Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 637: Rời đi cùng phản ứng

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao sinh linh dưới Hợp Đạo Chân Tiên gần như không dám đặt chân khu vực trung du Trụ Hà, chỉ có tuổi thọ có thể nói là dài đằng đẵng của sinh linh Hợp Đạo Cảnh mới có thể gánh vác được thời gian chi lực của trung du Trụ Hà ăn mòn.

Nếu là sinh linh Pháp Tướng Cảnh đi vào nơi đây, nếu như vận khí không tốt, đụng phải thời gian loạn lưu thì chỉ sợ sẽ vì tuổi thọ khô cạn mà hóa thành xương khô, mất mạng vô ích.

Không biết qua bao lâu. Có thể là một tháng, cũng có thể là là trên dưới trăm năm. Một vùng không gian bên ngoài Trụ Hà Bí Cảnh, một tôn thân ảnh vĩ ngạn trên người khoác kim giáp chậm rãi vọt ra.

Hắn thong thả xòe bàn tay lớn vẫn luôn nắm chặc ra, trong nháy mắt năm đạo lưu quang từ bên trong bay ra phía ngoài, ngưng thành năm đạo bóng người biểu cảm động tác khác nhau ở giữa không trung.

"Đa tạ tiền bối."

Bốn người Nhân Quả, Thanh Vân cùng nhau chắp tay, cảm kích nói ra. Phía sau bốn người, Hắc Giác học theo, động tác vụng về chắp tay cúi đầu.

"Tiểu hữu khách khí, sau này ta còn cần bốn vị dìu dắt nhiều hơn. Mặt khác, bên phía Trương Cảnh đạo hữu, xin bốn vị hỗ trợ nói tốt vài câu. Không dối gạt bốn vị tiểu hữu, Chân Võ Liệp Đoàn chúng ta hết thảy thành viên đều là nhân tộc, chưa bao giờ làm những chuyện phản bội nhân tộc."

Sơn Kim Tôn khẽ gật đầu, đồng thời có chút thấp thỏm thử thăm dò.

Không bao lâu.

Một thân ảnh tiều tụy lặng yên xuất hiện, sau đó giọng nói khàn khàn mà hỏi thăm: "Nghe nói ngươi tự mình đưa Khai Ích Thần Phù ra ngoài rồi?"

Nhân Quả đạo thân cười khẽ đáp ứng: "Tiền bối yên tâm, chuyện ở Cực Nhạc Tiên Đảo, chúng ta sẽ giải thích rõ cho bản tôn biết."

Một thời khắc sau.

Nói cách khác, nếu như cái tên này không có biểu lộ ra tâm tư gì thì ngược lại bọn họ thật phải coi chừng.

"Đại biến sắp đến, chúng ta cần một cái đường lui, một cái chỗ dựa."

"Ha ha!"

"Không sai."

Suy tư một cái chớp mắt.

Mấy người Nhân Quả đạo thân nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Hết sức rõ ràng, bọn họ cũng biết là trong lòng đối phương có ý định gì. Nhưng mà bọn họ cũng không có chút khó chịu nào. Dù sao nơi này chính là Tiên đạo thế giới nguy hiểm khắp nơi, không thể nào có chuyện được người ta trợ giúp mà không có nguyên nhânh gì.

Tại chỗ chỉ còn lại có một mình Sơn Kim Tôn yên lặng đứng đó, tựa hồ đang đợi cái gì.

"Dĩ nhiên không phải bọn họ mà là Thái Ất Đạo Môn chân truyền Trương Cảnh sau lưng bọn họ, còn có Nguyên Minh Thượng Tôn sau lưng Trương Cảnh!"

Nghe nói lời ấy, Sơn Kim Tôn lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Như thế thuận tiện, như thế thuận tiện a."

"Nguyên Minh Thượng Tôn? ! Nếu như có thể móc nối được một chút quan hệ với hắn. . . . ."

"Lý do đâu?"

"Chỉ dựa vào những tiểu gia hỏa này?"

Đối diện, thân ảnh một sinh linh giấu ở bên trong khói xám lạnh giọng hỏi.

Tam Thủ Ma chỉ còn lại một cái đầu lâu im lặng tĩnh tọa, trên thân thể vẫn còn liên tục không ngừng chảy ra vô số tiên huyết đỏ thẫm, một cỗ khí tức thơm ngọt nồng đậm tràn ngập bốn phía, kéo dài không tiêu tan.

"Ngươi biết cái gì!"

Một chỗ hoang đảo trong khu vực trung du Trụ Hà. Kiến trúc màu trắng đen kéo dài nghìn dặm, hoặc cao hoặc thấp, đều yên tĩnh như vực sâu, mơ hồ để lộ ra một tia không khí quỷ dị.

Linh Xu Sơn, Tình Cảnh Cung.

"Thanh Tiêu Huyền Minh Thiên, Đông Cực Thần Châu, Linh Xu Sơn đạo tràng!"

Trương Cảnh tầm mắt nhẹ nhàng rơi vào thân ảnh cường tráng đang cchu bất an khó chịu bên dưới, hỏi tiếp: "Có mong cầu gì hay không?"

"Ngươi chính là Hắc Giác? Nghe Nhân Quả nói ngươi tự nguyện gia nhập dưới trước Linh Xu Sơn ta, làm một thủ sơn tiên tướng?"

Trương Cảnh ngồi xếp bằng phía trên, tả hữu là từng tôn đạo thân đang ngồi, tản mát ra khí thế mạnh mẽ khác nhau.

Trong một căn phòng nào đó.

Bóng người giấu ở bên trong khói xám đột nhiên tức giận quát mắng: "Chẳng lẽ ngươi không biết cái vị sau lưng của hắn là tồn tại như thế nào hay sao? Trước khi những Thượng Tôn đó chưa có buông xuống thì chúng ta nhất định phải nhẫn nhịn!"

"Ta. . . biết."

Mấy ngày sau.

"Thất thủ?"

"Đạo huynh." Tam Thủ Ma nghe tiếng bỗng nhiên ngẩng đầu, khó mà tin được nghi ngờ nói: "Hắn chỉ là một thằng nhóc con mà thôi, chúng ta có cần phải cẩn thận như vậy hay sao?"

"Đã như vậy, tiếp theo trong ngàn năm, Quỷ Ảnh Các sẽ toàn lực co vào. Miễn cho khiến cho tiểu gia hỏa đó tìm tới dấu vết để lại, từ đó tận diệt chúng ta."

Tam Thủ Ma khẽ gật đầu, yên lặng không nói.

Trong nháy mắt khi nghe hỏi, trong lòng Hắc Giác run lên, trong đầu vô thức nghĩ đến cơn ác mộng vẫn luôn quanh quẩn trong lòng mình... báo thù!

Sau khi tiến vào đạo tràng, hàng loạt kiến thức, cho dù là tiên căn thần dược khắp núi cũng được hay là Thần Lộc xem xét theo hầu cũng biết bất phàm cũng được, đều không một cái nào không nói rõ một sự kiện, vị đại nhân trước mặt mình có thân phận không hề tầm thường một chút nào.

Không chỉ là Bất Hủ đạo thống Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn chân truyền đơn giản như vậy, càng quan trọng hơn là sau lưng chắc chắn có một tôn Thiên Tiên Chân Quân. Bởi vì chỉ với Thiên Tiên đại trận bao phủ ở xung quanh đạo tràng này thì đã đủ để chứng minh hết thảy.

"Bộ tộc đó tuy đáng sợ nhưng nếu đặt ở trước mặt đại nhân thì cũng không coi là cái gì. Không bằng thừa cơ hội tốt này..."

Hắc Giác ánh mắt lấp loé không yên, trong lòng bắt đầu lặp đi lặp lại cân nhắc dâng.

Sau một khắc.

Giống như đột nhiên ý thức được cái gì, chỉ gặp hắn ánh mắt chấn động, sau đó trực tiếp quỳ rạp trên đất, ngữ khí bình tĩnh đáp lại: "Hắc Giác có thể tiến vào đạo tràng đại nhân tu hành đã là phúc duyên to lớn, tuyệt đối không dám có yêu cầu gì khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận