Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 636: Cự Ma cản đường (2)

"Sơn đạo hữu, tại hạ đợi đã lâu."

Cái đầu chính giữa mang dáng vẻ là lão giả của đối phương cười ha hả mở miệng nói, nhìn như nụ cười hòa ái nhưng bên trong mơ hồ lộ ra một tia âm lãnh khó mà dùng ngôn ngữ hình dung được.

Hai cái đầu khác của đối phương tuy không nói gì nhưng mà vẻ hung lệ trong đối mắt lại khiến cho người nhìn thấy không rét mà run.

Không đợi Sơn Kim Tôn phản ứng lại, hắn hai mắt của Thanh Vân đạo thân trên tay không tự giác hơi hơi nheo lại.

"Cường giả Quỷ Ảnh Các!"

"Lại là một tôn Thuần Dương..."

Bên cạnh, trái tim trong lồng ngực Hắc Giác bắt đầu điên cuồng nhảy lên, khóe mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Thanh Vân đại nhân đang đứng bên cạnh và Tam Thủ Ma Thần đứng đối diện.

Trong lòng hắn biết rất rõ, chắc chắn đối phương là vì đại nhân mình mà tới.

Oanh!

Đỉnh nắm đấm, từng sợi đạo tắc thần liên dây dưa với nhau, tản mát ra một cỗ khí tức hủy diệt cực kỳ đáng sợ.

"Mấy người các ngươi tạm thời chờ ở đây, ta đi đập chết lão già đó rồi tính tiếp."

Mà nơi hắn đang đứng trước đó, thân ảnh một tôn kim giáp cự thần dần dần hiện lên, duy trì tư thế trùng quyền.

"Thôi được, như vậy cũng được, hôm nay lão tử nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt."

Rõ ràng nói một cách nghiêm chỉnh, hai bên đều là tồn tại Hợp Đạo Cảnh mới đúng, nhưng mà thực lực bọn họ cách biệt có thể nói là lớn đến không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Mà ở một bên khác.

"Hô, thật là khủng khiếp!"

Sau một khắc.

Thấy thế, giữa mũi miệng Sơn Kim Tôn dâng trào ra một luồng thần quang nóng bỏng, cười như không cười lên tiếng nói ra: "Nha, đây không phải là 'Lão đại nhân' Tam Thủ Ma của Quỷ Ảnh Các sao? Làm sao, không cố gắng ở lại trong hang ổ mà lại dám ra đây tản bộ rồi? Lẽ nào ngươi không sợ Sơn Mỗ dần nát một thân xương cốt già cỗi này của ngươi hay sao?"

Trong tầm mắt, Tam Thủ Ma bỗng dưng thân hình lảo đảo một cái, sau đó khống chế không nổi ngã xuống dưới. Từng đạo vết rạn đáng sợ từ ngực đối phương lan tràn ra xung quanh với tốc độ cao, giống như một tượng bùn bị đánh cho sắp chia năm xẻ bảy.

Không giống như mình. Bốn vị đại nhân này mặc dù trên mặt biểu cảm khác nhau nhưng có một điểm tương tự, đó chính là đều không có hiển lộ ra nửa điểm khẩn trương, bình tĩnh đến mức khiến cho người ta khó mà tin được.

Một giọng nói hùng hậu vang lên bên tai mấy người Nhân Quả đạo thân, ngay sau đó bọn họ lập tức cảm nhận dưới chân không còn gì, thân thể cao lớn của Sơn Kim Tôn biến mất ở trước mắt trong chớp mắt.

Lúc trước, rốt cuộc bọn họ làm được như thế nào?

Nhìn hai tôn Thần Ma bên ngoài vạn dặm, Hắc Giác chỉ cảm giác trái tim mình trực tiếp nhảy tới cổ họng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai tôn Thuần Dương sinh linh chinh phạt lẫn nhau, sự kinh khủng của bọn họ hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.

Nghĩ như vậy, Hắc Giác không tự giác nhớ lại Thuần Dương trước đây vẫn lạc ở Cực Nhạc Tiên Đảo, tầm mắt càng không bị khống chế chuyển qua nhìn bốn đạo thân ảnh khác đang đứng bên cạnh.

Một giọng nói với giọng điệu tức đến nổ phổi bỗng nhiên vang lên, lập tức hấp dẫn mấy người Nhân Quả đạo thân, thậm chí vô số sinh linh nghe động tĩnh mà đến xung quanh đều lén nhìn trộm.

Thời gian từng giờ trôi qua.

Mà ở đối diện.

Chẳng lẽ là bởi vì...

Sau một khắc. Chỉ gặp hắn chuyển động cái cổ cứng đờ, tầm mắt hoàng kim như thực chất quét tới bốn phương tám hướng. Chỉ một thoáng, một cỗ khí tức đáng sợ khó mà diễn tả bằng ngôn từ như thủy triều đè ép về bốn phương tám hướng. Từng ánh mắt bí ẩn đang nhìn trộm giống như chim sợ cành cong, tranh nhau lui về, không dám chậm trễ dù chỉ một chút xíu.

Càng nhận thức được Thuần Dương khủng bố như thế nào, Hắc Giác càng là cảm thấy ly kỳ. Liên tục nghịch phạt tồn tại Thuần Dương, đây là chuyện mà sinh linh dưới Thuần Dương có thể làm được hay sao?

Trụ Hà Bí Cảnh thời gian cực kỳ hỗn loạn. Trong đó tốc độ thời gian trôi qua luôn không thể tính toán theo lẽ thường, càng tiếp cận khu vực đầu nguồn thì loại tình huống này càng khủng bố hơn.

"Đi thôi, ta đưa các ngươi rời đi."

Sơn Kim Tôn hài lòng gật gật đầu, chợt không chút lưu luyến ném hai cái đầu trong tay ra, quay người mở ra bàn tay lớn, thẳng tắp chụp tới mấy người Nhân Quả đạo thân.

Hắn giống như ý thức được cái gì, khóe mắt liếc qua người tôn kim giáp cự thần đó.

"Hứ!"

Sơn Kim Tôn nhếch miệng, trên khuôn mặt kim thiết lập tức lộ ra một tia cười nhạo. Hắn lung lay hai cái đầu lâu hai mắt trợn to lên trong tay. Nương theo lấy động tác này, xương sống nối liền với cái đầu bị kéo ra phía dưới tùy theo lắc lư, phát ra tiếng vang dát chi dát chi, nghe rất là khiến cho người ta sợ hãi.

"Lão già, cứ việc tới là được, đến lúc đó lại xem lão tử có thể cắt hết toàn bộ đầu của ngươi hay không." Sơn Kim Tôn kiệt ngao nói ra.

"Phải chết! Sơn Kim Tôn, chuyện hôm nay ta sẽ nói rõ với những vị đạo hữu khác, hi vọng đến lúc đó ngươi có thể cho chúng ta một câu trả lời hợp lý. Bằng không đừng trách chúng ta hợp lực san bằng Chân Võ Liệp Đoàn các ngươi!"

Dưới ánh mắt mọi người, Tam Thủ Ma đang dần dần lui lại, cái đầu dáng vẻ lão giả còn sót lại trên vai không tự giác được hiển lộ ra một vệt kiêng kị nồng đậm. Mỗi đi một bước đều có đại lượng tiên huyết màu đỏ tươi theo thân thể trải rộng vết rạn của hắn bắn tung toé ra, hình thành một phương lại một phương hồ nước màu đỏ ngòm trong hư không, tràn ngập khí thế nguy hiểm điên cuồng xơ xác tiêu điều.

Giờ phút này Tam Thủ Ma đã không còn chút khí thế nào. Một cái quyền ấn ở chỗ lồng ngực đối phương rất dễ thấy, ba đạo vết rạn dữ tợn từ trung ương quyền ấn lan tràn ra chung quanh, suýt nữa triệt để xé rách toàn bộ tiên khu của hắn.

Trong tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận