Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 253:

Sở Thấm trừng to mắt: "Nấm ở đâu ra vậy ạ?"
Lúc này trong căng tin đen xì, nhưng Sở Thấm dựa vào khứu giác hơn người ngửi ra được món ăn này nhất định là nấm.
Thím Tú Hoa dọn dẹp lại phòng bếp căng tin, giặt sạch khăn lau bàn rồi treo lên, tươi cười nói: "Là nấm ở thôn Tịnh Thủy, nghe nói nấm ở thôn Tịnh Thủy được trồng rất tốt."
Sở Thấm tự nhủ trong lòng: Xong đời!
Trong lòng đội trưởng Hàn sẽ lại cảm thấy ghen ghét.
Trước đây sân số ở thôn Tịnh Thủy nhiều hơn thôn Cao Thụ, ruộng cũng tốt hơn thôn Cao Thụ, địa hình bằng phẳng hơn thôn Cao Thụ, đấy là còn chưa kể đến nguồn nước. Thôn Cao Thụ phải mất rất nhiều công sức để sửa một con kênh, mà người ta lại có hẳn kênh nước tự nhiên.
Theo lời của kiếp trước, thôn Tịnh Thủy chính là "Bạch phú mỹ gia cảnh tốt đẹp", bây giờ người ta còn có thêm kỹ thuật trồng nấm, vô duyên vô cớ có thêm một khoản thu, đội trưởng Hàn nhất định là chua đến nỗi mất ngủ mấy ngày.
Sở Thấm giật mình, thầm nghĩ mấy ngày nay nhất định phải cách xa đội trưởng Hàn ra.
Đừng nói, nấm này thơm thật đấy.
Xào với tỏi non, nấm vẫn mềm và tươi, khi ăn gần như ngon bằng thịt.
Lúc Sở Thấm về nhà đã ăn cực kỳ vui vẻ.
Cô không quan tâm thôn Tịnh Thủy người ta to lớn hơn thôn Cao Thụ, cô chỉ nghĩ đến nấm.
Cậu út Dương nhất định sẽ có được rất nhiều nấm trồng ở thôn Tịnh Thủy, xem ra ông ấy có thể ăn thường xuyên.
Ăn cơm tối xong, Sở Thấm nhìn củ sen vẫn còn ngâm trong ao nước, phát hiện ra e rằng đêm nay mình phải làm việc thâu đêm suốt sáng.
Thật ra bột củ sen rất dễ làm, Sở Thấm dời một cái bàn ra sân sau, cũng gom tất cả dụng cụ ra sân sau.
Cô treo đèn pin lên mái hiên, sân sau nhất thời đèn đuốc sáng trưng.
Sở Thấm đứng dưới ánh đèn, lấy ra một miếng sắt mài, dùng miếng sắt mài nghiền củ sen đã rửa sạch thành bột.
Miếng sắt mài này là cô rút ra được từ hộp mù, rút được vào mấy tháng trước, vẫn luôn vô dụng treo ở phòng bếp, chủ yếu không tìm được đúng công dụng, bây giờ có thể coi là lần đầu tiên cô sử dụng nó.
Mấy tháng nay cô cũng rút rất nhiều hộp mù, để dành được rất nhiều gạch và mảnh ngói, thậm chí còn bóc được hai túi xi măng.
Điều này làm Sở Thấm có chút muốn làm giường sưởi, mấy tháng này rút hộp mù dường như toàn là gạch, hoàn toàn đủ để làm giường sưởi.
Nhưng... Sở Thấm lại muốn gom gạch xây nhà, tích trữ mấy năm nữa sợ là có thể xây được bốn gian phòng ngay ngắn.
Có điều nếu thật sự không được thì cũng phải làm lò sưởi, nghĩ đến mùa đông năm nay khẳng định là lại rất lạnh.
Chờ sau khi có lò sưởi, khói bốc ra từ ống khói nhà cô vào mùa đông chắc cũng trở nên nổi tiếng.
Năm mươi cân củ sen không tính là ít, Sở Thấm nghiền hai tiếng rưỡi mới nghiền xong hết toàn bộ củ sen.
Nghiền đến nỗi tay của cô cũng suýt nữa nghiền mất một miếng thịt!
Sở Thấm lúc này cũng không dám đi vào cõi thần tiên, vội vàng tập trung chú ý mới có thể mài hết củ sen trong vòng hai tiếng rưỡi.
Mà củ sen như vậy có thể thành bột sao?
Tất nhiên là không được, nghiền xong củ sen còn phải đặt lên cối giã để nghiền nhiều hơn nữa.
Sở Thấm dùng chiếc cối giã thường dùng để nghiền đậu nành, cô dời cối giã, đá và bàn đến sân sau, đá ma sát phát ra âm thanh trong ban đêm yên tĩnh, nhất thời có chút nối liền nhau không ngớt.
May mà âm thanh nhỏ, không sợ nhà họ Hoàng nghe thấy.
Nghiền miếng củ sen gần hai tiếng đồng hồ, cũng đã gần mười giờ rưỡi.
Miếng củ sen nghiền xong là hỗn hợp củ sen đặc, Sở Thấm đổ nước vào trong đó, lọc bã sen qua băng gạc, sau đó chà xát nhiều lần rồi lại đổ nước vào trong bã củ sen.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, Sở Thấm nhận được mấy thùng nước củ sen.
Mà cô không động tới mấy thùng nước sau khi lọc bã củ sen, trực tiếp xách vào nhà chính, để nó lắng lại.
Thế là xong? Tất nhiên là không.
Còn phải lọc tinh bột nữa.
Cách hai giờ lọc một lần, tốt nhất là lọc ba lần.
Nhưng Sở Thấm thật sự không cầm cự được lâu như vậy, nên cứ cách một tiếng rưỡi là cô lại lọc một lần, lọc được hai lần.
Đợi đến lần thứ ba, cô trực tiếp trở về phòng ngủ, nước củ sen lại lắng xuống, tinh bột lắng đọng đến đáy thùng, chỉ chờ mặt trời ngày hôm sau.
Bởi vì trong lòng Sở Thấm ghi nhớ chuyện này nên mới sáng sớm đã rời giường.
Bây giờ ngày nào cô cũng xuống giường rất cẩn thận, sợ dẫm lên khoai lang quý giá của cô.
Dẫm lên là coi như xong, chủ yếu là sợ bản thân mình ngã sấp xuống.
Sở Thấm xỏ dép lên, cẩn thận từng li từng tí đi tới bên cạnh bàn đọc sách, kéo rèm cỏ tranh ra, rồi lại đẩy cửa sổ thủy tinh ra.
Không khí ngoài trời tràn vào trong nhà, Sở Thấm hít sâu một hơi không khí mới mẻ, giang hai cánh tay hoạt động gân cốt một chút.
Cô lại thở ra một hơi thật dài: "Haiz ——"
Cơn buồn ngủ nhất thời biến mất hết, cả người tràn ngập tinh thần gấp trăm lần.
Nhìn về phương xa ngoài cửa sổ, bởi vì tối hôm qua trời đổ một cơn mưa nhỏ, thế nên núi xanh ở đối diện được mây mù bao phủ, tựa như một bức tranh thủy mặc xuất sắc.
Sở Thấm nhìn thấy cảnh đẹp này thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, cô ngân nga ca khúc mình tự sáng tác ra rồi bước ra ngoài phòng ngủ, nhìn mấy thùng nước một chút, thấy nước trong thùng trong suốt đến mức có thể nhìn thấy bột củ sen màu trắng dưới đáy thùng, Sở Thấm hài lòng gật đầu.
Ừm, không tệ, cô muốn nó lắng lại như thế này.
Cô cũng không vội đi rửa mặt, cẩn thận mang thùng nước đến bên cạnh cái ao từng chút một, đổ nước trong thùng vào dòng nước trong rãnh nước, cố gắng đổ thật sạch một chút, đến khi dưới đáy thùng chỉ còn lại một lớp bột củ sen màu trắng.
Sau đó cô lấy mấy cái ki tròn ra, đặt ki tròn lên giá gỗ ở sân trước, lại lấy bột củ sen ẩm ướt từ trong thùng gỗ ra trải đều trong ki tròn phơi nắng.
Cô dùng tận bốn ki tròn, sau khi phơi khô chắc hẳn sẽ có năm cân bột củ sen.
Bột củ sen thế này là coi như đã xong, Sở Thấm vỗ vỗ tay, nghĩ đến chuyện không lâu sau này sẽ có bột củ sen để ăn thì vui vẻ ngay.
Sau khi làm xong và rửa mặt nấu cơm, cô lấy một miếng thịt nạc nặng hai lạng từ trong ba lô không gian ra, cắt thành miếng, dùng rượu gạo xì dầu và tinh bột khoai lang ướp gia vị, bởi vì sau khi nấu xong thì cho vào nồi nấu canh nên đánh hai quả trứng gà ra làm thành canh trứng thịt nạc.
Lại bày chút bánh trứng hành ra, cô tiện thể bày thêm bánh trứng hành cho buổi trưa và buổi tối, sau đó cô phết một ít tương ớt lên bánh trứng hành và ăn cùng với canh trứng thịt nạc, ăn đến nỗi cảm thấy thoải mái.
Hôm nay làm xong bột củ sen nên cô rất vui vẻ, cũng cho Tiểu Bạch một bát canh trứng thịt nạc và hai miếng bánh trứng hành, Tiểu Bạch ăn đến nỗi không thèm ngẩng đầu lên, Sở Thấm gọi thế nào cũng không trả lời lại.
Sau khi cơm nước xong không bao lâu thì bắt đầu làm việc, hôm nay cô vẫn được phân công vào vị trí đào kênh.
Hôm nay Sở Thấm tới sớm, nhìn thấy trong thôn có rất nhiều người lập thành nhóm nhỏ đi từ con đường nhỏ về hướng đập chứa nước.
Trong đó có chú nhỏ của cô, chẳng biết vì sao mà chú Sở ở trong đội ngũ lại cười thoải mái đến vậy, điều này càng khiến Sở Thấm hoài nghi giai đoạn đầu công tác đào đập chứa nước cũng không tính là khó.
Sở Thấm bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi Hoàng Đậu Tử bên cạnh: "Này Hoàng Đậu Tử, họ đào kênh nước là tính điểm công hay là ghi tiền lương?"
Hoàng Đậu Tử vội nói: "Là tính điểm công."
Sở Thấm kinh ngạc, thế mà lại không phải ghi tiền lương.
Hoàng Đậu Tử: "Nghe nói đập chứa nước bên kia cũng có người ghi điểm, chắc vẫn là ghi điểm công trong thôn."
Sở Thấm nghiền ngẫm, Hoàng Đậu Tử thấy cô không nói gì, lại nói: "Thật ra có thể ghi điểm đã rất tốt rồi, tôi nghe nói đào đập chứa nước ở nhiều nơi còn là nghĩa vụ lao động."
Quả thật cũng đúng.
Sở Thấm gật đầu, chỉ là cô hoài nghi đập chứa nước này tu sửa đến giai đoạn sau sợ là cũng trở thành nghĩa vụ lao động.
Sau khi hỏi rõ rồi, cô bắt đầu làm việc, hiện giờ kênh nước từ thôn Cao Thụ đến sông Thượng Khê dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của đám người Sở Thấm, rốt cuộc cũng đào được hai phần ba lộ trình, sắp thẳng tiến đến một phần ba cuối cùng.
Tốc độ này không tệ, đoàn đội thôn Trường Hòa và bí thư chi bộ thôn đều kinh ngạc, cố ý chạy tới xem, xem thử xem bọn họ lúc trước đào có đúng cách hay không, có phải là lừa người hay không.
Kết quả là không, kênh đào cực kỳ phù hợp với quy cách.
Cuối cùng chính là đám người Sở Thấm được khen ngợi, tuy rằng khen ngợi cũng không có tác dụng gì.
Ngoài việc đào kênh, trong thôn còn có các loại cây trồng khác cần phải thu hoạch.
Ví dụ như ngô. Năm nay trồng ngô nhiều hơn năm ngoái một chút, phát triển cũng tốt hơn năm ngoái.
Quan trọng hơn là trên ruộng ngô còn có đậu nành, khoảng thời gian trước đã thu hoạch đậu nành rồi, đội trưởng Hàn nói mấy ngày nữa sẽ phát đậu nành sớm, Sở Thấm nhớ lại đậu hũ ủ cho Nguyên Tiêu năm nay, trong miệng không khỏi bài tiết nước miếng.
Còn lại trong thôn chính là khoai lang.
Chỉ là những việc này Sở Thấm không cần làm, cho nên cũng không biết năm nay mỗi mẫu sẽ sản xuất bao nhiêu khoai lang.
Tóm lại là bận rộn một năm, mùa thu hoạch tới luôn làm cho người ta vui sướng vài phần.
Làm việc liên tục một tuần, trong thôn được nghỉ ngơi nửa ngày.
Sở Thấm thừa dịp nửa ngày này đưa táo cho thím Sở và cậu út Dương, bảo cậu út Dương tiện thể mang một phần táo cho dì Dương.
Cậu út Dương vẫn thường xuyên đến xã Lạc Thủy chơi, dù sao táo này cũng bền nên cũng không sốt ruột, chờ lúc nào ông ấy đến xã Lạc Thủy thì thuận tay mang đi là được.
Táo nhà cô hấp dẫn đến nỗi thím Sở thật sự không thể tự lừa mình dối người mà cho rằng mắt bị mù.
Thím Sở nhìn tám quả táo lớn trong tay, đặt chúng lên bàn rồi kéo Sở Thấm vào trong nhà chính, cẩn thận nhìn thoáng qua ngoài cửa rồi cau mày thấp giọng nói: "Sở Thấm, cháu nói thật với thím, có phải cháu ngấm ngầm đi làm cái gì mà đầu cơ trục lợi buôn đi bán lại không?"
Sở Thấm: "..."
Chờ chút, sao thím Sở lại nghĩ đến mức độ này.
Sở Thấm cô có bản lĩnh đó à?
Thím Sở cảm thấy Sở Thấm có, nhìn thấy nét mặt sửng sốt của Sở Thấm trái lại còn cảm thấy mình đã phá thủng bí mật của Sở Thấm, khiến Sở Thấm nhất thời vẫn chưa lấy lại được tinh thần trong thoáng chốc.
"Không phải đâu thím Sở, cháu làm gì mà..."
Sở Thấm sốt ruột giải thích.
Thím Sở lập tức cắt ngang cô, lộ ra vẻ mặt "Thím hiểu hết, cháu đừng tiếp tục giải thích", nói: "Có một số chuyện không thể làm thì đừng làm, một số đường không thể giẫm thì đừng giẫm. Suốt khoảng thời gian qua, cháu không nói thím cũng hiểu được, táo này của cháu chắc chắn không phải là lên núi đào đâu nhỉ?"
Sở Thấm sửng sốt thêm lần nữa.
Đối diện với nét mặt cứng lại của thím Sở, nói chắc như đinh đóng cột, đột nhiên Sở Thấm có chút buồn cười.
Khóe miệng cô hơi cong, gật đầu với thím Sở: "Đúng vậy, cây táo này không phải đào trên núi."
Thím Sở nhướng mày: "Thím biết ngay mà! Trong thôn làm gì có cây táo nào tốt như thế, mặc dù thím không chăm sóc cây ăn quả nhưng rốt cuộc cũng là người giao tiếp với hoa màu nửa đời người, làm sao không biết loại cây táo chất lượng thế này cần mấy đời giống cây mới chậm rãi gây trồng ra được chứ."
Trong lòng Sở Thấm thầm than: Quả nhiên! Xem ra về sau cô phải cẩn thận hơn chút nữa, không thể coi thường bất kỳ người nào thông qua hệ thống.
Thím Sở phất tay: "Được rồi, trong lòng cháu có ý tưởng riêng cho mình, thím cũng không nhiều lời, không phải cháu muốn đến nhà cậu út sao? Có một nông trường rất gần với thôn Cao Thụ chúng ta, thím thấy cháu lớn gan như vậy, còn lớn hơn cả hổ sói, tìm thời gian đi xem xét xung quanh nông trường để ép gan lại một chút mới được."
Gương mặt Sở Thấm lộ ra vẻ do dự xoắn xuýt, nhưng thật ra trong lòng đang thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra thím Sở chỉ nghi ngờ đầu cơ tích trữ đổi lấy giống cây.
Sở Thấm cười nói: "Vậy cháu đi đây."
Thím Sở gật đầu, nhìn thấy Sở Thấm sắp đi ra ngoài, dường như lại nghĩ tới cái gì đó mà kéo cô lại hỏi: "Cháu có nhiều táo như vậy không, nhiều thì thím lại tìm cháu đổi hai quả, thím đưa cho cha mẹ thím."
Sở Thấm vội nói: "Để cháu cho thím."
Thím Sở ''chậc'' một tiếng nói: "Cứ đổi đi, cháu cho thím thì thím không muốn nữa."
Sở Thấm cũng không tiếp tục từ chối.
Cô hiểu rõ thím Sở, nếu như cô nhất định không đổi thì thím Sở cũng sẽ thật sự không cần nữa.
Sau khi rời khỏi nhà thím Sở, cô vào thôn Tịnh Thủy.
Sở Thấm vẫn đưa cho cậu út Dương tám quả táo to đỏ rực, chuyện này khiến cậu út Dương vô cùng cả kinh.
Cậu út Dương kinh ngạc: "Đây là táo nhà cháu à?"
Sở Thấm "vâng", gật đầu, không nhiều lời.
Cậu út Dương nghi ngờ: "Giống tốt như vậy?"
Mặt mũi Sở Thấm tràn ngập vẻ vô tội: "Cháu đâu biết đâu, bản thân nó tự phát triển rồi thưởng thành như thế."
Dù sao cô cũng là lợn chết không sợ bỏng nước sôi, cho dù có tra hỏi thế nào thì cũng không thể nhận được một đáp án khẳng định từ trong miệng của cô.
Cậu út Dương thấy vậy thì không hỏi thêm nữa.
Trực giác của ông ấy mách bảo còn có chuyện ẩn giấu bên trong, nhưng trò mèo này ông ấy còn phải vội giúp cô che giấu cho thật tốt.
Thế là thở dài, vuốt vuốt mái tóc cau mày nói: "Cậu cũng không biết cháu lấy được cây ăn quả này ở đâu, chỉ là sau này nếu có ai hỏi cháu về chuyện cây ăn quả thì cháu cứ thoái thác nói là cậu tìm giúp cháu, có chuyện gì thì bảo người ta đến hỏi cậu là được, cháu nhớ kỹ là cháu không biết gì cả."
Nói xong còn nở một nụ cười xán lạn.
Cậu út Dương cảm thấy kinh ngạc với độ trở mặt của cô, trừng to mắt khó mà tin nổi nói: "Chẳng lẽ cháu đợi cậu nói những lời này để ụp nồi lên trên người cậu đấy à?"
Sở Thấm cười tủm tỉm, nịnh nọt nói: "Làm sao có thể chứ, cháu là loại người như vậy sao?"
Trong lòng cậu út Dương tự nhủ: Cháu chính là loại người này!
Nhưng ông ấy dám khiêng cái nồi này, may mà bạn bè của ông ấy rộng, có cả bạn bè trời Nam biển Bắc, không sợ không nói ra được gốc của cây táo này.
Sở Thấm cực kỳ hài lòng, nghĩ đến việc tặng thêm một số quà cho gia đình cậu út trong dịp lễ tết để cảm ơn cậu út Dương đã cõng nồi thay cho cô.
Cô để lại phần táo muốn tặng cho dì Dương ở chỗ cậu út, kính nhờ cậu út có rảnh thì đến xã Lạc Thủy để đưa.
Hôm nay Sở Thấm thật sự không có thời gian, lát nữa sợ là còn phải tăng thêm tốc độ chạy về nhà để thu dọn ít đồ đạc.
Cậu út Dương gật đầu, dúi nửa túi nấm tươi cho Sở Thấm, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, cầm lấy ăn đi, cái này là cậu phát hiện ra ở trên núi."
Sở Thấm: "..."
Cái rắm, nhất định là trồng lén.
Cô đã từng làm chuyện này rồi, cô hiểu được!
Thật ra đúng là cậu út Dương lén phát hiện được, có điều chút ''lén lút" này còn xen lẫn một chút trình độ.
Thôn Tịnh Thủy trồng nấm, một số người cũng tìm mấy khúc gỗ đặt ở nhà để trồng.
Nhưng làm sao thứ này lại có thể dễ dàng trồng được như vậy, cậu út Dương sống chết trồng thế nào cũng không thể trồng được, tức giận đến nỗi ném mấy mảnh gỗ về lại núi.
Ông ấy chỉ muốn xem liệu nấm có thể mọc trên gỗ nếu đặt trên núi hay không, câu trả lời là: có.
Cậu út Dương xem như đã phục rồi, tỉ mỉ chăm sóc trong nhà thì không chịu lớn, tùy tiện ném ra nơi hoang dã thì trưởng thành rất tốt.
Cụm này đến cụm khác, chúng phát triển trông cực kỳ tươi tốt.
Trong quá trình hái nấm, ông ấy còn phát hiện nấm mối mọc hoang, không thể không nói thôn Tịnh Thủy này có cả một thung lũng thích hợp cho nấm mọc hoang phát triển, tóm lại là cậu út Dương mới hái ngày hôm qua, coi như tươi mới, hôm nay trực tiếp nhét một nửa cho Sở Thấm.
Còn lặng lẽ dặn dò: "Lúc cháu về nhà nổ súng thì nhỏ lại một chút, đừng khiến người ta chú ý."
Sở Thấm làm sao có thể không biết, nhưng vẫn thừa nhận tình cảm của cậu út Dương, nói tiếng cám ơn xong thì đạp xe đạp về nhà.
Trong nhà.
Khoai lang trong phòng ngủ đã phơi khô, khoai lang này là hai củ khoai lang phát triển trong nhà, Sở Thấm vừa về đến nhà là chuyển mấy củ khoai lang chướng mắt này đến hầm chứa đồ.
Tối hôm trước cô mới mở một kho lúa dự trữ khoai lang, vừa vặn thích hợp để trữ khoai lang mới của năm nay.
Về phần khoai lang trồng trong núi, cô cũng đem ra phơi, buổi tối phơi trong nhà, bình thường lúc ra ngoài làm việc cũng phơi bên trong nhà chính, làm xong rồi thì cô về thu dọn trả lại không gian, sợ có người tới cửa tìm cô thì nhìn thấy khoai lang.
Thỉnh thoảng cũng phơi khô khoai lang.
Sở Thấm nghĩ ngày nào đó có thời gian thì sẽ bắt đầu làm khoai lang khô và khoai lang cắt lát để có thể bảo quản được lâu hơn.
Thật ra thì tốt nhất là cất giữ trong không gian, haiz!
Cô phải suy nghĩ một chút, cất giữ khoai lang trong không gian, hay là cất giữ trứng gà?
Thật khó xử, đây là vấn đề khó xử nhất Sở Thấm gặp phải trong năm nay.
Thật ra nói tới nói lui, nếu có nhiều ba lô không gian thì hết thảy đều có thể giải quyết được, nhưng rõ ràng chuyện này không có khả năng.
Cố định chết ba cái, có thể thấy được hệ thống trò chơi keo kiệt cỡ nào.
Nhưng mà cô không ngờ rằng ba lô mới mà cô ngày đêm mong nhớ rất nhanh đã tới.
Khoai lang thu dọn xuống hầm, trong nhà trong nháy mắt sạch sẽ hơn rất nhiều. Sở Thấm lấy xẻng và chổi quét bùn đất trên mặt đất trong phòng, sau đó lại bỏ đậu nành được phát mấy ngày trước vào trong vại gốm, có tổng cộng 22 cân đậu nành, trong đó có 15 cân là cô được chia, mà bảy cân còn lại là cô dùng mật ong và trứng gà tìm người trong thôn để đổi.
Mật ong lần đầu tiên cô tìm được vẫn còn chưa dùng hết, nhưng cũng gần như là đủ bởi vì Sở Thấm làm vài bình mật ong hoa quế tương.
Sở Thấm chuẩn bị sang năm lại lên núi tìm tổ ong, mà mùa xuân là mùa tốt để thu mật ong.
Chắc hẳn mùa xuân sang năm, dấu hiệu thiên tai còn chưa nghiêm trọng lắm.
Cô đặt bình gốm đựng đậu nành bên cạnh bình rượu, hiện giờ các góc tường phòng ngủ của cô cạnh tủ quần áo và bức tường cạnh cửa phòng ngủ chất đầy những chiếc lọ có kích cỡ to nhỏ khác nhau, một số đóng đinh lên miệng bình rồi treo lên, hoặc là làm một tấm ván gỗ nhỏ rồi để đồ vào.
Ừm, Sở Thấm là một con ma men, cô thường xuyên uống rượu dương mai, khiến rượu dương mai không còn lại bao nhiêu, sợ là sang năm còn phải làm lại.
Sau đó là nửa hộp đậu xanh nhỏ, ước chừng chỉ có hai cân, Sở Thấm thường xuyên nấu chè đậu xanh uống, cho nên dùng hết rất nhanh.
Cùng với hai bình mật ong hoa quế nhỏ, hai bình mật ong nhỏ, một bình muối ăn, là loại có thể ăn hai năm. Hai bình xì dầu.
Hai bình xì dầu này là xì dầu mới, vẫn là do dì cô ủ trong năm nay, lúc ấy nhờ người đưa cho cô, dì Dương lúc ấy còn cho cô cả một bình tương lớn, nhưng Sở Thấm vẫn không ăn.
Xì dầu cũ đã ăn hết, chỉ còn lại nửa bình trong bếp.
Còn có hai cân dầu vừng, cũng được bỏ vào trong bình giống như vậy. Sở Thấm không ăn cái này, mà bên trên dầu vừng còn treo một cái túi, bên trong đựng một cân rưỡi hạt vừng.
Bình thường Sở Thấm làm bánh ga-tô mới dùng đến dầu vừng, mỗi lần đều dùng đũa nhỏ hai giọt, dựa vào cách dùng này của cô thì có dùng mười năm cũng dùng không hết.
Mà hạt vừng thì còn hơn vậy nữa, cô không động đến nó chút nào, Sở Tần đang nghĩ đến việc làm một ít bánh mè để ăn trong dịp Tết Nguyên đán năm nay.
Ngoài ra, còn có một hộp ớt băm, một bình tương ớt, một hộp trứng vịt muối.
À, trứng vịt là dùng trứng gà để đổi được, chỉ là Sở Thấm ướp hình như có chút thất bại, ăn vào có hương vị là lạ, có mùi chân thối, Sở Thấm quyết định tiếp thu lời khuyên bảo để hôm nào tiếp tục ướp.
Còn có năm cân gạo nếp, hai cân đường đỏ, 15 cân miến khoai lang cùng với năm cân hai lượng bột củ sen vừa làm xong mấy ngày trước.
Còn có trứng gà, trứng gà tròn đầy hai giỏ trúc lớn, về phần có bao nhiêu thì cô không đếm nữa.
Cuối cùng chính là thịt trong không gian, thịt gà bảy con không nhúc nhích, cũng chưa kịp tìm thời gian để ăn lòng gà, đều đặt chung một nơi.
Thịt heo rải rác cộng lại tổng cộng có gần hai trăm cân, nếu tính luôn cả nội tạng heo thì phải vượt quá hơn hai trăm cân một chút.
Ngưng thần nhìn về phía không gian, Sở Thấm quyết định hôm nay hầm canh tim heo uống. Vừa vặn nhà cô còn có một nắm hạt sen khô, cũng không biết đã để lại lúc nào, vì để ngăn ngừa vi trùng sinh trưởng nên cô đem tim heo đi ninh nhừ.
Còn lại không còn gì, những thứ khác đều là những thứ vụn vặt, ví dụ như măng tây khô nấm hương khô còn có cẩu kỷ khô và các loại thảo dược phơi khô, vỏ quế lá hương và các loại nguyên liệu lớn, đều treo ở trên tường.
Mỡ lợn, đường trắng và hạt dưa đang đặt trong tủ chén, một hộp bánh bích quy bằng sắt của Sở Thấm cũng ở bên trong, trong tủ chén còn có bốn quả quýt do bí thư chi bộ thôn nhét cho cô hai ngày trước.
Bởi vì nhà cô không có quýt nên Sở Thấm không nỡ ăn.
Tối nào ăn cơm và tắm rửa xong cũng phải nhất định ngồi ở trong sân vừa ngắm trăng, hóng gió đêm thu vừa chậm rãi bóc ra ăn, đây mới là một loại hưởng thụ.
Về phần mì gạo, ngoại trừ ở trong hầm thì là ở trong vại gạo.
Gạo trong vại còn khoảng 20 cân, mì có 8 cân.
Trong hầm là lúa, có 88 cân lúa, hai quả bí đỏ to, có thể ăn khoảng sáu bữa. Sở Thấm không dám tùy tiện ăn cũng là bởi vì bí đỏ quá lớn, cô sợ bổ ra ăn không hết rồi lại hỏng.
Mà những củ khoai lang mới thu hoạch kia, tổng cộng có hơn 1600 cân.
Thật khiến người ta kinh ngạc! Cái này phải đủ cho cô ăn bao lâu chứ.
Không tính không biết, tính rồi thì giật nảy mình, Sở Thấm ghi chép lại toàn bộ vật tư vào sổ tay, nhìn từng dãy số liệu... Cô sâu sắc nhận ra nhà mình giàu có cỡ nào.
Nhìn kìa! Ai cũng nói cô nhổ hết lông chim nhạn bay qua, cái gì tốt xấu đều nhét hết vào trong nhà.
Nhưng mà! Hiện tại của cải trong nhà ai có thể so sánh được với cô? Không ai có thể so sánh được!
Có thể thấy người khác nói người khác, còn mình làm chính mình mới là lựa chọn chính xác nhất. Trong mắt cô, lợi ích thực tế có giá trị hơn nhiều so với mặt mũi.
Sở Thấm vô cùng mừng rỡ, nhưng sau khi vui mừng khôn xiết, cô lại muốn rơi những giọt nước mắt cay đắng cho chính mình, cô nghĩ lại năm đó... À, thì là năm trước, cũng vào khoảng lúc này, cô vẫn còn là một người có của cải ít ỏi, túi tiền trống trơn, tiêu xài cái gì cũng phải chắt chiu từng li từng tí, ăn uống cũng phải lập kế hoạch kĩ càng, sợ mình sẽ trở thành người nghèo khổ chết đói vào ngày nào đó.
Sau khi thống kê toàn bộ xong, bỗng nhiên Sở Thấm trở nên hào phóng, nhịn không được mà chưng cho mình một nồi cơm trắng.
Cô cũng là người có thể tùy tiện ăn cơm trắng, hoàn toàn không thấy đau lòng.
Lại xào chút măng tây khô, hầm nồi canh tim heo, xuất sắc đến mức Sở Thấm hoàn toàn không muốn ăn những món ăn ở căng tin nữa.
Cô dám nói người người nhà nhà xung quanh mười dặm này không có ai nuôi chó giống như cô nuôi.
Tiểu Bạch "Gâu gâu" hai tiếng, dùng tay đẩy đẩy bát cơm tỏ vẻ còn muốn.
Sở Thấm đen mặt: "Hết rồi!''
Quá đáng quá, cô còn không dám ăn quá no.
Nói xong bèn đứng dậy rửa chén.
Cơm nước rửa bát xong xuôi vẫn chưa tới mười hai giờ.
Dựa theo tháng mà nói, lúc này đã bước vào mùa đông, nhưng thôn Cao Thụ hiển nhiên sẽ phải đợi đến cuối tháng mười một mới cảm nhận được cái lạnh rõ rệt. Đợi đến tháng mười hai mới có thể cảm nhận được cơn lạnh buốt như dao cắt trong gió.
Nhưng xét về mặt nhiệt độ thì tháng mười một vẫn còn là đầu tháng mười một, ánh mặt trời khá ấm áp, rất có cảm giác cuối thu thoải mái.
Nắng gắt cuối thu biến mất, trời đông giá rét chưa tới.
Khoảng thời gian này giống như ngày xuân, không nóng không lạnh, là mùa thoải mái vui sướng nhất.
Rất nhiều gia đình đều lấy hoa quả khô trong nhà ra phơi nắng, còn phải phơi chăn cho mùa đông.
Bởi vì sau khoảng thời gian này nắng sẽ không còn gay gắt như vậy nữa, phải phơi nắng càng sớm càng tốt.
Cô cũng bắt đầu phơi nắng, giữa trưa treo chăn dày trên cột trúc trước sân, dùng gậy gỗ sạch sẽ hung hăng đánh bông gòn một chút.
Làm xong việc này, bắt tay vào việc khác.
Sở Thấm chuyển gạch ra sân trước, rốt cuộc hôm nay cũng có thời gian rảnh rỗi để xây lò sấy.
Lúc trước cô vẫn luôn do dự nên làm giường sưởi, hay nên làm lò sưởi trong tường?
Nếu làm giường sưởi thì không cần thiết làm lò sấy khô nữa, bởi vì gạch tích góp từng tí một khẳng định không đủ.
Nhưng làm lò sưởi là chuyện đương nhiên, lò sấy khô rất hữu dụng, vốn dĩ cô muốn dùng vạc gốm để chế tạo nhưng lại phát hiện nó không thành công.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ vẫn nên làm lò sưởi, dù sao nơi này cũng không lạnh đến mức nhất định phải đặt giường sưởi.
Sở Thấm bắt đầu xuống tay với tấm gạch, lấy hết công cụ cần dùng ra, vẽ xong bản vẽ, sau đó nên đo đạc thì đo đạc, nên kiểm kê viên gạch thì kiểm kê viên gạch.
So với những gia đình khác, công cụ trong nhà Sở Thấm vô cùng đầy đủ, trái lại cũng không kém thợ hồ bình thường là bao.
Thậm chí cô còn nghĩ đến việc đảm nhận một số công việc thợ mộc hoặc thợ hồ để giết thời gian khi không có việc gì làm trong mùa đông, đồng thời kiếm thêm chút thu nhập, phải biết rằng làm thợ hồ và thợ mộc cũng kiếm được không ít tiền.
Đáng tiếc năm nay khả năng cao phải đi đào đập chứa nước, Sở Thấm có chút nghẹn lòng.
Cô nghĩ sau này chắc mình phải lấy lông thỏ ra, làm mấy đôi găng tay lông thỏ trước và miếng đệm đầu gối bằng lông thỏ.
Sở Thấm luôn có thói quen phòng ngừa chu đáo, suy nghĩ lang thang thì cũng không biết sẽ nghĩ đến đâu.
Lấy lại tinh thần, tiếp tục kiểm kê.
"Ước chừng phải dùng đến 150 viên gạch." Sở Thấm lẩm bẩm. Đồng thời còn phải dùng đến đá nhỏ, nhưng đá thì dễ kiếm, bờ sông trước cửa nhà có rất nhiều.
Sau khi suy nghĩ một phen, Sở Thấm lại chuyển đồ đạc ra sân sau. Vốn dĩ đã chọn vị trí đặt lò sấy khô là ở sân trước, thế nhưng mua thêm đồ sân trước thì sẽ quá chật chội, Sở Thấm có chứng OCD rất nhỏ, sân trước sân sau không thể chênh lệch quá nhiều.
Đặt lò sấy ở sân sau gần đình, Sở Thấm cầm cuốc đào đất rồi bắt đầu xây.
Cô đã từng xây qua thứ này, vật liệu năm đó còn không đầy đủ như thế này mà cô còn xây được, chẳng lẽ hiện tại lại thất bại?
Ừm, đương nhiên là sẽ không thất bại rồi!
Chỉ thấy Sở Thấm trải gạch đá trên mặt đất, cô xài xi măng cũng không hề keo kiệt, nên dùng thì sẽ dùng.
Tạo một miệng lửa ở tầng cuối cùng, ở giữa lỗ chính là chỗ để đặt thứ cần sấy khô.
Loại hình này giống như một cái nồi sắt úp ngược, là cái nồi sắt úp ngược trên bàn.
Một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc rung động, cuốn vài phiến lá rụng lên, bay múa trên mặt đất.
Sở Thấm bỗng nhiên hoài nghi chỉ sợ cái lò sấy này của cô sẽ biến thành lò nướng… Cái tát vào mặt tới vừa nhanh vừa vội, vang lên bốp bốp, Sở Thấm gãi đầu, có chút ngoài ý muốn.
Vậy một lò có thể dùng cho hai mục đích được không?
Hết cách rồi, gạch của cô đều đã trộn với xi măng, chẳng lẽ còn có thể lật đổ lại sao?
Sở Thấm ngây người nửa ngày, quyết định chờ lò khô rồi thử xem, trong nhà vừa vặn có nấm tươi cậu út Dương cho.
Được, cứ như vậy đi.
Sở Thấm có chút xấu hổ, ném dụng cụ sang một bên, rửa tay chạy đi bắt đầu làm việc.
Thế nhưng nấm tươi của cô đã ăn hết rồi, thật sự đừng nói, mùi vị đó ngon đến mức Sở Thấm cũng không nỡ chừa lại làm thí nghiệm.
Nấm mối xào với thịt ăn, kết hợp với ớt xanh ớt đỏ trồng trong vườn rau, màu sắc vừa nhìn đã thấy hấp dẫn.
Nấm hương thì xào, cô thích mùi vị của nấm xào.
Sở Thấm trực tiếp dùng đồ ăn để thí nghiệm, vì vậy cô đốt lò lửa, đợi đến khi không tới gần bếp lò cũng cảm nhận được sức nóng thì đến giảm độ nóng xuống.
Tắt lửa trong bếp và đặt thức ăn vào chỗ nướng. Sau đó đóng chặt cửa gỗ lại, chờ bên trong sấy khô.
Sở Thấm xách ghế ra ngồi ở trước lò nướng, chống má chậm rãi chờ đợi.
Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, Sở Thấm mở cửa gỗ ra, dùng kẹp trúc gắp lá rau bên trong ra.
Ngay khi kẹp trúc vừa kẹp lấy lá rau, Sở Thấm đã biết ngay!
Đúng vậy, thành công rồi, bởi vì lá rau rõ ràng có chút xốp giòn, đây là nguyên nhân của việc nướng quá mức, xem ra về sau cô còn phải nhiều luyện tập hơn chút nữa.
Nhưng dù có thế nào, có thể sấy khô là được.
Sở Thấm nhất thời vui vẻ ra mặt, lật trái lật phải xem lá rau kia.
Ha! Lấy ngựa chết làm ngựa sống cũng coi như thành công.

Có lò nướng rồi, Sở Thấm vội vàng nóng lòng muốn lên núi tìm xem ở ranh giới thôn Cao Thụ bọn họ có nấm mốc hay không.
Quả nhiên đội trưởng Hàn ăn giấm với gì đó đến nỗi mặt ủ rũ xuống mấy ngày, Sở Thấm và những người trẻ tuổi nhìn thấy ông ấy thì bỏ chạy.
May mắn trong khoảng thời gian này ông ấy phải chạy đi hai đầu đập chứa nước của công xã, đồng thời cũng có hai đội thôn dự định vào thăm xét đại đội thôn Cao Thụ, căn bản là không có thời gian ở trong thôn buồn bực tức giận.
Bước vào tháng mười một, nhiệt độ tựa như giảm thẳng xuống.
Sở Thấm lén lút lên núi vào sáng sớm, tốt xấu gì cô cũng biết nếu như bị vây quanh ở trong núi vào mùa này thì sẽ không chết đói nhưng sẽ dễ dàng bị đông lạnh rồi đổ bệnh, cho nên không ai dám lên đỉnh Thanh Tuyền, chỉ dám dạo chơi ở sau núi.
Lúc cô đi dạo cũng không nhàn rỗi, liên tục chặt vài cây gỗ, quyết định mang về nhà phơi nắng, bổ sung phần đã dùng hết kia.
Sở Thấm nghĩ năm nay trong nhà phải chuẩn bị nhiều củi lửa một chút.
Một là có lò nướng, hai là có lò sưởi, ba là sắp xây lò sưởi trong tường, tóm lại mỗi một loại đều phải dùng đến củi lửa.
Hướng đi vào trong núi càng lúc càng sâu, Sở Thấm chặt đốn cây cũng càng lúc càng "điên cuồng ngang ngược".
Đến đây rồi, cô không còn sợ bị người nghe thấy nữa, lúc này hẳn là sẽ không có ai lên núi, cũng sẽ không có ai vào sâu như vậy, Sở Thấm chặt xong một thân cây, thì bỏ một thân cây vào trong ba lô không gian của mình.
Sau khi chặt 28 cái cây, Sở Thấm mới ngừng lại.
Đi tới một chỗ tương đối ẩm ướt, đây là nơi mà cô chưa từng tới bao giờ, mới vừa đến, cô liền ngẩn người.
Tại sao ngẩn người?
Không nhìn thấy nấm, nhưng nhìn thấy mộc nhĩ.
Sở Thấm trừng to mắt: "Ôi vãi, cái này là xoay chuyển tình thế à."
Mộc Nhĩ cũng được, cô không hề kén chọn. Thậm chí mộc nhĩ cũng không cần sấy khô, phơi nắng là được rồi.
Món này ăn cũng ngon, bình thường chỉ cầm lên một nắm nhỏ, bỏ vào trong nước ngâm là có thể ngâm ra mộc nhĩ thật lớn.
Xào mộc nhĩ ăn trong ngày đông cũng không tệ, chỉ cần Sở Thấm có thể xào là sẽ cảm thấy được, cô không cần phải nghĩ đến món phụ. Hơn nữa, mộc nhĩ có vị giòn mềm, cô thích mộc nhĩ hơn so với nấm khô.
Sở Thấm mừng rỡ sắp nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy qua, chạy đến bên cạnh một gốc cây hòe mục nát, bắt đầu hái mộc nhĩ trên cây hòe.
Cô cũng thấy may mắn vì hôm nay mình đã vác giỏ trúc đến, lần này mặc kệ có đi làm muộn hay không, tóm lại là sau khi hái mộc nhĩ ở nơi này xong rồi thì cô mới rời đi.
Vội vàng xuống núi, chạy về nhà.
Sở Thấm đặt mộc nhĩ lên bàn chính, nghiêm khắc chỉ vào giỏ trúc nói với Tiểu Bạch: "Không được đụng vào cái này, đụng thì đánh."
Tiểu Bạch điên cuồng vẫy đuôi.
Sở Thấm cũng mặc kệ nó có hiểu hay không, tóm lại lúc ra cửa thuận tiện đóng cửa nhà chính lại, chỉ sợ Tiểu Bạch sẽ làm hại mộc nhĩ của cô.
Hôm nay có khởi đầu tốt đẹp, cô cực kỳ vui vẻ ra cửa, Sở Thấm lại bị kéo đi đào kênh.
Đội trưởng Hàn tăng thêm người cho tổ của cô, bày ra dáng vẻ con kênh này không được đào thông từ thôn Cao Thụ đến đoạn sông Thượng Khê thì thề sẽ không đón năm mới.
Sở Thấm có thể làm sao bây giờ?
Toàn bộ tổ người bày ra vẻ mặt đau khổ, sau đó lại nhìn nhìn Sở Thấm vừa cau mày nói "Làm phiền rồi" vừa cầm cuốc vung mạnh.
Thật sự rất khó để đào sâu, tiếp tục hát vang đi về phía trước.
Người phía sau ngoại trừ ăn bụi thì chính là ăn đất.
Điều này nghĩa từ nay về sau, thôn Cao Thụ không chỉ có hai ba dòng suối nhỏ, mà còn đại biểu cho con sông lớn nhất của thôn Cao Thụ và toàn bộ công xã Dương Tử Câu được nối liền, bước vào hàng ngũ thôn xóm có nguồn nước sung túc.
Đội trưởng Hàn và thư ký thôn cười đến nỗi trên mặt thêm nhiều nếp nhăn tự nhiên, Sở Thấm nhìn thôi cũng cảm thấy đau mặt.
Thật ra công lao phần nhiều thuộc về công cụ mượn từ hồ chứa nước, nửa khúc sau cực kỳ khó đào, đặc biệt là đá có kích cỡ không đồng đều bị chôn sâu dưới đất khiến độ tiến triển bị dừng lại nhiều lần.
Cho tới khi công cụ đào hồ chứa nước được đưa tới, còn bên hồ chứa nước tạm thời chưa cần dùng đến những công cụ này, đội trưởng Hàn lại đưa hai mươi người từ trong thôn đi công tác ở hồ chứa nước, sau đó thuận lợi mượn một bộ công cụ.
Sau khi có công cụ, giải quyết cục đá lớn suông sẻ. Với lại mấy người Sở Thấm trời lạnh thì đất sẽ đóng băng nên đào đất cả ngày lẫn đêm, thức khuya mỗi ngày, chỉ ngủ sáu tiếng một ngày.
E rằng đây là thời gian mệt mỏi nhất kể từ khi Sở Thấm xuyên qua.
Cô mệt đến nỗi mỗi ngày về nhà tắm rửa rồi cho gà ăn xong là nằm xuống ngủ, ngủ như chết, e là dù đất có rung núi có chuyển ở bên ngoài thì cũng không dậy nổi.
Cũng không bật lửa mỗi ngày, trừ khi nấu trứng gà và nấu khoai lang.
Hàng ngày cô đều phải nấu mười cái trứng gà và mười cái khoai lang, nếu không đồ ăn ở căn tin không thể chống đỡ được công tác ở cường độ cao như vậy.
Tất nhiên, không phải những lời nói bánh vẽ của đội trưởng Hàn có thể khiến Sở Thấm phấn đấu như thế.
Mà là cô bị cám dỗ bởi việc có gấp đôi công điểm trong khoảng thời gian này.
Đội trưởng Hàn nói rồi, nói là ca ngày và ca đêm sẽ có gấp đôi công điểm trong khoảng thời gian này nên nhóm này của họ mới đào thông kênh nước trước cuối tháng mười một.
Quả nhiên, bánh vẽ vô dụng, bánh thật mới vĩnh viễn là động lực để tiến tới.
Cuộc sống này liên tục suốt mười ngày, Sở Thấm và bốn mươi hai người của tổ khác nhận được gấp đôi công điểm của mười ngày ròng rã.
Nhận xong là bước vào cuối tuần của tháng mười một, thời tiết chợt giảm nhiệt, như thể chỉ trong một đêm đã giảm xuống vài độ.
Sáng sớm hôm đó, đội trưởng Hàn cho nghỉ một ngày.
Hiếm thấy Sở Thấm ngủ đến tám giờ sáng mới tỉnh, nếu không phải do Tiểu Bạch cứ gọi cô mãi thì chắc cô sẽ ngủ luôn tới chín giờ.
Phòng tờ mờ sáng, sau khi rời giường, vén rèm đẩy ra cửa sổ, lập tức phòng sáng sửa hơn.
Gió lạnh ập vào mặt, dường như trong gió mang theo những cây kim băng rất nhỏ, Sở Thấm lập tức tỉnh táo.
Cô vươn tay cảm nhận nhiệt độ ở bên ngoài, rồi hà hơi, thấy hơi hà ra từ từ chuyển sang màu trắng, cô hiểu ngay cần phải làm lò sưởi trong tường từ sớm.
Làm sớm thì tận hưởng sớm chứ sao, năm nay vẫn là mùa đông lạnh giá.
Bởi vì không cần làm công nên Sở Thấm có thời gian làm bữa sáng phong phú cho bản thân.
Làm món gạo nếp xíu mại, cách làm này nhìn từ trên thực đơn, chỉ là cần dùng tới gạo nếp cho xíu mại, gạo nếp trong nhà không nhiều lắm. Nếu muốn làm bánh dày tiếp thì phải mua thêm gạo nếp sau khi làm xong xíu mại lần này.
Sở Thấm khó khăn cán xong da xíu mại, rồi vất vả nhồi túi gạo nếp vào da xíu mại, sau đó bỏ lồng hấp để hấp.
Cô đã nêm gia vị cho gạo nếp này, còn cho thêm thịt heo và nấm hương vào, mùi hương của thịt heo và nấm hương liên tục toả ra từ lồng hấp khi hấp.
Bụng của Sở Thấm kêu rột rột, cũng may vừa lúc ăn mì lạnh nướng được thưởng từ trò chơi, không thì giờ cô đã thèm tới mức chảy nước miếng.
Gạo nếp không nhiều lắm, muốn làm nhiều xíu mại cũng không được.
Sở Thấm chỉ làm hơn năm mươi cái, nhưng sáng sớm nay cô đã ăn mười mấy cái.
Cũng may thể chất của Sở Thấm cao, dạ dày có sức đề kháng kha khá, bằng không phải bỏ ăn vài ngày mới được.
Gà kêu xầm xì ở trong hàng rào tre, Sở Thấm cơm nước xong thì nhặt trứng gà từ lồng gà và ổ gà.
Bây giờ trong nhà có bốn con gà mái, mỗi ngày cô đều nhặt ba tới bốn quả trứng gà, độ tiến triển tích cóp trứng của Sở Thấm bỗng giảm xuống, nhưng Sở Thấm vẫn khá hài lòng.
Không thể không hài lòng được sao, cả nhà người khác chỉ có năm con gà, còn một mình cô có tới năm con.
Trong nhà Sở Thấm cũng xảy ra ‘di chứng’ sau khi có được nhiều trứng, đó là mỗi khi nhà nào trong thôn muốn mở tiệc rượu mời khách thì họ tới nhà của cô đầu tiên.
Tới làm gì? Tới mua trứng gà chứ gì.
Nói đúng ra là đổi trứng gà bằng lương thực và một ít các loại đồ dùng hàng ngày như chén đũa, điều này khiến Sở Thấm rất hài lòng. Trứng gà nhà cô hơi nhiều, đổi đi cũng không hề đau lòng tí nào.
Nhặt xong trứng gà, bỏ vào sọt tre trong phòng ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận