Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 124. Tất cả đều là hiểu lầm

"Lão ... Lão gia, Nhân tộc các ngươi thật nóng nảy."

Hươu Tam Thập Bát nuốt một ngụm nước bọt, kinh hãi liếc nhìn Trương Cảnh.

"Đây ... Ta đã bảo ngươi bay chậm chút, ta vốn định đi xuống giải thích trước một phen a."

Trương Cảnh vẻ mặt dở khóc dở cười.

"Không phải ngài nói ta bay lên cao hơn sao, ta sợ độ cao, sợ quá khiến ta quên hết mọi thứ trong lòng, không thể khống chế thân thể."

Một người một hươu nói chuyện.

"Vị sư đệ này, sao tọa kỵ của ngươi không có Linh Thú Hoàn, suýt chút nữa đã làm cho sư huynh hiểu lầm."

La sư huynh từ trong thành bay xuống, chậm rãi hạ xuống trước mặt Trương Cảnh, có chút bực bội.

"Sư huynh, xấu hổ, con hươu trắng này là tọa kỵ đệ mới thu được, đệ còn chưa kịp mua Linh Thú Hoàn. Gây bất tiện cho sư huynh, hy vọng sư huynh rộng lòng tha thứ."

Còn ở phía bên kia.

Ngươi xác định là... hiểu lầm?

Lần này đúng là mình đã làm sai trước.

Lời này vừa nói ra.

"Đa tạ sư huynh. A, sư huynh lại nhận ra đệ?"

Hắn vẫy vẫy sau lưng.

La sư huynh vốn đang tức giận, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của người trước mặt.

Hươu Tam Thập Bát không khỏi mở to mắt, ánh mắt hoài nghi nhìn nam nhân trước mặt.

Cây chùy lớn trên mặt đất đột nhiên biến mất không dấu vết, chỉ để lại một dấu vết hình chùy sâu ba bốn tấc, vết nứt giống như mạng nhện lan ra bốn phía.

Trương Cảnh nhảy thẳng xuống từ chỗ hươu Tam Thập Bát, nhìn về phía vị sư huynh trước mặt, áy náy giải thích.

Mặc dù có quen một số sư huynh Luyện Khí hậu kỳ, nhưng trong đó có lẽ không bao gồm người trước mắt.

Tại thời điểm này, như thể một thế giới mới mở ra trước mắt nó.

"Ha ha, trước đây ở hội giao dịch, sư huynh thấy sư đệ và Liễu sư tỷ nói chuyện với nhau, lúc ấy huynh còn muốn kết bạn với sư đệ một phen, không ngờ thời gian khẩn trương quá nên đành bỏ lỡ."

"Hóa ra là Trương sư đệ." Giọng dịu lại: "Sau này chú ý hơn một chút."

Trương Cảnh ngạc nhiên nhìn đối phương.

Chỉ thấy La sư huynh quay đầu sang một bên, không nhịn được nhìn con hươu trắng cao lớn trước mặt, ao ước nói: "Sư đệ có được một tọa kỵ tốt, bây giờ đã có uy lực như vậy, tương lai khi nó bước vào Luyện Khí tầng bảy thì sẽ càng ghê gớm."

"Vậy là tốt rồi, buổi tối sư huynh sẽ đến cửa hàng của đệ."

Rõ ràng đối phương có chút hiểu lầm nhưng hắn không cần thiết mất công giải thích.

La sư huynh ngập ngừng hỏi.

Trương Cảnh lại cưỡi trên người hươu Tam Thập Bát, truyền lệnh cho nó vào cổng, đi về phía trong thành. ...

"Nhân tiện, bây giờ sư đệ còn dùng phù lục giá thấp đổi Yêu Đan không? Hiện trong tay sư huynh còn có một chút Yêu Đan..."

Cùng lúc đó.

Phía sau hắn, La sư huynh nhìn chằm chằm bóng lưng hươu Tam Thập Bát, ánh mắt vô thức lộ ra vẻ hâm mộ tột độ.

"Đúng là một con tọa kỵ tốt -"

"Vẫn luôn đổi a." Trương Cảnh mỉm cười trả lời.

"Sư đệ đi thong thả, nhớ kỹ ở trong thành thì ước thúc gia hỏa này cho tốt."

La sư huynh tránh đường ra dặn dò.

"Vâng, đệ đã biết."

Dứt lời.

Trương Cảnh không tỏ rõ ý kiến.

"Sư huynh nói đùa, bây giờ nếu như không có chuyện gì, vậy sư đệ xin cáo từ trước."

"Tiểu đội La Đô đúng là coi trọng sư đệ! Tuy nhiên, với thiên phú và bản lĩnh của sư đệ thì xứng đáng được tiểu đội La Đô đối xử như vậy."

Rất nhiều tu sĩ tụ tập ở cổng thành cũng có ý thức nhường ra một con đường rộng, nhìn Trương Cảnh ngồi trên lưng con thú khổng lồ đáng sợ này, trên mặt lộ ra vẻ kính nể.

Giữa đám đông.

Hai nam tử ở trên tháp thành lúc trước không khỏi cảm thấy trong lòng có một cơn bão nổi.

Đây không phải là vị sư đệ... sư huynh chủ cửa hàng phù lục trên phố Song Phụng sao?

Làm thế nào có được một con tọa kỵ Luyện Khí hậu kỳ cường đại?

Đúng thế.

Trong mắt bọn họ, thân thể khổng lồ của hươu Tam Thập Bát khí tức như biển sâu vực lớn, nó có thể chống lại công kích của La sư huynh tu vi Luyện Khí hậu kỳ, hiển nhiên cũng là Luyện Khí hậu kỳ.

Cùng là Luyện Khí trung kỳ.

Nhìn người ta một chút, vừa có thể quấy nhiễu mưa gió trong phường thị, lại có tọa kỵ Luyện Khí hậu kỳ cường đại.

Nhìn lại chính mình một chút.

Hai người liếc nhìn nhau, đột nhiên có chút hoài nghi nhân sinh.

Mọi người đều là đệ tử của đạo quán, nhưng khoảng cách giữa bọn hắn và đối phương có lẽ còn lớn hơn khoảng cách giữa phàm nhân và tu sĩ. ...

Khoảnh khắc rẽ qua góc phố.

Hươu Tam Thập Bát đi theo hắn từng bước, tò mò nhìn cảnh tượng phồn hoa trong quận thành, cái miệng to của nó kinh ngạc đến mức chưa hề khép lại.

Trương Cảnh chậm rãi đi phía trước.

Nó vô thức nhún nhún cái đầu khổng lồ của mình, thấp giọng hỏi Trương Cảnh: "Lão gia, ngài vừa nói Linh Thú Hoàn gì, đó là thứ gì? Có phải nếu ta mặc thứ đó thì những người khác sẽ không tấn công ta như người trước đây không?"

"Hiểu như vậy cũng không sai."

Nghe vậy, thân thể hươu Tam Thập Bát chấn động, hắn lo lắng hô lên: "Lão gia, vậy ngươi có thể mặc lên người ta. Vừa rồi rất nguy hiểm, lão gia, tộc hươu chúng ta truyền thừa ba mươi tám đời, nhưng ta không muốn chết a. Ta vẫn chưa lấy vợ đâu."

Hươu Tam Thập Bát lại bắt đầu thì thầm vào tai Trương Cảnh.

Nhắc đi nhắc lại mấy câu, chỉ có một ý tưởng cốt lõi là thúc giục hắn mua 'chiếc nhẫn cứu mạng' càng sớm càng tốt.

Nếu không nó sẽ luôn có cảm giác như có ai đó đang muốn làm hại nó!

Cuối cùng, để thanh lọc lỗ tai.

Trương Cảnh đành phải hứa sẽ giúp nó sắp xếp mua 'nhẫn cứu mạng' càng sớm càng tốt.

Lúc này hươu Tam Thập Bát mới dừng lại. ...

Bị những ánh mắt này nhìn chằm chằm trong một thời gian dài.

Đi đến đâu hươu Tam Thập Bát đều thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò, kinh ngạc, thậm chí hâm mộ.

Bên trong quận thành Lang Gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận