Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 126. Chiến tranh bắt đầu

Trương Cảnh đứng dậy đưa tiễn.

Một mực nhìn hai người biến mất trong đám người.

Hắn mới vừa xoay người, tức giận nói với Lộc Tam Thập Bát: "Vào đi."

"Vâng, lão gia."

Lộc Tam Thập Bát toét miệng rộng cao hứng nói.

Sau đó thân hình khổng lồ của nó trong tiếng "cọt kẹt' không ngừng, khó khăn đi vào.

Hai cánh cửa trên mặt đất bị giẫm đến vỡ vụn.

Nhìn đại môn trống rỗng.

Trương Cảnh không để ý động tác của Lộc Tam Thập Bát, trực tiếp đi ra ngoài.

Lại phải nhanh chóng đổi một môn biến hóa thể hình chi thuật cho Lộc Tam Thập Bát.

Lộc Tam Thập Bát lên tiếng đáp, chợt tìm nơi rộng rãi nằm xuống.

Hiện tài nguyên ở trong tay không sai biệt lắm cũng đủ rồi, đương nhiên phải nhanh chóng đổi lại thượng phẩm truyền thừa, sớm một ngày tu luyện thì sớm một ngày thăng cấp.

"Ta đi ra ngoài một chút."

Nhưng trước đó vẫn phải đi thông báo với Viên sư huynh và Lý sư huynh.

Trương Cảnh không khỏi thở dài một tiếng,

Nếu không.

"Vâng, lão gia."

"Tam Thập Bát, nếu làm hỏng đại môn của ta, vậy tối nay ngươi ở chỗ này giữ cửa đi. Dù sao trừ nơi này, ngươi tạm thời cũng không còn nơi để ở."

Trong lòng hắn đã làm xong quyết định, ngày mai sẽ trở về đạo viện.

Dù sao cũng không dùng được... ... ...

Một đôi mắt to thẳng nhìn chằm chằm đại môn, ngay cả mắt cũng không chớp.

Lang Gia quận phủ.

Hắn sợ động phủ của mình nhịn không được mấy ngày lăn qua lộn lại của đối phương.

Thuận tiện trả chìa khóa mấy cửa hàng lại cho Viên sư huynh.

Trương Cảnh cười đáp lại nói.

"Rời đi càng sớm càng an toàn."

Lý sư huynh thản nhiên cười.

Tầm mắt lướt qua trên người Trương Cảnh đang đứng phía trước.

Nhưng trong lòng hắn mơ hồ cảm giác hẳn là có liên quan đến việc chế phù của mình.

Trong tiểu viện u tĩnh.

"Tỷ lệ chế tác phù lục trung phẩm thành công của Sư đệ hiện tại là bao nhiêu?" Lý sư huynh bất chợt hỏi.

Khi Trương Cảnh đang trầm tư.

Trừ lần đó ra, hắn thật sự là không nghĩ tới đội trưởng có chuyện gì tìm mình.

"Ngày mai trở về?" Lý sư huynh tán đồng gật đầu: "Như vậy cũng tốt, thế cục gần đây càng thêm căng thẳng, đã có nội viện đến trước thời hạn."

Lúc này hắn mới nhớ tới vị sư đệ trước mắt này mới vừa gia nhập tiểu đội La Đô không tới hai tháng, người quen biết lác đác không được mấy người.

"Sư đệ biết rồi, đa tạ sư huynh nhắc nhở."

Trương Cảnh không có hỏi nhiều.

"Sư đệ cũng nghĩ như vậy, hôm nay cố ý đến từ biệt riêng sư huynh."

"Ha ha, chính là đội trưởng đương nhiệm của tiểu đội La Đô chúng ta."

"Lê sư huynh?" Trương Cảnh tò mò nhìn về phía đối phương.

"Đúng rồi, sư đệ, sau khi ngươi trở về nhớ đi một chuyến đến La Đô Lâu ở trung tâm La Đô Đảo, Lê sư huynh sẽ đợi ngươi ở đó." Lý sư huynh dặn dò.

"Ba thành đến bốn thành."

Trương Cảnh không chút nghĩ ngợi.

"Ha ha, tốt!"

Lý sư huynh nghe vậy cười lớn một tiếng, rồi sau đó nhìn thẳng về phía Trương Cảnh, dặn dò: "Sư đệ, lần này trở về sau khi nhìn thấy Lê sư huynh, chớ quên xin thân phận chấp sự tiểu đội."

"Chấp sự?"

"Không tệ. Tu vi Luyện Khí tầng năm cùng với tỷ lệ thành công khi chế tác phù lục vượt quá ba thành, hiện tại sư đệ ngươi đã đủ để trở thành chấp sự của tiểu đội La Đô chúng ta. Chậc chậc, tiến vào tiểu đội không tới hai tháng đã là chấp sự, tiểu tử ngươi coi như là phá vỡ lịch sử của tiểu đội La Đô."

Lý sư huynh chậc chậc lấy làm kinh ngạc.

Trở thành... Chấp sự? !

Trương Cảnh khẽ thất thần.

Chiếu sáng nửa bầu trời!

Một mũi tên hỏa diễm đỏ ngầu quấn quanh bỗng dưng xuất hiện.

Chỉ thấy một cự nhân đỏ thẫm thân cao mấy trượng đột nhiên xuất hiện, trong tay nắm chặt một cây cung lớn, chậm rãi kéo ra.

Ánh mắt quét về phía ngoài cửa sổ.

Hắn cảm giác được từng đạo khí tức cực kỳ áp bức khủng bố.

Còn chưa kịp phản ứng.

"Chẳng qua bởi vì tính đặc thù của tiểu đội trước mười cho nên những nhiệm vụ tư nhân này có thể đồng thời cho đội viên của mười tiểu đội này mà không phải chỉ có giới hạn trong tiểu đội La Đô chúng ta."

Lý sư huynh kiên nhẫn giải thích.

Mà ở đối diện hắn, Trương Cảnh nghe đến cả người choáng váng.

Chấp sự còn có thể chơi như vậy!

Gần nửa giá mua tài nguyên tu hành còn không tính, còn có thể tự ban bố nhiệm vụ tư nhân đến đội viên của toàn bộ tiểu đội trước mười?

Trong lòng Trương Cảnh có chút kích động.

"Sư đệ hiểu."...

Ban đêm.

Trương Cảnh đang tu luyện, đột nhiên bị một trận động tĩnh khổng lồ đánh thức.

"Điều này đương nhiên. Chấp sự tiểu đội có quyền hạn lấy giá cả sáu thành trao đổi vật phẩm trong kho tài nguyên, hơn nữa còn có quyền hạn tuyên bố nhiệm vụ tư nhân."

Trương Cảnh tò mò nhìn về phía Lý sư huynh.

"Sư huynh, sau khi trở thành chấp sự, trao đổi đồ của kho tài nguyên có phải càng thêm rẻ hay không?"

Phục hồi lại tinh thần.

"Không biết sau khi trở về, gặp lại Dưỡng Sơ sư huynh, hắn có vẻ mặt gì..." Trong lòng Trương Cảnh cổ quái nghĩ.

Nếu như hắn nhớ không lầm, Dưỡng Sơ sư huynh cũng là một chấp sự đi.

Khí tức nóng rực khủng bố phô thiên cái địa tuôn ra bốn phía, giống như núi lửa phun trào trong nháy mắt xuất hiện tại Lang Gia quận thành.

Nơi tầm mắt có thể thấy, tất cả đều lửa cháy hừng hực.

Vút!

Mũi tên lửa đỏ trực tiếp bay về phía trời cao.

Sau một khắc, ánh lửa hiện lên, tầng mây giống như bị đốt cháy.

Trong con ngươi đen nhánh của Trương Cảnh phản chiếu ra ánh lửa dày đặc phía chân trời.

Cùng với bóng người đứng sừng sững trên từng đạo hỏa vân giữa không trung.

Giờ này khắc này.

Một con Bạch Cốt Ma Ô dáng vẻ bệ vệ đang chậm rãi rơi xuống, chỗ ngực cắm một mũi tên lửa đỏ ngầu.

"Chư vị đạo huynh Bạch Cốt Đạo từ xa hàng tỷ dặm đến Nam Ly ta, sao lại vội vàng đi như vậy? Phải để sư huynh đệ chúng ta tận hết nghĩa chủ nhà mới đúng chứ."

Trong giọng nói sát cơ vang lên bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận