Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 556. Sắc lệnh: Hắc Nhật!

Chúc Đại Hữu đau thương cười một tiếng, chậm rãi cúi đầu xuống. Đập vào mắt chính là một gương mặt đẹp đẽ tràn đầy oán độc, đối phương môi đỏ khép mở, tựa hồ muốn nói: Cùng chết đi!

Huynh muội Chúc Đại Hữu bị ngũ sắc tiên quang thôn phệ. Một khắc trước khi ý thức tiêu tán. Tuyệt vọng, hối hận, oán hận, không cam lòng. . . rất nhiều cảm xúc cùng nhau xông lên trong lòng Chúc Đại Hữu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Ai, nếu lúc trước huynh muội mình không có nghe được tin tức Khai Ích Thần Phù thì tốt biết bao a."

Cách đó không xa, trong hư không. Một lão giả thân hình thấp bé hoảng sợ xoa xoa mồ hôi lạnh trên cái trán, thân hình lùi lại.

"Trương Cảnh, Trương Cảnh, hắn lại ở chỗ này!"

Trong lòng của hắn điên cuồng hò hét. Lão giả hoàn toàn không ngờ được là Trương Cảnh mà hàng vạn cường giả Hợp Đạo đau khổ tìm kiếm mấy năm không có kết quả lại bị mình gặp được. Khai Ích Thần Phù, Tiên Thiên linh bảo, cơ duyên lớn bực này đang ở trước mắt, đáng tiếc mình tạm thời bất lực!

Lão giả kiêng kị mà liếc nhìn Trương Cảnh, nhất là ngũ sắc tiểu kỳ trên tay đối phương. Hắn có thể khẳng định nó tuyệt đối là một kiện Hậu Thiên linh bảo, hơn nữa còn là Hậu Thiên linh bảo loại công phạt. Lão giả từng có cơ duyên có được Hậu Thiên linh bảo, đương nhiên biết rõ nó đáng sợ như thế nào.

Phải biết, mình dựa vào một kiện Hậu Thiên linh bảo có thể giấu kín thân hình khí tức thì có thể thông suốt không trở ngại trong Trụ Hà bí cảnh cực kỳ nguy hiểm. Mà một kiện Hậu Thiên linh bảo công phạt trong truyền thuyết, uy lực của nó khủng bố, hắn khó có thể tưởng tượng.

"Chờ rời đi nơi này, bán tình báo của Trương Cảnh đi, để cho mấy Hợp Đạo sinh linh còn lại xung phong lên trận. Chờ Trương Cảnh hao hết tiên lực, không khởi động được cán ngũ sắc tiểu kỳ đó thì chính là thời điểm ta ra tay."

Hắn nhìn chằm chằm một tia hư không gợn sóng đó, ánh mắt đột nhiên ngưng trệ. Mặc dù mình sắp rời đi Điên Đảo Sơn, giờ phút này đã không sợ bại lộ nhưng cuối cùng vẫn nên bảo hiểm một điểm cho thỏa đáng.

Trương Cảnh trong lòng hơi động, phía sau, sức mạnh thế giới bắt đầu sôi trào, một vệt thanh quang lặng yên không một tiếng động xuất hiện, rồi sau đó trực tiếp lan tràn ra bốn phương tám hướng, chốc lát đã bao trùm phạm vi hàng trăm dặm chung quanh.

Trương Cảnh tựa như cảm nhận được cái gì, đột nhiên quát to một tiếng, chợt quay đầu nhìn lại. Nhưng thấy trong tầm mắt không có vật gì, chỉ có hư không nổi lên một tia gợn sóng trong suốt khó mà nhận ra.

Ông! Ông! Ông!

Nhưng mà không ngờ.

Hắn hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt không mang theo một chút tình cảm trực tiếp quăng tới một chỗ hư không, nhẹ giọng nói: "Sâu bọ, tìm tới ngươi."

Lão giả nhanh chóng nghĩ ra một cái kế hoạch gần như hoàn mỹ. Khai Ích Thần Phù cùng với món Hậu Thiên linh bảo loại công phạt đó cuối cùng đều sẽ thuộc về mình.

Chỉ một thoáng, gió thổi cỏ lay, bao gồm hư không gợn sóng rất nhỏ trong phạm vi hình chiếu Thanh Vân Giới đều ánh vào trong lòng Trương Cảnh. Dưới thị giác đáng sợ như thế. Trương Cảnh thần tâm bỗng nhiên trở nên vô hỉ vô bi, càng không có phẫn nộ, chỉ có vô tận lạnh nhạt.

"Người nào?"

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nóng lên, lập tức chuẩn bị đi trở về khai triển kế hoạch.

Gần như không có nửa điểm lưỡng lự.

Mấy câu nói vang lên, hình chiếu Thanh Vân Giới bỗng nhiên bắt đầu sôi trào, chỗ bao phủ lập tức trở nên tối tăm. Một vầng Hắc Nhật chói chang trống rỗng xuất hiện, không phát ra một tia sáng, chỉ có Hắc Viêm nóng rực bạo ngược tới cực điểm.

Thật sự có người? !

Hắc Nhật chậm rãi hạ xuống.

Nửa hơi sau.

"Sắc lệnh: Hắc Nhật!"

Đối phương kêu rên một tiếng, chỉ cảm thấy vầng Hắc Nhật càng ngày càng tới gần đó sắp nướng khô đốt mình cháy khét.

Ngũ Sắc Tố Vân Kỳ chuyên phá các loại cấm chế hư không, cũng xem như lão đầu này xui xẻo, một đầu đụng vào trên tay Trương Cảnh.

Không bao lâu.

Trương Cảnh biểu cảm không thay đổi, chẳng qua là nhẹ nhàng dao động động Ngũ Sắc Tố Vân Kỳ trong tay, ngũ sắc tiên quang theo tiếng bay vút đi, đến sau nhưng tới trước, trực tiếp xuyên phá hư không.

Hạ phẩm Hậu Thiên linh bảo?

Hư không đang vặn vẹo, đang rên rỉ.

Hắn có chút cà lăm, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt. Lão giả này tới cũng vội vàng, chết cũng vội vàng, không ngờ được là lại để lại cho mình một kiện Hậu Thiên linh bảo? !

"Cái này. . ."

Trên tay Trương Cảnh bưng lấy áo choàng của lão giả không biết tên để lại, thần thức dò vào trong đó, chốc lát lấy được tin tức cụ thể của nó từ cấm chế dày đặc trong nội bộ.

Một lão giả áo bào đen từ hư không rơi xuống, trên mặt tràn đầy vẻ mờ mịt.

Thương lão nhân ảnh hóa thành tro tàn.

Tại chỗ chỉ để lại một kiện áo choàng cổ quái mơ hồ hòa làm một thể với hư không, bị Hắc Nhật đốt cháy nhưng lại lông tóc không tổn hao gì.

Hư Tàng Tiên Y?

"A! ! !"

Một khắc cuối cùng trước khi ý thức tiêu tán. Lão giả dốc hết toàn lực ngửa mặt lên trời gầm lên: "Ta hận a, nếu như biết trước như vậy thì không tiến vào tham gia náo nhiệt."

Hắn gian nan liếc nhìn Trương Cảnh cách đó không xa, trong ánh mắt lộ ra một vệt bi phẫn với một tia hối hận nồng đậm. Biểu cảm đó tựa như nói: "Mới nãy rõ ràng ngươi không có đáng sợ như thế này!"

Thế giới hình chiếu, Tam Tai Sắc Lệnh, Ngũ Sắc Tố Vân Kỳ. . . loại loại sức mạnh chồng chất lên nhau, cơ hồ khiến lão giả nửa điểm sức đánh trả cũng không có.

Ngay khi Trương Cảnh suy tư. Bởi vì chủ nhân ngã xuống, thần thức lạc ấn bên trong Hư Tàng Tiên Y tiêu tán, rất nhanh đã biến thành một kiện vô chủ chi bảo.

Ánh mắt Trương Cảnh hơi hơi lấp lánh, không có chút do dự, trực tiếp luyện hóa tiên y này.

Hắn cũng mới được nhìn thấy uy lực của Hư Tàng Tiên Y.

Tùy nói là hơi yếu một chút hơn nữa có vẻ như không có năng lực phòng hộ nào nhưng mà lại thần
Bạn cần đăng nhập để bình luận