Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 632: Gạt bỏ, sinh cơ

"Có thể chứ?"

Cung Du nhìn chằm chằm lấy kim thằng, trái tim dần dần nhấc lên. Nàng thở mạnh cũng không dám. Dù sao việc quan hệ sinh tử, Cung Du không thể không khẩn trương.

Hơn nữa không chỉ là nàng, ngay cả bên cạnh, bao gồm Kỳ Uyên Minh Chủ, Ô Vũ Sinh và một đám Vũ Hóa sinh linh giờ này khắc này đều tán đi tư thái cường giả trước đây, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía kim thằng. Thậm chí đã nhắm mắt lại không dám nhìn nữa.

Nhưng mà khiến cho người ta mở rộng tầm mắt là một kích chứa hi vọng của rất nhiều sinh linh đâm vào cửa chính tiên thành lại chỉ phát ra một tiếng kêu khẽ bé không thể nghe, giống như đụng phải tường đồng vách sắt.

Không đúng, đây chính là Hậu Thiên Linh Bảo kim thằng, đừng nói là tường đồng vách sắt, cho dù là cửa lớn của tiên trân thần thiết tạo thành thì cũng không thể nào chống đỡ được uy năng của kim thằng.

Hết sức rõ ràng, chuyện này có liên quan đến đạo thanh đồng thần quang trước đó.

Sau một khắc.

Kim thằng dùng tốc độ nhanh hơn lúc đến bay rớt ra ngoài, thậm chí ngay cả dấu vết cũng không thể lưu lại nửa điểm.

Ầm!

Giờ phút này đến hàng vạn mà tính vận mệnh giao hội, chậm rãi đi đến hồi kết. Mà khi một khắc cuối cùng sắp đến, Cực Nhạc Tiên Thành vốn huyên náo lại đột ngột lâm vào yên tĩnh như chết.

Thần thức theo mi tâm thấu thể mà ra, điên cuồng báo động.

Trước mắt, ngoại trừ chờ chết ra thì bọn họ không còn có bất cứ lựa chọn nào khác.

Xong! Lần này thật xong!

"Đạo hữu." Ảnh Khuyển Vương nói: "Sơn Kim Tôn đại nhân có ý gì?"

Cùng lúc đó.

Cách đó không xa.

Trông thấy một màn này, toàn bộ sinh linh đang có mặt ở đây không tự giác được dừng động tác lại, cùng nhau sững sờ tại chỗ. Bọn họ thỉnh thoảng nhìn thần sơn đang rơi xuống với tốc độ cao trên đỉnh đầu một chút, thỉnh thoảng nhìn cửa lớn đang đóng kín một chút, trong lòng đột nhiên run rẩy một hồi.

Một đạo lực lượng gợn sóng mịt mờ dọc theo kim thằng cực tốc truyền lại. Trong nháy mắt hai cánh tay Tả Khuynh Thiên hóa thành sương máu, lộ ra mảnh xương trắng hếu với lực lượng đang xoay chuyển tước đoạt máu thịt. Hắn không tự giác hét thảm một tiếng, sắc mặt tái nhợt đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Thi thể rơi xuống mặt đất, giống như là một thanh trọng chùy hung hăng nện vào trong lòng rất nhiều sinh linh đang có mặt ở đây. Bởi vì như vậy có ý nghĩa là một tia hi vọng cuối cùng trong lòng bọn họ cũng biến mất.

Bên cạnh, Tứ Tí La Sát cưỡng chế đè nén kinh khủng trong lòng xuống, giọng nói khàn khàn nói: "Đạo hữu, các ngươi đã từng lập xuống Đạo Thệ, để cho ta bình yên rời khỏi Cực Nhạc Tiên Đảo."

Có người không cam tâm, muốn ngự sử độn quang trực tiếp theo không trung đi, nhưng mà còn chưa chờ hắn vượt qua tường thành thì đối phương đã không giải thích được mà rơi xuống dưới, hoàn toàn không có sức sống.

Bọn họ nói chuyện nhưng mà nam tử Vũ Hóa của Chân Võ Liệp Đoàn lại hoàn toàn không có chút phản ứng nào.

Cảm nhận được sát cơ khốc liệt do ngọn thần sơn trên đỉnh đầu lan tràn ra, đám tồn tại Tứ Tí La Sát, Ảnh Khuyển Vương không tự giác được lại tới gần Vũ Hóa nam tử của Chân Võ Liệp Đoàn.

Trong giọng nói của hắn mơ hồ lộ ra một chút sợ hãi.

"Ngươi!"

Sau đó dường như phản ứng lại, chỉ nghe hắn ngữ khí gian nan hồi đáp: "Ta thật sự không biết, tất cả đều hoàn toàn không khớp với những gì mà đại nhân dặn dò trước đây. Còn Tứ Tí La Sát ngươi..."

"Chậc chậc, giờ mới biết được, chẳng trách mọi người đều nói La Sát nhất tộc đều nổi tiếng là không có đầu óc."

Nghĩ đến đây.

Hắc Giác ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phản chiếu ra một tòa thần sơn cấp tốc mở rộng. Kiến trúc tiên thành xung quanh bị áp lực của thần sơn làm cho trở nên lung lay sắp đổ, vết nứt điên cuồng lan tràn.

Bởi vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một cỗ sát ý đang ấp ủ trên đỉnh đầu mình. Hết sức rõ ràng, lần này Sơn Kim Tôn đại nhân định ngay cả 'Người một nhà' như hắn cũng xóa đi.

Một thân ảnh thẳng tắp lặng yên theo trong hư không hỗn loạn chầm chậm đi ra, trên mặt có ý cười nhạt, chậm rãi đi đến bên cạnh Hắc Giác.

"Kết thúc, nhưng mà ngươi còn chưa chết."

Lại vào lúc này.

Nam tử chỉ cảm thấy đáy lòng đột nhiên tuôn ra một hồi lạnh lẽo đáng sợ thấm thấu cốt tủy.

Yểm Thi đi lên phía trước, nhịn không được nói: "Nhưng mà bây giờ ngẫm lại, cho dù khi đó đạo hữu ngươi chọn như thế nào thì có vẻ như kết quả cuối cùng đều như nhau."

Yểm Thi rất rõ ràng mình khó thoát khỏi cái chết, cố mà nói tới nói lui, không có nửa điểm cố kỵ.

"Phải chết sao?"

Nam tử chậm rãi quay đầu, trên mặt ra sức nặn ra vẻ tươi cười: "Ban đầu là chúng ta lập xuống Đạo Thệ, chuyện này có liên quan gì đến Sơn Kim Tôn đại nhân?"

Tứ Tí La Sát đau thương cười một tiếng.

"Cho nên từ vừa mới bắt đầu ta đã đưa mình lên tuyệt lộ hay sao?"

Tứ Tí La Sát nghe vậy lập tức bị tức đến toàn thân run rẩy, Đến lúc này sao hắn còn không biết được rõ ràng mình bị bọn gia hỏa này đùa nghịch. Đối phương lập hạ Đại Đạo thệ ngôn, hoàn toàn không ước thúc được những Thuần Dương sinh linh đó. Nói cách khác, những thế lực nhưu Quỷ Ảnh Các này từ vừa mới bắt đầu là đang lợi dụng mình mà không phải là chân chính làm giao dịch.

Đạo thân ảnh này vừa mới xuất hiện. Trên gương mặt to thô kệch của Hắc Giác lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng thân thể đột nhiên buông lỏng, hết thảy áp lực chốc lát biến mất không còn tăm tích. Giống như tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Nhưng mà tiếng phòng ốc đại địa vỡ vụn không ngừng vang lên bên tai mỗi thời mỗi khắc nhắc nhở Hắc Giác là đây không phải là giấc mộng hư ảo mà chuyện đang xảy ra trong hiện thực.

Cho nên...

Hắn chậm rãi chuyển đầu, theo tiếng kêu nhìn lại, một gương mặt quen thuộc lập tức đập vào mi mắt.

"Hoàn Mộng đại nhân? !" Hắc Giác hai mắt trừng tròn xoe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận