Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền
Chương 366:
"Đúng rồi." Dì cả Dương suy nghĩ: "Tới lúc đó phải theo Kim Kim và Kim Ngọc, kêu thêm cậu út của cháu nữa. Nếu được thì bảo cậu út của cháu dẫn bà ngoại theo luôn.
Tất nhiên, thật ra bà ngoại của cháu cũng khá tốt, rất tốt với người nhà. người này nói đến cùng kỳ thật còn khá tốt, là đối người trong nhà hảo. So với nhà họ Kim thì chúng ta mới là người trong nhà, bà ấy có thể dốc sức gấp mười hai lần trong chuyện đối ngoại.
Nhiều lúc bà ấy dùng ba phần sức lực để càn quấy vô lý, thím nhìn còn thấy sợ. Mà bà ấy cứ thích chuyện kiểu này, cháu chỉ cần lộ ra một ít, thím nghĩ bà ấy sẽ tự mình nói muốn nhận chuyện này.”
Sở Thấm trừng lớn đôi mắt.
Không ngờ, hoá ra bên cạnh cô ngọa long tàng hổ.
Cô còn tưởng rằng mình rất mạnh mẽ, hoá ra có rất nhiều người còn mạnh mẽ hơn cô.
Sở Thấm vội vàng nói: "Vậy cháu phải đi về để chuẩn bị cho tốt.”
Chuẩn bị gì? Tất nhiên là chuẩn bị cho bài phát biểu bùng nổ vào ngày mai.
Đến lúc đó cảm xúc phải dồi dào hào hùng, biểu cảm nghiêm túc. Bài phát biểu phải hùng hồn nhiệt huyết, tình cảm dạt dào.
Ra sức làm một bé gái mồ côi đang phẫn nộ, nhưng vẫn cố ép bản thân phải nói lý lẽ và hiếu thảo.
Uầy, vừa nhìn là thấy một bông sen trắng bị bắt nạt rồi.
*
Trong khoảng thời gian mèo trốn trong nhà vào mùa đông kia, Sở Thấm đọc được một câu thơ: Tiết thanh minh mưa rơi lất phất, người đi trên đường buồn tan nát cả tấm lòng*.
(*) Trích từ bài thơ Thanh Minh của Đỗ Mục: Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
(*) Trích từ bài thơ Thanh Minh của Đỗ Mục: Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Theo lý mà nói, thời tiết trước sau thanh minh hẳn là "mưa rơi lất phất", nhưng mà trước sau thanh minh năm nay lại đều là trời nắng.
Trong xanh đến mức nào?
Sở Thấm phát hiện đất đai bên cạnh sân nhà mình bắt đầu khô nứt, phải biết rằng gần nhà cô cỏ cây tràn ngập, Sở Thấm thường xuyên mang một số loài cây từ trên núi về trồng trong sân gần đó, nhưng hôm nay chỉ có dùng cuốc đào sâu mới có thể nhìn thấy đất đai mang theo hơi nước.
Lượng nước sông Thượng Khê cũng đang giảm xuống, tuy rằng năm ngoái và đầu năm nay gặp tuyết lớn, nhưng không có nước mưa bổ sung, lượng tuyết lớn hơn nữa cũng có ngày phải bốc hơi sạch sẽ.
Đội trưởng Hàn bắt đầu dẫn người đi quan sát lượng nước của đầm nước và dòng suối nhỏ gần đó, ông ấy đánh dấu mấy địa điểm, cảm thấy năm nay cho dù khô hạn nhưng miễn cưỡng một chút vẫn còn có khả năng không đói bụng thì thoáng yên lòng.
Ông ấy về đến nhà, bởi vì chuyện hạn hán thiếu nước giống như dao phay sắc bén treo trong lòng, ông ấy căn bản không chú ý chuyện tảo mộ tổ tiên nhà mình.
Chờ ông ấy lấy lại tinh thần thì đã đến tiết thanh minh.
Cũng may đội trưởng Hàn có một người vợ và con trai cũng khá tài giỏi, sắp xếp chuyện tảo mộ rõ ràng.
Con trai của đội trưởng Hàn tên là Hàn Xuân Lai, năm nay vừa tròn 18 tuổi. Ngoài ra còn có một trai một gái, con trai thứ hai tên là Hàn Thắng Lợi, con gái nhỏ tên là Hàn Nguyên Anh.
Nghe nói hai người con trai có cái tên như vậy là vì được sinh ra vào đầu xuân và khi chiến tranh thắng lợi nên mới đặt một cái tên như vậy, Sở Thấm lật xem trí nhớ nhớ tới việc này bèn cảm thấy đội trưởng Hàn thật sự quá qua loa.
Lúc này, Hàn Định Quốc đang ăn cơm, con trai cả Hàn Xuân Lai mang đến cho ông ấy một tin tức lớn.
"Cái gì?!"
Hàn Định Quốc nhất thời đứng dậy, con ngươi trừng đến muốn rớt ra ngoài, chiếc đũa trên tay "Lạch cạch" một tiếng đập ở trên bàn.
Ông ấy xoa xoa lỗ tai, lại hỏi: "Xuân Lai chờ chút, con nói Sở Thấm vừa mới làm gì?"
Hàn Xuân Lai nói: "Bởi vì cha không có ở nhà, chị ấy nhờ con xin nghỉ giúp, chị ấy nói chiều nay chị ấy có việc cầm đi Hoa Khê một chuyến, là chuyện quan trọng. À, còn nói báo trước một chút, sợ là chị ấy sẽ phải đánh nhau với công xã bên kia."
Hàn Định Quốc nghe xong, suýt nữa ngất xỉu.
Làm sao ông ấy không biết Sở Thấm muốn làm gì, rõ ràng cô vẫn đang nghĩ đến việc dời mộ mẹ mình.
Nói Sở Thấm hiếu thuận cũng đúng là rất hiếu thuận, đã một năm trôi qua còn giữ chuyện này không buông. Thật ra trong mắt ông ấy, người đã qua đời rồi, chôn ở đâu cũng vậy, mỗi dịp Thanh Minh hàng năm đi tảo mộ quét dọn một chuyến là được rồi, cần gì phải ầm ĩ lên chứ.
Sở Thấm kiên cường.
Nhưng chính là quá mức kiên cường, Hàn Định Quốc lúc này mới vô cùng lo lắng.
Rõ ràng chính là đi gây sự mà!
Không thì cũng chẳng nói cái mông quyết định cái đầu.
Mà cũng không phải là mặc kệ, là căn bản không nghĩ đến mức độ này.
Sở Thấm loáng thoáng nghĩ đến, nhưng lại thầm nghĩ bản thân mình sẽ không làm quan, không định đi vào những nơi như trạm chăn nuôi hay đài phát thanh, bản thân mình còn có thể dựa vào hai tay ăn cơm, chẳng quan tâm đến hồng thủy ngập trời.
Chỉ có Hàn Định Quốc, ông ấy cảm thấy mình là bị oan.
Sở Thấm thôn mình đi đánh nhau với công xã người ta, ông ấy không được vì những chuyện này mà đi bù đắp sao?
Trong mắt ông ấy, Sở Thấm gọi ông ấy đi hỗ trợ thương lượng, nhưng dùng lý khiến người phục mới là lựa chọn tốt nhất, làm sao có thể đi gây sự chứ.
Haiz! Gấp đến độ tim ông ấy cũng nhảy ầm ầm lên.
Mà lúc này Sở Thấm khiến ông ấy sốt ruột đang làm gì?
Đang đạp xe đạp chở bà ngoại của cô ngồi phía sau, chạy trên đường đến công xã Hoa Khê.
Sở Thấm nhớ lại chuyện chiều hôm qua, không thể không thừa nhận bà ngoại thật sự là một người nhiệt tình.
Hôm qua, cô ở nhà dì cả ăn cơm trưa xong mới trở về.
Khi trở lại công xã Dương Tử Câu đã hơn một giờ, mà khi đến thôn Tịnh Thủy thì gần hai giờ.
Cậu út Dương làm việc trong ruộng.
Có trời mới biết, cô đến thôn Tịnh Thủy nhiều lần như vậy, nhưng số lần gặp cậu út Dương làm việc trên ruộng chỉ lác đác mấy lần.
Có thể thấy được cậu út Dương thật sự không thích đi làm, ông ấy cũng không dựa vào công việc kiếm được để ăn cơm.
Dì Dương thì dạy học trong thôn. Nghe nói hiện tại dì Dương có thể kiếm được 6 tệ mỗi tháng, cho dù là 6 tệ, công việc giáo viên nhỏ trong thôn này đối với phần lớn thôn dân cũng được xem là hiếm có, tình nguyện giành vỡ đầu cũng phải giành được công việc.
Mà bà Dương thì ở nhà nghỉ ngơi.
Bây giờ bà ta không cần đi làm, lương thực cậu út Dương kiếm được cũng đủ nuôi bà ta vào tuổi già.
Nhưng cũng không phải bây giờ bà ta cũng làm được gì, dù sao bà ta cũng phải chăm sóc cháu trai lớn, còn phải nấu bữa trưa và bữa tối như thường lệ.
Chỉ là so với những người già cùng tuổi khác trong đại đội, cuộc sống của bà Dương quả thật rất tốt.
Ít nhất về mặt vật chất không tệ, ngoại trừ thường xuyên bị đứa con trai trước mặt mình tức giận đến nỗi đốt sạch tâm can tỳ phổi ra thì không có chuyện phiền lòng nào khác.
À, còn nữa, quan hệ xã hội của bà ta không tốt lắm.
Bà ta ra ngoài tìm người nói chuyện phiếm, người ta không để ý tới bà ta. Bà ta đến thôn Tịnh Thủy nhiều năm như vậy, vẫn chưa tìm được một chị em tốt có thể nói chuyện thân mật với mình, hoặc thậm chí bất kỳ người bạn bình thường nào mà bà ấy có thể buôn chuyện.
Sở Thấm quả thực rất kinh ngạc.
Trời ạ, hóa ra còn có người không biết xã giao hơn cả cô.
Sở Thấm thật sự không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng ngày hôm nay cô tới thôn Tịnh Thủy, đúng lúc nhìn thấy bà Dương đang kéo thím nhà chú đối diện nói chuyện, Sở Thấm hiểu ngay.
Bà Dương: "Ôi trời, Tú Mẫn bà nói xem, cuộc sống của chúng ta quá nhàm chán."
Khóe miệng thím Tú Mẫn co rút, yên lặng ứng đối.
Bà Dương nhìn trời tỏ vẻ bi thương: "Tiểu Hưng nhà tôi cũng vậy, tôi nói với nó rằng tôi nhàm chán, bảo nó có thời gian thì gọi chị nó đến nhà trò chuyện với tôi. Vậy mà nó lại không gọi! Còn mua hạt dưa cho tôi, nói là miệng kể và miệng cắn không có gì khác nhau, lúc cắn hạt dưa thì nghĩ đến chuyện để nói, cũng sẽ không nhàm chán nữa."
Nói xong, còn tách tách tách cắn hạt dưa.
Lại cầm hạt dưa ghét bỏ nói: "Chất lượng của hạt dưa này cũng không tốt, không ngon bằng hạt dưa lần trước tôi mua ở xã cung ứng của huyện. Thấy là biết nó mua ở công xã, Tiểu Hưng này cũng thật là, không biết chọn chỗ tốt để mua.
À đúng rồi, Tú Mẫn, tôi nói cho bà biết, muốn nói hạt dưa ở đâu ngon, còn phải là hạt hướng dương mà nha đầu Sở Thấm kia tự mình xào, đó mới gọi là thơm... Bà cũng là bà thím của nó, trong nhà tôi vẫn còn nửa cân, chờ lát nữa tôi lấy cho bà hai nắm.''
Bà thím Tú Mẫn một lần nữa tỏ vẻ yên lặng.
Sở Thấm: "..."
Sở Thấm nhìn đến ngây người.
Thật ra cô có thể nhìn ra được, bà Dương nói những lời này đều là lời thật lòng, bà ta thật sự không có ý muốn khoe khoang.
Nhưng có mấy lời lăn qua một vòng ở trong miệng bà ta, mang ra ngoài là có thể làm người ta tức chết.
Nhìn phản ứng của bà thím Tú Mẫn, chắc là đã quen với cái miệng chị em dâu nhà mình rồi.
Sở Thấm: A...
Cô xấu hổ cười cười, nhìn về phía bà Dương nói: "Bà ngoại."
Lại quay đầu: "Thím."
Cô xấu hổ nhưng bà Dương lại không xấu hổ, kinh ngạc nhìn Sở Thấm nói: "Sao lại tới đây, vào nhà đi, bà mới nói với thím cháu, nói hạt hướng dương nhà cháu ngon."
Sở Thấm cười cười: "Vậy năm nay thu hoạch hạt hướng dương xong thì cháu sẽ xào cho thím chút ít."
Bà Dương "ừ" một tiếng, khoát tay: "Giữ lại ăn đi, góc vườn rau của cháu có thể trồng được mấy cây hoa hướng dương đó."
Sở Thấm hít sâu một hơi, nhìn thím, quyết định học theo, yên lặng ứng đối.
Bà Dương gọi cô vào trong nhà, Sở Thấm theo sau.
Thật ra, bà Dương về đến nhà cũng khá bình thường, bà rót cốc nước cho Sở Thấm , nhìn Sở Thấm hỏi: "Cháu tới tìm ngươi cậu út làm gì?"
Sở Thấm nhận lấy cốc nước nói: "Cháu muốn hỏi cậu ngày mai quét mộ xong có rảnh không, có rảnh thì theo cháu đến công xã Hoa Khê một chuyến."
Bà Dương ngẩn người: "Vì chuyện của mẹ cháu?"
Nhìn xem, bà Dương phản ứng rất nhanh.
Sở Thấm gật gật đầu, kể lại chuyện năm ngoái đã được đồng ý dời mộ nhưng sau đó lại không được phép dời nữa. Sau đó nói tiếp chuyện thím Sở nảy kế và chuyện dì Dương cải thiện chú ý.
"Thật ra cháu muốn cậu út đi cùng một chuyến, còn những chuyện khác cậu út không cần để ý đến nữa. Trong lòng cháu nghĩ, ba người anh chị em chúng cháu, cộng thêm dì và cậu út, con cả lẫn anh chị em của mẹ đều muốn được dời mộ, chẳng lẽ nhà họ Kim còn có thể câu nệ không cho dời sao?"
Bà Dương: !!!
Bà ta ngo ngoe rục rịch.
Bà ta ngồi thẳng lại, vỗ vỗ vạt áo nói: "Ừm, suy nghĩ này của cháu rất tốt."
Sở Thấm gật đầu, tán dương: "Thím Sở của cháu vô cùng nhanh trí." Đặc biệt là ở phương diện này.
Dù sao cũng khác với suy nghĩ của đội trưởng Hàn, bất kể là Sở Thấm hay là dì Dương, hay là bà Dương, đều cảm thấy biện pháp này rất tốt.
"Nhưng mà, khụ khụ!" Bà Dương ho nhẹ hai tiếng: "Tốt thì tốt, nhưng bỏ sót một chỗ."
Sở Thấm lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hơi nghiêng về phía trước: "Chỗ nào còn bỏ sót?"
Bà Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cô: "Có ngốc hay không, con cái anh em của Tiểu Mãn đều trình diện hết, nói muốn dời mộ phần, đúng thật là trọng lượng của mấy đứa rất nặng, nhưng có thêm bà thì không nặng sao?"
Nói xong, bà ta lại thẳng lưng lần nữa, giữ cằm.
Sở Thấm bừng tỉnh hiểu: "Bà là bà ngoại của cháu, là mẹ của mẹ cháu, đúng vậy, ai lại nặng bằng mẹ mình chứ."
Ánh mắt bà Dương lập tức từ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép biến thành trẻ con dễ dạy.
Cười cười, vui mừng nói: "Bà là trưởng bối của mẹ cháu, mẹ cháu là do một tay bà nuôi lớn, tuy rằng bà không phải là người sinh ra nó, nhưng cũng là người nuôi dưỡng nó. Muốn bà là mẹ kế ác độc thì thôi, nhưng bà không phải, mẹ cháu rất tốt với bà, sau khi nó đi bà còn bị bệnh nặng."
Nói xong, nét mặt lại lộ ra một chút ưu sầu: "Hầy, rốt cuộc là bà nuôi lớn, rồi để cho bà trở thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đây là đang khoét lòng của bà! Nhà họ Kim đáng hận không phải người tốt, bà là mẹ của mẹ cháu, bà nói muốn dời mộ ai dám có dị nghị, Kim lão nhị có vợ quên con sao!"
Sở Thấm gọi thẳng người tốt.
Bà ngoại cô thật đúng là một bà hoàng cù lũ, năm ngoái sao cô lại không nghĩ tới chứ?
Cái miệng này, khí thế này, cô cũng không tin lần này mộ phần của mẹ nguyên chủ vẫn không được dời về!
Thật ra bà Dương nói có chơi khoa trương, nhưng dường như đều là nói thật!
Mẹ của nguyên chủ quả thật từng được bà Dương dẫn theo, làm cơm giặt quần áo cho mẹ của nguyên chủ, đây khẳng định là chuyện đã từng xảy ra.
Sau khi mẹ nguyên chủ qua đời, quả thật bà ta cũng bị bệnh, nghe nói khoảng thời gian đó còn khóc một hồi, ăn không ngon, khẩu vị không tốt lắm.
Bà Dương chỉ là nói một phần thành ba phần mà thôi, nhưng cũng không nói điêu chuyện bà ta là một trưởng bối tốt đối với mẹ của nguyên chủ, một vị trưởng bối rất có ảnh hưởng áp chế đối với tất cả mọi người trong nhà họ Kim.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy chuyện Sở Thấm dời mộ không thỏa đáng, nói cô là con gái thì không nên nhắc đến việc này.
Mang theo Kim Kim, sợ sẽ nói Kim Kim là con cháu của nhà họ Kim, hơn nữa tuổi còn nhỏ, không biết gì cả.
Chỉ có bà Dương, bà ta làm mẹ, làm mẹ kế cũng là mẹ. Người làm mẹ muốn dời mộ cho con gái, có gì không thỏa đáng?
Vì thế hai người ăn khớp với nhau.
Cũng may Sở Thấm không phải là nguyên chủ, còn biết bà Dương không có ý xấu, nếu không sớm muộn gì cũng lên cơn đau tim.
Kế tiếp, bà Dương rất cam đoan: "Cháu là con gái, ít nhiều gì phải giữ thanh danh. Chờ ngày mai mấy chuyện cãi nhau mắng chửi người khác cứ để cho bà, bà của cháu có cách mắng đến nỗi đám tiện nhân kia không ngẩng đầu lên được!"
Sở Thấm không ngừng gật đầu: "Được, đều được hết."
Bà Dương hài lòng, bưng cốc nước lên thong thả uống ngụm nước. Thấm ướt miệng rồi, bôi trơn xong thì nói tiếp.
...
Hai người nói chuyện gần một giờ, đương nhiên, phần lớn đều là bà Dương nói còn Sở Thấm thì nghe.
Sở Thấm thật sự là một người lắng nghe rất tốt, bởi vì cô không chỉ lắng nghe, lúc nên đáp lại cũng sẽ đáp lại, hơn nữa đáp lại vừa đúng lúc.
Đối với bà Dương mà nói, đứa cháu ngoại này thật sự là một người lạ kỳ.
Trời ơi, sao cô lại biết cổ vũ như vậy, biết nói chuyện như vậy, hợp ý mình như vậy.
Bà Dương chỉ cảm thấy mắt mình trước kia bị giấy dán lại, không phát hiện Sở Thấm hợp khẩu vị của mình đến thế.
Chờ cậu út Dương tiểu cữu trở về, bà Dương đã thân thân nhiệt tình mời Sở Thấm sau này tới chơi: "Cháu đến mỗi ngày cũng không sao!"
Bà ta nói như vậy, suýt nữa làm cậu út Dương sợ tới mức lảo đảo!
Ngay sau đó lại nói: "Đúng rồi, Sở Thấm cháu ăn bánh gạo không, bà lấy bánh gạo cho cháu ăn."
Cậu út Dương giơ chân lên dừng một chút.
Ông ấy nhìn trời, không sao hết, quả thật trên trời đang treo mặt trời chứ không phải mặt trăng.
Thật sự là chuyện lạ trên thế gian, mẹ của ông ấy mà lại đối xử tốt với Sở Thấm như vậy?
Nhìn thấy cậu út Dương trở về, bà Dương hiếm khi có chút oán trách ông ấy trở về sớm.
Bởi vì ông ấy vừa trở về, Sở Thấm nói xong chuyện chắc hẳn là muốn đi.
Quả nhiên, Sở nói chuyện với cậu út Dương xong, cậu út Dương đồng ý. Sau đó Sở Thấm không nói chuyện bao lâu đã rời đi, đạp xe về nhà.
Chỉ là coi như cô cũng đã hiểu được cái miệng của bà Dương có thể nói đến cỡ nào, cô không khỏi nghĩ: Chờ ngày mai đi đón bà Dương mỗ đến công xã Hoa Khê, sợ là cô cũng phải nói suốt cả đường.
Sở Thấm đoán rất chính xác.
Giờ này phút này, Sở Thấm đạp xe đạp, bà Dương ở phía sau cô nói không ngừng.
Sở Thấm cảm thấy bà Dương rất tốt, thỉnh thoảng còn dừng lại, đưa bình nước cho bà uống nước.
Ấm nước này là cái anh họ mua giúp cô, màu xanh quân đội có dung tích lớn, nhìn cũng rất nổi bật, Sở Thấm cực kỳ yêu nó, khi lên núi thường xuyên mang nó theo.
Tại sao hôm nay lại mang theo?
Bởi vì hôm nay đến để cãi nhau, làm sao có thể không có nước làm trơn miệng được.
Bà Dương rất chú ý, uống nước không đụng miệng.
Sở Thấm nhìn hành vi ngẩng đầu lên uống nước, tiến thêm một bước cảm thấy bà Dương có thể xử lý được.
Cậu út Dương đạp xe không lại Sở Thấm, dù Sở Thấm chở người phía sau cũng không theo kịp.
Sở Thấm nửa đường dừng lại ba lần, để bà Dương uống nước, cậu út Dương mới đuổi kịp cô.
Họ đến công xã Lạc Thủy trước.
Dì Dương đã sớm chờ ở cửa, bên cạnh chính là Kim Kim và Kim Ngọc, trong tay còn cầm đồ cúng.
Dì cả ngồi ở ghế sau của cậu út Dương, hai đứa nhỏ được dì cả và bà Dương mỗi người bế một đứa.
Bởi vì chở người nên đạp xe chậm, nhóm người họ đi một giờ mới đến công xã Hoa Khê, vậy mà vẫn đi trên đường mòn!
Công xã Hoa Khê, nhà họ Kim.
Mấy ngày gần đây Kim lão nhị đều ở nhà.
Để làm gì? Bởi vì chuyện nhà máy cơ khí.
Người của mấy công xã lân cận đều đang rục rịch, hận không thể được tuyển vào ngay khi nhà máy vừa mở cửa.
Kim lão nhị cũng không ngoại lệ. Khi ông ta biết được chuyện này đã vội vàng mang vợ con quay về.
À, đúng rồi, ông ta lại có một đứa nhỏ mới, là một cô bé mới nửa tuổi.
Vợ của Kim lão nhị là Tôn Tú thật ra có chút oán hận, dù sao con gái hiện giờ chỉ mới nửa tuổi, mà lúc ông ta khởi hành trở về thì con gái chỉ mới hai tháng!
Tuổi còn nhỏ, còn đang trong mùa đông giá rét, lặn lội đường xa khiến con gái bà ấy bệnh không nhẹ, may mắn phúc lớn mạng lớn nên mới vượt qua được.
Mà sau khi đến nhà họ Kim, cuộc sống của bà ấy cũng không dễ chịu.
Kim lão nhị rất không được cha mẹ chào đón, nhưng chung quy vẫn là cốt nhục, không thích thì không thích, nhưng sẽ không hành hạ.
Vậy thì hành hạ ai? Hành hạ bà ấy.
Tính tình Tôn Tú coi như dịu dàng, nhưng mấy tháng lạnh nhạt mà nói, trong lòng bà ấy thật sự là buồn bực, ngày ngày đều muốn Kim lão nhị và mình trở về.
Nhưng bà ta biết Kim lão nhị không muốn.
Tất nhiên, thật ra bà ngoại của cháu cũng khá tốt, rất tốt với người nhà. người này nói đến cùng kỳ thật còn khá tốt, là đối người trong nhà hảo. So với nhà họ Kim thì chúng ta mới là người trong nhà, bà ấy có thể dốc sức gấp mười hai lần trong chuyện đối ngoại.
Nhiều lúc bà ấy dùng ba phần sức lực để càn quấy vô lý, thím nhìn còn thấy sợ. Mà bà ấy cứ thích chuyện kiểu này, cháu chỉ cần lộ ra một ít, thím nghĩ bà ấy sẽ tự mình nói muốn nhận chuyện này.”
Sở Thấm trừng lớn đôi mắt.
Không ngờ, hoá ra bên cạnh cô ngọa long tàng hổ.
Cô còn tưởng rằng mình rất mạnh mẽ, hoá ra có rất nhiều người còn mạnh mẽ hơn cô.
Sở Thấm vội vàng nói: "Vậy cháu phải đi về để chuẩn bị cho tốt.”
Chuẩn bị gì? Tất nhiên là chuẩn bị cho bài phát biểu bùng nổ vào ngày mai.
Đến lúc đó cảm xúc phải dồi dào hào hùng, biểu cảm nghiêm túc. Bài phát biểu phải hùng hồn nhiệt huyết, tình cảm dạt dào.
Ra sức làm một bé gái mồ côi đang phẫn nộ, nhưng vẫn cố ép bản thân phải nói lý lẽ và hiếu thảo.
Uầy, vừa nhìn là thấy một bông sen trắng bị bắt nạt rồi.
*
Trong khoảng thời gian mèo trốn trong nhà vào mùa đông kia, Sở Thấm đọc được một câu thơ: Tiết thanh minh mưa rơi lất phất, người đi trên đường buồn tan nát cả tấm lòng*.
(*) Trích từ bài thơ Thanh Minh của Đỗ Mục: Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
(*) Trích từ bài thơ Thanh Minh của Đỗ Mục: Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Theo lý mà nói, thời tiết trước sau thanh minh hẳn là "mưa rơi lất phất", nhưng mà trước sau thanh minh năm nay lại đều là trời nắng.
Trong xanh đến mức nào?
Sở Thấm phát hiện đất đai bên cạnh sân nhà mình bắt đầu khô nứt, phải biết rằng gần nhà cô cỏ cây tràn ngập, Sở Thấm thường xuyên mang một số loài cây từ trên núi về trồng trong sân gần đó, nhưng hôm nay chỉ có dùng cuốc đào sâu mới có thể nhìn thấy đất đai mang theo hơi nước.
Lượng nước sông Thượng Khê cũng đang giảm xuống, tuy rằng năm ngoái và đầu năm nay gặp tuyết lớn, nhưng không có nước mưa bổ sung, lượng tuyết lớn hơn nữa cũng có ngày phải bốc hơi sạch sẽ.
Đội trưởng Hàn bắt đầu dẫn người đi quan sát lượng nước của đầm nước và dòng suối nhỏ gần đó, ông ấy đánh dấu mấy địa điểm, cảm thấy năm nay cho dù khô hạn nhưng miễn cưỡng một chút vẫn còn có khả năng không đói bụng thì thoáng yên lòng.
Ông ấy về đến nhà, bởi vì chuyện hạn hán thiếu nước giống như dao phay sắc bén treo trong lòng, ông ấy căn bản không chú ý chuyện tảo mộ tổ tiên nhà mình.
Chờ ông ấy lấy lại tinh thần thì đã đến tiết thanh minh.
Cũng may đội trưởng Hàn có một người vợ và con trai cũng khá tài giỏi, sắp xếp chuyện tảo mộ rõ ràng.
Con trai của đội trưởng Hàn tên là Hàn Xuân Lai, năm nay vừa tròn 18 tuổi. Ngoài ra còn có một trai một gái, con trai thứ hai tên là Hàn Thắng Lợi, con gái nhỏ tên là Hàn Nguyên Anh.
Nghe nói hai người con trai có cái tên như vậy là vì được sinh ra vào đầu xuân và khi chiến tranh thắng lợi nên mới đặt một cái tên như vậy, Sở Thấm lật xem trí nhớ nhớ tới việc này bèn cảm thấy đội trưởng Hàn thật sự quá qua loa.
Lúc này, Hàn Định Quốc đang ăn cơm, con trai cả Hàn Xuân Lai mang đến cho ông ấy một tin tức lớn.
"Cái gì?!"
Hàn Định Quốc nhất thời đứng dậy, con ngươi trừng đến muốn rớt ra ngoài, chiếc đũa trên tay "Lạch cạch" một tiếng đập ở trên bàn.
Ông ấy xoa xoa lỗ tai, lại hỏi: "Xuân Lai chờ chút, con nói Sở Thấm vừa mới làm gì?"
Hàn Xuân Lai nói: "Bởi vì cha không có ở nhà, chị ấy nhờ con xin nghỉ giúp, chị ấy nói chiều nay chị ấy có việc cầm đi Hoa Khê một chuyến, là chuyện quan trọng. À, còn nói báo trước một chút, sợ là chị ấy sẽ phải đánh nhau với công xã bên kia."
Hàn Định Quốc nghe xong, suýt nữa ngất xỉu.
Làm sao ông ấy không biết Sở Thấm muốn làm gì, rõ ràng cô vẫn đang nghĩ đến việc dời mộ mẹ mình.
Nói Sở Thấm hiếu thuận cũng đúng là rất hiếu thuận, đã một năm trôi qua còn giữ chuyện này không buông. Thật ra trong mắt ông ấy, người đã qua đời rồi, chôn ở đâu cũng vậy, mỗi dịp Thanh Minh hàng năm đi tảo mộ quét dọn một chuyến là được rồi, cần gì phải ầm ĩ lên chứ.
Sở Thấm kiên cường.
Nhưng chính là quá mức kiên cường, Hàn Định Quốc lúc này mới vô cùng lo lắng.
Rõ ràng chính là đi gây sự mà!
Không thì cũng chẳng nói cái mông quyết định cái đầu.
Mà cũng không phải là mặc kệ, là căn bản không nghĩ đến mức độ này.
Sở Thấm loáng thoáng nghĩ đến, nhưng lại thầm nghĩ bản thân mình sẽ không làm quan, không định đi vào những nơi như trạm chăn nuôi hay đài phát thanh, bản thân mình còn có thể dựa vào hai tay ăn cơm, chẳng quan tâm đến hồng thủy ngập trời.
Chỉ có Hàn Định Quốc, ông ấy cảm thấy mình là bị oan.
Sở Thấm thôn mình đi đánh nhau với công xã người ta, ông ấy không được vì những chuyện này mà đi bù đắp sao?
Trong mắt ông ấy, Sở Thấm gọi ông ấy đi hỗ trợ thương lượng, nhưng dùng lý khiến người phục mới là lựa chọn tốt nhất, làm sao có thể đi gây sự chứ.
Haiz! Gấp đến độ tim ông ấy cũng nhảy ầm ầm lên.
Mà lúc này Sở Thấm khiến ông ấy sốt ruột đang làm gì?
Đang đạp xe đạp chở bà ngoại của cô ngồi phía sau, chạy trên đường đến công xã Hoa Khê.
Sở Thấm nhớ lại chuyện chiều hôm qua, không thể không thừa nhận bà ngoại thật sự là một người nhiệt tình.
Hôm qua, cô ở nhà dì cả ăn cơm trưa xong mới trở về.
Khi trở lại công xã Dương Tử Câu đã hơn một giờ, mà khi đến thôn Tịnh Thủy thì gần hai giờ.
Cậu út Dương làm việc trong ruộng.
Có trời mới biết, cô đến thôn Tịnh Thủy nhiều lần như vậy, nhưng số lần gặp cậu út Dương làm việc trên ruộng chỉ lác đác mấy lần.
Có thể thấy được cậu út Dương thật sự không thích đi làm, ông ấy cũng không dựa vào công việc kiếm được để ăn cơm.
Dì Dương thì dạy học trong thôn. Nghe nói hiện tại dì Dương có thể kiếm được 6 tệ mỗi tháng, cho dù là 6 tệ, công việc giáo viên nhỏ trong thôn này đối với phần lớn thôn dân cũng được xem là hiếm có, tình nguyện giành vỡ đầu cũng phải giành được công việc.
Mà bà Dương thì ở nhà nghỉ ngơi.
Bây giờ bà ta không cần đi làm, lương thực cậu út Dương kiếm được cũng đủ nuôi bà ta vào tuổi già.
Nhưng cũng không phải bây giờ bà ta cũng làm được gì, dù sao bà ta cũng phải chăm sóc cháu trai lớn, còn phải nấu bữa trưa và bữa tối như thường lệ.
Chỉ là so với những người già cùng tuổi khác trong đại đội, cuộc sống của bà Dương quả thật rất tốt.
Ít nhất về mặt vật chất không tệ, ngoại trừ thường xuyên bị đứa con trai trước mặt mình tức giận đến nỗi đốt sạch tâm can tỳ phổi ra thì không có chuyện phiền lòng nào khác.
À, còn nữa, quan hệ xã hội của bà ta không tốt lắm.
Bà ta ra ngoài tìm người nói chuyện phiếm, người ta không để ý tới bà ta. Bà ta đến thôn Tịnh Thủy nhiều năm như vậy, vẫn chưa tìm được một chị em tốt có thể nói chuyện thân mật với mình, hoặc thậm chí bất kỳ người bạn bình thường nào mà bà ấy có thể buôn chuyện.
Sở Thấm quả thực rất kinh ngạc.
Trời ạ, hóa ra còn có người không biết xã giao hơn cả cô.
Sở Thấm thật sự không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng ngày hôm nay cô tới thôn Tịnh Thủy, đúng lúc nhìn thấy bà Dương đang kéo thím nhà chú đối diện nói chuyện, Sở Thấm hiểu ngay.
Bà Dương: "Ôi trời, Tú Mẫn bà nói xem, cuộc sống của chúng ta quá nhàm chán."
Khóe miệng thím Tú Mẫn co rút, yên lặng ứng đối.
Bà Dương nhìn trời tỏ vẻ bi thương: "Tiểu Hưng nhà tôi cũng vậy, tôi nói với nó rằng tôi nhàm chán, bảo nó có thời gian thì gọi chị nó đến nhà trò chuyện với tôi. Vậy mà nó lại không gọi! Còn mua hạt dưa cho tôi, nói là miệng kể và miệng cắn không có gì khác nhau, lúc cắn hạt dưa thì nghĩ đến chuyện để nói, cũng sẽ không nhàm chán nữa."
Nói xong, còn tách tách tách cắn hạt dưa.
Lại cầm hạt dưa ghét bỏ nói: "Chất lượng của hạt dưa này cũng không tốt, không ngon bằng hạt dưa lần trước tôi mua ở xã cung ứng của huyện. Thấy là biết nó mua ở công xã, Tiểu Hưng này cũng thật là, không biết chọn chỗ tốt để mua.
À đúng rồi, Tú Mẫn, tôi nói cho bà biết, muốn nói hạt dưa ở đâu ngon, còn phải là hạt hướng dương mà nha đầu Sở Thấm kia tự mình xào, đó mới gọi là thơm... Bà cũng là bà thím của nó, trong nhà tôi vẫn còn nửa cân, chờ lát nữa tôi lấy cho bà hai nắm.''
Bà thím Tú Mẫn một lần nữa tỏ vẻ yên lặng.
Sở Thấm: "..."
Sở Thấm nhìn đến ngây người.
Thật ra cô có thể nhìn ra được, bà Dương nói những lời này đều là lời thật lòng, bà ta thật sự không có ý muốn khoe khoang.
Nhưng có mấy lời lăn qua một vòng ở trong miệng bà ta, mang ra ngoài là có thể làm người ta tức chết.
Nhìn phản ứng của bà thím Tú Mẫn, chắc là đã quen với cái miệng chị em dâu nhà mình rồi.
Sở Thấm: A...
Cô xấu hổ cười cười, nhìn về phía bà Dương nói: "Bà ngoại."
Lại quay đầu: "Thím."
Cô xấu hổ nhưng bà Dương lại không xấu hổ, kinh ngạc nhìn Sở Thấm nói: "Sao lại tới đây, vào nhà đi, bà mới nói với thím cháu, nói hạt hướng dương nhà cháu ngon."
Sở Thấm cười cười: "Vậy năm nay thu hoạch hạt hướng dương xong thì cháu sẽ xào cho thím chút ít."
Bà Dương "ừ" một tiếng, khoát tay: "Giữ lại ăn đi, góc vườn rau của cháu có thể trồng được mấy cây hoa hướng dương đó."
Sở Thấm hít sâu một hơi, nhìn thím, quyết định học theo, yên lặng ứng đối.
Bà Dương gọi cô vào trong nhà, Sở Thấm theo sau.
Thật ra, bà Dương về đến nhà cũng khá bình thường, bà rót cốc nước cho Sở Thấm , nhìn Sở Thấm hỏi: "Cháu tới tìm ngươi cậu út làm gì?"
Sở Thấm nhận lấy cốc nước nói: "Cháu muốn hỏi cậu ngày mai quét mộ xong có rảnh không, có rảnh thì theo cháu đến công xã Hoa Khê một chuyến."
Bà Dương ngẩn người: "Vì chuyện của mẹ cháu?"
Nhìn xem, bà Dương phản ứng rất nhanh.
Sở Thấm gật gật đầu, kể lại chuyện năm ngoái đã được đồng ý dời mộ nhưng sau đó lại không được phép dời nữa. Sau đó nói tiếp chuyện thím Sở nảy kế và chuyện dì Dương cải thiện chú ý.
"Thật ra cháu muốn cậu út đi cùng một chuyến, còn những chuyện khác cậu út không cần để ý đến nữa. Trong lòng cháu nghĩ, ba người anh chị em chúng cháu, cộng thêm dì và cậu út, con cả lẫn anh chị em của mẹ đều muốn được dời mộ, chẳng lẽ nhà họ Kim còn có thể câu nệ không cho dời sao?"
Bà Dương: !!!
Bà ta ngo ngoe rục rịch.
Bà ta ngồi thẳng lại, vỗ vỗ vạt áo nói: "Ừm, suy nghĩ này của cháu rất tốt."
Sở Thấm gật đầu, tán dương: "Thím Sở của cháu vô cùng nhanh trí." Đặc biệt là ở phương diện này.
Dù sao cũng khác với suy nghĩ của đội trưởng Hàn, bất kể là Sở Thấm hay là dì Dương, hay là bà Dương, đều cảm thấy biện pháp này rất tốt.
"Nhưng mà, khụ khụ!" Bà Dương ho nhẹ hai tiếng: "Tốt thì tốt, nhưng bỏ sót một chỗ."
Sở Thấm lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hơi nghiêng về phía trước: "Chỗ nào còn bỏ sót?"
Bà Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cô: "Có ngốc hay không, con cái anh em của Tiểu Mãn đều trình diện hết, nói muốn dời mộ phần, đúng thật là trọng lượng của mấy đứa rất nặng, nhưng có thêm bà thì không nặng sao?"
Nói xong, bà ta lại thẳng lưng lần nữa, giữ cằm.
Sở Thấm bừng tỉnh hiểu: "Bà là bà ngoại của cháu, là mẹ của mẹ cháu, đúng vậy, ai lại nặng bằng mẹ mình chứ."
Ánh mắt bà Dương lập tức từ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép biến thành trẻ con dễ dạy.
Cười cười, vui mừng nói: "Bà là trưởng bối của mẹ cháu, mẹ cháu là do một tay bà nuôi lớn, tuy rằng bà không phải là người sinh ra nó, nhưng cũng là người nuôi dưỡng nó. Muốn bà là mẹ kế ác độc thì thôi, nhưng bà không phải, mẹ cháu rất tốt với bà, sau khi nó đi bà còn bị bệnh nặng."
Nói xong, nét mặt lại lộ ra một chút ưu sầu: "Hầy, rốt cuộc là bà nuôi lớn, rồi để cho bà trở thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đây là đang khoét lòng của bà! Nhà họ Kim đáng hận không phải người tốt, bà là mẹ của mẹ cháu, bà nói muốn dời mộ ai dám có dị nghị, Kim lão nhị có vợ quên con sao!"
Sở Thấm gọi thẳng người tốt.
Bà ngoại cô thật đúng là một bà hoàng cù lũ, năm ngoái sao cô lại không nghĩ tới chứ?
Cái miệng này, khí thế này, cô cũng không tin lần này mộ phần của mẹ nguyên chủ vẫn không được dời về!
Thật ra bà Dương nói có chơi khoa trương, nhưng dường như đều là nói thật!
Mẹ của nguyên chủ quả thật từng được bà Dương dẫn theo, làm cơm giặt quần áo cho mẹ của nguyên chủ, đây khẳng định là chuyện đã từng xảy ra.
Sau khi mẹ nguyên chủ qua đời, quả thật bà ta cũng bị bệnh, nghe nói khoảng thời gian đó còn khóc một hồi, ăn không ngon, khẩu vị không tốt lắm.
Bà Dương chỉ là nói một phần thành ba phần mà thôi, nhưng cũng không nói điêu chuyện bà ta là một trưởng bối tốt đối với mẹ của nguyên chủ, một vị trưởng bối rất có ảnh hưởng áp chế đối với tất cả mọi người trong nhà họ Kim.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy chuyện Sở Thấm dời mộ không thỏa đáng, nói cô là con gái thì không nên nhắc đến việc này.
Mang theo Kim Kim, sợ sẽ nói Kim Kim là con cháu của nhà họ Kim, hơn nữa tuổi còn nhỏ, không biết gì cả.
Chỉ có bà Dương, bà ta làm mẹ, làm mẹ kế cũng là mẹ. Người làm mẹ muốn dời mộ cho con gái, có gì không thỏa đáng?
Vì thế hai người ăn khớp với nhau.
Cũng may Sở Thấm không phải là nguyên chủ, còn biết bà Dương không có ý xấu, nếu không sớm muộn gì cũng lên cơn đau tim.
Kế tiếp, bà Dương rất cam đoan: "Cháu là con gái, ít nhiều gì phải giữ thanh danh. Chờ ngày mai mấy chuyện cãi nhau mắng chửi người khác cứ để cho bà, bà của cháu có cách mắng đến nỗi đám tiện nhân kia không ngẩng đầu lên được!"
Sở Thấm không ngừng gật đầu: "Được, đều được hết."
Bà Dương hài lòng, bưng cốc nước lên thong thả uống ngụm nước. Thấm ướt miệng rồi, bôi trơn xong thì nói tiếp.
...
Hai người nói chuyện gần một giờ, đương nhiên, phần lớn đều là bà Dương nói còn Sở Thấm thì nghe.
Sở Thấm thật sự là một người lắng nghe rất tốt, bởi vì cô không chỉ lắng nghe, lúc nên đáp lại cũng sẽ đáp lại, hơn nữa đáp lại vừa đúng lúc.
Đối với bà Dương mà nói, đứa cháu ngoại này thật sự là một người lạ kỳ.
Trời ơi, sao cô lại biết cổ vũ như vậy, biết nói chuyện như vậy, hợp ý mình như vậy.
Bà Dương chỉ cảm thấy mắt mình trước kia bị giấy dán lại, không phát hiện Sở Thấm hợp khẩu vị của mình đến thế.
Chờ cậu út Dương tiểu cữu trở về, bà Dương đã thân thân nhiệt tình mời Sở Thấm sau này tới chơi: "Cháu đến mỗi ngày cũng không sao!"
Bà ta nói như vậy, suýt nữa làm cậu út Dương sợ tới mức lảo đảo!
Ngay sau đó lại nói: "Đúng rồi, Sở Thấm cháu ăn bánh gạo không, bà lấy bánh gạo cho cháu ăn."
Cậu út Dương giơ chân lên dừng một chút.
Ông ấy nhìn trời, không sao hết, quả thật trên trời đang treo mặt trời chứ không phải mặt trăng.
Thật sự là chuyện lạ trên thế gian, mẹ của ông ấy mà lại đối xử tốt với Sở Thấm như vậy?
Nhìn thấy cậu út Dương trở về, bà Dương hiếm khi có chút oán trách ông ấy trở về sớm.
Bởi vì ông ấy vừa trở về, Sở Thấm nói xong chuyện chắc hẳn là muốn đi.
Quả nhiên, Sở nói chuyện với cậu út Dương xong, cậu út Dương đồng ý. Sau đó Sở Thấm không nói chuyện bao lâu đã rời đi, đạp xe về nhà.
Chỉ là coi như cô cũng đã hiểu được cái miệng của bà Dương có thể nói đến cỡ nào, cô không khỏi nghĩ: Chờ ngày mai đi đón bà Dương mỗ đến công xã Hoa Khê, sợ là cô cũng phải nói suốt cả đường.
Sở Thấm đoán rất chính xác.
Giờ này phút này, Sở Thấm đạp xe đạp, bà Dương ở phía sau cô nói không ngừng.
Sở Thấm cảm thấy bà Dương rất tốt, thỉnh thoảng còn dừng lại, đưa bình nước cho bà uống nước.
Ấm nước này là cái anh họ mua giúp cô, màu xanh quân đội có dung tích lớn, nhìn cũng rất nổi bật, Sở Thấm cực kỳ yêu nó, khi lên núi thường xuyên mang nó theo.
Tại sao hôm nay lại mang theo?
Bởi vì hôm nay đến để cãi nhau, làm sao có thể không có nước làm trơn miệng được.
Bà Dương rất chú ý, uống nước không đụng miệng.
Sở Thấm nhìn hành vi ngẩng đầu lên uống nước, tiến thêm một bước cảm thấy bà Dương có thể xử lý được.
Cậu út Dương đạp xe không lại Sở Thấm, dù Sở Thấm chở người phía sau cũng không theo kịp.
Sở Thấm nửa đường dừng lại ba lần, để bà Dương uống nước, cậu út Dương mới đuổi kịp cô.
Họ đến công xã Lạc Thủy trước.
Dì Dương đã sớm chờ ở cửa, bên cạnh chính là Kim Kim và Kim Ngọc, trong tay còn cầm đồ cúng.
Dì cả ngồi ở ghế sau của cậu út Dương, hai đứa nhỏ được dì cả và bà Dương mỗi người bế một đứa.
Bởi vì chở người nên đạp xe chậm, nhóm người họ đi một giờ mới đến công xã Hoa Khê, vậy mà vẫn đi trên đường mòn!
Công xã Hoa Khê, nhà họ Kim.
Mấy ngày gần đây Kim lão nhị đều ở nhà.
Để làm gì? Bởi vì chuyện nhà máy cơ khí.
Người của mấy công xã lân cận đều đang rục rịch, hận không thể được tuyển vào ngay khi nhà máy vừa mở cửa.
Kim lão nhị cũng không ngoại lệ. Khi ông ta biết được chuyện này đã vội vàng mang vợ con quay về.
À, đúng rồi, ông ta lại có một đứa nhỏ mới, là một cô bé mới nửa tuổi.
Vợ của Kim lão nhị là Tôn Tú thật ra có chút oán hận, dù sao con gái hiện giờ chỉ mới nửa tuổi, mà lúc ông ta khởi hành trở về thì con gái chỉ mới hai tháng!
Tuổi còn nhỏ, còn đang trong mùa đông giá rét, lặn lội đường xa khiến con gái bà ấy bệnh không nhẹ, may mắn phúc lớn mạng lớn nên mới vượt qua được.
Mà sau khi đến nhà họ Kim, cuộc sống của bà ấy cũng không dễ chịu.
Kim lão nhị rất không được cha mẹ chào đón, nhưng chung quy vẫn là cốt nhục, không thích thì không thích, nhưng sẽ không hành hạ.
Vậy thì hành hạ ai? Hành hạ bà ấy.
Tính tình Tôn Tú coi như dịu dàng, nhưng mấy tháng lạnh nhạt mà nói, trong lòng bà ấy thật sự là buồn bực, ngày ngày đều muốn Kim lão nhị và mình trở về.
Nhưng bà ta biết Kim lão nhị không muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận