Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 84. Ta là tu sĩ lương thiện. (2)

Hắn ngẩng đầu nhìn Trương Cảnh, thận trọng hỏi:

"Vị đạo hữu này, nể mặt tấm chân tình và thân phận tu sĩ lương thiện của ta, ngài có thể tha mạng cho ta được không?"

Khoảnh khắc tiếp theo, linh quang hộ thể nặng nề chậm rãi tiêu tán.

Người đàn ông có nốt ruồi đen nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của Trương Cảnh, tầm mắt chợt tối sầm lại.

Không lâu sau đó.

Trong tay Trương Cảnh có thêm hai túi trữ vật cũ nát, bên trong chỉ có một ít linh thạch và hai món pháp khí rách rưới.

Trong mắt hắn hiện lên một tia thất vọng.

Tán tu đúng là đồ nghèo!

Đông sư tỷ tiến lên một bước, khẩn trương đi vòng quanh Trương Cảnh kiểm tra hắn từ đầu cho đến chân.

"Ban ngày Đinh sư huynh cũng cảnh cáo rất nhiều, dặn dò chúng ta phải cẩn thận. Đặc biệt là ngươi, một người mới gia nhập Đạo viện, kinh nghiệm không đủ, lại không có thủ đoạn bảo mệnh, nếu gặp phải yêu ma thì làm sao bây giờ? Lỡ như lần này ngươi xảy ra chuyện gì, sư tỷ làm gì còn mặt mũi quay về gặp Dưỡng Sơ sư huynh?"

Chưa đến năm hơi thở.

"Sư đệ, sao ngươi có thể tự ý hành động một mình như vậy?"

Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, mang theo một tia lo lắng.

"Vậy cũng không thể ——"

Nhưng vào lúc này.

Trương Cảnh đang muốn trả lời thì lại nghe Chu sư huynh khuyên:

Trương Cảnh theo tiếng nhìn lại thì thấy người đang nói là Đinh sư huynh đang lao nhanh về phía mình.

"Trương sư đệ!"

Sau khi xác nhận Trương Cảnh không bị thương, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, trách móc:

"Đông sư muội, Trương sư đệ dù sao cũng là lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ, khi xảy ra chuyện thì bị rối loạn cũng là chuyện dễ hiểu. Lúc đầu ngươi chẳng phải cũng vậy đó sao? Hắn và các ngươi đều là luyện khí ba tầng, thủ đoạn của hắn chưa chắc đã yếu hơn các ngươi."

Đinh sư huynh đã dẫn những người còn lại chạy tới chỗ hắn.

Sau đó liền thấy Đinh sư huynh quay đầu nhìn Trương Cảnh, nghiêm túc nói:

"Được rồi Đông Dao, Trương sư đệ có lẽ là nhất thời nóng vội nên mới trực tiếp đuổi theo. Lần sau cẩn thận hơn một chút là được. Hơn nữa, Trương sư đệ đang tu luyện phương pháp tu hành trung phẩm, chỉ là ba tán tu luyện khí sơ kỳ, có thể đe dọa gì đến hắn chứ?"

Đông sư tỷ còn muốn nói cái gì, lại bị Đinh sư huynh cười cắt ngang.

Trương Cảnh quay đầu nhìn lại, lại phát hiện ba người Đông sư tỷ đang trợn mắt hốc mồm nhìn hắn.

Vừa nói xong.

"Đúng vậy, sư huynh."

"Sư đệ biết."

"Trương Cảnh sư đệ, ngươi ra tay giết ba tên tán tu này, chắc hẳn là có..."

"Trương sư đệ, lần này bỏ qua. Lần sau nếu xảy ra chuyện gì thì nhớ kỹ phải ngay lập tức nói cho ta, ngươi cứ tùy tiện như thế thật sự rất nguy hiểm."

Đây là-

Bọn họ chợt nghe thấy tiếng bước chân xào xạc vang từ mọi hướng, dày đặc như hạt mưa. Âm thanh như thủy triều lập tức nhấn chìm Trương Cảnh và năm người còn lại.

Lời còn chưa nói xong.

Trương Cảnh trịnh trọng nói.

"Không đúng, ngươi mới vào Đạo viện chưa đầy hai tháng phải không? Tích lũy cần cho việc đột phá tầng 2 lên tầng 3 cứ thế mà hoàn thành rồi? Bình cảnh cứ thế mà vượt qua rồi? Không có đạo lý mà!"

"Ha ha, vì vậy người ta mới được Dưỡng Sơ sư huynh coi trọng."

Đinh sư huynh cười cắt ngang, sau đó nhìn Trương Cảnh.

Hắn cảm nhận được một vài ánh nhìn kỳ lạ.

Trương Cảnh Thành gật đầu cười đáp:

Chu sư huynh nuốt ngụm nước bọt, không dám tin hỏi.

"Sư đệ, ngươi thật sự đột phá đến Luyện Khí tầng ba rồi?"

Vẻ mặt của Đinh sư huynh đọng lại, trong tay tay đột nhiên xuất hiện một cây trúc trượng xanh biếc, hoa văn trên đó từ từ sáng lên.

Đông sư tỷ và ba người khác cũng lộ ra vẻ căng thẳng, theo bản năng vây Trương Cảnh vào giữa.

Trong tầm mắt của mọi người.

Những bóng người nhợt nhạt giống như quỷ dày đặc được bao bọc trong lớp sương mù trắng, bọn chúng có đứa bò, đứa nhảy, đứa chạy, di chuyển nhanh chóng qua các góc đường và ngõ hẻm, đồng loạt lao về phía Trương Cảnh và những người khác.

"Sư huynh, sư tỷ, đây là Trành Bì quỷ, bị 'Âm Lão Gia' của huyện Hắc Sơn điều khiển."

"Làn sương mù dày đặc này cũng là thủ đoạn của nó."

"Ha ha, sư đệ, ngươi thật sự đã tìm ra được yêu ma ẩn giấu ở huyện Hắc Sơn, lần này ta sẽ ghi cho ngươi công lao đầu tiên!"

Đinh sư huynh cười nói.

Sau đó, chỉ thấy trúc trượng trong tay hắn bay theo cơn gió, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh lục chói lóa, quét thẳng về phía đám Trành Bì Quỷ.

Trong lúc nhất thời.

Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, vô số Trành Bì Quỷ biến thành tro bay, để lại tại chỗ những mảnh da người khô nứt.

"Đông Dao, ngươi nhớ bảo vệ Trương sư đệ, chúng ta đi hỗ trợ."

Chu sư huynh và Hạ sư huynh ở bên cạnh đồng thời nói. Ngay sau đó, bọn họ đã sử dụng pháp khí của mình tấn công những Trành Bì Quỷ xung quanh.

Mặc dù số lượng của Trành Bì Quỷ rất nhiều nhưng sức mạnh của chúng lại cực kỳ yếu.

Ở giữa hồ có một cối xay lớn màu đỏ tươi.

Những con Trành Bì Quỷ này chỉ là món khai vị.

Con quái vật thực sự vẫn chưa xuất hiện.

Cùng lúc đó.

Dưới lòng đất huyện thành Âm Sơn, trong một đại điện rộng lớn.

Một con hổ đen dài 8 thước đang nằm trên chiếc ghế khổng lồ theo kiểu giống con người, hai chi trước đỡ lấy cái đầu hổ khổng lồ, hai chân sau bắt chước con người bắt chéo lại, đuôi như roi thép quất xuống đất, khiến đất đá văng lên tung tóe.

Đôi mắt của con hổ đen nhắm như không nhắm, thỉnh thoảng nó lại hét lên bằng giọng khàn khàn:

"Nhanh hơn nữa đi! Cái lũ lười biếng kia, lúc còn sống thì lười biếng, , sau khi chết thành quỷ cũng vẫn như vậy, thật sự làm lão gia ta thất vọng."

Theo tầm mắt của nó nhìn sang.

Chỉ thấy giữa trung tâm đại điện, bất thình lình xuất hiện một cái ao rộng gần ba trượng

Nhìn thấy ba vị sư huynh chém giết, Trương Cảnh cũng không có ý định ra tay, chỉ thừa dịp sự chú ý của Đông sư tỷ đều dồn về phía trước, âm thầm bổ sung pháp thuật đã tiêu hao của Ngũ Pháp Linh Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận