Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 302:

Nhiều nhất là sang năm tuyết tan đất rã đông, nhưng còn chưa canh tác vụ xuân thì sao có thể đi đào bới được.
“Đập chứa nước tạo áp lực với ông, đòi thêm nhiều người. Nhưng tạo áp lực thì tạo áp lực thôi, dù sao người cũng không còn nữa, chẳng lẽ phía đập chứa nước còn có thể vì chuyện này mà đi tìm công xã ư? Nhưng cũng tại công xã giao nhiệm vụ làm chúng ta mắc kẹt mà.”
Sở Thấm thờ ơ giang tay ra.
Chờ sau thiên tai lại khởi công đào đập chứa nước, lỡ như người phụ trách hiện tại thay đổi thì sao. Cho dù không đổi, chẳng lẽ còn có thể ghi thù chuyện này à.
Nếu là cô thì chắc chắn cô sẽ không nhớ, cũng không phải lão gia địa chủ tìm người thuê, rốt cuộc cũng không phải chuyện của mình, níu lấy không buông như vậy để đắc tội với người khác làm gì.
Đội trưởng Hàn nghe xong thì trầm tư một lát, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với những lời này của Sở Thấm.
Tiếp theo Sở Thấm thở dài, lại nói: Chuyện rèn sắt thép thì chúng ta không thể tránh khỏi, đây là nhiệm vụ mang tính toàn quốc. Nói cách khác mùa đông này chúng ta phải tập trung vào chuyện rèn sắt thép và lò phân lân khử ô-xy. Tôi cảm thấy về mặt nhân công thì cũng xem như có thể gánh vác, cùng lắm thì hy sinh thời gian nghỉ đông của mọi người, chẳng qua hình như lò phân lân khử ô-xy cần rất rất nhiều đất…”
Rốt cuộc cô đã giải quyết vấn đề mấu chốt cho đội trưởng Hàn, giống như bóc hành tây, bóc từng tầng từng tầng cho đến vị trí trung tâm, mới hiểu được vấn đề mấu chốt nhất là gì.
Phải, là đất đai.
Ngoại trừ đất đai thì mọi thứ đều không quan trọng, Sở Thấm nhìn đội trưởng Hàn với vẻ trông mong, đây không phải là vấn đề cô có thể giải quyết.
Thật ra, đất hoang trong thôn dường như đều đã bị thu thập ra ngoài, không còn đất hoang để đào hầm. Phải xem đội trưởng Hàn có nỡ đào hầm chế tác lò phân lân khử oxy ở trên đồng ruộng phì nhiêu hay không.
Đội trưởng Hàn sờ sờ túi áo, theo bản năng muốn hút thuốc.
Ông ấy nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi, suy nghĩ một hồi lâu, con gái nhỏ của ông ấy cũng đã cắn hạt dưa xong. Sau khi Sở Thấm lại cho cô bé ngại ngùng này một nắm, đội trưởng Hàn mới lên tiếng: “Thứ này có ảnh hưởng đến chất lượng đất đai không?”
Sở Thấm chớp chớp mắt: “Cái này tôi không biết.”
Cô là người học xong tiểu học thì không học nữa, trông cậy cô sẽ biết được những tri thức cao thâm như vậy à?
Nhưng sản xuất thứ này là để tạo nguyên liệu làm phân bón hóa học, Sở Thấm suy đoán chắc là sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng đất đai.
Thật ra Sở Thấm còn có một biện pháp không tính là biện pháp, chính là đi dụ Trương Phi Yến nói ra.
Nếu công xã sống chết bắt làm nhiệm vụ này, vậy kiếp trước chắc chắn cũng có thôn nhận nhiệm vụ này.
Thứ này có hậu di chứng hay không, e rằng chỉ có Trương Phi Yến mới biết rõ.
Đội trưởng Hàn vỗ chân thật mạnh: “Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ đi hỏi rõ ràng.”
Nói xong, nhớ tới gì đó, lại nói thêm: “Đúng rồi, ngày mai tôi định đi Lạc Thủy Hương một chuyến, cô có muốn tôi tiện thể đưa giúp đồ gì cho dì cả của cô không?”
Đúng là có thật.
Sở Thấm cân nhắc có nên tặng một con thỏ hun khói cho dì Dương hay không, tiết đông chí còn hơn mười ngày nữa sẽ đến, tương lai sợ rằng sẽ có việc bận rộn, nên không rảnh đến nhà dì cả.
Nghĩ vậy, bèn đáp: “Có, ngày mai mấy giờ đội trưởng đi?”
Đội trưởng Hàn: “Sáu giờ rưỡi.”
Sở Thấm bèn nói: “Vậy đến lúc đó ông tới ngã rẽ, sau đó tôi sẽ đưa đồ cho ông.”
Đội trưởng Hàn gật đầu, Sở Thấm lại hỏi ông ấy một lát về việc rèn sắt thép rồi mới rời đi.
Đêm đã khuya.
Trong thôn vô cùng yên tĩnh.
Nhiệt độ năm nay rất kỳ lạ, lạnh đến lạ thường. Hôm qua còn là ngày nắng đẹp, hôm nay dường như đã muốn kết sương.
Trên thực tế đúng là sắp kết sương, cửa sổ chưa đóng, Sở Thấm ngồi ở trong phòng, cảm nhận được gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, cô không khỏi ôm lấy cánh tay ấm áp vào trong lồng ngực.
Sửa sang lại đồ đạc cho dì Dương xong, Sở Thấm ngồi ở phía trước bàn đọc sách, nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, cũng nhìn không vào sách.
Có lẽ là nghĩ đến tương lai, có lẽ năm nay cũng không thể nào gặp dì cả rồi, Sở Thấm bèn nghĩ mang thêm chút đồ nữa để nhờ đội trưởng Hàn mang tới giúp.
Một con thỏ hun khói, một cân thịt heo, hai cân hạt dưa đã xào, còn có bốn quả hồng khô và bốn quả táo, đây coi như là quà tết năm nay.
Khoảng thời gian trước anh cả lại gửi chút gạo nếp tới cho cô, Sở Thấm cũng cũng viết thư nhờ anh cả mua giúp ấm đun, nên Sở Thấm bèn nghĩ năm nay phải tặng dì cả nhiều đồ hơn.
Haiz…
Lại đến cuối năm.
Sau khi Sở Thấm tỉnh lại, đầu óc cô còn chưa tỉnh táo lắm, dường như tinh thần còn đang lang thang trên không trung.
Cô vội vàng rửa mặt, khi chạm vào làn nước lạnh buốt mới giật mình lập tức tỉnh táo lại ngay.
"Hình như trời lại lạnh rồi." Sở Thấm cảm nhận được nhiệt độ, lẩm bẩm nói.
Cô muốn ra vườn rau nhìn một chút, dù sắc trời còn chưa sáng hẳn nhưng cũng biết hôm nay trời đã có sương giá.
Sở Thấm nghĩ như vậy nên cô nhóm lò trước rồi đặt ấm nước lên trên bếp lò.
Cô không mua được phích nước, lại không có lò sưởi nên cũng chỉ có thể tạm thời đốt bếp lò trước, như vậy thì lúc nào cũng có thể uống nước nóng.
Sở Thấm là một sống dưỡng sinh lại tiếc mệnh nên rất ít khi cô uống nước lạnh, kể cả vào mùa hè.
Sau đó, cô lấy trứng gà được hấp chín xuống, rồi cho ba phần mì lạnh đã nướng cho vào nồi hấp để hâm nóng.
Ở kiếp trước, cô đã nghe ông nội kể rằng cách đây rất lâu có một thứ gọi là lò vi sóng, nói rằng nó rất tiện lợi để hâm nóng thức ăn.
Nhưng dựa theo đời này thì chắc phải qua mấy năm, hoặc là vài chục năm nữa mới có thể xuất hiện.
Sở Thấm đã học xong tri thức trung học, đọc vài cuốn sách, còn đọc cả văn chương của các vĩ nhân, cho nên Sở Thấm đã không còn là một người tận thế vũ lực siêu quần mà nội tâm cằn cỗi nữa rồi. Mọi thứ đều phát triển theo quy luật, dựa theo kỹ thuật hiện tại thì những thứ như lò vi sóng sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.
Sở Thấm thỏa sức tưởng tượng cuộc sống thoải mái của mấy chục năm sau, cô muốn sống càng lâu càng tốt. Thế giới này quá tốt đẹp, dù có sống bao lâu cô cũng không chê phiền.
Sau khi đậy nắp nồi hấp, Sở Thấm lấy đồ đạc đã đóng gói ngày hôm qua đi đến ngã ba đường để đợi đội trưởng Hàn.
Ở ngã ba đường bây giờ, những cơn gió lạnh như dao thổi qua, cô cảm thấy mình cần phải mua một cái đồng hồ.
Đương nhiên, cô cũng biết rõ mình không mua nổi.
Cái đồ chơi này giống như xe đạp, đều là xa xỉ phẩm nên cần tốn không ít tiền và một tấm phiếu khó như lên trời, Sở Thấm tưởng tượng nếu mình có thể rút trúng thì tốt biết mấy.
Cô kiểm soát thời gian vẫn rất chuẩn xác, sau khi đợi khoảng năm sáu phút thì đội trưởng Hàn đã tới.
Sở Thấm giao đồ cho đội trưởng Hàn: "Phiền đội trưởng rồi."
Trông đội trưởng Hàn có vẻ khá sốt ruột, chỉ vội vàng gật đầu nói "Không có gì" rồi rời đi ngay.
Sở Thấm nghi hoặc nghĩ thầm, chẳng lẽ đã xảy ra việc gì khẩn cấp?
Đúng là có việc gấp thật, hôm qua sau khi từ nhà Sở Thấm trở về, cha mẹ Lưu Bách Phúc đã đến tìm ông ấy, nói là hôm nay Lưu Bách Phúc sẽ xuất viện, nhờ đội trưởng Hàn sắp xếp người đi đón một chút.
Sở Thấm về nhà ăn sáng rồi đến núi Bạch Thạch càn quét một vòng thì Lưu Bách Phúc đã trở lại trong thôn.
Sở Thấm đeo giỏ trúc trống rỗng đi từ trên núi xuống, khi đi ngang qua sân đập lúa thì tình cờ nhìn thấy anh trai của Lưu Bách Phúc đang đỡ người xuống xe lừa.
Cô tò mò hỏi thím Xuân Vũ bên cạnh: "Thím ơi, còn chưa nằm viện được ba ngày mà, sao đã về rồi?"
Ngô Xuân Vũ thấy là Sở Thấm thì cười nói: "Cháu vừa đi đâu về mà thế này hả?"
Sở Thấm không hề cảm thấy chột dạ chút nào: "Núi Bạch Thạch ạ."
Ngô Xuân Vũ hiểu ngay, bởi vì đàn sói đã bị càn quét nên mấy ngày này trong thôn nhất định sẽ có rất nhiều người lên núi.
Tốc độ của Sở Thấm rất nhanh, nhưng mà nhìn cái giỏ trúc rỗng của cô thì rõ ràng là cô chẳng thu hoạch được gì cả.
Chà, bề ngoài thì đúng là không thu hoạch được gì.
Tuy nhiên, Sở Thấm dùng tinh thần lực nhìn vào không gian ba lô của mình, chỉ thấy một con dê rừng trưởng thành bị cô cố ý bỏ vào trong không gian ba lô.
Tâm trạng của Sở Thấm vô cùng tốt, Ngô Xuân Vũ thấy vậy thì cảm thấy tính cách của cô rất điềm tĩnh, không khỏi có ấn tượng tốt hơn mấy phần.
Bà ấy nói: "Lưu Bách Phúc bị gãy chân, ở nhà thì phải nằm, mà ở bệnh viện cũng chỉ có thể nằm, nên đương nhiên là về nhà tĩnh dưỡng rồi. Hiện tại nằm viện cũng không dễ dàng, đối với những bệnh như kiểu gãy chân thế này, có thể cho cháu vào ở đã là rất tốt rồi."
Sở Thấm nghe không hiểu: "Giường không đủ dùng sao ạ?"
"Ôi, đâu chỉ có thế. Sau khi nằm viện, bệnh nhân sẽ có cơm bệnh, ở bên ngoài cháu phải dùng phiếu mới có thể mua được đồ ăn, còn ở trong bệnh viện thì cứ có tiền là mua được ngay."
Sở Thấm chợt bừng tỉnh, nằm viện mà còn có chuyện tốt như thế sao?
Khó trách lúc này Lưu Bách Phúc còn đang chống gậy lải nhải bên cạnh: "Bách Xuyên đúng là có phúc, cũng không biết nó được ở lại bệnh viện thêm mấy ngày, ôi chao, ngày nào cũng được ăn mì và thịt trứng cả đấy."
Nói rồi, ông ta còn chép chép miệng, dáng vẻ hận không thể quay lại trong huyện nằm viện thêm hai ngày.
Nghe nói chi phí nằm viện là do trong thôn chi trả, phí bồi dưỡng cũng có một chút, một nhà cho năm cân thịt, nhà kia cho tám cân thịt, trong lòng của người nhà họ Lưu đều rất thoải mái.
Mặt trời xuất hiện được nửa tiếng rồi lại bị tầng mây nặng nề che khuất.
Không biết là ai lên núi đào một gốc gỗ lớn rồi đặt ở sân đập lúa rồi thắp sáng, nên những người già thường quây quần quanh gốc gỗ để tán gẫu nói chuyện.
Mà người trẻ tuổi thì sao, đều bị điều động đi chặt cây cả rồi.
Trái tim Sở Thấm rơi cái "bịch" xuống đất, thôn Cao Thụ bọn họ cũng phải chặt cây.
Vậy nhỡ đâu... Có phải cũng sẽ thu thập những đồ vật bằng sắt để luyện thép như các công xã khác không?
Cô cảm thấy điều này rất có thể xảy ra, nên muốn nhanh chóng về nhà để chuẩn bị.
Chặt cây không phải việc của cô, bí thư chi bộ thôn chỉ sắp xếp cho một số thanh niên trai tráng đi chặt thôi.
Thật ra ông ấy cũng đã đến hỏi Sở Thấm, nhưng mà trời đang rất lạnh, lại thêm tâm trạng cô không yên nên Sở Thấm không muốn đi chặt.
Vừa về đến nhà là Sở Thấm ném ngay con dê rừng trong không gian ra chiếc bàn dài ở sân sau.
Sân sau giờ đã trở thành lò mổ của cô, không chỉ có treo dụng cụ giết thịt treo trên tường, mà còn có cả một chiếc bàn.
Sở Thấm mài dao xoèn xoẹt, cô tốn nửa buổi sáng để giết con dê rừng rồi sắp xếp vào ba lô không gian của mình.
Bây giờ trong bốn ô không gian ba lô của cô có những gì:
Ô thứ nhất là thịt heo, ô thứ hai là thịt gà, thứ ba là khoai lang, thứ tư là thịt dê vừa giết xong.
Về phần trứng gà thì lại bị cô đặt ở trong phòng.
Khi số lượng gà trong nhà giảm bớt thì tốc độ tăng trưởng của trứng gà cũng dần dần chậm lại.
Nhưng Sở Thấm không biết đủ, trước đây cô không có hy vọng, nhưng từ khi cô rút được một chiếc ba lô không gian thì cô lại muốn giành được một chiếc khác.
Sau khi giết dê rừng không lâu, đã đến giờ ăn trưa.
Sở Thấm đi vào phòng ngủ, kéo ngăn bí mật trên giường ra rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ, trong đó đựng tiền và phiếu lương thực mà cô đã tích luỹ.
Cô dự định sắp tới sẽ đến công xã hoặc huyện đẻ sử dụng hết số phiếu sắp hết thời hạn.
Điều quan trọng là lúc này việc thu lương thực đã xong, cho nên chắc chắn tất cả lương thực mà xã cung ứng đang bán đều là đồ mới.
Sở Thấm cúi đầu đếm, có hai phiếu thịt.
Tuy phiếu thịt còn lâu mới hết hạn nhưng cô vẫn còn chỗ trống, tiêu hay không tiêu cũng không sao, bỏ vào chỗ đó cũng không sao.
Cô còn phiếu lương thực có thể mua được sáu cân ngũ lương thực nữa, nó được cho khi trong thôn tính công điểm, Sở Thấm dự định dùng để mua bột mì.
Trong nhà không có nhiều bột mì, cô nghĩ hai năm tới không mua được thêm bột mì nên muốn dùng một phần tư con dê rừng tìm cậu út Dương hỗ trợ đổi bột mì.
Sở Thấm còn có nửa cân phiếu dầu, cô dùng rất tốn dầu, nhưng mà trong nhà lại không thiếu mỡ heo và dầu thực vật.
Thật ra khi chia lương thực, một mình cô đã được chia cho nhiều dầu nhất, nhưng đối với Sở Thấm lại không đủ.
Với cách sử dụng vung tay quá trán này của cô thì chỉ ba tháng là chỗ dầu đó có thể bị cô sử dụng hết.
Còn lại là một tấm phiếu vải, ờm, đối với cô cơ bản là không có tác dụng gì, trước mắt cô không thiếu vải nên cô có thể tìm bí thư chi bộ thôn để đổi thành phiếu lương thực. Vừa vặn sang đầu năm sau, nhà bí thư chi bộ trong thôn sẽ tổ chức hôn sự, thứ thiếu nhất là phiếu vải.
Còn có một phiếu công nghiệp nữ, tất nhiên là cô để mua xà phòng rồi.
Ôi chao! Phiếu công nghiệp là khó tích lũy nhất, bất kể là khăn mặt hay là ô che mưa, hoặc là kim khâu, đồ sắt gì đó, đều phải dùng phiếu công nghiệp.
Chỉ là lần nào có phiếu công nghiệp, Sở Thấm cũng để mua xà phòng. Cô nghĩ thầm trong lòng, không biết khi nào mới có thể rút được xà phòng ra khỏi hộp mù.
Bữa trưa đã sẵn sàng.
Sở Thấm đến nhà ăn mua cơm, cô mang thêm một bát để đựng dưa muối, bây giờ trong nhà ăn có dưa muối ăn hàng ngày nữa.
Sau khi về nhà, ngoại trừ dưa muối ra thì cô cho Tiểu Bạch ăn tất cả đồ ăn. Trước khi giết dê rừng, cô đã nấu cơm sẵn đó, cũng làm cả đồ ăn luôn rồi, chính là món thịt kho đậu phộng, nên bây giờ cô chỉ cần nấu thêm bát canh là có thể ăn luôn.
Món canh là canh khoai mỡ mà kiếp trước Sở Thấm rất thích.
Sau khi gọt vỏ khoai thì cắt thành nhiều miếng nhỏ, sau đó cắt nhỏ cà rốt thái sợi, cần tây thái sợi và nấm hương thái nhỏ rồi cho vào nấu chung với nước.
Nếu có điều kiện, đập thêm một quả trứng nữa và nêm chút muối, mùi vị kia còn tươi ngon hơn cả canh thịt.
Mà ở nhà cô lại có đầy đủ những nguyên liệu trên.
Cà rốt trồng trong vườn rau đã lớn, Sở Thấm còn thu hoạch được những nửa giỏ trúc cà rốt.
Cà rốt có thể giữ được rất lâu trong điều kiện thời tiết như thế này.
Cần tây cũng được trồng trên mảnh đất rau của nhà cô, nhưng việc trồng trọt của Sở Thấm có hơi thất bại, rất nhiều rệp, cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải nên phần rau có thể ăn không được bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận