Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 326. Nửa người đệ tử, Tiên Thiên Huyết Kim Tinh (2)

Trương Cảnh lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.

"Đa tạ sư huynh."

Hắn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cảm kích nói.

"Sư đệ, đây là... Thần Quân Thần lão nhân gia tặng cho ngươi?"

Phong Vô Ngu chậc lưỡi, nhìn Tiên Thiên Huyết Tinh Kim trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ như muốn ngưng tụ thành thực chất.

Nghe vậy.

Trương Cảnh khẽ gật đầu.

"Tê ——, quả không hổ là tồn tại bất hủ trong truyền thuyết. Nếu biết như vậy..."

Hô ——

"Lấy Tiên Thiên Huyết Kim Tinh chế tạo Thái Thượng Hồng Nghiệp Trảm Tiên Ma Đao, uy lực sẽ kinh khủng bực nào? !"

"Sư đệ, một khối Tiên Thiên Huyết Kim Tinh như vậy, ngươi tin hay không, cho dù là yết giá trăm tỷ khí vận cũng sẽ có không ít người tranh đoạt."

"Tựa như trước đó lão sư nói, khối Tiên Thiên Huyết Kim Tinh này dùng để rèn đúc Thái Thượng Hồng Nghiệp Trảm Tiên Ma Đao mới là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa cả hai thuộc tính cực kì phù hợp, hẳn là lão sư đã tỉ mỉ chọn."

Lời này vừa nói ra. Phong Vô Ngu lập tức sắc mặt cổ quái nhìn về phía sư đệ nhà mình. Suy tư một lát sau. Hắn thổn thức giải thích: "Nào chỉ là trân quý, Tiên Thiên Kim Tinh này cực kỳ hiếm thấy, là vật liệu thích hợp rèn đúc bản mệnh Linh Bảo nhất. Nếu để cho những tu sĩ đi cổ tiên nhất đạo trong Đạo Môn trông thấy, chắc chắn sẽ điên cuồng hơn!"

Sau cửa đá nặng nề cổ xưa. Bí cảnh chi linh đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Trương Cảnh và Phong Vô Ngu dần dần từng bước đi đến, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Phong Vô Ngu có chút hối hận.

Hắn nghĩ.

Dừng một chút.

"Ừm, sư huynh, Tiên Thiên Huyết Kim Tinh này rất trân quý sao?" Trương Cảnh hỏi thăm.

Trương Cảnh khẽ thở một hơi. Nghe sư huynh nói như vậy. Cuối cùng hắn cũng biết được Tiên Thiên Huyết Kim Tinh lão sư tặng cho trân quý như thế nào. Nói tóm lại. Vô giới chi bảo, muốn mua cũng không mua được. Về phần mới Phong sư huynh nói trăm tỷ khí vận... Trương Cảnh lại không ngốc.

"Sách, lại thêm một lão gia, một ngàn năm sau, khí vận phân chia trong Kiêu Vân Bí Cảnh sẽ sinh biến!"

Phong Vô Ngu nửa đùa nửa thật nói.

...

Trước mắt không tự chủ được nhớ lại lúc trước khi tiếp nhận truyền thừa, nhìn thấy một đạo tinh hồng đao quang thông thiên triệt địa đó.

Chẳng được bao lâu. Bóng dáng đối phương dần dần nhạt đi. Chỉ để lại một tiếng cảm khái không ngừng quanh quẩn.

Lúc đầu hắn dự định đi xem một cái. Nhưng mà sau đó nghĩ lại. Đã qua ba năm, bây giờ những người kia còn ở đó hay không cũng là một cái vấn đề. Bây giờ qua đó cũng không có ý nghĩa gì. Huống chi tất cả mọi thứ của mình đều trong không gian trữ vật tùy thân.

Phong Vô Ngu cười dò hỏi.

Hắn nghi ngờ nói.

"Sư đệ, trong Kiêu Vân Tiên Thành còn có chuyện gì cần xử lý không? Nếu có, sư huynh chờ ngươi mấy ngày cũng không sao."

Phong Vô Ngu vừa cười vừa nói.

Hai bóng người lặng yên xuất hiện trên quảng trường lối vào Kiêu Vân Bí Cảnh, không có khiến cho bất luận người nào chú ý.

Lấy lại tinh thần.

Mới nãy, lão sư nói mình đổi giọng gọi sư tôn, Trương Cảnh đã mơ hồ đoán được một chút. Nhưng mà chỉ đoán được có thể mình sắp trở thành đệ tử chính thức. Nhưng không ngờ còn có một cái điển lễ!

Nghe đến đó. Trong mắt Trương Cảnh hiện lên một tia giật mình. Hắn suýt nữa quên mất. Phong sư huynh chính là Hợp Đạo Cảnh, nhục thân xuyên thẳng qua hư không cũng không phải việc khó. Không như mấy người mình, muốn đi Thiên Giới khác còn phải cưỡi Hư Không Bảo Chu. Về phần điển lễ bái sư đối phương nói...

"Hoặc là bây giờ chúng ta về Đạo Môn."

Nghe vậy.

"Ha ha, sư đệ, bình thường Hư Không Bảo Chu vượt ngang thiên giới sẽ thường mấy tháng thậm chí mấy năm mới có một chuyến. Chúng ta không có thời gian chờ, sư huynh trực tiếp dẫn ngươi trở về."

"Dù sao cũng không thể chậm trễ điển lễ bái sư."

Trương Cảnh nghe vậy không khỏi suy tư một cái chớp mắt. Lần này sau khi Kiêu Vân Bí Cảnh kết thúc, mình trực tiếp đi hạch tâm bí cảnh lĩnh hội Bất Hủ Kiêu Dương. Hơn nữa vừa vào đã ba năm. Bởi vậy tòa cung điện thuê lại đó còn chưa có bàn giao với nữ tử lúc trước.

"Sư huynh, sư đệ cũng không có chuyện gì phải xử lý. Chỉ là bây giờ có Hư Không Bảo Chu tiến về Thanh Tiêu Huyền Minh Thiên không?"

Trương Cảnh ánh mắt lóe lên. Chợt nhìn về phía Phong Vô Ngu đang đứng bên cạnh.

"Được rồi, không lãng phí thời gian, trực tiếp rời đi."

"Sư đệ hiểu rồi, vậy thì làm phiền sư huynh."

Trương Cảnh cảm kích nói.

"Ha ha, sư đệ ngươi chỉ có một khuyết điểm này, quá khách sáo."

Phong Vô Ngu lắc đầu.

Một đạo thanh đồng tiên quang từ dưới chân đối phương nở rộ, trong khoảnh khắc bao phủ Trương Cảnh. Một cái chớp mắt tiếp theo. Hai người hóa thành một đạo thanh hồng bay thẳng thiên khung, biến mất trong hư không mênh mông.

...

Một phương hư không. Vô biên vô tận, thâm thúy u ám, một chiếc Hư Không Bảo Chu dài không hơn trăm trượng bị vây quanh. Thoạt nhìn cực kỳ đè nén.

Mà trên Hư Không Bảo Chu đã loạn cả một đoàn. Tiếng thét chói tai, tiếng cầu cứu, tiếng kêu rên vang lên bên tai không dứt.

Thời gian từng chút trôi qua. Mấy vạn người vốn cưỡi Hư Không Bảo Chu, giờ phút này chỉ còn lại ba năm trăm người bị ngạnh sinh sinh bức đến boong tàu. Bọn họ không khỏi nhìn tứ phía. Trong lòng lập tức bị vô tận tuyệt vọng bao phủ.

Trong tầm mắt.

Chỉ thấy đếm bằng ức vạn thân thể đen nhánh, tương tự châu chấu hội tụ thành biển. Hình thể có từ hơn một xích đến hơn một trượng, thậm chí mấy chục trượng!

Mà trong những sinh linh đen nhánh như châu chấu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận