Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 428:

Hôm nay trời nóng nực, những hạt mưa rơi xuống giống như bị sức nóng trong không khí đồng hóa, khi rơi xuống trên người Sở Thấm, Sở Tần còn cảm thấy những hạt mưa có chút ấm áp.
"Trời mưa rồi, mưa thật rồi!"
Có người lẩm bẩm, ngẩng đầu lên, cảm nhận những hạt mưa lớn đập vào mặt, nước mắt không khỏi trào ra.
Không cho con người ta đường sống mà!
Bọn họ gánh nước suốt nửa năm, lúc không cần mưa lại đến.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, nhưng không ai kêu muốn bỏ liềm xuống, đi về nhà trú mưa cả.
Họ hiểu, có thể gặt thêm một mẫu đất, họ có thể ăn nhiều hơn một miếng cơm, dù lười biếng như vợ chồng nhà họ Hoàng cũng không muốn dừng tay.
Mưa rõ ràng ngày càng lớn, kèm theo đó là những cơn gió mạnh gần như đánh đổ cây cối.
Giống y như câu thơ cuồng phong sậu vũ (Gió lớn mưa rào)!
Gió thổi, mưa bay ngang, hạt mưa đập vào mặt Sở Thấm, khiến mặt cô đau rát.
Rốt cuộc cô cũng lấy lại tinh thần, hơi ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mọi thứ trước mắt đều mơ hồ, trong cơn mưa như thác đổ, Sở Thấm không nhìn thấy gì cách đó ba mét.
Cô cảm giác bản thân như bị thác nước bao quanh, không thể nhìn thấy bên ngoài thác nước có cái gì.
Nước mưa làm ướt hết quần áo của mọi người, mưa to kèm gió lớn, thổi ngã cả lúa.
Chuyện người nông dân sợ nhất đã đến.
Cánh đồng lúa bị đổ!
Nếu không thu kịp thời, thóc sẽ bị nảy mầm.
Đội trưởng Hàn lau mặt, hét to trong cơn mưa lớn: "Những người trên 60 tuổi lập tức trở về ngay, tiện thể dẫn cả bọn trẻ theo! Về căng tin hết đi!"
Ông ấy gân giọng, giọng văng vẳng trong cơn mưa, tiếp tục nói: "Truyền lời của tôi, tôi sợ mấy người ở xa không nghe thấy."
Một ông lão nói: “Không sao đâu, xương già của chúng tôi còn có thể kiên trì được.”
Lúc này nói, sinh tử ở trước mặt cũng không ngoa.
Nỗ lực hơn nửa năm của bọn họ, sẽ bị uổng phí sao? Lương thực hơn nửa năm sau của bọn họ, sẽ tan thành mây khói à? Bọn họ không bỏ được.
Rất nhiều thôn dân vừa gặt vừa khóc, thậm chí trong mưa lớn Sở Thấm còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nghẹn ngào.
"Ông trời đúng là đang trêu ngươi mà!"
"Gạo của tôi, vốn thu được cũng không nhiều, sau hôm nay không biết sẽ bị mốc bao nhiêu nữa!"
Có người gào khóc nói.
Sở Thấm không nghe, chỉ tập trung gặt lúa, chất đầy từ xe này đến xe khác.
Đội trưởng Hàn lại lau mặt, vừa mở mồm, những hạt mưa đã tạt vào miệng.
Ông ấy hét lên: "Kiên trì cái gì, mấy người trở về căng tin đi, giúp nhóm lửa, chờ lúc nữa hong khô thóc. Trong nhà có than thì đem than, có củi thì đem củi, có vải dầu thì đem vải dầu, đi hết đi!"
Điều ông ấy sợ nhất là bọn họ sẽ bị ngã, tuổi đã cao như thế, ngã xuống chỉ có chết.
Thời điểm này thì ai đưa họ đi bác sĩ!
Vừa dứt lời thì "bộp" một tiếng.
Có người bị ngã xuống dưới mưa.
Lúc này người bên cạnh không thể tiếp tục gặt được nữa, vội vàng mang người đến căng tin.
"Cha, cha sao rồi?"
Người bị ngã là cha của Tần Giang, giờ ông cụ đã 72 tuổi.
"Mau cứu người."
Giữa lúc hỗn loạn, Trương Phi Yến không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Sở Thấm, giọng nói của cô ấy kèm theo tiếng mưa lớn cộng tiếng khóc của người bên cạnh lọt vào tai Sở Thấm.
Giọng nói của cô ấy mang theo chút điên cuồng: "Sở Thấm, tôi nói tối nay sẽ có mưa đá, cô có tin không?"
Mưa như trút nước, nghe thấy lời Trương Phi Yến nói, Sở Thấm sửng sốt.
"Đợi đã, cô vừa nói gì?"
Sở Thấm quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, lồng ngực phập phồng.
Tóc cô ướt sũng, kết thành từng sợi, dính vào da đầu và mặt.
Giọt nước theo sợi tóc nhỏ xuống, không, phải là chảy dọc theo tóc xuống quần áo rồi rơi xuống đất.
Bộ quần áo hôm nay cô mặc có màu đen, dính chặt vào người, cả người nhớp nhúa, nhưng cô cũng có thời gian để quan tâm đến.
Tệ nhất là đôi giày, bên trong đầy nước, lúc đi lại phát ra âm thanh kỳ quái. Bởi vì có nước bên trong nên khá nặng, cản trở năng suất gặt của Sở Thấm.
Trương Phi Yến cắn đôi môi vốn đã trắng bệch của mình, nói: "Đêm qua tôi nằm mơ, mơ thấy hôm nay thôn chúng ta thu hoạch lúa sẽ mưa. Lúc đầu tôi không để ý lắm, nhưng mà, nhưng mà hôm nay trời lại mưa thật."
Sở Thấm: "..."
Trương Phi Yến sắp khóc, giọng mang theo chút nghẹn ngào: "Tôi nói là sự thật, sẽ có mưa đá thật đó, tối qua tôi nằm mơ ban ngày trời mưa, đến ban đêm có mưa đá, cô nhất định phải tin tôi."
Cô ấy không có gan báo tin này cho đội trưởng Hàn, cũng không có lòng tin khiến đội trưởng Hàn tin cô ấy.
Cô ấy chỉ có thể tìm Sở Thấm.
Hơn nữa, Sở Thấm sẽ tin cô ấy.
Trước kia, Sở Thấm cũng tin tưởng cô ấy như vậy.
"Cô chắc chắn chứ?" Trong mắt Sở Thấm lộ ra vẻ sợ hãi: "Mấy giờ tối nay?"
Trương Phi Yến vội vàng gật đầu: "Tôi không biết là mấy giờ, chỉ biết là ban đêm, trong thôn yên tĩnh, mọi người đều đang ngủ."
Sở Thấm lập tức nói: "Đó là sau tám rưỡi tối."
Gần đây mọi người đều bận rộn vì vụ thu hoạch lúa, ngoài ra, đội trưởng Hàn còn tổ chức cho dân làng tụ tập lại để bàn bạc tình hình ngoài thôn...
Kết quả là, buổi tối mỗi ngày dân làng đi ngủ muộn hơn trước rất nhiều.
Là Sở Thấm, bình thường mỗi ngày cũng phải chín rưỡi mới đi ngủ, có khi còn phải đến gần mười giờ đêm, huống chi là những người dân làng khác.
Sở Thấm nhíu mày suy nghĩ, một tay nắm chặt lưỡi liềm, năm ngón tay trắng bệch. Tay còn lại siết chặt góc áo, thiếu chút nữa chọc thủng cả áo.
Cô cứ tưởng mưa lớn là cực hạn rồi, nào biết phía sau còn có mưa đá đang chờ.
Nhìn thấy cô như vậy, Trương Phi Yến không khỏi thấp thỏm: "Sở Thấm, cô tin lời tôi thật ư?"
Sở Thấm muốn nói: Tôi đương nhiên tin rồi!
Cô từng trải qua, sao tôi có thể không tin được?
Nhưng cô không thể nói như vậy, Sở Thấm chỉ lo lắng nói: “Không có tin hay không tin gì hết, nếu không có mưa đá thì tốt nhất, nhưng nếu có mưa đá thật thì nguy to. Vả lại, có mưa đá hay không, không phải đến đêm nay là biết à?"
Trương Phi Yến thở phào, sau khi chia sẻ chuyện hệ trọng giấu kín trong lòng xong, lo lắng của cô ấy cũng giảm bớt một chút.
Cô ấy không biết, đó là chỗ tốt của việc ném trách nhiệm cho người khác.
Ném trách nhiệm đi rồi, Trương Phi Yến cũng yên tâm rời đi.
Cô ấy thật sự rất tin tưởng Sở Thấm, Sở Thấm nhìn cô ấy không chút do dự rời đi, cũng không hỏi cô xem tiếp theo phải làm thế nào, cảm thấy khá bất lực.
Vậy nên, phải làm gì đây?
Tạm thời Sở Thấm cũng không biết.
Nhưng điều cô dám chắc chắn là mưa đá sẽ đến, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được.
Cho nên, giải pháp tốt nhất là trước khi mưa đá đến, gặt được bao nhiêu thì gặt bấy nhiêu.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, ngày như đêm đen.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng trời cứ như sáu bảy giờ tối.
Người trong thôn đưa ông cụ Tần về nhà, xin phép vợ chồng Tần Hoa xong, lại vội vã quay lại ruộng.
Những người già trong thôn cuối cùng cũng nghe lời, bọn họ đi đến căng tin, dọn hết bàn trong căng tin, rồi lau sạch sàn nhà.
“Ai đi lấy bạt tre?"
"Tôi đi lấy, các người chân già tay yếu cả rồi, chỉ có tôi xem như là khỏe mạnh nhất."
Nói xong, người nọ đội mưa chạy đến nhà kho, lấy bạt tre dùng để phơi thóc.
Ông cụ Từ nói: "Một mình ông ấy cầm nổi không? Thêm mấy người nữa đi đi, dùng vải để che."
Nói xong, lại có mấy người nữa bước ra làn mưa.
Bạt tre được mang đến căng tin, ngay lập tức có người mang than củi từ nhà đến.
“Ghi số than củi này lại.” Ông cụ Từ nói: “Chỗ này không đủ, đến lát nữa để người còn lại trong thôn ra, các ông bà không phải ra."
Ở nông thôn, than củi cũng là nguồn tài nguyên khan hiếm, phải để dành cho mùa đông.
Vì thế mấy ông bà già gánh than từ nhà đến, đều gật đầu bằng lòng.
Căng tin rất rộng, từng cái bạt tre được trải ra chỗ trống, phủ kín cả căng tin, chỉ chừa lại lối đi và chỗ để than bên cạnh.
Chỉ căng tin thôi thì chưa đủ, còn phải dựng thêm mấy cái lều gỗ.
"Không còn cách nào khác, phải dựng ngay bây giờ."
Trời mưa to, nên đội trưởng Hàn phải dừng việc trong tay lại, đến căng tin nói với bọn họ.
Ông ấy thở dài nói: “Nếu không, không biết số thóc ướt này chất đống một đêm, sẽ ra sao nữa.”
Đúng vậy, thà chịu đội mưa.
Trận mưa này đến nhanh và dữ dội, không chỉ thôn Cao Thụ bị ảnh hưởng, mà thôn Tịnh Thủy bên cạnh cũng bị.
Biện pháp của thôn Tịnh Thủy cũng y như thôn Cao Thụ, cũng đội mưa gặt lúa, sau đó dùng củi và lửa than để hong khô thóc bị ướt.
Hai thôn đều phiền não vì trận mưa to bất ngờ kéo đến, nhất thời quên cả chuyện tuần tra, cũng không có thời gian để quản.
Hết cách, những người tuần tra đều là những người khỏe mạnh, chân tay nhanh nhẹn, để bọn họ gặt còn tốt hơn là chặn người vào thôn.
Trên đời luôn có người thông minh, lẽ nào những thôn khác không đoán được thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy đang làm gì sao?
Hoàn toàn có thể đoán được.
Ví dụ như thôn Lưu Lý bên cạnh, người được cử đi theo dõi thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy trở về, nói với đại đội trưởng thôn Lưu Lý: "Đại đội trưởng, bây giờ ở đó không có ai cả. Thật đó, không phải mai phục, thật sự nửa bóng người cũng không thấy. Ngài nói... Chúng ta có nên nhân cơ hội đi vào không?"
Đội trưởng thôn Lưu Lý nhìn hoa màu thưa thớt trong thôn mình, vẻ mặt khó xử.
Thôn bọn họ có trồng hoa màu không?
Có, thậm chí còn nhịn không ăn hạt giống. Ông ta còn gấy áp lực cho người trong thôn, gánh nước liên tục mấy tháng hạn hán.
Nhưng, do sông Thượng Khê quá xa, việc gánh nước thường mất rất nhiều thời gian. Mất nhiều thời gian thì cũng thôi đi, nước sông còn bị thôn Cao Thụ chặn mất, dẫn đến thôn bọn họ có chăm chỉ đến đâu đi nữa, hoa màu cũng không sinh trưởng được.
Vì năm ngoái lương thực còn lại rất ít, vụ thu hoạch mùa thu gần như ăn hết, nên sang đến đầu mùa xuân trong thôn đã có dấu hiệu thiếu lương thực.
Sau đó, mỗi người chỉ được ăn nửa bát cháo loãng, dùng số lương thực khan hiếm còn lại, để chống đỡ thêm một tháng.
Đến lúc không nhịn nổi nữa bọn họ làm gì?
Nếu thời tiết năm nay tốt, bọn còn có thể lên núi đào rau dại để lót dạ, đáng tiếc năm nay do hạn hán, nên rau dại trên núi không phát triển được.
Thế là đành phải đi mượn thóc, quỳ gối xin công xã mấy lần, cuối cùng mượn được hai lần.
Đó là ông ta ném hết mặt mũi để mượn, không còn cách nào khác, dù sao cũng là do ông ta báo cáo sai sản lượng của thôn, mới gây ra nghiệt này!
Nhưng vẫn không đủ lương thực như cũ.
Bọn họ ăn rễ, vỏ cây, cuối cùng hết cách, sau khi trong thôn có hai người chết đói, cuối cùng phải tìm đến hoa màu còn non.
Người dân trong thôn vừa ăn vừa khóc, nhét củ khoai lang to bằng cổ tay vào miệng, nước mắt rơi như mưa.
Cuối cùng, ăn hết một nửa số hoa màu, rốt cuộc trong thôn cũng không ai chết đói nữa.
Nửa còn lại nói gì cũng không thể ăn được, nên ra ngoài ăn trộm, ăn cướp.
Đội trưởng thôn Lưu Lý không quản lý được người trong thôn nữa, có thể nói trong tiềm thức ông ta đã ngầm cho phép.
Dù sao lúc đường cùng rồi, làm gì còn đạo đức gì nữa, chỉ có còn sống hay là không.
Đội trưởng thôn Lưu Lý trầm ngâm, suy nghĩ một lúc.
Cơn mưa lớn thấm ướt cả mặt đất gần như khô cằn, con đường thường bụi bặm giờ đã trở nên lầy lội.
Bầu trời giống như bị chọc thủng một lỗ lớn, nhìn như muốn mưa ba ngày ba đêm!
"Đội trưởng, ông nói gì đi, đi hay là không?" Người đi theo dõi nhăn mặt, vội vàng hỏi.
Đội trưởng thôn Lưu Lý lấy lại tinh thần, ánh mắt sáng lên trong mưa.
“Đi, tại sao lại không đi.” Ông ta quay người nói: “Cậu đi gọi người trong thôn tập trung đến căng tin, nhớ mang liềm theo."
Nói xong, ông ta trở về nhà, mặc áo tơi và đội mũ, vợ ông ta lo lắng hỏi: “Ông muốn làm chuyện này thật ư?"
Thất đức lắm.
Dì của bà ta là người thôn Cao Thụ!
Cùng chung sống trên mảnh đất này nhiều năm, mối quan hệ giữa hai thôn dần trở nên khó nói.
Nhiều cô gái thôn Cao Thụ gả đến thôn Lưu Lý bọn họ, thôn Lưu Lý bọn họ cũng có nhiều cô gái gả đi thôn Cao Thụ.
Ngay như nhà họ Trương cách vách, bà cụ Trương và cháu dâu nhà họ Trương đều là người của thôn Cao Thụ!
Bảo chồng và cháu ngoại đi cướp lương thực của thôn Cao Thụ, bà ta sợ sét sẽ đánh chết mấy người này.
Bà ta lo lắng nói: “Hay là đừng đi cướp của người ta nữa."
Đội trưởng thôn Lưu Lý nhìn bà ta, kinh ngạc nói: “Ai nói với bà là tôi muốn đi cướp?”
Bà ta khó hiểu: “Ông bảo người trong thôn tập hợp lại còn gì."
Đại đội trưởng: "Tôi đến để giúp họ."
Bà ta lại càng khó hiểu: “Ông bảo người trong thôn mang liềm theo."
Đại đội trưởng nói: “Đúng vậy, mang liềm theo để thu hoạch giúp bọn họ."
Nói xong, ông ta dặn dò thêm vài câu, rồi bước ra khỏi nhà.
Vợ đội trưởng thôn Lưu Lý: "..."
Kỳ lạ, sao bà ta không hiểu gì hết vậy.
Mưa càng lúc càng lớn, lúc này không chỉ đập nhẹ vào người nữa mà là rất mạnh.
Đại đội trưởng thôn Lưu Lý đi đến căng tin, giơ tay ngăn tiếng ồn ào của dân làng.
"Trật tự, nghe tôi nói."
“Hôm nay, tôi gọi mọi người đến đây không phải để đi trộm cướp, mà là để kiếm chút lương thực kéo dài sự sống cho mọi người."
"Có người sẽ hỏi, không trộm cướp sao mà kiếm được? Tôi cũng đã nghĩ đến điều này, bây giờ cơ hội đã đến, chúng ta dùng sức để đi kiếm!"
Đại đội trưởng thôn Lưu Lý nói liên tục ba câu, khơi dậy sự tò mò của mọi người.
Ngoại trừ những người thực sự có ác tâm, rất nhiều dân làng vẫn cảm thấy hổ thẹn, chưa kể rất nhiều người ở đây còn có người thân ở thôn Cao Thụ.
Đối với bọn họ, để bọn họ cướp của thị trấn, còn nhẹ nhõm hơn là cướp của thôn Cao Thụ.
"Dùng sức kiếm kiểu gì?" Có người hỏi.
Đại đội trưởng chỉ ra bên ngoài: “Chắc mọi người đều nhìn thấy cơn mưa bên ngoài nhỉ, nhắm là sẽ không tạnh ngay được. Mưa to như thế sẽ có nước đọng. Mọi người đều là người trồng trọt, lúc này có nước đọng, thóc trong ruộng sẽ thế nào?"
Phía dưới có tiếng bàn tán xôn xao.
"Sẽ bị ướt, nghiêm trọng hơn còn nảy mầm."
"Bị ướt thì mấy ngày sau phải có nắng, nếu không sớm muộn gì những hạt thóc này cũng mốc."
“Nếu bị nảy mầm, vậy thì coi như xong, nảy mầm rồi sẽ không giữ được lâu nữa, chất lượng cũng giảm."
Đại đội trưởng nở nụ cười thoải mái đầu tiên trong giai đoạn này: “Cơn mưa này không phải là chuyện tốt đối với thôn Tịnh Thủy và thôn Cao Thụ, nhưng đối với thôn đã thu hoạch xong như chúng ta mà nói, đó là một chuyện vô cùng tốt."
"Có ý gì?!"
Người thông minh bên dưới đã hiểu, những người chậm hơn thì vẫn còn suy nghĩ.
Chỉ có một số người ngu xuẩn, vẫn còn gân giọng hỏi.
Ông ta nói như đinh đóng cột.
Không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, ông ta vung tay nói: "Tôi gọi tên ai thì người đấy đi theo."
Nói xong, bắt đầu chọn người.
Thôn Lưu Lý có thể sánh ngang với thôn Cao Thụ, cũng là một ngôi làng khá lớn.
Ông ta không thể dẫn tất cả mọi người đi, dù sao thôn bọn họ cũng có lương thực, phải đề phòng những thôn khác, cho nên chỉ chọn hai trăm người đi.
Hai trăm người cuồn cuộn đi trong mưa, đến ngã ba, bí thư chi bộ thôn dẫn chín mươi chín người đến thôn Tịnh Thủy, còn đại đội trưởng dẫn chín mươi chín người còn lại đến thôn Cao Thụ.
Thôn Cao Thụ.
Lúc này, dân làng thôn Cao Thụ đã vô cùng mệt mỏi, hận không thể nằm xuống đất, nhưng nhìn thóc bị mưa làm ướt, họ vẫn kiên trì.
Sở Thấm phá kỷ lục, gặt được một mẫu ruộng trong thời gian ngắn ngủi.
Gặt xong, Sở Thấm hiếm khi thấy ngồi xuống, ngồi bờ ruộng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát dưới mưa.
Cô phải nói với đại đội trưởng thế nào đây?
Khi trời tối, đội trưởng Hàn nhất định sẽ bảo mọi người về nghỉ ngơi trước.
Dù sao nếu làm việc cường độ cao, dầm mưa thời gian lâu, cũng sẽ có người gục ngã.
Nhưng không thể nghỉ ngơi được, rõ ràng là sắp có mưa đá rồi, nếu mưa bình thường còn dễ nói, để qua một đêm còn được.
Nhưng là mưa đá đó.
Mưa đá đến một cái, sẽ phá hủy toàn bộ ngay.
Sở Thấm đột nhiên đứng dậy, đi tìm đội trưởng Hàn.
Đội trưởng Hàn đang điên cuồng gặt lúa, ông ấy dùng sức bú sữa mẹ luôn, cắt không hề chậm hơn so với người con trai bên cạnh.
"Đội trưởng, tôi có chuyện muốn nói." Sở Thấm nói.
Đội trưởng Hàn hoàn hồn, đứng lên hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Ông ấy có chút sợ hãi, trực giác cảm thấy lần này Sở Thấm cũng không mang đến tin gì tốt.
Sở Thấm nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy thời tiết không bình thường."
Đội trưởng Hàn: “...Tôi cũng thấy được mà, quả thật không bình thường."
Bất cứ ai có mắt đều có thể nhìn thấy được.
Sở Thấm nhíu mày nói: “Cái tôi chỉ, không phải người sáng suốt thì không nhìn ra được. Ông không nhận ra à, cho dù trời đang mưa, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi nóng. Việc này không đúng, theo lý mà nói thì phải mát hơn mới phải."
Đội trưởng Hàn cúi xuống tiếp tục gặt: “Bởi vì cô hoạt động liên tục nên mới nóng. Đúng rồi, cô gặt được bao nhiêu rồi?"
“Một mẫu.” Sở Thấm có chút buồn bực, không biết phải làm sao tiết lộ chuyện có mưa đá cho đội trưởng Hàn biết.
"Vậy cô trở về tiếp tục đi."
Sở Thấm: "!"
Cô dứt khoát đập nồi dìm thuyền, nói tiếp: "Đội trưởng, ông không cảm thấy, đó là dấu hiệu của mưa đá à?"
Vừa nói xong, động tác trên tay đội trưởng Hàn dừng lại.
Chỉ trong một giây, ông ấy đứng thẳng người lên, trợn to hai mắt nói: "Làm sao có thể!"
Không thể nào, bọn họ không thể xui xẻo như thế được!
Hơn nữa mưa đá chủ yếu rơi vào buổi chiều, bây giờ đang là buổi chiều, trời chỉ mưa bình thường.
Sở Thấm mím môi: “Dù sao tôi cũng cảm thấy thời tiết này rất bất thường, giống như sắp có mưa đá.”
"Sao cô lại nghĩ như vậy?"
"Tôi cảm giác được!" Sở Thấm khẳng định nói: "Hay ông cứ tin tôi một lần đi, chúng ta gặt thẳng đến bảy rưỡi tối, ông thấy có được không? Nếu như trước bảy rưỡi có mưa đá, chúng ta sẽ dừng lại, có thể gặt được càng nhiều thì càng tốt."
Đội trưởng Hàn lẩm bẩm: “Tôi nghĩ cô điên rồi.”
Nhưng có lẽ ông ấy cũng sắp điên rồi.
Bởi vì ông ấy có hơi tin!
Đáng ra ông ấy không nên tin mới phải, nhưng đây là Sở Thấm nói, xét từ những sự kiện trong quá khứ, mặc dù Sở Thấm nói có phần thái quá, nhưng tốt nhất là ông ấy nên tin Sở Thấm lần nữa.
Đội trưởng Hàn cảm thấy mình như bị chia làm hai nửa.
Một nửa là lý trí, một nửa là trực giác.
Ông ấy khó khăn suy nghĩ một lúc.
Nửa phút sau, nói: “Vậy thì hôm nay thức đêm thu hoạch đi, đến khi bảy rưỡi mưa đá đến.”
Nói xong, chẳng biết tại sao, ông ấy lại cảm thấy cơn mưa rơi suốt mấy tiếng đồng hồ đang dần nhỏ đi.
Cảm nhận được một lúc, đội trưởng Hàn kinh ngạc, không khỏi quay đầu lại hỏi Sở Thấm: "Mưa nhỏ hơn nửa tiếng trước đúng không? Hay là ảo giác của tôi?"
Sở Thấm: "Không phải! Đúng là nhỏ đi."
Nói xong, cô chạy trở về tiếp tục gặt.
Đội trưởng Hàn càng nhíu mày chặt hơn.
Nếu như nói phương diện lý trí ông ấy không hề tin câu nói sau đó sẽ có mưa đá của Sở Thấm, nhưng khi mưa bắt đầu nhỏ dần, thậm chí có dấu hiệu ngừng hẳn, ông ấy lại không thể không thể không tin.
Nếu như không nghĩ đến tầng này, có lẽ sẽ vĩnh viễn không nghĩ đến mưa đá.
Nhưng nếu nghĩ đến...
Không khí ẩm ướt, vừa nóng lại vừa lạnh.
Tổ tiên nó! Đội trưởng Hàn càng nghĩ càng cảm thấy thời tiết này giống với thời tiết khi có mưa đá ngày xưa.
Đại đội trưởng thôn Lưu Lý dẫn đội, cũng nhận ra từ lúc họ rời khỏi thôn, mưa đã dần nhỏ đi.
Chờ đến khi họ đến thôn Cao Thụ, mưa đã tạnh dần, hoàn toàn mất hết khí thế trước đó.
Bước vào thôn Cao Thụ, từ xa đã có thể nhìn thấy cánh đồng lúa bạt ngàn.
Con mương ở thôn Cao Thụ thực sự được sửa rất tốt, hoàn toàn là nhờ vào con mương, nếu không, thôn Cao Thụ cũng không khác xa thôn Lưu Lý như vậy.
"Đội trưởng, mưa sắp tạnh rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Người bên cạnh ông ta lo lắng hỏi.
"Làm gì hả? Cứ làm như những gì chúng ta đã bàn trước đó." Ông ta nói, chỉ vào vũng nước trên đường, "Đừng ngu ngốc, nhìn số nước này đi, nghĩ xem mưa to mấy tiếng, bao nhiêu nước đã tích tụ trên ruộng lúa."
Ông ấy thở dài, lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, trong thôn thật sự cần có một người thông minh.
Ba phút sau.
Người dân thôn Cao Thụ đang đắm chìm trong công việc của mình, cho đến khi bọn họ đến gần, mới phát hiện một đám người đang cầm liềm đi về phía bọn họ.
Có rất nhiều người, ít nhất cũng hơn một trăm.
Đây đúng là chuyện lớn.
Hai chân Trương lão đại nhũn ra, trong lòng không kiềm chế được nghĩ muốn trốn về nhà để tránh thoát khỏi trận đoạt lương thực này.
Muốn cướp lương thực thì cứ cướp đi, mạng sống mới là quan trọng nhất.
Nhìn quy mô này, chắc chắn lát nữa sẽ dùng binh khí đánh nhau cho xem.
Còn mang theo lưỡi hái nữa kìa!
Vừa mới dứt lời, đội trưởng Hàn đang tập trung cắt lúa ngẩng đầu lên nhìn theo hướng tay ông ta chỉ.
Sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi, giây tiếp theo trong thôn có tiếng người gõ vang chiêng sắt.
“Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng…”
“Mau tập hợp lại, có người muốn tới cướp lương thực!”
“Không được để bọn họ động vào lương thực của chúng ta!”
“Là thôn Lưu Lý, tổ sư cha bọn họ, lũ súc sinh, đều là hàng xóm với nhau mấy thế hệ, vậy mà cố tình kéo người đến, tôi xem bọn chúng có dám cướp nơi khác không!”
Nhìn hướng bọn họ đi tới chỗ người dân thôn Lưu Lý, Sở Thấm đứng thẳng dậy, đôi mắt chợt trừng lớn.
Trái tim cô đập thình thịch, sau đó cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Thôn Lưu Lý không bình thường.
Thấy bọn họ đi đường bình thường, trên người không có sát khí, dáng vẻ không giống tới đoạt lương thực.
Đội trưởng Hàn cũng cảm thấy như vậy.
Ánh mắt đầu tiên là bị dọa sợ, nhìn thêm lần nữa… Ờm, ông ấy hiểu rồi.
Thôn Lưu Lý thật sự là thừa nước đục thả câu, à không, với tình huống hiện tại phải là ngang nhiên cướp giật mới đúng.
“Lão Cảnh, sao ông lại tới đây?” Đội trưởng Hàn vẫy lưỡi hái trên tay, sau đó đá bùn đất bám nặng nề trên đế giày ra, đi lên bờ ruộng trên đường hỏi đại đội trưởng thôn Lưu Lý.
Những người khác trong thôn Cao Thụ đều cau mày, đôi mắt đỏ au, mỗi người đều cầm lưỡi hái hận không thể ra tay lập tức nhưng giây tiếp theo nhìn thấy đội trưởng Hàn thân thiện như vậy, không khỏi sửng sốt.
Đại đội trưởng thôn Lưu Lý là lão Cảnh mỉm cười nói: “Tôi vừa thấy trời mưa to, nghĩ đến thôn các ông năm nay thu hoạch không tồi, sợ cơn mưa lớn này sẽ phá hoại một năm bận rộn của mọi người, vì vậy tôi đã dẫn theo người trong thôn mình tới giúp các ông.”
“Có chuyện gì vậy?” Trương lão đại đứng bên cạnh lẩm bẩm.
Khuôn mặt chú Hoàng ngơ ngác: “Tôi có biết gì đâu, có điều xem ra lão Cảnh không giống tới đây gây rắc rối.”
Lúc này, đội trưởng Hàn ẩn ý nói: “Phải không? Mọi người tới đúng lúc lắm, nhưng mà nói hỗ trợ cũng chỉ có thể là hỗ trợ thôi.”
“Này, đội trưởng...” Người trẻ tuổi bên cạnh lão Cảnh vội vàng muốn nói chuyện.
Lão Cảnh giơ tay ngăn lại, cắt ngang lời anh ta: “Nghe tôi nói.”
Sau đó ông ta mỉm cười: “Tất nhiên là hỗ trợ, hai thôn chúng ta có quan hệ như thế nào, chẳng lẽ còn có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?”
Đội trưởng Hàn nghĩ thầm: Hừ, tôi không tin các người thật sự muốn giúp đỡ đơn thuần như vậy!
Sở Thấm chậm rãi đi tới, cô tò mò hỏi: “Chú Cảnh, thôn Tịnh Thủy bên cạnh cũng ở đây sao?”
Những người khác vừa nghe, trong lòng liền để ý.
Sở Thấm coi như hỏi thẳng vào vấn đề.
Nếu thôn Tịnh Thủy cũng tới cùng người thôn Lưu Lý để giúp đỡ, vậy thì người thôn Lưu Lý thật lòng muốn tới giúp.
Bởi vì thôn Lưu Lý không thể đắc tội hai thôn lớn ở lân cận.
Nếu một mình chiếm đoạt thôn Cao Thụ, có khả năng kết quả đó là hai bên đều thiệt hại.
Hơn nữa nếu có gan cướp cả thôn Tịnh Thủy và thôn Cao Thụ… Có thể nói là đoạt đi rồi cũng không giữ được.
Chỉ sợ vừa mới mang lương thực chở đi, thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy hợp tác đoạt lại lương thực, thậm chí còn muốn cướp đi.
Lão Cảnh ngoài ý muốn nhìn Sở Thẩm một cái, ông ta gật đầu: “Tôi dẫn theo chín mươi chín người, mà bí thư chi bộ của thôn Tịnh Thủy bên cạnh cũng dẫn theo chín mươi chín người.”
Nói cách khác, số lượng người giống nhau.
Mọi người rốt cuộc cũng yên tâm, ánh mắt nhìn nhóm người này dâng lên niềm vui.
Đội trưởng Hàn cười ha ha: “Được, thôn Cao Thụ chúng tôi nhận lòng tốt của mọi người!”
Lão Cảnh hài lòng, ông ta xoay người vung tay lên: “Thất thần làm cái gì, đã lâu không cắt nên quên phải không? Tất cả đều ra ngoài ruộng đi!”
“Vâng…” âm thanh vang dội bầu trời, bao gồm một trăm người thôn Lưu Lý bao gồm lão Cảnh đều tản ra đồng ruộng của thôn Cao Thụ.
Lúc này, ba thôn dường như biến thành hai thôn, mặc kệ là ở thôn này hay là thôn Lưu Lý đều tập trung toàn bộ năng lượng không hề trốn tránh, mọi người đều dùng mười hai phần lực giúp đỡ gặt lúa.
Có hơn một trăm sức lao động cường tráng gia nhập, tốc độ gặt lúa nhanh hơn rất nhiều.
Trong lòng Sở Thấm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù một người cắt nửa mẫu đất, một trăm người có thể cắt năm mươi mẫu, năm mươi mẫu ruộng lúa... Việc này có thể cứu sống biết bao nhiêu người.
Mưa rơi tí tách và dần tạnh.
Trên đồng ruộng im lặng như tờ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót rất dễ nghe.
Sở Thấm cong eo nhanh chóng thu hoạch, lúc này mưa đã tạnh, tốc độ cô thu hoạch càng nhanh.
Đây là trận mưa lớn đầu tiên trong năm nay, cơn mưa này thấm vào đất đai, mùi hương của bùn đất và hạt lúa hòa trộn vào nhau, xộc thẳng vào mũi của cô.
Mùi hương này khiến người khác yên tâm.
Bùn đất, lương thực và nước, trước đây là những thứ làm cho người nông dân yên tâm.
Thu hoạch, tiếp tục thu hoạch.
Một xe rồi lại một xe lúa được vận chuyển đến căng tin.
Căng tin không còn chỗ chứa, nên bọn họ xây một nhà kho bằng gỗ ở khu đất trống ngay lối vào đồng ruộng và căng tin.
Dù là vậy cũng không đủ chỗ chứa được.
“Định Quốc à, phải làm sao đây?” Ông cụ Từ cau mày hỏi.
Hàn Định Quốc cũng lo lắng, hiện tại ông ấy không thể quản nhiều như vậy, cần thu thì thu, có thể thu được bao nhiêu thì thu bấy nhiêu. Nếu thật sự có mưa đá, chờ cơn mưa đá gần nhất xảy ra, ngoài ruộng có bao nhiêu mẫu cũng đều mất sạch.
Sở Thấm vừa cắt vừa nghe cuộc đối thoại của đội trưởng Hàn, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Cô có một ý tưởng, nhưng tạm thời cứ nghe ngóng trước đã.
“Nếu không lại xây thêm vài cái nhà kho bằng gỗ?” Đội trưởng Hàn nói: “Thật sự hết cách rồi, chỉ có thể mang tạp vật bên trong lấy ra, như vậy cũng có thể có chỗ để lương thực.”
Ông cụ Từ lắc đầu: “Không đủ, hoàn toàn không đủ. Chúng ta còn phải giữ lại một ít đất trống để đặt than và củi. Hơn nữa bởi vì hạt lúa ướt cần phải phơi khô, phải trải nó ra thật mỏng, nếu không nó sẽ không khô.”
Đội trưởng Hàn im lặng suy nghĩ.
Đúng lúc này, Sở Thấm đột nhiên đi tới, lặng lẽ hỏi: “Đội trưởng, ông nghĩ ra biện pháp nào chưa? Nếu chưa hãy nghe tôi nói thử, tôi có một cách nhưng không biết có nên nói hay không.”
Hàn Định Quốc: ...
Ông ấy sợ nhất trong miệng Sở Thấm phát ra câu “Có nên nói hay không”.
Bởi vì nó có nghĩa là không đáng tin cậy lắm.
Tuy nhiên hiện tại hết cách rồi, Sở Thấm thường xuyên có thể hỗ trợ ý tưởng để giải quyết các vấn đề khó, nghe thấy vậy cũng không sao.
Sở Thấm khó hiểu hỏi ông ấy: “Tại sao ông không phân phát hạt lúa ướt đó cho người trong thôn, để họ mang hạt lúa về nhà mình hong khô, như vậy có thể lược bỏ rất nhiều việc.”
Giống như chuyện xây nhà kho bằng gỗ.
Hơn nữa, phân phát lúa cho người dân chắc chắn sẽ được mọi người chăm sóc cẩn thận hơn, bởi vì ai không hong khô tốt đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đội trưởng Hàn bất lực nói: “Cô nghĩ tôi không nghĩ tới sao? Nhưng mà .... Tôi hỏi cô một câu, cô cảm thấy mỗi người dân trong thôn đều có thể trộm một ít lúa không?”
Nếu thật sự phân phát cho bọn họ, chẳng khác nào thả chuột vào thùng dầu, có thể thừa nhiều hay ít lương thực còn phải xem lương tâm của bọn họ.
Sở Thấm thở dài một hơi: “Trước tiên ông nên cân ký, sau đó phân phát hạt lúa xuống sau. Nếu sợ có người trộm lúa, vậy phân chia cho mỗi nhà số lượng hạt lúa bằng nhau, bao gồm cả nhà ông và nhà bí thư chi bộ, do đó sau khi hong khô có thể thừa nhiều hay ít, trong lòng ông cũng biết rõ.”
Đội trưởng Hàn suy tư.
Sở Thấm tiếp tục nói: “Còn nữa, mọi người đều có số lượng hạt lúa ướt giống nhau, cho dù có trộm cũng không dám trộm nhiều.”
Đúng vậy, bởi vì mọi người đều giống như nên sẽ dò xét lẫn nhau.
Nhà người nào hong khô qua ít lúa, không cần đội trưởng Hàn lên tiếng đã có người hỗ trợ ra tiếng.
Nói tóm lại, hạt lúa là của chung tất cả mọi người, nếu lòng tham quá nhiều thì không ai có thể chịu đựng được.
Đội trưởng Hàn bừng tỉnh đại ngộ, ông ấy dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô: “Sở Thấm, cô nói đúng!”
Nhưng lần này thật sự quá đáng tin cậy.
Cho nên lúc này nhiệm vụ của nhóm ông cụ Từ đã thay đổi, từ xây dựng nhà kho bằng gỗ biến thành sân đập lúa.
Chỉ là đập lúa yêu cầu thời gian lao động dài và nặng nhọc, không thể để cho những người lớn tuổi làm việc, lỡ đâu ai bị đau eo gãy tay gì đó sẽ không tốt.
Đội trưởng Hàn nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định mang hạt lúa cắt xong sau lại thống nhất đập lúa.
Chuyện này đã được giải quyết, toàn bộ người già ở căng tin quay lại đồng ruộng, đẩy từng xe lúa đến căng tin để gửi tạm thời, thỉnh thoảng cũng đi theo gặt lúa.
Hiện tại là chạng vạng sáu giờ, căng tin không có khói bếp lượn lờ.
Không có ai có tâm trạng nấu cơm, cũng không muốn ăn cơm. Cho dù đội trưởng Hàn không cưỡng chế yêu cầu mọi người ở lại trong đất gặt lúa, các thôn dân cũng tự giác ở lại làm việc.
Trận mưa lớn khiến đồng ruộng ngập nước, bọn họ sợ ngủ dậy một giấc sẽ thấy hạt lúa bị nước ngập đến mức nảy mầm.
Sở Thấm xoa bụng kêu vang, tay cô trở nên đau nhức, sau đó tê dại.
Bởi vì hạt lúa có nước, tay cô vẫn bị trắng bệch nhăn nheo, có thể thấy hôm nay Sở Thấm làm việc chăm chỉ thế nào.
Ánh mắt cô dữ tợn, cắn răng tiếp tục gặt.
Một, hai, ba....
Một xe, hai xe, ba xe....
Người dân thôn Cao Thụ không rời đồng ruộng, người dân thôn Lưu Lý cũng không rời.
Cây đuốc kẹp giữa bó trúc, cắm xuống đồng ruộng.
Ánh lửa sáng quắc chiếu sáng đồng ruộng, trên cánh đồng chỉ còn tiếng cắt lúa.
Trương Phi Yến bắt đầu duỗi thẳng eo, nhìn xung quanh tìm kiếm Sở Thấm.
Cô ấy đi tới bên cạnh hỏi Sở Thấm: “Sao tôi cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, giống như cơn mưa đá tối tăm trong giấc mộng của tôi.”
Sở Thấm không nói nên lời, cô ấy tìm cớ cũng không tìm lý do đáng tin cậy, sợ người khác không phát hiện cô ấy khác thường sao.
Đêm nay trời nhiều mây đen, từ sau bảy giờ, trời vẫn luôn tối đen như vậy.
Cô nhìn vẻ lo lắng của Trương Phi Yến, Sở Thấm thuận miệng an ủi hai câu liền không kiềm chế tự hỏi rốt cuộc mưa đá sẽ xuất hiện khi nào.
Nói thật, với không khí oi bức hiện tại, nói có mưa đá rơi xuống cô cũng không thấy kỳ lạ.
Sở Thấm nhẫn nhịn, tiếp tục cắt.
Cắt liên tục đến tám giờ tối.
Không thể chờ đợi thêm nữa! Trận mưa đá khiến Trương Phi Yến nhớ rõ chắc chắn sẽ không nhỏ.
Sở Thấm tìm kiếm trong đêm tối một lúc lâu mới nhìn thấy đội trưởng Hàn: “Đội trưởng, chúng ta có phải nên đi hay không?”
Đội trưởng Hàn gần như phục hồi tinh thần lại, ông ấy ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Sở Thấm: “Tôi không rõ lắm, dù sao tôi cảm thấy khoảng tám giờ rồi.”
Xung quanh một mảnh đen tuyền, cho dù có cây đuốc cũng không thể làm đội trưởng Hàn nhìn xem đã cắt được bao nhiêu mẫu.
Mưa đã hết từ lâu, thật ra đội trưởng Hàn không muốn rời đi, vẫn muốn ở lại cắt thêm hai tiếng.
Hết cách rồi, ông ấy thấy chuyện mưa đá có chút vô nghĩa.
Lúc đó tin Sở Thấm nói là vì nhìn thấy cơn mưa lớn tầm tã, ông ấy vẫn còn thấy sợ hãi.
Nhìn thấy cơn mưa lớn, cho nên ông ấy mới tin tưởng mưa đá đang đến.
Sở Thấm sao có thể không nhìn thấy suy nghĩ trong lòng ông ấy, xụ mặt hỏi: “Đội trưởng, có phải vết sẹo lành khiến ông quên cơn đau hay không?”
Đội trưởng Hàn trừng mắt nhìn cô: “Cô nói cái gì vậy?”
Sở Thấm xòe tay ra: “Ông tin hay không tùy ông, ông cẩn thận ngẫm lại lời nói trước đây của tôi, dù sao tôi phải đi rồi, tôi không muốn bị mưa đá đập vào người.”
Trái tim đội trưởng Hàn đập thình thịch.
Được lắm cô nhóc, dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, không tin lời nói Sở Thấm thật sự không được mà.
Sở Thấm xoay người rời đi, chuẩn bị cắt xong một mảnh đất cuối cùng.
Hàn Định Quốc hít sâu.
Nhìn bầu trời đen như mực, trong lòng ông ấy không khỏi sinh ra vài phần linh cảm xấu.
“Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng…”
Lại một loạt tiếng gõ chiêng, toàn bộ người dân đều có thể nghe được: “Tan làm tan làm! Toàn bộ mọi người mau đến căng tin đi.”
Nói xong, đội trưởng Hàn lại gõ vài tiếng “loảng xoảng”.
Trong bóng tối, những người dân làm việc cực nhọc với cường độ cao mệt mỏi kéo thân mình đi về phía căng tin.
Những người này hoàn toàn dựa vào hơi thở mới kiên trì đến bây giờ, hiện tại tiếng chiêng vang lên, mọi người thở ra, suýt nữa đứng không vững ngã xuống đất.
Tiếng chiêng gõ thứ ba vang lên, truyền tải cảm xúc lo lắng ra ngoài.
Những người trên cánh đồng không dám trì hoãn nữa, đội trưởng Hàn nói rõ muốn bọn họ nhanh chóng đi tới căng tin.

Đèn đuốc trong căng tin sáng trưng.
Người dân thôn Lưu Lý còn chưa về, lúc này hơn phân nửa trong số một trăm người đều tụ tập ở căng tin, bên trong tức khắc cãi cọ ồn ào, còn tràn ngập mùi mồ hôi khó chịu.
Sở Thấm đứng ở cửa không dám đi vào, cô cảm thấy không khí bên ngoài mát mẻ hơn nhiều.
Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy đội trưởng Hàn đang nói chuyện với đội trưởng Cảnh.
Không cần đoán cũng biết hai người này chắc chắn đang nói về chuyện lương thực này.
Cô đoán đúng rồi.
Đội trưởng Hàn rất trọng nghĩa, không chờ lão Cảnh lên tiếng liền nói thẳng: “Không cần thử tôi, nhiều năm như vậy hai chúng ta còn không hiểu tâm tư đối phương sao? Hiện tại trời tối rồi, không chậm trễ mọi người quay về, tôi sẽ nói thẳng.”
Đội trưởng Cảnh suýt nữa nghẹn ngào: “Ừ, ông nói đi. Lão Hàn, từ khi nào mà ông trở nên thẳng thắn như vậy?”
Trong lòng đội trưởng Hàn thầm nói: Nếu không phải sợ trên đường trở về gặp phải mưa đá không còn mạng, tôi chắc chắn sẽ cù cưa với mấy người năm sáu hiệp nữa.
Ông ấy cũng không keo kiệt, nói thẳng: “Người dân trong thôn các ông cắt được bao nhiêu lúa tôi đều giữ lại, tôi có thể cho các ông mượn bốn phần số lúa.”
“Bốn phần, ông...”
“Haiz! Nhiều nhất cũng chỉ có bốn phần, bốn phần thật sự cũng không ít, đã được xem rất hào phóng rồi. Hơn nữa, ông phải chú ý, tôi nói là mượn, không phải cho miễn phí.”
Mượn thì mượn, thời buổi này có thể đồng ý cho mượn lương thực cũng không khác gì cho không.
Bốn phần lương thực, trong lòng đội trưởng Cảnh nhanh chóng tính toán, xem ra thôn mình có thể nhận được ba mươi mẫu lương thực.
Cũng được, ông ta nhìn trời tối như vậy, không nói nhiều liền chất lúa lên xe đẩy, trước xe đẩy còn có cây đuốc, bọn họ muốn trong đêm đẩy xe trở về thôn Lưu Lý.
Đội trưởng Hàn nhìn thấy bọn họ có áo khoác và nón trúc, có thể chống đỡ một chút mưa đá, nếu không sẽ không yên tâm để bọn họ rời đi.
Nhưng Sở Thấm lại hơi lo lắng.
Có lẽ đội trưởng Hàn chỉ cho rằng mưa đá to bằng ngón tay cái, nhưng Sở Thấm cảm thấy ông trời chắc chắn sẽ không đánh trận quy mô nhỏ như vậy, không phải kích cỡ bằng trứng gà thì cũng bằng nắm đấm.
Cô nhìn không trung, hy vọng mưa đá tới muộn chút.
Nhưng nửa tiếng sau, “ầm ầm ầm”.
Sấm sét vang dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận