Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 107:

Khoảng một tuần trước, Hoàng Đậu Tử nhà họ Hoàng phát hiện Trương Phi Yến thường xuyên chạy lên trên núi, cũng không biết anh ta nhìn ra thứ gì mà lúc ấy lại lén đi theo.
Đi được nửa đường thì bị Trương Phi Yến phát hiện, chuyện tiếp theo vô cùng ghê gớm, không biết thế nào mà hai người bọn họ suýt chút nữa thì đánh nhau.
Điều trùng hợp hơn nữa là ngày hôm đó Hàn Định Quốc tình cờ đang ở núi Đại Nham, bởi vì ông ấy đang phiền muộn chuyện ranh giới núi rừng của thôn Tịnh Thuỷ. Lúc xuống núi thì đụng phải hai thanh niên nam nữ trong thôn nhà mình đang đánh nhau.
Không phải yêu tinh đánh nhau*.
*Yêu tinh đánh nhau: Làm chuyện abcxyz
*Yêu tinh đánh nhau: Làm chuyện abcxyz
Nếu là yêu tinh đánh nhau thì đã đành, mà là mẹ nó động thủ đánh nhau thật.
Hàn Định Quốc tức giận đến mức lên tiếng ngay tại chỗ, doạ cho hai người bọn họ sợ tới mức trắng bệch mặt mày.
Trương Phi Yến thì nói Hoàng Đậu Tử có ý đồ xấu.
Còn Hoàng Đậu Tử thì lại nói Trương Phi Yến có động cơ thầm kín.
Hàn Định Quốc không rảnh nghe bọn họ cãi nhau, cũng không muốn xem trò hề này cho nên đã đưa người về nhà họ Trương, nhà họ Sở ở sát vách nhà họ Trương nên đã hóng chuyện cả một đêm.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, hai vợ chồng còn thâm hết cả hai mắt.
Chuyện này bị đè xuống, cho đến ngày hôm sau Hoàng Đậu Tử không nén nổi giận, bí mật lên núi, đi một vòng núi Đại Nham. Anh ta còn đặc biệt chú ý đến phương hướng mà Trương Phi Yến đi ngày hôm qua, ai ngờ vận cứt chó của Hoàng Đậu Tử bùng nổ, tìm được ruộng khoai lang.
Anh ta vui mừng đến mức suýt nữa bay lên, không nói hai lời đi tìm bí thư chi bộ trong thôn và Hàn Định Quốc, há miệng bô lô ba la cáo trạng hành vi này. Sau khi bí thư thôn đi tới cửa, sắc mặt Trương Phi Yến tái nhợt vì sợ hãi, cuối cùng, Trương Lão Nhĩ phải đứng ra, vứt mặt mo cúi đầu xin lỗi.
Lúc ấy Hoàng Đậu Tử cứ gọi là vênh vang đắc ý, giống như thù oán trăm năm đã trả được, sau khi Trương lão nhị liên tục cầu xin, anh ta mới đồng ý không nói chuyện này ra.
Hai vợ chồng nhà họ Sở đứng nghe góc tường hai ngày!
Sau khi hóng đủ drama, ai cũng ngạc nhiên khi Hoàng Đậu Tử giữ lời, mấy ngày sau, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gió gì ở trong thôn.
Sở Thấm không biết chuyện này, nhưng cô biết Trương Phi Yến đã trồng lại từng gốc khoai lang sau khi bị huỷ lần trước.
Chỉ là cô không biết Trương Phi Yến lại bị Hoàng Đậu Tử bắt được, nếu cô mà biết việc này thì nhất định sẽ cảnh giác hai trăm phần trăm với Hoàng Đậu Tử!
Người đàn ông này quá kinh khủng!
Bị dọa rồi, nhỡ đâu lần tiếp theo đến lượt cô bị người ta nhắm vào thì phải làm sao bây giờ?
Thật ra Sở Thấm đang lo nghĩ không đâu, Hoàng Đậu Tử chưa từng hoài nghi cô, anh ta cũng thường đi lòng vòng phía sau núi nơi Sở Thấm thường đến, nhưng đều không nhìn thấy củ khoai lang nào cả, hoàn toàn không ngờ Sở Thấm lại để khoai lang ở trong nhà.
Đúng là tim hùm mật báo!
Lúc này, Sở Thấm đang băn khoăn không biết làm cách nào để bảo quản thịt trong thời tiết này?
Hoàn toàn không làm được, cô chỉ có thể trần sơ thịt heo rồi ngày mai đi đưa cho cậu út Dương và dì, tránh để thịt heo bị ôi trong thời tiết này.
Ngày hôm sau, Sở Thấm mượn xe đạp, sau xe cột một bao tải đi tới thôn Tịnh Thuỷ.
Khi cậu út Dương nhìn thấy Sở Thấm thì hơi ngạc nhiên.
"Tiểu Thấm, sao cháu lại đến đây?" Ông ấy thắc mắc: "Có chuyện gì sao?"
Sở Thấm lắc đầu, cô xách bao tải vào nhà: "Cháu mang ít đồ cho cậu út."
Nói rồi, cô lấy chân heo trong bao tải ra.
“..."
Dương Tiểu Hưng khẽ nhếch miệng: "Hả, đây là…Cháu làm gì vậy? Không đúng, cháu lấy ở đâu ra?"
Sở Thấm "Suỵt" ra hiệu cho cậu mình im lặng: "Cháu săn trộm ở trên núi đấy, đào bẫy không nguy hiểm đâu. Hôm qua cháu vừa giết xong nên mang cho cậu út một cái chân."
Cũng là để báo đáp chuyện cậu út đưa cô đến nhà ăn xưởng sắt thép.
Quan trọng nhất chính là, Sở Thấm bỗng nhiên ngoan ngoãn cười cười, nhìn dáng vẻ cậu út Dương còn chưa kịp phản ứng, hỏi: "Cậu út, cậu có cách nào giúp cháu đổi thịt thành lương thực không?"
Dương Tiểu Hưng thốt ra: "Có!"
Nói xong ông ấy"Chậc" một tiếng, hối hận nói: "Cháu hỏi cái này làm gì? Không đúng, sao săn heo rừng lại không nguy hiểm, cháu đang lừa cậu phải không?"
Dương Tiểu Hưng im lặng hai giây, quyết định bỏ qua đề tài này, nhìn chân heo hỏi: "Không chỉ một con?"
Sở Thấm gật đầu: "Đây là của con nhỏ."
Sau đó cô lại nói: "Chú thím của cháu cũng không biết đâu, chỉ nghĩ là có một con."
Dương Tiểu Hưng tức giận nói: "Nếu không phải cháu muốn cậu đổi giúp thành lương thực thì chắc chắn cháu cũng sẽ không nói cho cậu biết."
Ông ấy vô cùng thắc mắc, heo rừng trưởng thành ít thì cũng chừng trăm cân, làm thế nào mà Sở Thấm giấu diếm được người trong thôn kéo về nhà?
Sở Thấm vô cùng thành thật gật đầu.
Thật ra cô không muốn để lại thịt heo rừng, chỉ nguyên con heo rừng trưởng thành kia cả thịt cả xương cốt vẫn còn lại chừng hai trăm cân, hoàn toàn có thể lấy ra một trăm năm mươi cân để đổi lương thực.
Mặc dù chia con heo rừng nhỏ cho chú thím Sở, cho cậu út, cho dì cả, lại làm đồ sấy gửi cho anh họ xong thì cũng không còn thừa bao nhiêu, nhưng năm mươi cân thịt con heo trưởng thành còn dư lại cũng đủ để cô ăn rồi.
Hơn nữa, nhà cô còn nuôi heo.
Mấy vị thân thích cũng không phải là người chỉ có vào chứ không có ra, như là thím Sở, hôm qua cô mới cho bà ấy thịt heo, hôm nay bà ấy đã đưa hai cân đường đỏ và một thùng đậu nành đến.
Đường đỏ là mẹ bà ấy mới làm, đậu nành cũng là mẹ bà ấy trồng, chắc là vừa đưa tới, còn nóng hổi đã bị bà ấy chuyển đến tay Sở Thấm.
Sở Thấm không từ chối, những thứ này hoàn toàn có thể bù đắp cho số thịt heo rừng kia.
Dương Tiểu Hưng suy tư một lát: "Được thôi, cậu sẽ đổi giúp cháu. Nhưng việc này phải làm càng sớm càng tốt, thời tiết đang thế này, thịt có bốc mùi không?"
Sở Thấm nói láo: "Con to kia còn đang kéo dài hơi tàn đó, khi nào trở về cháu sẽ làm thịt nó."
Vẻ mặt Dương Tiểu Hưng rất phức tạp.
Cháu gái lại còn biết mổ heo, ông ấy nhớ khi còn bé, à không, chưa nói đến lúc cô còn bé, vào thời điểm này năm ngoái, cháu gái vẫn vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Dương Tiểu Hưng hạ quyết tâm: "Được rồi, buổi tối cậu... Đợi đến tối cậu sẽ đánh xe đến cổng nhà cháu, cháu chỉ cần giết heo trước chín giờ là được. Cháu có thể bán bao nhiêu, phải cho cậu biết con số chính xác trước."
Sở Thấm lập tức nói: "Cả nội tạng là một trăm năm mươi cân. Còn nữa, hay là cậu út cứ dừng xe ở cửa thôn đi, đến giờ cháu sẽ xách thịt tới cửa thôn chờ cậu, cháu sợ nhà họ Hoàng ở bên cạnh nghe được động tĩnh."
Dương Tiểu Hưng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Vậy cháu phải chú ý an toàn."
Nói rồi, ông ấy chỉ vào một cái chân heo khác trong bao tải: "Cháu định đưa cái này cho dì phải không?"
Sở Thấm gật đầu.
Dương Tiểu Hưng nói: "Cháu cứ để ở chỗ cậu đi, bây giờ cậu có việc đến Nhạc Thuỷ, cậu sẽ mang đến cho chị cả giúp cháu."
Vậy thì không thể tốt hơn. Sở Thấm vội vàng kín đáo đưa bao tải cho ông ấy, không nhịn được nhếch miệng bật cười.
Cô có thể về thẳng thôn để làm việc rồi!
Trước khi đi, Dương Tiểu Hưng lại lần nữa xác định thời gian với cô, rồi vào trong phòng tìm mẹ mình hỏi mượn chìa khoá tủ bát, sau đó mở tủ bát, xách một túi đồ ra đưa cho cô.
Ông ấy nói: "Đây là kẹo hạnh nhân đậu phộng, cháu mang về nhà ăn đi, cậu mua ở tỉnh khác đấy, hương vị cũng không tệ lắm."
Bây giờ trong nhà Sở Thấm có rất nhiều đồ ngọt.
Mật ong, đường đỏ, còn có kẹo hạnh nhân đậu phộng này nữa... Chỉ là không có đường cát trắng chính tông.
Trên đường về nhà, Sở Thấm nghĩ đến chuyện mình sắp có lương thực tới tay, vui mừng đến mức tim đập thình thịch.
Sở Thấm căts kẹo hạnh nhân đậu phộng vào trong tủ rồi khoá lại, sau đó vội vàng chạy đi làm việc, nhiệm vụ buổi chiều của cô là tưới nước cho ngô.
Đúng vậy, sau khi thu hoạch xong hạt cải dầu cô đã trồng ngô, xem ra hiện tại phát triển cũng không tệ lắm.
Lúc này trong thôn vẫn còn hạt vừng chín, nghe nói hạt vừng sẽ không được phân phối, đến lúc thu xong sẽ kéo thẳng đi ép dầu, cũng không biết mình sẽ được chia bao nhiêu nữa.
Ai! Mùa thu đúng là mùa thu hoạch. Sở Thấm đắc ý nghĩ thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận