Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 123. Trở về, yêu ma tấn công thành

Lang Gia Quận, cổng thành phía bắc.

Kể từ sau cuộc nổi loạn của yêu ma, có rất ít người phàm ở đây.

Mặt đất bằng phẳng ban đầu bên ngoài cổng thành dường như đã bị thứ gì đó cày xới hết lần này đến lần khác, những khe rãnh sâu hoặc nông ngang dọc giăng đầy, để lại các loại linh lực và khí tức yêu ma dây dưa với nhau, vô cùng hỗn loạn.

Chỉ có một con đường nhỏ quanh co để mọi người đi qua.

Trên đường.

Dường như đã thành thói quen, những tu sĩ không nhìn xung quanh mà chỉ đi về phía trước.

Ở trên thành lầu.

Hai nam tử mặc áo choàng xanh đang nhàn nhã trò chuyện.

"Nhân tiện, cửa hàng phù lục trên phố Song Phụng dường như vẫn còn mở. Thừa dịp hai ngày này ta và ngươi cùng nhau tìm cách kiếm thêm chút yêu đan, đổi lấy phù lục, kiếm một khoản?"

Hai người lên tiếng.

Nam tử bên phải có chút tiếc nuối nói.

"Ừ -"

"Cuộc nổi loạn của yêu ma sắp kết thúc."

Cùng với tiếng bước chân nặng nề, một giọng nói thô kệch đột nhiên vang lên.

"Mấy ngày qua, ít tu sĩ đến chiến trường yêu ma nhỉ, không chỉ đệ tử của đạo quán chúng ta mà ngay cả những tán tu kia cũng giống như thế."

Đạp đạp ——

"Thật đáng tiếc, không biết lần sau khi nào mới có cơ hội kiếm được đạo công nhanh như vậy."

"Ài - mưa gió nổi lên a." Nam tử bên trái thở dài với ánh mắt phức tạp.

"Sau này có thể không có chuyện tốt như vậy đâu."

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói, hai người họ lập tức đứng thẳng dậy và trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.

"Mong là không có lần sau, cứ nhìn xem lần này trên chiến trường yêu ma có bao nhiêu người chết..."

"Rất tốt, nếu có tình huống gì thì hãy truyền tin cho ta biết."

"Hôm nay ở cửa bắc có tung tích yêu ma gì không?"

"Sư huynh, ngày hôm nay không có."

Ngoài dự kiến của nam tử bên trái, đồng bạn trì trệ không chịu trả lời.

"Hắn cũng vậy, sao ngươi lại cẩn thận như thế? Ngoài lúc đầu, còn có con yêu ma mắt mù nào dám tấn công quận Lang Gia chứ, nơi đây là chỗ tu sĩ tụ tập mà."

Nam tử bên trái cứng đờ, sau đó chậm rãi quay lại và nhìn theo hướng nam tử kia đang chỉ.

Cho đến khi tiếng bước chân lại biến mất.

"Nhanh đi gọi La sư huynh!" Hắn run rẩy nói.

"Rõ, sư huynh."

"Không cần gọi, ta ở đây."

Có một bóng dáng vạm vỡ xuất hiện bên cạnh nam tử.

Vừa dứt lời.

Nam tử bên trái lau mồ hôi lạnh trên trán chưa tỉnh hồn phàn nàn: "La sư huynh mỗi lần xuất hiện đều hù ta sợ chết khiếp."

Một con hươu trắng khổng lồ đột nhiên xuất hiện, phi nước đại từ trên trời lao xuống và tiếp cận với tốc độ nhanh chóng.

Mặc dù khoảng cách vẫn còn rất xa.

Nhưng hắn đã có thể lờ mờ cảm nhận được khí thế mạnh mẽ quấn quanh thân thể đối phương.

"Ài——, ngươi có đúng không?"

Nghe vậy.

Chỉ thấy đối phương đang run rẩy chỉ hướng phía trước, yết hầu chuyển động một trận, khắp khuôn mặt tràn đầy kinh hãi, hoảng sợ nói ra: "Hình như. . . có yêu ma dám thật!"

Hắn không khỏi quay đầu nhìn.

Tại thời điểm này.

Cổng thành bên dưới ba người.

Nhiều tu sĩ qua lại gần đó cũng phát hiện ra yêu ma tấn công, đang ở trong tình trạng hỗn loạn. ...

La sư huynh nhìn thẳng vào con hươu yêu đang phi nước đại, pháp khí đại chùy trong tay hơi hơi rung động.

Khí tức cực kỳ gần với yêu ma Luyện Khí tầng bảy, kẻ đến không thiện!

"Hai người các ngươi ra khỏi đây trước, đừng quên để những người dưới cổng thành rời đi càng sớm càng tốt, càng xa càng tốt, để tránh bị giao chiến ảnh hưởng làm bị thương."

Hắn vẻ mặt trịnh trọng dặn dò hai người bên cạnh, nhưng đôi mắt hắn chưa hề dịch chuyển nửa phần.

"Dạ, sư huynh."

"Đã hiểu, sư huynh."

Bị chặn rồi? Làm sao có thể!

Mà cây trùy lớn đã rót toàn bộ linh lực của hắn đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, linh quang mờ mịt.

Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp linh quang màu băng lam ngăn trước cơ thể của con hươu yêu, phía trên rải rác vết rạn.

Nụ cười trên mặt La sư huynh chậm rãi đông cứng.

Trên và dưới cổng thành hoàn toàn yên tĩnh.

Một luồng sóng xung kích cực kỳ rõ ràng quét sạch tất cả bụi bặm bốc lên, lộ ra cảnh tượng bên trong. ... ...

Ánh mắt La sư huynh sáng lên.

Hắn lập tức rót linh lực toàn thân vào cây trùy lớn.

Sau đó ném ra bằng bí pháp.

Khí cơ tỏa định! Tránh cũng không thể tránh!

Đại chùy bay ra từ trong tay hắn, hóa thành một vệt ánh sáng vàng, trong nháy mắt với thế lôi đình vạn quân hung hăng đập tới con hươu yêu.

Thề phải đập nó thành thịt băm!

Cảm nhận được uy lực của cú đánh này, La sư huynh vô thức lộ ra nụ cười thoải mái trên mặt.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Bùm —— một tiếng nổ lớn nổ ra.

Cơ hội!

Hươu yêu hạ xuống đất như sao băng, vung lên một đám mây bụi.

Không bao lâu.

Linh lực trong đan điền bắt đầu khuấy động, lặng lẽ dồn một đòn chí mạng.

Hắn hít sâu một hơi.

Theo hươu yêu càng ngày càng gần, cảm giác khủng hoảng trong lòng La sư huynh càng lúc càng mạnh.

Con yêu vật này từ đâu tới vậy?

La sư huynh hơi sững sờ, trong lòng cảm thấy căng thẳng.

"Mọi người, nhanh chóng rời đi!'

Ánh mắt hắn nhanh chóng quét qua đám tu sĩ đang quan sát, linh lực của La sư huynh tụ lại trong cổ họng, tiếng nói lớn vang vọng tứ phía.

Cùng lúc đó, một tấm phù lục xuất hiện trong tay hắn, chuẩn bị kích hoạt nó.

Vậy mà khoảnh khắc tiếp theo.

"Vị sư huynh này, hiểu lầm, đều là hiểu lầm."

Chỉ thấy một bóng người mặc áo choàng xanh đột nhiên xuất hiện phía trên đầu con hươu yêu với một nụ cười ngượng ngùng trên mặt.

Nhìn thấy áo bào xanh đó.

La sư huynh không khỏi lộ ra vẻ mặt giống như gặp quỷ, dao động linh lực trên người càng thêm rối loạn.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Tấm phù lục trong tay hắn lặng lẽ biến mất. ...

Hươu Tam Thập Bát nhìn linh quang màu xanh trước mặt gần như vỡ vụn, bốn chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Thật là nguy hiểm!

Chỉ kém một chút nữa là ta đi gặp tổ tiên a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận