ nông trường cải tạo lại để xây nhà máy thật à?” Thím Sở cắn hạt dưa hỏi, tiện tay đưa một ít cho thím Trương.
Cái gì thím Trương cũng biết, tin nào bà cũng hay.
Bà gật đầu nói: “Có lẽ thế, còn có người đến hỏi bí thư công xã nữa, nhưng bí thư công xã không nói.”
Nói rồi bà nhìn ra ngoài, thấp giọng nói: “Bà không biết thôi, hình như bí thư công xã của chúng ta định chuyển đi nơi khác, không biết bí thư mới như thế nào, có năng lực ra sao nữa.”
Sở Thấm tự nhủ trong lòng: Cái này phải hỏi Trương Phi Yến nhà thím, cô ấy biết rõ nhất.
Thật ra Sở Thấm cũng rất tò mò, dẫu sao năng lực và phẩm hạnh của bí thư công xã cũng liên quan đến tương lai của bọn họ.
Thời gian trước, đội trưởng Hàn không chống đỡ nổi nữa, một ngày trước khi Sở Thấm đi đập chứa nước thì tổ chức cho người đi đào hố để xây lò phân lân khử oxy.
Chỗ vốn là đất hoang ở thôn Bắc Nguyên giờ mọc lên như nấm, khắp nơi toàn là hố đào.
Sở Thấm không dám đi đến đó, cô sợ mình bất cẩn ngã xuống hố.
Chỗ đó dù có là lợn rừng hay sói hoang cũng chẳng đi được mấy bước!
Nhắc đến lợn rừng và sói hoang, Sở Thấm lại nghĩ mình có cần đi một chuyến lên núi trước khi tuyết rơi ngập núi hay không, đặc biệt là đến đỉnh Thanh Tuyền và núi Bạch Thạch, cô đặt bẫy ở cả hai nơi.
Chỉ là bột chưa lên men xong, nhà thím Trương bên cạnh có tiếng động vang lên.
Đó là Trương Phi Yến. Cô ấy không thể tin nổi nói: “Cái gì? Xây nhà máy gì cơ!
Tiếng hét này làm người ta giật mình kêu lên, Sở Thấm chưa kịp phản ứng lại đã thấy một cái đầu thò lên trên bức tường giữa hai nhà: “Mẹ, mẹ nói xây nhà máy gì thế?”
Người lạnh nhạt như Sở Thấm, lúc này cũng không nhịn được mỉm cười.
Miệng Trương Phi Yến đầy bọt, tay cầm bàn chải đánh răng, vội vàng không kìm nổi mới hỏi.
Thím Trương đứng phắt dậy: “Nhóc thúi này, muốn dọa chết mẹ à.”
Trương Phi Yến nhổ bọt trong miệng ra, tựa vào tường tròn mắt hỏi: “Mẹ, mẹ nói cho con muốn xây nhà máy gì trước đã?”
Thím Trương ngồi xuống, không nhịn được nói: “Xây nhà máy gì cũng chẳng liên quan đến chúng ta, hỏi nhiều thế làm gì?”
“Có liên quan chứ, sao lại không liên quan?”
Tim Trương Phi Yến đập thình thịch, sau đó cô ấy nhìn về phía Sở Thấm.
Sở Thấm: “...”
“Không phải chứ, cô nhìn tôi làm gì?”
Cô rất yên lặng, qua phản ứng của Trương Phi Yến có thể thấy đời trước không xây nhà máy, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô thật.
Chuyện khác ít nhiều gì cô cũng tham gia vào, hoặc là chỉ giúp một tay, vì có cô xuất hiện mà xảy ra hiệu ứng cánh bướm.
Nhưng chuyện lớn như xây nhà máy, một cái đập cánh nhỏ của Sở Thấm sao có thể gây ra thay đổi to lớn như vậy được?
Đúng vậy, Trương Phi Yến cũng đang suy nghĩ, làm sao mà Sở Thấm thúc đẩy được?
Hai người nghĩ nát óc cũng không ra vì chuyện trên thế gian này vốn đều liên quan đến nhau.
Năm nay phong cách phóng đại đang rất thịnh hành, trước kia sản lượng khắp mọi nơi đều “liên tục tăng lên”, nhưng tăng lên thật hay giả thế nào sao lại không có số liệu?
Có những chuyện không thể động vào không có nghĩa là không điều tra ra.
Đến lúc cấp trên bắt đầu thanh tra, có bao nhiêu sản lượng một mẫu đều cử người điều tra rõ ràng.
Trùng hợp thế nào mà sản lượng công xã Dương Tử Câu của huyện Tân Minh xếp thứ 31 toàn thành phố, còn đời trước xếp thứ 30.
Cũng không kém thôn xếp trước nhiều lắm, mà lượng chênh lệch này lại bằng lượng mà thôn Cao Thụ giao thiếu.
Điều trùng hợp hơn là người ta chỉ kiểm tra 30 công xã đầu tiên, xã Dương Tử Câu xếp thứ 31 nhưng cũng không thoát đưuọc.
Vì thế mà công xã Dương Tử Câu sắp chào đón một bí thư công xã khác hẳn đời trước.
Mà Sở Thấm và Trương Phi Yến không biết những chuyện này.
Bí thư mới là người trên tỉnh, khả năng không tệ, bối cảnh thâm sâu.
Bây giờ bà ấy đang chuẩn bị nhâm chức vào năm sau.
Theo lý mà nói, bà ấy sẽ không đến công xã Dương Tử Câu, với quan hệ trong nhà, chắc là bà ấy sẽ được phân đến nhậm chức ở một công xã có giao thông thuận lời, nhân khẩu nhiều, diện tích lớn.
Nhưng vẫn câu nói đó, nhà người ta có quan hệ.
Tỉnh sắp xây dựng một nhà máy quốc doanh, cụ thể là nhà máy quốc doanh Hồng Tinh, dù nói là làm dưới danh nghĩa nhà máy sắt thép nhưng thực tế không do nhà máy sắt thép quản lý.
Bao gồm cả việc chọn địa phương, ba địa phương lúc đầu đều có ưu điểm, khuyết điểm riêng, sau khi bàn bạc với nhau, học quyết định loại bỏ vị trí ngoại thành phía Nam.
Nơi đó nhỏ quá nên không đủ dùng.
Người dân còn hỗn loạn, không quá yên bình, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau đó bọn họ phân vân giữa thành phố Thượng Nguyên và huyện Tân Minh, bàn bạc một lúc lâu mà vẫn khó quyết định.
Thành phố Thượng Nguyên có các công trình từ cơ sở, nhưng huyện Tân Minh có tàu lửa.
Thành phố Thượng Nguyên có nhiều nhân khẩu, nhưng xung quanh huyện Tân Minh toàn là núi, tuy đường nhỏ nhưng dễ sửa chữa, sau khi sửa có thể nối thẳng từ nhà ga ra đường lớn, có thể bảo vệ tốt cho nhà máy máy móc.
Cuối cùng bọn họ quyết định bỏ phiếu, huyện Tân Minh giành được quyền sở hữu nhà máy máy móc kia chỉ với một phiếu hơn.
Một phiếu đó là ông cậu của bí thư mới bình chọn, ông ấy cũng không biết phải chọn thế nào, nhưng cháu gái đã muốn đến huyện Tân Minh làm bí thư thì ông ấy cũng tiện tay bầu cho huyện Tân Minh.
Không ai ngờ lại chỉ chênh nhau một phiếu.
Ông cậu không hiểu lượt phiếu của mình chấn động đến mức nào, ông ấy về nhà than với cháu gái: “Văn Quân à, cháu may mắn phết đấy, lúc nhà máy mới được xây dựng thì nơi cháu sắp nhậm chức cũng có luồng gió mới, cháu tự tính toán xem nhé.”
Tần Văn Quân ngạc nhiên.
Bánh trên trời rơi xuống sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận