Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 74:

Cơm khoai lang cũng chín rồi, Sở Thấm vui vẻ xới cho mình một bát cơm lớn đầy ắp, to bằng bát tô!
Còn lại bao nhiêu thì cho Tiểu Bạch hết, cô cười hi hi ngồi xuống nói với Tiểu Bạch: “Mày phải may mắn lắm mới gặp được tao đấy, tao cho mày ăn cơm trắng, mày trông nhà giúp tao.”
Lại còn không phải may mắn thì là gì, ăn còn ngon hơn cả cô đời trước nữa, giờ nghĩ lại… ài, đời trước mình sống còn chẳng bằng con chó.
Sở Thấm hiếm khi cảm thán chuyện đời, sau đó lắc đầu gạt đi những suy nghĩ màu mè chỉ khiến tâm trạng cô nặng nề, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Ở đằng xa.
Nhà chú Sở, cũng đang cảm thán chuyện đời.
Ăn cơm xong, thím Sở kêu Hồng Hồng đi rửa bát, rồi lại đuổi Tiểu Kiến ra ngoài chơi. Mình thì nhăn mày ngồi trong sân, nói nhỏ với chú Sở: “Chuyện này có cần nói với Tiểu Thấm không?”
Chú Sở sắp hết lá thuốc lá không hút được thuốc nữa, chỉ có thể ngửi ngửi cho đỡ thèm, hửi mũi nói: “Thôi kệ đi, sau khi chị dâu mất Tiểu Thấm cũng không qua lại gì với nhà đó nữa, con bé đấy có được việc gì đâu, nhiều một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện.”
“Tốt xấu gì cũng là anh chị em ruột thịt mà.” Thím Sở cảm thấy vẫn phải nói với Sở Thấm.
“Với cả, ông cũng đừng xem thường người ta.” Dạo này bà ta nhìn cũng hiểu rồi, trông Sở Thấm có vẻ thay đổi rất nhiều, hơi lạnh lùng, vô tâm, nhưng quả thực có thể được việc, kể cả một người đàn ông bằng tuổi ở riêng một chỗ cũng không sống tốt bằng cô.
Chú Sở bực mình, quay đầu đi: “Muốn nói gì thì nói, bản thân nó sống tốt phần mình là được rồi, nói với nó rồi nó có giúp được hai đứa em trai em gái không? Mà tính là ruột thịt gì đâu, không cùng một cha thì tính ruột thịt ở đâu.”
Thím Sở trợn trắng mắt, không muốn tranh luận thêm.
Bà ấy thầm nghĩ: Tôi là một người ngoài, nó là cháu ruột của ông, ông nói không phải ruột thịt thì không phải, mình nhúng tay vào làm gì chứ!
Thực ra chuyện này cũng xấu hổ.
Chị dâu bà ấy lấy chồng lần nữa ở xã Hoa Khê huyện Tùng Minh bên cạnh, gả cho một người trong gia đình họ Kim.
Phải nói chuyện này hồi đó cũng khá chấn động trong làng, đó là bởi chị dây bà ấy là người đi bước nước gả cho người lần đầu kết hôn trong huyện, đằng trai thì bề ngoài gọn gàng ưa nhìn, thậm chí còn nhỏ hơn chị dâu bà ấy tròn bảy tuổi.
Năm ngoái sau khi chết để lại một cặp trai gái bên đó, đứa lớn năm nay chắc được bốn tuổi rồi, đứa nhỏ mới hai tuổi.
Tình huống này bên kia lấy vợ tiếp cũng bình thường, người đàn ông kia tên là Kim Đại Lực, là người trồng nấm siêu đỉnh, nếu không phải cha già nhà anh ta ham cờ bạc thì chắc chắn cuộc sống vô cùng thuận lợi.
Không bình thường là người tên Kim Đại Lực đó không cưới nữa thì thôi, lại còn phải chuyển đến bên nhà đằng gái.
Nơi anh ta trồng nấm ở tận tỉnh Lâm, mùa đông mỗi năm đều phải đến núi bên đó để chặt cây gỗ cây to, sau khi cây lá to đổ xuống thì trồng luôn ở đó, rút nước trước, sau đó còn phải cắt vỏ cây thành hoa, công việc vô cùng vất vả.
Kim Đại Lực cũng có căn nhà nhỏ ở trong núi, ngoài ngày tết ra thì mấy tháng trồng nấm đều không về.
Lần này về là chỉ muốn đưa tin, nói là muốn cưới vợ định cư ở bên đó.
Mất mặt thì mất mặt ở trên không quan trọng lắm, quan trọng là anh ta không định chăm hai đứa nhỏ, để lại cho cha mẹ già nuôi dưỡng. Buồn cười, buồn cười chết mất, con còn không cần nữa, cha mẹ anh ta vẫn đang ở nhà của anh cả Kim Đại Cường kìa, nuôi con cho anh ta được à?
Thím Sở cũng không hiểu chị dâu mình chọc phải ác linh nào trên trời. Sinh ba đứa con, cả ba đứa đều phải sống nhờ dưới mái nhà người khác.
Thế mới nói thế sự vô thường, cuối cùng vẫn do số mệnh không tốt.
“Bà cũng đừng nghĩ tôi nói không hay, phụ nữ các bà hay nghĩ nhiều quá. Tiểu Thấm… Bây giờ tôi yên tâm với nó rồi, nó khác với các bà. Thế nên nói với Tiểu Thấm cũng không có ích gì, chuyện này cậu dì nó còn không quan tâm, đúng là Tiểu Thấm là chị ruột, nhưng suy cho cùng vẫn cách một tầng lớp.
Hơn nữa Tiểu Thấm còn nhỏ tuổi, chăm lo tốt cho bản thân đã không tồi rồi, nói với nó rồi không lẽ nó còn phải nuôi em trai em gái nữa à? Thôi dẹp đi…”
Cái người kì cục hồ đồ như chú Sở hiếm khi nói được cả câu có đạo lý có căn cứ, cuối cùng cũng không nhịn được, đi vào trong bếp mượn chút lửa châm điếu thuốc lá thơm.
“Ông có ý gì chứ, chúng tôi khác nhau là như nào?” Thím Sở lườm nguýt ông ấy: “Dẹp cái gì ông nói cho rõ xem nào, lúc trước ông còn khó chịu với người ta, giờ lại quay ngoắt đi khen nó.”
Ý là bà ấy không bằng cháu gái ông ấy, không có sức như cháu gái ông ấy chứ gì.
Chú Sở: “...”
“Ngu, tôi không nói, bà tự mình dần dần mà ngộ đi.”
Sau đó hút điếu thuốc thong thả ra ngoài nói chuyện núi non.
Ý của ông ấy là Sở Thấm lạnh lùng.
Đúng vậy, lạnh lùng.
Tôi không hưởng của bà một đồng một hào nào, bà cũng đừng hòng rước một tí một tẹo phiền phức nào cho tôi: Sở Thấm là như thế.
Mọi chuyện cô đều phân ra rất rõ ràng, trông thì thân thiết nhưng thực thế lại cảm nhận được sự xa cách.
Cô ở với họ hàng giống như học theo kiểu của người ta, hoàn toàn không phải xuất phát tự nội tâm, thân thiết cơ bản là bởi tình thân huyết thống với mình với người chú của cô.
Theo lý bình thường thì nhà mình nuôi cô ngần ấy năm, nói là bằng nửa cha mẹ cũng không quá đáng. Hồi trước chưa ra ngoài ở thì tình cảm gần gũi ấy vẫn còn, nhưng ra ngoài ở xong thì dần dần biến mất rồi…
Thím Sở không nghĩ ra lí do là gì, chỉ nhìn ánh lửa thở dài.
Bà ấy là thím Sở Thấm, tất nhiên cảm thấy Sở Thấm không lo cho em trai em gái là tốt nhất.
Nhưng đặt mình vào vị trí của Sở Thấm để nghĩ, bà ấy có bỏ được em trai em gái của mình không?
Thật sự không thể, nếu như bà ấy là Sở Thấm, sẽ đón em về ở bên mình, mình cũng không phải hết đường hết lối không sống nổi, hơn nữa tục ngữ cũng nói có chị như mẹ, mẹ đi rồi mình càng phải gánh trách nhiệm, thím Sở nghĩ như này thật.

Dương Tiểu Hưng ở thôn Tịnh Thủy đã biết được chuyện này, đang sốt ruột đến mức nhức hết cả răng.
Bà Dương pha trà hạ nhiệt cho anh ta, nói: “Cháu cũng đừng nóng vội nóng vàng, có chuyện gì chờ dì nó về rồi nói.”
Rồi lại vỗ đùi, sầu não nói: “Năm đó bà còn tưởng Kim Đại Lực kia là người tôi, ai ngờ được lại không đáng tin như thế, biết sớm đã không cho Tiểu Mãn gả cho anh ta rồi.”
Hồi đó là mẹ Sở Thấm đấu tranh hết mình với gia đình, nhất định phải đi bước nữa bằng được.
Bây giờ cũng có thể vì người phụ nữ đó mà cố hết sức mình, bỏ lại hai đứa con cũng phải đi tỉnh ngoài.
Bà Dương thầm nghĩ: Nhìn người vẫn phải nhìn phẩm chất, chứ không phải nhìn cái lúc trước mắt có tốt hay không.
Trán Dương Tiểu Hưng nổi gân xanh giật giật, chỉ thấy hai năm nay đúng là hết chuyện này đến chuyện khác, không có lúc nào nhàn rỗi cả.
Anh ta suy đi nghĩ lại nói: “Ngày mai con đến nhà chị cả, tìm anh rể với Tiểu Thái đến nhà họ Kim một chuyến với con.”
Bà Dương nhíu mày: “Xa quá.”
Vẫn phải đi làm, xin nghỉ một ngày thì ngày lương đó cũng không có.
“Xa nữa cũng phải đi xem xem trước.” Dương Tiểu Hưng lắc đầu đưa ra quyết định.
Lưu Chi bên cạnh hỏi: “Có cần nói chuyện này với Sở Thấm không?”
Đây thật sự là một vấn đề.
“Vẫn đừng nói thì hơn, tránh để Tiểu Thấm lại lo.” Dương Tiểu Hưng suy nghĩ rồi nói.
Dương Tiểu Hưng lại không cảm thấy cháu gái ngoại của mình lạnh lùng vô tâm như đôi vợ chồng nhà họ Sở, ông ta chỉ coi Sở Thấm như trẻ con.
Trong lòng nghĩ Sở Thấm có thể sống tốt cuộc đời mình đã tốt lắm rồi, lẽ nào còn phải kéo theo cả em trai em gái nữa?
Thế là Sở Thấm bị đối xử như trẻ con vẫn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, trong khi mọi người đang lo lắng thì cô lại đang hào hứng vui vẻ chặt măng xuân ở nhà.
Thôn Cao Thụ.
Màn đêm bao trùm thế giới, nhưng ánh trăng lại sáng vô cùng.
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, giống như treo đèn lồng lớn dưới mái hiên vậy, Sở Thấm bèn nhờ ánh trăng để làm măng xuân dưới sân nhà.
Cô đào rất nhiều măng xuân, một vùng nhỏ trong núi đã bị cô đào gần hết măng rồi. Nếu như có người đi đến đó, vài ngày nữa trong làng sẽ đoán là ai mà đào nhiều măng như thế.
Lột vỏ măng xuân trước, bước này là đáng ghét nhất, mấy lông gai trên vỏ măng khiến người ta phải đau tay.
Gọt xong vỏ thì cắt phần rễ đi, cắt đi phần bị cứng với dính bùn đất.
“Tiểu Bạch đừng ăn!” Sở Thấm đuổi Tiểu Bạch đang mù mờ gặp măng đi, sau đó đứng dậy vào phòng bếp đun nước.
Con chó này hơi ngốc, cái gì cũng muốn ăn.
Cũng bởi vậy mà bình thường cô toàn phải đóng chặt cửa nhà xí, nếu không nó vào nhà xí ăn cũng được luôn!
Sở Thấm định chừa thời gian rảnh để trị cái tật xấu này của nó, nếu không sau này đừng nói đến trông nhà, bị người ta cho thuốc rồi lột da ăn luôn đấy chứ!
Trước khi làm măng khô phải cắt măng thành hai nửa bỏ vào nồi luộc, luộc hai ba tiếng xong đến khi trong suốt mới mang đi hong khô được.
Bây giờ đã là bảy giờ tối rồi.
Lúc luộc măng Sở Thấm ngồi trong sân, lấy tấm gỗ với đinh búa ra, cạnh cạnh bụp bụp gõ làm một chiếc bàn gỗ nhỏ.
Độ dài bàn gỗ khoảng chừng chỉ có bảy mươi cm, hình vuông đúng tiêu chuẩn, hơn nữa dưới mặt bàn còn một tầng nữa, phối với độ cao của ghế tre, để trong sân không còn gì hơn nữa.
Từ khi Sở Thấm chuyển đến, thi thoảng sẽ có động tĩnh.
Đêm khuya im ắng như này cũng không biết cô lại tìm được việc ở đâu mà làm nhiều thế.
“Đậu Tử, con đi hỏi xem! Cha Hoàng gọi.
Hoàng Đậu Tử rụt cổ lại: “Đêm hôm ai mà nhìn rõ đường chứ, con không đi.”
Anh ta nhớ đến mấy ngày trước mình muốn vào vườn rau của Sở Thấm xem cô trồng rau gì, kết quả Sở Thấm chặt đứt ngay một khúc gỗ một phát trước mặt anh ta, suýt nữa dọa chết anh ta.
Người phụ nữ này còn chặt đứt được cả gỗ, chắc là muốn bẻ gãy tay chân anh ta cũng nhẹ nhàng thôi, bây giờ anh ta chỉ mong tránh xa nhà cô ra, trên đường đụng mặt cô tránh được là tránh.
“Không có bản lĩnh!”
“Cha có bản lĩnh thì đi đi!”
Cha con nhà họ Hoàng lại cãi nhau, thế mà Sở Thấm cũng có thể nghe thấy vài chữ vài từ.
Măng trong nồi vẫn chưa luộc xong, Sở Thấm cũng không quan tâm nhiều, cô đang không thể chờ được mà lấy giấy bút ra dùng chiếc bàn nhỏ của mình.
Thắp ngọn đèn dầu cạnh bàn, Sở Thấm bắt đầu ghi chú vật liệu hàng tồn trong nhà mình, bây giờ mỗi tuần cô đều ghi chú lại một lần.
Mở sổ ghi chú ra, thì nhìn thấy vài trang trước của sổ đã được ghi chú kín đầy đủ.
Đây cũng là ý nghĩa của việc ghi chú, Sở Thấm chỉ cần lật ra là biết được nhà mình.
Tuần này cô không thêm nhiều đồ lắm, Sở Thấm nghĩ kỹ lại, đưa tay vừa viết vừa nói nhỏ: “Hai quả trứng gà.”
Đây là cô giúp một thím cùng nhóm làm việc, thím đó cho cô.
Ài! Theo lý thì gà cũng nên đẻ trứng rồi, đáng tiếc ba con gà mẹ trong bốn con gà chẳng có động tĩnh gì hết, toàn là những con gà vô dụng.
Sở Thấm từng lập một thực đơn hàng ngày cho mình, lúc cô bận rộn mùa màng mỗi tuần phải ăn thịt một lần, mỗi ngày phải ăn một quả trứng, mỗi bữa phải ăn một bát tô cơm khoai lang đầy ắp mới có thể duy trì được cơ thể khỏe mạnh.
“Còn bốn đống củi với hai đống tre.”
Một đống ở đây là lượng từ chính xác, được buộc bằng dây leo, hai tay cô ôm được đống củi là một đống.
Ở nhà Sở Thấm, một đống củi có thể dùng được một tuần, một đống tre dùng được nửa tuần.
Bây giờ trên núi không cho chặt củi bừa bãi nữa, nói là một lần không được vượt quá hai cây, thời gian cũng được quy định, cô mà chặt nhiều quá là đội trưởng Hàn sẽ lên uống nước nói chuyện với cô.
Người trong thôn biết được thật là có vượt quá hay không, kể cả cô chặt củi có nhỏ tiếng thế nào, động tĩnh lúc vác củi xuống rừng cũng không tránh được.
Mọi người đều là nông dân cả, rốt cuộc cô chặt bao nhiêu đảo mắt qua cái cũng biết được.
Nhưng lần này không có tác dụng với Sở Thấm, cô có ba lô không gian, củi bỏ vào trong ba lô không gian, rồi lấy ra một phần ít nữa, nhẹ nhàng tránh được dễ dàng.
Sở Thấm âm thầm nghĩ, có cần phải làm cái nhà kho sau nhà không, để sau này ném củi ra sau nhà.
Nghĩ rồi lại từ bỏ, xây nhà kho cũng cần ngói với gỗ… Nhà nghèo không thể xây như thế được, vẫn cứ nhét vào trong phòng để đồ tạp nham đi.
“Nửa cân táo đỏ.” Đây là thím Sở cho, sau này Sở Thấm lại dùng nửa giỏ cá nhỏ bắt được ở sông dưới sườn núi trả lại.
Tiếp theo là lượt rút thăm trong khoảng thời gian này.
Đến hôm nay là rút được bốn lần, đã được: mười miếng ván gỗ, một cái cuốc nhỏ, một miếng vải bông, với một hộp thủy tinh vỡ.
Sở Thấm khá rầu rĩ.
Ván gỗ để đó lúc nào xây nhà thì có cái dùng.
Cuốc trông thì đẹp mã, nhưng kể cả là nhổ thảo dược trên núi hay là nhổ cỏ trong vườn rau đều rất tiện.
Vải bông rất nhỏ… Không làm được quần áo thì làm đai kinh nguyệt vừa đẹp.
Nhưng mà cái hộp thủy tinh vỡ này, cười nhạo ai thế?
Lúc đó Sở Thấm nghĩ lâu lắm mà nghĩ không ra, đến khi cô vô tình nhìn thấy tường nhà bao quanh.
Đúng rồi, đợi đến khi tưởng bao quanh được sửa đủ cao, thì chét một lớp đất vàng lên, sau đó cắm thủy tinh vỡ vào cũng có tác dụng thêm một lớp bảo vệ tường đấy chứ.
Cuối cùng là măng xuân hôm nay, số măng xuân này cũng không biết làm được bao nhiêu măng khô.
Ghi chép đồ vật xong, măng xuân cũng đã luộc chín.
Măng xuân vớt lên cho vào nước lạnh rồi để lên thớt cắt thành miếng, phải cắt hơi dày một chút.
Sở Thấm cấm mấy cái mẹt vừa tròn vừa to đến, rồi lại dựng khung gỗ trong sân, để măng xuân lên trên mẹt, rồi đặt mẹt lên khung gỗ.
Nước từ măng xuân rơi xuống từng giọt tí tách, gió đêm thổi qua, hút đi vài phần nước, măng xuân cần mấy ngày mới khô hoàn toàn được.
Ánh sao lấp lánh, trăng sáng rực trời.
Sở Thấm về phòng, một đêm ngon giấc.
Dương Tiểu Hưng dậy sớm vận động, mượn xe đạp của bí thư thôn để để đến xã Lạc Thủy.
Xã Lạc Thủy cũng thuộc huyện Tân Minh, cách khá xa xã Dương Tử Câu chỗ họ, ở gần xã Đông Hồ hơn.
Dì Dương tên là Dương Lập Thu, phải nói là tên của hai chị em nhà họ Dương đều thú vị, hai người sinh ra trong ngày lễ tết, chị lớn thì Lập Thu, em nhỏ thì Tiểu Mãn, tên cũng lấy theo hai lễ này luôn.
Còn về Dương Tiểu Hưng, tên này cũng không có ngụ ý gì cả, là Dương Lập Thu lấy theo tên của em gái để đặt, ông cụ Dương cũng cứ thế vỗ tay theo ý con gái lớn luôn, việc này cũng là một chuyện quan trọng dẫn đến quan hệ giữa dì Dương với bà Dương lạnh nhạt đi.
Dương Lập Thu gả cho một người tên là Lý Giải Phóng ở xã Lạc Thủy, sinh được hai đứa con trai, đứa lớn tên là Lý Hòa, đứa bé tên là Lý Thái. Đứa lớn đi quân sự rồi, còn đứa nhỏ ở nhà làm nông.
Lúc Dương Tiểu Hưng đến Lý Giải Phóng đã đợi ở nhà rồi, nhìn thấy anh ta thì bước lên đón: “Anh biết là hôm nay chú sẽ đến mà.”
“Anh rể, anh cũng biết rồi hả?” Anh ta hỏi.
Lý Giải Phóng: “Sao mà anh không biết được chứ, hôm qua trong xã có người từ Hoa Khê về đã nói với anh rồi. Chuyện này Kim Đại Lực quá đáng quá thể, không nói rõ ràng không được.”
Nói rồi, ông ấy cũng đạp một chiếc xe đạp, chở cả Lý Thái theo, ba người đi về phía xã Hoa Khê.
Xã Hoa Khê, nhà họ Kim.
Nhà này là hộ thứ hai sau khi qua cầu vào xã, lúc này còn đang náo nhiệt.
“Cuối cùng mấy anh cũng đến rồi, tối qua Kim Đại Lực chạy rồi, các anh đến chậm một bước rồi.” Có người vội vàng nói.
Dương Tiểu Hưng nhíu mày: “Cái gì, chạy rồi á?”
Lý Giải Phóng: “Đây chẳng phải là mù quáng di cư à, sao trong xã các người không quản lí hả?”
“Có quản lí được đâu, bên đó nhận thì hộ khẩu bên này thuận lợi đi được luôn.” Người đó nói.
Vào huyện vào thành phố khó, cứ vào trong thôn còn không dễ nữa sao? Chưa kể có công phu trồng nấm như Kim Đại Lực, đi đến đâu cũng được lợi.
“Này! Cũng là con trưởng của hai cụ nhà họ Kim, Kim Đại Lực đi xa chút chưa biết chừng có thể làm ra được việc gì cũng nên.” Bên cạnh lại có người cảm thán. Thực ra cũng là sợ nhà họ Dương nhà họ Lý đến, đến lúc đó giằng co không cho đi, Kim Đại Lực cũng đủ thông minh đấy. Có cớt chó mới tha tổ tông nhà ông ta!
Ông đi xa tí cũng được, đừng có không cần con thế.
“Bây giờ thì sao? Bây giờ đứa trẻ đâu rồi?” Dương Tiểu Hưng vội vàng hỏi, vừa hỏi vừa đi vào nhà họ Kim.
“Bây giờ đứa trẻ ở chỗ ông bà chúng nó, Kim Đại Lực nói là mỗi tháng sẽ gửi tiền về.”
Mặt Dương Tiểu Hưng sa sầm hẳn xuống, nói với Lý Giải Phóng: “Cái thứ gì chứ, nếu không phải vì hai đứa nhỏ, tôi còn muốn lấy lại của hồi môn của chị hai rồi đấy!”
Người nhà họ Kim nghe thấy tiếng ồn thì ra khỏi nhà, nhìn thấy Dương Tiểu Hưng với Lý Giải Phóng thì sắc mặt trở nên xấu hổ.
Nhà mình đang đuối lý.
Nhưng không có cách nào khác, Kim Đại Lực cứng rắn, còn phải nói không cho ông ta đi sau này sẽ cắt luôn tiền nuôi hai người già.
Nói như thế chẳng phải là hai người già đều phải ở nhà con cả?
Người già không đồng ý, nhà con trai cả cũng không đồng ý, thế là Kim Đại Lực thuận lợi rời khỏi nhà.
Rời khỏi nhà cũng không sợ ông ta không về nữa, con vẫn còn ở đây mà.
Ông cụ Kim vội vàng nói: “Thông gia yên tâm, sau này Kim Kim với Kim Ngọc tôi đều nuôi, tôi chắc chắn sẽ đối đãi như con ruột, tôi có ăn thì sẽ không thiếu của mấy đứa một miếng nào.”
Dương Tiểu Hưng còn làm sao được nữa?
Chỉ có thể mạnh mẽ nói: “Ông bà tốt nhất là nói được làm được, sau này tôi sẽ thường tới thăm đấy.”
Sở Thấm ở nhà chú nó thì ông ấy yên tâm, bởi vì ông biết rõ chú Sở thế nào đi nữa cũng coi như vẫn là người bình thường. Còn Kim Đại Cường này thì ông ấy không yên tâm, nhưng lấy tiền của em trai dùng thì là người tốt thế nào được?
Lý Giải Phóng với Lý Thái vào trong xem đứa nhỏ trước rồi, bế Kim Ngọc mới hai tuổi còn chưa biết nhận người, Kim Kim thì ngồi xổm dưới chân ông ấy cúi đầu im lặng không nói gì.
Còn Kim Ngọc, mới hai tuổi, mà trông gầy yếu cực kỳ, bế trên người thậm chí còn thấy không vừa người.
Mẹ mất rồi, cha thì chạy, ông không thương, bà không yêu… Trong lòng ông ấy thương xót vô cùng khó chịu, đừng nói là người vợ sắp về của mình.
Dương Tiểu Hưng và Lý Giải Phóng Lý Thái cuối cùng chỉ có thể im lặng đi về.
Bởi vì Hoa Khê ở khá xa, nên những người không phải họ hàng gần gũi thật sự không biết chuyện này.
Vậy nên ba ngày sau Sở Thấm mới biết chuyện.
Sở Thấm đơ ra, chỉ thấy buồn cười.
Trong mạt thế có người kể cả trong hoàn cảnh tuyệt vọng cũng không buông bỏ con mình, thà là bản thân chết cũng phải giành được miếng ăn cho con!
Thực ra đối với em trai em gái, cảm xúc ngưỡng mộ của nguyên chủ mãnh liệt hơn nhiều.
Ký ức liên quan không nhiều lắm, dù sao thì cũng không ở cùng nhau, hơn nữa em trai em gái đều rất nhỏ tuổi, chuyện ấm áp lèo tèo đếm trên đầu ngón tay, thời gian bọn họ khóc loạn còn nhiều hơn.
Thím Sở thấy rất nhiều dân làng đều biết chuyện này rồi, biết không giấu được nữa mới nói với Sở Thấm.
“Cũng sợ cháu sốt ruột, chuyện này xảy ra bất ngờ, lúc đó cũng không biết nên nói với cháu như thế nào.” Thím Sở khó xử nói.
Sở Thấm đỡ trán: “Vậy bây giờ hai đứa bé đó như nào rồi?”
“Cậu cháu nói là đi rồi, cha mẹ của cha kế cháu với gia đình bác cả sẽ cùng nuôi đứa bé.”
Trong lòng Sở Thấm rối ren khó tả.
Nguyên chủ sống nhờ dưới mái nhà người khác, ngưỡng mộ em trai em gái của mình, kết quả mẹ chết rồi các em cũng được gửi gắm dưới mái nhà nhà người khác, thậm chí tình hình còn khổ sở hơn cả cô.
Thím Sở an ủi nói: “Cháu cũng đừng lo lắng, dù là chuyện gì cũng còn cậu cháu nữa, cháu vai vế nhỏ, chuyện này cháu không ra mặt được.”
Sở Thấm đau lòng gật đầu.
Hồi lâu sau cô bỗng cất lời: “Hai đứa bé ở trong nhà bác cả chúng sợ là không ổn lắm.” Trong kí ức của nguyên chủ thì bác cả Kim này không phải người tốt.
Thím Sở: “Bác ruột có không tốt thì cũng không tệ quá được, với lại vẫn còn ông bà nội nữa mà. Hơn nữa, nếu không tốt lẽ nào cháu còn định đón em mình về đây nuôi hả?”
Trong lòng Sở Thấm lắc đầu.
Không nuôi nổi, thứ nhất cô không phải nguyên chủ, kể cả nguyên chủ có ở đây cũng nuôi không nổi. Thứ hai, cô cũng không biết chăm trẻ em, bản thân cô sống còn khó, hoàn cảnh gia đình khó khăn không gánh được trách nhiệm nuôi dưỡng nặng nề. Hơn nữa, bí mật trên người cô quá nhiều. Thứ ba, e là nhà họ Kim sẽ không chịu thả người. Động não suy nghĩ, bác cả nhà họ Kim đồng ý nuôi con của em trai chắc chắn là Kim Đại Lực đã đưa tiền nuôi dưỡng rồi. Có khi phí nuôi dưỡng cho cũng khá nhiều, nếu không thì bọn họ cũng chẳng đồng ý.
“Thế chẳng phải đúng rồi sao, ài, ba chị em mấy đứa đều số khổ cả.” Thím Sở lắc đầu, ở mấy phút nữa bèn đi về rồi.
Sở Thấm chờ bà ấy đi xong vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Mình đúng là không nuôi nổi, nhưng chịu khó đi thăm vài lần thì vẫn được. Cô có thể sống lại một đời, người cô nên cảm ơn nhất là nguyên chủ, nể mặt nguyên chủ thì không thể không quan tâm em trai em gái của cô ấy rồi.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Măng xuân đã hong khô hoàn toàn, chỉ được ba mươi cân măng khô, Sở Thấm dùng bao gai đựng buộc chặt rồi để vào trong thùng lớn.
Tủ bếp nhà cô không đủ dùng rồi, lại không có cách nào lập tức làm một cái bây giờ luôn, chỉ có thể cho vào trong thùng.
Để vào trong thùng dùng nắp gỗ đậy lại, không sợ có bọ.
Trong lúc đó Sở Thấm còn rút thăm lượt rút thăm tháng này, lần này phần thưởng của rút thăm tháng vô cùng được lòng cô, đó là một chậu sứ tráng men có in hình hoa mừng lễ.
Từ lâu trước đây cô đã nhìn trúng chậu sứ tráng men của xã cung ứng trong xã rồi, nhưng mà giá đắt quá, Sở Thấm chỉ có thể nén đau từ bỏ, không ngờ lại có bất ngờ.
Sở Thấm vui mừng làm một cái chậu rửa mặt đặt trong góc phòng, mỗi ngày đến lúc rửa mặt đều thấy vui.
Việc gieo hạt trong thôn cũng đã kết thúc, vẫn không đủ mưa, mưa thì có mưa, mưa ào ào một trận, có lúc còn vừa nắng vừa mưa.
Thế là đại đội trưởng bắt đầu sắp xếp việc lấy nước. Theo Sở Thấm, đào một cái mương mới giải quyết được vấn đề.
Trong thôn có sông, dù sao thì Sở Thấm chưa nhìn ra được, nhưng người già trong thôn đều nói mực nước năm nay còn hạ xuống nhiều hơn so với năm trước.
Nhưng tóm lại thì cũng không hạ nhiều lắm, chưa đến mức hạn hán.
Sở Thấm cũng phải gánh nước, theo lý thì cô chỉ cần tưới nước, nhưng ai bảo gánh nước công điểm cao chứ.
Gánh nước được tận 10 công điểm, giống hệt với công của ngày hôm trước, mà gánh nước chỉ cần gánh nửa ngày thôi.
Hôm nay sáng sớm cô đã dậy rồi, mang theo hai thùng nước với một quai gánh nhà mình đi đến sân đập lúa trong thôn.
Cô đến sớm theo thói quen, đợi mười phút những người khác trong thôn mới đến đủ.
“Cháu đi gánh nước thật đấy à Sở Thấm?” Tần Nhân Tâm hỏi cô.
“Cháu gánh thật.” Sở Thấm gật đầu: “Cháu chịu được mà.”
Hàn Định Quốc ở bên cạnh nghe thế, không quên dặn dò: “Nếu như không chịu được thì dừng lại, đừng cố quá.”
Tối qua ông ấy mở sổ ghi chú ra xem, dt là một trong ba người duy nhất lấy đủ công điểm trong thôn bao gồm cả người già trẻ nhỏ nam nữ cộng lại.
Làm việc chắc chắn sẽ lấy công điểm tối đa, cái này mà vào trong huyện thì lấy được cả danh hiệu phụ nữ lao động điển hình, ông ấy đang ngẫm xem sau này có khen thưởng gì thì chắc chắn sẽ báo tên Sở Thấm.
Sở Thấm không quen với môi trường ồn ào, từ từ tránh sang bên rìa, chờ đại đội trưởng điểm danh số người đi làm xong rồi mới đi sang phía bên sông.
“Vị trí thôn của chúng ta không tốt bằng vị trí của thôn bên cạnh, đó là con sông này cách khá xa khu ruộng đất.” Có dân làng kêu than.
Thím Trương: “Thế thôi cũng đành, những thôn khác còn có ao nữa, nhưng thôn mình đến cả vũng nước cũng chẳng có. Nghe nói ở thôn Tịnh Thủy nuôi cá tốt lắm, đến cuối năm lại là một mùa thu đây.”
Mới đầu sông ở trong thôn cũng không phải để không đó, hai năm trước còn thử nuôi cá trong sông, nhưng tiếc là không nuôi được, còn lãng phí hai đàn cá giống.
Nhưng mà từ đó về sau cá trong sông lại dần dần nhiều lên, Sở Thấm định làm mồi câu cá ở bên sông dưới sườn núi nhà mình thử xem.
“Thế mới nói mà, cũng do năm đó chúng ta có mắt như mù, thôn quê hẻo lánh là nơi chúng ta đây chứ đâu…”
“Này cẩn thận chồng bà nghe thấy đấy!”
Người xung quanh cười ồ lên, không khí nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Sở Thấm chỉ im lặng lắng nghe, cô không nói chuyện, gánh nước nhanh hơn người khác một chút. Người khác gánh được bốn lượt, thì cô gánh được đến năm lượt.
Lúc thím Trương về bờ sông gánh tiếp vừa hay gặp được cô, không nhịn được cảm thán: “Cháu bồi dưỡng thân sức này kiểu gì thế, sao Phi Yến nhà thím không có vậy.”
Sở Thấm cười cười: “Phi Yến kiếm được không ít công điểm đâu.”
“Cứ chém gió thế, mỗi ngày nó kiếm được ba công điểm đã tốt lắm rồi, nó còn lớn hơn cháu tận hai tháng cơ.” Thím Trương lắc đầu, cũng không biết làm sao, năm nay con gái bà ấy làm việc kém xa năm ngoái.
Chỉ có chạy lên núi là giỏi thôi!
Vẻ mặt Sở Thấm khiêm tốn không nói chuyện, cô cảm thấy mình đã tạo nên quá nhiều sự mắng chửi cho người cùng lứa tuổi trong thôn.
Hổ thẹn hổ thẹn.
Thím Trương tự nói một mình mãi: “... Cũng không biết cứ suốt ngày vùi đầu lên núi làm gì. Cháu nói xem nếu mà giống như cháu, chặt ít củi đào ít măng thậm chí hái ít rau cũng được, lần nào cũng về tay không.”
Sở Thấm nghe đến đây thấy hơi nghi ngờ: “Là ngọn núi nào thế ạ? Cháu hiếm khi gặp được Phi Yến.”
Thím Trương: “Thím biết cháu hay đi ngọn núi sau nhà cháu, Phi Yến chê chỗ đó khó leo không muốn đi, nhất quyết đòi đi núi Đại Nham ở đầu thôn.”
Trong lòng Sở Thấm dao động, ồ ồ hai tiếng.
Có lẽ cô phải tìm cơ hội đi xem xem.
Gánh nước là công việc nặng thể lực, gánh đến tận trưa mới xong công, Sở Thấm đi về bỏ vỉ hấp vào nồi, thêm chút nước, để cơm từ sáng lên trên vỉ, chờ lửa nổi lên cơm nóng rồi là ăn được.
Bởi vì buổi chiều còn phải đi làm nữa, nên cô không tắm, chỉ dựa vào ghế tre trong sân nghỉ ngơi.
Chó ở độ tuổi này đúng là mỗi tháng lại khác, Tiểu Bạch mới về nhà mấy ngày, mà giờ đúng là trông lớn hơn hẳn.
Chơi với chó con một lúc, cơm cũng nóng rồi.
Buổi sáng trước khi đi làm cô cũng đã nấu xong hết cơm canh cả ngàng, trước khi ra khỏi nhà lấy lồng bàn đậy lại là được.
Món ăn hôm nay là măng trộn bã rượu.
Mấy ngày trước lúc làm măng khô cô vẫn giữ lại vài cái măng xuân, ngày hôm sau lúc lột vỏ thì dùng muối với bã rượu để nấu.
Nấu chín rồi bày ra, đặt lên tủ bếp, lúc nào muốn ăn thì lấy ra cắt thành miếng, cho ít nước tương, giấm với đường trắng trộn lên là được.
Món ăn này tạm thời là món tủ yêu thích của Sở Thấm, thậm chí còn hơn cả hương thung xào trứng.
Ngoài ra trên bàn còn có một món thịt dê hầm nữa, món này thì được hầm liên tục trong nồi đất trên lửa than, giờ đã mềm nhừ vừa tầm, vị ngon bá cháy.
Sở Thấm ăn no nê ngon miệng, sức lực gánh nước tiêu hao hồi sáng dường như đã được bù lại, thậm chí cô còn muốn đi xem xem khoai lang nữa.
Buổi chiều cô lên núi làm cỏ.
Gỗ trong núi cũng kiếm được tiền, một năm hai năm thì nhìn không ra, chờ cây gỗ trong núi lớn rồi, bán xong mới có tiền, còn là khoản lớn luôn.
Cứ loanh quanh như vậy mấy ngày liền, cuối cùng Sở Thấm cũng đến những ngày tháng được nghỉ ngơi.
Vì những lời thím Trương nói, mấy ngày nay Sở Thấm chú ý đến Trương Phi Yến nhiều hơn.
Vừa để mắt đến, thế mà thực sự để cho cô phát hiện ra vấn đề.
Trương Phi Yến quả thực thích lên núi, đa số là đi núi Đại Nham, hơn nữa còn mang theo công cụ đi.
Mỗi lần trước khi đi ống quần đều rất sạch sẽ, kể cả giày cũng thế, nhưng lúc về lại nhìn thấy ống quần và giày của cô ấy đều dính bùn đất, mà lại tay không đi về.
Sở Thấm ngẫm nghĩ, thế nên cô ấy lên núi để trồng cái gì?
Nếu không phải sợ trồng trong núi xong đều bị mấy con vật như lợn rừng ăn sạch, biết đâu đấy cô đã thật sự tìm một nơi để thử rồi.
Dùng một phép so sánh hơi khập khiễng thì thực ra đây là nhìn kẻ gian bằng đôi mắt gian.
Vấn đề là: “Tại sao Trương Phi Yến phải trồng lén chứ?
Cô ấy không giống mình, lại càng không giống Trần Thiên Chương. Cô ấy có cha mẹ người nhà có thể lấy công điểm, cô ấy không kiếm được nhiều cũng có người đỡ lương thực cho.
Cô ấy không cần mua lương thực, sau khi thu hoạch vùng ruộng đất trong thôn tất nhiên sẽ chia. Kể cả sắp chết đói, người trong thôn cũng sẽ không để cô phải chết đói, đều là đồng hương với nhau, ít nhiều cũng giúp đỡ mà.
Sở Thấm cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy gì đó.
Cô nghĩ, cô cần phải quan sát thêm.
Núi Đại Nham là ngọn núi người trong thôn rất hiếm lui tới,bởi núi này không có sản phẩm gì, đến cả rau dại cũng ít hơn những ngọn núi bên cạnh, chỉ khi xong vụ mùa thu lúc đi săn bắt mới đi lại trong núi.
Sở Thấm cũng không thích đi, núi Đại Nham không có nhiều cây, có nghĩa là cũng chẳng chặt được bao nhiêu củi, đi xong rất dễ đi về tay không.
Mấy ngày nay cô cũng nhìn ra quy luật rồi, ước chừng cứ ba ngày Trương Phi Yến sẽ lên núi một lần.
Nói ba ngày cũng không chính xác lắm, cô ấy khá cảnh giác, có lúc hai ngày có lúc năm ngày, không đoán được quy luật.
Nhưng người ta nói rồi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tôi mặc kệ mấy ngày cô đến, tôi cứ chờ ở đây liên tục là được, kiểu gì cô cũng phải lên núi.
Sở Thấm dành hết thời gian rảnh rỗi vào việc này, giữa chừng thì bởi có người tới thăm nên bỏ lỡ một lần.
Lúc đó cô đi theo Trương Phi Yến suốt, đã đi đến cổng thôn rồi, thì nhìn thấy có người đạp xe đạp đi vào trong thôn. Nhìn kỹ lại thì đó là Bạch Nguyên từng tới hỏi thăm nhà cô năm ngoái.
Sở Thấm hết cách, đành phải tạm thời bỏ cuộc.
Bạch Nguyên đến thăm hỏi, lúc đầu nói là sẽ chăm đến, nhưng khi biết cô đi làm giúp việc cho nhà máy thép thì không đến nữa, cho đến tận bây giờ.
Nhớ ban đầu Sở Thấm còn ngốc nghếch nghĩ có thể săn bắt xong mang đến nhà ăn hậu cần của chính quyền xã buôn bán, bây giờ cho cô ba cái gan cô cũng không dám.
Càng sinh sống ở đây lâu, cô càng hiểu được quy tắc sinh tồn ở chỗ này, càng cảm thấy khoảng thời gian vừa mới xuyên qua gan to bằng trời.
Bây giờ cô càng mong Bạch Nguyên đừng nhớ đến những chuyện cô nói ban đầu.
Bạch Nguyên quả thực không nhắc đến, chỉ nói vài câu rồi chuẩn bị đi luôn, phải biết là dạo này sau khi lấy được công điểm tối đa Sở Thấm toàn hô lên quá đỉnh rồi nghiêm túc ghi chép vào sổ ghi chú.
Cô ấy cảm thán nói: “Mới đầu tôi thật sự không yên tâm về cô, bây giờ tôi mới biết tại sao cô lại kiên trì ở riêng như thế. Cô yên tâm, tôi sẽ phản ánh lại tình trạng của cô lên bên trên, sau này sẽ là hình mẫu điển hình của chúng ta.”
“...” Không cần phải thế đâu.
Thực ra Sở Thấm rất không muốn lộ diện, cô thích những ngày tháng thanh tịnh tự do.
Trước khi đi, cô nhớ đến những đứa em ở xã Hoa Khê, không nhịn được hỏi Bạch Nguyên: “Hội hỗ trợ phụ nữ như các cô là xã nào cũng có thành lập sao?”
Bạch Nguyên gật đầu: “Đương nhiên.”
Sở Thấm do dự một lát rồi nói: “Mấy năm trước mẹ tôi tái hôn ở xã Hoa Khê, bà ấy qua đời năm ngoái, để lại hai đứa con trai gái. Đứa lớn bốn tuổi, đứa nhỏ mới hai tuổi, kết quả là cha hai đứa em tôi bỏ chạy rồi, để con lại cho ông bà nội với bác cả chăm lo. Tôi muốn hỏi là, trong trường hợp này thì có thể báo cảnh sát rồi tìm đến chính quyền không? Hội phụ nữ của các cô có giúp đỡ không? ”
Bây giờ đến lượt Bạch Nguyên im lặng.
Cô ấy cũng đã nghe về chuyện của nhà họ Kim ở xã Hoa Khê, nhưng làng nọ làng kia còn có chuyện kỳ cục hơn chuyện này nữa, làm gì đến mức cần phải báo cảnh sát.
Chuyện của nông thôn cực kỳ hiếm khí tìm đến công an giải quyết, chuyện ầm ĩ đến mức phải báo cảnh sát là phải đến bước xé rách mặt nhau rồi.
Còn chính quyền cũng không có cách nào can thiệp được, người ta cũng có phải không nuôi đâu, người làm cha thì nói sẽ gửi tiền, người làm bác làm ông làm bà cũng bằng lòng, chính quyền còn làm được gì nữa đây.
Cô ấy khéo léo diễn đạt ý mình.
Sở Thấm thở dài, dường như lại hiểu sâu hơn một phần với thế giới này.
Cô đi chậm lại, chỉ đi theo ở khoảng cách vừa phải, Trương Phi Yến đi vào núi xong thì không chú ý đến đằng sau nữa, đợi đến khi cô ấy đến một chỗ bên khe suối thì bỗng quay đầu lại, Sở Thấm vội vàng ngồi xuống sau cái cây, đám cỏ che trước người vừa đủ chắn hết người cô.
Qua khe hở, Sở Thấm có thể nhìn rõ được Trương Phi Yến đến trước một cái hang động, nhưng lại không đi vào trong, mà đi vòng sang con đường bên trái hang động đi sâu vào.
Lúc này Sở Thấm đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa.
Nghĩ rồi Sở Thấm chọn một cái cây cao để trèo lên, từ trên cây nhìn xuống kiểu gì cũng biết được, hóa ra bên trái hang động còn một cái động nhỏ nữa, bị cây cối che khuất, giờ đây ở đó có dấu vết từng có người đi qua.
Có cần đi theo nữa không đây?
Không cần nữa, Sở Thấm đã biết được vị trí rồi thì chờ Trương Phi Yến đi rồi cô vào xem.
Cô lại trèo lên trên nữa, ngồi trên cành lớn cành lá um tùm quan sát mọi thứ xung quanh.
Núi Đại Nham có lẽ khá nhiều động vật hoanag dã, nhưng chắc đều ở sâu trong rừng, trước mắt cô chưa phát hiện ra chỗ nào có dấu vết động vật hoang dã từng hoạt động.
Sở Thấm còn nhìn thấy lá dương xỉ ăn được, không ngờ trên núi Đại Nham vậy mà cũng không ít lá dương xỉ ăn được.
Giờ cô lại càng không gấp nữa, vẫn đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, chờ Trương Phi Yến đi từ bên trái hang động ra thì ôm chặt lấy cây nhìn chằm chằm cô ấy. Từ phía xa, cô nhìn thấy được miệng cô ấy đang lẩm bẩm gì đó, nhưng nghe không rõ lắm.
“Cái gì… đến rồi?” Sở Thấm nhíu mày.
Hiên tai? Thiên cai? Thiên… tai?
Đúng rồi, thiên tai!
Sở Thấm giật mình, biểu cảm ngạc nhiên, vẫn ở nguyên trên cây chờ lúc lâu sau Trương Phi Yến xuống núi rồi, không còn bóng dáng đâu mới nhảy xuống.
Dưới gốc cây, Sở Thấm dựa vào cây ổn định lại tâm trạng.
Cô đang nhớ lại về Trương Phi Yến, trước đây chỉ cảm thấy hành vi của cô ấy kỳ lạ, nhất thời vô cùng chú ý đến mình.
Lại nhớ đến thím Trương từng than vãn từ sau trận sốt cao lần đó con gái mình càng ngày càng kiêu căng, tính tình cũng càng ngày càng tệ, thậm chí rất có chủ ý của mình, lúc cố chấp không nghe lời ai hết.
Dường như cô hiểu ra vài điều rồi.
Bản thân cô vốn là một sự tồn tại đặc biệt, sao lại không tin những người khác cũng có những trải nghiệm giống mình chứ.
Sở Thấm không có suy nghĩ gì khác, chỉ cảm thán: Thế giới rộng lớn, không thiếu điều gì.
Nghĩ thông suốt xong cô lại càng thấy yên tâm hơn trong lòng, trước mắt càng chắc chắn hơn: đi theo Trương Phi Yến.
Rõ ràng Trương Phi Yến biết được chuyện tương lai, bất kể thế nào cô ấy làm gì mình cứ làm theo là được.
Nhưng cũng không thể vì thế mà làm loạn tiết tấu của mình được, cô cũng không phải chưa từng gặp thiên tai, nếu lúc nào cũng cứ nghĩ đến thì ảnh hưởng tâm trạng bình thường lắm.
Thế là Sở Thấm cũng không vội đi đến bên hang động kia, mà là đi hái lá dương xỉ trước.
Lá dương xỉ lúc này vẫn còn non, hái xong để nơi thoáng mát là có thể để được hai ba ngày. Đời trước Sở Thấm luộc thẳng với nước lã, nhưng dân làng ở đây thích xào với bã rượu, rồi bỏ thêm ít tỏi dại tăng hương vị.
Nghĩ đến đây Sở Thấm lại nghiền ngẫm, cuối năm nay có cần ngâm ít rượu gạo không ta?
“Khó là khó ở chỗ không có gạo nếp.” Sở Thấm cảm thán nói. Ngâm rượu gạo một lần trong nhà ba năm không bao giờ thiếu rượu, hơn nữa còn có cả bã rượu, bã rượu có thể làm dưa muối, trứng vịt muối với các món xào khác, Sở Thấm thích hương vị của bã rượu.
Lá dương xỉ chiếm hết nửa giỏ tre, hái hai chiếc lá lớn che lại, sợ phá đường mà Trương Phi Yến vừa đi, Sở Thấm cố ý vòng sang đường khác để đi, đi đến nửa đường vậy mà còn nhìn thấy hai bụi mâm xôi, trông mọng vô cùng.
Quả mâm xôi hay còn gọi là phúc bồn tử, là loại quả mùa này thường có trên núi.
Mùi vị ngon cực kỳ, đời trước từng có một đứa con nhà giàu cho cô hai nắm cơm nguội bảo cô lên núi hái hai giỏ mâm xôi cho anh ta.
Sở Thấm vui sướng đi hái, vừa hái vừa nghĩ, hay là lấy sữa trong ba lô không gian ra uống hết, rồi hái nhiều nhiều mâm xôi bỏ vào trong ba lô không gian để ăn sau.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ cô đang ở thế giới bình thường, thiên tai cũng không thể lập tức đến được, trong núi đâu có thiếu hoa quả.
Sở Thấm hái hết sạch mâm xôi trên hai cây, vậy mà lấp đầy hết chỗ trống còn lại trong giỏ tre.
Bây giờ cô cũng không chê núi Đại Nham nữa, chỉ nhìn những cây thông rải khắp trên núi, cũng biết đến mùa thu quả thông trên núi sẽ nhiều đến mức nào.
Vài phút sau, đến hang động.
Cẩn thận đi theo đường mà Trương Phi Yến đã đi, đi đến chỗ cái động nhỏ đó.
Sở Thấm bỏ gùi xuống trước, nhét gùi vào trong đó trước rồi mình mới từ từ chen vào trong.
Trước mắt bỗng nhiên bừng sáng lên. Xuyên qua cái động, bên này vẫn là núi, chỉ là đất núi bằng phẳng, cỏ dại mọc um tùm hơn bên ngoài.
Sở Thấm lại đeo ba lô lên, chỉ nhìn những cây cỏ dại đổ rạp là có thể đoán được vùng đất Trương Phi Yến trồng ở chỗ nào.
Quả nhiên! Ở ngay gần đây.
Vị trí cô ấy chọn khá đẹp, đất ở bên ao nước, đất ở đây đã được nuôi dưỡng bởi những lá cây thối rữa nhiều năm, thêm cả việc nguồn nước đầy đủ, nên cũng phì nhiêu ngoài dự đoán.
Cô ấy trồng khoai lang, Sở Thấm có thể nhìn thấy rõ ràng giống khoai lang cô ấy trồng tốt hơn so với loại mình trồng ở nhà.
Nhưng lại có một khuyết điểm lớn… vẫn là vấn đề đó, quá dễ bị lợn rừng phá, cũng dễ bị chuột rừng ăn nữa.
Sở Thấm thà ổn định chút, thiên tai không chỉ là thiên tai của con người, còn là thiên tai của động vật nữa.
Chưa chứng thực được suy nghĩ trong lòng bao lâu, cô chỉ nhìn rồi rời đi.
Vào trong thôn, Sở Thấm đi qua nhà thím Sở thì gọi với từ ngoài vào: “Thím có nhà không?”
Gọi hai câu không ai trả lời, chắc là đi chặt củi rồi.
Thế là cô dứt khoát đẩy cửa đi vào, để lá dương xỉ với hai bụi mâm xôi vào rồi mới đi ra.
Trương Phi Yến đang phơi quần áo trong sân thì thấy Sở Thấm đi qua cửa nhà, tim giật thót một cái, không nhịn được hỏi: “Sở Thấm cô đi từ đâu ra đấy?”
Sở Thấm đáp: “Từ sau núi.”
“Sau núi? Sao cô lại đi đường này về nhà?”
Đôi mắt đen láy của Sở Thấm nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Tôi đi chán đường đó rồi, nên đổi đường khác xuống núi thôi.”
Cô dừng bước chân không nhúc nhích, vốn tưởng rằng Trương Phi Yến vẫn còn hỏi cô gì đó, kết quả người ta nhìn thấy mâm xôi ở trong gùi của cô xong thì như thở phào một hơi gật đầu, cười nói: “Cô đi con đường nhỏ ở đầu thôn về đúng không, con đường xuống núi đó có mâm xôi, lần trước tôi nhìn thấy vẫn chưa chín, vốn định để mấy hôm nay đi hái, không ngờ lại bị cô hái hết rồi.”
“...”
Phải nói thế nào đây, Sở Thấm cố ý đi con đường này về nhà, là muốn đi qua cổng nhà họ Trương.
Cũng là cố ý dừng lại cho thím Sở lá dương xỉ với mâm xôi, là muốn thu hút sự chú ý của Trương Phi Yến.
Mục đích không vì điều gì khác, là muốn để cho cô ấy đoán xem có phải mình đi từ trên núi Đại Nham xuống hay không, để cô ấy nói mấy câu gài mình.
Chỉ khi cô ấy bắt đầu nói gài mình, Sở Thấm mới có thể lật lại những lời cô ấy nói để moi được tin. Dù cho chỉ có vài câu vài chữ, cô cũng có thể moi được vài thông tin.
Ai mà biết được, người ta đã tìm lý do sẵn cho cô rồi! Mặc kệ trong lòng Sở Thấm có nhiều suy nghĩ hơn nữa cũng không thể thực hiện.
Được thôi, cô thấy hơi bất lực.
Sở Thấm vốn định về thẳng nhà luôn, suy nghĩ xem vẫn nên rẽ sang đi xem xem mấy cây mâm xôi mà cô ấy nói, nếu mà chín thì phải hái thôi.
Không gài gì nữa, cứ thế đi.
Về đến nhà, lấy trước lá dương xỉ ra nấu, số còn lại để thoáng trong phòng bếp.
Vặt lá dương xỉ thành những khúc nhỏ rồi phải trụng qua nước sôi, lúc trụng nước sôi thì Sở Thấm đi rửa mâm xôi.
Mâm xôi trên con đường mà Trương Phi Yến nói vẫn chưa được hái, Sở Thấm hái tận gần mười phút mới hái hết được mâm xôi chín.
Lúc này thực sự trong nhà có quá nhiều mâm xôi, Sở Thấm nghĩ xem có nên làm mứt mâm xôi để dự trữ không.
Dự trữ mứt mâm xôi cần phải có lọ, mà không dùng lọ đất sét được, phải là lọ thủy tinh.
Vừa khéo, trong nhà thật sự có lọ thủy tinh, còn giữ lại từ hộp đào vàng.
Những ngày trước làm việc nặng quá, cô thèm đồ ngọt khủng khiếp, nên t bèn mở hộp đào vàng ra ăn, vị ngọt vô cùng.
Nói làm là làm luôn.
Mâm xôi rửa xong chỉ bỏ ra bát một nửa, còn lại để để trong mẹt hong khô chờ lát nữa mang đi nấu.
Lá dương xỉ trong nồi cũng chín rồi, cho tỏi với bã rượu vào xào chung, mùi thơm của rượu hấp dẫn đến mức khiến người ta phải chảy nước miếng.
Bày ra xong trên lá dương xỉ còn vương bã rượu đỏ, mùi rượu qua nồi sát trử nên thăng hoa thành một mùi hương khác.
Chó không thể ăn những thứ này, Sở Thấm chỉ cho nó ăn cơm khoai lang, khiến Tiểu Bạch cứ cắn mãi không ngừng.
Này, trông Tiểu Bạch lồng lộn, cơm canh cũng ngon hơn gấp đôi!
Đống lửa trong sân đang cháy bùng,mâm xôi đã hong khô đang được đun trong một chiếc nồi đất nhỏ.
Quả mâm xôi trong nồi chuyển sang màu đỏ sẫm, khi lửa than cháy hết, mứt mâm xôi sẽ đủ độ chín.
Cuối cùng để nguội rồi đổ vào lọ thủy tinh đã làm sạch, sẽ có được lọ mứt mâm xôi đầy ắp.
Tiếng bút viết sột soạt vang lên trong phòng ngủ, dưới ánh nến, lại có thêm vài thứ đồ nữa được ghi vào sổ.
*
Tháng ngày trôi qua, mặt trời mọc mặt trăng lên.
Chớp mắt một cái xuân đã qua, hè sắp đến.
Theo tiết trời ấm dần lên, quần áo của mọi người cũng ngày càng mỏng hơn, bây giờ hầu hết mặc một áo, chỉ cần khoác thêm áo khoác vào buổi sáng với buổi tối là được.
Những cây đào già trong làng đang ra quả xanh, cây hồng sau sân nhà cô cũng có dấu hiệu sắp nở hoa.
Sở Thấm chia một nửa số xương cô ăn ngày thường cho Tiểu Bạch, nửa còn lại chôn dưới gốc cây này, cô rất mong chờ lúc mùa thu đến, trên cây sẽ nặng trĩu những quả hồng vàng.
Những cây hoa màu trên cánh đồng cũng phát triển rất tốt sau mấy lần tưới nước. Thực ra nhìn tình hình hiện tại, Sở Thấm thật sự không thấy được dấu hiệu nào của việc thiên tai sắp xảy ra.
Gần một nửa diện tích đất trong làng được trồng cải dầu, nửa còn lại trồng khoai lang, còn lại trồng lúa, các loại đậu rồi lạc các thứ.
Qua tết Tiểu Mãn, hạt giống của cây vào mùa hè bắt đầu lớn chắc nịch, hạt cải dầu cũng như vậy
Hôm trước ngày Tiểu Mạn, sáng sớm dậy Sở Thấm đã nghĩ đến ngày mai là ngày sinh nhật của mẹ nguyên chủ, muốn thay mặt nguyên chủ đến thăm hai đứa em ruột của mình.
Nhưng sự xuất hiện của thím Sở đã báo tin cho cô rằng dì của nguyên chủ sắp đến nhà.
Lúc này Sở Thấm đang đi bắt cua dưới sông.
Dạo này Sở Thấm đã thu hút không ít sự chú ý, từ sau khi biết được thiên tai, cô càng tích cực tích trữ đồ hơn. Thím Sở còn từng cười gọi cô là ma lột da, nhìn thấy đồ có ích hay không cũng nhặt hết về nhà.
“Thím bảo, cháu mang mấy con cua nhỏ này về nhà làm gì?” Thím Sở xách giỏ đến tìm Sở Thấm lên núi hái nấm, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Sở Thấm đang ngồi xổm bên bờ sông, dùng mẹt vớt cua.
Bà ấy tới gần nói: “Mười con này cũng không cho được nửa thìa thịt. Chỉ có mấy đứa trẻ con ở tuổi Tiểu Kiến thích bắt về chơi.”
Sở Thấm không nói gì, vẫn giữ bình tĩnh, giây tiếp theo, cô nhanh tay nhanh mắt nhấc cái mẹt lên, trên mẹt đầy những con cua nhỏ!
Sau đó cô đổ cua vào thùng gỗ rồi cười nói: “Cháu không ăn, tôi nghiền thành bột cho gà ăn”.
Thím Sở ngạc nhiên: "Cho gà ăn? Cái này có tác dụng gì thế?"
"Sau khi ăn bột cua gà phát triển tốt, có thể đẻ trứng." Cô nói, lại bổ sung thêm: "Bảo Tiểu Kiến tốt nhất là ăn ít lại, chưa biết chừng trong đó có ký sinh trùng gì đó cũng nên."
Gà của cô mãi không đẻ trứng, làm Sở Thấm buồn sắp chết. Hôm qua, cô nhớ đến đời trước ông nội cô bắt được cua rồi mang đến chợ bán cho người nuôi gà, nên cô mới nghĩ đến việc bắt cua.
Thím Sở "ôi trời" một tiếng: "Thế thì không thể để nó ăn được thật. Nó cứ như con ma đói ấy, cái gì cũng nhét vào miệng thôi."
Sau đó lại hỏi Sở Thấm: "Cháu có đi lên núi hái nấm không?"
Sở Thấm lắc đầu: "Thím đi trước đi, sáng sớm cháu đi hái rồi. Thím đừng đi rừng trúc sau núi nhà cháu, cháu hái hết cả rồi."
Thím Sở thấy cô không đi thì đi một mình, quay người lại như chợt nhớ ra điều gì đó nói: “Đại đội trưởng mới từ xã về, thím nghe ông ấy nói dì cháu sắp về đến nhà rồi.”
“Dì cháu á?” Sở Thấm sửng sốt một chút: “Ông ấy biết chuyện này kiểu gì vậy?”
Thực ra đáng lẽ dì cô phải về sớm hơn, nhưng sắp xếp hành lý xong, anh họ của cô bất ngờ bị thương phải nhập viện nên bà ấy đành phải ở lại quân đội thêm một thời gian nữa.
“Chắc là Hàn An Bang nói.” Thím Sở nói: "Lần nào dì ấy về cũng phải gọi điện cho chồng vào thành phố đón. Gọi điện thoại tất nhiên sẽ có người biết.”
Sở Thấm gật đầu: “Ngày mai vốn dĩ cháu muốn đi gặp Kim Kim với Kim Ngọc. Nếu mà dì cháu sắp về rồi, thì đợi dì ấy ổn định rồi dì cháu cùng đi luôn.”
Thím Sở: “Thế là đúng rồi, cháu cũng đâu có xe.”
Hơn nữa, kể cả có xe thì đường cũng rất xa, con gái đi một mình nguy hiểm lắm.
Nói xong bà ấy bèn rời đi.
Sở Thấm bắt được nửa thùng cua cũng đi về nhà, sau khi về nhà, cô cho cua vào nồi sấy khô, sấy khô xong cua đã chết hẳn thì cho vào cối đá, dùng búa gỗ nghiền thành bột mịn.
Nửa thùng cua cho được khá nhiều bột cua, đựng đầy ba hộp tre lớn.
Cô vẫn cảm thấy vẫn không đủ, lại tìm chỗ khác để bắt cua.
"Đi lên thượng nguồn, là cái nơi từng xảy ra lở đất hồi trước. Ở đó mới có nhiều cua nhỏ." Hoàng Đậu Tử bắt gặp cô thì chỉ đường.
Mấy ngày nay, bởi vì Sở Thấm tìm anh ta đổi hạt bí, nên bỗng nhiên anh ta thấy cũng không sợ Sở Thấm đến thế.
Nhìn đi, có giỏi đến đâu đi nữa cũng phải đổi hạt giống với anh ta đấy thôi.
“Cũng đúng, xung quanh đều là lau sậy và cây nhỏ mà.” Xuân đi hạ tới, nhiệt độ tăng cao, nhưng thảm thực vật che khuất ánh nắng, dòng nước dưới bóng mát tất nhiên là mát mẻ hơn, con trạch rất thích môi trường này.
Nhưng trạch tinh quái lắm, Sở Thấm vẫn chỉ bắt được mỗi cua, về nhà chế biến xong thì được hai hộp bột cua, chỗ bột cua này hoàn toàn đủ cho mấy con gà, thậm chí còn thừa.
"Phần còn lại để làm phân bón đi." Sở Thấm nghĩ thầm, thực ra những thứ kiểu xương dùng làm phân bón rất hiệu quả.
Chiều tối, Sở Thấm trộn bột cua với rau dại rồi đổ vào máng đá cho gà ở bên trong hàng rào.
Thực tế thì cô hiếm khi thả gà ra ngoài để chúng tự đi kiếm ăn, vì thả chúng ra ngoài xong thì cô không biết phải gọi chúng nó về kiểu gì, chỉ có thể bắt ép.
Sở Thấm thực sự không thể học được câu thần chú mà những người khác trong làng gọi: "Cục cục cục…"
Việc này cũng khiến cô phải đi tìm rau rừng hàng ngày để cho gà ăn, qua một thời gian, khi cây giống khoai lang đã phát triển thì cây khoai lang giống được đem trồng lại.
Không biết là bột cua có tác dụng tốt hơn hay thời cơ đã đến, chỉ hai ngày sau, con gà đầu tiên bắt đầu đẻ trứng.
Sáng nay nhiệt độ mát mẻ.
Đêm qua trời mưa nhẹ, trên dãy núi đối diện sân vẫn còn đọng sương mù.
Có những giọt sương treo trên đám cỏ dại ở góc sân, chúng lớn lên đột ngột dưới sự tưới nước của mưa, Sở Thấm dễ dàng nhổ chúng ra.
Sở Thấm hôm kia không đi làm, nên hôm sau cô dậy sớm, sau khi thức dậy, cô nấu cơm và tắm rửa, sau đó cô ra sau nhà lùa gà vào chuồng gà. vào hàng rào.
Nhưng sau khi thả gà xong, tôi quay lại thì thấy một quả trứng sáng rực trên tấm thảm rơm trong chuồng gà!
“Đệt…"
Sở Thấm vui mừng khôn xiết! Con gà này ngon quá, ấn tượng đến nỗi nó đẻ trứng thật.
Đây là những quả trứng gà con đầu lòng, những quả trứng này tương đối nhỏ nhưng cô không hề ghét bỏ, cô chỉ đem chúng vào phòng ngủ như bảo bối rồi bỏ vào giỏ tre trong tủ.
Sau khi gà đẻ trứng giống như bật công tắc, ngày hôm sau Sở Thấm nhìn thấy trong chuồng gà có hai quả trứng.
Vào ngày thứ ba, cô nhìn thấy ba.
Bây giờ cô không còn phải lo lắng về việc nên cho trứng của ai vào bữa ăn nữa, cả ba con gà mái đều chắc chắn đã bắt đầu đẻ trứng.
Sở Thấm vui vẻ cất chúng lại với nhau, điều cô mong chờ nhất mỗi sáng thức dậy chính là nhặt trứng.
Ngày hôm đó Sở Thấm cũng luộc hết trứng, ăn xong đi đến bí thư thôn mượn xe đạp, về phần cô muốn đi đâu hả? Đương nhiên là tới thị trấn Lạc Thủy.

Xã Lạc Thủy.
Hôm nay trời đất quang đãng, là một ngày rất đẹp.
Hôm trước đến tận khuya Dương Lập Thu mới về đến nhà, bà ấy đã ngồi xe lửa hai ngày nên đầu óc choáng váng, cứ thế nằm ở nhà suốt một ngày mới tỉnh lại.
Lý Giải Phóng thấy bà ấy như vậy nên cũng không dám nói chuyện nhà họ Kim với bà, cho tới hôm nay ăn điểm tâm xong, thấy sắc mặt bà ấy tốt hơn nên ông ấy mới nói ra.
Không ngoài dự đoán, Dương Lập Thu nghe xong thì máu dồn lên não, giận đến mức váng đầu hoa mắt, suýt chút nữa là ngã xuống đất, sau khi được đỡ lên thì răng va vào nhau cầm cập, đầu hồi lâu không nói nên lời.
"Lập Thu này, bà nói chuyện đi, đừng để cơn giận làm cơ thể tổn thương nặng nề, chuyện giờ đã không có cách nào thay đổi được, hãy suy nghĩ cho Kim Kim và Kim Ngọc đi." Lý Giải Phóng lo lắng khuyên nhủ.
"Tôi còn có thể nói gì?" Dương Lập Thu nghiến răng thật chặt: "Tôi chỉ ước gì có thể xé xác Kim Đại Lực."
"Tất nhiên là xé được thì sẽ xé, nhưng không phải nó bỏ chạy rồi sao." Lý Giải Phóng thấy Dương Lập Thu cứ nhìn xe đạp, thậm chí còn định đi lấy dao thì vội vàng ngăn cản: "Kẻ gây họa là Kim Đại Lực đã chạy rồi, giờ phải suy nghĩ cho hai đứa trẻ, tôi cũng muốn bàn bạc chuyện hai đứa nhỏ này với bà, bằng không chúng ta cứ đón Kim Kim cùng Kim Ngọc về đây đi?"
Dương Lập Thu vỗ bàn cái rầm, căm giận nói: "Vậy thì quá hời cho Kim Đại Lực rồi, năm đó là nó xin cưới Tiểu Mãn, bây giờ Tiểu Mãn mới đi không bao lâu thì nó cũng vứt luôn hai đứa nhỏ."
Lý Giải Phóng than thở: "Hôm đó tôi đến xem xong là muốn dẫn Kim Kim và Kim Ngọc về nhà ngay, nhưng tôi lại nghĩ nhà họ Kim sẽ không chịu, nên mới chờ bà về rồi bàn bạc lại kỹ càng."
Ông ấy đang nói lời thật lòng.
Trước tiên nếu bà nhà mình mà biết chuyện thì nhất định sẽ muốn đón hai đứa trẻ về đây, vậy thì ông ấy cứ nói trước.
Hai người đàn ông nhà họ Kim một người thì lười biếng lạ thường, người kia thì đánh bạc quen thói, tóm lại đều không phải là loại người tốt lành gì. Người lớn trong nhà họ Kim lại là hai ông già nát rượu, vừa lười vừa thích cờ bạc, có thể tưởng tượng được nếu hai đứa nhỏ mà sống ở nhà họ Kim thì sẽ như thế nào.
Vả lại, nhà ông bà vẫn có thể ráng nuôi thêm được hai đứa nhỏ.
Mẹ ông ấy đã qua đời từ lâu, cha ông ấy thì lớn tuổi, hiện giờ thân thể vẫn khỏe mạnh, đuổi gà đuổi chó đều được, tháng nào cũng có tiền trợ cấp, về vấn đề dưỡng lão thì không cần bận tâm một cái gì.
Còn con trai lớn nhà ông ấy mỗi tháng đều có tiền gửi về nhà, còn ông ấy và Lập Thu, cùng với con trai nhỏ đều chăm sóc hoa màu rất lành nghề, của cải quả thật rất sung túc.
Con trai cả đã kết hôn sinh con nhưng lại ở xa ngàn dặm, con trai thứ mới tròn mười bảy tuổi, muốn kết hôn thì sớm nhất cũng phải chờ ba bốn năm.
Nuôi trẻ con nói phiền thì cũng phiền, thế nhưng nếu nói đơn giản thì cũng rất đơn giản. Từ nhỏ đến lớn chuyện cần tiền nhất chỉ là học phí, những chuyện khác thì Lý Giải Phóng thấy rằng cũng chỉ có thêm mấy phần cơm.
Cháu nhà mình mà không nhận về, chẳng lẽ giao cho người cậu họ như Tiểu Hưng sao?
Còn về Sở Thấm, hai vợ chồng không hề nghĩ tới.
Dương Lập Thu dần dần tỉnh táo lại: "Chỉ sợ nhà họ Kim không chịu thả người."
Đúng vậy. Lý Giải Phóng cau mày.
Hai vợ chồng đều cảm thấy chuyện này cần phải bàn bạc cẩn thận, khi Lý Giải Phóng chuẩn bị đi cùng Dương Lập Thu một chuyến đến xã Hoa Khê, Sở Thấm cũng đến cửa nhà ngay lúc đó.
"Thấm à, sao cháu lại tới đây!" Dương Lập Thu vội vàng đi mở cửa: "Mới ít lâu không thấy mà cháu gầy đi nhiều thế."
Lý Giải Phóng thấy vậy, thầm nghĩ không ổn rồi.
Ông ấy cứ luôn cảm thấy còn chuyện gì chưa nói, thì ra là chuyện Sở Thấm. Ông ấy vẫn chưa nói với Lập Thu việc Sở Thấm dọn từ nhà chú ra ngoài sống một mình, lúc ấy ông ấy chỉ sợ vợ mình lo lắng.
Trong trí nhớ Sở Thấm thì người dì cả này luôn nhiệt tình quá đáng, thế nên cô học theo thái độ nguyên chủ, cũng thân thiết cười cười: "Cháu không ốm đâu, còn cảm thấy đã mập thêm mấy cân."
Lý Giải Phóng nói: "Là do trổ mã đấy, cô bé nào lớn lên cũng sẽ nhìn gầy đi một chút."
"Dượng," Sở Thấm chào ông ấy, sau đó nói với Dương Lập Thu: "Cháu nghe nói dì mới về nên muốn sang thăm, sau đó chúng ta cùng đến xã Hoa Khê xem Kim Kim cùng Kim Ngọc ra sao."
"Cháu nói đúng, đúng lúc dì cũng sắp đi." Dương Lập Thu nói rồi quay sang Lý Giải Phóng đang ngồi trên xe: "Ông cũng phải mau mau chút đi."
Phải, đợi một hồi nữa nhất định sẽ có thêm một màn khóc lóc.
Quả nhiên.
Khi ba người đang trên đường đến xã Hoa Khê, Sở Thấm nói hết mọi chuyện mấy tháng nay một lần, Dương Lập Thu chỉ cảm thấy nước mắt của mình sắp chảy khô: "Cả bốn mẹ con các cháu đều thật đáng thương, mẹ cháu thì mất sớm quá, ban đầu dì tưởng chú cháu là người tốt... ai ngờ lại có thể đuổi cháu ra bên ngoài. Bây giờ đến phiên Kim Kim và Kim Ngọc, tự nhiên lại có một người cha như cầm thú."
Sở Thấm: "..."
"Thật ra thì chú thím nhà cháu cũng rất tốt bụng, lúc ấy cũng là do cháu hồ hồ làm loạn thôi, sau đó cháu ở mấy ngày thì nhận ra mình sống ở đó cũng không tệ, thím cháu có gọi cháu về thì cháu cũng không trở về."
Sở Thấm sợ dì cả đau lòng, càng sợ bà ấy cầm dao đến thôn Cao Thụ nên cứ luôn miệng kể hết chi tiết tường tận cuộc sống của mình.
Nói thật ra thì nếu ở nhà chú thím cô sẽ được ăn ngon, sống cũng thoải mái hơn, còn không có người quản, muốn ngủ lúc thì ngủ lúc đó, muốn không giặt quần áo thì cũng không cần giặt quần áo...
Nói xong câu cuối cùng, Dương Lập Thu cũng không nói ra cái gì không tốt, bà ấy lau nước mắt, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi cũng thấy nhẹ lòng phần nào.
Sở Thấm làm như vậy không phải là vì bị chú thím ức hiếp, cô vẫn rất hiểu lòng chú thím nhà mình, nếu họ có muốn bắt nạt Sở Thấm thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ, cô đã ở nhà bọn họ nhiều năm như vậy, chưa từng nghe qua cái gì không tốt.
Thật lâu sau, dì Dương bỗng nhiên nói: "Nói thế cũng hay, từ nay về sau cháu có muốn kiếm tấm chồng cũng dễ dàng hơn một chút."
Sở Thấm suýt chút nữa là lao thẳng xuống mương!
*
Xã Hoa Khê.
Chỉ cần là xã thì sẽ rộng rãi hơn so với thôn, đất đai cũng bằng phẳng hơn rất nhiều.
Ở đây thì những gia đình bình thường sẽ không đói đến mức thật sự đi ăn xin, thường thì sẽ có lúc không tính là ăn no, nhưng dù sao cũng sẽ không đói bụng
Ông cụ nhà họ Kim cứ tỏ vẻ nhà mình không phải là nhà bình thường, đây cũng là nguyên nhân vì sao Dương Lập Thu phải đón hai đứa trẻ về, bà ấy sợ hai đứa trẻ thật sự có thể chết đói ở nhà họ Kim.
Bây giờ vấn đề là: nếu nhà họ Kim không thả người thì sao?
Dương Lập Thu cùng Lý Giải Phóng không nghĩ ra được cách giải quyết, nhưng Sở Thấm đã suy nghĩ suốt đường đi, và cô đã thật sự nảy ra một ý tưởng.
Cô nói: "Nhà họ Kim là vì tiền nên mới giữ lấy bọn trẻ, nhưng nếu như không có tiền thì sao?"
"Làm sao có thể không có tiền, còn Kim Đại Lực thì sao, hàng tháng đều gửi tiền về đây là để..." Dương Lập Thu vừa nói xong lại ngẩn ra, quay đầu hỏi: "Ý cháu là khiến cho Kim Đại Lực không gửi tiền về nữa?"
Sở Thấm gật đầu.
Ông ta là loại người vô cùng bội bạc.
Hoặc là bởi vì từ nhỏ cha mẹ đã thiên vị, dẫn đến việc ông ta một mặt thì muốn được cha mẹ chú ý cùng yêu mến, mặt khác lại không nhịn được mà oán hận cha mẹ, phải đối đầu với cha mẹ.
Mẹ của nguyên chủ kết hôn với ông ta, nhất định là bởi vì cha mẹ ông ta không muốn ông ta và mẹ nguyên chủ kết hôn.
Phải nói rằng ông ta thật sự không hề đặt con gái vào mắt, rõ ràng là con mình có thể sống một cuộc sống thoải mái ở nhà dì cả, thế mà cũng phải bắt đứa trẻ ở lại nhà họ Kim chịu sống khổ... Mà hình như ông ta cũng chẳng để tâm cho lắm.
Chính là kiểu không để ý rồi coi như đồ bỏ, may là chưa tới mức coi con mình là cái đinh trong mắt rồi muốn phá hủy đi.
Sở Thấm lại nói: "Nếu như hai đứa nhỏ Kim Kim và Kim Ngọc không được nuôi ở nhà họ Kim, nếu có chuyện gì sẽ không tìm đến ông ta, chắc chắc người vợ mới cưới của ông ta sẽ càng thích thú."
Nói vậy cũng đúng.
Dương Lập Thu lại tự suy nghĩ theo hướng đó một chút, nếu như bà ấy là con dâu mới, dĩ nhiên bà ấy sẽ hy vọng con của vợ trước được nuôi ở phía nhà ngoại. Vì chuyện này, chắc hẳn vợ mới cũng sẽ khuyên bảo một hai câu.
Lý Giải Phóng chợt hiểu ra: "Cho nên trước tiên chúng ta phải nghĩ cách lấy được thông tin liên lạc của Kim Đại Lực, đến lúc đó sẽ thương lượng với cậu ta, để cậu ta ngừng gửi tiền về nhà họ Kim mỗi tháng, đến lúc đó nhà họ Kim chắc chắn sẽ không muốn giữ bọn trẻ lại nữa."
Sau khi nói xong, ông ấy không khỏi nhìn Sở Thấm, trong đầu nghĩ Tiểu Thấm cũng là sống một mình một thời gian mới rèn luyện được, ngay cả mắt nhìn sự việc cũng sâu xa kỹ càng hơn.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến được chỗ xã trưởng.
Lý Giải Phóng nói: "Tôi đi hỏi thử trước, lúc ấy Kim Đại Lực chuyển hộ khẩu nhất định là còn để lại địa chỉ."
Dương Lập Thu gật đầu, dẫn Sở Thấm đến nhà họ Kim.
Trên đường gặp người, có người liền nói: "Không biết chừng ông cụ Kim lại chui đến cái xó kia đánh bài rồi, ông cụ Kim đó nghĩ y chang cha ông ấy, dù sao chuyện làm ruộng chỉ có ông cụ Kim lo, bà cụ Kim thì vẫn ở nhà."
Sở Thấm nghe xong là cảm thấy buồn bực.
Thời tiết tốt như vậy, không lo đi làm việc mà lại đi đánh bạc?
Nhà họ Kim vô cùng yên tĩnh.
Lúc Dương Lập Thu đến cũng không có gõ cửa mà cứ "Két" một tiếng đẩy cửa bước vào.
Sau đó bà ấy cố chịu đựng cơn giận đang dâng lên, vừa đi vừa nói: "Này thím Kim, tôi là dì của hai đứa."
Vừa dứt lời, chỉ thấy Kim Ngọc mặc bộ quần áo đơn sơ cũ nát ngồi trên mặt đất gian nhà chính, đang gặm một quả dưa chuột.
Thấy bà ấy, cô bé ngẩng đầu, nhưng người vẫn còn lơ mơ.
Nước mắt Dương Lập Thu chợt rơi xuống, bà ấy ôm cô bé vào trong ngực, chỉ thấy Kim Kim chạy ra từ trong phòng bếp, nhìn Dương Lập Thu bằng ánh mắt xa lạ.
Ngược lại là nhìn Sở Thấm thì có vẻ như còn nhận ra được, chỉ có điều cậu bé vẫn thấp thỏm vô cùng.
Sở Thấm than thở trong lòng, đi qua sờ đầu cậu bé: "Còn nhớ chị là ai không?"
"Chị hai." Cậu bé ngẩng đầu lên nói, nói xong ánh mắt đỏ lên, nhưng cũng không khóc.
Dương Lập Thu liền rơi nước mắt lã chã, bà ấy không chịu nổi chuyện này nên kéo cậu bé lại: "Dì là dì cả của cháu, giờ dì cả dẫn cháu về nhà dì ở mấy ngày được không?"
Kim Kim gật gật đầu, hỏi: "Còn em gái thì sao ạ?"
"Dẫn theo cả em gái nữa."
Dương Lập Thu nói xong thì có tiếng nói vọng ra từ trong phòng, là giọng của bà cụ Kim kêu lên: "Ai đó?"
"Tôi, Dương Lập Thu."
Bà ấy lẳng lặng giao Kim Ngọc cho Sở Thấm, nói thì thầm: "Dẫn em trai em gái đi ra ngoài, để dì nói chuyện với nhà họ Kim."
Vốn dĩ họ chưa tính dẫn hai đứa bé đi ngay trong hôm nay, còn định chờ nhà họ Kim đưa chúng sang.
Nhưng bây giờ chỉ vừa gặp mặt thì họ đã thật sự không muốn để cho Kim Kim cùng Kim Ngọc đợi thêm một giây nào nữa, có cướp cũng phải cướp về.
Sở Thấm gật đầu, hơi ngại ngùng quay sang ôm đứa bé, lại dắt Kim Kim đi ra cửa.
Cô cũng không đứng canh ngay cửa mà đi tới ngồi dưới tàng cây cách đó không xa, lại móc từ trong túi ra trứng gà luộc từ buổi sáng. Cô lột vỏ trứng trong ánh mắt đầy sự thèm thuồng của Kim Kim cùng Kim Ngọc, sau đó đưa cho Kim Ngọc trước: "Tới đây, tự ăn... Thôi, để chị đút em ăn trứng gà."
Tay này bẩn.
Cô vừa nói vừa nhét quả trứng vào tay cho Kim Kim: "Em tự lột vỏ đi."
Kim Kim cúi đầu xoắn xoắn vạt áo, không nhận lấy: "Chị ăn đi."
Sở Thấm kéo cậu bế ngồi xuống, lại móc ra thêm cho cậu bé nhìn: "Xem này, trong túi chị còn tận bốn quả mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận