Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 103:

Khi bánh bao rau dại được hấp chín, Sở Thấm cũng không cắt ra mà đợi cho hơi nguội rồi ném cho Tiểu Bạch bốn cái, chỗ còn thì để cho mình ăn.
Tiểu Bạch đi theo cô nên cái gì ăn, nhìn Tiểu Bạch ăn bánh bao rau dại ngon lành, Sở Thấm thở dài: "Buổi tối hôm nay chúng ta ăn thịt hầm đi."
Còn hai cân thịt dê cuối cùng, đúng lúc trong nhà có chút táo đỏ và cẩu kỷ, nên cô chuẩn bị làm món thịt dê om để ăn.
Mặc dù Tiểu Bạch là chó, nhưng nó vừa nghe được chữ "Thịt" xong thì không thèm ăn bánh bao rau dại, lập tức vẫy đuôi kích động sủa gâu gâu.
Xế chiều lúc bốn giờ, món thịt dê om đã được nấu xong, Sở Thấm ngồi ở trong sân ngắm nhìn hoàng hôn mỹ lệ, trong lòng đang suy nghĩ nên viết thư cho anh họ như thế nào.
Đúng rồi, vào hôm Tết Đoan Ngọ, Sở Thấm đã nói sẽ viết thư cho anh họ nhờ mua gạo nếp nhưng vẫn chưa kịp viết.
Sau Đoan Ngọ, cô trở về suy nghĩ vài ngày, mỗi lần nâng bút cũng không khỏi cảm thấy khó xử.
Sao Sở Thấm lại không hiểu bản thân mình được, thực chất bên trong cô chính là một người sợ phiền phức, cũng sợ người khác bị cô làm phiền.
Cô chưa từng gặp anh họ của nguyên chủ, mà cho dù nguyên chủ cũng không thân thiết với người anh họ cho lắm, Sở Thấm không có ký ức tin cậy nên cô chỉ coi người anh họ này như người xa lạ, sao nghĩ đến chuyện viết thư được nữa?
Trái lo phải nghĩ, Sở Thấm da mặt mỏng quyết định tạm thời vẫn để việc này sang một bên, khi đó lúa nếp còn chưa được trồng đâu.
Để tạm đó thế là tạm luôn đến bây giờ.
Nhưng mà buổi chiều hôm nay dì nhờ người đến nhắn hỏi cô chuyên gạo nếp.
Sở Thấm hiểu, chắc là trong thư dì viết cho anh họ đã đề cập đến chuyện này, mà trong thư anh họ trả lời cũng chắc chắn đã nói đến chuyện Sở Thấm không gửi thư.
Hai mẹ con trao đổi, Sở Thấm bại lộ.
Sở Thấm còn có thể làm gì?
Người chuyển lời giúp dì đã nói là anh họ cô đã gửi đồ đi rồi, bảo cô để ý đến tháng chín thì vào trong thôn nhận đồ.
Mùi thơm của thịt dê om trong bếp dần dần thoang thoảng ra sân, đến gần Sở Thấm nửa tháng không ăn thịt khiến cô phải nuốt nước miếng.
Sở Thấm nuốt nước miếng, vuốt vuốt mái tóc cảm thấy phiền não, bắt đầu viết thư trả lời.
Gạo nếp đã được gửi đi, Sở Thấm cũng không khước từ, ở trong thư cô liên tục cảm tạ anh họ, kể vài câu về sinh hoạt bây giờ của mình, đồng thời tỏ vẻ khi nào rượu gạo được ủ xong sẽ gửi cho anh một ít.
Sở Thấm còn phiền não trong nhà không có đồ vật gì có thể có qua có lại với người ta, cho nên cũng chỉ có thể gửi tiền đi.
Viết xong thư, thịt dê om cũng nấu xong.
Bởi vì thịt dê om có tương ớt và hồ tiêu, nên lúc ăn có hương cay khai vị, cô ăn đến độ trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Bởi vì om trong thời gian dài nên thịt dê mềm như tan ra trong miệng, nhưng phần da vẫn dai, thịt mềm tươi ngọt, Sở Thấm ăn kèm với sáu cái bánh bao rau dại!
Mặt trời lặn phía tây, sắc trời dần tối, thôn Cao Thụ lúc chạng vạng tối tràn ngập hơi thở khói lửa nhân gian.
Sở Thấm trồng rất nhiều gốc ngải cứu và cỏ bạc hà ở trong sân, điều này cũng khiến cho sân vườn nhà cô ít có muỗi hơn.
Sở Thấm ngồi trên ghế trúc trong sân gần nửa giờ, sau đó dậy đi xem khoai lang một chút, thừa dịp trên bầu trời còn ít ánh sáng thì nhổ bỏ cỏ dại đi.
Cô lại hái chút lá khoai lang để cho heo ăn sáng mai.
Phải nói là hai con heo kia của nhà cô đúng là biết ăn, thím Sở nói hai đầu heo này ít nhất phải vỗ béo sáu tháng mới có thể xuất chuồng, mà hai con nhà cô nuôi sợ là đã dư sức để kéo đến lò mổ rồi.
Cô bấm tay tính toán, đợi đến mùa đông, hẳn là cô có thể sở hữu hai con heo hơn hai trăm cân!
Sau khi kết thúc công việc, đi tắm, rửa sạch mệt mỏi của cơ thể, Sở Thấm mới nằm trên giường làm một giấc thật ngon.
Hôm sau.
Sở Thấm vừa tới đỉnh Thanh Tuyền, theo thường lệ đi xem bẫy một chút. Cô vốn không ôm hy vọng gì, nhưng lúc này còn chưa đi đến chỗ cái bẫy, cô đã phát giác được trong bẫy có động tĩnh.
Như có âm thanh rù rì.
Sở Thấm vui mừng khôn xiết! Cô ngay lập tức chạy tới như bay: "Heo của mình!"
Sở Thấm vui sắp nở hoa ngồi xổm ở bên cạnh bẫy rồi thò đầu nhìn thử. Khá lắm! Không chỉ một con heo rừng.
Chỉ thấy trong bẫy có một con heo rừng cường tráng chừng hai trăm cân đang mắc kẹt, bên cạnh nó còn có một con heo rừng nhỏ ước chừng bảy tám chục cân, cũng không biết đã lớn được mấy tháng rồi.
Hình như con heo rừng đã mắc bẫy hôm qua, bây giờ nó đã khá mất sức, mặc dù da dày thịt béo nhưng chung quy vẫn bị mũi trúc nhọn đâm vào bên trong da thịt, cô còn có thể nhìn thấy trong hố có vết máu nữa.
Dê rừng lúc trước thì Sở Thấm còn có thể kéo xuống núi, còn hai con heo rừng này thì không thể rồi, cô chỉ có thể bỏ vào trong ba lô trò chơi.
Từ nghèo rớt mùng thành phú hộ là cảm giác gì?
Lúc này, xem như Sở Thấm đã khắc sâu cảm nhận được, thịt dự trữ mới thấy đáy, hôm nay đã được bổ sung, điều này làm cho Sở Thấm hoàn toàn không còn tâm trạng tiếp tục đi dạo nữa.
Cô mau chóng xuống núi về nhà, khi về đến nhà cũng không cần phải vội vàng giết heo, vì hôm nay cô phải làm việc trong thôn.
Vì sao đâu?
Lúa trong thôn đã sẵn sàng để thu hoạch.
"Mọi người dùng thêm chút sức! Hạt giống cải dầu đã được vận chuyển đến trong thôn rồi, vụ thu hoạch năm nay chúng ta có thể giữ lúa lại rồi! Cố gắng đến cuối tháng là cất lúa, thời tiết năm nay biến đổi thất thường, đừng để mệt nhọc cả một năm mà đến cuối năm lại ngã ra ốm!"
Hàn Định Quốc đứng ở trong đám người cổ vũ tinh thần, khi Sở Thấm nghe thấy năm nay có thể giữ lại toàn bộ lúa thì hận không thể lập tức chạy tới thu hoạch.
Những người khác trong thôn cũng như thế. Lúc đầu bởi vì gần một nửa diện tích đất trong thôn được sử dụng để trồng hạt cải dầu, mà tám mươi phần trăm số hạt cải dầu phải được bàn giao đi, nên trong lòng rất khó chịu.
Bây giờ thì sao? Mỗi người tràn đầy nhiệt tình.
Gần đây thời tiết biến hóa khó lường, nếu có thể thu hoạch sớm thì thu hoạch sớm, cho nên nhà nào cũng ăn ý, thậm chí mấy đứa nhóc mười tuổi đều bị kéo ra ruộng, cho dù sáu tuổi cũng bị Hàn Định Quốc sắp xếp cho đi nhặt bông lúa rơi.
Lần này thu hoạch lúa gấp hơn thu hoạch hạt cải dầu, may mắn thay, thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn, có cảm giác như đang giữa mùa thu giữa tháng chín.
Mấy cây hoa quế già trong thôn đều nở hoa rồi, đây là thời điểm chúng sẽ nở rộ rực rỡ, bất cứ ai bước vào thôn đều có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bay trong không khí.
Sở Thấm vừa mới ra khỏi nhà Tần Nhậm Tân, khoảng thời gian này bận rộn, cô không có thời gian lên thị trấn, cô nghe nói hôm nay Tần Nhậm Tân có việc phải đi một chuyến, nên đã nhờ Tần Nhân Tâm giúp chuyển thư đến bưu điện.
Gạo nếp do anh họ gửi đến đã đến, hôm qua cậu út Dương đã đưa tới cho cô. Ông ấy nói mình có một người bạn làm ở bưu điện, biết được đây gói hàng của cháu trai gửi đến cho cháu gái ông thì yên tâm để ông ấy tiện thể mang về cho Sở Thấm.
Chính vì nhìn thấy gói hàng này nên Sở Thấm mới không gửi phiếu hay tiền cho anh họ.
Anh họ không chỉ gửi gạo nếp mà còn gửi kèm một phong thư, trong thư nói anh biết cô sống một mình chắc chắn sẽ vất vả, không cho cô gửi tiền đến, nói là nếu cô có gửi tới thì cũng sẽ gửi về.
Sở Thấm: "..."
Cô còn có thể làm gì nữa, vô duyên vô cớ lãng phí thời gian và tem? Đây nhất định là chiêu mà dì đã chỉ cho anh họ.
Nhưng không sao cả, không thể gửi tiền thì gửi đồ.
Không phải cô vừa tóm được hai con heo sao, chờ đến lúc thời tiết lạnh dần cô sẽ làm thịt khô lạp xưởng, rồi gửi một ít cho anh họ cũng được.
Mấy ngày qua, vụ thu hoạch lúa trong thôn gần như đã hoàn tất, vẫn còn hai cánh đồng nữa, nhưng trước mắt mọi người đang tập trung vào phơi thóc.
Hôm nay, hiếm khi Sở Thấm xin phép nghỉ không làm việc, bởi vì cô phải mổ heo. Đúng vậy, mổ heo. Thừa dịp tất cả mọi người đang bận việc, cô đi giết heo.
Trên đường về nhà, khi đi ngang qua nhà thím Sở, cô nhắn thím Sở đợi lát nữa đến nhà cô một chuyến.
"Có chuyện gì vậy?" Thím Sở đang quét vệ sinh, xế chiều hôm nay bà ấy không đi làm, bởi vì buổi sáng hôm nay, thằng gấu con Sở Kiến này chạy lên trên núi rồi không cẩn thận lăn từ dốc núi xuống, ngã bể đầu chảy máu, cũng may là chỉ bị vết thương ngoài ra.
Sở Thấm sợ tai vách mạch rừng, chỉ nói: "Thím cứ đến sẽ hiểu, cháu có chuyện muốn nói với thím."
Nói xong cô rời đi.
Lần trước mổ heo gây ra động tĩnh quá lớn, ai mà ngờ con heo rừng thoi thóp kia lại gào lớn tiếng như vậy, cũng may mà lúc ấy ba người nhà họ Hoàng đã bị đội trưởng Hàn chưa cho tan làm, nếu không thì động tĩnh lớn như vậy chắc chắcn sẽ bị nhà bọn họ phát hiện ra.
Hôm nay cô giết con heo rừng nhỏ kia.
Động tĩnh khi giết heo rừng con nhỏ hơn khi giết mẹ nó, hệ thống ba lô quá thần kỳ, rõ ràng đã mấy ngày rồi mà con heo rừng nhỏ đó vẫn còn sống.
Vì sao Sở Thấm lại phải tách ra để giết?
Chính là muốn tìm lý do để lộ thịt heo ra, dĩ nhiên không phải lộ cho người trong thôn, mà là lộ cho thím Sở xem.
Thím Sở thường xuyên đến nhà cô, chuyện Sở Thấm muốn làm thịt khô lạp xưởng không thể gạt được bà ấy. Mà cho dù bà ấy không nhìn thấy, thì chỉ cần đến sân ngửi thấy mùi là có thể đoán được.
Ở cái thời đại thiếu thốn chất béo này, ngàn vạn lần không thể xem thường cái mũi của mọi người.
Hơn nữa thím Sở cũng đối xử với cô rất tốt, bởi cái gọi là chân thành đổi chân thành, so với chú Sở thì Sở Thấm càng thêm để bụng thím Sở.
Lúc này Sở Thấm đã trói gô con heo rừng vào băng ghế để chuẩn bị làm thịt.
Vẻ mặt cô lãnh đạm, mài đao xoèn xoẹt, dọa cho Tiểu Bạch sợ đến mức trốn ở trong phòng không dám ra ngoài.
Sở Thấm nghĩ thầm trong lòng: "Tiểu Bạch giữ nhà còn tạm được, muốn làm chó săn thì không thể, lá gan quá nhỏ."
Đúng lúc cô đun nước xong, xách thùng nước sôi đi ra thì thím Sở đến.
Sở Thấm vội nói: "Thím mau đóng cửa lại, rồi tới giúp cháu cạo lông heo đi."
Thím Sở trợn to mắt, nhìn con heo rừng trong sân hai giây mới phản ứng lại, bà ấy sợ đến mức vội vàng quay người ra sau lưng nhìn, sau đó vội vã đóng cửa lại.
"Doạ chết thím rồi, Sở Thấm bây giờ đến heo rừng mà cháu cũng dám bắt!" Thím Sở nổi giận: "Heo rừng có thể đâm chết người đấy!"
Sở Thấm vội vàng giải thích: "Thím à, cháu không có bắt, đợt trước, cháu có đào một cái bẫy trong núi, buổi sáng hôm nay đi thăm bẫy thì nhìn thấy bên trong có một con heo rừng con."
Thím Sở không tin: "Cháu lừa ai đấy, tùy tiện đào một cái hố là có thể đụng phải heo rừng à?"
Sở Thấm tỏ vẻ vô tội: "Nhưng cháu đụng phải thật mà, trước đó cháu nhìn thấy chỗ đó có phân và nước tiểu heo rừng, nên đã tiện tay đào cái hố, mọi chuyện thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi."
Thím Sở: "..."
Bà ấy nhìn con heo rừng, hỏi: "Cái bẫy của cháu ở đâu?"
Tâm tư Sở Thấm xoay chuyển, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi: "Vách núi Tùng Sơn, chính là chỗ chúng ta đào rau dại lúc trước."
Thím Sở vẫn hơi nghi ngờ, vách núi Tùng Sơn kia hiếm thấy heo rừng, sao lại trùng hợp để Sở Thấm đụng tới?
Bà ấy sợ là Sở Thấm đã chui lên đỉnh Thanh Tuyền rồi, chỗ kia mới là nơi muốn mạng người bất cứ lúc nào.
Sở Thấm kéo thím Sở, không cho bà ấy tiếp tục nghĩ nữa: "Thím à, chẳng phải bây giờ cháu đã không có chuyện gì sao, thím nhìn con heo này xem, bao nhiêu là thịt, sau khi giết xong thì thím nhớ mang về một ít."
Thím Sở bị cắt ngang suy nghĩ, ngay sau đó trên tay đã bị Sở Thấm nhét một con dao.
Bà ấy lại khiếp sợ, nhìn con dao trong tay hỏi Sở Thấm: "Cháu lấy con dao mổ heo ở đâu ra?"
Sở Thấm bịa chuyện: "Cháu mua, lúc đầu năm còn ở thành phố, cháu thấy con dao này rất dễ dùng."
Thím Sở không biết có nên tin hay không, dù sao bà ấy cũng không hỏi nữa, bà ấy bỏ dao xuống, cầm dây thừng nói: "Cháu còn nhỏ nên không hiểu, phải trói miệng heo trước đã."
Sở Thấm thật sự không biết bước này.
Cô có thể giết heo là nhờ công phu cả cuộc đời trước luyện ra.
Nhưng cô không biết chi tiết quá trình, lúc này Sở Thấm mới đột nhiên hiểu ra. Ồ, hoá ra sợ heo kêu thì có thể trói miệng nó lại.
Sau khi trói miệng xong, Sở Thấm đi lấy một cái thùng đã được rửa sạch sẽ rồi đặt dưới cổ con heo.
Không đợi thím Sở kịp phản ứng, cô đã đâm hung ác cắm thẳng con dao vào cổ con heo, lại dùng lực xoay tròn một cái, máu heo lập tức ào ào chảy ra, thậm chí còn bắn lên người Sở Thấm.
Thím Sở nhìn thao tác thuần thục của cô, ngạc nhiên nói: "Cháu học được chiêu này từ chỗ nào thế?"
"Chỗ Từ lão đồ đó thím, lúc trước ông ta mổ heo, cháu đã lén nhìn nên đã học được." Sở Thấm nói.
Vấn đề là: Hoá ra việc mổ heo này, nhìn nhiều mấy lần là có thể biết làm?
Sở Thấm không nói tiếp nữa, chờ dòng máu đỏ tươi chảy gần hết thì lắc cái mông heo, sau đó xách máu thùng máu vào trong nhà chính.
Tiếp theo là cạo lông heo, lông heo rừng lại càng khó cạo.
Thím Sở nước nóng lên người con heo, lúc đổ còn phải khéo léo để da heo không bị nhũn, bà ấy vừa cạo vừa tưới nước cho Sở Thấm ở bên cạnh cạo lông.
Vì ăn, Sở Thấm cạo lông vô cùng nghiêm túc, chỗ xó xỉnh nào cũng cạo hết.
Heo rừng con không lớn, nhưng vẫn thuộc hàng da dày thịt béo, dù sao Sở Thấm cũng đã cạo quen heo rừng, nhưng thím Sở vẫn cảm thán nói: "Lông heo rừng khó cạo hơn heo nhà, lúc nấu cháu phải hầm lâu hơn một chút."
Sở Thấm gật đầu.
Cô dùng con dao sắc bén phanh ngực mổ bụng heo rừng, đầu tiên là lấy nội tạng ra để sang một bên trên mặt bàn, sau đó chia thịt các bộ phận khác nhau trên cơ thể con heo.
Trên người heo rừng không có nhiều thịt mỡ, thậm chí ít đến thương cảm, giống như trên người con heo rừng to kia toàn là thịt, con heo rừng nhỏ này đã tương đối tốt rồi.
Thím Sở chỉ cảm thấy hoa mắt, Sở Thấm chia cắt thịt heo vô cùng thuận tay, giống như đã giết mấy trăm con heo rồi.
Chỉ trong mười lăm phút, toàn bộ con heo đã được chia xong.
Sở Thấm bỏ một cái chân heo và quả tim vào chậu gỗ rồi nói: "Những thứ này thím lấy về đi... Kín đáo một chút, đợi cháu lấy cái bao tải đã."
Thím Sở vội vàng từ chối: "Đừng cho thím nhiều như vậy, cháu cho thím quả tim heo này là được, đúng lúc để thím hầm cho thằng nhóc thối Sở Kiến kia ăn."
Sở Thấm không nói lời nào, dứt khoát đi lấy bao tải, rồi dùng giấy dầu bọc tim heo lại, bỏ toàn bộ chân heo và tim heo vào trong tải, sau đó nhét cho thím Sở.
"Thím lấy đi!" Sở Thấm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cháu còn nhiều như vậy cơ mà, không thiếu một ít này. Khoảng thời gian này quá bận rộn, ăn thêm chút thịt mới tốt."
Ngay sau đó cô lại nói: "Với cả nhiều như vậy cháu cũng không ăn hết, cháu đang chuẩn bị ngày mai xin phép nghỉ một ngày để ướp thịt đây."
"Cháu giữ lại..."
"Ai da, thím đừng nói nữa, cháu còn tính cho cậu út và dì mỗi người một cái chân heo." Sở Thấm nói gọn gàng dứt khoát.
Nghe cô nói vậy, thím Sở cũng không từ chối nữa.
Bà ấy lại bị Sở Thấm nhét cho rất nhiều máu heo, đến lúc về đến nhà bà ấy vẫn còn bối rối.
Nó giống như một giấc mơ.
Bỗng nhiên Sở Thấm săn được một con heo rừng nhỏ.
Đột nhiên mình nhận được mấy cân thịt.
Đợi chú Sở trở về, thím Sở choáng váng nói rõ chi tiết chuyện này, chú Sở sợ tới mức muốn kéo Sở Thấm tới đánh một trận.
Chú Sở nổi giận đùng đùng: "Đừng nghe con bé nói nhảm!Chắc chắn nó đã đặt bẫy trên đỉnh Thanh tuyền, gần đây vách núi Tùng Sơn toàn là người đi hái rau dại, lấy đâu ra heo rừng! Trừ khi bơi qua sông!"
Thím Sở thở dài: "Bây giờ tôi thật sự không hiểu nổi đứa nhỏ Sở Thấm này, gan lớn đến muốn mạng, nhưng hết lần này tới lần khác lại có thu hoạch mang về."
"Không được, tôi phải đi nói nó dừng lại..." Chú Sở đi tới đi lui trong sân, quên cả hút thuốc.
Thím Sở vội vàng kéo ông ấy lại: "Ông có thể đi nói, nhưng Sở Thấm là người có chính kiến, lại bản lĩnh hơn ông nhiều. Ông thử nghĩ xem..."
Bà ấy xoắn xuýt chỉ vào sát vách, chú Sở trong lập tức bình tĩnh lại.
Bà ấy hiểu, có nói cũng vô ích.
Trước kia bà ấy đã căn dặn nhiều lần như vậy, chẳng phải Sở Thấm vẫn chạy lên núi đấy sao.
Cô gái lớn có ý nghĩ của chính mình.
Đứa nhỏ Sở Thấm này cố chấp, lúc trước cố chấp chuyện hôn sự, chết sống không chịu, còn tình nguyện dọn ra ngoài ở.
Bây giờ lại cố chấp chuyện lên núi... Mặc dù có chút kỳ kỳ quái quái, nhưng cứ nghe theo cô vậy, nói cô cũng không nghe, tốt xấu gì cũng không trồng khoai lang trong núi giống Phi Yến nhà họ Trương, còn suýt chút nữa ngã gãy chân.
Nghĩ đến việc này, thím Sở lại không khỏi lo lắng.
Sở Thấm thường xuyên đi trên núi... Có phải là cũng trồng khoai lang trong núi không?
Hai đứa nhỏ này, đều thành niên rồi, tại sao chúng lại làm những việc khó hiểu như vậy? Mấy chuyện này sao có thể giấu được người lớn.
Chú Sở thở dài.
Ông ấy châm điếu thuốc, so với Trương Phi Yến gan to bằng trời trồng khoai lang trong núi, cháu gái này của mình sẽ chỉ đào hố săn thịt rừng, còn có thể giấu kín người trong thôn, rõ ràng là khiến người ta bớt lo một chút.
Khoảng một tuần trước, Hoàng Đậu Tử nhà họ Hoàng phát hiện Trương Phi Yến thường xuyên chạy lên trên núi, cũng không biết anh ta nhìn ra thứ gì mà lúc ấy lại lén đi theo.
Đi được nửa đường thì bị Trương Phi Yến phát hiện, chuyện tiếp theo vô cùng ghê gớm, không biết thế nào mà hai người bọn họ suýt chút nữa thì đánh nhau.
Điều trùng hợp hơn nữa là ngày hôm đó Hàn Định Quốc tình cờ đang ở núi Đại Nham, bởi vì ông ấy đang phiền muộn chuyện ranh giới núi rừng của thôn Tịnh Thuỷ. Lúc xuống núi thì đụng phải hai thanh niên nam nữ trong thôn nhà mình đang đánh nhau.
Không phải yêu tinh đánh nhau*.
*Yêu tinh đánh nhau: Làm chuyện abcxyz
*Yêu tinh đánh nhau: Làm chuyện abcxyz
Nếu là yêu tinh đánh nhau thì đã đành, mà là mẹ nó động thủ đánh nhau thật.
Hàn Định Quốc tức giận đến mức lên tiếng ngay tại chỗ, doạ cho hai người bọn họ sợ tới mức trắng bệch mặt mày.
Trương Phi Yến thì nói Hoàng Đậu Tử có ý đồ xấu.
Còn Hoàng Đậu Tử thì lại nói Trương Phi Yến có động cơ thầm kín.
Hàn Định Quốc không rảnh nghe bọn họ cãi nhau, cũng không muốn xem trò hề này cho nên đã đưa người về nhà họ Trương, nhà họ Sở ở sát vách nhà họ Trương nên đã hóng chuyện cả một đêm.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, hai vợ chồng còn thâm hết cả hai mắt.
Chuyện này bị đè xuống, cho đến ngày hôm sau Hoàng Đậu Tử không nén nổi giận, bí mật lên núi, đi một vòng núi Đại Nham. Anh ta còn đặc biệt chú ý đến phương hướng mà Trương Phi Yến đi ngày hôm qua, ai ngờ vận cứt chó của Hoàng Đậu Tử bùng nổ, tìm được ruộng khoai lang.
Anh ta vui mừng đến mức suýt nữa bay lên, không nói hai lời đi tìm bí thư chi bộ trong thôn và Hàn Định Quốc, há miệng bô lô ba la cáo trạng hành vi này. Sau khi bí thư thôn đi tới cửa, sắc mặt Trương Phi Yến tái nhợt vì sợ hãi, cuối cùng, Trương Lão Nhĩ phải đứng ra, vứt mặt mo cúi đầu xin lỗi.
Lúc ấy Hoàng Đậu Tử cứ gọi là vênh vang đắc ý, giống như thù oán trăm năm đã trả được, sau khi Trương lão nhị liên tục cầu xin, anh ta mới đồng ý không nói chuyện này ra.
Hai vợ chồng nhà họ Sở đứng nghe góc tường hai ngày!
Sau khi hóng đủ drama, ai cũng ngạc nhiên khi Hoàng Đậu Tử giữ lời, mấy ngày sau, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gió gì ở trong thôn.
Sở Thấm không biết chuyện này, nhưng cô biết Trương Phi Yến đã trồng lại từng gốc khoai lang sau khi bị huỷ lần trước.
Chỉ là cô không biết Trương Phi Yến lại bị Hoàng Đậu Tử bắt được, nếu cô mà biết việc này thì nhất định sẽ cảnh giác hai trăm phần trăm với Hoàng Đậu Tử!
Người đàn ông này quá kinh khủng!
Bị dọa rồi, nhỡ đâu lần tiếp theo đến lượt cô bị người ta nhắm vào thì phải làm sao bây giờ?
Thật ra Sở Thấm đang lo nghĩ không đâu, Hoàng Đậu Tử chưa từng hoài nghi cô, anh ta cũng thường đi lòng vòng phía sau núi nơi Sở Thấm thường đến, nhưng đều không nhìn thấy củ khoai lang nào cả, hoàn toàn không ngờ Sở Thấm lại để khoai lang ở trong nhà.
Đúng là tim hùm mật báo!
Lúc này, Sở Thấm đang băn khoăn không biết làm cách nào để bảo quản thịt trong thời tiết này?
Hoàn toàn không làm được, cô chỉ có thể trần sơ thịt heo rồi ngày mai đi đưa cho cậu út Dương và dì, tránh để thịt heo bị ôi trong thời tiết này.
Ngày hôm sau, Sở Thấm mượn xe đạp, sau xe cột một bao tải đi tới thôn Tịnh Thuỷ.
Khi cậu út Dương nhìn thấy Sở Thấm thì hơi ngạc nhiên.
"Tiểu Thấm, sao cháu lại đến đây?" Ông ấy thắc mắc: "Có chuyện gì sao?"
Sở Thấm lắc đầu, cô xách bao tải vào nhà: "Cháu mang ít đồ cho cậu út."
Nói rồi, cô lấy chân heo trong bao tải ra.
“..."
Dương Tiểu Hưng khẽ nhếch miệng: "Hả, đây là…Cháu làm gì vậy? Không đúng, cháu lấy ở đâu ra?"
Sở Thấm "Suỵt" ra hiệu cho cậu mình im lặng: "Cháu săn trộm ở trên núi đấy, đào bẫy không nguy hiểm đâu. Hôm qua cháu vừa giết xong nên mang cho cậu út một cái chân."
Cũng là để báo đáp chuyện cậu út đưa cô đến nhà ăn xưởng sắt thép.
Quan trọng nhất chính là, Sở Thấm bỗng nhiên ngoan ngoãn cười cười, nhìn dáng vẻ cậu út Dương còn chưa kịp phản ứng, hỏi: "Cậu út, cậu có cách nào giúp cháu đổi thịt thành lương thực không?"
Dương Tiểu Hưng thốt ra: "Có!"
Nói xong ông ấy"Chậc" một tiếng, hối hận nói: "Cháu hỏi cái này làm gì? Không đúng, sao săn heo rừng lại không nguy hiểm, cháu đang lừa cậu phải không?"
Dương Tiểu Hưng im lặng hai giây, quyết định bỏ qua đề tài này, nhìn chân heo hỏi: "Không chỉ một con?"
Sở Thấm gật đầu: "Đây là của con nhỏ."
Sau đó cô lại nói: "Chú thím của cháu cũng không biết đâu, chỉ nghĩ là có một con."
Dương Tiểu Hưng tức giận nói: "Nếu không phải cháu muốn cậu đổi giúp thành lương thực thì chắc chắn cháu cũng sẽ không nói cho cậu biết."
Ông ấy vô cùng thắc mắc, heo rừng trưởng thành ít thì cũng chừng trăm cân, làm thế nào mà Sở Thấm giấu diếm được người trong thôn kéo về nhà?
Sở Thấm vô cùng thành thật gật đầu.
Thật ra cô không muốn để lại thịt heo rừng, chỉ nguyên con heo rừng trưởng thành kia cả thịt cả xương cốt vẫn còn lại chừng hai trăm cân, hoàn toàn có thể lấy ra một trăm năm mươi cân để đổi lương thực.
Mặc dù chia con heo rừng nhỏ cho chú thím Sở, cho cậu út, cho dì cả, lại làm đồ sấy gửi cho anh họ xong thì cũng không còn thừa bao nhiêu, nhưng năm mươi cân thịt con heo trưởng thành còn dư lại cũng đủ để cô ăn rồi.
Hơn nữa, nhà cô còn nuôi heo.
Mấy vị thân thích cũng không phải là người chỉ có vào chứ không có ra, như là thím Sở, hôm qua cô mới cho bà ấy thịt heo, hôm nay bà ấy đã đưa hai cân đường đỏ và một thùng đậu nành đến.
Đường đỏ là mẹ bà ấy mới làm, đậu nành cũng là mẹ bà ấy trồng, chắc là vừa đưa tới, còn nóng hổi đã bị bà ấy chuyển đến tay Sở Thấm.
Sở Thấm không từ chối, những thứ này hoàn toàn có thể bù đắp cho số thịt heo rừng kia.
Dương Tiểu Hưng suy tư một lát: "Được thôi, cậu sẽ đổi giúp cháu. Nhưng việc này phải làm càng sớm càng tốt, thời tiết đang thế này, thịt có bốc mùi không?"
Sở Thấm nói láo: "Con to kia còn đang kéo dài hơi tàn đó, khi nào trở về cháu sẽ làm thịt nó."
Vẻ mặt Dương Tiểu Hưng rất phức tạp.
Cháu gái lại còn biết mổ heo, ông ấy nhớ khi còn bé, à không, chưa nói đến lúc cô còn bé, vào thời điểm này năm ngoái, cháu gái vẫn vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Dương Tiểu Hưng hạ quyết tâm: "Được rồi, buổi tối cậu... Đợi đến tối cậu sẽ đánh xe đến cổng nhà cháu, cháu chỉ cần giết heo trước chín giờ là được. Cháu có thể bán bao nhiêu, phải cho cậu biết con số chính xác trước."
Sở Thấm lập tức nói: "Cả nội tạng là một trăm năm mươi cân. Còn nữa, hay là cậu út cứ dừng xe ở cửa thôn đi, đến giờ cháu sẽ xách thịt tới cửa thôn chờ cậu, cháu sợ nhà họ Hoàng ở bên cạnh nghe được động tĩnh."
Dương Tiểu Hưng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Vậy cháu phải chú ý an toàn."
Nói rồi, ông ấy chỉ vào một cái chân heo khác trong bao tải: "Cháu định đưa cái này cho dì phải không?"
Sở Thấm gật đầu.
Dương Tiểu Hưng nói: "Cháu cứ để ở chỗ cậu đi, bây giờ cậu có việc đến Nhạc Thuỷ, cậu sẽ mang đến cho chị cả giúp cháu."
Vậy thì không thể tốt hơn. Sở Thấm vội vàng kín đáo đưa bao tải cho ông ấy, không nhịn được nhếch miệng bật cười.
Cô có thể về thẳng thôn để làm việc rồi!
Trước khi đi, Dương Tiểu Hưng lại lần nữa xác định thời gian với cô, rồi vào trong phòng tìm mẹ mình hỏi mượn chìa khoá tủ bát, sau đó mở tủ bát, xách một túi đồ ra đưa cho cô.
Ông ấy nói: "Đây là kẹo hạnh nhân đậu phộng, cháu mang về nhà ăn đi, cậu mua ở tỉnh khác đấy, hương vị cũng không tệ lắm."
Bây giờ trong nhà Sở Thấm có rất nhiều đồ ngọt.
Mật ong, đường đỏ, còn có kẹo hạnh nhân đậu phộng này nữa... Chỉ là không có đường cát trắng chính tông.
Trên đường về nhà, Sở Thấm nghĩ đến chuyện mình sắp có lương thực tới tay, vui mừng đến mức tim đập thình thịch.
Sở Thấm căts kẹo hạnh nhân đậu phộng vào trong tủ rồi khoá lại, sau đó vội vàng chạy đi làm việc, nhiệm vụ buổi chiều của cô là tưới nước cho ngô.
Đúng vậy, sau khi thu hoạch xong hạt cải dầu cô đã trồng ngô, xem ra hiện tại phát triển cũng không tệ lắm.
Lúc này trong thôn vẫn còn hạt vừng chín, nghe nói hạt vừng sẽ không được phân phối, đến lúc thu xong sẽ kéo thẳng đi ép dầu, cũng không biết mình sẽ được chia bao nhiêu nữa.
Ai! Mùa thu đúng là mùa thu hoạch. Sở Thấm đắc ý nghĩ thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận