Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 468:

Đương nhiên, đây là đối với người khác, đối với Sở Thấm mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng số tiền nhà máy cơ khí trả không nhiều, thậm chí có thể nói là có chút keo kiệt.
Những người lao động thời vụ như chú Sở chỉ được trả lương theo ngày, mỗi ngày chỉ được trả tám hào.
Đừng cảm thấy tám hào là nhiều, mấy người chú Sở chỉ được trả tiền không có phiếu.
Cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều người muốn đến nhà máy cơ khí làm công nhân thời vụ, phần lớn là để dò la thông tin và làm quen với những công nhân chính thức của nhà máy, biết đâu sau này sẽ có cơ hội được vào làm trong nhà máy.
Sở Thẩm có đi hay không?
Cô nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cháu đi, nhưng cháu không làm việc cùng mấy chú, cháu chỉ đi xem nhà máy cơ khí như thế nào thôi.”
Mặc dù chú Sở có hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có tiền không kiếm thì chính là kẻ ngốc.
Sở Thấm về đến nhà, bỏ đồ xuống và rửa tay, nhìn những quả hồng khô được buộc bằng dây thừng treo trên cọc tre phơi quần áo, không nhịn được mà khóe miệng hơi nhếch lên.
Những quả hồng chưa chín hẳn được Sở Thấm hái xuống, sau đó gọt vỏ, buộc cuống rồi đem đi phơi nắng cho khô, giống như những chiếc lồng đèn nhỏ được treo thành hàng, thực sự rất đẹp mắt.
Trong quá trình này, quả hồng sẽ dần dần teo lại, nước cạn đi, hàm lượng đường tăng lên, vỏ ngoài không còn là màu xanh mà từ từ chuyển sang đỏ sẫm, hương thơm của quả hồng trở nên đậm đà hơn.
Mấy ngày hôm nay Sở Thẩm thường xuyên ở bên ngoài, hôm nay mới trở về nhà, cô vừa mở cửa đi vào trong sân đã ngửi thấy mùi hồng ngọt ngào.
Vào trong nhà, Sở Thấm không đói lắm, cô gọt một quả táo để ăn.
Cô vừa cắn quả táo vừa ngẩng đầu nhìn trần nhà và các góc của ba căn phòng trong ngôi nhà của mình.
Việc dọn dẹp mấy ngày qua thực sự là dọn dẹp từ trong ra ngoài, Sở Thấm quét sạch bụi bẩn bám trên các khe hở của xà nhà, đứng trên thang lau sạch xà nhà.
Bây giờ ngôi nhà đã khoác lên mình một diện mạo mới, tưởng chừng như không có gì thay đổi nhưng lại có cảm giác mọi thứ đã khác.
Cụ thể mà nói, ngôi nhà đã “trẻ” ra vài tuổi.
Sở Thấm đang nghĩ cách trát xi măng lên nhà trong vòng hai ngày nữa.
Sắp tới trời sẽ càng ngày càng lạnh, xi măng phải được trát sớm, nếu không sẽ dễ khô.
Hai, ba tháng nay cô đã nhặt được rất nhiều bao xi măng, đây đều là đồ tốt, Sở Thấm không dám để trong nhà kho không biết khi nào sẽ sập đó, cô chỉ có thể chất thành đống ở góc bếp, tổng cộng có sáu bao, đủ để trát phòng ngủ và sàn phòng khách.
Nói đến trúng thưởng, trong hai, ba tháng qua, ngoài sáu bao xi măng, Sở Thấm thực sự có được một vài thứ đồ tốt khác nữa.
Ví dụ như hai đèn pin thông thường.
Bình thường ở đây có nghĩa là công hiệu của đèn pin giống hệt đèn pin do xã cung ứng bán ra, sau này Sở Thấm có thể sử dụng nó khi có chuyện gì xảy ra vào ban đêm và không còn lo lắng bị phát hiện.
Đáng tiếc nó vẫn không đi kèm theo pin.
Còn có sachima.
Đúng vậy, là sachima, tổng cộng có hai cân, Sở Thấm có thể dùng trong một tháng.
Điều hài lòng nhất là sachima được đóng gói riêng và thời hạn sử dụng được ghi trên bao bì lên tới ba tháng.
Những thứ còn lại là đinh sắt, kính vỡ và phiến đá xanh.
Những chiếc đinh sắt được thu về để bù đắp chỗ trống của việc giao nộp các công cụ bằng sắt và đóng khung gỗ cho kho thóc.
Kính vỡ được làm thành bẫy để đặt xung quanh sân trước và sân sau, càng nhiều càng tốt.
Về phần phiến đá xanh, Sở Thấm gặm một quả táo, dựa vào khung cửa nhìn ra sân trước.
Sân trước được lát đá xanh nhìn gọn gàng hơn nền đất trong nhà.
Cô đứng thẳng lên, đi về phía sân sau.
Lối đi giữa sân sau cũng được lát đá, nhưng hiện tại cô có tám phiến đá xanh đặt ở góc sân trước, cô thực sự không biết phải sử dụng như thế nào.
“Rộp.”
Sở Thấm cắn thêm một miếng táo, đầu óc quay cuồng.
Cô trợn tròn mắt, sau một lúc, cô quyết định sẽ dùng tám phiến đá xanh đó để làm một bể nước.
Làm thế nào đây? Tất nhiên là dùng xi măng để gắn chúng lại với nhau, sau đó đặt ở bên ngoài nhà bếp, sau này dùng để đựng nước hay đựng đựng thực phẩm đông lạnh vào mùa đông cũng đều rất tốt.
Sở Thấm hài lòng gật gật đầu, ném quả táo đã ăn sạch sẽ ra sau hàng rào sân sau, lũ gà lập tức vồ lấy, mổ vào lõi quả táo.
“Chỉ biết ăn, đẻ nhiều trứng hơn đi.”
Sở Thấm đứng bên cạnh hàng rào nhìn năm con gà.
Những con gà không có khả năng như vậy chỉ có thể giết thịt để tránh lãng phí thức ăn.
Sở Thấm nhe răng, một con gà bị cô dọa sợ đến mức ngậm lõi táo lớn nhất trong miệng rồi bỏ chạy.
Gần mười một giờ, Sở Thấm bắt đầu làm bữa trưa.
Căn tin còn chưa tan, điều này khiến Sở Thấm cũng không biết làm sao, kể từ tháng 11 ngày nào cô cũng mong đến giờ tan tầm.
Không biết tại sao, hễ cô muốn tan là mọi người lại muốn tụ lại.
Dường như tất cả người dân trong thôn đều sẵn sàng ăn cơm ở căn tin, nghĩ rằng sẽ tiết kiệm được lương thực, điều này khiến Sở Thấm há hốc miệng, nhưng cô cũng không cách nào nói được với đội trưởng Hàn rằng cô muốn tự mình khai hỏa.
Dù sao cũng không thể kiêu ngạo và nổi bật như vậy, cô vẫn hiểu nguyên tắc bắn con chim đầu đàn.
Đồ ăn trong căn tin càng ngày càng tệ, nhưng nhất thời vẫn chấp nhận được, bởi vì trong quá trình đào có rất nhiều củ khoai lang bị đào trúng, phải ăn càng sớm càng tốt.
Ngày trước khoai lang bị tịch biên, gạo và ngô có thể để lâu nhưng lại không nỡ ăn, vậy thời kỳ đói khổ đó, họ ăn gì?
Đó là vỏ cây thông!
Dọa chết người rồi, đến mức Sở Thấm cũng gần như choáng váng.
Tất cả mọi người đều không thể hình dung được cảm giác của cô khi phải ăn bánh vỏ thông dù vựa lúa đầy thóc.
Ăn bánh vỏ thông xong thì uống canh vỏ cây bạch dương, dù sao thì vỏ của hai loại cây này có hàm lượng tinh bột rất cao, ăn xong lập tức có cảm giác no.
Giờ đây, những cây ăn được dưới núi đã bị bóc sạch và trở nên nhẵn bóng, thôn Cao Thụ cuối cùng cũng xuất hiện dáng vẻ gánh chịu nạn đói.
Sở Thấm gói bánh vỏ cây thông và canh vỏ bạch dương về nhà, con chó ngốc nghếch Tiểu Bạch không muốn ăn, Sở Thấm vốn không thể lãng phí thức ăn nên chỉ có thể tự mình giải quyết.
Tuy nhiên, sau khi ăn xong một ngày, cô phải lập tức tìm đến bà Tần Hoa, đổi trứng lấy một thìa dầu sơn trà, sau khi uống một ngụm dầu sơn trà, cô đã giải quyết được vấn đề táo bón còn nghiêm trọng hơn cả việc ăn quá nhiều mứt quả sim.
Ai da!
Vẻ mặt Sở Thấm đầy phức tạp sờ sờ bụng, đáng tiếc, dạ dày của cô đã không còn như gang thép giống như kiếp trước, không thể ăn uống tùy tiện nữa.
Cô nghĩ đến kiếp trước của mình, đừng nói đến việc ăn vỏ cây thông, cho dù là ăn đất sét trắng cũng không sao!
Cô cầm theo khoai lang từ căn tin trở về, khoai lang chỉ to bằng nắm tay, cô vừa ăn xong khoai lang là về đến nhà.
Trong nhà còn có cơm thừa từ sáng nên cô ra ruộng hái một ít rau chân vịt về xào, cộng thêm một bát canh xương từ tối qua, đủ để lấp đầy bụng Sở Thấm.
Cơm nước xong xuôi, cô đến nhà chú và theo chú đến nhà máy cơ khí.
Hơn nửa tiếng trên đường đi, Sở Thấm không khỏi lẩm bẩm trong lòng rằng bản thân đã phạm phải sai lầm.
Nếu biết trước cô đã đi xe đạp rồi, đi bộ làm gì chứ? Cô là một người giàu có, cô sở hữu một chiếc xe đạp, nhưng cô đã thực sự quên mất nó.
Sở Thấm khó chịu một lúc, sau đó im lặng, chỉ quan sát phong cảnh dọc đường.
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, dọc đường đi rất náo nhiệt, đi bộ khoảng một tiếng rưỡi, cuối cùng họ cũng nhìn thấy bóng dáng của nhà máy cơ khí.
Cùng lúc đó, Kỷ Cánh Diêu chuẩn bị nhậm chức cũng đi đến nhà máy.
Nhà máy cơ khí nằm một bên trên trên một mảnh đất rộng lớn, bốn phía có núi bao vây, nhưng có hai vị trí núi không được liên kết chặt chẽ với nhau, tạo thành một kẻ hở lớn, địa thế vậy mà trông giống cái ki hốt rác.
Chính là cái ki hốt rác kết hợp với cái chổi thành bộ dụng cụ vệ sinh hoàn chỉnh, cũng không khác mấy so với cái xẻng dùng để hốt tro bụi cỏ dại khi sàng thóc.
Lúc Sở Thấm đi vào nơi này bằng đường nhỏ giữa núi, trong lòng cô bỗng có cảm giác tiếc nuối.
Thật đáng tiếc.
Bởi vì cái “miệng của cái ki” này không hướng về công xã Dương Tử Câu của bọn họ, trong khi việc xây dựng đường sá ở nhà máy cơ khí chủ yếu nằm ở nơi có địa thế bằng phẳng, trống trải, là một vùng đất bằng phẳng ở bên cạnh “miệng của cái ki.”
Cô bước tới bên cạnh chú Sở, nghi ngờ hỏi: “Chú, con đường lớn kia nằm ở đâu?”
Bốn phía có núi bao vây, trừ con đường hình thành từ khe hở này ra, trong núi chỉ có đường nhỏ, địa thế này đã làm hỏng những nơi khác, không thể xây dựng lại được, trừ khi đào núi ra, đào đường hầm đê xây cầu.
Vì thế, việc xây đường đều tập trung ở chỗ cửa, bây giờ đưa mắt lên nhìn lại, ở đó có một con đường lớn thông ra ngoài núi, mặc dù Sở Thấm có thị lực tốt như vậy nhưng vẫn không thể nhìn thấy điểm cuối.
Sở Thấm ngạc nhiên: “Thì ra con đường này có thể đi tới thị trấn. Vậy mất bao lâu mới tới thị trấn?”
Nếu như nhanh hơn, vậy sau này mọi người có thể đi trên con đường này tới thị trấn. Dù sao nhà máy cơ khí cũng đã xây đường lớn, chắc chắn đường lớn sẽ dễ đi hơn.
Chú Sở nào biết Sở Thấm đang nghĩ điều gì, ông ấy híp mắt nhìn ra xa xăm nói: “Phải xem cháu đi bằng phương tiện gì, nếu chỉ dựa vào đôi chân thì chưa tới sáu tiếng sẽ có thể tới nơi. Nếu như là xe lừa, đừng nói là thị trấn, ngay cả khoảng cách từ thôn chúng ta tới nhà máy cơ khí cũng không đi được, bởi vì quá chật hẹp. Tuy nhiên, nhà của cháu có xe đạp, có thể đi từ nơi này, để chú tính toán thử xem sao, có lẽ thời gian cũng không khác mấy so với từ thôn chúng ta tới thị trấn.”
Sở Thấm giật mình, xem ra việc xây đường của nhà máy cơ khí không có tác dụng gì với công xã Dương Tử Câu cả.
Tuy nhiên, sau này cô thật sự có thể đi trên con đường này, dù gì, con đường ban đầu phải đi qua rất nhiều công xã và thôn xóm, người ta không nhìn ra được cô mua những gì, nhưng nếu cô mua quá nhiều sẽ bị người khác để ý.
Chú Sở thấy Sở Thấm nghiêm túc lắng nghe, ông ấy vừa đi vừa tiếp tục nói với cô: “Không chỉ dừng lại ở thị trấn, đi trên con đường này, sau khi lái xe rời khỏi đây nửa tiếng sẽ gặp được một lối rẽ, con đường bên trái lối rẽ là đường đi vào thị trấn chúng ta, còn con đường bên phải là huyện Hoa Dương bên cạnh. Từ huyện Hoa Dương lái xe trên con đường này thêm hai ba tiếng nữa có thể đi tới thành phố bên cạnh. Chú nghe nói hiện tại rất nhiều nguyên liệu của nhà máy cơ khí đều được vận chuyển từ thành phố bên cạnh tới, còn nói thành phố bên cạnh có đường cao tốc. Mẹ kiếp! Xe tải nối đuôi nhau, mẹ nó, cảnh tượng thật lớn!”
Trong ánh mắt ông ấy có sự hâm mộ, Sở Thấm còn cho rằng ông ấy hâm mộ trong nhà máy có xe, ai biết được ông ấy lại nói tiếp: “Chậc chậc, nhưng tài xế kia quả thực uy phong. Nếu một ngày nào đó chú có thể làm tài xế... Chậc, thì tốt rồi, đến lúc đó, chú muốn lái thế nào thì lái thế đó.”
Sở Thấm: “...”
Khỏe miệng cô co rút, không biết phải nói gì: “Chú nhỏ, chú muốn làm tài xế, tiếc là chú không biết mấy chữ, đến tên của mình chú còn viết thiếu chân thiếu tay thì sao có thể làm tài xế được.”
Đừng nói nữa, cô cảm thấy nói không chừng chú Sở thật sự có được cơ hội làm tài xế. Nhưng cô vẫn nghi ngờ liệu ông ấy có nắm bắt được cơ hội đó hay không.
Dù thế nào đi nữa cô cũng không phải người bản địa, ông ấy vẫn hiểu rõ về đường xá nơi này hơn, chỉ cần có kỹ thuật lái xe, rất có thể nhà máy cơ khí sẽ gọi ông ấy tới thử.
Chú Sở sững sờ, gương mặt dày vậy mà có hơi xấu hổ.
Ông ấy chà xát tay, nhỏ giọng hỏi Sở Thẩm để tránh bị người khác nghe thấy: “Cháu cảm thấy có khả năng không?”
Không đợi cô trả lời, chú Sở lại nói: “Năm nay mùa màng không tốt, nói một câu khó nghe, nếu là xã hội cũ có khi gia đình địa chủ còn không có lương thực dư, đời sống của những người trong thành phố còn không bằng chúng ta. Chú nghe nói cậu út của cháu có một người bạn làm trong đội vận tải, chú đã suy nghĩ tới việc có thể bỏ ra chút lương thực, nhờ cậu út của cháu móc nối, tìm người để học kỹ thuật lái xe, sau đó tới nhà máy cơ khí thử xem.”
Trong lòng Sở Thấm ngạc nhiên, không ngờ chú nhỏ được ngày nào hay ngày đó, có chút tiền là bỏ ra hút thuốc, uống rượu, đánh bài vậy mà lại có suy nghĩ linh hoạt như vậy.
Xem ra sau khi bị thím giành quyền quản lý tiền bạc trên người, chú Sở thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Cô vô cùng xúc động, gật đầu: “Cháu cảm thấy suy nghĩ này của chú rất tốt, cho dù việc ở nhà máy cơ khí không thành công, học được kỹ thuật lái xe cũng có thể kiếm được tiền. Vậy khi nào cháu rãnh sẽ nói với cậu nhỏ của cháu một tiếng, sau đó chú lại đi tìm ông ấy nói chuyện được không?”
Chú Sở gật đầu, dù sao cũng không thể để một tiểu bối như Sở Thấm đứng ở giữa giúp ông ấy nói chuyện được.
Đang nói chuyện đã tới cổng nhà máy.
Ồ...
Sở Thẩm thiếu kiến thức há hốc mồm, tại sao cô lại cảm thấy diện tích nơi này còn lớn hơn cả nhà máy thép.
Hiện tại, nhà máy mới chỉ có hình dáng của một nhà máy, chưa xây xong tường vây, cho dù có vây cũng vây không nổi, dù sao diện tích nơi này thật sự quá lớn, nhưng mấy tòa lầu chính đã được xây dựng xong.
Toàn bộ nhà máy cơ khí chiếm hơn một ngàn mẫu đất, có thể nói là vô cùng ngang ngược. Bên trong không chỉ có khu vực nhà máy, mà còn có khu vực sinh hoạt, tuy nhiên, hiện tại chỉ có một phần nhà máy mới được xây xong.
Trời ạ, nhiều gạch như vậy, sau này cô cũng có thể sống trong nhà lầu như vậy.
Căn nhà lầu năm tầng ở trước mặt là tòa nhà cao nhất hiện nay, tuy nhiên cũng không phải tất cả đều cao như vậy, vẫn có không ít tòa nhà là những tòa nhà hai tầng có diện tích lớn.
Trong lòng Sở Thấm thầm nghĩ, hai tòa nhà cao tầng chiếm diện tích lớn như vậy không phải để làm lễ đường thì chính là làm nhà ăn.
Nhà máy cơ khí người tới người lui, công nhân xây dựng dường như có hơn một ngàn người, chú Sở vừa tới lập tức đi tìm quản lý, mấy phút sau lập tức bắt đầu vào làm việc, không có thời gian để ý tới Sở Thấm.
Sở Thấm vốn định đi vào xem một cái, nhưng cô không thể tới gần, chỉ đành đi lòng vòng quan sát xung quanh.
Sau buổi trưa, mặt trời nắng gắt, có chút dáng vẻ thời tiết cuối hè.
Nắng gắt cuối thu chậm rãi đến muộn, thỉnh thoảng khiến cho Sở Thấm cảm thấy thời tiết bất thường, dù gì đầu đêm lạnh tới mức cô phải đắp chăn bông dày của mùa đông, trưa thì nóng khiến cô chỉ hận không thể mặc đồ mỏng ngắn tay.
Sở Thấm đi dạo một vòng, tốn hơn nửa tiếng.
Nơi này rất tốt, có núi có đất, nói không chừng sau này nhân viên ở đây còn có thể có mấy mẫu đất trồng trọt.
Một nơi không xa.
Kỷ Cánh Diêu sắp tới nhà máy cơ khí thì xe đạp bị tuột xích, anh phải dừng lại sửa, mãi tới bây giờ mới tới nhà máy cơ khí.
“Anh là? Không được tới gần đây, có việc gì thì xuất trình thẻ tên hoặc giấy giới thiệu ra.”
Nhân viên trông coi ngăn anh lại.
Kỷ Cánh Diêu dắt xe, anh bỏ tay xuống lấy thư giới thiệu ra: “Tôi mới tới đây nhậm chức, vẫn chưa làm thẻ tên.”
Nhân viên trông coi ngạc nhiên, thì ra là phó xưởng trưởng mới tới.
Nhà máy cơ khí lớn như vậy, nhân viên toàn bộ nhà máy phải có hơn mười ngàn người, đương nhiên cũng có rất nhiều lãnh đạo.
Xưởng trưởng là một lãnh đạo lớn.
Trong nhà máy còn có thư ký, người này cũng là một lãnh đạo lớn.
Phó xưởng trưởng thì có nhiều, tổng cộng sáu người, một bàn tay không đếm đủ, mỗi người chịu trách nhiệm một việc khác nhau. Còn chưa nói tới các chức vị chủ nhiệm, nếu tất cả mọi người đứng chung một chỗ, có khi còn lẫn lộn tên tuổi với gương mặt bọn họ với nhau.
Thời gian nay, anh ấy đã nhìn thấy mặt mấy vị lãnh đạo, những có thể nói rằng đây là người trẻ tuổi nhất ở đây.
Sau khi nhân viên trông coi kiểm tra xong, anh ấy đưa thư giới thiệu lại cho anh, nói: “Sau khi vào trong, anh rẽ trái sẽ gặp được một lối rẽ thì lại rẽ trái tiếp, có một căn lầu màu vàng, phòng 306 chính là nơi làm thẻ tên và cấp bậc.”
Kỷ Cánh Diêu gật đầu: “Cảm ơn.”
Nói xong, anh dắt xe vào trong.
Ở bên trong, màu vàng trộn lẫn với màu đỏ quả thực rất dễ thấy, sau khi làm thủ tục đăng ký xong, anh lập tức đi tới phòng làm việc của mình.
Kỷ Cánh Diêu đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng rất tốt.
Ừ, nơi này rất yên tĩnh.
Phòng làm việc của anh ở tầng bốn, hai mặt trong phòng làm việc đều có cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn thấy phần lớn địa điểm trong nhà máy.
Chỉ là anh làm quân nhân quen rồi, cũng từng làm lính gác hai năm, vừa quét mắt anh đã phát hiện có người đang lén lén lút lút ở bên trong, rõ ràng là một người không làm việc mà lại quan sát xung quanh.
Kỷ Cánh Diêu lại nhìn thêm mấy lần, thấy cô vẫn luôn ở ngoài nhà máy chứ không đi vào nên cũng không để ý tới cô nữa.
Chỉ là lúc rời khỏi nhà máy, lúc ra khỏi cổng anh nói với nhân viên trông cửa: “Đó là một người kỳ lạ, tôi thấy cô ấy đi qua đi lại bên ngoài rất lâu, nếu sau này cô ấy còn tới đây hãy chú ý tới cô ấy nhiều hơn, nếu cần cứ bắt lại thẩm vấn trước, xác nhận không có vấn đề gì hẳn thả ra.”
Nhân viên trông cửa có hơi khó xử: “Anh đang nói cô gái kia à?”
Kỷ Cánh Diêu gật đầu.
Giữa đám người đang hăng hái nhiệt tình làm việc, chỉ có cô rảnh rỗi không làm gì cả đi khắp bốn phía, không nói cô thì nói ai.
Sở Thấm đang ở cách đó mấy chục mét bỗng nhiên dừng bước lại.
Có chuyện gì thế, cô xoay đầu quan sát bốn phía, lông mày cau lại, sao cô lại cảm thấy có người đang nhìn mình.
Nhân viên trông cửa nói: “Đó là người ở thôn bên cạnh.”
Có nghĩa là, cô không thể là gian tế.
Kỷ Cánh Diều ngước mắt nhìn hắn một cái: “Anh tên gì?”
Nhân viên trông cửa ngẩng đầu ưỡn ngực: “Dương Tất Tiên.”
Kỷ Cánh Diêu lại chỉ về Sở Thấm: “Anh quen biết cô ấy, cô ấy tới từ thôn nào?”
Trong lòng Kỷ Cánh Diêu hiểu ra, thì ra là thôn bên cạnh.
Anh không nói gì cả, đạp xe đạp rời đi.
Vẻ mặt Sở Thấm kỳ lạ, đương nhiên cô nhìn thấy có người chỉ mình, cô lẩm bẩm trong lòng hai câu, sau khi thấy người đã đi xa, cô chạy tới bên cạnh Dương Tất Tiên, chán nản hỏi: “Anh, người đó là ai vậy?”
Dương Tất Tiên là người của thôn Tịnh Thuỷ, còn họ Dương, cha của anh ấy là anh họ của mẹ nguyên chủ.
Bởi vì có nhiều người thân họ hàng ở thôn Tĩnh Thuỷ, cho nên hiện tại Sở Thấm đã xác định được hai vấn đề, phàm là những người họ Dương và sống ở thôn Tĩnh Thuỷ đều có xác suất chính là họ hàng của cô.
Dương Tất Tiên kéo cô sang một bên, nhíu mày hỏi: “Sau này em đừng tuỳ tiện tới đây nữa, chọc người ta chú ý đấy có biết không.”
Sở Thấm không hiểu nổi: “Em không làm gì cả.”
“Bởi vì em không làm gì cả mới hấp dẫn sự chú ý của người khác.” Dương Tất Tiên đè thấp giọng xuống lén lút nói: “Người đó là phó xưởng trưởng mới tới, anh đã xem thư giới thiệu rồi, người đó đi ra từ quân đội, em đi tới đi lui nhưng lại không làm việc, thu hút sự chú ý của anh ta là chuyện bình thường.”
Sở Thấm “ồ” một tiếng, trong lòng nói vậy bản bản thân cô đã bị nghi ngờ là gian tế, sau này không nên tới nữa.
Cô sợ bị bắt, cô nhanh chóng đi tìm chú Sở nói chuyện, nhìn lên bầu trời rồi vội vàng quay về nhà.
Lúc về nhà, suốt cả chặng đường cô đều chạy về, so với công xã Nhạc Thuỷ, khoảng cách từ thôn Cao Thụ tới nhà máy cơ khí gần hơn nhiều, cho nên lúc Sở Thấm về nhà, Kỷ Cánh Diêu vẫn chưa tới.
Sở Thấm về tới nhà, cô đã nhanh chóng bỏ chuyện này ra sau đầu.
Cô dự định ngày mai sẽ đi lên huyện một chuyến, trước tiên phải tiêu hết số phiếu lấy được từ trên người Hắc Tử đã.
Không còn cách nào cả, nếu không tiêu thì sẽ hết hạn. Năm nay, cô rất ít khi lên huyện, cần phải bổ sung thêm vài thứ.
Điều quan trọng nhất chính là hiện tại, lương thực mới đã được bày bán, cho dù thế nào cũng vẫn tốt hơn thời kỳ giáp vụ lúc trước, bây giờ không mua chẳng lẽ phải đợi tới mùa xuân năm sau, lúc sắp chết đói rồi mới mua à?
*
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vào tháng 11 rất lớn, nhân lúc ban ngày, ánh mặt trời chói chang, Sở Thấm không cần đi làm bắt đầu đi giặt giũ.
Không có cách nào khác, bây giờ trong nhà chỉ có một cái túi hình chữ nhật, không tìm một ngày thời tiết tốt để giặt hoàn toàn không thể phơi khô được.
Tuy nhiên, điều này cũng đã nhắc nhở cô, sau khi Sở Thấm không dễ dàng gì mới vuốt phẳng được chiếc túi hình chữ nhật đã được vắt khô, cô vội vàng chạy về phòng ngủ, viết mấy chữ “mua vải làm túi chữ nhật” lên bút ký.
Cô dự định ngày mai sẽ lên thị trấn.
Cô vốn định một ngày sau khi trở về từ nhà máy cơ khí sẽ đi ngay, ai ngờ ngày hôm sau xe đạp lại bị Trương Phi Yến mượn đi mất, mấy ngày sau lại phải đi làm.
Mùa đông sắp tới, trong thôn quả thật không có việc gì cần phải xuống ruộng, nhưng khoảng thời gian này cũng là thời điểm tốt nhất để chế tạo phân bón.
Cũng giống như mấy ngày trước, cô được phân công đi vào núi nhặt lá khô ở trong rừng.
Cánh rừng ở sâu trong núi thôn Cao Thụ có rất ít người đi lại, rất nhiều nơi bị lớp lá khô dày bao phủ.
Năm trước phải đi núi Bạch Thạch, năm nay đến lượt núi Hồ Lô.
Nghe nói người ở thôn Lưu Lý bên cạnh đã bắt đầu tới núi Hồ Lô nhặt lá khô, đội trưởng Hàn không khỏi trở nên nóng lòng, nếu không ông ấy cũng sẽ đợi đến cuối tháng mới sắp xếp người đi nhặt lá.
Lá mục nát nhiều năm và lá khô của năm nay trên núi Hồ Lô đều lần lượt được mang về, sau đó tất cả đều được xếp vào một chỗ, chờ sau khi chúng nó hư thối, đến đầu xuân sang năm có thể bón phân lá khô vào trong đất.
Không chỉ như vậy, đội trưởng Hàn còn ra lệnh mỗi nhà phải cống hiến phân chuồng của nhà mình ra.
… Ừ, Sở Thấm thiếu chút nữa ngất xỉu, nơi đặt phân chuồng chính là ở bên cạnh chuồng heo.
Tuy nhiên, chuồng heo cách nhà Sở Thấm khá xa, dù gió có thổi tới mức nào cô cũng không ngửi được mùi gì cả, Sở Thấm cũng không có ý kiến gì về việc này. Chỉ khổ cho người quản lý chuồng heo và người dân sống ở cạnh đó. Nghe nói mỗi ngày hai vợ chồng ông cụ Từ và Bao Ngọc Diễm đều mắng đội trưởng Hàn.
Rơm rạ chính là thứ còn dư lại sau khi tuốt hạt thóc xong, mỗi nhà mỗi hộ có thể được chia một ít mang về.
Thứ này cũng có công dụng, có thể sử dụng nó để làm nệm, nằm rất êm, không hề thua kém nệm bông. Chỉ là hàng năm đều phải mang ra ngoài phơi nắng, phủi bụi, hoặc là bỏ đi làm lại cái mới.
Rơm rạ thậm chí còn có thể dùng làm gối, nếu không được còn có thể dùng để nhóm lửa.
Đồ tốt như vậy không phải ai muốn có bao nhiêu thì được bấy nhiêu, phần lớn chúng đều được giữ lại để ủ phân và đốt lửa.
Ủ phân chính là ủ cho rơm rạ lên men, qua nửa năm lên men, rơm rạ sẽ được trải dài trên mặt đất, trở thành chất dinh dưỡng thấm vào trong đất lần nữa.
Còn về đốt lửa lại càng đơn giản hơn, trực tiếp đốt lên là được.
Nghe nói sau khi rơm rạ được đốt thành tro sẽ trở thành một loại phân có tính kiềm chất lượng cao, gồm có phân ka-li, hàng năm người trong thôn đều sẽ đốt.
Năm nay trong nhà cô không cần dùng rơm rạ để làm nệm, Sở Thấm đốt hết toàn bộ rơm rạ thành tro rồi rải trong ruộng khoai lang.
Còn về ruộng khoai lang, năm nay, thu hoạch khoai lang của nhà cô cũng không tốt lắm, khoai lang được trồng trên hai mảnh đất nhưng chỉ nhiều hơn một trăm cân so với năm ngoái chỉ trồng trên một mảnh đất.
Nói cách khác, trong hai mảnh đất trồng khoai lang, Sở Thấm chỉ thu hoạch được năm trăm cân, ít hơn năm ngoái hai trăm năm mươi cân.
Tuy nhiên, Sở Thấm cũng đã hài lòng, dù sao trong hoàn cảnh như vậy, sức người không thể làm gì được.
Sau giờ ngọ.
Ánh mặt trời lại trở nên chói chang, túi chữ nhật và một ít quần áo được phơi ở trong sân đã không còn nhỏ nước xuống mái ngỏi nữa, dù có dùng sức để vắt cũng không có nước chảy xuống.
Thím Sở đi vào trong nhà của Sở Thấm, Sở Thấm đưa cho bà ấy bánh quả hồng đã được chuẩn bị từ trước.
"Bánh quả hồng này của nhà cháu ngon lắm, nhìn sương trắng ở phía trên này, năm ngoái thím cũng có làm nhưng không làm ra được như vậy." Thím Sở khen ngợi.
Sở Thấm nói: "Sau khi tước vỏ xong thì đem ra phơi nắng, thỉnh thoảng xoa nắn quả hồng, ngoài ra cháu cũng không làm gì khác nữa."
Tuy nhiên, bánh quả hồng của nhà cô rất ngon là sự thật.
Sở Thấm có được ba mươi sáu cân bánh quả hồng, hôm qua cô ăn một lúc năm cái, ăn tới mức khi ợ lên cũng là mùi bánh quả hồng ngọt lịm.
Thím Sở cầm lấy mười cái bánh quả hồng sau đó vội vàng rời đi, để lại một tấm vải mịn. Sở Thấm cầm lấy tấm vải mịn ở trên bàn nghiêm túc quán sát, cô không khỏi trợn trừng mắt.
Vậy mà lại là vải dệt làm bằng tơ tằm!
Cô sửng sốt, sau đó cô lập tức phản ứng lại, cô nghe nói dì họ của thím Sở có nuôi tằm, có lẽ miếng vải này tới từ dì họ của thím Sở.
Nhìn thấy thứ này, cô bỗng nhiên nhớ tới trong kho hệ thống của có một cây “thần thụ nuôi tằm" chưa được lấy ra.
Đây là cây dâu do cô ngẫu nhiên rút được rất lâu trước đó, nhưng Sở Thấm vẫn chưa có cơ hội lấy ra dùng.
Dù sao ở ngọn núi bên cạnh cũng không có cây dâu, hơn nữa cô cũng không vội dùng tới, khi cô rút trúng cũng không phải mùa cây dâu ra quả, Sở Thấm dự định sẽ giữ lại để sang năm trồng.
Lúc này ngẫm lại, bây giờ đã có thể trồng được chưa?
Cây này là sản phẩm của hệ thống, cô không sợ nó sẽ không trải qua được mùa đông giá lạnh.
Hơn nữa, nếu như Sở Thấm không nhớ lầm, cuốn sách cây nông nghiệp mà cô mua có nói, thông thường, cây dâu phải trồng trong khoảng từ tháng 12 tới tháng 3.
Sở Thấm lại hào hứng lật bút ký ra, trên bản ghi chép kế hoạch của cô, viết lên trên giấy: tháng 12 trồng dâu.
Sau đó cô tiện tay đóng bút ký lại, trong lòng không biết nên nói ra sao.
Những việc phải làm trong mùa đông này rất nhiều,
Mùa đông này có rất nhiều việc phải làm, chỉ thấy phía trên bút ký có ghi trát xi măng, dọn cỏ dại trong sân, đốn củi và đi lên núi giải quyết ổ lợn rừng, bây giờ còn phải trồng cây.
Ồ, trước khi mùa đông chính thức tới, buổi trưa hàng ngày, cô còn phải ra bờ sông vớt cua.
Dù sao mỗi ngày, cô cũng phải cho nhiều con gà ăn tới vậy, nhằm khiến những con gà đó nhanh chóng đẻ trứng, mỗi ngày, Sở Thẩm còn phải cho chúng ăn bột cua.
Sự thật chứng minh, bột cua quả thực có tác dụng rất hiệu quả với gà, Sở Thấm mất hai ba năm nuôi gà, cô cũng tích lũy cho mình một vài kỹ năng nuôi gà.
Bây giờ chỉ e không bao lâu sau, hơn mười con gà ở sau núi sẽ có thể đẻ trứng.
Trong lòng Sở Thấm rất vui vẻ, cô cầm tấm vải vào trong nhà, quyết định sẽ sử dụng tấm vải này để làm thành túi chữ nhật.
Nhưng nếu chỉ làm một mặt lại thôi thì vừa đủ, đến lúc đó một mặt của tấm vải tơ này sẽ dùng làm chăn, không biết sẽ thoải mái tới nhường nào.
Hôm sau.
Vẫn là một ngày trong lành.
Sở Thấm đạp xe đạp, xuất phát từ trong thôn, cô đi dọc theo đường nhỏ về hướng nhà máy cơ khí. Nhưng đích đến của cô không phải nhà máy cơ khí, mà là đi ngang qua nhà máy cơ khí rồi đi lên thị trấn.
Cô định đi lên thị trấn tiêu hết phiếu.
Cuối thu đầu đông, vạn vật tiêu điều.
Mùa màng năm nay không tốt, phong cảnh ven đường cũng mang theo một cảm giác hiu quạnh.
Đường nhỏ trong núi chỉ rộng một mét, có một số nơi thậm chí còn chưa tới một mét, miễn cưỡng có thể đủ cho hai người đi, xe đạp cũng miễn cưỡng có thể di chuyển.
Ngẫu nhiên gặp phải người khác, Sở Thấm còn phải dừng xe đạp lại bên cạnh bụi cỏ để đối phương đi trước.
Đừng nghĩ rằng con đường nhỏ như vậy sẽ không gặp trúng người khác.
Trước kia, con đường này quả thật rất ít người, nhưng từ khi nhà máy cơ khí được xây dựng đã có nhiều hơn.
Người của thôn Tĩnh Thủy và thôn Lưu Lý cũng xuất phát từ con đường nhỏ trong thôn để đi tới nhà máy cơ khí, cuối cùng sẽ tập hợp trên con đường nhỏ này. Sở Thấm đạp xe đi suốt một đường, trước khi đi tới nhà máy cơ khí, cô gặp được khoảng chừng sáu người.
Khi đi tới nhà máy cơ khí, cô cũng không dừng lại mà lập tức đạp xe về phía đường lớn.
Kỷ Cánh Diêu vừa lúc đi ngang qua, anh là người có khả năng ghi nhớ người khác rất tốt, nên không có chút ngoài ý muốn nào, anh đã lập tức nhận ra Sở Thấm.
Hôm qua, sau khi về nhà Kỷ Cánh Diêu đã đi tìm người duy nhất mình quen biết trong công xã là dì Lan Bạch để tìm hiểu, anh mới biết được Sở Thấm này quả thật là một người nổi tiếng danh thơm truyền mười tám dặm.
Cô là một người nổi tiếng, từ nhỏ đến lớn cô cũng rất ít khi rời khỏi huyện Tân Minh, cô cũng đã từng là tấm gương tiêu biểu, Kỷ Cánh Diêu biết ngay mình đã hiểu lầm người ta. Có lẽ cô thật sự tò mò về nhà máy cơ khí, nên mới đi lòng vòng xung quanh như vậy.
Mặc dù trong lòng Lan Bạch có ý muốn giật dây hai người, nhưng bà ta cũng không tùy tiện đề cập chuyện này với Kỷ Cánh Diêu.
Dù sao, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được dì Dương có vẻ lấy lệ, rõ ràng cũng không hài lòng với Kỷ Cánh Diêu cho lắm. Nếu như bà ta nói với Kỷ Cánh Diêu, nhưng dì Dương lại không hài lòng, vậy chẳng phải một câu đắc tội cả hai người à?
Nhưng Lan Bạch không biết rằng, từ khi biết được Kỷ Cánh Diêu đã trở thành phó xưởng trưởng của nhà máy cơ khí, tất cả những điều không hài lòng đều trở thành vô cùng hài lòng.
Cái gì, trẻ mồ côi.
Không sao cả, nhà ít người thì ít việc.
Cái gì, nghe nói anh bị thương phải đổi nghề, vậy trên người chắc chắn mắc bệnh mà đến bệnh viện quân khu cũng khó mà chữa được.
Không sao cả, xưởng trưởng không cần làm ruộng.
Dì Dương hài lòng, vô cùng hài lòng. Nhưng bà ấy rụt rè, vô cùng rụt rè.
Bởi vì bà ấy là người nhà gái, cho nên bà ấy mới chán nản, chán nản tại sao Lan Bạch lại không tới khuyên bà ấy thêm nữa, bà ấy lập tức có thể thuận thế đồng ý.
Kỷ Cánh Diêu không biết chuyện này, Sở Thấm lại càng không biết.
Hai người đạp xe đi lướt qua nhau, một người lên thị trấn, một người tới nhà máy cơ khí.
Đi qua nhà máy cơ khí, lại đạp xe thêm ba tiếng nữa, cuối cùng cũng tới thị trấn.
Nói thật, sau khi nhìn thấy người dân ở thị trấn, cô còn không dám tin đây là thị trấn của trước kia.
Trong tầm mắt của cô, dường như tất cả mọi người đều bơ phờ. Hôm nay, Sở Thấm cố tính đổi sang bộ đồ có nhiều mụn vá, nhưng trông vẫn có sức sống hơn những người khác.
Tuy nhiên may mà cô thông minh, còn cố ý mang theo miếng vải che hết mái tóc và nửa khuôn mặt, khiến cho mái tóc đen bóng mềm mại và gương mặt sáng sủa, hồng hào không bị lộ ra ngoài. Nếu không người khác vừa nhìn là biết ngay cô là một người không thiếu lương thực.
Tới thị trấn, chuyện đầu tiên cô làm chính là đi tới xã cung ứng.
Mua gì? Mua vải!
Không có lương thực chẳng lẽ cũng không có vải à?
Sở Thấm chuẩn bị mua ít vải về làm chăn, nếu như còn dư có thể may thêm hai bộ quần áo.
Khó mà tưởng tượng được, từ sau khi xuyên tới đây đến giờ, cô rất ít khi làm quần áo, trừ áo bông và áo may ô vải ra, cô không hề làm những thứ khác.
Sở Thấm thường mặc lặp lại quần áo của ba mùa xuân hạ thu, đã vậy dường như mỗi ngày cô đều phải tắm rửa, cho dù là xuân tháng ba rét lạnh hay những ngày cuối thu đầu đông, Sở Thấm đều phải tắm rửa thay quần áo.
Cứ như vậy, kết quả chính là trông cô lúc nào cũng đều sạch sẽ, nhưng quần áo bị cô giặt trở nên bạc màu, bị mòn mỏng đi một lớp.
Sở Thấm đi vào bên trong xã cung ứng, xã cung ứng vốn náo nhiệt bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Tuy nhiên, có lẽ bởi vì bây giờ còn chưa tới buổi trưa, dù sao mọi người cũng đều đang làm việc, làm gì có thời gian đi dạo xã cung ứng.
Mục tiêu của Sở Thấm rất rõ ràng, sau khi tới cửa hàng cô nhanh chóng đi tới quầy hàng, cô chỉ vào miếng vải màu xanh đậm trên quầy hàng nói: “Tôi cần mười mét vải, là tấm vải có màu xanh lam kia.”
Phiếu vải của cô vừa hay là mười mét, cô lập tức dùng hết toàn bộ tránh sau này lại phải đi thêm chuyến nữa.
Người bán hàng không nói chuyện, chỉ uể oải không có sức lực đứng lên, giúp cô kéo tấm vải xuống.
Sở Thấm lấy phiếu ra, sau khi lấy được tấm vải, cô vui vẻ sờ lên, rất tốt rất tốt, chất liệu vải rất thoải mái.
Ngay sau đó cô đi tới quầy hàng, trên người cô còn có ba phiếu công nghiệp.
Những thứ có thể mua được bằng phiếu công nghiệp rất nhiều, xà phòng sử dụng hàng ngày là thứ cô thiếu nhất.
Thời gian này, cô không lên thị trấn, trong nhà cũng hết xà phòng, cho nên khi Sở Thấm giặt đồ đều chỉ ngâm trong nước sạch, rồi dùng chày để đập, quả thực khó mà chấp nhận nổi.
Thế là Sở Thấm mua ngay một lúc sáu cục xà phòng, tốn mất hai phiếu công nghiệp của cô.
Một tấm phiếu còn lại cô dùng để mua một đôi dép
Tuy nhiên đó là dép cao su bông, cô quyết định mùa đông khi ra ngoài sẽ mang nó, tránh cho ngày ngày phải mang ủng đi trên tuyết, ngày ngày đều mang... Cũng sẽ bị hôi.
Mua hàng xong, Sở Thấm lại đi dạo, nhìn thấy không còn gì có thể mua được nữa cô mới quay về nhà.
Ở xã cung ứng, đến bánh quy và kẹo còn không có, khiến cho Sở Thấm không biết nên lấy cớ gì để lấy bốn hộp bánh quy còn đang cất trong nhà ra nữa, chỉ đành tự mình nhai rộp rộp ăn.
Sắp tới buổi trưa, cô đạp xe về nhà.
Trên đường đi, cô vô cùng đói bụng, cô tìm một nơi không có người, dừng xe lại lấy hai quả trứng gà ra ăn, sau đó mới tiếp tục vừa đạp xe vừa ăn bánh quy.
Con đường mà cô đi vẫn là con đường ở nhà máy cơ khí kia, ai ngờ được trên đường về cô lại gặp phải phó xưởng trưởng kia.
Kỷ Cánh Diêu cũng thấy ngoài ý muốn, anh gật đầu với cô, hai người đạp xe đạp lần thứ hai đi ngang qua nhau.
*
Khoảng thời gian không cần đi làm trôi qua rất nhanh.
Sở Thấm đã làm xong một cái chăn bông, vì còn sót lại một ít vải, nên may thêm hai bộ quần áo, một bộ tay ngắn và một bộ tay dài.
Chất vải tương đối nhẹ và mỏng, rất thích hợp mặc vào mùa hè và cuối xuân đầu thu.
Cô còn dọn sạch cỏ dại quanh sân. Không ngoa khi nói rằng đám cỏ dại và bụi cây trong sân nhà cô cũng tươi tốt như rừng già trên núi. Điều này không chỉ xảy ra ở bên cạnh sân, mà còn ở sườn núi trước sân.
Nếu nhìn từ xa, không, thậm chí nhìn từ chân đồi, cũng chẳng thể thấy được nhà cô.
Hàng rào sắt trước sân cao hơn bức tường xung quanh, che kín toàn bộ căn nhà. Những cành cây đan xen che mất cửa sân một cách dễ dàng. Điều này khiến Sở Thấm thỉnh thoảng phải cắt tỉa, gần như mỗi tháng một lần.
Sở Thấm gom chỗ cỏ dại đã dọn sạch lại một chỗ, dùng lửa đốt thành tro.
Tro tàn được Sở Thấm rắc xuống đất, cô dự định sẽ nuôi dưỡng đất trong hai ba năm, sau đó trồng vài quả dưa hấu.
Dưa hấu không phải là một loại lương thực hay rau củ nên trồng nó có vẻ hợp lý. Ngoài kia còn có dưa hấu rừng, mấy quả dưa hấu mọc cạnh nhà cô không phải là chuyện bình thường sao?
Về phần cành cây, Sở Thấm cắt thành từng khúc nhỏ, đem ra ngoài sân phơi khô, sau đó mới mang vào bếp lò chờ đốt.
Chỉ riêng chỗ củi đốn từ khoảng đất trống cạnh sân, gần như đã lấp đầy nơi chất củi trong bếp cũng đủ cho cô dùng suốt nửa mùa đông.
Sở Thấm là người rất nhạy cảm về các mối nguy hiểm, cô dọn sạch củi trong hầm, phủi sạch tro trên củi. Sau đó đặt củi ngay ngắn bên cạnh lò sưởi trong phòng ngủ.
Cùng lúc đó, một đống củi cũng được đặt bên cạnh hố lửa trong đình nghỉ chân. Cứ như vậy, trước cuối năm nay sẽ không cần phải xuống hầm lấy củi. Tuy nhiên, trong hầm vẫn còn một chỗ trống, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Sở Thấm lại vô tình bùng phát. Nên cô lên núi đốn củi vào một ngày đẹp trời.
Ví dụ như ngày hôm nay.
Không ngờ trong chuyến đi này, thứ cô thu hoạch được không chỉ là củi.
Đã vào đầu đông, hai ngày nữa tuyết sẽ rơi dày đặc.
Nhưng năm nay không hề có dấu hiệu tuyết rơi, điều này khiến hầu hết mọi người trong thôn đều cảm thấy sợ hãi. Họ lo lắng rằng ông trời đang kìm nén đại hoạ và nó sẽ ập xuống bất ngờ, tựa như mưa đá vào mùa hè.
Mùa đông năm ngoái lạnh đến mức suýt chút nữa giết chết người, năm nay thời tiết lại khắc nghiệt… Muốn trải qua một cách yên bình, thì có hơi khó.
Nhưng bọn họ lại sợ tuyết không đến.
Chỉ là đông qua xuân đến, sau khi xuân đến thì phải gieo hạt. Lúc đó đất không đủ nước thì hạt giống cũng không thể gieo trồng. Vụ thu hoạch năm sau coi như xong.
Nghĩ tới đây, Sở Thấm thở dài, lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu.
Tục ngữ nói, trời mưa cũng như mẹ gả chồng. Loại chuyện này vốn dĩ con người không thể thay đổi được. Cô có nghĩ nữa cũng vô dụng.
Sáng sớm.
Sở Thấm lên núi, vốn định chặt củi xong thì xuống núi. Nhưng nơi cô đốn củi lại gần với đỉnh Thanh Tuyền, cho nên Sở Thấm nghĩ đến việc đi đến đỉnh Thanh Tuyền xem có dã thú nào mắc kẹt trong đó không.
Hơn mười cái bẫy nhưng lại chẳng có dã thú nào. Nhưng cô lại vô tình phát hiện nắp bẫy hơi bị lún, hiển nhiên là có một con thú vô tình giẫm phải, sau đó may mắn trốn thoát.
Bởi vì động tác quá nhanh, nên chưa bị ngã vào bên trong.
Sở Thấm tò mò ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát và đánh giá chỗ bị lún xuống. Vài phút sau đã đưa ra kết luận rằng: vết lún này có thể là do động vật hoang dã lớn gây ra. Không phải lợn rừng thì chính là do dê rừng hoặc hươu rừng.
“Cũng giỏi gớm nhỉ, còn có thể chạy thoát.”
Cô nói với vẻ khen ngợi. Có vẻ như thiên tài đói kém và một số cuộc săn mùa thu đã khiến các loài động vật hoang dã trong núi trở nên thông minh hơn rất nhiều.
Mạnh được yếu thua, những con còn lại khó bắt.
Chỉ là dù khó bắt đến đâu cũng không trụ nổi với người có ý chí. Không sợ kẻ trộm đến trộm, chỉ sợ bị kẻ trộm nhung nhớ.
Sở Thấm nhung nhớ thịt của chúng cẩn thận quan sát lần nữa. Cuối cùng phát hiện xung quanh có dấu vết rõ ràng. Lần theo dấu vết đi sâu hơn, chiếc mũi nhạy cảm của Sở Thấm bắt đầu ngửi thấy mùi gì đó khác thường.
Trên người lợn rừng có mùi hôi, mùi hôi đó rất khó ngửi nhưng cũng khiến người ta khó quên.
Cô tiếp tục đi, ước chừng bốn mươi phút sau thì phát hiện mình đã đi sang một con đường khác, vòng qua khu rừng nơi cô vốn tới hái nấm, chỉ trong nháy mắt đã đi thẳng vào sâu trong rừng.
Sở Thấm sửng sốt, ngọn núi này thật sự quanh co uốn lượn.
Lúc này cô không cần tiếp tục đi nữa, chỉ cần ngửi mùi cũng có thể biết phía trước khả năng rất cao là có ổ lợn rừng.
Bởi vì cô không chỉ ngửi thấy mùi, mà còn nhìn thấy phân và nước tiểu của lợn rừng ở một vài nơi.
Đương nhiên là, Sở Thấm vẫn muốn xác nhận lại.
Cô trèo lên cây, lấy ống nhòm ra nhìn kỹ hơn, tuy không nhìn thấy con lợn rừng nào, nhưng cô nhìn thấy một cái hang.
Điều này đã được khẳng định, Sở Tần nhìn xung quanh, phát hiện nơi này thật sự đã bị che lấp mất, vị trí cũng rất sâu. Coi như là một ngọn núi sâu, nếu đi sâu vào trong, rất có thể sẽ phải đến địa phận của thôn khác.
“Khó trách trước đây không tìm được, ai mà ngờ lại trốn sâu như vậy.” Sở Thấm trèo xuống khỏi cây, thấp giọng lẩm bẩm. Hiện tại đã tìm được cửa hang, xem ra có thể bắt đầu chuẩn bị thôi.
Còn về việc bắt như thế nào?
Đương nhiên không thể tự túc được, một mình Sở Thấm không làm nổi. Cô có chiến đấu thế nào cũng không thể chống lại hai ba con lợn rừng. Cho dù có thêm thím Sở và chú Sở, thì cũng rất nguy hiểm.
Cô nghĩ mình có thể đặt những cái bẫy lớn ở gần cửa hang. Tốt nhất là đặt thêm vài cái bẫy nữa, lợn rừng dù thông minh đến đâu cũng không thể thoát khỏi nhiều bẫy như vậy.
Trong trường hợp này, vẫn cần thím Sở và chú Sở giúp đỡ. Nếu không cô biết phải làm gì nếu con lợn rừng đột nhiên quay trở lại khi cô đang đào đất.
Sở Thấm chạy một mạch về nhà, nhét củi trong ba lô không gian vào hầm rồi chạy đến nhà thím Sở.
Hôm nay chú Sở đang làm việc trong nhà máy, còn thím Sở thì lặng lẽ trốn trong phòng đếm tiền.
Đúng vậy, đếm tiền.
Hôm qua, thôn vừa mới phân phát lương thực và tiền bạc. Chuyện xảy ra đột ngột sau bữa tối hôm qua. Đợi đến lượt Sở Thấm thì đã là chín rưỡi tối, khiến Sở Thấm không có thời gian sắp xếp chỗ lương thực kia trước mà leo lên giường ngủ luôn.
Không còn cách nào khác, bữa tối hôm đó Sở Thấm đã mang rượu sim mới ủ năm nay ra để uống vài ly, có thể mang lương thực về nhà đã không dễ dàng gì rồi, làm gì còn thời gian mà âm thầm thu dọn lương thực chứ.
Mà sáng nay trước khi mặt trời mọc, cô đã thức dậy để lên núi đốn củi, nên việc này bị trì hoãn đến tận bây giờ, Sở Thấm định sẽ về nhà thu dọn sau khi nói chuyện với thím Sở.
Trong căn phòng.
Thím Sở vô thức đóng sầm nắp hộp gỗ lại, khi nghe nói là Sở Thấm mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ấy đặt hộp gỗ lên cái bàn bên cạnh, mở cửa sổ ra, thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Thím đây, cháu vào đi.”
Sở Thấm vào phòng, tò mò hỏi: “Chú lại đi đến nhà máy rồi ạ? Cháu thấy gần đây chú rất chăm chỉ.”
Thím Sở mỉm cười nói: “Anh rể cháu nói gần đây có một giám đốc mới ở nhà máy, không giống như giám đốc trước đây xem xong rồi sẽ rời đi. Ông ấy muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt người khác.”
Sở Thấm đặt nửa con gà vừa mới chặt lúc ra khỏi nhà lên bàn cái trước cửa phòng rồi nói: “Tiểu Hồng gần đây gầy đi rất nhiều, thím dùng thịt con gà này để nấu canh nhé.”
Con gà này đã bị cô giết từ lâu, nhưng thím Sở biết nhà cô bây giờ nuôi rất nhiều gà nên cũng không buồn đếm, thím Sở trừng mắt nhìn cô: “Con gà béo như vậy mà cháu cũng nỡ giết, cháu cứ giữ lại cho mình đi, thím muốn ăn thì sẽ tự giết.”
Nói xong, lại nhét con gà về.
Sở Thấm có chút né tránh: “Muốn ăn thì có thể tự giết nhưng không thể đối xử tệ với bản thân. Trong nhà thím chỉ có mấy con, còn phải để chúng đẻ trứng, thì giết sao được?”
Thật ra cô đang nghĩ đến tấm vải lụa mà thím Sở đưa cho cô lần trước. Tấm vải trị giá rất nhiều tiền, nhưng Sở Thấm lại chỉ đưa cho thím Sở mười cái bánh quả hồng. Nếu không đáp lại thì cả đời này Sở Thấm sẽ thấy bất an. Thím Sở không biết tính tình của cô, bất đắc dĩ nhìn Sở Thấm một cái, cất gà vào trong bếp.
Thịt của con gà rất tươi, nặng cả cân, bên trong còn có một ít trứng gà non.
Trứng gà non là trứng chưa sinh ra vẫn nằm trong bụng gà. Trong thôn luôn nói con gái chưa chồng không được ăn, Sở Thấm không hiểu sao lại nói vậy, nhưng dù sao cô cũng đã ăn, còn ăn khá nhiều. Thím Sở từ đi từ trong bếp ra, thuận miệng phàn nàn: “Tiểu Hồng dễ dàng giảm cân, dù sao cũng không ai để đói nó.” Sở Kiến gần đây khá hiểu chuyện, biết ở nhà không có nhiều lương thực nên ăn cơm xong thì nằm ở nhà. Thế bảo sao không đói. Còn Tiểu Hồng, con bé đấy hơi tí lại chạy đến Viện Thanh niên trí thức, nói với nó nhưng nó không thèm nghe.”
Sở Thấm kinh ngạc: “Vậy thím còn không vui sao. Ở trong Viện Thanh niên trí thức mọi người đều là học sinh trung học, gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Tiểu Hồng chắc chắn đến tìm họ để học. Nói không chừng năm sau khai giảng Tiểu Hồng có thể nhảy một lớp cho thím xem.”
Thím Sở: “Thôi dẹp đi, dù sao cũng không thấy nó học được gì. Dù sao con bé muốn học thì thím sẽ cung cấp, học trên huyện thím cũng cho học, để cháu đỡ phải chạy đến nói thím không tốt với Tiểu Hồng.”
Sở Thấm chớp chớp mắt, ngậm miệng tỏ vẻ im lặng.
Thực ra thím Sở đối xử với hai đứa trẻ như nhau.
Cần đánh thì đánh, cần mắng thì mắng. Sở Hồng và Sở Kiến đều đã lớn như vậy rồi, Sở Thấm cũng nghe nói thím Sở đánh hai đứa rất đáng sợ. Người ta còn nói nếu không phải sợ lãng phí thức ăn trong bụng thì thím Sở còn đánh nặng hơn.
Đương nhiên, hoàn cảnh hiện tại là như vậy, cũng không có gì đáng trách, nguyên chủ cũng tới đây như vậy.
Thím Sở lại nói: “Thôn chúng ta chưa từng có đứa trẻ nào đỗ đại học. Cháu nói xem việc học hành này, không biết là vấn đề của đứa trẻ hay là vấn đề của giáo viên… Đến lúc đó sợ lại phải nhờ quan hệ xin cho nó vào nhà máy. Ôi, lòng tự trọng của con bé cao lắm, không chịu làm việc ngoài đồng đâu.” Nói xong, lông mày bà ấy hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút lo lắng.
Sở Thấm nói: “Vậy chắc chắn tất cả đều có vấn đề.”
Về phần giáo viên, không ai trong số họ là chuyên nghiệp cả.
Về phần học sinh, hầu hết đều là những đứa lười biếng.
Tóm lại, trừ khi có những người đặc biệt chăm chỉ và thông minh, nếu không sẽ khó vào đại học.
Sở Thấm không nói chuyện này nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, kể cho thím Sở nghe về việc phát hiện ra hang lợn rừng trên núi.
“Ôi! Đây là chuyện lớn đấy.” Thím Sở sửng sốt, sau đó không khỏi lo lắng: “Cháu phải vào sâu đến cỡ nào, mới nhìn thấy hang lợn rừng.”
Thôi xong! Sở Thấm không ngờ tới điều này.
Vẻ mặt cứng đờ, rồi nói cho có lệ: “Đến lúc đó thím và chú đi cùng cháu là được. Chúng ta không đánh nhau mà chúng ta sẽ đào bẫy ở lối vào hang lợn rừng.”
“Này cháu…”
Sở Thấm đứng dậy đi ra ngoài: “Thím Sở, cháu phải về nhà rồi, buổi chiều cháu còn phải đến thôn Tịnh Thủy tìm anh rể để nói với chú liên lạc với đội vận tải.”
Nói xong, không đợi thím Sở lên tiếng, cô đã chạy lon ton rời khỏi nhà thím Sở. Trương Phi Yến nhà bên đang ngồi ở ngưỡng cửa, cô ấy nhìn thấy Sở Thấm, ánh mắt lặng lẽ chuyển động theo động tác của cô.
Trương Phi Yến nhìn chằm chằm đỉnh đầu Sở Thấm, chỉ cảm thấy có ánh sáng xanh nhạt lóe lên, lắc đầu không nói gì.
“Cô nói chuyện đi chứ.” Sở Thấm cạn lời.
Nó khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trương Phi Yến xua tay: “Không sao cô đi đi, hôm nay tôi vừa nghe mẹ nói chuyện với cô.”
Cô dừng lại một chút rồi nói: “Bây giờ không còn liên quan đến cô nữa rồi, cô muốn làm gì thì đi làm đi.”
Đã đến lúc cô ấy phải từ bỏ con người trước đây của mình.
Cái khỉ gì thế.
Sở Thấm không nói nên lời, trợn mắt rồi rời đi với mái tóc đuôi ngựa đung đưa.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Trương Phi Yến lẩm bẩm trong lòng: “Chuyện gì vậy? Chồng kiếp trước của Sở Thấm đã kết hôn.”
Mẹ cô ấy kể rằng, Vương Kiến Minh trong thôn yêu đương với một cô gái ở huyện, cũng đã tính đến chuyện kết hôn. Nghe nói nửa tháng nữa họ sẽ kết hôn, có thể thấy cả hai nhà rất hài lòng. Trương Phi Yến thực sự rất tò mò.
Nếu kiếp này hai người họ không thể đến với nhau. Vậy đứa con gái kiếp trước của Sở Thấm còn có thể được sinh ra không?
Nếu không thể thì phải làm sao?
Đợi đã, cô bị điên à. Lo lắng về chuyện này làm gì, cũng không phải con gái mình.
Trương Phi Yến tự ấn đầu mình, đứng dậy vỗ mông rồi đi vào nhà nằm.
Cô ấy không biết Sở Thấm ở kiếp này cuối cùng sẽ có số phận như thế nào, nhưng cô ấy hy vọng người đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người như Sở Thấm, sẽ luôn gặp may mắn.
*
Sở Thấm về nhà, đầu tiên là kiểm tra vật tư.
Thực phẩm được phân phát năm nay ít đến đáng thương.
Gạo đã được phân phát từ lâu, Sở Thấm chỉ nhận được một bao. Ngay cả một người làm việc gần mười ba hoặc mười lăm công điểm mỗi ngày như cô, cũng chỉ nhận được một bao. Thế thì những người khác nhận được ít đến mức nào.
Cô nghi ngờ có vài gia đình, tất cả mọi người cộng lại cũng chỉ nhận được một bao gạo.
Cô cất gạo vào kho, nhưng vì chất lượng kém nên Sở Thấm không cho vào kho đặc biệt có thể kéo dài thời hạn sử dụng. Cô định sau khi ăn hết gạo trong thùng gạo thì sẽ lấy gạo được phát năm nay để ăn. Ngoài gạo ra, còn có khoai lang.
Khoai lang cũng rất ít. Sau một năm làm việc, Sở Thấm chỉ nhận được chưa đến một trăm năm mươi cân khoai lang.
Chậc chậc, đúng là lòng người lạnh lẽo. Thời tiết tuy lạnh, nhưng cũng không lạnh bằng trái tim cô lúc này.
Khoai lang được cho vào trong ba lô không gian, Sở Thấm cũng không biết bây giờ trong ba lô không gian đã chứa bao nhiêu củ khoai lang. Mỗi lần muốn ăn đều chỉ việc lấy ra, nhưng cô luôn cảm thấy mình lấy không đủ.
Sở Thấm cũng không cảm thấy có gì không tốt, cô cũng không nghĩ cần phải ghi lại khẩu phần hay chia theo khẩu phần theo ngày.
Chẳng phải cô đã nỗ lực suốt hai năm qua chỉ vì khoảnh khắc này sao?
Vì để thích gì thì ăn nấy.
Cho dù thịt không thể tùy tiện ăn được, nhưng đến cả lương thực cũng không thể sao. Đồ ăn ngon không thể ăn tùy tiện được, chẳng lẽ khoai lang cũng vậy sao?
Sở Thấm không phải là người thích khổ hạnh, tính cô thích tận hưởng, không ăn khoai lang nhưng cũng không thể keo kiệt như vậy.
Nhìn đống khoai lang nặng chưa đến một trăm năm mươi kí, Sở Thấm tự thấy mình là giàu có cũng không còn đau khổ nữa. Cô đặt những củ khoai lang vào không gian, giữ lại phần đất vương vãi khắp sàn bị không gian loại bỏ.
Còn lại là ngô và đậu nành.
Ngô cũng không được bao nhiêu, cô được chia cho hai bao còn lỏng lẻo, cũng hơi nhẹ, buộc chặt lại chắc chỉ còn khoảng một bao rưỡi.
Hơn nữa, ngô mới chỉ được phơi nắng thôi chứ chưa tuốt, Sở Thấm vẫn phải đem ra sân phơi mới được.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi đặt một đoạn tre to bằng ngón tay cái vào giữa hai cây cột dưới mái hiên, dùng vỏ ngô buộc từng cây ngô vào cây tre. Sau ba đến năm ngày phơi nắng có thể tách hạt ngô ra cất đi ăn dần.
Còn đậu nành thì có khá nhiều.
Sở Thấm thử xách lên, không ngờ lại được nhận mười lăm kí, cô kinh ngạc há hốc miệng.
Sợ là năm nay trong thôn sẽ có rất nhiều người phải ăn cơm đậu, Sở Thấm phỏng đoán trong lòng.
Còn đậu xanh, dầu cải và hạt vừng, Sở Thấm đều mang vào hầm cất.
Làm xong mọi việc, Sở Thấm đứng trong sân, cảm thấy cơn gió đầu đông cũng không lạnh lắm, nheo mắt nghĩ đến chỗ lương thực của mình, trong lòng lập tức cảm thấy vui vẻ.
Có thể có nhiều lương thực như vậy, cuộc đời cô cũng chẳng còn gì hối tiếc, đây quả thực là điều tuyệt vời nhất sau khi xuyên không đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận