Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 169:

Sở Thấm chỉ cười ha ha.
Lừa người không thể nói nhiều được, càng nói càng sai nhiều.
Sở Thấm nhặt được hơn 700 cục gạch, nhưng lúc xây chòi đã dùng mất một ít nên bây giờ chỉ có 656 cục.
Sở Thấm suy nghĩ nói: “Nên xây một cái bếp lò hay hai cái bếp lò nhỉ? Chắc chỗ gạch này chỉ đủ xây một cái bếp lò thôi.”
Thím Sở ngạc nhiên: “Chỗ gạch này xây giường sưởi cũng đủ mà không đủ xây hai cái bếp lò sao?”
Thím Sở hắng giọng: “Cháu tưởng xây bếp dễ vậy sao, một cái bếp phải dùng được ba đời, muốn xây tốt thì không dễ đâu.”
Sở Thấm tò mò: “Thế sao cái bếp nhà cháu không dùng được ba đời?”
Thím Sở nói: “Cháu không biết chuyện này, trước đây nhà cháu là nhà của một người họ Khương, nhà người này vừa chuyển đi thì ông nội cháu chạy nạn đến đây, thôn mới đưa căn nhà này cho ông nội cháu, cái bếp lò này không phải ông cháu xây mà là người ta để lại.
Thực ra nhiều năm trôi qua căn nhà đã được sửa sang cả trong lẫn ngoài rồi, chỉ có mỗi cái bếp lò vẫn chưa ai động đến.”
Sở Thấm cuối cùng cũng hiểu hoa ra cái bếp lò cũ kỹ là vì thế.
Thím Sở cảm thán: “Nghe nói năm đó người nhà họ Khương là đại địa chủ của huyện Tân Minh, đối với người ta, thôn Cao Thụ chúng ta chẳng là gì, chỉ là một nơi xó xỉnh thôi. Sau này nói là chia cho mấy đứa con vợ lẽ, trước đây nhà cháu chỉ là nơi ở tạm của người làm thôi.”
Sở Thấm nghi hoặc: “Thế người nhà họ Khương bây giờ ở đâu?”
Thím Sở nói: “Nghe nói là ở nước ngoài, dẫu sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta, cũng không thể để nhà không được. Người ta ở nhà lầu, ăn thịt bò, mấy đời rồi cũng không thấy mặt mũi bọn họ mà.”
Sở Thấm nuốt nước miếng.
Kể ra cũng tiếc, cô xuyên qua lâu thế rồi mà vẫn chưa được ăn thịt bò, muốn ăn quá.
Sở Thấm không nói chuyện này nữa mà hỏi thím Sở: “Thím lại đến đây có chuyện gì thế?”
Thím Sở vỗ đầu rồi nói: “Lần trước thím có thấy cháu làm tủ bát, gần đây cháu có rảnh thì làm tủ quần áo giúp thím với.”
Thực ra bà ấy cũng thấy lạ, sao Sở Thấm lại làm được nghề mộc vậy, quan trọng nhất là làm rất ổn, trông có thể bán được.
Sở Thấm gật đầu: “Đợi cháu xây bếp lò xong thì rảnh hơn.”
Thím Sở yên lặng nói: “Tủ quần áo của thím hơi đặc biệt, cháu làm cách một tầng ra giúp thím.”
Sở Thấm hiểu: “Cháu hiểu rồi.”
Thế này là muốn giấu phiếu tiền, không muốn chú tìm thấy.
Lúc này thím Sở mới yên tâm rời đi.
Trời tối dần, Sở Thấm đếm gạch xong rồi chồng gạch lên góc trái phòng bếp.
Thật ra cô muốn sắp xếp đắp hai cái bếp lò, dẫu sao nếu thường xuyên cho heo ăn cũng cần một cái bếp, không thì lần nào cũng phải lấy nồi của cô để nấu cho heo ăn.
…ừm, không ổn lắm.
Không thể để mình bẩn vậy được.
Nồi sắt thì không có vấn đề gì, trong xã cung ứng có, còn phiếu thì cô có mấy phiếu thịt, không còn cách nào nữa thì cầm phiếu thịt đi đổi phiếu đồ.
Sở Thấm thầm nghĩ có nên rút một cái ra từ hệ thống trò chơi không, dẫu sao cô cũng từng rút nồi sắt nhỏ và ấm sắt, theo quy luật đó, rút được nồi sắt lớn cũng không hẳn là không thể.
Sau khi làm xong, Sở Thấm phủi bụi trên người, tắm rửa giặt giũ xong lên giường nghỉ ngơi.
Lúc này đã là tám rưỡi tối.
Trên tủ đầu giường có một quyển sách hướng dẫn nấu ăn, cửa sổ đóng chặt, ngọn đèn dầu cháy soi sáng.
Sở Thấm nhìn trang hướng dẫn nấu vịt muối, đột nhiên thấy thèm chảy nước miếng.
Vịt muối có mùi vị thế nào nhỉ?
Tiếc là mỗi người chỉ có một cái miệng, không thể ăn hết mọi món ngon trên đời được.
Sở Thấm thổi phù tắt đèn dầu.
Cô định lần sau đến xã cung ứng phải mua nhiều dầu hỏa hơn, tốt nhất là trữ được hai đến ba năm, chỉ là chuyện tìm phiếu thì phải nhờ cậu út, không có đèn dầu, màn đêm dài đằng đẵng rất khó chịu.
Căn phòng chìm vào bóng tối, tối đến mức Sở Thấm mở mắt ra cũng chẳng khác gì đang nhắm mắt.
Cô cắt cỏ tranh khá nhiều, chỗ còn dư lợp thành rèm cửa, rèm cỏ tranh tự nhiên che kín khung cửa sổ, không có ánh trăng nào chiếu xuyên vào được, chẳng trách lại tối.
Trong bóng tối, Sở Thấm đang nghĩ ngày mai nên ăn gì?
Ăn thịt xông khói.
Gà xông khói và vịt muối cũng gần giống với nhau.
Hôm sau.
Sở Thấm làm gà xông khói, vì trời lạnh nên cô làm cả một con, không sợ ăn không hết sẽ bị hỏng.
Sau khi lấy gà xông khói ra cô bỏ vào ngâm nước, lúc rửa mặt mũi, ăn sáng xong là có thể cắt thành từng miếng nhỏ rồi.
Cách làm đơn giản nhất là chưng lên, băm tỏi nhỏ rồi bỏ thêm tiêu xay, thêm chút rượu gạo, món chưng vô cùng đơn giản nhưng mùi vị cực kỳ hảo hạng.
Làm phức tạp hơn một chút thì có thể xào, chỉ là hoa tỏi trong vườn chưa mọc, những cây tỏi hoang quanh nhà cũng đã bị cô ngắt hết nên đành từ bỏ.
Có điều không cần phải chưng ngay bây giờ, Sở Thấm uống nước xong rồi đi làm việc.
Lúc đào xong thì dẫn nước suối trong thôn vào để chảy vào ruộng, sau này tưới nước sẽ thuận tiện hơn, biến ruộng đồng cằn cỗi trong thôn thành một mảnh ruộng có khả năng tưới tiêu tốt.
Sở Thấm thở hồng hộc làm việc, so với những người khác, cô ít khi ngẩng đầu lên, lần nào nhân viên tính điểm trông thấy cô cũng thầm gật đầu, cảm thấy mười điểm công hàng ngày của cô là xứng đáng, không phí nửa điểm nào.
Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn đứng trên sườn núi, cầm bản vẽ nhíu mày nhìn tuyến mương nước trong kế hoạch.
Bí thư chi bộ thôn khẽ nhả khói rồi nói: “Tạm thời ngừng bên thôn phía tây lại đi, đào mấy chỗ quan trọng trước rồi nói sau.”
Hàn Định Quốc do dự: “Nhưng mấy năm trước thôn phía tây mới khai hoang, cần mương nước hơn.”
Bí thư chi bộ thôn lắc đầu: “Không đủ nước.”
Sông trong thôn bọn họ không lớn, thiên hướng suối nhỏ hơn, nguồn nước không dư dả lắm, bỏ được chỗ nào thì bỏ.
Hàn Định Quốc vẫn đang do dự, nhưng ông ấy chợt nhớ lời Sở Thấm từng nói.
Lúc đó ngày nào Sở Thấm cũng tìm ông ấy bảo sửa mương nước, còn cảm thán vận may của thôn kém như thế, nếu dòng nước trong thôn có thể chảy vào sông suối thì chắc mặt thủy lợi sẽ tốt hơn nhiều.
Sông Thượng Khê là dòng chảy chính của xã Dương Tử Câu, chảy quanh co từ trên núi, các nhánh nhỏ chảy qua các vùng trong xã Dương Tử Câu và thôn Tịnh Thủy, cuối cùng tụ lại thành sông Phù Giang ở huyện Tân Minh.
Thậm chí sông Phù Giang còn chảy qua rất nhiều thành phố, là nhánh sống chính trong tỉnh.
Hàn Định Quốc đột nhiên nghĩ nếu thôn có thể thông đường nước với sông Thượng Khê thì tốt biết bao?
Ông ấy vừa nghĩ thế đã không buông được, nếu khơi thông được thì phải đào một mương nước giữa hai dòng sông.
Chuyện này không thể so với việc đào mương nước trong thôn bây giờ, mương nước trong thôn lúc này cũng chỉ nhỏ thôi, còn đào mương nước giữa hai dòng sông là một công trình lớn.
Hàn Định Quốc suy nghĩ rất lâu.

Sau khi xong việc về nhà, Sở Thấm bỏ gà xông khói vào lồng hấp để chưng, sau đó cầm một cái bát to đến nhà ăn lấy cơm.
Nhà ăn nằm bên cạnh sân đập lúa, không xa nhà Sở Thấm lắm, lúc cô đến nhà ăn, bên trong đã có rất nhiều người.
Nhà ăn là nhà tầng trệt có diện tích khá lớn, sau khi vào có thể thấy khoảnh sân đủ để đặt mười cái bàn lớn, nếu cố sắp xếp thêm có thể đủ cho mười hai bàn.
Hai bên nhà ăn là các căn phòng nhỏ, mỗi phòng có thể đặt được khoảng hai cái bàn, người trong thôn ngồi đầy bàn.
Phòng bếp ở đối diện cửa nhà ăn, diện tích khá rộng, giữa phòng còn có một phòng để đồ ăn, lương thực các thứ.
Có điều trong bếp chỉ có một cái bếp lò, trên bếp có hai cái nồi, bên cạnh có mấy cái lò nhỏ để nấu nước.
Sở Thấm bưng bát đến trước phòng bếp lấy cơm, sau đó nhìn liếc qua phía sau, đồ ăn hôm nay cũng không tệ lắm.
Cơm độn thêm rất nhiều khoai lang, khoai lang phải đến sáu phần, cơm được bốn phần.
Đồ ăn là rau cải trắng ngàn năm không đổi, các thím làm trong bếp thương người nên đổi thành muối chua.
Sở Thấm ngửi thấy mùi này lập tức cảm thấy thèm ăn, chỉ muốn ăn với cơm ngay.
Ngoài món đó ra còn có củ cải xào bã rượu.
Nơi này thích lấy bã rượu làm đồ ăn, đồ ăn nấu xong có màu đỏ trông cực kỳ ngon miệng.
Sở Thấm cực kỳ hài lòng, vui vẻ đi lấy cơm, còn bảo thím trong nhà ăn bỏ đồ ăn lên cơm cho cô.
“Cháu định về nhà ăn à?” Người lấy đồ ăn hỏi cô là thím Tú Hoa.
“Vâng, cháu ăn chậm lắm.” Sở Thấm gật đầu.
Thím Tú Hoa biết rõ về cô, cô gái Sở Thấm này thích yên tĩnh.
Bà ấy lấy đồ ăn cho Sở Thấm, còn múc cho cô thêm một muôi canh củ cải xào bã rượu hơn mức quy định.
Canh này khá ngọt, mùi cực kỳ thơm.
Sở Thấm cẩn thận bưng về nhà, thật ra cô cũng khá khác lạ, phần lớn người trong thôn đều chọn ăn ở nhà ăn.
Dẫu sao nhà ăn cũng náo nhiệt mà!
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm vui sướng đến mức nào chứ.
Người ăn cơm trong nhà ăn không rảnh rỗi, rất nhiều người cứ bưng bát chạy ra ngoài phòng tụm năm tụm ba lại cùng tám chuyện với nhau.
Trên đường từ nhà ăn về nhà, Sở Thấm khó có lúc được yên tĩnh.
Lúc về nhà, gà xông khói chưa chưng xong nên cô kiên nhẫn đợi khoảng hai mươi phút mới nhấc gà ra, tiện thể hâm nóng lại đồ ăn.
Tay nghề của thím Tú Hoa không tệ, dù nấu cơm tập thể với nồi lớn nhưng khong hề qua loa, dẫu sao Sở Thấm cũng thấy những món này không thua gì món cô nấu.
Khi làm nông, sau khi ăn trưa xong, mọi người thường nghỉ một lát.
Sở Thấm không có thói quen này, cô cảm giác mình là người lao lực, bảo cô nằm nghỉ trên giường giữa ban ngày sẽ khiến cô có cảm giác tội lỗi.
Cô chỉ ngồi nghỉ một lúc lại bắt đầu việc xây bếp lò trong nhà.
Đây là lúc sửa bếp lò tốt nhất, vì có nhà ăn nấu cơm nên thường ngày Sở Thấm muốn dùng bếp nấu thêm chút thịt cho mình cũng được.
Thật ra ánh sáng trong bếp rất tối, Sở Thấm không thích lắm.
Cô chuẩn bị mở cửa sổ trên tường, phòng bếp ít làm cửa sổ để tránh chuột vào, Sở Thấm nghĩ đâu thể phòng được.
Sở Thấm xoa tay bước vào phòng bếp, sau đó cầm búa bắt đầu đập.
Chuyện này cũng không dễ, chẳng trách nhiều người thà bắt đầu từ con số không chứ không muốn xây thêm một cái bếp lò mới, đẩy bếp lò cũ ra sau.
Quả thực khá khó khăn.
Sở Thấm mạnh mẽ thế cũng muốn bỏ cuộc, dẫu sao bếp lớn thế, tìm góc nào đắp vào cũng được.
“Ôi…”
Sở Thấm thở dài, cầm búa lên đập tiếp.
Thôi vậy, thử lại lần nữa, dẫu sao gần đây cũng không cần dùng bếp lò này.
Chỉ mong nhà ăn mở nhiều hơn nữa, cô còn phải đập mấy lần nữa để đập gạch ra.
Lúc rút thăm tuần, Sở Thấm thường xuyên rút được gạch nên cô tin trước khi xây bếp lò có thể kiếm được số gạch đủ xây hai cái bếp.
Mặt trời lặn, mặt trăng mọc, ngày tháng trôi qua.
Mãi ba ngày sau, Sở Thấm cầm búa đập đến đau cả tay mới san phẳng bếp lò được.
Nhìn gạch cũ đầy dưới đất, đột nhiên Sở Thấm thấy mình hơi ngốc.
Gửi gắm hi vọng vào hệ thống trò chơi làm gì chứ, cái bếp lò này cũng được xây từ gạch mà.
Dẫu sao cũng là đại địa chủ, là nơi con của người làm nghỉ chân nên bếp lò trong bếp không thể chỉ đắp bùn không được.
Chỉ là Sở Thấm khá may mắn.
Gần đây rút thăm tuần không rút món gì tốt nhưng lại rút được hai cục đá xanh.
Lúc rút thăm tháng lại rút được một túi xi măng.
Phải, một túi xi măng.
Đúng là buồn ngủ có manh chiếu, dù Sở Thấm có cách xây bếp lò không dùng xi măng, nhưng dẫu sao xi măng cũng là lựa chọn tốt nhất! Đương nhiên cô không chê bai mà cực kỳ vui mừng.
“Chỉ là có mỗi một túi, không đủ lắm.” Sở Thấm cười hi hi cất đi, cô nghĩ thầm nếu chỉ có một túi thì dùng chỗ ống khói vậy, chỗ này cần dùng hơn.
Sở Thấm kéo chỗ gạch từ bếp lò cũ ra ngoài sân, cô định xử lý sạch sẽ bùn đất bám trên gạch.
Lúc này trời tối dần, ánh trăng xuất hiện sáng rực rỡ, trời đêm mát lạnh, từng ngôi sao lấp lánh, có thể thấy thời tiết ngày mai khá tốt.
“Rầm rầm rầm!”
Sở Thấm đang lấy dao bổ củi ra để gõ, gõ xong một cái thì ném sang bên cạnh.
Lúc cô gõ được 20 cái, đang định bỏ cục gạch cuối cùng sang bên cạnh đi rửa mặt thì đột nhiên cảm giác được cục trên tay hơi lạ.
“Hửm?”
Nói sao nhỉ, nó có vẻ nhẹ hơn.
Sở Thấm có sở trường ước lượng bằng tay, có thể nói là cực kỳ nhạy cảm!
Phần lớn mọi người không phát hiện được trọng lượng các cục gạch khác nhau, nhưng Sở Thấm lại để ý đến.
Cô cầm cục gạch khác lên so sánh trọng lượng hai bên, nhíu mày nói: “Có lẽ hai cục gạch không được nung trong cùng một lò chăng?”
Nhưng thế cũng không đúng, cực kỳ sai.
Gạch có khuôn đóng, đâu thể cái nặng cái nhẹ được.
“Tiếc là không phải ban ngày.” Sở Thấm muốn so sánh màu sắc giữa hai cục.
Cô lắc đầu, bỏ hai cục gạch xuống.
… đợi đã, không chỉ trọng lượng không đúng mà tiếng động cũng không đúng.
Giác quan của Sở Thấm nhạy bén, tai nghe thấy một tiếng giòn hơn và một tiếng trầm đục hơn.
“Nói cách khác… một cái đặc, một cái rỗng.” Sở Thấm tròn mắt đoán.
Cô không đứng dậy mà nhẹ nhàng dùng dao đào cục gạch nhẹ hơn ra.
Lúc cô đập cũng nhận ra cục gạch này có vấn đề, càng đập tiếng động càng sai.
Cuối cùng cô cũng đập vỡ được nó ra.
Dưới ánh trăng sáng, có thứ gì đó rơi ra khỏi cục gạch, Sở Thấm lập tức nhìn ra ngoài cửa trước, thấy cửa đã đóng then cài mới nghi hoặc nhặt đồ đó lên.
Tim Sở Thấm đập thình thịch, chết tiệt, có vẻ cô đã đoán ra đây là gì.
Cô cầm lại gần để nhìn, đồng tử co lại, tay run rẩy.
Đệt mợ, một cục vàng nhỏ!
Dù chỉ có 50 gram nhưng đúng là vàng!
“Mình gặp số đỏ sao?” Sở Thấm choáng váng mãi không hoàn hồn, lúc tỉnh táo mới đứng bậy dậy, kiểm tra các cục gạch khác.
Chỗ gạch đã được rửa sạch bùn không có gì khác thường, Sở Thấm chỉ có thể hi vọng ở chỗ gạch chưa được xử lý.
Dẫu sao cô cũng không ngủ được, không tắm nữa mà cầm dao bổ củi đập gạch trong đêm.
Lúc trăng lên tới đầu ngọn liễu.
Khoảng mười một giờ tối.
Sở Thấm làm đỏ cả mắt cuối cùng cũng tìm được ba cục gạch khác lạ, đập cái nào ra cũng thấy có một cục vàng giống nhau!
Cô đoán là 50 gram.
Cân bằng cân cũng là 50 gram.
Ba cục vàng giống hệt nhau, Sở Thấm hoang mang tựa vào tường.
Thế là chuyển một cái bếp là có được ba cục vàng 50 gram sao?
“Dù nó là của ai thì giờ cũng là của mình rồi.”
“Có quay lại tìm mình cũng không cho đâu.”
Cô nói nhỏ, dùng sức sờ vàng, chỉ muốn hôn lên vàng, cười hi hi thành tiếng.
Sáng hôm sau.
Sở Thấm đột nhiên phát tài không mơ thấy giấc mơ nào đẹp mà bị ba cục vàng giày vò không ngủ được cả đêm.
Thấy trời sắp sáng, cô lại dậy sớm.
Cô mơ màng ngồi bên giường, nghĩ đến gì đó lại vội vàng lấy vàng dưới gối ra.
“Vẫn ổn, vẫn ổn, vẫn còn ở đây.”
Sở Thấm tỉnh táo lại, thở phào vỗ ngực.
Cô muốn đặt vàng dưới đệm chăn chứ không muốn bỏ vào túi hệ thống, ai mà biết ngày nào đó túi sẽ biến mất chứ. Nếu cô có tủ lạnh thì cô bằng lòng bỏ hết thịt trong túi ra bỏ vào tủ lạnh để bảo quản.
Cô đứng dậy rửa mặt ăn sáng, thấy chưa đến thời gian làm việc nên cô tiếp tục bận làm bếp lò.
Quỷ nghèo tham tiền Sở Thấm cẩn thận kiểm tra gạch bếp lò lại lần nữa, chỗ gạch lúc đầu cũng được cô kiểm tra kỹ càng, mãi đến khi không tìm được cục vàng thứ tư, Sở Thấm mới buồn bã từ bỏ.
Cô an ủi mình: “Không sao, có được là vận may của mình, không thể đòi quá nhiều.”
Sở Thấm vui mừng xong cảnh giác hơn hẳn, cô cực kỳ sợ chuyện không may, hôm nay may mắn có được ba cục vàng, có lẽ ngày mai lại không mau bị trẹo tay đau chân. Có lẽ là cân bằng vận may, mấy ngày tiếp theo Sở Thấm lên núi mà không thu hoạch được gì!
Cô còn phải trơ mắt nhìn hai con dê rừng chạy qua trước mặt cô mà cô không bắt được!
Giận quá, quá đáng rồi.
Sở Thấm thầm mắng trong lòng, thầm nghĩ lấy được vàng cũng bỏng tay, làm người suốt ngày phải nghĩ liệu có bị trộm hay không.

Thời gian đào bùn được chuyển dần đi.
Tuyết đọng lại dần tan, chỉ còn tuyết trắng trên đỉnh núi chưa tan.
Nhiệt độ dưới núi cao hơn trên núi, cành cây già nhú mầm non, dù nhìn vẫn chưa thấy nhiều sắc xanh nhưng có thể cảm nhận được trạng thái căng tràn sức sống cực kỳ vui vẻ.
Sở Thấm nhận ra đã đến lúc gây giống cho khoai lang.
Gây giống cho khoai lang cũng có nghĩa là cô lại bắt đầu bận rộn, mấy tháng sau lại bắt đầu thu hoạch.
Khoai lang trên núi tạm thời gác lại, nhiệt độ vẫn còn khá thấp. Khoai lang trong nhà đã bắt đầu trồng được, dù cô đã hợp tác với Hoàng Đậu Tử nhưng Sở Thấm vẫn cực kỳ cẩn thận.
Sở Thấm còn đang xây bếp lò, quan trọng là cô muốn hoàn hảo, rút được một túi xi măng rồi muốn rút tiếp túi nữa.
Lúc đó cô còn nghĩ thoáng một túi là đủ, dùng chỗ ống khói là được, bây giờ cô nghĩ phải dùng hết.
Chẳng còn cách nào khác, nghĩ nhiều quá mà.
Hơn nữa cô phải dùng cái bếp này mấy chục năm, cô phải dùng vật liệu tốt nhất có thể.
Sở Thấm nghĩ: “Chắc thêm một túi nữa là ổn.”
Cô rút hộp mù hơn một năm nên cũng coi như hiểu rõ hệ thống trò chơi, đồ rút được không thể nói chắc chắn trăm phần trăm nhưng luôn có những thứ giải quyết được khó khăn của cô.
Sở Thấm cứ cảm giác mấy tháng này khả năng rút được một bịch xi măng nữa khá cao.
Dẫu sao lò sưởi trong nhà cũng tăng lên, nồi đặt trên lò lửa, muốn lén ăn gì cũng được.
Không thể xây bếp lò lên ngay nên Sở Thấm bắt đầu để ý đến chuyện tủ quần áo của thím Sở.
Đúng lúc này, cậu út Dương đến giữa ban ngày làm Sở Thấm giật mình kêu lên.
Cô còn chưa xem lúc nào đi nói chuyện với cậu út Dương mà sao ông ấy đã đến rồi?
Sở Thấm vội đứng dậy hỏi: “Sao cậu út lại đến đây thế?”
Cậu út Dương cầm đồ trong tay: “Tặng cháu, cháu ngâm mà uống hàng ngày.”
Sở Thấm thấy đó là bột mạch nha.
“...” Cô có sữa bò mỗi tuần hai chai, thật ra không cần dùng cái này.
Nhưng lúc này cô đang chột dạ nên không có tâm tư từ chối cậu út Dương.
Cô nhận lấy, cười hỏi: “Phải rồi, thôn cậu út đã khởi công chưa?”
Cậu út Dương ngồi trên ghế lắc đầu: “Phải một thời gian nữa, có điều gần đây cậu cũng bận. À, thôn các cháu đang động thổ nhỉ, cậu đến cảm giác không giống lắm.”
Sở Thấm: “Vâng, đang sửa mương nước.”
Cô ổn định tâm trạng lại, xem ra cậu út chưa gặp thím Sở, không thì lúc này đã hỏi cô rồi.
Sở Thấm rót nước cho ông ấy nói: “Cậu, cháu nhờ cậu giúp chuyện này.”
Cậu út Dương đang định nhận nước lập tức dừng tay, rụt tay lại nói: “Cháu nói trước đi, nói xong rồi cậu mới uống.”
Nước của cô cháu gái này không dễ mà uống đâu.
Sở Thấm ngượng ngùng, đâu cần cảnh giác thế chứ.
Cô cười ha ha: “Cũng không có gì lớn, chỉ là cháu nói tên cậu, nếu thím hay chú cháu hỏi cậu… gạch nhà cháu là cậu mua giúp thì cậu cứ gật đầu là được, cực kỳ đơn giản.”
Dương Tiểu Hưng: “...”
Đấy, ông ấy biết là không có việc gì lại tự dưng ân cần mà, bị cô nhờ mua lương thực chui một lần rồi, giờ chuyện nào cũng nói tên ông ấy.
Nhưng biết làm sao bây giờ, đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Cậu út Dương đồng ý như những gì Sở Thấm nghĩ, hỏi cô chuyện cục gạch là thế nào mà cô không nói, cậu út Dương cũng không hỏi kỹ nữa.
Cậu út Dương dạy dỗ nói: “Cậu biết cháu lớn gan nhưng có những con đường không nên đi, cháu vẫn còn nhỏ, cẩn thận bị người ta lừa, muốn mua gì thì cứ nói với cậu, cậu sẽ tìm giúp cháu.”
Sở Thấm ngoan ngoãn gật đầu, không dám nói gì.
Cậu út Dương lại dạy thêm mấy câu nữa đã mồm rồi mới đi, lúc đi, Sở Thấm còn cho ông ấy nửa cân bánh quy nữa.
Cậu Dương không biết lại suy nghĩ linh tinh gì, cầm bịch bánh không nói gì, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa rồi mới đi.
Sở Thấm gãi đầu, có ý gì vậy?
Sao đột nhiên lại nhìn cô bằng ánh mắt đó?
Ý gì sao? Cậu út Dương cảm giác cháu gái rất biết hành hạ, lấy cục gạch thì thôi, lại còn mua được bánh quy ngon chắc chỉ trong thành phố mới có.
Hầy, tuổi trẻ to gan thật.
Lần sau phải nói đi đêm lắm có ngày gặp ma. Ông ấy định làm xong mấy phiếu rồi thôi không làm nữa, đâu thể Sở Thấm xen vào chuyện này.
Dương Tiểu Hưng cầm bánh quy về nhà, trên đường không nhịn được ăn hai miếng, đúng là ngon thật, không biết Sở Thấm mua ở đâu.
Mà Sở Thấm lúc này giải quyết được một chuyện xong cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô lấy gỗ trữ trong phòng để đồ ra, lấy thước bằng than củi cùng cưa ra, lúc định làm thì dừng lại, chạy vào phòng cầm giấy bút ra phác họa sơ qua.
Mình làm cho mình thì tùy ý, nhưng làm cho thím Sở thì phải làm tinh tế theo đúng yêu cầu đặc biệt.
Thế là Sở Thấm suy nghĩ một lúc, phác họa tủ quần áo ra giấy.
Hình dáng của tủ quần áo cũng giống như loại tủ quần áo bình thường, chỉ là Sở Thấm đã vẽ thêm một ngăn tủ ở trong cùng.
Ngăn tủ này rất khó nhìn thấy, tuy diện tích không lớn nhưng cũng đủ rộng để cất tiền giấy.
Vẽ xong, Sở Thấm cũng muốn làm cho mình một món đồ có thể cất giấu đồ đạc, cô nghĩ tủ quần áo của mình vẫn còn dùng được, bàn làm việc cũng mới làm năm ngoái, tủ chén cũng vậy, thế nên nếu bây giờ cô muốn thì làm một chiếc giường là lựa chọn tốt nhất.
Sở Thấm vẫn luôn muốn đổi giường, chiếc giường hiện tại cô đang nằm là do cha mẹ của nguyên chủ để lại từ trước. Vì giường khá cũ nên mỗi lần nằm xuống đều có âm thanh kẽo kẹt phát ra.
Hơn nữa của sổ nằm trên vách, tuy vách nhà được làm từ gỗ nhưng cũng có khá nhiều bụi bặm, vì vậy Sở Thấm quyết định làm giường La Hán.
Điểm khác biệt giữa giường La Hán và giường bình thường là nó có phần sườn cao giống như lưng ghế, vậy thì Sở Thấm không sợ bị dính bụi trên tường.
Nhưng làm một cái giường khó hơn làm tủ quần áo, Sở Thấm dừng việc đang làm, trợn mắt nhớ lại lịch trình sắp tới của mình, có vẻ thời gian tới cô khá bận rộn.
Đầu tiên là sửa lại con kênh, việc này phải làm mỗi ngày, thậm chí tới đầu xuân, mọi người vẫn phải vừa gieo giống cho vụ xuân vừa tu sửa kênh nước. Đến lúc đó mức độ bận bịu sẽ tăng thêm ít nhất ba mươi phần trăm so với hiện tại.
Kế đến là việc trồng dưa cho nhà mình, trước mắt cô vẫn đang gây giống nhưng quá trình này cũng sắp hoàn thành rồi, không bao lâu nữa sẽ có thể nhổ cây con đi trồng.
Cuối cùng là bệ bếp, đây cũng là một việc phải làm trong thời gian dài, ít nhất cũng mất nửa tháng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Thấm nhận ra bản thân phải trì hoãn việc làm giường lại để sau này rồi tính.
Sau khi sắp xếp xong các công việc cần làm trong thời gian tới, Sở Thấm tiếp tục tập trung vào việc làm tủ quần áo.
Cô mất bốn ngày mới đóng xong chiếc tủ quần áo đặc biệt cho thím Sở, sau khi phơi tủ trong sân cho khô và bay mùi, cô mới gọi thím Sở tới lấy tủ về.
Nhân lúc chú Sở không có nhà, thím Sở mới tới nhà cô, bà ấy lén nói với Sở Thấm: "Cháu đừng bao giờ nói cho chú của cháu biết chính cháu là người đóng cái tủ quần áo này nhé, đợi buổi trưa mọi người đều đi ăn cơm thím sẽ lén tới đây mang nó về."
Bà ấy đã suy nghĩ rất kỹ, tủ quần áo đang dùng ở nhà thật sự phải thay mới, còn chiếc tủ cũ sẽ chuyển sang phòng của con gái. Sau khi hai đứa nhỏ lớn lên, thím Sở đã dùng gỗ ngăn phòng của Sở Hồng và Sở Kiến ra làm hai.
Rồi bà ấy lại nghĩ, quần áo của con gái mình không thể để chúng với quần áo con trai được, dẫu sao bên trong cũng có đồ lót, nếu tiếp tục để quần áo chúng thì không hợp lý.
Ban đầu, thím Sở chỉ định làm cho con gái một cái vali, bây giờ nhân dịp này mang tủ quần áo về nhà.
Sở Thấm biết dự định ban đầu của bà ấy nên gật đầu: "Yên tâm, cháu sẽ không nói với chú đâu."
Tiếp theo, cô giới thiệu cho thím Sở về chiếc tủ: "Thím xem đi, ngăn bí mật nằm ở đây, nếu thím muốn mở ngăn tủ cất đồ ra chỉ cần đẩy mạnh về bên trái."
Sở Thấm thật sự đặt tâm huyết vào việc thiết kế, nếu cô không chỉ, chắc chắn thím Sở sẽ không biết được vị trí của ngăn bí mật.
Ngăn tủ này sau khi đóng lại thì không hề có bất kỳ khe hở nào cả, chỉ khi bạn dùng tay cẩn thận mò mẫm mới cảm nhận được sự khác biệt.
"Cháu ngoan của thím!" Thím Sở khen không ngớt miệng: "Nếu thím cất đồ ở chỗ này, cho dù chú của cháu có tìm tới chết cũng không tìm được."
Sở Thấm khiêm tốn đáp: "Cũng tạm thôi ạ."
Tủ quần áo không có nhiều chỗ để cải tiến, chỉ có làm giường mới thể hiện được kỹ thuật cao siêu của cô.
Giữa trưa, tranh thủ lúc hầu hết mọi người đều tới nhà ăn, Sở Thấm và thím Sở khiêng tủ quần áo đi men theo đường nhỏ về nhà của thím Sở.
Đến đây việc này xem như hoàn thành, Sở Thấm mở sổ ghi chép ra và gạch bỏ công việc này, đồng thời cô cũng ghi chú lại là nhà mình vừa tích trữ thêm hơn nửa cân bột củ sen.
Tất nhiên bột củ sen này là do thím Sở cho, đây chính là tiền công đóng tủ quần áo của Sở Thấm.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, bột củ sen là đồ tốt. Hồi nhỏ, nguyên chủ từng bị bệnh, cho nên chả mẹ cô đã tới xã Đông Hồ mua bột củ sen về cho cô ăn, việc này được duy trì khoảng nửa năm.
Ấy vậy mà sức khoẻ cô thật sự tốt lên rất nhiều.
Nhưng cô không biết là do sức khoẻ tự nhiên tốt lên hay do công lao của bột củ sen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận