Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 165:

Cuối cùng có vũ lực và trí thông minh của cô, khả năng xảy ra chuyện sẽ nhỏ hơn nhiều.
Ừm, quan hệ tam giác mới là quan hệ vững chắc nhất.
Sở Thấm kéo cô ấy lại khuyên nhủ thêm mấy lần nữa.
Tính tình Trương Phi Yến tốt hơn nhiều, thấy Sở Thấm là người thông minh nên cũng nghe lời Sở Thấm nói.
Sau khi ra khỏi nhà Sở Thấm, cô ấy đi tìm Hoàng Đậu Tử ngay.
Cũng không biết cô ấy nói thế nào, chắc là đe dọa, cuối cùng Hoàng Đậu Tử cũng đã đồng ý. Hôm sau, lúc Sở Thấm gặp anh ta bên bờ sông, mắt anh ta thấy rõ quầng thâm, nhìn là biết không ngủ ngon.
Cũng đúng thôi, nếu phải trông Trương Phi Yến, vừa hợp tác với cô ấy, lại còn phải trông không cho cô ấy ra ngoài gây họa đúng là chuyện tốn công tốn sức.
Sở Thấm hài lòng khẽ gật đầu.
Có Trương Phi Yến trông, chắc sau này Hoàng Đậu Tử không rảnh săm soi mình nữa đâu.
Sở Thấm lại nghĩ đến lời Trương Phi Yến nói tối qua, ý của cô ấy là không chỉ có thiên tai mà còn có yếu tố con người sao?

Chuyện này làm cô suy nghĩ nhiều, ngày nào Sở Thấm cũng nghĩ đến đau cả đầu, lúc lên núi đi săn hay ở nhà làm việc cũng chẳng còn tâm tư gì khác.
Nghĩ mãi rồi cũng phải tạm thời bỏ qua việc này trước.
Không thể sống như thế được, chuyện lớn hơn nữa cũng không thể ảnh hưởng đến cuộc sống trước mắt.
Sở Thấm cảm giác như mình bị che mắt, lúc băng tuyết tan, mầm non nảy chồi trên cành cây khô, những nụ hoa chớm nở trên cây hoa đào trên núi, cảnh vật cũng vui vẻ hơn cô mới chợt nhận ra.
Không phải gấp gáp lo nghĩ mãi, chỉ cần hoàn thành chuyện sửa mương nước và trồng khoai lang thôi, chuyện khác không quan trọng.
Cô lại sống như những ngày bình thường.
Thế là chỉ cần ngày nào Sở Thấm thấy đội trưởng Hàn là lại bảo ông ấy sửa mương nước.
Đội trưởng hàn là người không kiên động, bị Sở Thấm khuyên mãi cũng dần thay đổi suy nghĩ.
“Hay là sửa đi?” Có một ngày ông ấy nói thế.
Cuối cùng Sở Thấm cũng thở phào, không sửa nữa thì không kịp mất.
*
Đột nhiên trong thôn có tin sửa mương nước.
Người dân thôn Cao Thụ lấy làm lạ, đang yên lành sao lại sửa mương nước, không đợi đến lúc đào đập chứa nước rồi sửa luôn một thể sao?
Hàn Định Quốc khá có nghĩa khí, không kể chuyện Sở Thấm không ngừng khuyên nhủ ép buộc ông ấy phải sửa mương nước.
Ông ấy thấy dù Sở Thấm là người nhắc đến chuyện này, nhưng ông ấy là người quyết định cuối cùng, không lý nào lại đổ cho Sở Thấm được.
Vì chuyện này mà người trong thôn phàn nàn rất nhiều, không khí oán thán bao phủ lấy thôn Cao Thụ, mọi người đang muốn nghỉ một thời gian.
Dù đã không còn tuyết rơi nữa nhưng trời vẫn khá rét, lò sưởi trong nhà không ngừng cháy, sân đập lúa cũng phải đốt những cành cui to cả ngày để sưởi ấm cho mọi người.
Ngay cả người khỏe mạnh như Sở Thấm cũng phải rót nước ấm vào bình để ủ ấm tay hàng ngày nữa.
Thế nên thời tiết này mà bảo mọi người không nghỉ ngơi ra ngoài làm việc, khó trách mọi người sẽ oán trách.
Nhà Trương lão nhị.
Bà Trương bưng thức ăn lên bàn, khó chịu nói: “Không biết đội trưởng nghĩ thế nào nữa, lạnh đến mức tôi xới vườn rau cũng khó mà ông ấy vội vàng tu sửa mương nước làm gì chứ.”
Trương Phi Yến ngồi bên cạnh không khỏi òa lên, Sở Thấm giỏi thật, cô ấy thuyết phục đội trưởng được rồi.
Trương Phi Yến biết rất rõ về đội trưởng Hàn.
Ông ấy là đội trưởng tốt à? Cũng phải được tám mươi phần trăm.
Tại sao lại nói thế, là vì đội trưởng Hàn Định Quốc trong kiếp trước của cô ấy cũng là một đội trưởng tiêu chuẩn.
Ông ấy không tham nhũng, Trương Phi Yến nhớ mang máng khoảng hai năm nữa sẽ có một đội trưởng ở xã Lạc Thủy bị điều tra tham nhũng.
Lúc đó cô ấy nghe nói trong xã bọn họ có người dân bị chết đói mà kho lúa trong nhà đội trưởng lại chất đầy lương thực, trong lòng chấn động.
Chuyện này vừa lan truyền ra, các công xã xung quanh sợ bóng sợ gió, đội trưởng các thôn cũng bị người dân để mắt trông coi, thôn Cao Thụ cũng không phải là ngoại lệ.
Trong thời gian đó, nhà Hàn Định Quốc bị điều tra ba lần nhưng không điều tra được thứ gì thừa, thậm chí lương thực trong nhà ông ấy còn ít hơn những nhà khác trong thôn, người trong nhà cũng đói vàng người, chẳng khác gì người ngoài.
Nếu lúc đó ông ấy không tự mình dẫn người vào suối nước giết mấy con sói hoang thì chắc trong thôn còn có người chết nữa. Chỉ riêng chuyện này thôi, đội trưởng Hàn Định Quốc đã được 60 điểm rồi.
Lúc hết thiên tai, ông ấy tiếp tục giữ vị trí đội trưởng, sau này xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như cuộc vận động đó, Hàn Định Quốc cũng bảo vệ sự yên bình cho thôn Cao Thụ.
Ông ấy không nhét người nhà vào những vị trí công việc nhẹ nhàng, không cho người nhà vào danh sách sinh viên công nông, từ đó về sau, tất cả người dân đều cực kỳ phục ông ấy.
Nếu nói ông ấy có điều gì không tốt thì đó là việc ông ấy không đủ quả quyết, dễ bị lung lay.
Năm nay lúc thu hoạch báo cáo sản lượng, ông ấy thấy những thôn khác khai khống sản lượng lên cũng khai khống theo.
Điều này làm thôn bọn họ chỉ giữ được một phần ba chỗ lương thực, sơ với đội trưởng thôn Tịnh Thủy kiên quyết và cầu thị, Hàn Định Quốc không phù hợp với tiêu chuẩn lắm.
Trương Phi Yến thầm nghĩ, không biết kiếp này có hai biến số là mình và Sở Thấm thì liệu có khác biệt gì không?
“Ngẩn người gì đấy, ăn cơm đi!”
Trương Phi Yến ngẩn ngơ suy nghĩ bị mẹ cô ấy gõ đầu một cái, vội vàng tỉnh táo lại: “Sửa thì sửa thôi, sửa cũng có chỗ tốt với thôn chúng ta.”
Bà Trương trừng mắt nhìn cô ấy: “Con nít đừng xen vào mấy chuyện này, chuyện này để người lớn lo.”
Bây giờ càng lúc bà càng thiếu kiên nhẫn với con gái, nhất là sau khi thấy Sở Thấm cực kỳ có tiền đồ.
Không chỉ bà mà những người khác trong thôn cũng chỉ muốn Sở Thấm là con cháu nhà mình.
Trương Phi Yến bĩu môi, nếu mẹ biết con gái trong mơ của mẹ là người nhiệt tình thúc đẩy chuyện này thì mẹ có còn cảm thấy Sở Thấm là cô con gái hoàn hảo không.
Còn nữa, bây giờ thì nghĩ cô ấy là trẻ con, sao lúc trước vội vàng làm mai cho cô ấy thì không bảo cô ấy là trẻ con đi.
Hai mẹ con không vui vẻ gì, Trương Phi Yến ăn cơm xong chạy ra ngoài, định tìm Sở Thấm lên núi xem chỗ trồng khoai lang.
Sở Thấm không có thời gian.
Cô nói: “Tôi không đi, hôm qua tôi vừa mới đến, hôm nay tôi phải ở nhà sửa phần sau cái chòi.”
Trương Phi Yến vội hỏi: “Hôm qua cô đi rồi à? Chỗ Hoàng Đậu Tử dẫn cô đến cô tốt không? Thật ra tôi cũng biết chỗ đó, ở núi Đại Nham…”
Sở Thấm tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Cô đừng nhắc đến núi Đại Nham nữa, không phải bị phát hiện rồi sao?”
Còn bảo chỗ đó có sói hoang, trồng gì cũng phí công.
Cô đẩy Trương Phi Yến ra ngoài cửa: “Cô đi tìm Hoàng Đậu Tử đi, bảo anh ta dẫn tôi đi, tôi có việc thật.”
“Này này này…”
“Rầm…”
Sở Thấm cài cửa lại rồi thở phào nhẹ nhõm, cô rất sợ Trương Phi Yến.
So với việc tốn công sức với cô ấy, cô thà im lặng làm việc trong nhà.
Đúng là hôm qua cô đã lên núi xem đất với Hoàng Đậu Tử, chỗ Hoàng Đậu Tử chọn khá tốt.
Đó là một nơi ở núi Hồ Lô cách đây hai ngọn núi, gần như không có ai đến.
Núi Hồ Lô là ngọn núi chung giữa thôn Cao Thụ và thôn Lưu Lý, chỗ Hoàng Đậu Tử chọn ở đúng nơi giáp ranh với nhau, một chỗ cực kỳ kín đáo.
Hoàng Đậu Tử nói: “Tôi phát hiện một lối đi nhỏ mất hai tiếng rưỡi để đến. Nếu đi đường lớn, từ thôn chúng ta đến đó có đi nhanh cũng phải mất hơn ba tiếng, đi từ thôn Lưu Lý thì càng khỏi phải nói, mất bốn tiếng đồng hồ cũng chưa đến nơi.”
Sở Thấm nghe xong lập tức yên tâm.
Chẳng ai rảnh rỗi leo núi lâu đến thế, dù có đến được đi nữa, giữa rừng núi mênh mông cũng chưa chắc đã tìm được chính xác mảnh đất đó.
Hoàng Đậu Tử nói ngọn núi đó không có heo rừng, Sở Thấm cũng không thấy dấu vết của heo rừng.
Núi Hồ Lô cũng có suối, dù địa hình dốc đứng nhưng ít nhiều gì cũng tìm được mấy mảnh đất bằng phẳng cách nhau không xa, gộp chung vào cũng phải lớn hơn một mẫu đất.
Sở Thấm cảm thán, làm khó Hoàng Đậu Tử tìm được mảnh đất này, quả nhiên tốt hơn núi Đại Nham mà Trương Phi Yến tìm thấy nhiều.
Bây giờ chuyện sửa mương nước và trồng khoai lang được giải quyết, cuối cùng Sở Thấm cũng có thể yên tâm.
Xây chòi dây dưa mãi lâu, cuối cùng hôm nay cũng đã xây gần xong.
Sở Thấm giẫm lên thang trải cỏ tranh lên đỉnh chòi.
Cô cắt cỏ tranh từ lâu, cỏ tranh khá cứng, không những có thể làm dây thừng mà còn có thể làm vật liệu lợp nóc.
Đời trước Sở Thấm lấy cỏ tranh làm nóc nhà, vì thời tiết thay đổi nên phải thay hàng năm nên cô biết phải xử lý cỏ tranh thế nào, trải trên nóc nhà ra sao.
Xung quanh chòi là bốn cây gỗ lớn chôn sâu dưới đất, cố định bằng gạch xây, chưa cần so sánh với chòi bình thường, chỉ nhìn thôi đã thấy nó kiên cố hơn phòng chứa đồ phía đối diện rồi.
Sở Thấm dùng sức đẩy mà cột gỗ không hề nhúc nhích, cô gật đầu, cực kỳ hài lòng.
Lúc dựng chòi cỏ tranh xong đã che chắn được hết khoai lang trên hàng rào, dù đứng bên ngoài nhà hay đứng trong sân cũng không nhìn thấy.
Sở Thấm còn xây một cái lò sưởi trong chòi.
Lò sưởi đắp bằng đất, đào một cái hố giữa chòi rồi xây gạch xung quanh, bình thường có thể sưởi ấm ở đây, thêm một cái giá sắt là có thể nấu cơm hoặc là phơi khô đồ, sau này có thể dùng làm phòng sấy đồ.
Mùa đông quần áo khó khô mà Sở Thấm lại thích sạch sẽ, không chịu được việc nửa tháng mới tắm một lần.
Nhung cô ít quần áo, đồ thường mặc cũng không nhiều, lần nào cũng phải lấy rổ hong khô mới được.
Thật ra rổ hong khô được làm từ cây trúc, cũng có người làm từ cây gỗ.
Nó có hình trụ khá thấp, trên dưới không có đáy, chỉ có phần trúc ở giữa ngăn lại chia thành hai nửa.
Phần bên dưới đặt chậu than, bây giờ Sở Thấm đã có lò sưởi thì sau này có thể đặt luôn lên lò sưởi, kích cỡ cũng phù hợp.
Quần áo phơi trên sào trúc cũng phải hong khô, lửa than trong lò sưởi cũng có thể hong khô quần áo, chỉ cần chịu khó lật quần áo lên, chưa đến nửa tiếng là có thể hong khô quần áo thường mặc rồi.
Cũng có cảm giác vui vẻ như khi được ở thôn quê.
Hôm sau.
Đội trưởng Hàn bị Sở Thấm ép khó có lúc kiên định, ông ấy chào hỏi mọi người rồi bắt đầu thực hiện.
Quy hoạch mương nước có thể vừa sửa vừa thay đổi, dẫu sao có một số chỗ phải sửa, có tránh thế nào cũng không được nên mới phải sửa vài đường.
Hàn Định Quốc nói để mọi người bình tĩnh: “Sửa mương nước có thể mở nhà ăn cho người trong thôn mình, mọi người chỉ cần nộp một nửa chỗ lương thực thôi, còn lại bổ sung từ trong thôn, công điểm tính tương ứng.”
Oa!
Người dân nghe câu này rất hài lòng.
Mọi người đều phải tiết kiệm, tiết kiệm được lương thực nhà mình bao nhiêu thì tiết kiệm. Các thôn dân cho rằng lương thực trong nhà mới là lương thực của mình, không tính lương thực của đại đội trưởng thôn.
Lại còn mở nhà ăn nữa, thế có nghĩa là có người nấu cơm, tiết kiệm được chút củi lửa trong nhà.
Hơn nữa còn có công điểm, rất nhiều người chăm chỉ cảm thấy đây là thời cơ tốt để kiếm từng chút công điểm, từng chút lương thực nên vội vàng đồng ý.
Hàn Định Quốc cũng có năng lực nên nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho người dân.
Ai làm việc ở nhà ăn, ai chịu trách nhiệm điều tra thực địa, ai chịu trách nhiệm đào mương, chọn đất, ai chịu trách nhiệm chuyển đá…
Nói chung người trong thôn đều được ông ấy động viên, ra sức cố gắng trong năm nay phải hoàn thành được bảy mươi phần trăm việc sửa muông nước, nhất là những chỗ quan trọng, mương nước phải thông thoáng mới được.
Sở Thấm chọn việc đào đất.
Công việc này có mười công điểm, công điểm cao mà khó làm, làm việc còn mệt hơn khi vào mùa thu hoạch nữa.
Thôn làng yên ả đột nhiên khí thế ngất trời từ ngày đó, trước đây còn có người lén ra khỏi thôn không biết đi đâu đánh bạc, giờ bị đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn sắp xếp đi đào đất, còn giúp bọn họ tránh khỏi tai họa.
Trương Phi Yến cũng đang làm việc, lúc đầu cô ấy định đến nhà ăn, cuối cùng mẹ cô ấy thấy Sở Thấm đào đất nên ghi tên giúp cô ấy vào việc chọn đất.
Lúc đang làm việc cẩn thận thì cô ấy thấy có người chạy đến cạnh chỗ bác cô ấy không biết đang nói gì, chỉ thấy mặt bác cô ấy trắng bệch.
Sau đó bác cô ấy được bí thư chi bộ thôn dẫn đi, vừa đi bí thư chi bộ vừa trừng mắt dạy dỗ ông ấy.
Trông bí thư chi bộ chỉ muốn đánh bác cô ấy cho tỉnh táo lại.
Sau đó cậu của Sở Thấm cũng bị thế, sợ hãi đôi môi run rẩy, tay run suýt nữa thì không cầm được cuốc.
Bác Thẩm bên cạnh cố gắng nhìn ông ấy, mắt nhìn như sắp nhỏ máu, nếu không có người kéo lại thì chắc sẽ xông đến đánh nhau mất.
Trương Phi Yến đột nhiên nhớ ra, đệt, quên mất chuyện này!
Ôi! Cô ấy sống mấy chục năm nên quên mất, đến bây giờ mới nhớ ra.
Kiếp trước, đúng lúc này cũng có chuyện xảy ra, mấy người trong thôn tụ tập đánh bạc nên bị công an bắt, bác của cô và chú của Sở Thấm là hai người trong số đó.
Chuyện này liên lụy nhiều người, thôn Cao Thụ có 5 người, thôn bên cạnh 6 người, thôn xã 8 người, những nơi khác không biết, tổng cộng lên đến 22 người.
Thôn có người liên quan bị phê bình, thậm chí thôn bọn họ còn có công an đến phổ biến luật pháp.
Lúc đó đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ mặt đen như đáy nồi, ngày nào cũng phải vào thôn làm báo cáo.
Có lẽ vì thế mà đội trưởng Hàn không thể cứng rắn lúc thu lương thực được, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Trương Phi Yến.
Nói chung hậu quả xấu kéo dài đến mấy năm sau.
Chị họ của Sở Thấm, Sở Hồng là người đi học, sau này đại đội trưởng và bí thư chi bộ muốn đề cử cô ấy đi học trường đại học công nông, tài liệu được xử lý đưa lên trên sắp được phản hồi, cuối cùng lại bị người báo cáo bố từng đi đánh bạc, từng bị bắt.
Dù cuối cùng không có việc gì, chỉ bị giam hai ngày rồi lại được thả ra, nhưng đó cũng bị xem như vết nhơ, bị loại khỏi danh sách.
Hầy!
Nhất thời Trương Phi Yến cũng không biết nói gì, chỉ thấy phiền muộn nhưng cũng thấy may mắn.
Cô ấy chuồn đến chỗ Sở Thấm, nói với cô: “Sao tôi thấy cô mới là người đặc biệt nhỉ?”
Cô ấy có ngốc hơn nữa cũng nhận ra điều thay đổi này do Sở Thấm tạo nên chứ không liên quan đến cô ấy.
Sở Thấm hoàn toàn không chú ý đến cậu của cô, ngày nào cô cũng cắm đầu làm việc mệt muốn chết, mồ hôi đầm đìa: “Đột nhiên cô nói không đầu không đuôi gì vậy?”
“Không có gì, coi như tôi không nói đi.”
Sở Thấm: “...”
Ngày nào đó cô phải kéo cái người nói mập mờ bí ẩn này đi trồng khoai lang mới được!
Nhóm mê bài bạc trong thôn Cao Thụ hoảng hốt không yên, lúc biết có người bị nhốt lại đưa đến nông trường lao động cải tạo mười mấy năm lại càng hoảng sợ hơn, mãi không bình tĩnh được.
Bị dọa chết sững người.
“Bây giờ biết sợ thì còn ích gì nữa, một đám các người cộng lại cũng phải mấy trăm tuổi, xấu hổ chết mất!”
Bí thư chi bộ thôn bảo bọn họ về nhà, người tốt tính như ông ấy cũng phải nổi giận, nói chuyện không nể mặt chút nào.
“Ngày thường lòng vòng trong thôn thì thôi đi, lại còn chạy ra ngoài chơi, mấy người thì có bao nhiêu tài sản đủ để đánh bạc chứ.”
Mấy người như chú Sở không dám nói gì, Hàn Định Quốc là người cùng lứa tuổi nên không răn dạy bọn họ được, nhưng bí thư chi bộ thôn lớn hơn, lúc này có thể mắng mấy câu.
Bí thư chi bộ thôn mắng khát khô cả miệng, bưng ly nước lên cho trơn miệng rồi nói tiếp: “Cũng may mà hôm nay kéo mấy người đi làm sửa mương nước, không thì bây giờ người bị nhốt trong tù đợi bị phán xử là mấy người đó. Liên lụy bản thân thì thôi đi, đừng có liên lụy đến con trẻ, liên lụy danh tiếng thôn chúng ta.”
“Cha từng ngồi tù thì con cái muốn kết hôn cũng khó hơn người bình thường, mấy người đừng tưởng là không có gì to tát!”
Tim chú Sở đập thình thịch, vội vàng nói: “Sau lần này không dám nữa.”
Bí thư chi bộ nói: “Hừ, tôi chẳng tin lời mấy người ham cờ bạc như cậu nói, có dám không không chỉ xem mấy người mà còn phải xem tôi nữa, tự tôi có cách.”
Sau khi răn dạy xong, ông ấy mới bảo bọn họ đi, trông bọn họ cũng phiền lòng, sau khi về nhà còn bị người nhà mắng nữa.
Làm cha cả rồi mà còn bị cha mẹ hay vợ mình chỉ trỏ mắng mỏ thì xấu hổ lắm, ít nhất là xấu hổ ngay.
Thím Sở đợi chú Sở về nhà là bắt đầu giở võ ra với ông ấy, xong chuyện rồi nửa đêm hôm đó còn tìm đến nhà Sở Thấm oán trách: “Đúng là tai họa mà, tự liên lụy đến mình thì thôi, giờ còn liên lụy đến người khác, cuối cùng thím cũng hiểu phải hung dữ với người thế này, nếu không ngày nào đó lại bị chú cháu làm liên lụy mất.”
Sở Thấm không ngừng gật đầu: “Thím phải dữ từ lâu rồi.”
Nếu là cô, lần đầu đánh bạc chặt đứt một ngón tay, lần thứ hai chặt đứt hai ngón, lần thứ ba ba ngón, quá tam ba bận, có lần thứ tư nữa thì đánh gãy cả hai tay luôn.
Thím Sở thở dài: “Cả ngày trời thím chỉ làm dưới ruộng, đâu có thời gian quản lý ông ấy, sau này chỉ có thể bảo Hồng Hồng và Tiểu Kiến trông thôi.”
Sở Thấm ngạc nhiên: “Còn phải phí thời gian trông chú nữa sao, thím cứ cắt đứt là được.”
Đương nhiên cắt đứt ở đây không phải là cắt ngón tay.
Dẫu sao đây cũng không phải thời tận thế mà là xã hội có công an, không thể hở ra là đánh gãy tay chân được. Sở Thấm nói cắt đứt là thu hết tiền mà chú Sở có, đây cũng chỉ là hạ sách, nhưng chỉ cần thu tiền của ông ấy thì còn ai chơi cùng ông ấy nữa.
Thím Sở không hiểu: “Trước giờ thím đều quản lý tiền mà.”
Sở Thấm chậc một tiếng, thấp giọng nói: “Không phải quản lý như thím nói, quản lý mà thím nói là một hộp tiền thím dùng được mà chú cũng dùng được sao. Cháu nói quản lý nghĩa là thím giữ tiền rồi cất kỹ vào, đừng để lại một đồng nào, đừng để chú biết tiền ở đâu.”
Giờ thím Sở mới hiểu.
Thế nghĩa là cắt đứt hẳn nguồn tiền của chú Sở, không chỉ làm ông ấy không có tiền để dùng mà còn phải khiến sau này ông ấy không có tiền cũng không lấy được tiền ở đâu cả.
Thím Sở nghĩ ông ấy là chủ gia đình, làm như thế thì không hay lắm.
Nhưng bà ấy lại nghĩ ông ấy có cần mua gì đâu? Đương nhiên là không rồi, thế sao lại phải giữ tiền lại cho ông ấy, giữ lại cho ông ấy uống rượu, đánh bạc sao.
Sở Thấm đẩy bà ấy: “Thím, thím nhân lúc chú chưa kịp phản ứng mà lén lút lấy hết tiền của chú đi, giấu ở chỗ chú không biết ấy, nếu không qua đợt này rồi chú lại ngựa quen đường cũ thì sao.”
Thím Sở nghĩ lại cũng đúng, lập tức không còn đau buồn tức giận nữa, chạy thẳng về nhà lấy hết phiếu tiền trong hộp tiền dưới giường ra, nghĩ ngợi một lúc rồi định giấu trên xà nhà, giấu trong tủ, nhưng cảm thấy những chỗ này không ổn lắm.
Bà ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi lại chạy đến hỏi Sở Thấm.
Sở Thấm đang nghĩ chuyện xây bếp lò mới. Sau khi làm quen với công việc cường độ cao, nếu cô vẫn còn sức lực thì chuyển đồ trong nhà.
Thím Sở ngạc nhiên: “Cháu lấy gạch đâu ra thế?”
Sở Thấm chớp mắt, mặt không đỏ tim không đập gấp: “Cậu út cháu tìm giúp cháu.”
Cô không ngờ thím Sở lại quay lại, trước khi bà ấy đi Sở Thấm còn chưa kịp đóng cửa, cứ mải suy nghĩ chuyện mấy viên gạch nên thím Sở mới nhìn thấy đống gạch trong sân.
Có điều Sở Thấm đã chuẩn bị đổ cho cậu út Dương, cậu út Dương là một người rất giữ ý, cực kỳ nghĩa khí, ít khi nào có ý kiến với kế hoạch của Sở Thấm, lúc cô không muốn nói thì ông ấy cũng không hỏi kỹ.
Cô đã định đợi lúc nào đó sẽ đến bàn chuyện với cậu út Dương, bây giờ phải nắm chắc hơn, ai mà biết được lúc nào đó thím Sở sẽ gặp cậu út Dương chứ.
Sở Thấm chỉ cười ha ha.
Lừa người không thể nói nhiều được, càng nói càng sai nhiều.
Sở Thấm nhặt được hơn 700 cục gạch, nhưng lúc xây chòi đã dùng mất một ít nên bây giờ chỉ có 656 cục.
Sở Thấm suy nghĩ nói: “Nên xây một cái bếp lò hay hai cái bếp lò nhỉ? Chắc chỗ gạch này chỉ đủ xây một cái bếp lò thôi.”
Thím Sở ngạc nhiên: “Chỗ gạch này xây giường sưởi cũng đủ mà không đủ xây hai cái bếp lò sao?”
Thím Sở hắng giọng: “Cháu tưởng xây bếp dễ vậy sao, một cái bếp phải dùng được ba đời, muốn xây tốt thì không dễ đâu.”
Sở Thấm tò mò: “Thế sao cái bếp nhà cháu không dùng được ba đời?”
Thím Sở nói: “Cháu không biết chuyện này, trước đây nhà cháu là nhà của một người họ Khương, nhà người này vừa chuyển đi thì ông nội cháu chạy nạn đến đây, thôn mới đưa căn nhà này cho ông nội cháu, cái bếp lò này không phải ông cháu xây mà là người ta để lại.
Thực ra nhiều năm trôi qua căn nhà đã được sửa sang cả trong lẫn ngoài rồi, chỉ có mỗi cái bếp lò vẫn chưa ai động đến.”
Sở Thấm cuối cùng cũng hiểu hoa ra cái bếp lò cũ kỹ là vì thế.
Thím Sở cảm thán: “Nghe nói năm đó người nhà họ Khương là đại địa chủ của huyện Tân Minh, đối với người ta, thôn Cao Thụ chúng ta chẳng là gì, chỉ là một nơi xó xỉnh thôi. Sau này nói là chia cho mấy đứa con vợ lẽ, trước đây nhà cháu chỉ là nơi ở tạm của người làm thôi.”
Sở Thấm nghi hoặc: “Thế người nhà họ Khương bây giờ ở đâu?”
Thím Sở nói: “Nghe nói là ở nước ngoài, dẫu sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta, cũng không thể để nhà không được. Người ta ở nhà lầu, ăn thịt bò, mấy đời rồi cũng không thấy mặt mũi bọn họ mà.”
Sở Thấm nuốt nước miếng.
Kể ra cũng tiếc, cô xuyên qua lâu thế rồi mà vẫn chưa được ăn thịt bò, muốn ăn quá.
Sở Thấm không nói chuyện này nữa mà hỏi thím Sở: “Thím lại đến đây có chuyện gì thế?”
Thím Sở vỗ đầu rồi nói: “Lần trước thím có thấy cháu làm tủ bát, gần đây cháu có rảnh thì làm tủ quần áo giúp thím với.”
Thực ra bà ấy cũng thấy lạ, sao Sở Thấm lại làm được nghề mộc vậy, quan trọng nhất là làm rất ổn, trông có thể bán được.
Sở Thấm gật đầu: “Đợi cháu xây bếp lò xong thì rảnh hơn.”
Thím Sở yên lặng nói: “Tủ quần áo của thím hơi đặc biệt, cháu làm cách một tầng ra giúp thím.”
Sở Thấm hiểu: “Cháu hiểu rồi.”
Thế này là muốn giấu phiếu tiền, không muốn chú tìm thấy.
Lúc này thím Sở mới yên tâm rời đi.
Trời tối dần, Sở Thấm đếm gạch xong rồi chồng gạch lên góc trái phòng bếp.
Thật ra cô muốn sắp xếp đắp hai cái bếp lò, dẫu sao nếu thường xuyên cho heo ăn cũng cần một cái bếp, không thì lần nào cũng phải lấy nồi của cô để nấu cho heo ăn.
…ừm, không ổn lắm.
Không thể để mình bẩn vậy được.
Nồi sắt thì không có vấn đề gì, trong xã cung ứng có, còn phiếu thì cô có mấy phiếu thịt, không còn cách nào nữa thì cầm phiếu thịt đi đổi phiếu đồ.
Sở Thấm thầm nghĩ có nên rút một cái ra từ hệ thống trò chơi không, dẫu sao cô cũng từng rút nồi sắt nhỏ và ấm sắt, theo quy luật đó, rút được nồi sắt lớn cũng không hẳn là không thể.
Sau khi làm xong, Sở Thấm phủi bụi trên người, tắm rửa giặt giũ xong lên giường nghỉ ngơi.
Lúc này đã là tám rưỡi tối.
Trên tủ đầu giường có một quyển sách hướng dẫn nấu ăn, cửa sổ đóng chặt, ngọn đèn dầu cháy soi sáng.
Sở Thấm nhìn trang hướng dẫn nấu vịt muối, đột nhiên thấy thèm chảy nước miếng.
Vịt muối có mùi vị thế nào nhỉ?
Tiếc là mỗi người chỉ có một cái miệng, không thể ăn hết mọi món ngon trên đời được.
Sở Thấm thổi phù tắt đèn dầu.
Cô định lần sau đến xã cung ứng phải mua nhiều dầu hỏa hơn, tốt nhất là trữ được hai đến ba năm, chỉ là chuyện tìm phiếu thì phải nhờ cậu út, không có đèn dầu, màn đêm dài đằng đẵng rất khó chịu.
Căn phòng chìm vào bóng tối, tối đến mức Sở Thấm mở mắt ra cũng chẳng khác gì đang nhắm mắt.
Cô cắt cỏ tranh khá nhiều, chỗ còn dư lợp thành rèm cửa, rèm cỏ tranh tự nhiên che kín khung cửa sổ, không có ánh trăng nào chiếu xuyên vào được, chẳng trách lại tối.
Trong bóng tối, Sở Thấm đang nghĩ ngày mai nên ăn gì?
Ăn thịt xông khói.
Gà xông khói và vịt muối cũng gần giống với nhau.
Hôm sau.
Sở Thấm làm gà xông khói, vì trời lạnh nên cô làm cả một con, không sợ ăn không hết sẽ bị hỏng.
Sau khi lấy gà xông khói ra cô bỏ vào ngâm nước, lúc rửa mặt mũi, ăn sáng xong là có thể cắt thành từng miếng nhỏ rồi.
Cách làm đơn giản nhất là chưng lên, băm tỏi nhỏ rồi bỏ thêm tiêu xay, thêm chút rượu gạo, món chưng vô cùng đơn giản nhưng mùi vị cực kỳ hảo hạng.
Làm phức tạp hơn một chút thì có thể xào, chỉ là hoa tỏi trong vườn chưa mọc, những cây tỏi hoang quanh nhà cũng đã bị cô ngắt hết nên đành từ bỏ.
Có điều không cần phải chưng ngay bây giờ, Sở Thấm uống nước xong rồi đi làm việc.
Lúc đào xong thì dẫn nước suối trong thôn vào để chảy vào ruộng, sau này tưới nước sẽ thuận tiện hơn, biến ruộng đồng cằn cỗi trong thôn thành một mảnh ruộng có khả năng tưới tiêu tốt.
Sở Thấm thở hồng hộc làm việc, so với những người khác, cô ít khi ngẩng đầu lên, lần nào nhân viên tính điểm trông thấy cô cũng thầm gật đầu, cảm thấy mười điểm công hàng ngày của cô là xứng đáng, không phí nửa điểm nào.
Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn đứng trên sườn núi, cầm bản vẽ nhíu mày nhìn tuyến mương nước trong kế hoạch.
Bí thư chi bộ thôn khẽ nhả khói rồi nói: “Tạm thời ngừng bên thôn phía tây lại đi, đào mấy chỗ quan trọng trước rồi nói sau.”
Hàn Định Quốc do dự: “Nhưng mấy năm trước thôn phía tây mới khai hoang, cần mương nước hơn.”
Bí thư chi bộ thôn lắc đầu: “Không đủ nước.”
Sông trong thôn bọn họ không lớn, thiên hướng suối nhỏ hơn, nguồn nước không dư dả lắm, bỏ được chỗ nào thì bỏ.
Hàn Định Quốc vẫn đang do dự, nhưng ông ấy chợt nhớ lời Sở Thấm từng nói.
Lúc đó ngày nào Sở Thấm cũng tìm ông ấy bảo sửa mương nước, còn cảm thán vận may của thôn kém như thế, nếu dòng nước trong thôn có thể chảy vào sông suối thì chắc mặt thủy lợi sẽ tốt hơn nhiều.
Sông Thượng Khê là dòng chảy chính của xã Dương Tử Câu, chảy quanh co từ trên núi, các nhánh nhỏ chảy qua các vùng trong xã Dương Tử Câu và thôn Tịnh Thủy, cuối cùng tụ lại thành sông Phù Giang ở huyện Tân Minh.
Thậm chí sông Phù Giang còn chảy qua rất nhiều thành phố, là nhánh sống chính trong tỉnh.
Hàn Định Quốc đột nhiên nghĩ nếu thôn có thể thông đường nước với sông Thượng Khê thì tốt biết bao?
Ông ấy vừa nghĩ thế đã không buông được, nếu khơi thông được thì phải đào một mương nước giữa hai dòng sông.
Chuyện này không thể so với việc đào mương nước trong thôn bây giờ, mương nước trong thôn lúc này cũng chỉ nhỏ thôi, còn đào mương nước giữa hai dòng sông là một công trình lớn.
Hàn Định Quốc suy nghĩ rất lâu.

Sau khi xong việc về nhà, Sở Thấm bỏ gà xông khói vào lồng hấp để chưng, sau đó cầm một cái bát to đến nhà ăn lấy cơm.
Nhà ăn nằm bên cạnh sân đập lúa, không xa nhà Sở Thấm lắm, lúc cô đến nhà ăn, bên trong đã có rất nhiều người.
Nhà ăn là nhà tầng trệt có diện tích khá lớn, sau khi vào có thể thấy khoảnh sân đủ để đặt mười cái bàn lớn, nếu cố sắp xếp thêm có thể đủ cho mười hai bàn.
Hai bên nhà ăn là các căn phòng nhỏ, mỗi phòng có thể đặt được khoảng hai cái bàn, người trong thôn ngồi đầy bàn.
Phòng bếp ở đối diện cửa nhà ăn, diện tích khá rộng, giữa phòng còn có một phòng để đồ ăn, lương thực các thứ.
Có điều trong bếp chỉ có một cái bếp lò, trên bếp có hai cái nồi, bên cạnh có mấy cái lò nhỏ để nấu nước.
Sở Thấm bưng bát đến trước phòng bếp lấy cơm, sau đó nhìn liếc qua phía sau, đồ ăn hôm nay cũng không tệ lắm.
Cơm độn thêm rất nhiều khoai lang, khoai lang phải đến sáu phần, cơm được bốn phần.
Đồ ăn là rau cải trắng ngàn năm không đổi, các thím làm trong bếp thương người nên đổi thành muối chua.
Sở Thấm ngửi thấy mùi này lập tức cảm thấy thèm ăn, chỉ muốn ăn với cơm ngay.
Ngoài món đó ra còn có củ cải xào bã rượu.
Nơi này thích lấy bã rượu làm đồ ăn, đồ ăn nấu xong có màu đỏ trông cực kỳ ngon miệng.
Sở Thấm cực kỳ hài lòng, vui vẻ đi lấy cơm, còn bảo thím trong nhà ăn bỏ đồ ăn lên cơm cho cô.
“Cháu định về nhà ăn à?” Người lấy đồ ăn hỏi cô là thím Tú Hoa.
“Vâng, cháu ăn chậm lắm.” Sở Thấm gật đầu.
Thím Tú Hoa biết rõ về cô, cô gái Sở Thấm này thích yên tĩnh.
Bà ấy lấy đồ ăn cho Sở Thấm, còn múc cho cô thêm một muôi canh củ cải xào bã rượu hơn mức quy định.
Canh này khá ngọt, mùi cực kỳ thơm.
Sở Thấm cẩn thận bưng về nhà, thật ra cô cũng khá khác lạ, phần lớn người trong thôn đều chọn ăn ở nhà ăn.
Dẫu sao nhà ăn cũng náo nhiệt mà!
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm vui sướng đến mức nào chứ.
Người ăn cơm trong nhà ăn không rảnh rỗi, rất nhiều người cứ bưng bát chạy ra ngoài phòng tụm năm tụm ba lại cùng tám chuyện với nhau.
Trên đường từ nhà ăn về nhà, Sở Thấm khó có lúc được yên tĩnh.
Lúc về nhà, gà xông khói chưa chưng xong nên cô kiên nhẫn đợi khoảng hai mươi phút mới nhấc gà ra, tiện thể hâm nóng lại đồ ăn.
Tay nghề của thím Tú Hoa không tệ, dù nấu cơm tập thể với nồi lớn nhưng khong hề qua loa, dẫu sao Sở Thấm cũng thấy những món này không thua gì món cô nấu.
Khi làm nông, sau khi ăn trưa xong, mọi người thường nghỉ một lát.
Sở Thấm không có thói quen này, cô cảm giác mình là người lao lực, bảo cô nằm nghỉ trên giường giữa ban ngày sẽ khiến cô có cảm giác tội lỗi.
Cô chỉ ngồi nghỉ một lúc lại bắt đầu việc xây bếp lò trong nhà.
Đây là lúc sửa bếp lò tốt nhất, vì có nhà ăn nấu cơm nên thường ngày Sở Thấm muốn dùng bếp nấu thêm chút thịt cho mình cũng được.
Thật ra ánh sáng trong bếp rất tối, Sở Thấm không thích lắm.
Cô chuẩn bị mở cửa sổ trên tường, phòng bếp ít làm cửa sổ để tránh chuột vào, Sở Thấm nghĩ đâu thể phòng được.
Sở Thấm xoa tay bước vào phòng bếp, sau đó cầm búa bắt đầu đập.
Chuyện này cũng không dễ, chẳng trách nhiều người thà bắt đầu từ con số không chứ không muốn xây thêm một cái bếp lò mới, đẩy bếp lò cũ ra sau.
Quả thực khá khó khăn.
Sở Thấm mạnh mẽ thế cũng muốn bỏ cuộc, dẫu sao bếp lớn thế, tìm góc nào đắp vào cũng được.
“Ôi…”
Sở Thấm thở dài, cầm búa lên đập tiếp.
Thôi vậy, thử lại lần nữa, dẫu sao gần đây cũng không cần dùng bếp lò này.
Chỉ mong nhà ăn mở nhiều hơn nữa, cô còn phải đập mấy lần nữa để đập gạch ra.
Lúc rút thăm tuần, Sở Thấm thường xuyên rút được gạch nên cô tin trước khi xây bếp lò có thể kiếm được số gạch đủ xây hai cái bếp.
Mặt trời lặn, mặt trăng mọc, ngày tháng trôi qua.
Mãi ba ngày sau, Sở Thấm cầm búa đập đến đau cả tay mới san phẳng bếp lò được.
Nhìn gạch cũ đầy dưới đất, đột nhiên Sở Thấm thấy mình hơi ngốc.
Gửi gắm hi vọng vào hệ thống trò chơi làm gì chứ, cái bếp lò này cũng được xây từ gạch mà.
Dẫu sao cũng là đại địa chủ, là nơi con của người làm nghỉ chân nên bếp lò trong bếp không thể chỉ đắp bùn không được.
Chỉ là Sở Thấm khá may mắn.
Gần đây rút thăm tuần không rút món gì tốt nhưng lại rút được hai cục đá xanh.
Lúc rút thăm tháng lại rút được một túi xi măng.
Phải, một túi xi măng.
Đúng là buồn ngủ có manh chiếu, dù Sở Thấm có cách xây bếp lò không dùng xi măng, nhưng dẫu sao xi măng cũng là lựa chọn tốt nhất! Đương nhiên cô không chê bai mà cực kỳ vui mừng.
“Chỉ là có mỗi một túi, không đủ lắm.” Sở Thấm cười hi hi cất đi, cô nghĩ thầm nếu chỉ có một túi thì dùng chỗ ống khói vậy, chỗ này cần dùng hơn.
Sở Thấm kéo chỗ gạch từ bếp lò cũ ra ngoài sân, cô định xử lý sạch sẽ bùn đất bám trên gạch.
Lúc này trời tối dần, ánh trăng xuất hiện sáng rực rỡ, trời đêm mát lạnh, từng ngôi sao lấp lánh, có thể thấy thời tiết ngày mai khá tốt.
“Rầm rầm rầm!”
Sở Thấm đang lấy dao bổ củi ra để gõ, gõ xong một cái thì ném sang bên cạnh.
Lúc cô gõ được 20 cái, đang định bỏ cục gạch cuối cùng sang bên cạnh đi rửa mặt thì đột nhiên cảm giác được cục trên tay hơi lạ.
“Hửm?”
Nói sao nhỉ, nó có vẻ nhẹ hơn.
Sở Thấm có sở trường ước lượng bằng tay, có thể nói là cực kỳ nhạy cảm!
Phần lớn mọi người không phát hiện được trọng lượng các cục gạch khác nhau, nhưng Sở Thấm lại để ý đến.
Cô cầm cục gạch khác lên so sánh trọng lượng hai bên, nhíu mày nói: “Có lẽ hai cục gạch không được nung trong cùng một lò chăng?”
Nhưng thế cũng không đúng, cực kỳ sai.
Gạch có khuôn đóng, đâu thể cái nặng cái nhẹ được.
“Tiếc là không phải ban ngày.” Sở Thấm muốn so sánh màu sắc giữa hai cục.
Cô lắc đầu, bỏ hai cục gạch xuống.
… đợi đã, không chỉ trọng lượng không đúng mà tiếng động cũng không đúng.
Giác quan của Sở Thấm nhạy bén, tai nghe thấy một tiếng giòn hơn và một tiếng trầm đục hơn.
“Nói cách khác… một cái đặc, một cái rỗng.” Sở Thấm tròn mắt đoán.
Cô không đứng dậy mà nhẹ nhàng dùng dao đào cục gạch nhẹ hơn ra.
Lúc cô đập cũng nhận ra cục gạch này có vấn đề, càng đập tiếng động càng sai.
Cuối cùng cô cũng đập vỡ được nó ra.
Dưới ánh trăng sáng, có thứ gì đó rơi ra khỏi cục gạch, Sở Thấm lập tức nhìn ra ngoài cửa trước, thấy cửa đã đóng then cài mới nghi hoặc nhặt đồ đó lên.
Tim Sở Thấm đập thình thịch, chết tiệt, có vẻ cô đã đoán ra đây là gì.
Cô cầm lại gần để nhìn, đồng tử co lại, tay run rẩy.
Đệt mợ, một cục vàng nhỏ!
Dù chỉ có 50 gram nhưng đúng là vàng!
“Mình gặp số đỏ sao?” Sở Thấm choáng váng mãi không hoàn hồn, lúc tỉnh táo mới đứng bậy dậy, kiểm tra các cục gạch khác.
Chỗ gạch đã được rửa sạch bùn không có gì khác thường, Sở Thấm chỉ có thể hi vọng ở chỗ gạch chưa được xử lý.
Dẫu sao cô cũng không ngủ được, không tắm nữa mà cầm dao bổ củi đập gạch trong đêm.
Lúc trăng lên tới đầu ngọn liễu.
Khoảng mười một giờ tối.
Sở Thấm làm đỏ cả mắt cuối cùng cũng tìm được ba cục gạch khác lạ, đập cái nào ra cũng thấy có một cục vàng giống nhau!
Cô đoán là 50 gram.
Cân bằng cân cũng là 50 gram.
Ba cục vàng giống hệt nhau, Sở Thấm hoang mang tựa vào tường.
Thế là chuyển một cái bếp là có được ba cục vàng 50 gram sao?
“Dù nó là của ai thì giờ cũng là của mình rồi.”
“Có quay lại tìm mình cũng không cho đâu.”
Cô nói nhỏ, dùng sức sờ vàng, chỉ muốn hôn lên vàng, cười hi hi thành tiếng.
Sáng hôm sau.
Sở Thấm đột nhiên phát tài không mơ thấy giấc mơ nào đẹp mà bị ba cục vàng giày vò không ngủ được cả đêm.
Thấy trời sắp sáng, cô lại dậy sớm.
Cô mơ màng ngồi bên giường, nghĩ đến gì đó lại vội vàng lấy vàng dưới gối ra.
“Vẫn ổn, vẫn ổn, vẫn còn ở đây.”
Sở Thấm tỉnh táo lại, thở phào vỗ ngực.
Cô muốn đặt vàng dưới đệm chăn chứ không muốn bỏ vào túi hệ thống, ai mà biết ngày nào đó túi sẽ biến mất chứ. Nếu cô có tủ lạnh thì cô bằng lòng bỏ hết thịt trong túi ra bỏ vào tủ lạnh để bảo quản.
Cô đứng dậy rửa mặt ăn sáng, thấy chưa đến thời gian làm việc nên cô tiếp tục bận làm bếp lò.
Quỷ nghèo tham tiền Sở Thấm cẩn thận kiểm tra gạch bếp lò lại lần nữa, chỗ gạch lúc đầu cũng được cô kiểm tra kỹ càng, mãi đến khi không tìm được cục vàng thứ tư, Sở Thấm mới buồn bã từ bỏ.
Cô an ủi mình: “Không sao, có được là vận may của mình, không thể đòi quá nhiều.”
Sở Thấm vui mừng xong cảnh giác hơn hẳn, cô cực kỳ sợ chuyện không may, hôm nay may mắn có được ba cục vàng, có lẽ ngày mai lại không mau bị trẹo tay đau chân. Có lẽ là cân bằng vận may, mấy ngày tiếp theo Sở Thấm lên núi mà không thu hoạch được gì!
Cô còn phải trơ mắt nhìn hai con dê rừng chạy qua trước mặt cô mà cô không bắt được!
Giận quá, quá đáng rồi.
Sở Thấm thầm mắng trong lòng, thầm nghĩ lấy được vàng cũng bỏng tay, làm người suốt ngày phải nghĩ liệu có bị trộm hay không.

Thời gian đào bùn được chuyển dần đi.
Tuyết đọng lại dần tan, chỉ còn tuyết trắng trên đỉnh núi chưa tan.
Nhiệt độ dưới núi cao hơn trên núi, cành cây già nhú mầm non, dù nhìn vẫn chưa thấy nhiều sắc xanh nhưng có thể cảm nhận được trạng thái căng tràn sức sống cực kỳ vui vẻ.
Sở Thấm nhận ra đã đến lúc gây giống cho khoai lang.
Gây giống cho khoai lang cũng có nghĩa là cô lại bắt đầu bận rộn, mấy tháng sau lại bắt đầu thu hoạch.
Khoai lang trên núi tạm thời gác lại, nhiệt độ vẫn còn khá thấp. Khoai lang trong nhà đã bắt đầu trồng được, dù cô đã hợp tác với Hoàng Đậu Tử nhưng Sở Thấm vẫn cực kỳ cẩn thận.
Sở Thấm còn đang xây bếp lò, quan trọng là cô muốn hoàn hảo, rút được một túi xi măng rồi muốn rút tiếp túi nữa.
Lúc đó cô còn nghĩ thoáng một túi là đủ, dùng chỗ ống khói là được, bây giờ cô nghĩ phải dùng hết.
Chẳng còn cách nào khác, nghĩ nhiều quá mà.
Hơn nữa cô phải dùng cái bếp này mấy chục năm, cô phải dùng vật liệu tốt nhất có thể.
Sở Thấm nghĩ: “Chắc thêm một túi nữa là ổn.”
Cô rút hộp mù hơn một năm nên cũng coi như hiểu rõ hệ thống trò chơi, đồ rút được không thể nói chắc chắn trăm phần trăm nhưng luôn có những thứ giải quyết được khó khăn của cô.
Sở Thấm cứ cảm giác mấy tháng này khả năng rút được một bịch xi măng nữa khá cao.
Dẫu sao lò sưởi trong nhà cũng tăng lên, nồi đặt trên lò lửa, muốn lén ăn gì cũng được.
Không thể xây bếp lò lên ngay nên Sở Thấm bắt đầu để ý đến chuyện tủ quần áo của thím Sở.
Đúng lúc này, cậu út Dương đến giữa ban ngày làm Sở Thấm giật mình kêu lên.
Cô còn chưa xem lúc nào đi nói chuyện với cậu út Dương mà sao ông ấy đã đến rồi?
Sở Thấm vội đứng dậy hỏi: “Sao cậu út lại đến đây thế?”
Cậu út Dương cầm đồ trong tay: “Tặng cháu, cháu ngâm mà uống hàng ngày.”
Sở Thấm thấy đó là bột mạch nha.
“...” Cô có sữa bò mỗi tuần hai chai, thật ra không cần dùng cái này.
Nhưng lúc này cô đang chột dạ nên không có tâm tư từ chối cậu út Dương.
Cô nhận lấy, cười hỏi: “Phải rồi, thôn cậu út đã khởi công chưa?”
Cậu út Dương ngồi trên ghế lắc đầu: “Phải một thời gian nữa, có điều gần đây cậu cũng bận. À, thôn các cháu đang động thổ nhỉ, cậu đến cảm giác không giống lắm.”
Sở Thấm: “Vâng, đang sửa mương nước.”
Cô ổn định tâm trạng lại, xem ra cậu út chưa gặp thím Sở, không thì lúc này đã hỏi cô rồi.
Sở Thấm rót nước cho ông ấy nói: “Cậu, cháu nhờ cậu giúp chuyện này.”
Cậu út Dương đang định nhận nước lập tức dừng tay, rụt tay lại nói: “Cháu nói trước đi, nói xong rồi cậu mới uống.”
Nước của cô cháu gái này không dễ mà uống đâu.
Sở Thấm ngượng ngùng, đâu cần cảnh giác thế chứ.
Cô cười ha ha: “Cũng không có gì lớn, chỉ là cháu nói tên cậu, nếu thím hay chú cháu hỏi cậu… gạch nhà cháu là cậu mua giúp thì cậu cứ gật đầu là được, cực kỳ đơn giản.”
Dương Tiểu Hưng: “...”
Đấy, ông ấy biết là không có việc gì lại tự dưng ân cần mà, bị cô nhờ mua lương thực chui một lần rồi, giờ chuyện nào cũng nói tên ông ấy.
Nhưng biết làm sao bây giờ, đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Cậu út Dương đồng ý như những gì Sở Thấm nghĩ, hỏi cô chuyện cục gạch là thế nào mà cô không nói, cậu út Dương cũng không hỏi kỹ nữa.
Cậu út Dương dạy dỗ nói: “Cậu biết cháu lớn gan nhưng có những con đường không nên đi, cháu vẫn còn nhỏ, cẩn thận bị người ta lừa, muốn mua gì thì cứ nói với cậu, cậu sẽ tìm giúp cháu.”
Sở Thấm ngoan ngoãn gật đầu, không dám nói gì.
Cậu út Dương lại dạy thêm mấy câu nữa đã mồm rồi mới đi, lúc đi, Sở Thấm còn cho ông ấy nửa cân bánh quy nữa.
Cậu Dương không biết lại suy nghĩ linh tinh gì, cầm bịch bánh không nói gì, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa rồi mới đi.
Sở Thấm gãi đầu, có ý gì vậy?
Sao đột nhiên lại nhìn cô bằng ánh mắt đó?
Ý gì sao? Cậu út Dương cảm giác cháu gái rất biết hành hạ, lấy cục gạch thì thôi, lại còn mua được bánh quy ngon chắc chỉ trong thành phố mới có.
Hầy, tuổi trẻ to gan thật.
Lần sau phải nói đi đêm lắm có ngày gặp ma. Ông ấy định làm xong mấy phiếu rồi thôi không làm nữa, đâu thể Sở Thấm xen vào chuyện này.
Dương Tiểu Hưng cầm bánh quy về nhà, trên đường không nhịn được ăn hai miếng, đúng là ngon thật, không biết Sở Thấm mua ở đâu.
Mà Sở Thấm lúc này giải quyết được một chuyện xong cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô lấy gỗ trữ trong phòng để đồ ra, lấy thước bằng than củi cùng cưa ra, lúc định làm thì dừng lại, chạy vào phòng cầm giấy bút ra phác họa sơ qua.
Mình làm cho mình thì tùy ý, nhưng làm cho thím Sở thì phải làm tinh tế theo đúng yêu cầu đặc biệt.
Thế là Sở Thấm suy nghĩ một lúc, phác họa tủ quần áo ra giấy.
Hình dáng của tủ quần áo cũng giống như loại tủ quần áo bình thường, chỉ là Sở Thấm đã vẽ thêm một ngăn tủ ở trong cùng.
Ngăn tủ này rất khó nhìn thấy, tuy diện tích không lớn nhưng cũng đủ rộng để cất tiền giấy.
Vẽ xong, Sở Thấm cũng muốn làm cho mình một món đồ có thể cất giấu đồ đạc, cô nghĩ tủ quần áo của mình vẫn còn dùng được, bàn làm việc cũng mới làm năm ngoái, tủ chén cũng vậy, thế nên nếu bây giờ cô muốn thì làm một chiếc giường là lựa chọn tốt nhất.
Sở Thấm vẫn luôn muốn đổi giường, chiếc giường hiện tại cô đang nằm là do cha mẹ của nguyên chủ để lại từ trước. Vì giường khá cũ nên mỗi lần nằm xuống đều có âm thanh kẽo kẹt phát ra.
Hơn nữa của sổ nằm trên vách, tuy vách nhà được làm từ gỗ nhưng cũng có khá nhiều bụi bặm, vì vậy Sở Thấm quyết định làm giường La Hán.
Điểm khác biệt giữa giường La Hán và giường bình thường là nó có phần sườn cao giống như lưng ghế, vậy thì Sở Thấm không sợ bị dính bụi trên tường.
Nhưng làm một cái giường khó hơn làm tủ quần áo, Sở Thấm dừng việc đang làm, trợn mắt nhớ lại lịch trình sắp tới của mình, có vẻ thời gian tới cô khá bận rộn.
Đầu tiên là sửa lại con kênh, việc này phải làm mỗi ngày, thậm chí tới đầu xuân, mọi người vẫn phải vừa gieo giống cho vụ xuân vừa tu sửa kênh nước. Đến lúc đó mức độ bận bịu sẽ tăng thêm ít nhất ba mươi phần trăm so với hiện tại.
Kế đến là việc trồng dưa cho nhà mình, trước mắt cô vẫn đang gây giống nhưng quá trình này cũng sắp hoàn thành rồi, không bao lâu nữa sẽ có thể nhổ cây con đi trồng.
Cuối cùng là bệ bếp, đây cũng là một việc phải làm trong thời gian dài, ít nhất cũng mất nửa tháng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Thấm nhận ra bản thân phải trì hoãn việc làm giường lại để sau này rồi tính.
Sau khi sắp xếp xong các công việc cần làm trong thời gian tới, Sở Thấm tiếp tục tập trung vào việc làm tủ quần áo.
Cô mất bốn ngày mới đóng xong chiếc tủ quần áo đặc biệt cho thím Sở, sau khi phơi tủ trong sân cho khô và bay mùi, cô mới gọi thím Sở tới lấy tủ về.
Nhân lúc chú Sở không có nhà, thím Sở mới tới nhà cô, bà ấy lén nói với Sở Thấm: "Cháu đừng bao giờ nói cho chú của cháu biết chính cháu là người đóng cái tủ quần áo này nhé, đợi buổi trưa mọi người đều đi ăn cơm thím sẽ lén tới đây mang nó về."
Bà ấy đã suy nghĩ rất kỹ, tủ quần áo đang dùng ở nhà thật sự phải thay mới, còn chiếc tủ cũ sẽ chuyển sang phòng của con gái. Sau khi hai đứa nhỏ lớn lên, thím Sở đã dùng gỗ ngăn phòng của Sở Hồng và Sở Kiến ra làm hai.
Rồi bà ấy lại nghĩ, quần áo của con gái mình không thể để chúng với quần áo con trai được, dẫu sao bên trong cũng có đồ lót, nếu tiếp tục để quần áo chúng thì không hợp lý.
Ban đầu, thím Sở chỉ định làm cho con gái một cái vali, bây giờ nhân dịp này mang tủ quần áo về nhà.
Sở Thấm biết dự định ban đầu của bà ấy nên gật đầu: "Yên tâm, cháu sẽ không nói với chú đâu."
Tiếp theo, cô giới thiệu cho thím Sở về chiếc tủ: "Thím xem đi, ngăn bí mật nằm ở đây, nếu thím muốn mở ngăn tủ cất đồ ra chỉ cần đẩy mạnh về bên trái."
Sở Thấm thật sự đặt tâm huyết vào việc thiết kế, nếu cô không chỉ, chắc chắn thím Sở sẽ không biết được vị trí của ngăn bí mật.
Ngăn tủ này sau khi đóng lại thì không hề có bất kỳ khe hở nào cả, chỉ khi bạn dùng tay cẩn thận mò mẫm mới cảm nhận được sự khác biệt.
"Cháu ngoan của thím!" Thím Sở khen không ngớt miệng: "Nếu thím cất đồ ở chỗ này, cho dù chú của cháu có tìm tới chết cũng không tìm được."
Sở Thấm khiêm tốn đáp: "Cũng tạm thôi ạ."
Tủ quần áo không có nhiều chỗ để cải tiến, chỉ có làm giường mới thể hiện được kỹ thuật cao siêu của cô.
Giữa trưa, tranh thủ lúc hầu hết mọi người đều tới nhà ăn, Sở Thấm và thím Sở khiêng tủ quần áo đi men theo đường nhỏ về nhà của thím Sở.
Đến đây việc này xem như hoàn thành, Sở Thấm mở sổ ghi chép ra và gạch bỏ công việc này, đồng thời cô cũng ghi chú lại là nhà mình vừa tích trữ thêm hơn nửa cân bột củ sen.
Tất nhiên bột củ sen này là do thím Sở cho, đây chính là tiền công đóng tủ quần áo của Sở Thấm.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, bột củ sen là đồ tốt. Hồi nhỏ, nguyên chủ từng bị bệnh, cho nên chả mẹ cô đã tới xã Đông Hồ mua bột củ sen về cho cô ăn, việc này được duy trì khoảng nửa năm.
Ấy vậy mà sức khoẻ cô thật sự tốt lên rất nhiều.
Nhưng cô không biết là do sức khoẻ tự nhiên tốt lên hay do công lao của bột củ sen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận