Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 107. Nội bộ hội giao dịch

Vấn đề là ở chỗ đến lúc đó nên chia linh dược như thế nào?

Nếu chỉ chia cho đối phương một, hai phần là không thể, kết quả tốt nhất vẫn là chia năm - năm.

Nhưng sau khi hắn điều tra.

Số linh dược này trong mắt Trương Cảnh đã thay đổi từ lâu, chúng không chỉ là linh dược, mà... có đến hơn nửa là bậc thượng phẩm!

Hết sức đáng để cân nhắc.

Cốc, cốc -

Cửa tiệm bị gõ rất nhẹ, chợt có một bóng người mặc áo bào màu xanh xuất hiện bên ngoài cửa.

Trưởng Cảnh không thể không ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Hạ sư huynh nói với giọng điệu trêu chọc.

Trong nháy mắt, tiếng cười sang sảng vang vọng khắp cửa hàng của Trương Cảnh.

Vừa nói chuyện, hai người vừa chậm rãi ngồi xuống.

"Ôn thần! Ha ha ha ha ha-"

Mặt Hà sư huynh treo đầy ý cười đi vào trong cửa hàng.

"Đúng rồi, sư đệ, sao khi nãy lúc ta bước vào vẫn thấy ngươi treo tấm biển kia vậy? Thời gian chắc hẳn đã hết rồi mới đúng chứ. Không lẽ đệ mải chế phù quá nên quên gỡ xuống ư?"

"Hoá ra là Hà sư huynh, mời vào." Hắn đứng dậy đi về phía cửa, trên mặt nở một nụ cười theo bản năng.

Mà ngồi đối diện Hà sư huynh.

"Sao sư huynh lại nói vậy chứ. Ngươi có thể bớt chút thời gian tới đây như vậy khiến đệ vui còn chẳng kịp ấy." Trương Cảnh nhiệt tình nói.

"Ha ha, sư đệ à, sư huynh ta lại tới làm phiền đây."

Không đợi Trương Cảnh trả lời, hắn chợt nói tiếp:

Nghe vậy, trên mặt Trương Cảnh bất giác lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý: "Không phải đâu Hà sư huynh. Trên biển viết là ba ngày, chính là chỉ ngày hôm qua, ngày hôm nay cùng với ngày mai, như vậy làm sao lại bảo quá hạn được chứ?"

"Tên tuổi của sư đệ vang danh khắp phường thị suốt hai ngày nay. Ngươi có biết hạ phẩm phù sưong phường thị đang gọi ngươi là gì không?"

Nghe hắn giải thích, mặt Hà sư huynh đơ mất một lúc lâu.

Trương Cảnh chỉ biết cười ngượng ngùng, trong lúc nhất thời cũng chẳng biết nói gì cho tốt cả.

Hà sư huynh quan tâm hỏi thăm.

"Ha, huynh nhận được uỷ thác của người khác, đem thứ này đến cho đệ. Thực ra nó chỉ là thư mời tham dự hội giao dịch nội bộ chứ không có tác dụng nào khác cả."

Ánh mắt Trương Cảnh không khỏi bị thu hút bởi miếng Đồng Phù đó. Chỉ thấy trên mặt nó vẽ đầy phù văn rậm rạp, lộ ra hơi thở đầy cổ kính.

Hà sư huynh kiên nhẫn giải thích.

"Sư đệ... Ngươi giải thích thật hay! Sư huynh ta đây đã học được rồi."

"Được rồi, thư mời cũng đã gửi, ta có thể đi được rồi."

Sau một khoảng thời gian trầm mặc.

Đưa linh thức vào tìm kiếm trong Đồng Phù, trong đầu hắn liền hiện lên một tin tức.

Trương Cảnh tiễn người đến tận cửa rồi mới dừng lại.

"Sư huynh đi thong thả."

Hắn cười gượng một tiếng, chợt trong tay hiện ra một mảnh Đồng Phù lớn bằng bàn tay.

"Thì ra là thế." Trương Cảnh giật mình.

"Trong hội giao dịch lần nào cũng có mấy thứ đồ tốt xuất hiện, như là pháp khí, đan dược, phù lục thượng đẳng cùng với các loại thiên tài địa bảo, ... Sư đệ đi nhìn xem một chút cũng tốt."

"Hội giao dịch lần này sẽ tổ chức vào khoảng hai ngày nay, trên thiệp mời cũng có ghi rõ, đệ dùng linh thức tra xét một chút thì sẽ rõ."

"Đây là gì vậy sư huynh?" Hắn chỉ vào Đồng Phù, tò mò hỏi.

"Hai ngày trước sư đệ làm ra một phen động tĩnh lớn như vậy, sư huynh phụ trách tổ chức hội giao dịch mới đặc biệt căn dặn ta đem thư mời gửi cho ngươi."

"Đúng vậy, trước mắt, người tham dự chủ yếu là đan sư, luyện khí sư, phù sư cùng một số tu sĩ cấp cao ở Đạo Viện tại Lang Gia Quận. Cách một khoảng thời gian mọi người lại tổ chức một hội giao dịch nội bộ, chủ yếu để trao đổi, bổ sung cho nhau."

"Hội giao dịch nội bộ?"

"Ngày mai giờ Tuất, tại Tàng Hương Các phía nam thành!"

Giờ Tuất.

Lúc đó là giờ Tuất tám khắc.

Trương Cảnh tính toán thời gian.

Từ giờ đến lúc khai mạc hôi chợ, chỉ còn chưa đầy mười ba canh giờ.

Không thể do dự nữa.

Hắn đóng cửa hàng rồi đi lên tầng hai và bước vào phòng chế tạo phù.

Hiển nhiên Trương Cảnh cực kì hứng thú với cái gọi là "hội chợ thương mại" này.

Chỉ có đám gia nhân biết chuyện của hắn.

Trừ một lô ma đan, trên người hắn không hề có bất kì thứ gì đáng giá.

Sau đó... hắn nhìn vào lá Ngọc Phù.

Sau khi nâng cao trình độ tu luyện, việc làm phù cũng sẽ dễ dàng hơn.

Càng chuẩn bị kĩ càng, chuyện càng thuận lợi.

Khoan, cứ làm phù trước đi đã.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.

Không nói đến điều gì khác, ít nhất là trong số những đan sư, hắn cũng có danh tiếng.

Nhưng những điều này là không đủ.

Đôi mắt Trương Cảnh lóe lên tia sáng, nhưng tay hắn vẫn tiếp tục làm.

Trải giấy thiêng, lấy mực thiêng ra, bút thiêng khéo léo phác họa đường nét phù chú phức tạp và thần bí trên lá bùa trung phẩm.

Ở một hội chợ được tổ chức với quy mô như thế, những lá phù cấp thấp sẽ không thể bán được trừ khi chúng được làm ra với số lượng lớn.

Trương Cảnh có Nguyên Phù, đã làm hơn hai trăm cái trong hai ngày qua nên không cần lo lắng về số lượng.

Khác với những lá phù hạ phẩm, phù trung phẩm là nguồn tài nguyên quan trọng, đặc biệt là những lá bùa có chất lượng cao, để ở bên người sẽ vô cùng an toàn.

Hắn nghĩ nếu tận dụng khoảng thời gian ít ỏi này để kiếm thêm tiền thì sẽ có ích hơn nhiều.

Nói đến tài nguyên, Trương Cảnh chợt nhớ đến hai gốc cỏ sâm thủy linh năm mươi năm tuổi mà hắn mới mua từ tay Bùi Tiểu Sương trong hôm nay.

Yêu đan của hắn có thể tiêu trừ những yêu ma tà niệm còn sót lại, vậy chắc chắn nó rất có giá trị!

Hắn chợt nhận ra điều gì đó.

Tuy nhiên, trong mắt nhiều người ở hội chợ, ma đan không có gì quý hiếm cả!... Khoan!

Những lá phù hạ phẩm trong tay hắn nhất định có thể đổi lấy đan dược, Trương Cảnh dĩ nhiên sẽ không động đến chúng.

Ngay cả khi cửa hàng buôn bán phù chú có giảm giá nên người tìm đến mua phù, sử dụng đạo công của hắn vẫn ngày càng ít đi nên đạo công của họ cũng không có được nhiều, chỉ có cỡ vài trăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận