Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 634: Vô đề (2)

Bởi vì, một phương diện là khu vực này an toàn rất có thể cũng là bởi vì đối phương tồn tại, mà mặt khác thì là vì...

"Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn! Bốn người bọn họ đều là hóa thân của một vị chân truyền trong đó?"

Cung Du trợn to đôi mắt đẹp, chợt giơ một đầu ngón tay lên che môi đỏ, trên mặt toát ra vẻ khó tin.

"Cùng một người?"

Tả Khuynh Thiên con ngươi kịch liệt chấn động, thân thể cứng đờ tại chỗ. Những người khác biểu hiện cũng không có tốt hơn chỗ nào, thậm chí còn càng kém. Kỳ Uyên Minh Chủ, Ô Vũ Sinh, Yểm Thi... tất cả Vũ Hóa sinh linh sau khi nghe được tin tức này thì ý thức không tự giác lâm vào hốt hoảng.

Lại tại lúc này.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Thần sơn như muốn áp sập hết thảy lặng yên buông xuống, ánh sáng màu vàng đất thao thiên như hồng thủy đổ xuống, che khuất bầu trời, mỗi một sợi đều nặng nề như núi, không khác biệt đè xuống tất cả sinh linh đang có mặt ở đây và kiến trúc trong Cực Nhạc Tiên Thành.

Thiên địa giống như là bị giam cầm, tất cả đều lâm vào đình trệ.

Nghe được nàng nói như vậy, Huyễn Mộng đạo thân không nhúc nhích chút nào. Hắn mặt không cảm xúc lên tiếng nói ra: "Lời ấy sai rồi, nếu như là nhân quả, đạo hữu còn còn chưa có tư cách luận đạo với ta. Huống hồ ba người chúng ta liên minh cũng không kém hơn ngàn vạn đồng tiền xanh."

Thân ảnh của hai người chậm rãi trở nên hư ảo. Đồng thời, giống như nhận ra hai người Huyễn Mộng đạo thân phía dưới, tiên quang màu vàng đất từ thần sơn tuôn ra hiểm lại càng hiểm tránh đi hai người, ngược lại cuốn theo lấy lực lượng sát phạt càng khủng bố hơn, tàn nhẫn khuấy động đánh thẳng tới những sinh linh khác.

Cung Du đào mệnh nhanh chóng vọt tới trước mặt Huyễn Mộng đạo thân, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm đối phương, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ cầu khẩn: "Xin đạo huynh cứu ta! Trước đây Tiên Ngư Liên Minh cung cấp nuôi dưỡng ngàn vạn đồng tiền xanh, chẳng lẽ ngươi quên rồi hả? Đạo huynh thân là Bất Hủ đạo thống chân truyền, chẳng lẽ trưởng bối trong môn không có dạy ngươi Nhân Quả Chi Đạo? !"

"Đến rồi!"

"Hắc Giác đạo hữu, ngài hỗ trợ nói một câu a, ta trước đó đối xử với ngài cũng không tệ chứ."

Thuần Dương Chân Tiên bá đạo, tại thời khắc này triển lộ đến vô cùng nhuần nhuyễn. Trên chiến trường, tất cả toàn bộ sinh linh đều khống chế không nổi ngẩng lên đầu nhìn lại, trong đôi mắt toát ra một tia kinh hãi và tuyệt vọng mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Dừng một chút, Huyễn Mộng đạo thân lại tiếp tục nói: "Đương nhiên, cử động lần này cũng không phải ta chân ý."

Huyễn Mộng đạo thân than nhẹ một tiếng, một đạo gợn sóng vô hình đột nhiên từ dưới chân hắn phun ra, lập tức khuếch trương với tốc độ cao, cho đến vừa lúc bao phủ toàn bộ thân hình Hắc Giác.

Muốn tránh cũng không được, tránh cũng không thể tránh!

"Đạo huynh, cứu ta!"

"Đạo hữu thứ lỗi!"

Trước đây rất nhiều Vũ Hóa sinh linh tranh đoạt "khu vực sinh cơ", bây giờ lại là nơi bị tiên quang màu vàng đất thanh lý trước nhất.

Nghe vậy, Hắc Giác vô thức trộm nhìn lén thân ảnh đang rất bình tĩnh đứng bên cạnh mình, sau đó quyết tâm liều mạng, dứt khoát không tiếp tục để ý minh chủ đang đau khổ giãy giụa cầu khẩn trước mặt.

Giọng nói của hắn nghe ôn hòa nhưng nơi cực sâu lại lộ ra một cỗ cao vời đạm mạc ý chí, tựa như Thương Thiên Hóa Sinh, dò xét nhân gian.

Mắt thấy cầu xin Huyễn Mộng đạo thân không có kết quả, Cung Du đành phải dốc hết thảy hi vọng ký thác ở Hắc Giác đang đứng bên cạnh. Nhưng mà trong chỗ sâu trong ánh mắt nàng khi nhìn về phía Hắc Giác thì lại không bị khống chế dâng lên một tia hâm mộ ghen ghét cực kỳ nồng đậm và hối hận.

Thật lâu qua đi.

"Thuần Dương, Thuần Dương!"

Một cánh tay mập mạp đột nhiên xuất hiện, nhặt đồng tiền xanh nhấp nhô lên, đặt ở ống tay áo xoa xoa, sau đó trực tiếp đưa đến trước mặt tỉ mỉ quan sát. Người này chính là chưởng quỹ phúc hậu đã bán Tiên Thiên thần vật cho Thanh Vân đạo thân trước đó.

Hắn ngẩng đầu, trước mắt đã bị sương máu nồng đậm bao vây. Những nơi ánh mắt có thể quan sát được, Tả Khuynh Thiên, Tứ Tí La Sát, Kỳ Uyên Minh Chủ, Ô Vũ Sinh... vốn là những người nổi bật trong Vũ Hóa Cảnh, bây giờ lại là một tôn tiếp lấy một tôn ngã xuống ở trước mặt mình.

Lít nha lít nhít hào quang bỗng nhiên từ trong phế tích phun ra, sau đó ngưng tụ lại thành hàng tỷ hàng chục tỉ đồng tiền xanh trắng, phủ kín cả phiến thiên địa.

Mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn ở trước mắt, nhưng hắn lại không có chút động tác nào. Từng tiếng gầm gừ thảm liệt giống như là từng sợi kim châm, chen chúc chui sâu vào trong lỗ tai Hắc Giác.

Hết thảy tất cả đạo tắc gợn sóng đều biến mất không còn tăm tích. Cực Nhạc Tiên Thành vốn to lớn tráng lệ cũng hóa thành phế tích hoàn toàn yên tĩnh. Gạch ngói đá vụn vùi lấp đến hàng vạn mà tính tiên thi, dâng lên sát niệm mây đen ngút trời.

Một thời khắc sau. Mấy đạo hào quang thanh bạch xen lẫn từ bên trong phế tích lặng lẽ thoát ra, hóa thành từng mai từng mai đồng tiền trắng và đồng tiền xanh, nhẹ nhàng đập xuống mặt đất ổ gà lởm chởm, sau đó lảo đảo lăn tới nơi xa.

Nơi cực sâu trên bầu trời Trụ Hà Bí Cảnh, chỗ lối ra gần khu vực trung du. Một đạo bóng người to lớn cao hơn vạn trượng đang dần dần đi về phía trước, động tác nhìn như thong thả nhưng thật ra thì tốc độ nhanh đến cực điểm, một bước chính là mấy vạn dặm xa.

Hoặc không cam lòng, hoặc hối hận, hoặc giãy giụa, hoặc chửi mắng, mỗi người mỗi vẻ, không ai giống ai, nhưng mà kết quả cuối cùng đều không chạy khỏi cái chết.

"Tiểu bảo bối này đúng là khiến cho người ta yêu thích không muốn buông tay mà."

Chưởng quỹ phúc hậu cười ha hả tự nhủ, hai con mắt sáng ngời doạ người, khóe miệng khống chế không nổi hơi hơi câu lên.

Tiếng nói vừa ra.

Trong lòng Hắc Giác lặp đi lặp lại cái từ ngữ này, trong đầu lại không khỏi tự nhớ lại bốn tôn Thuần Dương sinh linh vẫn lạc trong tay đại nhân trước đây. Hắn càng nghĩ càng thấy đến đáng sợ!

Không bao lâu sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận