Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 211. Về nhà

Có một tia Thái Thủy Chân Ý, xây thành tử sắc tiên cơ đã là chuyện tất nhiên!

Mà sau khi Trúc Cơ, hắn có thể điều động Thái Thủy Chân Ý, tiến tới bắt đầu lĩnh hội 'Thiên Tiên Đạo' mạnh mẽ của Thái Thủy Nguyên Giới.

Trương Cảnh dự cảm. Khi xây thành đạo cơ thành công, mình sẽ nghênh đón một đợt thuế biến trước nay chưa từng có.

Đó là chân chính tiên phàm khác biệt.

Nhưng mà trước đó ——

"Viện chủ nói xây thành đạo cơ là một quá trình cực kì dài, ngắn thì mấy tháng, lâu là mấy năm. Nhất là lấy kim tính đạo cơ là trụ cột! Xây thành tử sắc tiên cơ có lẽ cần thời gian dài hơn."

Ánh mắt Trương Cảnh lộ ra vẻ vui vẻ.

"Về nhà trước một chuyến đi, hình như đã hai năm rưỡi chưa trở về."

Cảnh tượng tiên đảo phạm vi chừng chín mươi dặm của mình đã thay đổi rất nhiều so với lúc mới tới.

Mà kẻ đầu têu hết thảy là —— Lộc tam thập bát.

Cho đến lúc này, Trương Cảnh mới chú ý tới.

Phàm là thổ địa trên đảo giờ đã mọc ra mầm non linh dược nhan sắc khác nhau, quy mô vô cùng lớn.

Nương theo động tác của Trương Cảnh, linh khí nồng đậm giống như dịch trong phòng bắt đầu nhộn nhạo tạo nên trận trận gợn sóng

Chỉ một thoáng.

Nghĩ tới đây.

Giờ phút này nó đang vui sướng dời đá ở một chỗ quái thạch lởm chởm trên đảo. Nhìn tư thế dường như muốn tiếp tục mở ra một vườn linh dược mới.

Bóng người chậm rãi bay lên không.

Hắn ngồi dậy đi ra ngoài.

Trong mắt.

"Tam thập bát, lão gia có việc ra ngoài mấy ngày, ngươi phải chú ý xem trọng tiên đảo. Còn có, đừng mãi lo linh dược, bây giờ có truyền thừa, trở thành đệ tử ngoại viện, tranh thủ thời gian tu luyện mới là chính đạo."

Chỉ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi.

Nghe vậy.

Trương Cảnh thấy thế không khỏi lắc đầu.

Một giọng nói vang lên bên tai Lộc tam thập bát.

Một hơi uốn lượn vài dặm!

Lộc tam thập bát lập tức co rụt cổ lại, đáng thương nói ra: "Lão gia chớ mắng, ta lập tức tu luyện là được."

Bóng đêm dần dần dày.

"Nhưng mà hắc hắc, lão gia, ta không phải đệ tử ngoại viện, ta là tọa kỵ của ngài."

Trương Cảnh ánh mắt ngưng lại, sau đó trực tiếp hóa thành một đạo độn quang u ám, từ trên tầng mây bay xuống phía dưới, hòa nhập vào bên trong bóng đêm mênh mông vô tận.

Lộc tam thập bát động tác đột nhiên trì trệ, sau đó trong lòng ngượng ngùng nói: "Lão gia, ta biết."

Trong sân.

"Ai nha, thiếu gia ngài chạy chậm một chút, cẩn thận bị ngã."

Vĩnh An Thành, Trương phủ.

"Vậy cũng phải tu luyện cho tốt, nếu không phải tương lai, không đúng, bây giờ ngươi đã không cõng được lão gia ta!" Trương Cảnh tức giận hô.

Nhưng bóng đêm thâm trầm cũng không thể nào ngăn cản được ánh mắt của Trương Cảnh.

Bóng dáng quen thuộc của Vĩnh An Thành đã xuất hiện ở trước mắt.

"Đến!"

Ngũ Bảo Linh Hà lại hóa thân thành U Hắc Giao Long lần nữa, không ngừng xuyên qua tầng mây.

Mà Trương Cảnh toàn tâm toàn ý đi đường hoàn toàn không quan tâm tới những chuyện này, pháp lực điên cuồng phun trào, khiến cho U Hắc Giao Long dưới chân tốc độ càng lúc càng nhanh

Những nơi đi qua, mưa xuống liên tục.

Trong tầng mây, Thái Âm Long Giao Đạo Ý càng thêm sinh động, phối hợp pháp lực mênh mông trên người Trương Cảnh, đúng là liên tục không ngừng dẫn dắt mây gió.

Mấy thị nữ đốt đèn lồng, vẻ mặt bối rối đuổi theo một nam đồng ước chừng một tuổi đang chạy khắp nơi.

Mới một tuổi mà đã có thể chạy khắp nơi, trong thế giới này cũng không phải là chuyện lạ.

Cách đó không xa.

Một nữ đồng búi tóc, nhìn tuổi tác cũng không khác gì nam đồng yên tĩnh ngồi trên một cái ghế, đôi mắt tỏi đen lấy tò mò nhìn chằm chằm ngôi sao trên trời.

Mà giờ khắc này.

Trương Cảnh đứng giữa không trung, rất là hứng thú nhìn cảnh tượng xảy ra ở bên dưới, trên mặt nở một nụ cười vui mừng.

Đêm đã khuya.

Mà giờ khắc này Trương phủ đèn đuốc sáng trưng. Nhất là một gian phòng ở trong đó, sáng như ban ngày.

Đông đảo hạ nhân nô bộc cùng tụ tập ở cách đó không xa.

"Trương Niệm Cảnh, Trương Phàm."

Trương phụ cười đáp.

"Tỷ tỷ tên là Trương Niệm Cảnh, đệ đệ tên là Trương Phàm, đều là mẹ của ngươi đặt tên, đã một tuổi lẻ một tháng."

Trương Cảnh cất giọng ôn hòa, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng.

"Cha, mẹ, bọn nhỏ tên là gì, bao nhiêu tuổi?"

Giống như đang hiếu kỳ không biết người trước mặt này là ai.

Trong phòng.

Trương phụ và Trương mẫu sắc mặt kích động nhìn Trương Cảnh, hốc mắt đã đỏ bừng.

Đối diện hai người.

Trương Cảnh một trái một phải ôm hai đứa bé.

Trên mặt nở một nụ cười ôn hòa.

Bên trái là đệ.

Gia hỏa này không an phận giãy giụa thân thể, đồng thời trong miệng còn chi chi nha nha gào thét cái gì đó.

Mà ở bên phải.

Búi tóc là muội, văn tĩnh ngồi trên đùi Trương Cảnh, ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen nháy nhìn chằm chằm hắn không nháy mắc.

Đây là vị tiên trưởng trong truyền thuyết của Trương phủ, Trương Cảnh thiếu gia của bọn họ về rồi!

Rất hiển nhiên.

Trong số bọn họ có không ít người tận mắt nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc tiên bào tử sắc ngự không bay vào bên trong phủ viện, sau đó nhìn thấy lão gia và phu nhân vẻ mặt hưng phấn chạy ra đón.

Mới vừa nãy!

Mặc dù không nghe thấy gì và cũng không nhìn thấy gì nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình kích động của bọn họ.

Ngay cả những người đã đi ngủ cũng thức dậy trực tiếp chạy tới chỗ này tò mò nhìn vào trong căn phòng sáng rỡ đó.

Trương Cảnh trong lòng liên tục lặp lại hai cái tên này, trong mắt lộ ra vẻ áy náy.

Mẫu thân đặt tên cho đệ đệ muội muội vừa sinh ra như thế, ý rất rõ ràng, sao hắn có thể không hiểu được.

Chỉ là ——

Trong lòng Trương Cảnh thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu.

Sợ là mình không thể hoàn thành kỳ vọng của cha mẹ được.

Ít nhất bây giờ không làm được.

Nghĩ tới đây.

Hắn không khỏi nhìn về phía hai tiểu gia hỏa tính cách hoàn toàn khác nhau trong lòng, ánh mắt trở nên nhu hòa.

Cũng may.

Sau này có bọn họ làm bạn bên cạnh cha mẹ, mình cũng có thể yên tâm truy đuổi trường sinh tiên đạo.

"Cảnh Nhi, lần này trở về ở lâu thêm một chút đi."

Trương mẫu dùng ánh mắt chờ chờ mong mà nhìn Trương Cảnh, chờ hắn đưa ra câu trả lời.

Trương Cảnh còn chưa có lên tiếng nói chuyện thì Trương phụ mở miệng nói ra: "Được rồi, nương tử nói như vậy không phải là khiến cho Cảnh Nhi khó xử sao? Hắn là tiên trưởng, chắc chắn phải lấy tu luyện làm chủ, nơi nào có thời gian..."

Nói đến đây thì những lời còn lại bỗng nhiên bị kẹt ở trong cuốn họng không nói nên lời.

Hắn quay đầu, dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Trương Cảnh.

Đối diện với ánh mắt của hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận