Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 638: Giới này, đổi tên Hoàng Lương!

Nghe vậy. Quả nhiên trong đáy mắt Trương Cảnh đang ngồi ngay ngắn ở trên cao bỗng dưng lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó cười như không cười hỏi: "Thật không có?"

Hắn đã quan sát được toàn bộ sự thay đổi biểu cảm ở trên mặt đối phương. Trương Cảnh đương nhiên biết rõ vị Vũ Hóa Chân Tiên, cũng chính là thủ sơn tiên tướng trong tương lai của đạo tràng bị Nhân Quả đạo hữu 'Lừa gạt' về này trong lòng có cầu mong nào đó.

"Tâm tính như thế, khó trách cái tên này có thể dựa vào tán tu chi thân đặt chân Vũ Hóa Chân Tiên chi cảnh, đúng là có chút thú vị."

Trương Cảnh âm thầm suy nghĩ. Phải biết, cho dù là nhân tộc cảnh nội cũng được hoặc là Chư Thiên Vạn Linh trận doanh cương vực cũng được, dưới tình huống bị từng cái Tiên đạo thế lực mạnh mẽ chưởng khống, tán tu khó có chỗ trống ra mặt, có thể tu hành đến Hợp Đạo Chân Tiên chi cảnh đã là trăm vạn người không có một, mà Vũ Hóa Chân Tiên thì càng là khó hơn so với phàm nhân đăng thiên.

Mà đối diện.

"Hồi bẩm đại nhân, xác thực không có."

Hắc Giác không dám ngẩng đầu, chẳng qua là cẩn thận từng li từng tí buồn bực đáp. Cũng không phải nói hắn không muốn mà là Hắc Giác đột nhiên ý thức được một cái vấn đề quan trọng: Vị đại nhân trước mặt không phải là những tán tu mà mình tiếp xúc trước đây có thể so sánh được. Dù sao hắn cũng là lần đầu tới đạo tràng to lớn này, chưa lập chút công lao nào, nếu như bây giờ tùy tiện mời đại nhân hỗ trợ, cho dù đối phương không nói cái gì nhưng chắc chắn trong lòng cũng có chỗ không vui. Loại chuyện nhặt được hạt vừng làm mất đi dưa hấu này đương nhiên Hắc Giác sẽ không làm.

"Bây giờ ta gia nhập Linh Xu Sơn đạo tràng, theo trình độ nào đó tới nói, cũng xem như gia nhập Bất Hủ đạo thống, tương lai có hi vọng. Nếu như bởi vì việc này khiến cho đại nhân chán ghét, thì có thể nói là được không bù mất."

Bên ngoài Thanh Cảnh Cung.

"Đạo huynh có việc cứ nói đừng ngại."

Hắc Giác cưỡng chế đè nén xúc động dâng lên trong lòng xuống, ra vẻ bình tĩnh lại dập đầu bái tạ lần nữa.

Hắc Giác khẽ lên tiếng gọi lại Hàn Sinh đang cắm đầu tiến lên, chắp tay, trên mặt vô thức lộ ra vẻ nghi hoặc. Mặc dù đối phương chỉ là một Hợp Đạo Cảnh sinh linh bình thường nhưng lời nói động tác của hắn không có hiển lộ ra chút ý khinh thường nào.

"Sau này giống như bọn họ, gọi lão gia đi."

"Ha ha!"

Đang lúc hắn suy tư. Một giọng nói ôn hòa du dương chậm rãi truyền vào trong tai: "Đã như vậy, như vậy tạm thời lui ra đi, Hàn Sinh sẽ sắp xếp thỏa đáng cho ngươi."

Hàn Sinh ngừng bước chân lại, quay người cười hỏi.

"Đa tạ lão gia."

"Đa tạ đại nhân."

"Như vậy, Hàn Sinh đạo hữu."

"Không đến hai trăm năm?"

Không bao lâu.

Hắc Giác đột nhiên ngu ngơ tại chỗ, cả người giống như bị lôi đánh trúng.

"Đạo hữu, đạo tràng này của lão gia rõ ràng là tụ một phương thiên địa chi thần tu nhưng mà tại sao lại quạnh quẽ như vậy? Hơn nữa mỗ cũng tới hơn nửa ngày mà không có phát hiện tung tích của những đạo hữu khác?"

Nghe vậy, Hàn Sinh không khỏi khẽ cười một tiếng, sau đó kiên nhẫn giải thích rõ cho hắn biết: "Lão gia vừa tới thượng giới tu hành không đến hai trăm năm, hơn nữa hàng năm bế quan thanh tu, đương nhiên là người trong đạo tràng sẽ ít càng thêm ít."

"Pháp Tướng Cảnh."

Bây giờ thì tốt, cuối cùng có đạo hữu tới chia sẻ.

Bên trong Thanh Cảnh Cung, nương theo Hắc Giác rời đi, bầu không khí trở nên nghiêm túc lên. Tất cả mọi người dồn dập nhìn về phía Huyễn Mộng đạo thân đang ngồi ở bên cạnh, nói chính xác là nhìn về phía Cự Nhạc Quỷ Thị nguyên phôi cũng thật cũng hư trong tay đối phương.

"Chính là ý mà đạo huynh đang nghĩ."

"Ha ha, đúng là ngủ gật tới đưa cái gối a. Cũng được, nếu là cơ duyên, chúng ta tiếp lấy là được, dù sao cũng là vài vị đạo hữu vất vả đoạt được."

"Đạo hữu, ngươi vừa mới nói lão gia đi vào thượng giới. . . . không đến hai trăm năm, đây là ý gì?" Hắn há miệng run rẩy hỏi.

Dứt lời.

Không đợi những người khác phản ứng, sau đó thấy Huyễn Mộng đạo thân đứng dậy khẽ gật đầu, trịnh trọng kỳ sự bảo đảm: "Đạo huynh cứ yên tâm là được, việc này liên quan đến đạo đồ của chúng ta, nhất định sẽ không ra một chút lầm lỗi nào."

Trương Cảnh cười nhạt một tiếng, ý vị thâm trường cảm thán một tiếng, chợt lại không đầu không đuôi đột ngột mở miệng nói: "Tiếp theo thì xem đạo hữu."

Hàn Sinh giang tay ra, khóe miệng không tự giác hơi câu lên. Hết sức rõ ràng, hắn cực kỳ hài lòng với phản ứng của gia hỏa đỉnh đầu mọc sừng trước mặt. Quỷ mới biết những năm gần đây mình tận mắt nhìn thấy lão gia từng bước một đi đến độ cao bây giờ, trong lòng có cảm nhận như thế nào.

Nói là nguyên phôi nhưng trên thực tế là một cái phiên bản thu nhỏ của phường thị đơn sơ. Nhưng mà trong đó tràn ngập đạo đạo khí thế đáng sợ đan xen lẫn nhau, lại mơ hồ tỏ rõ vật nhỏ này cũng không phải đơn giản như là bề ngoài của nó.

Đương nhiên, tất cả mọi người bên trong gian phòng bao gồm Trương Cảnh, không có một ai sẽ coi thường tòa chợ quỷ nguyên phôi này.

Thậm chí trong mắt mấy người Trương Cảnh thì tòa chợ quỷ nguyên phôi này có tầm quan trọng còn hơn viên Khai Ích Thần Phù kia nhiều.

Chờ chút! Hắc Giác bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Sinh, hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng hỏi: "Đạo hữu, dám hỏi bây giờ lão gia là tu vi bực nào?"

Cùng lúc đó.

Hắc Giác đột nhiên thất thanh, vẻ kinh hãi đáy mắt như muốn ngưng tụ thành thật chất.

"Pháp Tướng? Sao có thể như vậy được! Đạo thân của lão gia có thể chém ngược Thuần..."

Huyễn Mộng đạo thân cầm Cực Nhạc Quỷ Thị nguyên phôi trong tay, trực tiếp hóa thành một đạo tiên quang mông lung, phi tốc chui vào ba mươi sáu bản mệnh thế giới to lớn như ẩn như hiện sau lưng Trương Cảnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận