Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 129:

Sở Thấm có thói quen ghi lại nhiệt độ, mặc dù tất cả đều dựa vào suy đoán, nhưng cô đoán rất giỏi.
"Có khả năng thấp hơn ba hoặc bốn độ so với năm ngoái." Cô ghi lại nhiệt độ hôm nay vào sổ ghi chép và lẩm bẩm.
Sở Thấm nhìn những ngọn núi xa xôi rồi thở dài, dùng kẹp sắt gảy than đang cháy trong lò than một cái rồi nói: "Vậy phải trải qua mùa đông năm nay như thế nào đây?"
Năm ngoái trời đã lạnh, miễn cưỡng tự chống đỡ bằng bếp lò và một tấm chăn dày.
Năm nay... Sở Thấm thầm nghĩ: Có cần dựng một cái giường sưởi không nhỉ? Hay là xây thêm bếp lò?
Cô lật một vài trang của cuốn sổ tay của mình, trang này là trang cô ghi lại những gì cô nhận được mấy tháng qua.
Trong số này có hơn bốn trăm viên gạch.
Số lượng này hoàn toàn đủ, cộng với những gì nhận được trước đây thì cũng có thể vừa xây được giường vừa xây được bếp lò.
Tuy nhiên, nguồn gốc của những viên gạch không dễ tìm, vì vậy Sở Thấm chỉ có thể tạm thời đặt nó sang một bên.
Hơn nữa, cô còn nhận được những thứ khác.
Hai cái xô sắt có nắp đậy mà Sở Thấm dùng để đựng đậu, thường được đặt ở góc phòng ngủ, để bớt chỗ trong chiếc tủ bếp đã chật ních.
Bốn phiến đá lớn, cái này thật sự rất lớn, không uổng công Sở Thấm dùng bốn lần rút thăm hàng tuần lấy được.
Những phiến đá được lát trong sân, chỉ vừa đủ để lấp con đường từ nhà chính đến cổng, cuối cùng Sở Thấm cũng không sợ giày bẩn vào những ngày mưa nữa.
Ngoài ra còn có hai cái lu lớn.
Cái lu lớn này rất vừa ý của cô, nó lớn hơn thùng gạo cô đã mua, sau một thời gian nữa mang nó ra để ủ rượu cũng tốt.
Còn có một con dao nhà bếp, một chai rượu, một chai iốt, một ống kháng sinh tại chỗ, và những thứ khác là những thứ tạm thời không dùng đến hoặc ít dùng như là bóng đèn, dụng cụ ngoáy tai.
Hiển nhiên Sở Thấm cảm thấy tất cả mọi thứ mình nhận được đều đến từng đợt, như thể hệ thống trò chơi mắc chứng cưỡng chế vậy.
Trước đây là hạt giống, bây giờ lại là thuốc chấn thương.
Cũng tốt, tất cả đều có thể sử dụng được.
Trước mắt cô không có quá nhiều áp lực về lương thực, mặc dù biết một năm nữa nạn đói sắp đến, nhưng cô cũng không quá lo lắng, cho nên cô rất thoải mái trong khoảng thời gian này.
Vừa ăn vừa uống, một tí thịt lợn rừng trong nhà cũng sắp giải quyết hết rồi, lúc này cô mới nghĩ đến việc nhiều nhất nửa tháng sau phải giết heo.
Thật ra cô có thể nuôi heo tiếp, bây giờ cô có tiền, thậm chí có thể nuôi thêm hai con heo con.
Trong lúc ăn hạt dẻ nướng, Sở Thấm lên kế hoạch cho hai tháng tiếp theo, trong lòng dần dần ổn định, cô đứng dậy vỗ vỗ tay, mang theo ba lô chuẩn bị lên núi Đại Nham.
Cô nhận thấy rằng dường như không có ai trong thôn đi nhặt hạt thông, cô không biết có phải chưa có ai biết đến nơi đó không.
Gần đây trong thôn rất rảnh rỗi, đến mức từng bàn đánh bài trong thôn đều được bày ra. Dường như các dì trong thôn không chịu nổi nữa, thậm chí thím Sở còn nói muốn gọi cảnh sát để họ đến bắt chú Sở.
Sở Thấm vô cùng buồn bực, rốt cuộc chơi bài thì có gì tốt mà lại có nhiều người say mê trong đó đến như vậy.
Cô đi đường vòng đến lối vào thôn, tránh đám đông và không gặp ai trên đường đi.
Sau đó, cô đi lên núi Đại Nham theo con đường mòn nhỏ, nửa giờ sau đã đến rừng thông.
Mùa đông đang đến, những chiếc lá khô phủ kín núi rừng.
Có lẽ do dạo gần đây không có mưa, thời tiết khô ráo, quả thông bị trên mặt đất đều rất tốt, không bị thối.
Việc nhặt hạt thông thật sự rất rắc rối, phải mở quả thông cứng rắn ra rồi hạt thông bên trong mới nảy ra.
Công việc này tốn nhiều thời gian, mỗi phút mỗi giây trên núi đều nguy hiểm, vì vậy tốt nhất là mang quả thông về nhà, sau đó mới lấy quả thông ở nhà.
Nhưng người bình thường không thể chấp nhận, quả thông quá chiếm chỗ lại tương đối nặng, Sở Thấm không gặp khó khăn gì bởi vì có ba lô không gian.
Sở Thấm chỉ cần đặt quả thông vào chiếc sọt sau lưng, sau khi chứa đầy sọt thì lại lấy quả thông bỏ vào không gian, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Cây thông này hình như là thông Hoa Sơn, Sở Thấm thấy trong sách liên quan đến nông nghiệp có thông tin giới thiệu, hạt thông Hoa Sơn ăn rất ngon.
Trên đường về nhà, cô tiện tay hái một ít cỏ phấn hương, lần này đã là gốc cây cuối cùng, sau một thời gian con lợn chỉ có thể ăn cải trắng trên ruộng rau, thật đau lòng.
Sau khi trở về nhà.
Sở Thấm để quả thông ở sân sau, cô phải mất hai ngày mới lấy hết hạt thông trong quả thông ra.
Quả thông được lấy ra sẽ được ngâm trong nước trong một giờ, ngâm đến khi vỏ mềm nhũn ra mới có thể bỏ vào lồng hấp.
Lồng hấp vẫn được làm bằng tre, cô làm lồng hai tầng, để sau này có thể hấp bánh bao và các loại món ăn khác thuận tiện hơn, nhưng không ngờ cô lại sử dụng để hấp hạt thông trước.
Hạt thông chỉ cần được hấp trong nửa giờ, sau khi hấp, chúng được đặt trong sân để phơi khô, chờ đến khi mang vào rang.
Lúc này Sở Thấm vẫn chưa cân, sau khi sấy khô thì cho hạt thông vào nồi sắt để rang, đảo qua đảo lại, đợi đến khi hầu hết hạt thông nứt vỏ mới lấy ra ngoài.
Sau đó chúng được mang đi cân, không ngờ được mười tám ký!
Sở Thấm cười toe toét, nhà cô lại thêm một loại hạt nữa rồi.
Cô lấy ra ba ký hạt thông, chia chúng thành ba phần dành cho thím Sở, dì Dương và cậu út Dương, sau đó để phần còn lại vào trong bình gốm và xếp gọn gàng.
Sở Thấm nghĩ đến lúc đó gửi đi cho anh họ một ký hạt thông, số còn lại đủ cho cô ăn.
Sau khi làm ra hạt thông xong, ngô trong thôn cũng sắp được thu hoạch.
Sở Thấm lại phải đi làm, lần này cô rõ ràng cảm thấy có người trong thôn dường như sợ cô nên tránh xa cô.
Vậy cũng rất tốt, mọi thứ đều có ưu và nhược điểm, Sở Thấm nghĩ rất thoáng.
Ngô chín trong một khoảng thời gian ngắn, đồng thời một khoảng mía nhỏ trong thôn cũng đã đến lúc có thể thu hoạch.
Mía không được sử dụng để làm đường nâu, chừng này không đủ nên chỉ dùng để ăn.
Hàn Định Quốc khá ân cần, mùa đông cảm thấy người dân trong thôn không có quả, cho nên trồng mía và năn ngọt, cả hai đều có thể lưu trữ lâu vào mùa đông.
Vì vậy Sở Thấm không được giao nhiệm vụ hái ngô, mà là đi đào mía.
Không sao, cô đã quen với công việc này.
Mặc dù kiếp trước cô chưa bao giờ trồng mía, nhưng chẳng phải chỉ cần nhổ ra là được rồi sao?
Sở Thấm rất khỏe nên nhổ ra nhanh hơn những người khác, một người có thể so sánh với hai người.
Nếu muốn bảo quản mía lâu thì phải nhổ tận gốc, như vậy có thể tránh thất thoát nước.
Ngay sau khi mía và năn ngọt được thu hoạch không lâu, Hàn Định Quốc đã phân phát chúng cho người dân trong thôn.
Lần này, nó không được chia theo công điểm mà được chia theo đầu người. Điều đó cũng bình thường, thật ra ngoại trừ thực phẩm chủ yếu, tất cả đều chia theo đầu người.
Cho nên Sở Thấm hoàn toàn không lấy được nhiều mía và năn ngọt, cô chỉ có hai cây mía, Hàn Định Quốc chọn cây tốt nhất cho cô.
Còn năn ngọt cô chỉ nhận được nửa ký, ở địa phương, thứ này ăn sống như một loại trái cây, nhưng cô không dám, thứ này được đào ra khỏi đất, ai biết có ký sinh trùng nào không.
Chờ tuyết đầu mùa rơi, toàn bộ ngô cũng đã thu hoạch, theo công điểm, Sở Thấm nhận được 212 cân.
Nếu không thì sao có thể nói là niềm vui chất đầy chứ, khoai lang bên cạnh hàng rào nhà cô cũng đã chín, Sở Thấm lấy được gần 150 cân khoai lang. Cô nghĩ bản thân có thể làm miến khoai lang rồi.
Ngô cũng có thể được nghiền thành bột ngô, như vậy có thể giữ được lâu hơn.
Cho nên Sở Thấm lại lên kế hoạch về những việc sắp tới, công việc chính của cô vào mùa đông năm nay chính là chế biến.
Chế biến khoai lang và ngô.

Ngoài miến khoai lang, cô phải phơi khô một ít khoai lang trước mới được.
Chuyện này rất đơn giản, rửa sạch khoai lang, loại bỏ lỗ đen trên da và cho vào nồi để nấu. Sau khi nấu xong thì cắt thành từng miếng và đặt lên cái sàng để hong khô.
Hong khô cũng được, phơi khô thì tốt hơn, dù sao Sở Thấm cũng đã chọn những ngày có nắng để phơi hết khoai lang, cuối cùng làm ra được 45 cân khoai lang khô.
Ở nhà có rất nhiều khoai lang, còn sắp phải giết heo nên Sở Thấm có thể ra sức làm khoai lang.
Cô không rành quá trình làm miến khoai lang nên đặc biệt đi hỏi ý kiến thím Sở, sau khi hiểu rõ mới dám bắt đầu làm.
Thật ra cũng đơn giản.
Muốn làm miến khoai lang thì trước tiên phải làm bột khoai lang.
Khoai lang được nghiền thành dung dịch đặc, sau đó đổ vào gạc, sau khi lọc nhiều lần và thu được nước tinh bột sau khi lọc cặn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận