Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền
Chương 353:
Đứa nhỏ tội nghiệp, cha mẹ vốn dĩ đã lười biếng, hiện giờ cha mẹ... vừa lười vừa yếu ớt, cho dù bọn họ thấy đổi tính tình, trở nên siêng năng thì cũng có lòng mà không có sức, thân thể xem như bị phế một nửa rồi.
Vẻ mặt Hoàng Đậu Tử tiều tụy, cả người thiếu sức sống.
Cậu út Dương nghĩ nếu sau này Sở Thấm lại giúp anh ta mang đồ đến nhờ mình đổi giúp thì bản thân sẽ không lấy lời, cuộc sống của đứa nhỏ này cũng khó khăn.
Cậu út Dương đạp xe nên đi nhanh hơn, lúc ông ấy về đến nhà và lên núi đốn củi, nhóm người ông Trịnh mới về tới thôn Cao Thụ.
Hai vợ chồng nhà họ Hoàng được khiêng về nhà, Sở Thấm cũng không biết họ bị thương nghiêm trọng đến mức nào và bây giờ khôi phục ra sao.
Thấy người trong thôn đều mang đồ đến cho nên cô cũng mang bốn quả trứng gà đến đó, để xem hài người bọn họ đã khôi phục đến đâu. Đối với những người bị thương khác, cô cũng làm tương tự như thế.
Trong khoảng thời gian này cô chỉ ở trong nhà, hễ có thời gian rảnh là cô lại sửa sang nhà cửa.
Sở Thấm thật sự bị doạ sợ, thậm chí có đêm cô còn mơ thấy nhà mình cũng bị tuyết đè nặng làm sập.
Thời gian còn lại cô dành để làm thức ăn, ví dụ như làm bánh bao, với tình hình thời tiết hiện tại bánh bao để lâu cũng không hư.
Cô cũng làm một ít thịt lợn khô.
Dù sau trong nhà Sở Thấm có rất nhiều thịt lợn nên cô mới làm vài món để dành ăn hằng ngày.
Sở Thấm tốn rất nhiều thời gian cho món thịt lợn khô, cô dùng lò sấy tỉ mỉ làm ra ba cân thịt lợn khô rồi đặt chúng vào hộp sách để bảo quản.
Nhắc lại việc cô rút thăm được bốn cái hộp sắt, hiện giờ Sở Thấm đang trong trạng thái chuẩn bị cho thiên tai, chuẩn bị đầy đủ thì cô mới thảnh thơi được. Bởi vậy, đối với việc thứ nhận được trong hai lần rút thăm là bốn hộp sắt, Sở Thấm rất hài lòng.
Hộp sắt thứ nhất đựng thịt lợn khô, hộp sắt thứ hai đựng hạt dưa, hai chiếc hộp sắt còn lại thì dự trữ bánh quy.
Sở Thấm rất rầu rĩ, không biết phải giải quyết thế nào với số bánh quy mà mình nhận được.
Bỏ đi, không mang đi cho được thì mình tự ăn vậy.
Việc Sở Thấm dùng bánh quy làm điểm tâm và bữa sáng đã kéo dài nhiều ngày.
Lúc có sữa bò cô sẽ chấm bánh quy với sữa bò, khi không có sữa bò thì cô sẽ dùng mật ong hoa quế làm nước sốt chấm bánh quy.
Sở Thấm nghe nói vừa có hai con dê được mang tới nuôi trong chuồng lợn của thôn, nếu dê có sữa cô cũng muốn đổi một ít, dùng sữa dê làm trà sữa ăn chung với bánh quy cũng rất ngon.
Cuối cùng, cô lấy cá đông lạnh ra ướp muối.
Sở Thấm thật sự hết cách rồi, thiếu không gian chứa đồ khiến cô phải lựa chọn giữa việc giữ hay bỏ.
Vào mùa đông, cá được bảo quản trong ba lô không gian, còn thịt dê thì đặt trong tủ lạnh tự chế từ đá viên.
Bây giờ băng bắt đầu tan, cô đành phải lấy cá ra rồi bỏ thịt dê vào ba lô.
Số lượng thịt dê khá nhiều, trong số các loại thịt, cá chiếm ít phần trăm nhất.
Bởi vì trong mùa đông Sở Thấm đã ăn mấy còn cá, nhất là lúc bão tuyết xảy ra, gần như cứ cách hai ngày là cô lại ăn một con cá.
Hiện tại số cá còn lại là mười sáu con.
Sau khi giết và làm sạch nội tạng số cá còn dư lại, Sở Thấm ướp cá cùng muối, rượu gạo và hồi hương.
Cá ướp xong sẽ được mang đi phơi khô, hiện tại cá đang ở giai đoạn phơi cho khô.
Sau khi phơi khô cá, bạn phải trộn cơm nếp đã ngâm trong nước muối trộn chung với hoa tiêu và ớt cay thành hỗn hợp muối rồi nhét vào bụng cá.
Cuối cùng, bạn lấy một cái bình sạch để đựng cá, cứ một lớp muối rồi đến một lớp cá, sau đó dùng nắp gỗ đậy lại và dùng lá cây loại lớn niêm phong cho kín, chờ cho cá lên men.
Lần này Sở Thấm đã tốn khá nhiều tiền, nếu cá ướp bị hư cô sẽ tức tới mức mắng người.
Cũng trong ngày hôm đó, Sở Thấm đã hầm mười sáu con cá chung với đậu phụ, quái lạ là cô lại thích ăn cá nấu với đậu phụ.
Hôm đó, Sở Thấm không chỉ làm đồ ăn mà còn xới đất.
Năm ngoái cô trồng khá nhiều rau, số rau xanh và củ cải dự trữ trong nhà bếp để ăn trong mùa đông vẫn còn thừa lại một nữa.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải đem chúng ra phơi thành củ cải khô, ngày thường khi muốn ăn thì cô sẽ mang đi ngâm rồi xào lên.
Sở Thấm rất vui khi tìm được thứ thay thế măng tây, có điều cô thật sự không biết làm gì với số rau xanh còn thừa lại, chỉ có thể mỗi bữa đều ăn, nhà cô ăn rau nhiều tới nỗi mỗi lần Tiểu Bạch nhìn thấy Sở Thấm cắt rau đều chạy ra sân trốn.
Con chó này đúng là thông minh.
Để tránh lãng phí, năm nay Sở Thấm đa số loại rau trồng trong đất nhà cô đều là loại có thể phơi khô để dành ăn.
Ví dụ như cà tím phơi khô, mới nghe thì sẽ cảm thấy không ngon, nhưng cà tím phơi khô nấu chung với thịt ba chỉ lại cực kỳ ngon.
Hoặc là đậu que phơi khô cũng có thể xào với thịt, lúc xào bỏ thêm một ít ớt cay hoặc dưa chưa vào xào chung.
Thậm chí cô còn trồng rất nhiều bí đỏ, bởi vì bình thường nó có thể được xem như món ăn chính.
Sở Thấm cảm thấy bí đỏ khô năm ngoái mình làm cũng khá ngon, coi thuộc tuýp người sẹo vừa lành đã quên mất nỗi đau từng trải qua, sau khi quên đi những ngày tháng ăn bí đỏ khô tới mức nôn ra,Sở Thấm lại nhớ đến hương vị thơm ngon của bí đỏ phơi khô.
Suy cho cùng là do Sở Thấm quá nôn nóng muốn thử hoạch trước một số rau để bổ sung lượng thức ăn bị thiếu trong nhà.
Sở Thấm cũng trồng vài loại ớt cay như ớt cựa gà, ớt Tứ Xuyên và ớt xanh, chúng có thể làm thành tương ớt hoặc ớt bột.
Ngoài ra Sở Thấm còn trồng tỏi, gừng... nói chung là hiện giờ cô chỉ tập trung tinh thần vào đất trồng rau.
Sở Thấm ở lì trong nhà trồng trọt, công việc hàng ngày của cô ngoại trừ trồng trọt thì vẫn là trồng trọt, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Sau khi xới đất vườn rau xong, Sở Thấm lại xới đất tại hai mảnh đất dùng để trồng khoai lang.
Thậm chí cô còn bón phân nền trước và dẫn nước từ trên núi về vườn rau và ruộng khoai lang.
Tóm lại, cô đã chuẩn bị xong tất cả, nhưng sản lượng thu hoạch thì phải xem ý trời.
--
Ngày kinh trập, cậu út Dương mang số lương thực đổi được đến nhà cô.
Phía trước và phía sau xe đạp của ông ấy đều cột bao tải, có lẽ ông ấy phải tốn rất nhiều sách mới vận chuyển chúng đi được.
Sở Thấm vừa mới gội đầu công, đang hong khô tóc dưới ánh nắng, vừa nhìn thấy hai bao lương thực, cô chạy ra hỏi bằng giọng điệu không thể tin được: "Vậy mà lại đổi được nhiều như thế ư?"
Cậu út Dương khoác tay: "Rót cho cậu chén nước trước đi."
Sở Thấm vội vàng đi rót nước, cô còn cố ý phà trà mật ong hoa quế.
Trong nhà Sở Thấm, cậu út Dương thích nhất thứ này, ông ấy là một người thích ngọt.
Sở Thấm chờ mong nhìn cậu út Dương: "Cậu út, tất cả đều là của cháu sao?"
Cậu út Dương gật đầu: "Hỏi thừa, cậu đã kéo tới đây cho cháu thì rõ ràng chúng là của cháu rồi."
Sở Thấm cười híp mắt, nôn nóng mở bao tải ra.
Bên trong là thóc và tiểu mạch!
"Thóc ba mươi lăm cân, tiểu mạch mười chín cân." Cậu út Dương nói xong thì uống thêm ngụm nước: "Cậu chỉ đổi được tối đa bấy nhiêu thôi, à còn có ba tấm phiếu công nghiệp nữa."
Nói xong, ông ấy móc phiếu công nghiệp từ trong túi ra đưa cho Sở Thấm.
Sở Thấm cực kỳ vui vẻ: "Cảm ơn cậu út, đổi được bảo nhiêu đây đã tốt lắm rồi."
Thấy vẻ mặt cô hông giống giả bộ, cậu út Dương lập tức yên tâm.
Ông ấy ở lại trò chuyện thêm một lát, cậu út Dương kể cho cô nghe việc bản thân mua bao nhiêu lương thực và chuyện chồng cũ của chị hai mình vừa quay về từ xã Hoa Khê, nửa giờ sau ông ấy mới rời đi.
Đóng cửa xong, Sở Thấm vui sướng xách lương thực bỏ vào hầm.
Cô giống hệt như một con ong mật chăm chỉ, liên tục thu thập phấn hoa.
Lương thực được đổ vào kho lúa, hiện giờ kho lúa nhà cô đã sắp đầy.
Sở Thấm ước gì bản thân có thể nằm trong kho lúa để ngửi mùi thơm của thóc.
"Thơm quá đi, thật là sướng!"
Sở Thấm cười tít mắt.
Sau khi kiểm tra lãnh địa của mình, Sở Thấm ở lại trong hầm khoảng nửa giờ mới chịu đi lên mặt đất.
Sở Thấm phủi sạch bụi bậm trên người rồi quay về phòng xem xét tình trạng mầm khoai lang mà mình ươm.
Bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện năm ngoái mình đã đánh dấu vị trí có mật ong, thế nên cô chuẩn bị lên núi lấy mật ong.
Sở Thấm cũng không thể ở nhà quá lâu. Đợi sau khi công việc trong nhà đã hoàn thành, cô được phân công đi đào mương.
Đội trưởng Hàn quyết định đào thêm hai con mương để con mương có thể chảy qua nhiều thửa đồng ruộng ở trong thôn hơn.
Thậm chí ông ấy còn dọn dẹp sạch sẽ hai ngọn đồi núi ở gần cửa thôn, ông ấy bảo là muốn gieo trồng khoai lang ở đó nữa.
Sở Thấm cảm nhận được hình như đội trưởng Hàn cũng đang có cảm giác nguy cơ. Tuy rằng cô không hiểu vì sao bỗng nhiên đội trưởng Hàn vội vàng như thế, nhưng chung quy cũng là chuyện tốt.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ hai đồi núi, thật ra có thêm đất để trồng thêm vài mẫu khoai lang.
Khi đội trưởng Hàn phân công hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, dường như người trong thôn đều có thể cảm nhận được sự nôn nóng của đội trưởng Hàn.
Sự nôn nóng của ông ấy sắp biến thành thực chất. Khi công xã yêu cầu đội trưởng Hàn phân công cho vài người đi rèn sắt thép và đào đập chứa nước, vậy mà đội trưởng Hàn lại đột nhiên từ chối.
Cái dáng vẻ kiên cường lúc đó suýt chút nữa làm cho mắt Trương Phi Yến trừng to đến mức tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài.
Trương Phi Yến hốt hoảng.
Người này có phải là đại đội trưởng mà kiếp trước công xã nói cái gì thì làm cái đó hay không?
Cô ấy không biết rằng hiện giờ đội trưởng Hàn đã có suy nghĩ bất chấp mọi thứ.
Ông ấy phát hiện không giữ vững được sản lượng trên mỗi mẫu, công xã cũng chỉ giao cho thôn Cao Thụ bọn họ phụ trách công đoạn khử ô-xy của lò phân lân, đội trưởng Hàn đã hoàn toàn buông thả.
Ông ấy nhượng bộ tất cả là vì sản xuất và nhượng bộ toàn bộ là vì lương thực.
Triết lý của thôn Cao Thụ tuyệt đối sẽ không dao động.
Vì thế, một nhóm người đi đào đất ở trên đồi núi, một nhóm người đi đào mương ở mép ruộng và một nhóm người ở hỗ trợ xây nhà ở nữa.
Sự việc làm cho Sở Thấm muốn khóc đó là đội trưởng Hàn vẫn chưa sẵn sàng cho việc nung gạch ở trong thôn.
Thứ nhất là nhân lực không đủ, thứ hai là không đủ nguyên liệu.
Đương nhiên, lò gạch cũng không có dư thời gian để hỗ trợ cho việc thiêu đốt.
Đúng như Sở Thấm nghĩ, lò gạch đang tăng ca làm thêm giờ để nung gạch cho nhà máy cơ khí.
Cho nên, cuối cùng vẫn phải sử dụng bùn vàng và cọc gỗ để xây nhà. Cái ý tưởng muốn lợi dụng cơn gió đông này để nung gạch của Sở Thấm hoàn toàn tan biến.
Sở Thấm cân nhắc nếu không nắm bắt lấy cơ hội này thì sau này cô có muốn xây nhà mới, cụ thể là nhà ngói sợ là phải chờ đến mười mấy năm sau.
Hiện tại, đội trưởng Hàn một lòng tập trung vào sản xuất. Ngày nào, ông ấy cũng đều đạp xe đạp di chuyển qua lại giữa ba thôn là thôn Cao Thụ, ao Chu Gia và thôn Trung Bình.
Mọi thứ ở thôn Cao Thụ cũng vẫn ổn, có bí thư chi bộ của thôn hỗ trợ quản lý.
Nhưng ao Chu Gia và thôn Trung Bình lại không được như vậy. Diện tích ruộng đất của hai cái thôn này không lớn bằng thôn Cao Thụ. Thậm chí vị trí của hai cái thôn này cũng không quá thuận lợi, một thôn ở phía đông, một thôn ở phía tây, ngay cả việc đào mương cũng gặp khó khăn.
Đội trưởng Hàn đau đầu vô cùng. Hai ngày trước, Sở Thấm đi ăn tiệc cưới ở ao Chu Gia nên cô hiểu được nỗi đau đầu của đội trưởng Hàn
Những vấn đề quá khó không tính đi, vấn đề khó khăn nhất ở chỗ này chính là chất lượng thổ nhưỡng cũng rất bình thường.
Sở Thấm cảm thấy có lẽ nên mời một chuyên gia tới kiểm tra xem ao Chu Gia thích hợp trồng trọt loại thực vật nào, nhập gia tuỳ tục mới có thể giải quyết khốn cảnh.
Sau khi vào xuân, những đám tiệc mừng nối đuôi nhau kéo đến.
Cô đi ao Chu Gia bởi vì đi ăn đám cưới của một người chị họ. Người chị họ này là cháu gái của mẹ nguyên chủ, quan hệ giữa bọn họ cũng khá thân thiết và cô đến uống rượu mừng kết hôn.
Sở Thấm rất không thể hiểu nổi. Nhà của người chị họ này ở thôn Tịnh Thủy, thôn Tịnh Thủy tốt hơn rất nhiều so với ao Chu Gia. Tại sao người chị họ đó lại gả tới đây cơ chứ?
Dì Dương nói: “Cháu thật là ngốc, không tinh mắt gì cả. Người đàn ông đó cũng được xem như là rất có tiền đồ. Bây giờ, anh ta đang làm việc ở trạm chăn nuôi của công xã. Nếu không thì sao tiểu lợi kia hai vợ chồng kia lại bằng lòng gả con gái tới đây cơ chứ?”
Sở Thấm bất chợt nhận ra, hỏi lại: “Trạm chăn nuôi của công xã lại mở cửa rồi sao?”
Hiện giờ, trạm chăn nuôi chính là một nơi khá tốt, quản lý đàn lợn giống và các loại gia súc khác của công xã.
Còn trang bị thú y… Ừm, đương nhiên là đại khái rất có hơi nước, thậm chí còn có trạm trưởng của trạm chăn nuôi. Trạm trưởng này chỉ đơn thuần là làm công ăn lương, không thuộc về hàng ngũ những người nửa thoát ly khỏi sản xuất.
“Nhưng không sao? Haizz! Cũng là do chúng ta không có phương pháp, lại càng không có năng lực. Bằng không thì trạm chăn nuôi thật sự là một nơi rất tốt.”
Dì Dương vừa cắn hạt dưa vừa nói, bà ấy thấy ở trên bàn có một đĩa đậu phộng nên mau tay nhanh mắt cầm tới chia cho Sở Thấm một nửa. Bà ấy âm thầm gật đầu cảm thấy bữa tiệc rượu cũng còn được tính là có thể diện.
Bữa tiệc rượu ăn kết thúc, ngày hôm sau lại có một bữa tiệc rượu khác.
Là người nhà của bí thư chi bộ của thôn. Cháu gái lớn của bí thư chi bộ của thôn sắp gả chồng. Đây được xem như là một sự kiện lớn ở trong thôn.
Mấy ngày nay, nhà của bí thư chi bộ của thôn bận rộn, thím Nhân Tâm còn tới tìm Sở Thấm để đổi chút trứng gà.
Mỗi ngày khi Sở Thấm tan tầm về nhà, khi đi ngang qua nhà bí thư chi bộ của thôn, cô đều có thể nhìn thấy cả nhà bọn họ đang đồng tâm hiệp lực chuẩn bị tiệc rượu.
“Thật là long trọng.” Trương Phi Yến nói thầm.
Lúc gả cho kỹ thuật viên có miệng lưỡi trơn tru ở kiếp trước, bí thư chi bộ của thôn cũng không hoàn toàn bày ra sự phô trương như thế.
Trương Phi Yến nói xong, thấy Sở Thấm ở bên cạnh không khỏi đuổi kịp theo cô để hỏi: “Này, năm nay cô chuẩn bị…”
Sở Thấm buồn bực hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
Trương Phi Yến làm mặt quỷ, đáp: “Sách! Chính là chuẩn bị cho việc kia… y da, sao mà nghe không hiểu cái gì, chuyện kia, núi Hồ Lô.”
Cô ấy nói rất nhỏ tiếng. Nói xong, cô ấy còn ngó đông ngó tây nữa.
Sở Thấm trừng mắt, nói: "Cô điên rồi, sao có thể nói chuyện này ở bên ngoài cơ chứ?”
Trương Phi Yến nói xong cũng cảm thấy có điểm không ổn, cô ấy cau mày, hỏi lại: “Vậy cô còn muốn làm gì nữa?”
Sở Thấm suy tư: “Tôi phải lại suy xét lại.”
Thật ra, không phải là cô rất muốn làm. Dù sao thì số lượng lương thực ở trong nhà cũng đủ nhiều cho hai năm hoặc lâu hơn thế.
Hơn nữa, thu hoạch trong mấy năm nay sẽ không hoàn toàn là lãng phí.
Vì vậy, có thể an toàn vượt qua mấy năm nay, đối với Sở Thấm mà nói, chuyện đó không phải là việc khó khăn gì.
Trương Phi Yến nghe ra được ẩn ý trong câu nói của Sở Thấm. Chuyện này nào cần phải suy xét nữa, nếu muốn suy xét thì ý tứ là không phải rất muốn đi.
Sở Thấm khó xử quan sát xung quanh, thấy không có ai cô mới hạ giọng thì thầm: “Sao cô không nghĩ tới hiện giờ bầy sói hoang gần như đã bị nhốt rồi. Đợi đến khi mọi người đều không còn lương thực nữa, núi Hồ Lô có xa đến đâu cũng sẽ người đi, không cướp đoạt một lần cũng không được tính là xong.”
Trương Phi Yến không khỏi lùi về phía sau một bước, cô ấy che ngực lại, trái tim đập thình thịch thình thịch.
Đúng vậy, đổi vị ngẫm lại. Nếu là cô ấy, đến lúc đó cô ấy sẽ leo lên ngọn núi đó hay sao?
Đương nhiên là cô ấy sẽ đi rồi. Đến lúc đó, cô ấy mới không thèm mặc kệ đường đi có xa hay không, núi rừng có sâu hay không. Càng đi xa càng vào sâu thì mới có thể phát hiện ra được những món đồ tốt.
Sở Thấm thấy cô ấy như vậy liền hiểu được rằng cô ấy cũng có suy nghĩ muốn bỏ cuộc. Cô nghĩ thầm rằng nếu Hoàng Đậu Tử có tới tìm mình thì cô cũng sẽ dùng lý do này để từ chối.
Nhưng điều nằm ngoài ý muốn chính là Hoàng Đậu Tử không có tới, thậm chí là anh ta còn rất ít đi lại trên núi nữa.
Sở Thấm cảm thấy kỳ lạ ở trong lòng, từ lúc nào mà Hoàng Đậu Tử lại thành thật như vậy chứ? Nói không chừng là anh ta lại đang âm mưu chuyện lớn nào đó.
Những ngày cày bừa vụ xuân trôi qua thật nhanh.
Bữa tiệc rượu mừng kết hôn của cháu gái bí thư chi bộ của thôn đã chuẩn bị xong xuôi. Bởi vì có tám món ăn trong bàn tiệc, đến nay nó vẫn còn bị người trong thôn bàn tán say sưa nữa.
Với sự đồng tâm hiệp lực của người trong thôn, một con mương đã được đào xong và dòng nước đã chảy một cách thông thuận.
Thật ra, toàn bộ đất đai trên đồi núi đã được cải tạo xong, đội trưởng Hàn còn đang mài dao soàn soạt và hướng ánh mắt về phía núi Tọa Trà.
Tuy nhiên, ở bên ngoài cửa thôn, còn phải chặt bỏ cây cối trước mới có thể khai phá ruộng đất, ông ấy cũng muốn từ bỏ.
Tiết xuân phân là điểm giữa của mùa xuân, cũng có nghĩa là khi tiết xuân phân đến là lúc mùa xuân đã đi qua một nửa.
Nhưng điều đáng sợ hơn cả là cho tới nay, mới chỉ có một trận mưa xuân mà thôi! Chỉ là một trận mưa nhỏ, miễn cưỡng lắm cũng chỉ làm ẩm được bề mặt của đất mà thôi.
Người trong thôn hoàn toàn chẳng thể ngồi không yên được nữa. Đợi nhiệt độ tăng thêm mười độ nữa, bọn họ đã gấp không chờ nổi bắt đầu gieo trồng khoai lang rồi.
Theo lý mà nói, ắt hẳn phải chờ tới khi nhiệt độ lên tới mười lăm độ mới bắt đầu gieo trồng khoai lang được.
Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng và bận rộn của người trong thôn, Sở Thấm cũng không khỏi nảy ra một ý tưởng ở trong đầu.
Khi suy nghĩ này vừa xuất hiện thì không có cách nào thu hồi nó lại. Sở Thấm càng nghĩ lại càng kích động. Chỉ là hiện tại còn không thể nói ra. Sở Thấm quyết định tìm một cơ hội để hỏi thử đội trưởng Hàn một vài câu.
Trong thôn bắt đầu cày ruộng, không chỉ gieo trồng khoai lang, mà còn chuẩn bị tiến hành ươm mạ lúa nước nữa.
Trong sự bận rộn, dường như mọi người đều quên đi sự khác thường của thời tiết.
Có điều, sau khi hoàn thành xong công việc, nhìn thấy đất đai khô cằn và một chút độ ẩm ở trong đất cũng không có, ai nấy đều cảm thấy đáy lòng mình nặng trĩu.
Đội trưởng Hàn ngồi ở trên bờ ruộng, nhớ tới khối lượng nhiệm vụ được công xã giao trong năm nay, trong lòng ông ấy vô cùng phức tạp.
Số lượng hạt giống rau gieo trồng năm nay nhiều hơn ba phần so với năm trước.
Đúng vậy, ước chừng ba phần.
Vốn dĩ số lượng hạt giống rau của thôn của bọn họ đã rất nhiều rồi. Bây giờ, lại tăng thêm ba phần chính là áp lực số lượng lương thực.
Nhưng có thể từ chối hay sao?
Không thể, quốc gia quá khó khăn, có nơi có phần lớn đất đai đều được sử dụng để trồng đậu nành. Số lượng lương thực đều chỉ được trồng vừa đủ theo số lượng đầu người, cũng chẳng có ai oán giận cả. Bởi vì bọn họ đều hiểu được rằng thứ này được trồng dùng để đổi ngoại hối.
Đội trưởng Hàn hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác.
Mùa xuân tiến đến, trên đồng ruộng được bao phủ bởi một màu xanh non cùng với hoa tử vân anh.
Khi đất được cày xới, cỏ xanh non và hoa tử vân anh sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho đất đai.
Cách đó không xa, có rất nhiều người đang cầm cái cuốc để xới đất bởi vì số lượng trâu cày bừa không đủ, cho nên cần phải sử dụng nhân lực để làm việc.
Người dân trong thôn phân bố lác đác, lưa thưa ở ngoài ruộng, đội trưởng Hàn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Sở Thấm từ xa.
Đứa bé Sở Thấm này, khi làm việc luôn mang dáng vẻ trung thực như vậy.
Cô còn dùng sức nhiều hơn cả con trâu đang cày bừa, khối lượng công việc của cô chỉ kém hơn một chút xíu so với con trâu mà thôi.
Cô đã bắt đầu làm việc chăm chỉ từ khi cày bừa vụ xuân diễn ra. Đây là điều mà rất nhiều người chẳng thể tưởng tượng được.
Nếu cô cứ tiếp tục làm việc như vậy, mười ba công điểm là không đủ để cô ghi nhớ. Có lẽ lại phải nâng lên hạn mức cao nhất là mười lăm công điểm cho cô mới được.
Tuy nhiên, người trong thôn cũng không còn ghen tị với cô nữa. Cũng không còn cách nào khác, dù có ghen tị đến đâu thì bọn họ cũng không thể so sánh với cô được.
Khi Sở Thấm và con trâu cùng nhau làm việc chăm chỉ nhưng cô chỉ có thể làm việc giống như con trâu cày bừa mà thôi. Đối với Sở Thấm, cô chỉ có thể dâng lên cảm giác bất lực.
Cô và bọn họ hoàn toàn không phải là cùng một đẳng cấp. Mười ba công điểm là giới hạn của nhóm nông dân vạm vỡ, cường tráng ở trong thôn, chứ không phải là giới hạn của Sở Thấm.
Đội trưởng Hàn quan sát, ông ấy cảm thấy có thể lợi dụng căn cà rốt của Sở Thấm thêm một lần nữa.
Cô quả thực chính là củ cà rốt tốt nhất để thúc giục những người khác!
Vì thế, sau buổi làm công, đội trưởng Hàn triệu tập mọi người đến sân đập lúa.
Không hiểu được là ông ấy từ đâu kiếm được một cái bàn cao đặt ở giữa sân, vứt bỏ cục đá đi. Ông ấy đứng ở chỗ càng cao hơn ở trên bàn, gân cổ lên hét to: “Hôm nay, tôi muốn thông báo chuyện này với mọi người. Hãy nghiêm túc lắng nghe, đây là chuyện rất quan trọng. Số lượng hạt giống rau năm nay của thôn của chúng ta cao hơn ba phần so năm trước.”
Ong…
Đám người lập tức sôi trào, tâm trí của mọi người đều chấn động, ngay cả Sở Thấm cũng không ngoại lệ.
“Đội trưởng, sao lại tăng thêm ba phần nữa!”
Có người lớn tiếng hỏi.
Đội trưởng Hàn đáp: “Vô nghĩa! Quốc gia yêu cầu và ngoại hối là cần thiết. Trong thời buổi khó khăn này, chỉ tăng thêm có ba phần còn không tốt hay sao? Có một ít nông trường hầu hết đều trồng rau và hạt đậu nành. Thôn của chúng ta chỉ cần thêm có ba phần, mọi người cứ âm thầm ăn mừng ở trong lòng đi là vừa.”
Ông ấy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.
Nhưng không nói như vậy thì lại không được, phải vực dậy tinh thần hăng hái của mọi người mới được.
Sở Thấm nhận ra đội trưởng Hàn miệng nói không đúng với lòng, cô tự nhủ ở trong bụng rằng tiếp theo những người dân trong thôn sẽ gây náo loạn một hồi.
Nhưng ngoài dự đoán của cô chính là không có ai gây náo loạn cả.
Cô khiếp sợ mà nhìn đám người, thế nhưng thật sự không có ai làm loạn cả.
Sau khi đội trưởng Hàn nói mục đích là vì ngoại hối, đám người lập tức yên tĩnh lại.
“Chỉ có ba phần, cũng không tệ lắm.”
Bỗng nhiên, có người nói như vậy.
“Đúng vậy đó, nếu là nhiệm vụ thì không cần nhắc đến nữa. Tôi nghe cậu của tôi nói rằng tất cả lương thực được gieo trồng ở trong nông trường đều là nhiệm vụ lương thực.”
“Không thành vấn đề, ba phần thì ba phần, thậm chí là năm phần hay sáu phần cũng không thành vấn đề!”
Sở Thấm nuốt nước miếng, dường như cô không hiểu lắm tình hình hiện tại.
Hả, bọn họ đón nhận tin tức này một cách dễ dàng như vậy sao?
Đội trưởng Hàn cười cười. Ngay sau đó, ông ấy lại nói tiếp: “Hạt giống rau ngày một tăng lên nhiều, thì số lượng lương thực mà chúng ta gieo trồng sẽ ít đi. Cho nên, năm nay mọi người đều phải động viên tôi, và…”
Ông ấy dời ánh mắt nhìn về phía Sở Thấm: “Phải học hỏi Sở Thấm. Tôi cũng không nói rằng bản thân không thể so sánh được với cô ấy, ít nhất tôi cũng phải bằng một nửa so với mọi người, không phải sao?”
Ông ấy vừa dứt lời, dường như ánh mắt của toàn bộ mọi người đều hướng về phía Sở Thấm.
Hoặc là nhìn lén, hoặc là tìm kiếm. Sau khi tìm kiếm được bóng dáng của cô thì không khỏi cảm khái, nói năng một cách nhẹ nhàng rằng ai có thể so sánh được với Sở Thấm đây.
Sở Thấm: “…”
Cô tỏ vẻ rất vô tội.
*
Cuối tháng ba, toàn bộ đất canh tác trong thôn đã được cày xong.
Tốc độ này có thể nói là cực nhanh, phải biết rằng thời điểm này năm ngoái có lẽ là vừa mới bắt đầu xới đất không bao lâu.
Vừa xới đất, trong những ngày xới đất này, kênh nước thứ hai cũng đã đào thông được một nửa.
Sau khi kênh nước này được đào thông, hơn 70% đất canh tác trong thôn sẽ không còn thiếu nước.
Mà phòng ốc của mấy người thím Hoàng cũng đã xây xong dưới sự giúp đỡ của thôn dân.
Thời gian này Trương lão đại sống chết không muốn đến ở trong nhà kho, vì thế cũng chỉ có thể mang theo vợ con và mẹ già đến sống trong nhà Trương Phi Yến, làm Trương Phi Yến tức muốn chết.
Chẳng những ngày ngày tranh cãi, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể trình diễn võ thuật toàn diện.
Kiểu trạch nữ như Sở Thấm cũng cố ý chạy đến nhà thím Sở, lén lút nghe lén ở góc tường bên cạnh vài lần.
Dạo này trông thím Sở dạo cũng vui vẻ, nghe thấy bên cạnh lại cãi nhau, che miệng cười trộm nói: "Cháu nói xem có thần kỳ hay không, cả nhà kia cũng chỉ có mỗi Trương Phi Yến là người hiểu chuyện."
Chỉ thấy Sở Thấm ngồi xổm dưới chân tường, lỗ tai dựng thẳng lên, nghiêng tai lắng nghe tiếng mắng chửi bên cạnh.
"Đồ không biết xấu hổ, ăn ở nhà tôi mặc ở nhà tôi, vậy mà còn dám ăn vụng bánh ga-tô của tôi, tôi, tôi đánh chết cậu!"
"Chị mới là đồ không biết xấu hổ đó con nha đầu chết tiệt, ai bảo sáng sớm chị không dậy, đã đến tuổi lấy chồng rồi mà không chịu lập gia đình còn giành ăn với tôi.... A! Bà nội ơi, chị ấy đánh cháu trai bà muốn chết rồi! Tôi đánh chị mà chị cũng dám vung tay đánh tôi!"
Sở Thấm trừng to mắt, chỉ nghe được hai tiếng "bốp bốp", cô tò mò hận không thể ghé vào đầu tường quan sát.
"Thím à, ngày nào cũng như vậy sao?"
Sở Thấm quay đầu, chỉ vào nhà họ Trương, khó tin hỏi.
Khóe miệng thím Sở khẽ cong, gật đầu: "Đương nhiên là như vậy, lúc trước còn kịch liệt hơn nữa. Náo nhiệt lắm, thím đã sớm nói cháu nên ra ngoài nhiều một chút, cái này còn đẹp mắt hơn hát tuồng mừng năm mới ở công xã nhiều."
Chờ sát vách hoàn toàn không còn động tĩnh nữa, thím Sở kéo cô đến nhà chính ngồi xuống, nói: "Làm thân thích cũng phải xem duyên phận, Trương lão đại là người đáng ghét nhất trong thôn chúng ta, ngay cả vợ của ông ta cũng chướng mắt ông ta. Nếu không có hai đứa con gái và một đứa con trai thì đã sớm chạy về nhà ngoại rồi."
Sở Thấm ngẫm nghĩ, gật gật đầu.
Bác cả Trương Phi Yến đúng là đáng ghét nhất trong thôn, mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều phải gọi cô ấy lại, sau đó hỏi đông hỏi tây, đánh giá cô ấy nghe không ra hàm ý trong lời nói của ông ta, dĩ nhiên là muốn dỗ dành cô ấy, để cô ấy cho ông ta mượn ít tiền.
Nếu không phải trong thôn có nhiều người như vậy, đều là người quen với nhau không thể xuống tay, Sở Thấm nhất định phải trùm bao bố ông ta rồi đánh một trận.
"Trương lão nhị là một kẻ hồ đồ. Thím Trương trông thì khôn khéo nhưng thật ra đã bị Trương lão nhị ăn thịt. Trước kia cả nhà có số lao lực, nhưng bây giờ con gái Trương Phi Yến đã trở nên kiên cường, hai vợ chồng Trương lão nhị có thể vượt qua giai đoạn hiện tại, toàn bộ đều dựa vào Trương Phi Yến đủ kiên cường bất chấp tất cả."
Thím Sở lại cười cười: "Còn bà cụ Trương thì chẳng phải kẻ tốt lành gì, trước kia là chồng của bà ta, chồng bà ta không còn nữa thì đổi thành bà ta. Ai cũng nói trong nhà có người già thì chính là báu vật, nhưng nếu như trong nhà có kiểu người già này thì cũng chẳng khác nào cừu nhân."
Sở Thấm vốn còn vui vẻ nghe chuyện tám, chỉ là càng nghe càng ngơ ngác, ngẩng đầu: "Không phải chứ, thím nói mấy chuyện này với cháu làm gì?"
Thím Sở nhướng mày, đánh giá từ trên xuống dưới, tựa như là đang quan sát vẻ mặt của cô, thấp giọng hỏi: "Sao thím nghe trong thôn có vài người nói con và thằng nhóc nhà họ Hoàng kia có chút thân thiết?"
Sở Thấm khiếp sợ.
Miệng thím Sở 37 độ sao có thể nói ra lời lạnh như băng như thế!
Cô đạp đất đứng lên, tức giận ngã ngửa: "Vớ vẩn! Ai nói lời này, quá đáng quá đáng, quả thực quá vũ nhục người khác!"
Thím Sở: "..."
Phản ứng lớn như vậy, tức giận như vậy? Mặt mày còn mang theo vẻ khó tin cùng tức giận hung ác.
Ừm, hai người kia hẳn là quả thật không sao.
Thím Sở cắn răng: "Có người nói, sau khi tan việc, con vẫn đang giúp nhà họ Hoàng xây nhà. Khi đó, cô cũng đang liều mạng hết sức để cứu Hoàng Đậu Tử."
Sở Thấm trừng mắt giận dữ: "Ai nói? Cháu giúp nhà họ Hoàng xây nhà, là bởi vì Hoàng Đậu Tử cho cháu năm cân hạt thông. Cháu đi cứu vợ chồng thím Hoàng, điều này không phải rất bình thường sao, hàng xóm láng giềng làm sao có thể thấy chết mà không cứu, đổi lại là ai thì cháu cũng đều cứu."
Thím Sở cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có trời mới biết lúc bà ấy nghe người ta nói chuyện này xong thì trong lòng hoảng hốt cỡ nào.
Bà ấy chỉ chỉ sát vách: "Là người mồm mép nhất trong thôn."
Sở Thấm: "Trương lão đại?"
Thím Sở: "Khẳng định là ông ta nói trước, thím hỏi ông ta còn không thừa nhận."
Sở Thấm hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Hoàng Đậu Tử không chịu nổi một nắm của cháu, anh ấy cũng không dám đến gần cháu, làm sao anh ấy có thể nói ra những tin đồn thất thiệt thái quá như vậy."
Thím Sở cười cười, kéo cô ngồi xuống: "Cháu đừng quan tâm, mấy chuyện thế này cũng chỉ nói một lúc, chờ đến khi lại có vài tin đồn thất thiệt mới, cháu nghĩ nhiều một chút là biết tự nhiên sẽ không còn ai để ý nữa."
Sở Thấm không hiểu, hoài nghi nhìn thím Sở: "Vậy thím còn tin, vừa rồi thím còn hỏi cháu đấy."
Thật sự quá đáng mà.
Thím Sở nghẹn họng: "Đứa nhỏ chết tiệt, đó không phải là lo lắng cho cháu sao, người ta nói lo lắng là sẽ loạn! Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất con bị mê hoặc thì làm sao bây giờ."
Nói xong còn đánh lên lưng cô một cái.
Sở Thấm im lặng tột cùng, tựa lưng vào ghế: "Thím cứ yên tâm, cháu tuyệt đối không thể bị anh ấy mê hoặc."
Thím Sở ngượng ngùng, quay đầu ngẫm lại, mình đúng là có chút nghe gió thành mưa.
"Có điều," Bà ấy tiếp tục nói, "Cháu cũng phải nghe lọt những thứ thím nói với cháu. Trong mối quan hệ không chỉ xem người kia có đối xử tốt với cháu hay không, mà còn phải xem người này có hồ đồ hay không, trong nhà anh chị em cha mẹ không rõ ràng nào không."
Sở Thấm ừ ừ không ngừng, gật đầu, thở dài: "Được rồi thím, xin thím đừng nói nữa, cháu cũng không ngốc."
Nhưng rất có lòng tin đối với nắm đấm của cô, mặc kệ như thế nào xác thực cũng sẽ không bị khi dễ.
Thật hôm nay Sở Thấm cũng có việc muốn nói với thím Sở: "Năm ngoái cháu đã nói với bí thư chi bộ thôn, nói cháu muốn dời mộ mẹ cháu về, bí thư chi bộ thôn cũng đồng ý rồi. Vốn bên Hoa Khê cũng đồng ý, nhưng bỗng nhiên sửa miệng không đồng ý nữa, kéo dài tới bây giờ vẫn chưa dời đi. Khoảng thời gian trước, cháu nghe cậu út nói Kim lão nhị đã trở lại, thím nói xem cháu không thể làm gì để họ đồng ý sao?"
Thím Sở kinh ngạc: "Vậy sao, về rồi à? Ôi trời cháu không nói thím cũng quên mất, còn có chuyện này vẫn chưa xong."
Sở Thấm thở dài nói: "Không có cách, lúc ấy cháu còn tìm cậu út đến chỗ bí thư chi bộ thôn với cháu, mới nói ra, bí thư chi bộ thôn đã đồng ý, hơn nữa còn nói sẽ hỗ trợ thương lượng với bên Hoa Khê."
Lúc tìm bí thư chi bộ thôn là lúc trở về từ buổi sáng tảo mộ năm ngoái, tính toán ngày tháng cũng đã sắp qua một năm.
Chuyện này trong thôn có thể được đồng ý rất nhanh, nói cho cùng vẫn là câu nói kia, việc dời mộ về sẽ không gây trở ngại gì cho người khác.
Về phần phong thủy hay không phong thủy, một đám phong kiến ăn quá no quá đầy đủ mới dám nhắc tới chuyện này.
Thím Sở bĩu môi: "Tại sao Hoa Khê lại đổi ý, nhất định là bởi vì nhà họ Kim, nếu không bên Hoa Khê sao có thể vô duyên vô cớ đổi ý được."
Sở Thấm cảm thấy có lẽ nhà họ Kim gia đang muốn lừa gạt.
Về phần Kim lão nhị, phỏng chừng là bởi vì cô và dì Dương sửa lại họ của Kim Kim và Kim Ngọc, thế là ông ta không cho các cô dời đi.
Sở Thấm bỗng nhiên nhớ tới, lúc cô đi đón Kim Kim và Kim Ngọc năm trước đã từng suy nghĩ lúc nào thì nên trùm bao tải Kim lão nhị lại rồi hung hăng đánh cho một trận.
Thế nhưng Kim lão nhị vẫn chưa trở lại, hiện tại đã về lại, cũng không biết ông ta đi chưa.
Thím Sở nói: "Thật ra cũng không cần phải cãi nhau với nhà họ Kim ở Hoa Khê bên ấy. Chuyện như vậy là như vậy, cháu là con gái, muốn dời mộ mẹ mình có vấn đề gì chứ? Nếu không được thì cháu viết một lá thư, ký lên tên của cháu, để cho em trai em gái của cháu ấn vân tay lên, đi tìm công xã Hoa Khê trước. Nếu công xã Hoa Khê mặc kệ thì cháu cứ ngồi khóc ở cửa nhà họ, nếu khóc không được nữa thì cháu la hét muốn vào huyện, tìm lãnh đạo huyện làm chủ!''
Sở Thấm: "... Thật sự có thể như vậy sao?"
Hình như có chút dựa vào ăn vạ đến uy hiếp.
Thím Sở dùng ngón tay chọc chọc trán Sở Thấm: "Đúng là một nha đầu khờ khạo, cháu vẫn còn cần thể diện lắm. Mặc kệ dùng cách gì, chỉ cần có thể đạt thành mục đích chính là một cách tốt. Nếu không được thì cháu có thể đi tìm tổ công tác phụ nữ, cháu khóc lóc, đến khóc trong văn phòng tổ công tác phụ nữ, nói mẹ cháu sau khi tái giá thì bị nhà họ Kim làm khổ, hiện tại em trai em gái đều được nuôi trong nhà mẹ đẻ, lại kể dáng vẻ của em trai em gái lúc đó một chút, dưới tình huống như vậy còn có thể không cho cháu dời đi sao?"
Sở Thấm bừng tỉnh hiểu ra.
Giơ ngón cái lên: "Thím, thím thật lợi hại."
Tóm lại, cốt lõi chính là: Khóc!
Một khóc hai nháo ba thắt cổ, thì ra còn có thể như vậy.
Sở Thấm luôn dựa vào vũ lực để giải quyết rất khó nghĩ ra được biện pháp này, xưa nay cô vẫn luôn tin tưởng vào việc một kẻ khỏe hơn người đánh thắng mười người biết võ.
Biện pháp cuối cùng của cô là lén lút đánh người nhà họ Kim một trận, đánh đến khi họ đổi giọng đồng ý mới được.
Nhưng rủi ro này rất lớn, không chừng Sở Thấm còn phải đi nông trường ăn cơm tù. Hơn nữa nhà họ Kim cũng dễ đổi giọng, nhỡ sau khi cô đánh xong rời đi, họ lại đổi giọng thì phải làm sao bây giờ.
Cách này của thím Sở...
Không phải là một kẻ khỏe hơn người đánh thắng mười người biết võ sao?
Sở Thấm hài lòng, mang cây thể thái non thím Sở cho rồi hí ha hí hửng về nhà.
Ra khỏi cửa, đi qua cửa nhà họ Hoàng.
Sở Thấm liếc mắt nhìn, quyết định tìm một cơ hội dạy dỗ Trương lão đại.
Hừ, dạy dỗ thật dữ dội!
Cô là người lòng dạ hẹp hòi, còn mang thù, nếu thật sự chọc giận cô mà cô chưa trả thù thì chưa tính là chấm dứt.
Sở Thấm về đến nhà, đổ cây thể thái vào trong ao rửa rau.
Cây thể thái là do thím Sở lên núi hái vào sáng sớm hôm nay, mới sáng sớm Sở Thấm đã bị đội trưởng Hàn kéo đi làm việc, làm đến chín giờ mới xong, đương nhiên không thể đi hái cây thể thái cùng với thím Sở.
Làm việc gì?
Làm việc trong chuồng heo. Bởi vì kênh đã được đào và đồi đã được cày xới khai hoang, cho nên hôm nay là ngày nghỉ ngơi.
Ví dụ như chặt cây vận chuyển đến công xã, hay ví dụ như lén lút lấp đầy lò phân lân khử oxy. Do sản lượng cải dầu năm nay chỉ đạt 30% nên người dân trong thôn không nỡ để mảnh đất này bị bếp lò làm lãng phí.
Mà người trong chuồng heo cũng không thể nghỉ ngơi, trong chuồng heo phải làm việc cả năm không ngừng.
Người phụ trách chuồng heo là Từ lão Đồ, phụ tá chính là vợ của Từ lão Đồ Bao Ngọc Diễm, bình thường Sở Thấm gọi bà ấy là thím Ngọc Diễm.
Hai vợ chồng phụ trách nuôi 2 con dê, 4 con lừa, 6 con bò, 8 con lợn, và 30 con gà.
Lừa và bò không cần phải nói nhiều, đây là "lao động mạnh mẽ", thuộc loại được chăm sóc tốt, được nuôi dưỡng tốt.
Còn dê thì sao? Nói là công xã phát cho các đại đội, cho trẻ em dưới ba tuổi trong đại đội có thêm được miệng sữa.
Sở Thấm nghĩ tới đây thì có chút không được tự nhiên, cô lại còn muốn chờ lúc dê đẻ sữa thì tìm đại đội đổi chút sữa dê nấu trà sữa uống.
Xấu hổ hổ thẹn, hóa ra là giành khẩu phần ăn của trẻ con. Sao cô có thể nhớ lại chứ, đúng là làm cho người ta đỏ mặt.
Bởi vậy mà Sở Thấm cũng cảm giác được công xã thật ra vẫn còn rất tốt, có thể nghĩ đến việc này, nghe nói công xã bên cạnh còn chưa có.
Không ít trẻ sơ sinh mới vừa chào đời ở thôn Cao Thụ, chỉ là đa phần sau khi sinh ra không có sữa để uống mà phải uống nước gạo.
Dù sao dinh dưỡng của các bà mẹ không thể được đảm bảo, thường thường là phải xuống ruộng làm việc vào ngày thứ bảy sau khi sinh xong, một là không đủ dinh dưỡng, hai là không được nghỉ ngơi đầy đủ, làm sao có sữa cho trẻ sơ sinh uống chứ.
Sở Thấm nghĩ ngợi lắc đầu, trẻ sơ sinh chào đời hai năm nay có thể an toàn lớn lên đã là tốt lắm rồi.
Ngoại trừ d thì chính là heo và gà.
Heo sẽ được bán cho xưởng thịt liên hợp, thuộc về kiểu tập thể đối với tập thể, trong phạm trù có thể mua bán, tiền bán được cuối năm sẽ chia cho người trong thôn.
Gà thì thuộc về căng tin, số trứng gà đẻ ra phải được ghi chép lại từng quả một, sau đó bàn giao cho căng tin.
Nhờ phúc của những con gà này, người trong thôn cũng có thể thường xuyên được ăn trứng gà.
Đợi gà không đẻ trứng nữa thì làm thịt ăn.
Vì sao Sở Thấm lại đến chuồng heo? Nguyên nhân không phải là vì đội trưởng Hàn nói cô chăm heo rất tốt, mà là bảo cô đi hỗ trợ trộn thức ăn gia súc.
Cô không biết trộn thức ăn ra sao, cô chỉ lấy lượng thức ăn để xác định chất lượng.
Cho ăn bằng ống, nếu ăn nhiều thì tự nhiên sẽ nhiều thịt.
Bởi vì Sở Thấm bị đội trưởng Hàn phân phó tới, dù thế nào cũng không thể đến muộn về sớm, bèn đi theo thím Ngọc Diễm giết thời gian trong chuồng heo, giúp vợ chồng họ rửa sạch chuồng heo, đem phân động vật đi ủ phân, cũng làm cả mấy tiếng.
Thật ra thím Ngọc Diễm cho heo ăn rất có tay nghề, Từ lão Đồ vào chuồng heo là để mổ heo, thím Ngọc Diễm đơn giản chỉ dựa vào tâm huyết của mình để học cách nuôi, nếu không làm sao đội trưởng Hàn có thể sắp xếp cho bà ấy làm việc trong một nơi quan trọng như chuồng heo bởi vì bà ấy là vợ của Từ lão Đồ chứ.
Bỗng nhiên, Sở Thấm đang rửa cây thể thái không biết đã nghĩ đến chuyện gì mà dừng động tác trong tay lại, giơ tay ngửi ngửi mùi trên người.
"A——"
Quả nhiên, mùi chuồng heo!
Mặt Sở Thấm tái mét, chẳng lẽ vừa rồi mình đã treo cái mùi này trên người trò chuyện với thím Sở gần một giờ sao?
Cô chịu không nổi mùi này, buông đồ ăn trong tay chạy vào phòng bếp nấu nước, chuẩn bị tắm rửa.
Trong quá trình nấu nước, cô rửa sạch cây thể thái, đặt ki trúc tròn trên bếp lò, chuẩn bị bữa ăn trưa nay.
Cây thể thái tươi mới thích hợp làm rau trộn nhất, phối hợp với đậu mốc là có thể giải quyết vấn đề cơm trưa hôm nay.
Haiz!
Số của cô là gì chứ.
Tiểu Bạch thì ăn đồ ăn trong căng tin, mà cô ngược lại phải tự nấu. Làm sao đi tới bước này, thật sự làm cho cô rất bối rối.
Chỉ là Sở Thấm cũng thật sự không thích ăn cơm ở căng tin, nước luộc cải trắng mãi mãi không thay đổi, ăn đến mức cô thật sự không còn hy vọng sống.
Bởi vì buổi chiều cô chuẩn bị đi đào măng mùa xuân, cho nên Sở Thấm còn cắt chút thịt khô hấp lên ăn.
Thịt khô đã là thịt khô năm ngoái, lúc Sở Thấm ăn trong lòng hoảng hốt, không biết ăn xong có xảy ra chuyện gì hay không.
Nhưng mùi hương thật sự rất thơm.
Cho chút tỏi băm, thịt khô rưới chút rượu gạo thái mỏng được cô đặt ở trong đĩa, lại đặt đĩa lên lồng hấp rồi hấp.
Nước miếng Sở Thấm chảy ròng ròng, suýt nữa đã chảy ra ngoài.
Điều khiến cô bất ngờ là Tiểu Bạch không thích mùi này, thậm chí Tiểu Bạch cũng không thích mùi đậu mốc.
Chỉ thấy nó đứng ở bên cạnh bàn ngửi ngửi rồi "Gâu gâu" hai tiếng, chạy đến trong sân, sau đó tiếp tục "Gâu gâu gâu" với Sở Thấm.
Sở Thấm không để ý tới nó, bởi vì món ăn kèm là thịt khô, cho nên cô hiếm khi hấp cơm trắng.
Thịt khô và cơm mới là tuyệt phối, hương vị thịt khô mặn thơm mang theo vị cay khai vị, khi thịt mỡ trong thịt khô tiến vào trong miệng, chỉ cần nhẹ nhàng nhai hai cái, dầu thịt khô không làm cho người ta cảm thấy ngấy lập tức che kín toàn bộ khoang miệng.
Một miếng thịt khô ba miếng cơm, ăn có chút mặn nên ăn kèm với rau thể thái thanh đạm, đậu mốc thì có chút dư thừa.
Sở Thấm Mỹ nheo mắt lại, hoàn toàn không hề xoắn xuýt liệu ăn thịt khô xong có bị tiêu chảy hay không.
—
Buổi chiều,
Cơm nước xong xuôi, Sở Thấm giặt quần áo xong thì mang cuốc lên núi.
Lên núi làm gì? Đào măng mùa xuân.
Năm nay thậm chí không có hai trận mưa xuân nên sẽ không có nhiều măng.
Sở Thấm biết dạo này trong thôn có rất nhiều người lên núi đào măng xuân nhưng lại trở về tay không, đào nửa ngày được năm sáu măng đã coi là tốt lắm rồi.
Vừa rồi thím Sở đã nói, bà ấy vốn lên núi là vì muốn nhìn xem có thể đào chút măng xuân nấu với bã rượu để ăn hay không, kết quả không nhìn thấy bóng dáng măng xuân đâu, chỉ có thể hái chút cây thể thái trở về.
Sở Thấm cũng không tin mình cũng có thể xui xẻo như thế!
Cô còn chuẩn bị đào chút măng để làm măng khô!
Năm ngoái làm măng khô đã ăn trong lúc xào rau bình thường, mà măng khô sau khi ngâm rồi ăn kèm với hành rừng, ớt xào, ngoài phí dầu ra thì không có khuyết điểm gì khác, ăn với cơm rất thơm.
Không chỉ có thể xào để ăn, trong mùa không có măng, thỉnh thoảng cũng có thể dùng măng khô làm bánh bao và làm sủi cảo.
Vì sao Sở Thấm thích ăn cơm trong nhà, tình nguyện rước phiền phức cũng muốn tự mình nấu cơm? Chính là bởi vì trong nhà có đủ loại đồ ăn, không để thức ăn ở căng tin bạc đãi bụng của mình.
Cô vác cuốc, hăng hái bừng bừng leo núi.
Leo đến một chỗ trong rừng trúc, nhìn quanh bốn phía...... Ừm, không thấy măng xuân.
Không sao, trong rừng trúc này có hố, rõ ràng là đã bị càn quét qua một lần.
Sở Thấm đứng tại chỗ vài phút, lại chạy đến một góc rừng trúc khác.
Cô cảm thấy mình sẽ không xui xẻo, nhưng sự thật là cô xui xẻo, bởi vì này trong một góc rừng trúc này cũng không thấy măng xuân, lật toàn bộ rừng trúc ra đào cũng chỉ đào được hai củ.
Nhưng nói xui xẻo thì cũng không tính xui xẻo, Sở Thấm tay lẹ mắt bắt được hai con chim đa đa.
Hay lắm, thứ này rất khó bắt.
Sở Thấm một hơi gặp được hai con, mà còn bị bắt hết, coi như cô may mắn!
Chim đa đa không lớn lắm, hai con cũng không đến nửa cân. Cũng không biết tại sao lại chạy đến góc rừng trúc này sinh hoạt. Dù sao góc rừng trúc này cách thôn không tính là xa, chim đa đa có lông vũ đẹp như thế, đương nhiên chỉ có thể trốn ở sâu trong rừng trúc mới có thể bảo toàn được mạng nhỏ.
Nhưng nó có hương vị rất tốt, ăn cỏ dại và côn trùng, bình thường hoạt động rất nhiều.
Chậc chậc, cô nhịn không được nuốt nước miếng, mùi vị kia, chất thịt non mịn, thơm ngon vô cùng!
Sở Thấm trói chim đa đa lại, bỏ vào trong bao tải.
Cô không trở về ngay, mà là tiếp tục đào măng.
Cô lại đổi rừng trúc, đây đã là rừng trúc tương đối gần với vùng núi sâu rồi.
Quả nhiên! Cô phát hiện ra mấy củ măng xuân trong rừng trúc ít người đặt chân tới này.
Nhưng cũng chỉ có năm củ, Sở Thấm đào măng xong thì sững sờ ngồi dưới đất, nhìn sắc trời... Mẹ ơi, đã chạng vạng rồi.
Tức là dù cô đến vào buổi chiều, cho đến khi mặt trời sắp lặn xuống núi, cô cũng chỉ đào được bảy củ măng xuân.
Sở Thấm chỉ cảm thấy giấc mộng măng khô của mình tan biến.
Những củ măng xuân này, nấu với bã rượu chua cay và rau trộn cũng không đủ ăn.
Thừa dịp trời còn chưa tối, Sở Thấm vác bao tải về nhà.
Bao tải di chuyển, chim đa đã ở bên trong vẫn còn đang giãy giụa.
Về đến nhà, cô bắt chim đa đa ra, đặt trong lồng trúc nhốt lại.
Rõ ràng Tiểu Bạch cảm thấy tò mò với chúng nó, ghé vào trước lồng sắt nhìn không ngừng, thỉnh thoảng vươn móng vuốt ra đụng đụng lồng trúc.
Sau khi Sở Thấm về đến nhà lại tắm rửa một lần, nếu bị những người khác trong thôn biết được cô một ngày có thể tắm đến hai lần, chắc chắn sẽ nói cô là đồ phá của.
Người bình thường cũng chỉ tắm một tuần một lần trong thời tiết này, gội đầu thì là nửa tháng gội một lần, một tháng tắm một lần cũng không ít.
Bởi vì gội đầu tắm rửa phải nấu nước, mà nấu nước phải dùng đến củi lửa.
Còn nữa, gội đầu tắm rửa phí thời gian, lại còn giặt nhiều quần áo, giặt mỗi ngày khiến nó mỏng đi thì phải làm sao?
Thật ra Sở Thấm ở đời trước cũng không phải như thế, đều là vì cái nghèo ép buộc.
Nhưng đời này không được, cho dù như thế nào, cô cũng phải bảo vệ quyền tự do gội đầu tắm rửa của mình.
Sở Thấm tắm rửa xong, mang theo một thân hơi nước ngồi ở trong sân, cảm nhận ánh hoàng hôn vàng cuối cùng biến mất khỏi nhân gian.
Hoàng hôn giống như một tấm thổ cẩm tuyệt đẹp, giống như tơ lụa tuyệt mỹ do người dệt xuất sắc nhất dệt ra.
Núi xanh và thôn xóm đều được ánh mặt trời chiều bao phủ, dường như được tròng vào một bộ lọc mờ ảo.
Rõ ràng là mùa xuân, Sở Thấm lại cảm nhận thấy gió Tây và ánh tà dương không hiểu lại có chút bi thương.
Có lẽ bởi vì mùa xuân năm nay cô không cảm giác được bao nhiêu sức sống, điều này làm cho lòng người ta nặng trịch.
Sở Thấm lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Cô lột vỏ bảy củ măng xuân, gọt đi một phần khá cũ, chỉ để lại phần non mịn.
Măng xuân không nhiều lắm, lột hết vỏ ra rất nhanh.
Cho măng xuân trắng nõn vào nồi nấu, nấu cùng với bã rượu, cho thêm chút muối ăn.
Măng xuân quá ít, Sở Thấm bèn bỏ thêm cải thìa vào.
Cô cho hơn nửa nồi nước vào, sau khi nồi sôi, cô giảm lửa nhỏ và để lửa liu riu từ từ.
Buổi tối, Sở Thấm vẫn ăn cơm thừa của buổi trưa.
Đến giờ, cô đến căng tin mua cơm trước, căng tin hôm nay hiếm khi có được một món ăn mới —Tử Vân Anh.
Sở Thấm bị những người trong căng tin cho là thuyết phục, lúc này lại còn phải tìm một chút Tử Vân Anh cho họ ăn.
Hơn nữa, nếu cô nhớ không lầm, thức ăn cho heo ăn hôm nay chính là Tử Vân Anh.
Sở Thấm: ..."
Ừm, biểu cảm phức tạp.
Có điều không sao, dù sao gọi về nhà cũng không phải cô ăn.
Ngoại trừ Tử Vân Anh xào, còn có xào củ cải khô, cơm, vẫn là cơm khoai lang.
Người trong thôn ăn đều rất hài lòng, bởi vì nhóm người ít nhiều gì cũng nghe được chuyện có vài đại đội đã sắp hết lương thực!
Đúng vậy, hết lương thực.
Trời ạ, người đầu tiên trong thôm biết chuyện đã rất khiếp sợ, dù sao trong thôn nhà mình còn đang ăn cơm khoai lang nhão nhừ.
Người trong thôn không khỏi qua lại vuốt đuôi, khen ngợi bí thư chi bộ thôn và đội trưởng Hàn nhìn xa trông rộng.
Lúc Sở Thấm bưng hộp cơm ra khỏi căng tin, dường như cô nghe được tất cả thôn dân đều đang tán gẫu chuyện thôn Lưu Lý thiếu lương thực.
"Haiz, mọi người nói thử xem, thôn Lưu Lý có thể sẽ đến tìm thôn chúng ta để mượn lương thực không?"
"Dựa vào cái gì mà tìm chúng ta để mượn chứ, họ ngày ngày ăn cơm khô có mời chúng ta ăn không? Còn chê cười chúng ta nữa."
"Được rồi, vậy cậu cả của anh ở thôn Lưu Lý tìm anh mượn thì có cho mượn không?"
"Tôi! Đương nhiên là không cho mượn."
"Haiz, không cho mượn thì không cho mượn, sau khi cho thôn Lưu Lý mượn sợ là còn phải cho thôn khác mượn. Công xã không có lương thực, chỉ có thể chờ lương thực cứu tế. Chỉ là, chúng ta cần phải cẩn thận trong khoảng thời gian này."
"Sao lại nói như vậy?''
Lỗ tai Sở Thấm động đậy, bước chân dừng lại.
"Đồ ngốc, thôn chúng ta là dê béo, nhỡ đâu có người nhân cơ hội đến trộm thì làm sao bây giờ?"
"Ha ha ha ha, nói rất đúng..."
Sở Thấm thu hồi sự chú ý, bước ra khỏi căng tin, trong đầu không khỏi dâng lên một chủ ý.
Trên đường về nhà, cô gặp Trương Phi Yến.
Trương Phi Yến cầm bát cơm trong tay, đang đi đến căng tin ăn cơm, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi không gặp mà trông cô ấy có vẻ tiều tụy đi rất nhiều.
"Sở Thấm, cô lại về nhà ăn à." Cô ấy hỏi.
Sở Thấm gật đầu: "Đúng vậy."
Trương Phi Yến bĩu môi: "Tôi cũng muốn về nhà ăn, nhưng có nhà lại khó về."
Sở Thấm giật mình, hỏi cô ấy: "Bác cả của cô vẫn chưa dọn về nhà mình sao, nhà ông ta cũng xây gần xong rồi mà."
Trương Phi Yến nghiến răng nghiến lợi: "Cái gì mà gần xong, là xây xong hoàn toàn rồi, nhưng ông ta nhất định cứ phải đợi đến ngày mốt mới dọn đi, chính là muốn kéo dài thời gian ăn chùa lương thực nhà tôi."
Sở Thấm cười tủm tỉm, nhìn chung quanh, thấy không có người mới nói: "Vậy sao, vậy thì thật đáng giận."
Trương Phi Yến trợn trắng mắt: "Không da không mặt, bây giờ tôi còn không thèm cãi nhau với ông ta."
Chủ yếu là cãi không lại bác cả cô ấy, người đàn ông kia chính là một tên lắm mồm, mắng chửi người khác nói lời thô tục không hề cố kỵ.
Sở Thấm hạ giọng, lặng lẽ nói: "Vậy cô có muốn dạy dỗ ông ta một chút không?"
Vừa rồi Trương Phi Yến gật đầu rất mạnh.
Cô ấy tức giận nói: "Sao không nghĩ tới chứ, tôi nằm mơ cũng muốn đó!"
Trương lão đại có thể khiến cháu gái của mình giận tới mức vậy, có thể thấy được làm người thất bại thế nào, Sở Thấm hoàn toàn không cảm giác tội lỗi tí nào khi chỉnh đốn ông ta.
Trời dần tối, gió đêm chậm rãi thổi. Mấy ngày nay, Sở Thấm bắt đầu nghe thấy nhiều tiếng chim hót hơn.
Thời tiết ấm áp, chim cũng nhiều hơn.
Hôm trước cô mới phát hiện dưới mái hiên nhà mình lại có chim én đang bận rộn xây tổ.
Chim én xây tổ là điềm lành, Sở Thấm không muốn đuổi mấy con chim én này đi. Dù cho chim én sống yên ổn ở nhà cô là sẽ có rất nhiều phân trắng của chim én đi nữa.
Ngồi nửa tiếng trong sân, cuối cùng cũng có tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa.
"Cốc cốc cốc…" Có người gõ cửa.
Sở Thấm: "Cửa không khóa."
Vừa dứt lời, một tiếng “kẽo kẹt", Trương Phi Yến nhìn ngoài cửa, lén lút vào trong sân.
Sở Thấm: "Sao giờ cô mới đến?"
Trương Phi Yến đóng chặt cửa, cài then cửa vào, khẽ nói: "Chẳng phải là tôi nhân lúc mọi người đi ăn cơm hết rồi mới tới tham quan nhà mới của bác cả tôi à.”
Sở Thấm dời ghế tre cho cô ấy: "Ngồi đây đi, vậy cô có tìm hiểu cho rõ không, có bị người bắt gặp không, lu gạo và hầm của nhà ông ta ở đâu?”
Trương Phi Yến hơi căng thẳng, cơ thể cứng còng: "Tất nhiên đã tìm hiểu rõ ràng, cơ mà tôi không đi vào trong phòng ốc, chỉ tìm đến hầm. Bởi vì vừa rồi tôi sắp bị doạ chết, cô không hiểu được đâu Sở Thấm, lúc tôi ra khỏi nhà bác cả thì gặp phải Hoàng Đậu Tử, anh thấy tôi rồi, nên làm sao bây giờ?”
Sở Thấm: "..."
Dù vậy, cô thật sự muốn nói một câu: Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Sở Thấm cố sức bóp cổ tay: "Sao cô lại gặp phải Hoàng Đậu Tử, cô và anh ta không hoà hợp mà!"
Lỡ đâu người này có bụng dạ hẹp hòi, sau khi xảy ra chuyện rồi nghĩ tới Trương Phi Yến thì phải làm sao!
Trương Phi Yến âu sầu trong lòng, nhưng ngoài miệng lại kiên cường: "Không sao cả, chắc là không có liên quan gì đâu, tôi đi nhà bác cả của mình thì có gì kỳ lạ chứ?”
Sở Thấm cực kỳ cạn lời.
Cô muốn hành động chu đáo, không hề có lỗ hổng nào.
Lòng dạ của Hoàng Đậu tỉ mỉ, có thể người khác không đoán được Trương Phi Yến, nhưng nếu là hắn thì không nói chắc được.
Thôi, cũng do lúc ấy cô quá ngu.
Chuyện quan trọng như vậy mà lại giao cho Trương Phi Yến! Sở Thấm lại ôm đầu thở dài.
"Cứ vậy đi, cô dành bớt thời gian vào trong nhà xem xét lần nữa. Có cơ hội thì tìm hiểu xem bình thường gạo của nhà bác cả cô để ở đâu.”
Sở Thấm bất đắc dĩ nói, sau đó nhắn nhủ: "Lần này không thể bị người phát hiện nữa, đợi đến cơ hội thích hợp thì tôi sẽ giúp cô lấy lương thực của nhà cô ra.”
Trương Phi Yến vui vẻ: "Tới lúc đó, tôi sẽ chia cô một nửa."
Sở Thấm không có từ chối, tất nhiên cô cần lấy ít chỗ tốt rồi, dù sao mình đã phải mạo hiểm lớn như vậy.
Cơ mà Trương Phi Yến rất hào phóng, điều này khiến Sở Thấm phát hiện một ưu điểm khác trên người của cô ấy.”
Dù sao cô tự biết sự cố chấp của mình đối với lương thực, Sở Thấm còn chưa nói ra, cô ấy đã nói trước, chứng tỏ người này cũng được.
Trương Phi Yến đảo mắt, nói tiếp: "Tới lúc đó nếu cô vừa ý cái khác thì cũng có thể mượn gió bẻ măng, cô không cần chia cho tôi, vì suy cho cùng cô là người bất chấp nguy hiểm."
Sở Thấm kinh ngạc, sau đó nghiêm mặt tỏ vẻ: "Nghĩ nhiều rồi, tôi làm việc có điểm mấu chốt, nên lấy thì tôi sẽ lấy, không nên lấy thì tôi sẽ không động vào."
Cho dù có suy nghĩ này đi nữa, cô cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt Trương Phi Yến.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện không có phẩm chất thế này... Thật ra cô sẽ làm.
Nhưng mà, vợ của Trương lão đại là người coi như khá tốt, Sở Thấm đã làm việc chung với bà ấy, biết bà ấy rất ra sức làm việc, lương thực nhà họ Trương cũng có một phần của bà ấy.
Trương lão đại lấy trộm gạo từ nhà của Trương Phi Yến thì thôi đi, còn trộm gạo do người ta tự kiếm... Tuy Sở Thấm không thiếu lương thực, nhưng cô càng muốn làm người có đạo đức cao.
Cơ mà Sở Thấm nhớ rõ Trương lão đại thích hút thuốc và uống rượu?
Hôm qua ông ta còn khoe khoang ở trong thôn, nói là con gái lớn của mình rất hiếu thảo, tặng rất nhiều thuốc lá cho ông ta.
Sở Thấm quyết định cũng hiếu thảo!
Ừm, chú Sở và cậu út Dương cũng rất thích hút thuốc.
Chỉ là chuyện này phải đợi thêm một thời gian nữa, Sở Thấm cần một cơ hội thích hợp.
Cô đi ngoài ruộng hái vài cây rau khúc tẻ về, bởi vì không có mưa nên rau dại trong thôn không mọc tốt. Thường ngày, Sở Thấm đều sẽ lên núi hái rau dại trước khi đi làm công, chỉ là lượng hái trong ba ngày không bằng với lượng hái trong một ngày vào năm ngoái.
So với nấm thì rau dại còn khá nhiều, ít nhất đi nhiều sẽ có thể phát hiện rau dại tươi mới. Hái một buổi sáng là có thể xào được nửa đĩa ăn với cơm, không thành vấn đề.
Năm nay cô thật sự rất ít nhìn thấy nấm, khó có thể được uống canh nấm tươi ngon. May là năm ngoái còn nấm hương và nấm tre, ít nhiều gì cũng được một ít an ủi.
Nhưng đối với Sở Thấm mà nói, chuyện quan trọng tầm tiết Thanh Minh không phải là hái rau phơi rau, mà là giải quyết phần mộ của mẹ nguyên chủ.
Chuyện này cần dì cả Dương giúp đỡ, vì thế trước ngày tết Thanh Minh, Sở Thấm dành thời gian quay về thôn Nhạc Thuỷ.
Thôn Nhạc Thuỷ.
Dì cả Dương đang làm quần áo cho Kim Kim và Kim Ngọc, hai đứa nhỏ này lớn nhanh, giờ trông rất khác với hồi lúc Sở Thấm thấy ở nhà họ Kim.
Cơ mà đáng mừng là trông hai đứa nhóc không giống Kim lão nhị, giống mẹ của nguyên chủ hơn.
Vẻ ngoài hiện giờ của Sở Thấm cũng giống mẹ của nguyên chủ, giống hơn so với Kim Kim và Kim Ngọc.
Điều này dẫn tới việc tuy cô và Kim Kim và Kim Ngọc là cùng mẹ khác cha, nhưng nhìn thì lại không khác gì cùng cha cùng mẹ.
Kim Kim lớn lên cao, dần dần trổ mã khi lớn tuổi hơn, tóc cắt ngắn ngủn, bởi vì thường xuyên lên núi đào trứng chim và xuống sông bắt cá, vừa đến mùa hè là đen xì, chỉ khi vào đông, cô bé bị nhốt chết trong nhà thì mới trắng hơn một ít.
Còn Kim Ngọc, nhìn còn thấp lè tè, đôi mắt lớn hơn Sở Thấm, nhưng lại là mắt một mí.
Dì cả Dương đã từng nói: "Kim Ngọc giống bà ngoại thân thiết của mấy đứa, bà ngoại của cháu cũng là mắt một mí. Mà mẹ của cháu và Kim lão nhị thiếu đạo đức kia đều là mắt hai mí, ông ngoại của mấy đứa cũng vậy, có thể thấy là theo gen bà ngoại của mấy đứa.”
Bà ấy cực kỳ chán ghét người nhà họ Kim, hoàn toàn không thèm nghĩ tới bậc cha chú nhà Kim lão nhị có mắt một mí không.
Dù sao dì cả Dương thấy hai đứa bé này chỗ nào cũng tốt, mà chỗ nào cũng tốt này là nhờ gien nhà họ Dương của họ!
Miệng của Kim Ngọc cực kỳ giống Sở Thấm, che nửa khuôn mặt từ trên mũi, có thể nói nửa dưới khuôn mặt là sao chép và dán từ mặt của Sở Thấm qua.
Điều này khiến Sở Thấm rất là thích Kim Ngọc, trong lòng suy nghĩ trong hộp của mình có vài miếng da thỏ, lấy ra đưa cho dì cả Dương. Mà chắc chắn dì cả Dương sẽ may da thỏ thành áo ba lỗ để cho Kim Ngọc mặc vào khi trời lạnh.
Dì cả Dương thấy Sở Thấm, buông quần áo xuống, mừng rỡ hỏi: "Sở Thấm, sao cháu tới đây?"
Sở Thấm dừng xe, cười nói: "Cháu có việc cần bàn bạc với dì cả.”
Nói xong, đẩy xe đạp vào trong sân, tiện tay nhéo mặt Kim Ngọc đang ngồi chơi đất ở trong sân, đi vào nhà chính, nói những gì thím Sở đã nói cho dì cả Dương.
Dì cả Dương "Ồ" một tiếng, kinh ngạc: "Thím Sở của cháu trông đứng đắn, nhưng nội tâm lại hơi bất cần đời, bà ấy có thể nghĩ ra cách này cũng không kỳ lạ. Cháu không hiểu được đâu, năm đó thím của cháu và bà cụ nhà họ Trương còn làm ầm lên vì chuyện này đấy.
Ban đầu nhà chú của cháu và nhà của Trương lão đại ngăn một lối đi nhỏ, ai dè khi nhà họ Trương sửa nhà, cứ phải chiếm một ít không gian. Thím của cháu sao vui được, gây lộn với nhà họ Trương, còn đánh nhau. Kết quả bà cụ Trương một hơi ngất 撅? đi. Thím của cháu sợ muốn chết, cháu đoán xem thế nào?"
Quả nhiên Sở Thấm bị khơi dậy lòng hiếu kỳ tới, xích vào hỏi: "Sao?"
Dì cả Dương lộ ra một nụ cười, khẽ nói: "Hầy, thím của cháu về nhà giết gà, làm một túi máu, lúc Trương lão đại tìm tới cửa, cố ý bị ông ta đẩy rồi ngã xuống đất, máu chảy. Tới giờ Trương lão đại còn tưởng do mình đẩy thím của cháu nên thím cháu mới sinh non đấy.”
Sở Thấm kêu "Vãi đạn" trong lòng!
Trâu bò thiệt, ghê ghớm thiệt đấy thím của mình, thím lại có hành động ngầu lòi thế này đây.
"Thím của cháu không sợ bị phát hiện sao?" Sở Thấm hốt hoảng: "Chắc chuyện này dễ bị phát hiện lắm."
Dì cả Dương bất đắc dĩ: "Đúng là cháu không hiểu được gì nhỉ, nhà họ Tần và Trương lão đại ở thôn kia của cháu cũng không hoà hợp với nhau. Năm đó nhà họ Tần là gia đình từ bên ngoài đến, được chia tới vùng núi nhưng luôn bị nhà họ Trương chiếm một ít, cũng từng gây lộn với nhau.”
Vì thế tuy hai nhà không trao đổi tin tức với nhau, nhưng vô cùng ăn ý.
Trương lão đại tự biết mình đuối lý, ngày đó phá tường, không dám tiếp tục chiếm một tí nền đất nào nữa.
"Đúng rồi." Dì cả Dương suy nghĩ: "Tới lúc đó phải theo Kim Kim và Kim Ngọc, kêu thêm cậu út của cháu nữa. Nếu được thì bảo cậu út của cháu dẫn bà ngoại theo luôn.
Tất nhiên, thật ra bà ngoại của cháu cũng khá tốt, rất tốt với người nhà. người này nói đến cùng kỳ thật còn khá tốt, là đối người trong nhà hảo. So với nhà họ Kim thì chúng ta mới là người trong nhà, bà ấy có thể dốc sức gấp mười hai lần trong chuyện đối ngoại.
Nhiều lúc bà ấy dùng ba phần sức lực để càn quấy vô lý, thím nhìn còn thấy sợ. Mà bà ấy cứ thích chuyện kiểu này, cháu chỉ cần lộ ra một ít, thím nghĩ bà ấy sẽ tự mình nói muốn nhận chuyện này.”
Sở Thấm trừng lớn đôi mắt.
Không ngờ, hoá ra bên cạnh cô ngọa long tàng hổ.
Cô còn tưởng rằng mình rất mạnh mẽ, hoá ra có rất nhiều người còn mạnh mẽ hơn cô.
Sở Thấm vội vàng nói: "Vậy cháu phải đi về để chuẩn bị cho tốt.”
Chuẩn bị gì? Tất nhiên là chuẩn bị cho bài phát biểu bùng nổ vào ngày mai.
Đến lúc đó cảm xúc phải dồi dào hào hùng, biểu cảm nghiêm túc. Bài phát biểu phải hùng hồn nhiệt huyết, tình cảm dạt dào.
Ra sức làm một bé gái mồ côi đang phẫn nộ, nhưng vẫn cố ép bản thân phải nói lý lẽ và hiếu thảo.
Uầy, vừa nhìn là thấy một bông sen trắng bị bắt nạt rồi.
*
Trong khoảng thời gian mèo trốn trong nhà vào mùa đông kia, Sở Thấm đọc được một câu thơ: Tiết thanh minh mưa rơi lất phất, người đi trên đường buồn tan nát cả tấm lòng*.
(*) Trích từ bài thơ Thanh Minh của Đỗ Mục: Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
(*) Trích từ bài thơ Thanh Minh của Đỗ Mục: Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Theo lý mà nói, thời tiết trước sau thanh minh hẳn là "mưa rơi lất phất", nhưng mà trước sau thanh minh năm nay lại đều là trời nắng.
Trong xanh đến mức nào?
Sở Thấm phát hiện đất đai bên cạnh sân nhà mình bắt đầu khô nứt, phải biết rằng gần nhà cô cỏ cây tràn ngập, Sở Thấm thường xuyên mang một số loài cây từ trên núi về trồng trong sân gần đó, nhưng hôm nay chỉ có dùng cuốc đào sâu mới có thể nhìn thấy đất đai mang theo hơi nước.
Lượng nước sông Thượng Khê cũng đang giảm xuống, tuy rằng năm ngoái và đầu năm nay gặp tuyết lớn, nhưng không có nước mưa bổ sung, lượng tuyết lớn hơn nữa cũng có ngày phải bốc hơi sạch sẽ.
Đội trưởng Hàn bắt đầu dẫn người đi quan sát lượng nước của đầm nước và dòng suối nhỏ gần đó, ông ấy đánh dấu mấy địa điểm, cảm thấy năm nay cho dù khô hạn nhưng miễn cưỡng một chút vẫn còn có khả năng không đói bụng thì thoáng yên lòng.
Ông ấy về đến nhà, bởi vì chuyện hạn hán thiếu nước giống như dao phay sắc bén treo trong lòng, ông ấy căn bản không chú ý chuyện tảo mộ tổ tiên nhà mình.
Chờ ông ấy lấy lại tinh thần thì đã đến tiết thanh minh.
Cũng may đội trưởng Hàn có một người vợ và con trai cũng khá tài giỏi, sắp xếp chuyện tảo mộ rõ ràng.
Con trai của đội trưởng Hàn tên là Hàn Xuân Lai, năm nay vừa tròn 18 tuổi. Ngoài ra còn có một trai một gái, con trai thứ hai tên là Hàn Thắng Lợi, con gái nhỏ tên là Hàn Nguyên Anh.
Nghe nói hai người con trai có cái tên như vậy là vì được sinh ra vào đầu xuân và khi chiến tranh thắng lợi nên mới đặt một cái tên như vậy, Sở Thấm lật xem trí nhớ nhớ tới việc này bèn cảm thấy đội trưởng Hàn thật sự quá qua loa.
Lúc này, Hàn Định Quốc đang ăn cơm, con trai cả Hàn Xuân Lai mang đến cho ông ấy một tin tức lớn.
"Cái gì?!"
Hàn Định Quốc nhất thời đứng dậy, con ngươi trừng đến muốn rớt ra ngoài, chiếc đũa trên tay "Lạch cạch" một tiếng đập ở trên bàn.
Ông ấy xoa xoa lỗ tai, lại hỏi: "Xuân Lai chờ chút, con nói Sở Thấm vừa mới làm gì?"
Hàn Xuân Lai nói: "Bởi vì cha không có ở nhà, chị ấy nhờ con xin nghỉ giúp, chị ấy nói chiều nay chị ấy có việc cầm đi Hoa Khê một chuyến, là chuyện quan trọng. À, còn nói báo trước một chút, sợ là chị ấy sẽ phải đánh nhau với công xã bên kia."
Hàn Định Quốc nghe xong, suýt nữa ngất xỉu.
Làm sao ông ấy không biết Sở Thấm muốn làm gì, rõ ràng cô vẫn đang nghĩ đến việc dời mộ mẹ mình.
Nói Sở Thấm hiếu thuận cũng đúng là rất hiếu thuận, đã một năm trôi qua còn giữ chuyện này không buông. Thật ra trong mắt ông ấy, người đã qua đời rồi, chôn ở đâu cũng vậy, mỗi dịp Thanh Minh hàng năm đi tảo mộ quét dọn một chuyến là được rồi, cần gì phải ầm ĩ lên chứ.
Sở Thấm kiên cường.
Nhưng chính là quá mức kiên cường, Hàn Định Quốc lúc này mới vô cùng lo lắng.
Rõ ràng chính là đi gây sự mà!
Không thì cũng chẳng nói cái mông quyết định cái đầu.
Mà cũng không phải là mặc kệ, là căn bản không nghĩ đến mức độ này.
Sở Thấm loáng thoáng nghĩ đến, nhưng lại thầm nghĩ bản thân mình sẽ không làm quan, không định đi vào những nơi như trạm chăn nuôi hay đài phát thanh, bản thân mình còn có thể dựa vào hai tay ăn cơm, chẳng quan tâm đến hồng thủy ngập trời.
Chỉ có Hàn Định Quốc, ông ấy cảm thấy mình là bị oan.
Sở Thấm thôn mình đi đánh nhau với công xã người ta, ông ấy không được vì những chuyện này mà đi bù đắp sao?
Trong mắt ông ấy, Sở Thấm gọi ông ấy đi hỗ trợ thương lượng, nhưng dùng lý khiến người phục mới là lựa chọn tốt nhất, làm sao có thể đi gây sự chứ.
Haiz! Gấp đến độ tim ông ấy cũng nhảy ầm ầm lên.
Mà lúc này Sở Thấm khiến ông ấy sốt ruột đang làm gì?
Đang đạp xe đạp chở bà ngoại của cô ngồi phía sau, chạy trên đường đến công xã Hoa Khê.
Sở Thấm nhớ lại chuyện chiều hôm qua, không thể không thừa nhận bà ngoại thật sự là một người nhiệt tình.
Hôm qua, cô ở nhà dì cả ăn cơm trưa xong mới trở về.
Khi trở lại công xã Dương Tử Câu đã hơn một giờ, mà khi đến thôn Tịnh Thủy thì gần hai giờ.
Cậu út Dương làm việc trong ruộng.
Có trời mới biết, cô đến thôn Tịnh Thủy nhiều lần như vậy, nhưng số lần gặp cậu út Dương làm việc trên ruộng chỉ lác đác mấy lần.
Có thể thấy được cậu út Dương thật sự không thích đi làm, ông ấy cũng không dựa vào công việc kiếm được để ăn cơm.
Dì Dương thì dạy học trong thôn. Nghe nói hiện tại dì Dương có thể kiếm được 6 tệ mỗi tháng, cho dù là 6 tệ, công việc giáo viên nhỏ trong thôn này đối với phần lớn thôn dân cũng được xem là hiếm có, tình nguyện giành vỡ đầu cũng phải giành được công việc.
Mà bà Dương thì ở nhà nghỉ ngơi.
Bây giờ bà ta không cần đi làm, lương thực cậu út Dương kiếm được cũng đủ nuôi bà ta vào tuổi già.
Nhưng cũng không phải bây giờ bà ta cũng làm được gì, dù sao bà ta cũng phải chăm sóc cháu trai lớn, còn phải nấu bữa trưa và bữa tối như thường lệ.
Chỉ là so với những người già cùng tuổi khác trong đại đội, cuộc sống của bà Dương quả thật rất tốt.
Ít nhất về mặt vật chất không tệ, ngoại trừ thường xuyên bị đứa con trai trước mặt mình tức giận đến nỗi đốt sạch tâm can tỳ phổi ra thì không có chuyện phiền lòng nào khác.
À, còn nữa, quan hệ xã hội của bà ta không tốt lắm.
Bà ta ra ngoài tìm người nói chuyện phiếm, người ta không để ý tới bà ta. Bà ta đến thôn Tịnh Thủy nhiều năm như vậy, vẫn chưa tìm được một chị em tốt có thể nói chuyện thân mật với mình, hoặc thậm chí bất kỳ người bạn bình thường nào mà bà ấy có thể buôn chuyện.
Sở Thấm quả thực rất kinh ngạc.
Trời ạ, hóa ra còn có người không biết xã giao hơn cả cô.
Sở Thấm thật sự không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng ngày hôm nay cô tới thôn Tịnh Thủy, đúng lúc nhìn thấy bà Dương đang kéo thím nhà chú đối diện nói chuyện, Sở Thấm hiểu ngay.
Bà Dương: "Ôi trời, Tú Mẫn bà nói xem, cuộc sống của chúng ta quá nhàm chán."
Khóe miệng thím Tú Mẫn co rút, yên lặng ứng đối.
Bà Dương nhìn trời tỏ vẻ bi thương: "Tiểu Hưng nhà tôi cũng vậy, tôi nói với nó rằng tôi nhàm chán, bảo nó có thời gian thì gọi chị nó đến nhà trò chuyện với tôi. Vậy mà nó lại không gọi! Còn mua hạt dưa cho tôi, nói là miệng kể và miệng cắn không có gì khác nhau, lúc cắn hạt dưa thì nghĩ đến chuyện để nói, cũng sẽ không nhàm chán nữa."
Nói xong, còn tách tách tách cắn hạt dưa.
Lại cầm hạt dưa ghét bỏ nói: "Chất lượng của hạt dưa này cũng không tốt, không ngon bằng hạt dưa lần trước tôi mua ở xã cung ứng của huyện. Thấy là biết nó mua ở công xã, Tiểu Hưng này cũng thật là, không biết chọn chỗ tốt để mua.
À đúng rồi, Tú Mẫn, tôi nói cho bà biết, muốn nói hạt dưa ở đâu ngon, còn phải là hạt hướng dương mà nha đầu Sở Thấm kia tự mình xào, đó mới gọi là thơm... Bà cũng là bà thím của nó, trong nhà tôi vẫn còn nửa cân, chờ lát nữa tôi lấy cho bà hai nắm.''
Bà thím Tú Mẫn một lần nữa tỏ vẻ yên lặng.
Sở Thấm: "..."
Sở Thấm nhìn đến ngây người.
Thật ra cô có thể nhìn ra được, bà Dương nói những lời này đều là lời thật lòng, bà ta thật sự không có ý muốn khoe khoang.
Nhưng có mấy lời lăn qua một vòng ở trong miệng bà ta, mang ra ngoài là có thể làm người ta tức chết.
Nhìn phản ứng của bà thím Tú Mẫn, chắc là đã quen với cái miệng chị em dâu nhà mình rồi.
Sở Thấm: A...
Cô xấu hổ cười cười, nhìn về phía bà Dương nói: "Bà ngoại."
Lại quay đầu: "Thím."
Cô xấu hổ nhưng bà Dương lại không xấu hổ, kinh ngạc nhìn Sở Thấm nói: "Sao lại tới đây, vào nhà đi, bà mới nói với thím cháu, nói hạt hướng dương nhà cháu ngon."
Sở Thấm cười cười: "Vậy năm nay thu hoạch hạt hướng dương xong thì cháu sẽ xào cho thím chút ít."
Bà Dương "ừ" một tiếng, khoát tay: "Giữ lại ăn đi, góc vườn rau của cháu có thể trồng được mấy cây hoa hướng dương đó."
Sở Thấm hít sâu một hơi, nhìn thím, quyết định học theo, yên lặng ứng đối.
Bà Dương gọi cô vào trong nhà, Sở Thấm theo sau.
Thật ra, bà Dương về đến nhà cũng khá bình thường, bà rót cốc nước cho Sở Thấm , nhìn Sở Thấm hỏi: "Cháu tới tìm ngươi cậu út làm gì?"
Sở Thấm nhận lấy cốc nước nói: "Cháu muốn hỏi cậu ngày mai quét mộ xong có rảnh không, có rảnh thì theo cháu đến công xã Hoa Khê một chuyến."
Bà Dương ngẩn người: "Vì chuyện của mẹ cháu?"
Nhìn xem, bà Dương phản ứng rất nhanh.
Sở Thấm gật gật đầu, kể lại chuyện năm ngoái đã được đồng ý dời mộ nhưng sau đó lại không được phép dời nữa. Sau đó nói tiếp chuyện thím Sở nảy kế và chuyện dì Dương cải thiện chú ý.
"Thật ra cháu muốn cậu út đi cùng một chuyến, còn những chuyện khác cậu út không cần để ý đến nữa. Trong lòng cháu nghĩ, ba người anh chị em chúng cháu, cộng thêm dì và cậu út, con cả lẫn anh chị em của mẹ đều muốn được dời mộ, chẳng lẽ nhà họ Kim còn có thể câu nệ không cho dời sao?"
Bà Dương: !!!
Bà ta ngo ngoe rục rịch.
Bà ta ngồi thẳng lại, vỗ vỗ vạt áo nói: "Ừm, suy nghĩ này của cháu rất tốt."
Sở Thấm gật đầu, tán dương: "Thím Sở của cháu vô cùng nhanh trí." Đặc biệt là ở phương diện này.
Dù sao cũng khác với suy nghĩ của đội trưởng Hàn, bất kể là Sở Thấm hay là dì Dương, hay là bà Dương, đều cảm thấy biện pháp này rất tốt.
"Nhưng mà, khụ khụ!" Bà Dương ho nhẹ hai tiếng: "Tốt thì tốt, nhưng bỏ sót một chỗ."
Sở Thấm lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hơi nghiêng về phía trước: "Chỗ nào còn bỏ sót?"
Bà Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cô: "Có ngốc hay không, con cái anh em của Tiểu Mãn đều trình diện hết, nói muốn dời mộ phần, đúng thật là trọng lượng của mấy đứa rất nặng, nhưng có thêm bà thì không nặng sao?"
Nói xong, bà ta lại thẳng lưng lần nữa, giữ cằm.
Sở Thấm bừng tỉnh hiểu: "Bà là bà ngoại của cháu, là mẹ của mẹ cháu, đúng vậy, ai lại nặng bằng mẹ mình chứ."
Ánh mắt bà Dương lập tức từ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép biến thành trẻ con dễ dạy.
Cười cười, vui mừng nói: "Bà là trưởng bối của mẹ cháu, mẹ cháu là do một tay bà nuôi lớn, tuy rằng bà không phải là người sinh ra nó, nhưng cũng là người nuôi dưỡng nó. Muốn bà là mẹ kế ác độc thì thôi, nhưng bà không phải, mẹ cháu rất tốt với bà, sau khi nó đi bà còn bị bệnh nặng."
Nói xong, nét mặt lại lộ ra một chút ưu sầu: "Hầy, rốt cuộc là bà nuôi lớn, rồi để cho bà trở thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đây là đang khoét lòng của bà! Nhà họ Kim đáng hận không phải người tốt, bà là mẹ của mẹ cháu, bà nói muốn dời mộ ai dám có dị nghị, Kim lão nhị có vợ quên con sao!"
Sở Thấm gọi thẳng người tốt.
Bà ngoại cô thật đúng là một bà hoàng cù lũ, năm ngoái sao cô lại không nghĩ tới chứ?
Cái miệng này, khí thế này, cô cũng không tin lần này mộ phần của mẹ nguyên chủ vẫn không được dời về!
Thật ra bà Dương nói có chơi khoa trương, nhưng dường như đều là nói thật!
Mẹ của nguyên chủ quả thật từng được bà Dương dẫn theo, làm cơm giặt quần áo cho mẹ của nguyên chủ, đây khẳng định là chuyện đã từng xảy ra.
Sau khi mẹ nguyên chủ qua đời, quả thật bà ta cũng bị bệnh, nghe nói khoảng thời gian đó còn khóc một hồi, ăn không ngon, khẩu vị không tốt lắm.
Bà Dương chỉ là nói một phần thành ba phần mà thôi, nhưng cũng không nói điêu chuyện bà ta là một trưởng bối tốt đối với mẹ của nguyên chủ, một vị trưởng bối rất có ảnh hưởng áp chế đối với tất cả mọi người trong nhà họ Kim.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy chuyện Sở Thấm dời mộ không thỏa đáng, nói cô là con gái thì không nên nhắc đến việc này.
Mang theo Kim Kim, sợ sẽ nói Kim Kim là con cháu của nhà họ Kim, hơn nữa tuổi còn nhỏ, không biết gì cả.
Chỉ có bà Dương, bà ta làm mẹ, làm mẹ kế cũng là mẹ. Người làm mẹ muốn dời mộ cho con gái, có gì không thỏa đáng?
Vì thế hai người ăn khớp với nhau.
Cũng may Sở Thấm không phải là nguyên chủ, còn biết bà Dương không có ý xấu, nếu không sớm muộn gì cũng lên cơn đau tim.
Kế tiếp, bà Dương rất cam đoan: "Cháu là con gái, ít nhiều gì phải giữ thanh danh. Chờ ngày mai mấy chuyện cãi nhau mắng chửi người khác cứ để cho bà, bà của cháu có cách mắng đến nỗi đám tiện nhân kia không ngẩng đầu lên được!"
Sở Thấm không ngừng gật đầu: "Được, đều được hết."
Bà Dương hài lòng, bưng cốc nước lên thong thả uống ngụm nước. Thấm ướt miệng rồi, bôi trơn xong thì nói tiếp.
...
Hai người nói chuyện gần một giờ, đương nhiên, phần lớn đều là bà Dương nói còn Sở Thấm thì nghe.
Sở Thấm thật sự là một người lắng nghe rất tốt, bởi vì cô không chỉ lắng nghe, lúc nên đáp lại cũng sẽ đáp lại, hơn nữa đáp lại vừa đúng lúc.
Đối với bà Dương mà nói, đứa cháu ngoại này thật sự là một người lạ kỳ.
Trời ơi, sao cô lại biết cổ vũ như vậy, biết nói chuyện như vậy, hợp ý mình như vậy.
Bà Dương chỉ cảm thấy mắt mình trước kia bị giấy dán lại, không phát hiện Sở Thấm hợp khẩu vị của mình đến thế.
Chờ cậu út Dương tiểu cữu trở về, bà Dương đã thân thân nhiệt tình mời Sở Thấm sau này tới chơi: "Cháu đến mỗi ngày cũng không sao!"
Bà ta nói như vậy, suýt nữa làm cậu út Dương sợ tới mức lảo đảo!
Ngay sau đó lại nói: "Đúng rồi, Sở Thấm cháu ăn bánh gạo không, bà lấy bánh gạo cho cháu ăn."
Cậu út Dương giơ chân lên dừng một chút.
Ông ấy nhìn trời, không sao hết, quả thật trên trời đang treo mặt trời chứ không phải mặt trăng.
Thật sự là chuyện lạ trên thế gian, mẹ của ông ấy mà lại đối xử tốt với Sở Thấm như vậy?
Nhìn thấy cậu út Dương trở về, bà Dương hiếm khi có chút oán trách ông ấy trở về sớm.
Bởi vì ông ấy vừa trở về, Sở Thấm nói xong chuyện chắc hẳn là muốn đi.
Quả nhiên, Sở nói chuyện với cậu út Dương xong, cậu út Dương đồng ý. Sau đó Sở Thấm không nói chuyện bao lâu đã rời đi, đạp xe về nhà.
Chỉ là coi như cô cũng đã hiểu được cái miệng của bà Dương có thể nói đến cỡ nào, cô không khỏi nghĩ: Chờ ngày mai đi đón bà Dương mỗ đến công xã Hoa Khê, sợ là cô cũng phải nói suốt cả đường.
Sở Thấm đoán rất chính xác.
Giờ này phút này, Sở Thấm đạp xe đạp, bà Dương ở phía sau cô nói không ngừng.
Sở Thấm cảm thấy bà Dương rất tốt, thỉnh thoảng còn dừng lại, đưa bình nước cho bà uống nước.
Ấm nước này là cái anh họ mua giúp cô, màu xanh quân đội có dung tích lớn, nhìn cũng rất nổi bật, Sở Thấm cực kỳ yêu nó, khi lên núi thường xuyên mang nó theo.
Tại sao hôm nay lại mang theo?
Bởi vì hôm nay đến để cãi nhau, làm sao có thể không có nước làm trơn miệng được.
Bà Dương rất chú ý, uống nước không đụng miệng.
Sở Thấm nhìn hành vi ngẩng đầu lên uống nước, tiến thêm một bước cảm thấy bà Dương có thể xử lý được.
Cậu út Dương đạp xe không lại Sở Thấm, dù Sở Thấm chở người phía sau cũng không theo kịp.
Sở Thấm nửa đường dừng lại ba lần, để bà Dương uống nước, cậu út Dương mới đuổi kịp cô.
Họ đến công xã Lạc Thủy trước.
Dì Dương đã sớm chờ ở cửa, bên cạnh chính là Kim Kim và Kim Ngọc, trong tay còn cầm đồ cúng.
Dì cả ngồi ở ghế sau của cậu út Dương, hai đứa nhỏ được dì cả và bà Dương mỗi người bế một đứa.
Bởi vì chở người nên đạp xe chậm, nhóm người họ đi một giờ mới đến công xã Hoa Khê, vậy mà vẫn đi trên đường mòn!
Công xã Hoa Khê, nhà họ Kim.
Mấy ngày gần đây Kim lão nhị đều ở nhà.
Để làm gì? Bởi vì chuyện nhà máy cơ khí.
Người của mấy công xã lân cận đều đang rục rịch, hận không thể được tuyển vào ngay khi nhà máy vừa mở cửa.
Kim lão nhị cũng không ngoại lệ. Khi ông ta biết được chuyện này đã vội vàng mang vợ con quay về.
À, đúng rồi, ông ta lại có một đứa nhỏ mới, là một cô bé mới nửa tuổi.
Vợ của Kim lão nhị là Tôn Tú thật ra có chút oán hận, dù sao con gái hiện giờ chỉ mới nửa tuổi, mà lúc ông ta khởi hành trở về thì con gái chỉ mới hai tháng!
Tuổi còn nhỏ, còn đang trong mùa đông giá rét, lặn lội đường xa khiến con gái bà ấy bệnh không nhẹ, may mắn phúc lớn mạng lớn nên mới vượt qua được.
Mà sau khi đến nhà họ Kim, cuộc sống của bà ấy cũng không dễ chịu.
Kim lão nhị rất không được cha mẹ chào đón, nhưng chung quy vẫn là cốt nhục, không thích thì không thích, nhưng sẽ không hành hạ.
Vậy thì hành hạ ai? Hành hạ bà ấy.
Tính tình Tôn Tú coi như dịu dàng, nhưng mấy tháng lạnh nhạt mà nói, trong lòng bà ấy thật sự là buồn bực, ngày ngày đều muốn Kim lão nhị và mình trở về.
Nhưng bà ta biết Kim lão nhị không muốn.
Vẻ mặt Hoàng Đậu Tử tiều tụy, cả người thiếu sức sống.
Cậu út Dương nghĩ nếu sau này Sở Thấm lại giúp anh ta mang đồ đến nhờ mình đổi giúp thì bản thân sẽ không lấy lời, cuộc sống của đứa nhỏ này cũng khó khăn.
Cậu út Dương đạp xe nên đi nhanh hơn, lúc ông ấy về đến nhà và lên núi đốn củi, nhóm người ông Trịnh mới về tới thôn Cao Thụ.
Hai vợ chồng nhà họ Hoàng được khiêng về nhà, Sở Thấm cũng không biết họ bị thương nghiêm trọng đến mức nào và bây giờ khôi phục ra sao.
Thấy người trong thôn đều mang đồ đến cho nên cô cũng mang bốn quả trứng gà đến đó, để xem hài người bọn họ đã khôi phục đến đâu. Đối với những người bị thương khác, cô cũng làm tương tự như thế.
Trong khoảng thời gian này cô chỉ ở trong nhà, hễ có thời gian rảnh là cô lại sửa sang nhà cửa.
Sở Thấm thật sự bị doạ sợ, thậm chí có đêm cô còn mơ thấy nhà mình cũng bị tuyết đè nặng làm sập.
Thời gian còn lại cô dành để làm thức ăn, ví dụ như làm bánh bao, với tình hình thời tiết hiện tại bánh bao để lâu cũng không hư.
Cô cũng làm một ít thịt lợn khô.
Dù sau trong nhà Sở Thấm có rất nhiều thịt lợn nên cô mới làm vài món để dành ăn hằng ngày.
Sở Thấm tốn rất nhiều thời gian cho món thịt lợn khô, cô dùng lò sấy tỉ mỉ làm ra ba cân thịt lợn khô rồi đặt chúng vào hộp sách để bảo quản.
Nhắc lại việc cô rút thăm được bốn cái hộp sắt, hiện giờ Sở Thấm đang trong trạng thái chuẩn bị cho thiên tai, chuẩn bị đầy đủ thì cô mới thảnh thơi được. Bởi vậy, đối với việc thứ nhận được trong hai lần rút thăm là bốn hộp sắt, Sở Thấm rất hài lòng.
Hộp sắt thứ nhất đựng thịt lợn khô, hộp sắt thứ hai đựng hạt dưa, hai chiếc hộp sắt còn lại thì dự trữ bánh quy.
Sở Thấm rất rầu rĩ, không biết phải giải quyết thế nào với số bánh quy mà mình nhận được.
Bỏ đi, không mang đi cho được thì mình tự ăn vậy.
Việc Sở Thấm dùng bánh quy làm điểm tâm và bữa sáng đã kéo dài nhiều ngày.
Lúc có sữa bò cô sẽ chấm bánh quy với sữa bò, khi không có sữa bò thì cô sẽ dùng mật ong hoa quế làm nước sốt chấm bánh quy.
Sở Thấm nghe nói vừa có hai con dê được mang tới nuôi trong chuồng lợn của thôn, nếu dê có sữa cô cũng muốn đổi một ít, dùng sữa dê làm trà sữa ăn chung với bánh quy cũng rất ngon.
Cuối cùng, cô lấy cá đông lạnh ra ướp muối.
Sở Thấm thật sự hết cách rồi, thiếu không gian chứa đồ khiến cô phải lựa chọn giữa việc giữ hay bỏ.
Vào mùa đông, cá được bảo quản trong ba lô không gian, còn thịt dê thì đặt trong tủ lạnh tự chế từ đá viên.
Bây giờ băng bắt đầu tan, cô đành phải lấy cá ra rồi bỏ thịt dê vào ba lô.
Số lượng thịt dê khá nhiều, trong số các loại thịt, cá chiếm ít phần trăm nhất.
Bởi vì trong mùa đông Sở Thấm đã ăn mấy còn cá, nhất là lúc bão tuyết xảy ra, gần như cứ cách hai ngày là cô lại ăn một con cá.
Hiện tại số cá còn lại là mười sáu con.
Sau khi giết và làm sạch nội tạng số cá còn dư lại, Sở Thấm ướp cá cùng muối, rượu gạo và hồi hương.
Cá ướp xong sẽ được mang đi phơi khô, hiện tại cá đang ở giai đoạn phơi cho khô.
Sau khi phơi khô cá, bạn phải trộn cơm nếp đã ngâm trong nước muối trộn chung với hoa tiêu và ớt cay thành hỗn hợp muối rồi nhét vào bụng cá.
Cuối cùng, bạn lấy một cái bình sạch để đựng cá, cứ một lớp muối rồi đến một lớp cá, sau đó dùng nắp gỗ đậy lại và dùng lá cây loại lớn niêm phong cho kín, chờ cho cá lên men.
Lần này Sở Thấm đã tốn khá nhiều tiền, nếu cá ướp bị hư cô sẽ tức tới mức mắng người.
Cũng trong ngày hôm đó, Sở Thấm đã hầm mười sáu con cá chung với đậu phụ, quái lạ là cô lại thích ăn cá nấu với đậu phụ.
Hôm đó, Sở Thấm không chỉ làm đồ ăn mà còn xới đất.
Năm ngoái cô trồng khá nhiều rau, số rau xanh và củ cải dự trữ trong nhà bếp để ăn trong mùa đông vẫn còn thừa lại một nữa.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải đem chúng ra phơi thành củ cải khô, ngày thường khi muốn ăn thì cô sẽ mang đi ngâm rồi xào lên.
Sở Thấm rất vui khi tìm được thứ thay thế măng tây, có điều cô thật sự không biết làm gì với số rau xanh còn thừa lại, chỉ có thể mỗi bữa đều ăn, nhà cô ăn rau nhiều tới nỗi mỗi lần Tiểu Bạch nhìn thấy Sở Thấm cắt rau đều chạy ra sân trốn.
Con chó này đúng là thông minh.
Để tránh lãng phí, năm nay Sở Thấm đa số loại rau trồng trong đất nhà cô đều là loại có thể phơi khô để dành ăn.
Ví dụ như cà tím phơi khô, mới nghe thì sẽ cảm thấy không ngon, nhưng cà tím phơi khô nấu chung với thịt ba chỉ lại cực kỳ ngon.
Hoặc là đậu que phơi khô cũng có thể xào với thịt, lúc xào bỏ thêm một ít ớt cay hoặc dưa chưa vào xào chung.
Thậm chí cô còn trồng rất nhiều bí đỏ, bởi vì bình thường nó có thể được xem như món ăn chính.
Sở Thấm cảm thấy bí đỏ khô năm ngoái mình làm cũng khá ngon, coi thuộc tuýp người sẹo vừa lành đã quên mất nỗi đau từng trải qua, sau khi quên đi những ngày tháng ăn bí đỏ khô tới mức nôn ra,Sở Thấm lại nhớ đến hương vị thơm ngon của bí đỏ phơi khô.
Suy cho cùng là do Sở Thấm quá nôn nóng muốn thử hoạch trước một số rau để bổ sung lượng thức ăn bị thiếu trong nhà.
Sở Thấm cũng trồng vài loại ớt cay như ớt cựa gà, ớt Tứ Xuyên và ớt xanh, chúng có thể làm thành tương ớt hoặc ớt bột.
Ngoài ra Sở Thấm còn trồng tỏi, gừng... nói chung là hiện giờ cô chỉ tập trung tinh thần vào đất trồng rau.
Sở Thấm ở lì trong nhà trồng trọt, công việc hàng ngày của cô ngoại trừ trồng trọt thì vẫn là trồng trọt, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Sau khi xới đất vườn rau xong, Sở Thấm lại xới đất tại hai mảnh đất dùng để trồng khoai lang.
Thậm chí cô còn bón phân nền trước và dẫn nước từ trên núi về vườn rau và ruộng khoai lang.
Tóm lại, cô đã chuẩn bị xong tất cả, nhưng sản lượng thu hoạch thì phải xem ý trời.
--
Ngày kinh trập, cậu út Dương mang số lương thực đổi được đến nhà cô.
Phía trước và phía sau xe đạp của ông ấy đều cột bao tải, có lẽ ông ấy phải tốn rất nhiều sách mới vận chuyển chúng đi được.
Sở Thấm vừa mới gội đầu công, đang hong khô tóc dưới ánh nắng, vừa nhìn thấy hai bao lương thực, cô chạy ra hỏi bằng giọng điệu không thể tin được: "Vậy mà lại đổi được nhiều như thế ư?"
Cậu út Dương khoác tay: "Rót cho cậu chén nước trước đi."
Sở Thấm vội vàng đi rót nước, cô còn cố ý phà trà mật ong hoa quế.
Trong nhà Sở Thấm, cậu út Dương thích nhất thứ này, ông ấy là một người thích ngọt.
Sở Thấm chờ mong nhìn cậu út Dương: "Cậu út, tất cả đều là của cháu sao?"
Cậu út Dương gật đầu: "Hỏi thừa, cậu đã kéo tới đây cho cháu thì rõ ràng chúng là của cháu rồi."
Sở Thấm cười híp mắt, nôn nóng mở bao tải ra.
Bên trong là thóc và tiểu mạch!
"Thóc ba mươi lăm cân, tiểu mạch mười chín cân." Cậu út Dương nói xong thì uống thêm ngụm nước: "Cậu chỉ đổi được tối đa bấy nhiêu thôi, à còn có ba tấm phiếu công nghiệp nữa."
Nói xong, ông ấy móc phiếu công nghiệp từ trong túi ra đưa cho Sở Thấm.
Sở Thấm cực kỳ vui vẻ: "Cảm ơn cậu út, đổi được bảo nhiêu đây đã tốt lắm rồi."
Thấy vẻ mặt cô hông giống giả bộ, cậu út Dương lập tức yên tâm.
Ông ấy ở lại trò chuyện thêm một lát, cậu út Dương kể cho cô nghe việc bản thân mua bao nhiêu lương thực và chuyện chồng cũ của chị hai mình vừa quay về từ xã Hoa Khê, nửa giờ sau ông ấy mới rời đi.
Đóng cửa xong, Sở Thấm vui sướng xách lương thực bỏ vào hầm.
Cô giống hệt như một con ong mật chăm chỉ, liên tục thu thập phấn hoa.
Lương thực được đổ vào kho lúa, hiện giờ kho lúa nhà cô đã sắp đầy.
Sở Thấm ước gì bản thân có thể nằm trong kho lúa để ngửi mùi thơm của thóc.
"Thơm quá đi, thật là sướng!"
Sở Thấm cười tít mắt.
Sau khi kiểm tra lãnh địa của mình, Sở Thấm ở lại trong hầm khoảng nửa giờ mới chịu đi lên mặt đất.
Sở Thấm phủi sạch bụi bậm trên người rồi quay về phòng xem xét tình trạng mầm khoai lang mà mình ươm.
Bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện năm ngoái mình đã đánh dấu vị trí có mật ong, thế nên cô chuẩn bị lên núi lấy mật ong.
Sở Thấm cũng không thể ở nhà quá lâu. Đợi sau khi công việc trong nhà đã hoàn thành, cô được phân công đi đào mương.
Đội trưởng Hàn quyết định đào thêm hai con mương để con mương có thể chảy qua nhiều thửa đồng ruộng ở trong thôn hơn.
Thậm chí ông ấy còn dọn dẹp sạch sẽ hai ngọn đồi núi ở gần cửa thôn, ông ấy bảo là muốn gieo trồng khoai lang ở đó nữa.
Sở Thấm cảm nhận được hình như đội trưởng Hàn cũng đang có cảm giác nguy cơ. Tuy rằng cô không hiểu vì sao bỗng nhiên đội trưởng Hàn vội vàng như thế, nhưng chung quy cũng là chuyện tốt.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ hai đồi núi, thật ra có thêm đất để trồng thêm vài mẫu khoai lang.
Khi đội trưởng Hàn phân công hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, dường như người trong thôn đều có thể cảm nhận được sự nôn nóng của đội trưởng Hàn.
Sự nôn nóng của ông ấy sắp biến thành thực chất. Khi công xã yêu cầu đội trưởng Hàn phân công cho vài người đi rèn sắt thép và đào đập chứa nước, vậy mà đội trưởng Hàn lại đột nhiên từ chối.
Cái dáng vẻ kiên cường lúc đó suýt chút nữa làm cho mắt Trương Phi Yến trừng to đến mức tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài.
Trương Phi Yến hốt hoảng.
Người này có phải là đại đội trưởng mà kiếp trước công xã nói cái gì thì làm cái đó hay không?
Cô ấy không biết rằng hiện giờ đội trưởng Hàn đã có suy nghĩ bất chấp mọi thứ.
Ông ấy phát hiện không giữ vững được sản lượng trên mỗi mẫu, công xã cũng chỉ giao cho thôn Cao Thụ bọn họ phụ trách công đoạn khử ô-xy của lò phân lân, đội trưởng Hàn đã hoàn toàn buông thả.
Ông ấy nhượng bộ tất cả là vì sản xuất và nhượng bộ toàn bộ là vì lương thực.
Triết lý của thôn Cao Thụ tuyệt đối sẽ không dao động.
Vì thế, một nhóm người đi đào đất ở trên đồi núi, một nhóm người đi đào mương ở mép ruộng và một nhóm người ở hỗ trợ xây nhà ở nữa.
Sự việc làm cho Sở Thấm muốn khóc đó là đội trưởng Hàn vẫn chưa sẵn sàng cho việc nung gạch ở trong thôn.
Thứ nhất là nhân lực không đủ, thứ hai là không đủ nguyên liệu.
Đương nhiên, lò gạch cũng không có dư thời gian để hỗ trợ cho việc thiêu đốt.
Đúng như Sở Thấm nghĩ, lò gạch đang tăng ca làm thêm giờ để nung gạch cho nhà máy cơ khí.
Cho nên, cuối cùng vẫn phải sử dụng bùn vàng và cọc gỗ để xây nhà. Cái ý tưởng muốn lợi dụng cơn gió đông này để nung gạch của Sở Thấm hoàn toàn tan biến.
Sở Thấm cân nhắc nếu không nắm bắt lấy cơ hội này thì sau này cô có muốn xây nhà mới, cụ thể là nhà ngói sợ là phải chờ đến mười mấy năm sau.
Hiện tại, đội trưởng Hàn một lòng tập trung vào sản xuất. Ngày nào, ông ấy cũng đều đạp xe đạp di chuyển qua lại giữa ba thôn là thôn Cao Thụ, ao Chu Gia và thôn Trung Bình.
Mọi thứ ở thôn Cao Thụ cũng vẫn ổn, có bí thư chi bộ của thôn hỗ trợ quản lý.
Nhưng ao Chu Gia và thôn Trung Bình lại không được như vậy. Diện tích ruộng đất của hai cái thôn này không lớn bằng thôn Cao Thụ. Thậm chí vị trí của hai cái thôn này cũng không quá thuận lợi, một thôn ở phía đông, một thôn ở phía tây, ngay cả việc đào mương cũng gặp khó khăn.
Đội trưởng Hàn đau đầu vô cùng. Hai ngày trước, Sở Thấm đi ăn tiệc cưới ở ao Chu Gia nên cô hiểu được nỗi đau đầu của đội trưởng Hàn
Những vấn đề quá khó không tính đi, vấn đề khó khăn nhất ở chỗ này chính là chất lượng thổ nhưỡng cũng rất bình thường.
Sở Thấm cảm thấy có lẽ nên mời một chuyên gia tới kiểm tra xem ao Chu Gia thích hợp trồng trọt loại thực vật nào, nhập gia tuỳ tục mới có thể giải quyết khốn cảnh.
Sau khi vào xuân, những đám tiệc mừng nối đuôi nhau kéo đến.
Cô đi ao Chu Gia bởi vì đi ăn đám cưới của một người chị họ. Người chị họ này là cháu gái của mẹ nguyên chủ, quan hệ giữa bọn họ cũng khá thân thiết và cô đến uống rượu mừng kết hôn.
Sở Thấm rất không thể hiểu nổi. Nhà của người chị họ này ở thôn Tịnh Thủy, thôn Tịnh Thủy tốt hơn rất nhiều so với ao Chu Gia. Tại sao người chị họ đó lại gả tới đây cơ chứ?
Dì Dương nói: “Cháu thật là ngốc, không tinh mắt gì cả. Người đàn ông đó cũng được xem như là rất có tiền đồ. Bây giờ, anh ta đang làm việc ở trạm chăn nuôi của công xã. Nếu không thì sao tiểu lợi kia hai vợ chồng kia lại bằng lòng gả con gái tới đây cơ chứ?”
Sở Thấm bất chợt nhận ra, hỏi lại: “Trạm chăn nuôi của công xã lại mở cửa rồi sao?”
Hiện giờ, trạm chăn nuôi chính là một nơi khá tốt, quản lý đàn lợn giống và các loại gia súc khác của công xã.
Còn trang bị thú y… Ừm, đương nhiên là đại khái rất có hơi nước, thậm chí còn có trạm trưởng của trạm chăn nuôi. Trạm trưởng này chỉ đơn thuần là làm công ăn lương, không thuộc về hàng ngũ những người nửa thoát ly khỏi sản xuất.
“Nhưng không sao? Haizz! Cũng là do chúng ta không có phương pháp, lại càng không có năng lực. Bằng không thì trạm chăn nuôi thật sự là một nơi rất tốt.”
Dì Dương vừa cắn hạt dưa vừa nói, bà ấy thấy ở trên bàn có một đĩa đậu phộng nên mau tay nhanh mắt cầm tới chia cho Sở Thấm một nửa. Bà ấy âm thầm gật đầu cảm thấy bữa tiệc rượu cũng còn được tính là có thể diện.
Bữa tiệc rượu ăn kết thúc, ngày hôm sau lại có một bữa tiệc rượu khác.
Là người nhà của bí thư chi bộ của thôn. Cháu gái lớn của bí thư chi bộ của thôn sắp gả chồng. Đây được xem như là một sự kiện lớn ở trong thôn.
Mấy ngày nay, nhà của bí thư chi bộ của thôn bận rộn, thím Nhân Tâm còn tới tìm Sở Thấm để đổi chút trứng gà.
Mỗi ngày khi Sở Thấm tan tầm về nhà, khi đi ngang qua nhà bí thư chi bộ của thôn, cô đều có thể nhìn thấy cả nhà bọn họ đang đồng tâm hiệp lực chuẩn bị tiệc rượu.
“Thật là long trọng.” Trương Phi Yến nói thầm.
Lúc gả cho kỹ thuật viên có miệng lưỡi trơn tru ở kiếp trước, bí thư chi bộ của thôn cũng không hoàn toàn bày ra sự phô trương như thế.
Trương Phi Yến nói xong, thấy Sở Thấm ở bên cạnh không khỏi đuổi kịp theo cô để hỏi: “Này, năm nay cô chuẩn bị…”
Sở Thấm buồn bực hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
Trương Phi Yến làm mặt quỷ, đáp: “Sách! Chính là chuẩn bị cho việc kia… y da, sao mà nghe không hiểu cái gì, chuyện kia, núi Hồ Lô.”
Cô ấy nói rất nhỏ tiếng. Nói xong, cô ấy còn ngó đông ngó tây nữa.
Sở Thấm trừng mắt, nói: "Cô điên rồi, sao có thể nói chuyện này ở bên ngoài cơ chứ?”
Trương Phi Yến nói xong cũng cảm thấy có điểm không ổn, cô ấy cau mày, hỏi lại: “Vậy cô còn muốn làm gì nữa?”
Sở Thấm suy tư: “Tôi phải lại suy xét lại.”
Thật ra, không phải là cô rất muốn làm. Dù sao thì số lượng lương thực ở trong nhà cũng đủ nhiều cho hai năm hoặc lâu hơn thế.
Hơn nữa, thu hoạch trong mấy năm nay sẽ không hoàn toàn là lãng phí.
Vì vậy, có thể an toàn vượt qua mấy năm nay, đối với Sở Thấm mà nói, chuyện đó không phải là việc khó khăn gì.
Trương Phi Yến nghe ra được ẩn ý trong câu nói của Sở Thấm. Chuyện này nào cần phải suy xét nữa, nếu muốn suy xét thì ý tứ là không phải rất muốn đi.
Sở Thấm khó xử quan sát xung quanh, thấy không có ai cô mới hạ giọng thì thầm: “Sao cô không nghĩ tới hiện giờ bầy sói hoang gần như đã bị nhốt rồi. Đợi đến khi mọi người đều không còn lương thực nữa, núi Hồ Lô có xa đến đâu cũng sẽ người đi, không cướp đoạt một lần cũng không được tính là xong.”
Trương Phi Yến không khỏi lùi về phía sau một bước, cô ấy che ngực lại, trái tim đập thình thịch thình thịch.
Đúng vậy, đổi vị ngẫm lại. Nếu là cô ấy, đến lúc đó cô ấy sẽ leo lên ngọn núi đó hay sao?
Đương nhiên là cô ấy sẽ đi rồi. Đến lúc đó, cô ấy mới không thèm mặc kệ đường đi có xa hay không, núi rừng có sâu hay không. Càng đi xa càng vào sâu thì mới có thể phát hiện ra được những món đồ tốt.
Sở Thấm thấy cô ấy như vậy liền hiểu được rằng cô ấy cũng có suy nghĩ muốn bỏ cuộc. Cô nghĩ thầm rằng nếu Hoàng Đậu Tử có tới tìm mình thì cô cũng sẽ dùng lý do này để từ chối.
Nhưng điều nằm ngoài ý muốn chính là Hoàng Đậu Tử không có tới, thậm chí là anh ta còn rất ít đi lại trên núi nữa.
Sở Thấm cảm thấy kỳ lạ ở trong lòng, từ lúc nào mà Hoàng Đậu Tử lại thành thật như vậy chứ? Nói không chừng là anh ta lại đang âm mưu chuyện lớn nào đó.
Những ngày cày bừa vụ xuân trôi qua thật nhanh.
Bữa tiệc rượu mừng kết hôn của cháu gái bí thư chi bộ của thôn đã chuẩn bị xong xuôi. Bởi vì có tám món ăn trong bàn tiệc, đến nay nó vẫn còn bị người trong thôn bàn tán say sưa nữa.
Với sự đồng tâm hiệp lực của người trong thôn, một con mương đã được đào xong và dòng nước đã chảy một cách thông thuận.
Thật ra, toàn bộ đất đai trên đồi núi đã được cải tạo xong, đội trưởng Hàn còn đang mài dao soàn soạt và hướng ánh mắt về phía núi Tọa Trà.
Tuy nhiên, ở bên ngoài cửa thôn, còn phải chặt bỏ cây cối trước mới có thể khai phá ruộng đất, ông ấy cũng muốn từ bỏ.
Tiết xuân phân là điểm giữa của mùa xuân, cũng có nghĩa là khi tiết xuân phân đến là lúc mùa xuân đã đi qua một nửa.
Nhưng điều đáng sợ hơn cả là cho tới nay, mới chỉ có một trận mưa xuân mà thôi! Chỉ là một trận mưa nhỏ, miễn cưỡng lắm cũng chỉ làm ẩm được bề mặt của đất mà thôi.
Người trong thôn hoàn toàn chẳng thể ngồi không yên được nữa. Đợi nhiệt độ tăng thêm mười độ nữa, bọn họ đã gấp không chờ nổi bắt đầu gieo trồng khoai lang rồi.
Theo lý mà nói, ắt hẳn phải chờ tới khi nhiệt độ lên tới mười lăm độ mới bắt đầu gieo trồng khoai lang được.
Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng và bận rộn của người trong thôn, Sở Thấm cũng không khỏi nảy ra một ý tưởng ở trong đầu.
Khi suy nghĩ này vừa xuất hiện thì không có cách nào thu hồi nó lại. Sở Thấm càng nghĩ lại càng kích động. Chỉ là hiện tại còn không thể nói ra. Sở Thấm quyết định tìm một cơ hội để hỏi thử đội trưởng Hàn một vài câu.
Trong thôn bắt đầu cày ruộng, không chỉ gieo trồng khoai lang, mà còn chuẩn bị tiến hành ươm mạ lúa nước nữa.
Trong sự bận rộn, dường như mọi người đều quên đi sự khác thường của thời tiết.
Có điều, sau khi hoàn thành xong công việc, nhìn thấy đất đai khô cằn và một chút độ ẩm ở trong đất cũng không có, ai nấy đều cảm thấy đáy lòng mình nặng trĩu.
Đội trưởng Hàn ngồi ở trên bờ ruộng, nhớ tới khối lượng nhiệm vụ được công xã giao trong năm nay, trong lòng ông ấy vô cùng phức tạp.
Số lượng hạt giống rau gieo trồng năm nay nhiều hơn ba phần so với năm trước.
Đúng vậy, ước chừng ba phần.
Vốn dĩ số lượng hạt giống rau của thôn của bọn họ đã rất nhiều rồi. Bây giờ, lại tăng thêm ba phần chính là áp lực số lượng lương thực.
Nhưng có thể từ chối hay sao?
Không thể, quốc gia quá khó khăn, có nơi có phần lớn đất đai đều được sử dụng để trồng đậu nành. Số lượng lương thực đều chỉ được trồng vừa đủ theo số lượng đầu người, cũng chẳng có ai oán giận cả. Bởi vì bọn họ đều hiểu được rằng thứ này được trồng dùng để đổi ngoại hối.
Đội trưởng Hàn hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác.
Mùa xuân tiến đến, trên đồng ruộng được bao phủ bởi một màu xanh non cùng với hoa tử vân anh.
Khi đất được cày xới, cỏ xanh non và hoa tử vân anh sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho đất đai.
Cách đó không xa, có rất nhiều người đang cầm cái cuốc để xới đất bởi vì số lượng trâu cày bừa không đủ, cho nên cần phải sử dụng nhân lực để làm việc.
Người dân trong thôn phân bố lác đác, lưa thưa ở ngoài ruộng, đội trưởng Hàn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Sở Thấm từ xa.
Đứa bé Sở Thấm này, khi làm việc luôn mang dáng vẻ trung thực như vậy.
Cô còn dùng sức nhiều hơn cả con trâu đang cày bừa, khối lượng công việc của cô chỉ kém hơn một chút xíu so với con trâu mà thôi.
Cô đã bắt đầu làm việc chăm chỉ từ khi cày bừa vụ xuân diễn ra. Đây là điều mà rất nhiều người chẳng thể tưởng tượng được.
Nếu cô cứ tiếp tục làm việc như vậy, mười ba công điểm là không đủ để cô ghi nhớ. Có lẽ lại phải nâng lên hạn mức cao nhất là mười lăm công điểm cho cô mới được.
Tuy nhiên, người trong thôn cũng không còn ghen tị với cô nữa. Cũng không còn cách nào khác, dù có ghen tị đến đâu thì bọn họ cũng không thể so sánh với cô được.
Khi Sở Thấm và con trâu cùng nhau làm việc chăm chỉ nhưng cô chỉ có thể làm việc giống như con trâu cày bừa mà thôi. Đối với Sở Thấm, cô chỉ có thể dâng lên cảm giác bất lực.
Cô và bọn họ hoàn toàn không phải là cùng một đẳng cấp. Mười ba công điểm là giới hạn của nhóm nông dân vạm vỡ, cường tráng ở trong thôn, chứ không phải là giới hạn của Sở Thấm.
Đội trưởng Hàn quan sát, ông ấy cảm thấy có thể lợi dụng căn cà rốt của Sở Thấm thêm một lần nữa.
Cô quả thực chính là củ cà rốt tốt nhất để thúc giục những người khác!
Vì thế, sau buổi làm công, đội trưởng Hàn triệu tập mọi người đến sân đập lúa.
Không hiểu được là ông ấy từ đâu kiếm được một cái bàn cao đặt ở giữa sân, vứt bỏ cục đá đi. Ông ấy đứng ở chỗ càng cao hơn ở trên bàn, gân cổ lên hét to: “Hôm nay, tôi muốn thông báo chuyện này với mọi người. Hãy nghiêm túc lắng nghe, đây là chuyện rất quan trọng. Số lượng hạt giống rau năm nay của thôn của chúng ta cao hơn ba phần so năm trước.”
Ong…
Đám người lập tức sôi trào, tâm trí của mọi người đều chấn động, ngay cả Sở Thấm cũng không ngoại lệ.
“Đội trưởng, sao lại tăng thêm ba phần nữa!”
Có người lớn tiếng hỏi.
Đội trưởng Hàn đáp: “Vô nghĩa! Quốc gia yêu cầu và ngoại hối là cần thiết. Trong thời buổi khó khăn này, chỉ tăng thêm có ba phần còn không tốt hay sao? Có một ít nông trường hầu hết đều trồng rau và hạt đậu nành. Thôn của chúng ta chỉ cần thêm có ba phần, mọi người cứ âm thầm ăn mừng ở trong lòng đi là vừa.”
Ông ấy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.
Nhưng không nói như vậy thì lại không được, phải vực dậy tinh thần hăng hái của mọi người mới được.
Sở Thấm nhận ra đội trưởng Hàn miệng nói không đúng với lòng, cô tự nhủ ở trong bụng rằng tiếp theo những người dân trong thôn sẽ gây náo loạn một hồi.
Nhưng ngoài dự đoán của cô chính là không có ai gây náo loạn cả.
Cô khiếp sợ mà nhìn đám người, thế nhưng thật sự không có ai làm loạn cả.
Sau khi đội trưởng Hàn nói mục đích là vì ngoại hối, đám người lập tức yên tĩnh lại.
“Chỉ có ba phần, cũng không tệ lắm.”
Bỗng nhiên, có người nói như vậy.
“Đúng vậy đó, nếu là nhiệm vụ thì không cần nhắc đến nữa. Tôi nghe cậu của tôi nói rằng tất cả lương thực được gieo trồng ở trong nông trường đều là nhiệm vụ lương thực.”
“Không thành vấn đề, ba phần thì ba phần, thậm chí là năm phần hay sáu phần cũng không thành vấn đề!”
Sở Thấm nuốt nước miếng, dường như cô không hiểu lắm tình hình hiện tại.
Hả, bọn họ đón nhận tin tức này một cách dễ dàng như vậy sao?
Đội trưởng Hàn cười cười. Ngay sau đó, ông ấy lại nói tiếp: “Hạt giống rau ngày một tăng lên nhiều, thì số lượng lương thực mà chúng ta gieo trồng sẽ ít đi. Cho nên, năm nay mọi người đều phải động viên tôi, và…”
Ông ấy dời ánh mắt nhìn về phía Sở Thấm: “Phải học hỏi Sở Thấm. Tôi cũng không nói rằng bản thân không thể so sánh được với cô ấy, ít nhất tôi cũng phải bằng một nửa so với mọi người, không phải sao?”
Ông ấy vừa dứt lời, dường như ánh mắt của toàn bộ mọi người đều hướng về phía Sở Thấm.
Hoặc là nhìn lén, hoặc là tìm kiếm. Sau khi tìm kiếm được bóng dáng của cô thì không khỏi cảm khái, nói năng một cách nhẹ nhàng rằng ai có thể so sánh được với Sở Thấm đây.
Sở Thấm: “…”
Cô tỏ vẻ rất vô tội.
*
Cuối tháng ba, toàn bộ đất canh tác trong thôn đã được cày xong.
Tốc độ này có thể nói là cực nhanh, phải biết rằng thời điểm này năm ngoái có lẽ là vừa mới bắt đầu xới đất không bao lâu.
Vừa xới đất, trong những ngày xới đất này, kênh nước thứ hai cũng đã đào thông được một nửa.
Sau khi kênh nước này được đào thông, hơn 70% đất canh tác trong thôn sẽ không còn thiếu nước.
Mà phòng ốc của mấy người thím Hoàng cũng đã xây xong dưới sự giúp đỡ của thôn dân.
Thời gian này Trương lão đại sống chết không muốn đến ở trong nhà kho, vì thế cũng chỉ có thể mang theo vợ con và mẹ già đến sống trong nhà Trương Phi Yến, làm Trương Phi Yến tức muốn chết.
Chẳng những ngày ngày tranh cãi, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể trình diễn võ thuật toàn diện.
Kiểu trạch nữ như Sở Thấm cũng cố ý chạy đến nhà thím Sở, lén lút nghe lén ở góc tường bên cạnh vài lần.
Dạo này trông thím Sở dạo cũng vui vẻ, nghe thấy bên cạnh lại cãi nhau, che miệng cười trộm nói: "Cháu nói xem có thần kỳ hay không, cả nhà kia cũng chỉ có mỗi Trương Phi Yến là người hiểu chuyện."
Chỉ thấy Sở Thấm ngồi xổm dưới chân tường, lỗ tai dựng thẳng lên, nghiêng tai lắng nghe tiếng mắng chửi bên cạnh.
"Đồ không biết xấu hổ, ăn ở nhà tôi mặc ở nhà tôi, vậy mà còn dám ăn vụng bánh ga-tô của tôi, tôi, tôi đánh chết cậu!"
"Chị mới là đồ không biết xấu hổ đó con nha đầu chết tiệt, ai bảo sáng sớm chị không dậy, đã đến tuổi lấy chồng rồi mà không chịu lập gia đình còn giành ăn với tôi.... A! Bà nội ơi, chị ấy đánh cháu trai bà muốn chết rồi! Tôi đánh chị mà chị cũng dám vung tay đánh tôi!"
Sở Thấm trừng to mắt, chỉ nghe được hai tiếng "bốp bốp", cô tò mò hận không thể ghé vào đầu tường quan sát.
"Thím à, ngày nào cũng như vậy sao?"
Sở Thấm quay đầu, chỉ vào nhà họ Trương, khó tin hỏi.
Khóe miệng thím Sở khẽ cong, gật đầu: "Đương nhiên là như vậy, lúc trước còn kịch liệt hơn nữa. Náo nhiệt lắm, thím đã sớm nói cháu nên ra ngoài nhiều một chút, cái này còn đẹp mắt hơn hát tuồng mừng năm mới ở công xã nhiều."
Chờ sát vách hoàn toàn không còn động tĩnh nữa, thím Sở kéo cô đến nhà chính ngồi xuống, nói: "Làm thân thích cũng phải xem duyên phận, Trương lão đại là người đáng ghét nhất trong thôn chúng ta, ngay cả vợ của ông ta cũng chướng mắt ông ta. Nếu không có hai đứa con gái và một đứa con trai thì đã sớm chạy về nhà ngoại rồi."
Sở Thấm ngẫm nghĩ, gật gật đầu.
Bác cả Trương Phi Yến đúng là đáng ghét nhất trong thôn, mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều phải gọi cô ấy lại, sau đó hỏi đông hỏi tây, đánh giá cô ấy nghe không ra hàm ý trong lời nói của ông ta, dĩ nhiên là muốn dỗ dành cô ấy, để cô ấy cho ông ta mượn ít tiền.
Nếu không phải trong thôn có nhiều người như vậy, đều là người quen với nhau không thể xuống tay, Sở Thấm nhất định phải trùm bao bố ông ta rồi đánh một trận.
"Trương lão nhị là một kẻ hồ đồ. Thím Trương trông thì khôn khéo nhưng thật ra đã bị Trương lão nhị ăn thịt. Trước kia cả nhà có số lao lực, nhưng bây giờ con gái Trương Phi Yến đã trở nên kiên cường, hai vợ chồng Trương lão nhị có thể vượt qua giai đoạn hiện tại, toàn bộ đều dựa vào Trương Phi Yến đủ kiên cường bất chấp tất cả."
Thím Sở lại cười cười: "Còn bà cụ Trương thì chẳng phải kẻ tốt lành gì, trước kia là chồng của bà ta, chồng bà ta không còn nữa thì đổi thành bà ta. Ai cũng nói trong nhà có người già thì chính là báu vật, nhưng nếu như trong nhà có kiểu người già này thì cũng chẳng khác nào cừu nhân."
Sở Thấm vốn còn vui vẻ nghe chuyện tám, chỉ là càng nghe càng ngơ ngác, ngẩng đầu: "Không phải chứ, thím nói mấy chuyện này với cháu làm gì?"
Thím Sở nhướng mày, đánh giá từ trên xuống dưới, tựa như là đang quan sát vẻ mặt của cô, thấp giọng hỏi: "Sao thím nghe trong thôn có vài người nói con và thằng nhóc nhà họ Hoàng kia có chút thân thiết?"
Sở Thấm khiếp sợ.
Miệng thím Sở 37 độ sao có thể nói ra lời lạnh như băng như thế!
Cô đạp đất đứng lên, tức giận ngã ngửa: "Vớ vẩn! Ai nói lời này, quá đáng quá đáng, quả thực quá vũ nhục người khác!"
Thím Sở: "..."
Phản ứng lớn như vậy, tức giận như vậy? Mặt mày còn mang theo vẻ khó tin cùng tức giận hung ác.
Ừm, hai người kia hẳn là quả thật không sao.
Thím Sở cắn răng: "Có người nói, sau khi tan việc, con vẫn đang giúp nhà họ Hoàng xây nhà. Khi đó, cô cũng đang liều mạng hết sức để cứu Hoàng Đậu Tử."
Sở Thấm trừng mắt giận dữ: "Ai nói? Cháu giúp nhà họ Hoàng xây nhà, là bởi vì Hoàng Đậu Tử cho cháu năm cân hạt thông. Cháu đi cứu vợ chồng thím Hoàng, điều này không phải rất bình thường sao, hàng xóm láng giềng làm sao có thể thấy chết mà không cứu, đổi lại là ai thì cháu cũng đều cứu."
Thím Sở cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có trời mới biết lúc bà ấy nghe người ta nói chuyện này xong thì trong lòng hoảng hốt cỡ nào.
Bà ấy chỉ chỉ sát vách: "Là người mồm mép nhất trong thôn."
Sở Thấm: "Trương lão đại?"
Thím Sở: "Khẳng định là ông ta nói trước, thím hỏi ông ta còn không thừa nhận."
Sở Thấm hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Hoàng Đậu Tử không chịu nổi một nắm của cháu, anh ấy cũng không dám đến gần cháu, làm sao anh ấy có thể nói ra những tin đồn thất thiệt thái quá như vậy."
Thím Sở cười cười, kéo cô ngồi xuống: "Cháu đừng quan tâm, mấy chuyện thế này cũng chỉ nói một lúc, chờ đến khi lại có vài tin đồn thất thiệt mới, cháu nghĩ nhiều một chút là biết tự nhiên sẽ không còn ai để ý nữa."
Sở Thấm không hiểu, hoài nghi nhìn thím Sở: "Vậy thím còn tin, vừa rồi thím còn hỏi cháu đấy."
Thật sự quá đáng mà.
Thím Sở nghẹn họng: "Đứa nhỏ chết tiệt, đó không phải là lo lắng cho cháu sao, người ta nói lo lắng là sẽ loạn! Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất con bị mê hoặc thì làm sao bây giờ."
Nói xong còn đánh lên lưng cô một cái.
Sở Thấm im lặng tột cùng, tựa lưng vào ghế: "Thím cứ yên tâm, cháu tuyệt đối không thể bị anh ấy mê hoặc."
Thím Sở ngượng ngùng, quay đầu ngẫm lại, mình đúng là có chút nghe gió thành mưa.
"Có điều," Bà ấy tiếp tục nói, "Cháu cũng phải nghe lọt những thứ thím nói với cháu. Trong mối quan hệ không chỉ xem người kia có đối xử tốt với cháu hay không, mà còn phải xem người này có hồ đồ hay không, trong nhà anh chị em cha mẹ không rõ ràng nào không."
Sở Thấm ừ ừ không ngừng, gật đầu, thở dài: "Được rồi thím, xin thím đừng nói nữa, cháu cũng không ngốc."
Nhưng rất có lòng tin đối với nắm đấm của cô, mặc kệ như thế nào xác thực cũng sẽ không bị khi dễ.
Thật hôm nay Sở Thấm cũng có việc muốn nói với thím Sở: "Năm ngoái cháu đã nói với bí thư chi bộ thôn, nói cháu muốn dời mộ mẹ cháu về, bí thư chi bộ thôn cũng đồng ý rồi. Vốn bên Hoa Khê cũng đồng ý, nhưng bỗng nhiên sửa miệng không đồng ý nữa, kéo dài tới bây giờ vẫn chưa dời đi. Khoảng thời gian trước, cháu nghe cậu út nói Kim lão nhị đã trở lại, thím nói xem cháu không thể làm gì để họ đồng ý sao?"
Thím Sở kinh ngạc: "Vậy sao, về rồi à? Ôi trời cháu không nói thím cũng quên mất, còn có chuyện này vẫn chưa xong."
Sở Thấm thở dài nói: "Không có cách, lúc ấy cháu còn tìm cậu út đến chỗ bí thư chi bộ thôn với cháu, mới nói ra, bí thư chi bộ thôn đã đồng ý, hơn nữa còn nói sẽ hỗ trợ thương lượng với bên Hoa Khê."
Lúc tìm bí thư chi bộ thôn là lúc trở về từ buổi sáng tảo mộ năm ngoái, tính toán ngày tháng cũng đã sắp qua một năm.
Chuyện này trong thôn có thể được đồng ý rất nhanh, nói cho cùng vẫn là câu nói kia, việc dời mộ về sẽ không gây trở ngại gì cho người khác.
Về phần phong thủy hay không phong thủy, một đám phong kiến ăn quá no quá đầy đủ mới dám nhắc tới chuyện này.
Thím Sở bĩu môi: "Tại sao Hoa Khê lại đổi ý, nhất định là bởi vì nhà họ Kim, nếu không bên Hoa Khê sao có thể vô duyên vô cớ đổi ý được."
Sở Thấm cảm thấy có lẽ nhà họ Kim gia đang muốn lừa gạt.
Về phần Kim lão nhị, phỏng chừng là bởi vì cô và dì Dương sửa lại họ của Kim Kim và Kim Ngọc, thế là ông ta không cho các cô dời đi.
Sở Thấm bỗng nhiên nhớ tới, lúc cô đi đón Kim Kim và Kim Ngọc năm trước đã từng suy nghĩ lúc nào thì nên trùm bao tải Kim lão nhị lại rồi hung hăng đánh cho một trận.
Thế nhưng Kim lão nhị vẫn chưa trở lại, hiện tại đã về lại, cũng không biết ông ta đi chưa.
Thím Sở nói: "Thật ra cũng không cần phải cãi nhau với nhà họ Kim ở Hoa Khê bên ấy. Chuyện như vậy là như vậy, cháu là con gái, muốn dời mộ mẹ mình có vấn đề gì chứ? Nếu không được thì cháu viết một lá thư, ký lên tên của cháu, để cho em trai em gái của cháu ấn vân tay lên, đi tìm công xã Hoa Khê trước. Nếu công xã Hoa Khê mặc kệ thì cháu cứ ngồi khóc ở cửa nhà họ, nếu khóc không được nữa thì cháu la hét muốn vào huyện, tìm lãnh đạo huyện làm chủ!''
Sở Thấm: "... Thật sự có thể như vậy sao?"
Hình như có chút dựa vào ăn vạ đến uy hiếp.
Thím Sở dùng ngón tay chọc chọc trán Sở Thấm: "Đúng là một nha đầu khờ khạo, cháu vẫn còn cần thể diện lắm. Mặc kệ dùng cách gì, chỉ cần có thể đạt thành mục đích chính là một cách tốt. Nếu không được thì cháu có thể đi tìm tổ công tác phụ nữ, cháu khóc lóc, đến khóc trong văn phòng tổ công tác phụ nữ, nói mẹ cháu sau khi tái giá thì bị nhà họ Kim làm khổ, hiện tại em trai em gái đều được nuôi trong nhà mẹ đẻ, lại kể dáng vẻ của em trai em gái lúc đó một chút, dưới tình huống như vậy còn có thể không cho cháu dời đi sao?"
Sở Thấm bừng tỉnh hiểu ra.
Giơ ngón cái lên: "Thím, thím thật lợi hại."
Tóm lại, cốt lõi chính là: Khóc!
Một khóc hai nháo ba thắt cổ, thì ra còn có thể như vậy.
Sở Thấm luôn dựa vào vũ lực để giải quyết rất khó nghĩ ra được biện pháp này, xưa nay cô vẫn luôn tin tưởng vào việc một kẻ khỏe hơn người đánh thắng mười người biết võ.
Biện pháp cuối cùng của cô là lén lút đánh người nhà họ Kim một trận, đánh đến khi họ đổi giọng đồng ý mới được.
Nhưng rủi ro này rất lớn, không chừng Sở Thấm còn phải đi nông trường ăn cơm tù. Hơn nữa nhà họ Kim cũng dễ đổi giọng, nhỡ sau khi cô đánh xong rời đi, họ lại đổi giọng thì phải làm sao bây giờ.
Cách này của thím Sở...
Không phải là một kẻ khỏe hơn người đánh thắng mười người biết võ sao?
Sở Thấm hài lòng, mang cây thể thái non thím Sở cho rồi hí ha hí hửng về nhà.
Ra khỏi cửa, đi qua cửa nhà họ Hoàng.
Sở Thấm liếc mắt nhìn, quyết định tìm một cơ hội dạy dỗ Trương lão đại.
Hừ, dạy dỗ thật dữ dội!
Cô là người lòng dạ hẹp hòi, còn mang thù, nếu thật sự chọc giận cô mà cô chưa trả thù thì chưa tính là chấm dứt.
Sở Thấm về đến nhà, đổ cây thể thái vào trong ao rửa rau.
Cây thể thái là do thím Sở lên núi hái vào sáng sớm hôm nay, mới sáng sớm Sở Thấm đã bị đội trưởng Hàn kéo đi làm việc, làm đến chín giờ mới xong, đương nhiên không thể đi hái cây thể thái cùng với thím Sở.
Làm việc gì?
Làm việc trong chuồng heo. Bởi vì kênh đã được đào và đồi đã được cày xới khai hoang, cho nên hôm nay là ngày nghỉ ngơi.
Ví dụ như chặt cây vận chuyển đến công xã, hay ví dụ như lén lút lấp đầy lò phân lân khử oxy. Do sản lượng cải dầu năm nay chỉ đạt 30% nên người dân trong thôn không nỡ để mảnh đất này bị bếp lò làm lãng phí.
Mà người trong chuồng heo cũng không thể nghỉ ngơi, trong chuồng heo phải làm việc cả năm không ngừng.
Người phụ trách chuồng heo là Từ lão Đồ, phụ tá chính là vợ của Từ lão Đồ Bao Ngọc Diễm, bình thường Sở Thấm gọi bà ấy là thím Ngọc Diễm.
Hai vợ chồng phụ trách nuôi 2 con dê, 4 con lừa, 6 con bò, 8 con lợn, và 30 con gà.
Lừa và bò không cần phải nói nhiều, đây là "lao động mạnh mẽ", thuộc loại được chăm sóc tốt, được nuôi dưỡng tốt.
Còn dê thì sao? Nói là công xã phát cho các đại đội, cho trẻ em dưới ba tuổi trong đại đội có thêm được miệng sữa.
Sở Thấm nghĩ tới đây thì có chút không được tự nhiên, cô lại còn muốn chờ lúc dê đẻ sữa thì tìm đại đội đổi chút sữa dê nấu trà sữa uống.
Xấu hổ hổ thẹn, hóa ra là giành khẩu phần ăn của trẻ con. Sao cô có thể nhớ lại chứ, đúng là làm cho người ta đỏ mặt.
Bởi vậy mà Sở Thấm cũng cảm giác được công xã thật ra vẫn còn rất tốt, có thể nghĩ đến việc này, nghe nói công xã bên cạnh còn chưa có.
Không ít trẻ sơ sinh mới vừa chào đời ở thôn Cao Thụ, chỉ là đa phần sau khi sinh ra không có sữa để uống mà phải uống nước gạo.
Dù sao dinh dưỡng của các bà mẹ không thể được đảm bảo, thường thường là phải xuống ruộng làm việc vào ngày thứ bảy sau khi sinh xong, một là không đủ dinh dưỡng, hai là không được nghỉ ngơi đầy đủ, làm sao có sữa cho trẻ sơ sinh uống chứ.
Sở Thấm nghĩ ngợi lắc đầu, trẻ sơ sinh chào đời hai năm nay có thể an toàn lớn lên đã là tốt lắm rồi.
Ngoại trừ d thì chính là heo và gà.
Heo sẽ được bán cho xưởng thịt liên hợp, thuộc về kiểu tập thể đối với tập thể, trong phạm trù có thể mua bán, tiền bán được cuối năm sẽ chia cho người trong thôn.
Gà thì thuộc về căng tin, số trứng gà đẻ ra phải được ghi chép lại từng quả một, sau đó bàn giao cho căng tin.
Nhờ phúc của những con gà này, người trong thôn cũng có thể thường xuyên được ăn trứng gà.
Đợi gà không đẻ trứng nữa thì làm thịt ăn.
Vì sao Sở Thấm lại đến chuồng heo? Nguyên nhân không phải là vì đội trưởng Hàn nói cô chăm heo rất tốt, mà là bảo cô đi hỗ trợ trộn thức ăn gia súc.
Cô không biết trộn thức ăn ra sao, cô chỉ lấy lượng thức ăn để xác định chất lượng.
Cho ăn bằng ống, nếu ăn nhiều thì tự nhiên sẽ nhiều thịt.
Bởi vì Sở Thấm bị đội trưởng Hàn phân phó tới, dù thế nào cũng không thể đến muộn về sớm, bèn đi theo thím Ngọc Diễm giết thời gian trong chuồng heo, giúp vợ chồng họ rửa sạch chuồng heo, đem phân động vật đi ủ phân, cũng làm cả mấy tiếng.
Thật ra thím Ngọc Diễm cho heo ăn rất có tay nghề, Từ lão Đồ vào chuồng heo là để mổ heo, thím Ngọc Diễm đơn giản chỉ dựa vào tâm huyết của mình để học cách nuôi, nếu không làm sao đội trưởng Hàn có thể sắp xếp cho bà ấy làm việc trong một nơi quan trọng như chuồng heo bởi vì bà ấy là vợ của Từ lão Đồ chứ.
Bỗng nhiên, Sở Thấm đang rửa cây thể thái không biết đã nghĩ đến chuyện gì mà dừng động tác trong tay lại, giơ tay ngửi ngửi mùi trên người.
"A——"
Quả nhiên, mùi chuồng heo!
Mặt Sở Thấm tái mét, chẳng lẽ vừa rồi mình đã treo cái mùi này trên người trò chuyện với thím Sở gần một giờ sao?
Cô chịu không nổi mùi này, buông đồ ăn trong tay chạy vào phòng bếp nấu nước, chuẩn bị tắm rửa.
Trong quá trình nấu nước, cô rửa sạch cây thể thái, đặt ki trúc tròn trên bếp lò, chuẩn bị bữa ăn trưa nay.
Cây thể thái tươi mới thích hợp làm rau trộn nhất, phối hợp với đậu mốc là có thể giải quyết vấn đề cơm trưa hôm nay.
Haiz!
Số của cô là gì chứ.
Tiểu Bạch thì ăn đồ ăn trong căng tin, mà cô ngược lại phải tự nấu. Làm sao đi tới bước này, thật sự làm cho cô rất bối rối.
Chỉ là Sở Thấm cũng thật sự không thích ăn cơm ở căng tin, nước luộc cải trắng mãi mãi không thay đổi, ăn đến mức cô thật sự không còn hy vọng sống.
Bởi vì buổi chiều cô chuẩn bị đi đào măng mùa xuân, cho nên Sở Thấm còn cắt chút thịt khô hấp lên ăn.
Thịt khô đã là thịt khô năm ngoái, lúc Sở Thấm ăn trong lòng hoảng hốt, không biết ăn xong có xảy ra chuyện gì hay không.
Nhưng mùi hương thật sự rất thơm.
Cho chút tỏi băm, thịt khô rưới chút rượu gạo thái mỏng được cô đặt ở trong đĩa, lại đặt đĩa lên lồng hấp rồi hấp.
Nước miếng Sở Thấm chảy ròng ròng, suýt nữa đã chảy ra ngoài.
Điều khiến cô bất ngờ là Tiểu Bạch không thích mùi này, thậm chí Tiểu Bạch cũng không thích mùi đậu mốc.
Chỉ thấy nó đứng ở bên cạnh bàn ngửi ngửi rồi "Gâu gâu" hai tiếng, chạy đến trong sân, sau đó tiếp tục "Gâu gâu gâu" với Sở Thấm.
Sở Thấm không để ý tới nó, bởi vì món ăn kèm là thịt khô, cho nên cô hiếm khi hấp cơm trắng.
Thịt khô và cơm mới là tuyệt phối, hương vị thịt khô mặn thơm mang theo vị cay khai vị, khi thịt mỡ trong thịt khô tiến vào trong miệng, chỉ cần nhẹ nhàng nhai hai cái, dầu thịt khô không làm cho người ta cảm thấy ngấy lập tức che kín toàn bộ khoang miệng.
Một miếng thịt khô ba miếng cơm, ăn có chút mặn nên ăn kèm với rau thể thái thanh đạm, đậu mốc thì có chút dư thừa.
Sở Thấm Mỹ nheo mắt lại, hoàn toàn không hề xoắn xuýt liệu ăn thịt khô xong có bị tiêu chảy hay không.
—
Buổi chiều,
Cơm nước xong xuôi, Sở Thấm giặt quần áo xong thì mang cuốc lên núi.
Lên núi làm gì? Đào măng mùa xuân.
Năm nay thậm chí không có hai trận mưa xuân nên sẽ không có nhiều măng.
Sở Thấm biết dạo này trong thôn có rất nhiều người lên núi đào măng xuân nhưng lại trở về tay không, đào nửa ngày được năm sáu măng đã coi là tốt lắm rồi.
Vừa rồi thím Sở đã nói, bà ấy vốn lên núi là vì muốn nhìn xem có thể đào chút măng xuân nấu với bã rượu để ăn hay không, kết quả không nhìn thấy bóng dáng măng xuân đâu, chỉ có thể hái chút cây thể thái trở về.
Sở Thấm cũng không tin mình cũng có thể xui xẻo như thế!
Cô còn chuẩn bị đào chút măng để làm măng khô!
Năm ngoái làm măng khô đã ăn trong lúc xào rau bình thường, mà măng khô sau khi ngâm rồi ăn kèm với hành rừng, ớt xào, ngoài phí dầu ra thì không có khuyết điểm gì khác, ăn với cơm rất thơm.
Không chỉ có thể xào để ăn, trong mùa không có măng, thỉnh thoảng cũng có thể dùng măng khô làm bánh bao và làm sủi cảo.
Vì sao Sở Thấm thích ăn cơm trong nhà, tình nguyện rước phiền phức cũng muốn tự mình nấu cơm? Chính là bởi vì trong nhà có đủ loại đồ ăn, không để thức ăn ở căng tin bạc đãi bụng của mình.
Cô vác cuốc, hăng hái bừng bừng leo núi.
Leo đến một chỗ trong rừng trúc, nhìn quanh bốn phía...... Ừm, không thấy măng xuân.
Không sao, trong rừng trúc này có hố, rõ ràng là đã bị càn quét qua một lần.
Sở Thấm đứng tại chỗ vài phút, lại chạy đến một góc rừng trúc khác.
Cô cảm thấy mình sẽ không xui xẻo, nhưng sự thật là cô xui xẻo, bởi vì này trong một góc rừng trúc này cũng không thấy măng xuân, lật toàn bộ rừng trúc ra đào cũng chỉ đào được hai củ.
Nhưng nói xui xẻo thì cũng không tính xui xẻo, Sở Thấm tay lẹ mắt bắt được hai con chim đa đa.
Hay lắm, thứ này rất khó bắt.
Sở Thấm một hơi gặp được hai con, mà còn bị bắt hết, coi như cô may mắn!
Chim đa đa không lớn lắm, hai con cũng không đến nửa cân. Cũng không biết tại sao lại chạy đến góc rừng trúc này sinh hoạt. Dù sao góc rừng trúc này cách thôn không tính là xa, chim đa đa có lông vũ đẹp như thế, đương nhiên chỉ có thể trốn ở sâu trong rừng trúc mới có thể bảo toàn được mạng nhỏ.
Nhưng nó có hương vị rất tốt, ăn cỏ dại và côn trùng, bình thường hoạt động rất nhiều.
Chậc chậc, cô nhịn không được nuốt nước miếng, mùi vị kia, chất thịt non mịn, thơm ngon vô cùng!
Sở Thấm trói chim đa đa lại, bỏ vào trong bao tải.
Cô không trở về ngay, mà là tiếp tục đào măng.
Cô lại đổi rừng trúc, đây đã là rừng trúc tương đối gần với vùng núi sâu rồi.
Quả nhiên! Cô phát hiện ra mấy củ măng xuân trong rừng trúc ít người đặt chân tới này.
Nhưng cũng chỉ có năm củ, Sở Thấm đào măng xong thì sững sờ ngồi dưới đất, nhìn sắc trời... Mẹ ơi, đã chạng vạng rồi.
Tức là dù cô đến vào buổi chiều, cho đến khi mặt trời sắp lặn xuống núi, cô cũng chỉ đào được bảy củ măng xuân.
Sở Thấm chỉ cảm thấy giấc mộng măng khô của mình tan biến.
Những củ măng xuân này, nấu với bã rượu chua cay và rau trộn cũng không đủ ăn.
Thừa dịp trời còn chưa tối, Sở Thấm vác bao tải về nhà.
Bao tải di chuyển, chim đa đã ở bên trong vẫn còn đang giãy giụa.
Về đến nhà, cô bắt chim đa đa ra, đặt trong lồng trúc nhốt lại.
Rõ ràng Tiểu Bạch cảm thấy tò mò với chúng nó, ghé vào trước lồng sắt nhìn không ngừng, thỉnh thoảng vươn móng vuốt ra đụng đụng lồng trúc.
Sau khi Sở Thấm về đến nhà lại tắm rửa một lần, nếu bị những người khác trong thôn biết được cô một ngày có thể tắm đến hai lần, chắc chắn sẽ nói cô là đồ phá của.
Người bình thường cũng chỉ tắm một tuần một lần trong thời tiết này, gội đầu thì là nửa tháng gội một lần, một tháng tắm một lần cũng không ít.
Bởi vì gội đầu tắm rửa phải nấu nước, mà nấu nước phải dùng đến củi lửa.
Còn nữa, gội đầu tắm rửa phí thời gian, lại còn giặt nhiều quần áo, giặt mỗi ngày khiến nó mỏng đi thì phải làm sao?
Thật ra Sở Thấm ở đời trước cũng không phải như thế, đều là vì cái nghèo ép buộc.
Nhưng đời này không được, cho dù như thế nào, cô cũng phải bảo vệ quyền tự do gội đầu tắm rửa của mình.
Sở Thấm tắm rửa xong, mang theo một thân hơi nước ngồi ở trong sân, cảm nhận ánh hoàng hôn vàng cuối cùng biến mất khỏi nhân gian.
Hoàng hôn giống như một tấm thổ cẩm tuyệt đẹp, giống như tơ lụa tuyệt mỹ do người dệt xuất sắc nhất dệt ra.
Núi xanh và thôn xóm đều được ánh mặt trời chiều bao phủ, dường như được tròng vào một bộ lọc mờ ảo.
Rõ ràng là mùa xuân, Sở Thấm lại cảm nhận thấy gió Tây và ánh tà dương không hiểu lại có chút bi thương.
Có lẽ bởi vì mùa xuân năm nay cô không cảm giác được bao nhiêu sức sống, điều này làm cho lòng người ta nặng trịch.
Sở Thấm lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Cô lột vỏ bảy củ măng xuân, gọt đi một phần khá cũ, chỉ để lại phần non mịn.
Măng xuân không nhiều lắm, lột hết vỏ ra rất nhanh.
Cho măng xuân trắng nõn vào nồi nấu, nấu cùng với bã rượu, cho thêm chút muối ăn.
Măng xuân quá ít, Sở Thấm bèn bỏ thêm cải thìa vào.
Cô cho hơn nửa nồi nước vào, sau khi nồi sôi, cô giảm lửa nhỏ và để lửa liu riu từ từ.
Buổi tối, Sở Thấm vẫn ăn cơm thừa của buổi trưa.
Đến giờ, cô đến căng tin mua cơm trước, căng tin hôm nay hiếm khi có được một món ăn mới —Tử Vân Anh.
Sở Thấm bị những người trong căng tin cho là thuyết phục, lúc này lại còn phải tìm một chút Tử Vân Anh cho họ ăn.
Hơn nữa, nếu cô nhớ không lầm, thức ăn cho heo ăn hôm nay chính là Tử Vân Anh.
Sở Thấm: ..."
Ừm, biểu cảm phức tạp.
Có điều không sao, dù sao gọi về nhà cũng không phải cô ăn.
Ngoại trừ Tử Vân Anh xào, còn có xào củ cải khô, cơm, vẫn là cơm khoai lang.
Người trong thôn ăn đều rất hài lòng, bởi vì nhóm người ít nhiều gì cũng nghe được chuyện có vài đại đội đã sắp hết lương thực!
Đúng vậy, hết lương thực.
Trời ạ, người đầu tiên trong thôm biết chuyện đã rất khiếp sợ, dù sao trong thôn nhà mình còn đang ăn cơm khoai lang nhão nhừ.
Người trong thôn không khỏi qua lại vuốt đuôi, khen ngợi bí thư chi bộ thôn và đội trưởng Hàn nhìn xa trông rộng.
Lúc Sở Thấm bưng hộp cơm ra khỏi căng tin, dường như cô nghe được tất cả thôn dân đều đang tán gẫu chuyện thôn Lưu Lý thiếu lương thực.
"Haiz, mọi người nói thử xem, thôn Lưu Lý có thể sẽ đến tìm thôn chúng ta để mượn lương thực không?"
"Dựa vào cái gì mà tìm chúng ta để mượn chứ, họ ngày ngày ăn cơm khô có mời chúng ta ăn không? Còn chê cười chúng ta nữa."
"Được rồi, vậy cậu cả của anh ở thôn Lưu Lý tìm anh mượn thì có cho mượn không?"
"Tôi! Đương nhiên là không cho mượn."
"Haiz, không cho mượn thì không cho mượn, sau khi cho thôn Lưu Lý mượn sợ là còn phải cho thôn khác mượn. Công xã không có lương thực, chỉ có thể chờ lương thực cứu tế. Chỉ là, chúng ta cần phải cẩn thận trong khoảng thời gian này."
"Sao lại nói như vậy?''
Lỗ tai Sở Thấm động đậy, bước chân dừng lại.
"Đồ ngốc, thôn chúng ta là dê béo, nhỡ đâu có người nhân cơ hội đến trộm thì làm sao bây giờ?"
"Ha ha ha ha, nói rất đúng..."
Sở Thấm thu hồi sự chú ý, bước ra khỏi căng tin, trong đầu không khỏi dâng lên một chủ ý.
Trên đường về nhà, cô gặp Trương Phi Yến.
Trương Phi Yến cầm bát cơm trong tay, đang đi đến căng tin ăn cơm, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi không gặp mà trông cô ấy có vẻ tiều tụy đi rất nhiều.
"Sở Thấm, cô lại về nhà ăn à." Cô ấy hỏi.
Sở Thấm gật đầu: "Đúng vậy."
Trương Phi Yến bĩu môi: "Tôi cũng muốn về nhà ăn, nhưng có nhà lại khó về."
Sở Thấm giật mình, hỏi cô ấy: "Bác cả của cô vẫn chưa dọn về nhà mình sao, nhà ông ta cũng xây gần xong rồi mà."
Trương Phi Yến nghiến răng nghiến lợi: "Cái gì mà gần xong, là xây xong hoàn toàn rồi, nhưng ông ta nhất định cứ phải đợi đến ngày mốt mới dọn đi, chính là muốn kéo dài thời gian ăn chùa lương thực nhà tôi."
Sở Thấm cười tủm tỉm, nhìn chung quanh, thấy không có người mới nói: "Vậy sao, vậy thì thật đáng giận."
Trương Phi Yến trợn trắng mắt: "Không da không mặt, bây giờ tôi còn không thèm cãi nhau với ông ta."
Chủ yếu là cãi không lại bác cả cô ấy, người đàn ông kia chính là một tên lắm mồm, mắng chửi người khác nói lời thô tục không hề cố kỵ.
Sở Thấm hạ giọng, lặng lẽ nói: "Vậy cô có muốn dạy dỗ ông ta một chút không?"
Vừa rồi Trương Phi Yến gật đầu rất mạnh.
Cô ấy tức giận nói: "Sao không nghĩ tới chứ, tôi nằm mơ cũng muốn đó!"
Trương lão đại có thể khiến cháu gái của mình giận tới mức vậy, có thể thấy được làm người thất bại thế nào, Sở Thấm hoàn toàn không cảm giác tội lỗi tí nào khi chỉnh đốn ông ta.
Trời dần tối, gió đêm chậm rãi thổi. Mấy ngày nay, Sở Thấm bắt đầu nghe thấy nhiều tiếng chim hót hơn.
Thời tiết ấm áp, chim cũng nhiều hơn.
Hôm trước cô mới phát hiện dưới mái hiên nhà mình lại có chim én đang bận rộn xây tổ.
Chim én xây tổ là điềm lành, Sở Thấm không muốn đuổi mấy con chim én này đi. Dù cho chim én sống yên ổn ở nhà cô là sẽ có rất nhiều phân trắng của chim én đi nữa.
Ngồi nửa tiếng trong sân, cuối cùng cũng có tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa.
"Cốc cốc cốc…" Có người gõ cửa.
Sở Thấm: "Cửa không khóa."
Vừa dứt lời, một tiếng “kẽo kẹt", Trương Phi Yến nhìn ngoài cửa, lén lút vào trong sân.
Sở Thấm: "Sao giờ cô mới đến?"
Trương Phi Yến đóng chặt cửa, cài then cửa vào, khẽ nói: "Chẳng phải là tôi nhân lúc mọi người đi ăn cơm hết rồi mới tới tham quan nhà mới của bác cả tôi à.”
Sở Thấm dời ghế tre cho cô ấy: "Ngồi đây đi, vậy cô có tìm hiểu cho rõ không, có bị người bắt gặp không, lu gạo và hầm của nhà ông ta ở đâu?”
Trương Phi Yến hơi căng thẳng, cơ thể cứng còng: "Tất nhiên đã tìm hiểu rõ ràng, cơ mà tôi không đi vào trong phòng ốc, chỉ tìm đến hầm. Bởi vì vừa rồi tôi sắp bị doạ chết, cô không hiểu được đâu Sở Thấm, lúc tôi ra khỏi nhà bác cả thì gặp phải Hoàng Đậu Tử, anh thấy tôi rồi, nên làm sao bây giờ?”
Sở Thấm: "..."
Dù vậy, cô thật sự muốn nói một câu: Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Sở Thấm cố sức bóp cổ tay: "Sao cô lại gặp phải Hoàng Đậu Tử, cô và anh ta không hoà hợp mà!"
Lỡ đâu người này có bụng dạ hẹp hòi, sau khi xảy ra chuyện rồi nghĩ tới Trương Phi Yến thì phải làm sao!
Trương Phi Yến âu sầu trong lòng, nhưng ngoài miệng lại kiên cường: "Không sao cả, chắc là không có liên quan gì đâu, tôi đi nhà bác cả của mình thì có gì kỳ lạ chứ?”
Sở Thấm cực kỳ cạn lời.
Cô muốn hành động chu đáo, không hề có lỗ hổng nào.
Lòng dạ của Hoàng Đậu tỉ mỉ, có thể người khác không đoán được Trương Phi Yến, nhưng nếu là hắn thì không nói chắc được.
Thôi, cũng do lúc ấy cô quá ngu.
Chuyện quan trọng như vậy mà lại giao cho Trương Phi Yến! Sở Thấm lại ôm đầu thở dài.
"Cứ vậy đi, cô dành bớt thời gian vào trong nhà xem xét lần nữa. Có cơ hội thì tìm hiểu xem bình thường gạo của nhà bác cả cô để ở đâu.”
Sở Thấm bất đắc dĩ nói, sau đó nhắn nhủ: "Lần này không thể bị người phát hiện nữa, đợi đến cơ hội thích hợp thì tôi sẽ giúp cô lấy lương thực của nhà cô ra.”
Trương Phi Yến vui vẻ: "Tới lúc đó, tôi sẽ chia cô một nửa."
Sở Thấm không có từ chối, tất nhiên cô cần lấy ít chỗ tốt rồi, dù sao mình đã phải mạo hiểm lớn như vậy.
Cơ mà Trương Phi Yến rất hào phóng, điều này khiến Sở Thấm phát hiện một ưu điểm khác trên người của cô ấy.”
Dù sao cô tự biết sự cố chấp của mình đối với lương thực, Sở Thấm còn chưa nói ra, cô ấy đã nói trước, chứng tỏ người này cũng được.
Trương Phi Yến đảo mắt, nói tiếp: "Tới lúc đó nếu cô vừa ý cái khác thì cũng có thể mượn gió bẻ măng, cô không cần chia cho tôi, vì suy cho cùng cô là người bất chấp nguy hiểm."
Sở Thấm kinh ngạc, sau đó nghiêm mặt tỏ vẻ: "Nghĩ nhiều rồi, tôi làm việc có điểm mấu chốt, nên lấy thì tôi sẽ lấy, không nên lấy thì tôi sẽ không động vào."
Cho dù có suy nghĩ này đi nữa, cô cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt Trương Phi Yến.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện không có phẩm chất thế này... Thật ra cô sẽ làm.
Nhưng mà, vợ của Trương lão đại là người coi như khá tốt, Sở Thấm đã làm việc chung với bà ấy, biết bà ấy rất ra sức làm việc, lương thực nhà họ Trương cũng có một phần của bà ấy.
Trương lão đại lấy trộm gạo từ nhà của Trương Phi Yến thì thôi đi, còn trộm gạo do người ta tự kiếm... Tuy Sở Thấm không thiếu lương thực, nhưng cô càng muốn làm người có đạo đức cao.
Cơ mà Sở Thấm nhớ rõ Trương lão đại thích hút thuốc và uống rượu?
Hôm qua ông ta còn khoe khoang ở trong thôn, nói là con gái lớn của mình rất hiếu thảo, tặng rất nhiều thuốc lá cho ông ta.
Sở Thấm quyết định cũng hiếu thảo!
Ừm, chú Sở và cậu út Dương cũng rất thích hút thuốc.
Chỉ là chuyện này phải đợi thêm một thời gian nữa, Sở Thấm cần một cơ hội thích hợp.
Cô đi ngoài ruộng hái vài cây rau khúc tẻ về, bởi vì không có mưa nên rau dại trong thôn không mọc tốt. Thường ngày, Sở Thấm đều sẽ lên núi hái rau dại trước khi đi làm công, chỉ là lượng hái trong ba ngày không bằng với lượng hái trong một ngày vào năm ngoái.
So với nấm thì rau dại còn khá nhiều, ít nhất đi nhiều sẽ có thể phát hiện rau dại tươi mới. Hái một buổi sáng là có thể xào được nửa đĩa ăn với cơm, không thành vấn đề.
Năm nay cô thật sự rất ít nhìn thấy nấm, khó có thể được uống canh nấm tươi ngon. May là năm ngoái còn nấm hương và nấm tre, ít nhiều gì cũng được một ít an ủi.
Nhưng đối với Sở Thấm mà nói, chuyện quan trọng tầm tiết Thanh Minh không phải là hái rau phơi rau, mà là giải quyết phần mộ của mẹ nguyên chủ.
Chuyện này cần dì cả Dương giúp đỡ, vì thế trước ngày tết Thanh Minh, Sở Thấm dành thời gian quay về thôn Nhạc Thuỷ.
Thôn Nhạc Thuỷ.
Dì cả Dương đang làm quần áo cho Kim Kim và Kim Ngọc, hai đứa nhỏ này lớn nhanh, giờ trông rất khác với hồi lúc Sở Thấm thấy ở nhà họ Kim.
Cơ mà đáng mừng là trông hai đứa nhóc không giống Kim lão nhị, giống mẹ của nguyên chủ hơn.
Vẻ ngoài hiện giờ của Sở Thấm cũng giống mẹ của nguyên chủ, giống hơn so với Kim Kim và Kim Ngọc.
Điều này dẫn tới việc tuy cô và Kim Kim và Kim Ngọc là cùng mẹ khác cha, nhưng nhìn thì lại không khác gì cùng cha cùng mẹ.
Kim Kim lớn lên cao, dần dần trổ mã khi lớn tuổi hơn, tóc cắt ngắn ngủn, bởi vì thường xuyên lên núi đào trứng chim và xuống sông bắt cá, vừa đến mùa hè là đen xì, chỉ khi vào đông, cô bé bị nhốt chết trong nhà thì mới trắng hơn một ít.
Còn Kim Ngọc, nhìn còn thấp lè tè, đôi mắt lớn hơn Sở Thấm, nhưng lại là mắt một mí.
Dì cả Dương đã từng nói: "Kim Ngọc giống bà ngoại thân thiết của mấy đứa, bà ngoại của cháu cũng là mắt một mí. Mà mẹ của cháu và Kim lão nhị thiếu đạo đức kia đều là mắt hai mí, ông ngoại của mấy đứa cũng vậy, có thể thấy là theo gen bà ngoại của mấy đứa.”
Bà ấy cực kỳ chán ghét người nhà họ Kim, hoàn toàn không thèm nghĩ tới bậc cha chú nhà Kim lão nhị có mắt một mí không.
Dù sao dì cả Dương thấy hai đứa bé này chỗ nào cũng tốt, mà chỗ nào cũng tốt này là nhờ gien nhà họ Dương của họ!
Miệng của Kim Ngọc cực kỳ giống Sở Thấm, che nửa khuôn mặt từ trên mũi, có thể nói nửa dưới khuôn mặt là sao chép và dán từ mặt của Sở Thấm qua.
Điều này khiến Sở Thấm rất là thích Kim Ngọc, trong lòng suy nghĩ trong hộp của mình có vài miếng da thỏ, lấy ra đưa cho dì cả Dương. Mà chắc chắn dì cả Dương sẽ may da thỏ thành áo ba lỗ để cho Kim Ngọc mặc vào khi trời lạnh.
Dì cả Dương thấy Sở Thấm, buông quần áo xuống, mừng rỡ hỏi: "Sở Thấm, sao cháu tới đây?"
Sở Thấm dừng xe, cười nói: "Cháu có việc cần bàn bạc với dì cả.”
Nói xong, đẩy xe đạp vào trong sân, tiện tay nhéo mặt Kim Ngọc đang ngồi chơi đất ở trong sân, đi vào nhà chính, nói những gì thím Sở đã nói cho dì cả Dương.
Dì cả Dương "Ồ" một tiếng, kinh ngạc: "Thím Sở của cháu trông đứng đắn, nhưng nội tâm lại hơi bất cần đời, bà ấy có thể nghĩ ra cách này cũng không kỳ lạ. Cháu không hiểu được đâu, năm đó thím của cháu và bà cụ nhà họ Trương còn làm ầm lên vì chuyện này đấy.
Ban đầu nhà chú của cháu và nhà của Trương lão đại ngăn một lối đi nhỏ, ai dè khi nhà họ Trương sửa nhà, cứ phải chiếm một ít không gian. Thím của cháu sao vui được, gây lộn với nhà họ Trương, còn đánh nhau. Kết quả bà cụ Trương một hơi ngất 撅? đi. Thím của cháu sợ muốn chết, cháu đoán xem thế nào?"
Quả nhiên Sở Thấm bị khơi dậy lòng hiếu kỳ tới, xích vào hỏi: "Sao?"
Dì cả Dương lộ ra một nụ cười, khẽ nói: "Hầy, thím của cháu về nhà giết gà, làm một túi máu, lúc Trương lão đại tìm tới cửa, cố ý bị ông ta đẩy rồi ngã xuống đất, máu chảy. Tới giờ Trương lão đại còn tưởng do mình đẩy thím của cháu nên thím cháu mới sinh non đấy.”
Sở Thấm kêu "Vãi đạn" trong lòng!
Trâu bò thiệt, ghê ghớm thiệt đấy thím của mình, thím lại có hành động ngầu lòi thế này đây.
"Thím của cháu không sợ bị phát hiện sao?" Sở Thấm hốt hoảng: "Chắc chuyện này dễ bị phát hiện lắm."
Dì cả Dương bất đắc dĩ: "Đúng là cháu không hiểu được gì nhỉ, nhà họ Tần và Trương lão đại ở thôn kia của cháu cũng không hoà hợp với nhau. Năm đó nhà họ Tần là gia đình từ bên ngoài đến, được chia tới vùng núi nhưng luôn bị nhà họ Trương chiếm một ít, cũng từng gây lộn với nhau.”
Vì thế tuy hai nhà không trao đổi tin tức với nhau, nhưng vô cùng ăn ý.
Trương lão đại tự biết mình đuối lý, ngày đó phá tường, không dám tiếp tục chiếm một tí nền đất nào nữa.
"Đúng rồi." Dì cả Dương suy nghĩ: "Tới lúc đó phải theo Kim Kim và Kim Ngọc, kêu thêm cậu út của cháu nữa. Nếu được thì bảo cậu út của cháu dẫn bà ngoại theo luôn.
Tất nhiên, thật ra bà ngoại của cháu cũng khá tốt, rất tốt với người nhà. người này nói đến cùng kỳ thật còn khá tốt, là đối người trong nhà hảo. So với nhà họ Kim thì chúng ta mới là người trong nhà, bà ấy có thể dốc sức gấp mười hai lần trong chuyện đối ngoại.
Nhiều lúc bà ấy dùng ba phần sức lực để càn quấy vô lý, thím nhìn còn thấy sợ. Mà bà ấy cứ thích chuyện kiểu này, cháu chỉ cần lộ ra một ít, thím nghĩ bà ấy sẽ tự mình nói muốn nhận chuyện này.”
Sở Thấm trừng lớn đôi mắt.
Không ngờ, hoá ra bên cạnh cô ngọa long tàng hổ.
Cô còn tưởng rằng mình rất mạnh mẽ, hoá ra có rất nhiều người còn mạnh mẽ hơn cô.
Sở Thấm vội vàng nói: "Vậy cháu phải đi về để chuẩn bị cho tốt.”
Chuẩn bị gì? Tất nhiên là chuẩn bị cho bài phát biểu bùng nổ vào ngày mai.
Đến lúc đó cảm xúc phải dồi dào hào hùng, biểu cảm nghiêm túc. Bài phát biểu phải hùng hồn nhiệt huyết, tình cảm dạt dào.
Ra sức làm một bé gái mồ côi đang phẫn nộ, nhưng vẫn cố ép bản thân phải nói lý lẽ và hiếu thảo.
Uầy, vừa nhìn là thấy một bông sen trắng bị bắt nạt rồi.
*
Trong khoảng thời gian mèo trốn trong nhà vào mùa đông kia, Sở Thấm đọc được một câu thơ: Tiết thanh minh mưa rơi lất phất, người đi trên đường buồn tan nát cả tấm lòng*.
(*) Trích từ bài thơ Thanh Minh của Đỗ Mục: Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
(*) Trích từ bài thơ Thanh Minh của Đỗ Mục: Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Theo lý mà nói, thời tiết trước sau thanh minh hẳn là "mưa rơi lất phất", nhưng mà trước sau thanh minh năm nay lại đều là trời nắng.
Trong xanh đến mức nào?
Sở Thấm phát hiện đất đai bên cạnh sân nhà mình bắt đầu khô nứt, phải biết rằng gần nhà cô cỏ cây tràn ngập, Sở Thấm thường xuyên mang một số loài cây từ trên núi về trồng trong sân gần đó, nhưng hôm nay chỉ có dùng cuốc đào sâu mới có thể nhìn thấy đất đai mang theo hơi nước.
Lượng nước sông Thượng Khê cũng đang giảm xuống, tuy rằng năm ngoái và đầu năm nay gặp tuyết lớn, nhưng không có nước mưa bổ sung, lượng tuyết lớn hơn nữa cũng có ngày phải bốc hơi sạch sẽ.
Đội trưởng Hàn bắt đầu dẫn người đi quan sát lượng nước của đầm nước và dòng suối nhỏ gần đó, ông ấy đánh dấu mấy địa điểm, cảm thấy năm nay cho dù khô hạn nhưng miễn cưỡng một chút vẫn còn có khả năng không đói bụng thì thoáng yên lòng.
Ông ấy về đến nhà, bởi vì chuyện hạn hán thiếu nước giống như dao phay sắc bén treo trong lòng, ông ấy căn bản không chú ý chuyện tảo mộ tổ tiên nhà mình.
Chờ ông ấy lấy lại tinh thần thì đã đến tiết thanh minh.
Cũng may đội trưởng Hàn có một người vợ và con trai cũng khá tài giỏi, sắp xếp chuyện tảo mộ rõ ràng.
Con trai của đội trưởng Hàn tên là Hàn Xuân Lai, năm nay vừa tròn 18 tuổi. Ngoài ra còn có một trai một gái, con trai thứ hai tên là Hàn Thắng Lợi, con gái nhỏ tên là Hàn Nguyên Anh.
Nghe nói hai người con trai có cái tên như vậy là vì được sinh ra vào đầu xuân và khi chiến tranh thắng lợi nên mới đặt một cái tên như vậy, Sở Thấm lật xem trí nhớ nhớ tới việc này bèn cảm thấy đội trưởng Hàn thật sự quá qua loa.
Lúc này, Hàn Định Quốc đang ăn cơm, con trai cả Hàn Xuân Lai mang đến cho ông ấy một tin tức lớn.
"Cái gì?!"
Hàn Định Quốc nhất thời đứng dậy, con ngươi trừng đến muốn rớt ra ngoài, chiếc đũa trên tay "Lạch cạch" một tiếng đập ở trên bàn.
Ông ấy xoa xoa lỗ tai, lại hỏi: "Xuân Lai chờ chút, con nói Sở Thấm vừa mới làm gì?"
Hàn Xuân Lai nói: "Bởi vì cha không có ở nhà, chị ấy nhờ con xin nghỉ giúp, chị ấy nói chiều nay chị ấy có việc cầm đi Hoa Khê một chuyến, là chuyện quan trọng. À, còn nói báo trước một chút, sợ là chị ấy sẽ phải đánh nhau với công xã bên kia."
Hàn Định Quốc nghe xong, suýt nữa ngất xỉu.
Làm sao ông ấy không biết Sở Thấm muốn làm gì, rõ ràng cô vẫn đang nghĩ đến việc dời mộ mẹ mình.
Nói Sở Thấm hiếu thuận cũng đúng là rất hiếu thuận, đã một năm trôi qua còn giữ chuyện này không buông. Thật ra trong mắt ông ấy, người đã qua đời rồi, chôn ở đâu cũng vậy, mỗi dịp Thanh Minh hàng năm đi tảo mộ quét dọn một chuyến là được rồi, cần gì phải ầm ĩ lên chứ.
Sở Thấm kiên cường.
Nhưng chính là quá mức kiên cường, Hàn Định Quốc lúc này mới vô cùng lo lắng.
Rõ ràng chính là đi gây sự mà!
Không thì cũng chẳng nói cái mông quyết định cái đầu.
Mà cũng không phải là mặc kệ, là căn bản không nghĩ đến mức độ này.
Sở Thấm loáng thoáng nghĩ đến, nhưng lại thầm nghĩ bản thân mình sẽ không làm quan, không định đi vào những nơi như trạm chăn nuôi hay đài phát thanh, bản thân mình còn có thể dựa vào hai tay ăn cơm, chẳng quan tâm đến hồng thủy ngập trời.
Chỉ có Hàn Định Quốc, ông ấy cảm thấy mình là bị oan.
Sở Thấm thôn mình đi đánh nhau với công xã người ta, ông ấy không được vì những chuyện này mà đi bù đắp sao?
Trong mắt ông ấy, Sở Thấm gọi ông ấy đi hỗ trợ thương lượng, nhưng dùng lý khiến người phục mới là lựa chọn tốt nhất, làm sao có thể đi gây sự chứ.
Haiz! Gấp đến độ tim ông ấy cũng nhảy ầm ầm lên.
Mà lúc này Sở Thấm khiến ông ấy sốt ruột đang làm gì?
Đang đạp xe đạp chở bà ngoại của cô ngồi phía sau, chạy trên đường đến công xã Hoa Khê.
Sở Thấm nhớ lại chuyện chiều hôm qua, không thể không thừa nhận bà ngoại thật sự là một người nhiệt tình.
Hôm qua, cô ở nhà dì cả ăn cơm trưa xong mới trở về.
Khi trở lại công xã Dương Tử Câu đã hơn một giờ, mà khi đến thôn Tịnh Thủy thì gần hai giờ.
Cậu út Dương làm việc trong ruộng.
Có trời mới biết, cô đến thôn Tịnh Thủy nhiều lần như vậy, nhưng số lần gặp cậu út Dương làm việc trên ruộng chỉ lác đác mấy lần.
Có thể thấy được cậu út Dương thật sự không thích đi làm, ông ấy cũng không dựa vào công việc kiếm được để ăn cơm.
Dì Dương thì dạy học trong thôn. Nghe nói hiện tại dì Dương có thể kiếm được 6 tệ mỗi tháng, cho dù là 6 tệ, công việc giáo viên nhỏ trong thôn này đối với phần lớn thôn dân cũng được xem là hiếm có, tình nguyện giành vỡ đầu cũng phải giành được công việc.
Mà bà Dương thì ở nhà nghỉ ngơi.
Bây giờ bà ta không cần đi làm, lương thực cậu út Dương kiếm được cũng đủ nuôi bà ta vào tuổi già.
Nhưng cũng không phải bây giờ bà ta cũng làm được gì, dù sao bà ta cũng phải chăm sóc cháu trai lớn, còn phải nấu bữa trưa và bữa tối như thường lệ.
Chỉ là so với những người già cùng tuổi khác trong đại đội, cuộc sống của bà Dương quả thật rất tốt.
Ít nhất về mặt vật chất không tệ, ngoại trừ thường xuyên bị đứa con trai trước mặt mình tức giận đến nỗi đốt sạch tâm can tỳ phổi ra thì không có chuyện phiền lòng nào khác.
À, còn nữa, quan hệ xã hội của bà ta không tốt lắm.
Bà ta ra ngoài tìm người nói chuyện phiếm, người ta không để ý tới bà ta. Bà ta đến thôn Tịnh Thủy nhiều năm như vậy, vẫn chưa tìm được một chị em tốt có thể nói chuyện thân mật với mình, hoặc thậm chí bất kỳ người bạn bình thường nào mà bà ấy có thể buôn chuyện.
Sở Thấm quả thực rất kinh ngạc.
Trời ạ, hóa ra còn có người không biết xã giao hơn cả cô.
Sở Thấm thật sự không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng ngày hôm nay cô tới thôn Tịnh Thủy, đúng lúc nhìn thấy bà Dương đang kéo thím nhà chú đối diện nói chuyện, Sở Thấm hiểu ngay.
Bà Dương: "Ôi trời, Tú Mẫn bà nói xem, cuộc sống của chúng ta quá nhàm chán."
Khóe miệng thím Tú Mẫn co rút, yên lặng ứng đối.
Bà Dương nhìn trời tỏ vẻ bi thương: "Tiểu Hưng nhà tôi cũng vậy, tôi nói với nó rằng tôi nhàm chán, bảo nó có thời gian thì gọi chị nó đến nhà trò chuyện với tôi. Vậy mà nó lại không gọi! Còn mua hạt dưa cho tôi, nói là miệng kể và miệng cắn không có gì khác nhau, lúc cắn hạt dưa thì nghĩ đến chuyện để nói, cũng sẽ không nhàm chán nữa."
Nói xong, còn tách tách tách cắn hạt dưa.
Lại cầm hạt dưa ghét bỏ nói: "Chất lượng của hạt dưa này cũng không tốt, không ngon bằng hạt dưa lần trước tôi mua ở xã cung ứng của huyện. Thấy là biết nó mua ở công xã, Tiểu Hưng này cũng thật là, không biết chọn chỗ tốt để mua.
À đúng rồi, Tú Mẫn, tôi nói cho bà biết, muốn nói hạt dưa ở đâu ngon, còn phải là hạt hướng dương mà nha đầu Sở Thấm kia tự mình xào, đó mới gọi là thơm... Bà cũng là bà thím của nó, trong nhà tôi vẫn còn nửa cân, chờ lát nữa tôi lấy cho bà hai nắm.''
Bà thím Tú Mẫn một lần nữa tỏ vẻ yên lặng.
Sở Thấm: "..."
Sở Thấm nhìn đến ngây người.
Thật ra cô có thể nhìn ra được, bà Dương nói những lời này đều là lời thật lòng, bà ta thật sự không có ý muốn khoe khoang.
Nhưng có mấy lời lăn qua một vòng ở trong miệng bà ta, mang ra ngoài là có thể làm người ta tức chết.
Nhìn phản ứng của bà thím Tú Mẫn, chắc là đã quen với cái miệng chị em dâu nhà mình rồi.
Sở Thấm: A...
Cô xấu hổ cười cười, nhìn về phía bà Dương nói: "Bà ngoại."
Lại quay đầu: "Thím."
Cô xấu hổ nhưng bà Dương lại không xấu hổ, kinh ngạc nhìn Sở Thấm nói: "Sao lại tới đây, vào nhà đi, bà mới nói với thím cháu, nói hạt hướng dương nhà cháu ngon."
Sở Thấm cười cười: "Vậy năm nay thu hoạch hạt hướng dương xong thì cháu sẽ xào cho thím chút ít."
Bà Dương "ừ" một tiếng, khoát tay: "Giữ lại ăn đi, góc vườn rau của cháu có thể trồng được mấy cây hoa hướng dương đó."
Sở Thấm hít sâu một hơi, nhìn thím, quyết định học theo, yên lặng ứng đối.
Bà Dương gọi cô vào trong nhà, Sở Thấm theo sau.
Thật ra, bà Dương về đến nhà cũng khá bình thường, bà rót cốc nước cho Sở Thấm , nhìn Sở Thấm hỏi: "Cháu tới tìm ngươi cậu út làm gì?"
Sở Thấm nhận lấy cốc nước nói: "Cháu muốn hỏi cậu ngày mai quét mộ xong có rảnh không, có rảnh thì theo cháu đến công xã Hoa Khê một chuyến."
Bà Dương ngẩn người: "Vì chuyện của mẹ cháu?"
Nhìn xem, bà Dương phản ứng rất nhanh.
Sở Thấm gật gật đầu, kể lại chuyện năm ngoái đã được đồng ý dời mộ nhưng sau đó lại không được phép dời nữa. Sau đó nói tiếp chuyện thím Sở nảy kế và chuyện dì Dương cải thiện chú ý.
"Thật ra cháu muốn cậu út đi cùng một chuyến, còn những chuyện khác cậu út không cần để ý đến nữa. Trong lòng cháu nghĩ, ba người anh chị em chúng cháu, cộng thêm dì và cậu út, con cả lẫn anh chị em của mẹ đều muốn được dời mộ, chẳng lẽ nhà họ Kim còn có thể câu nệ không cho dời sao?"
Bà Dương: !!!
Bà ta ngo ngoe rục rịch.
Bà ta ngồi thẳng lại, vỗ vỗ vạt áo nói: "Ừm, suy nghĩ này của cháu rất tốt."
Sở Thấm gật đầu, tán dương: "Thím Sở của cháu vô cùng nhanh trí." Đặc biệt là ở phương diện này.
Dù sao cũng khác với suy nghĩ của đội trưởng Hàn, bất kể là Sở Thấm hay là dì Dương, hay là bà Dương, đều cảm thấy biện pháp này rất tốt.
"Nhưng mà, khụ khụ!" Bà Dương ho nhẹ hai tiếng: "Tốt thì tốt, nhưng bỏ sót một chỗ."
Sở Thấm lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hơi nghiêng về phía trước: "Chỗ nào còn bỏ sót?"
Bà Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cô: "Có ngốc hay không, con cái anh em của Tiểu Mãn đều trình diện hết, nói muốn dời mộ phần, đúng thật là trọng lượng của mấy đứa rất nặng, nhưng có thêm bà thì không nặng sao?"
Nói xong, bà ta lại thẳng lưng lần nữa, giữ cằm.
Sở Thấm bừng tỉnh hiểu: "Bà là bà ngoại của cháu, là mẹ của mẹ cháu, đúng vậy, ai lại nặng bằng mẹ mình chứ."
Ánh mắt bà Dương lập tức từ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép biến thành trẻ con dễ dạy.
Cười cười, vui mừng nói: "Bà là trưởng bối của mẹ cháu, mẹ cháu là do một tay bà nuôi lớn, tuy rằng bà không phải là người sinh ra nó, nhưng cũng là người nuôi dưỡng nó. Muốn bà là mẹ kế ác độc thì thôi, nhưng bà không phải, mẹ cháu rất tốt với bà, sau khi nó đi bà còn bị bệnh nặng."
Nói xong, nét mặt lại lộ ra một chút ưu sầu: "Hầy, rốt cuộc là bà nuôi lớn, rồi để cho bà trở thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đây là đang khoét lòng của bà! Nhà họ Kim đáng hận không phải người tốt, bà là mẹ của mẹ cháu, bà nói muốn dời mộ ai dám có dị nghị, Kim lão nhị có vợ quên con sao!"
Sở Thấm gọi thẳng người tốt.
Bà ngoại cô thật đúng là một bà hoàng cù lũ, năm ngoái sao cô lại không nghĩ tới chứ?
Cái miệng này, khí thế này, cô cũng không tin lần này mộ phần của mẹ nguyên chủ vẫn không được dời về!
Thật ra bà Dương nói có chơi khoa trương, nhưng dường như đều là nói thật!
Mẹ của nguyên chủ quả thật từng được bà Dương dẫn theo, làm cơm giặt quần áo cho mẹ của nguyên chủ, đây khẳng định là chuyện đã từng xảy ra.
Sau khi mẹ nguyên chủ qua đời, quả thật bà ta cũng bị bệnh, nghe nói khoảng thời gian đó còn khóc một hồi, ăn không ngon, khẩu vị không tốt lắm.
Bà Dương chỉ là nói một phần thành ba phần mà thôi, nhưng cũng không nói điêu chuyện bà ta là một trưởng bối tốt đối với mẹ của nguyên chủ, một vị trưởng bối rất có ảnh hưởng áp chế đối với tất cả mọi người trong nhà họ Kim.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy chuyện Sở Thấm dời mộ không thỏa đáng, nói cô là con gái thì không nên nhắc đến việc này.
Mang theo Kim Kim, sợ sẽ nói Kim Kim là con cháu của nhà họ Kim, hơn nữa tuổi còn nhỏ, không biết gì cả.
Chỉ có bà Dương, bà ta làm mẹ, làm mẹ kế cũng là mẹ. Người làm mẹ muốn dời mộ cho con gái, có gì không thỏa đáng?
Vì thế hai người ăn khớp với nhau.
Cũng may Sở Thấm không phải là nguyên chủ, còn biết bà Dương không có ý xấu, nếu không sớm muộn gì cũng lên cơn đau tim.
Kế tiếp, bà Dương rất cam đoan: "Cháu là con gái, ít nhiều gì phải giữ thanh danh. Chờ ngày mai mấy chuyện cãi nhau mắng chửi người khác cứ để cho bà, bà của cháu có cách mắng đến nỗi đám tiện nhân kia không ngẩng đầu lên được!"
Sở Thấm không ngừng gật đầu: "Được, đều được hết."
Bà Dương hài lòng, bưng cốc nước lên thong thả uống ngụm nước. Thấm ướt miệng rồi, bôi trơn xong thì nói tiếp.
...
Hai người nói chuyện gần một giờ, đương nhiên, phần lớn đều là bà Dương nói còn Sở Thấm thì nghe.
Sở Thấm thật sự là một người lắng nghe rất tốt, bởi vì cô không chỉ lắng nghe, lúc nên đáp lại cũng sẽ đáp lại, hơn nữa đáp lại vừa đúng lúc.
Đối với bà Dương mà nói, đứa cháu ngoại này thật sự là một người lạ kỳ.
Trời ơi, sao cô lại biết cổ vũ như vậy, biết nói chuyện như vậy, hợp ý mình như vậy.
Bà Dương chỉ cảm thấy mắt mình trước kia bị giấy dán lại, không phát hiện Sở Thấm hợp khẩu vị của mình đến thế.
Chờ cậu út Dương tiểu cữu trở về, bà Dương đã thân thân nhiệt tình mời Sở Thấm sau này tới chơi: "Cháu đến mỗi ngày cũng không sao!"
Bà ta nói như vậy, suýt nữa làm cậu út Dương sợ tới mức lảo đảo!
Ngay sau đó lại nói: "Đúng rồi, Sở Thấm cháu ăn bánh gạo không, bà lấy bánh gạo cho cháu ăn."
Cậu út Dương giơ chân lên dừng một chút.
Ông ấy nhìn trời, không sao hết, quả thật trên trời đang treo mặt trời chứ không phải mặt trăng.
Thật sự là chuyện lạ trên thế gian, mẹ của ông ấy mà lại đối xử tốt với Sở Thấm như vậy?
Nhìn thấy cậu út Dương trở về, bà Dương hiếm khi có chút oán trách ông ấy trở về sớm.
Bởi vì ông ấy vừa trở về, Sở Thấm nói xong chuyện chắc hẳn là muốn đi.
Quả nhiên, Sở nói chuyện với cậu út Dương xong, cậu út Dương đồng ý. Sau đó Sở Thấm không nói chuyện bao lâu đã rời đi, đạp xe về nhà.
Chỉ là coi như cô cũng đã hiểu được cái miệng của bà Dương có thể nói đến cỡ nào, cô không khỏi nghĩ: Chờ ngày mai đi đón bà Dương mỗ đến công xã Hoa Khê, sợ là cô cũng phải nói suốt cả đường.
Sở Thấm đoán rất chính xác.
Giờ này phút này, Sở Thấm đạp xe đạp, bà Dương ở phía sau cô nói không ngừng.
Sở Thấm cảm thấy bà Dương rất tốt, thỉnh thoảng còn dừng lại, đưa bình nước cho bà uống nước.
Ấm nước này là cái anh họ mua giúp cô, màu xanh quân đội có dung tích lớn, nhìn cũng rất nổi bật, Sở Thấm cực kỳ yêu nó, khi lên núi thường xuyên mang nó theo.
Tại sao hôm nay lại mang theo?
Bởi vì hôm nay đến để cãi nhau, làm sao có thể không có nước làm trơn miệng được.
Bà Dương rất chú ý, uống nước không đụng miệng.
Sở Thấm nhìn hành vi ngẩng đầu lên uống nước, tiến thêm một bước cảm thấy bà Dương có thể xử lý được.
Cậu út Dương đạp xe không lại Sở Thấm, dù Sở Thấm chở người phía sau cũng không theo kịp.
Sở Thấm nửa đường dừng lại ba lần, để bà Dương uống nước, cậu út Dương mới đuổi kịp cô.
Họ đến công xã Lạc Thủy trước.
Dì Dương đã sớm chờ ở cửa, bên cạnh chính là Kim Kim và Kim Ngọc, trong tay còn cầm đồ cúng.
Dì cả ngồi ở ghế sau của cậu út Dương, hai đứa nhỏ được dì cả và bà Dương mỗi người bế một đứa.
Bởi vì chở người nên đạp xe chậm, nhóm người họ đi một giờ mới đến công xã Hoa Khê, vậy mà vẫn đi trên đường mòn!
Công xã Hoa Khê, nhà họ Kim.
Mấy ngày gần đây Kim lão nhị đều ở nhà.
Để làm gì? Bởi vì chuyện nhà máy cơ khí.
Người của mấy công xã lân cận đều đang rục rịch, hận không thể được tuyển vào ngay khi nhà máy vừa mở cửa.
Kim lão nhị cũng không ngoại lệ. Khi ông ta biết được chuyện này đã vội vàng mang vợ con quay về.
À, đúng rồi, ông ta lại có một đứa nhỏ mới, là một cô bé mới nửa tuổi.
Vợ của Kim lão nhị là Tôn Tú thật ra có chút oán hận, dù sao con gái hiện giờ chỉ mới nửa tuổi, mà lúc ông ta khởi hành trở về thì con gái chỉ mới hai tháng!
Tuổi còn nhỏ, còn đang trong mùa đông giá rét, lặn lội đường xa khiến con gái bà ấy bệnh không nhẹ, may mắn phúc lớn mạng lớn nên mới vượt qua được.
Mà sau khi đến nhà họ Kim, cuộc sống của bà ấy cũng không dễ chịu.
Kim lão nhị rất không được cha mẹ chào đón, nhưng chung quy vẫn là cốt nhục, không thích thì không thích, nhưng sẽ không hành hạ.
Vậy thì hành hạ ai? Hành hạ bà ấy.
Tính tình Tôn Tú coi như dịu dàng, nhưng mấy tháng lạnh nhạt mà nói, trong lòng bà ấy thật sự là buồn bực, ngày ngày đều muốn Kim lão nhị và mình trở về.
Nhưng bà ta biết Kim lão nhị không muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận