Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 628: Tai kiếp kết thúc, sao Trương Cảnh lại ở đây? (2)

Ngay khi tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lâm vào trầm tư.

Ầm ầm ——

Nương theo một đạo chấn động kịch liệt vang vọng đất trời, lại có hai cỗ tiên thi tàn phá một trước một sau từ thiên khung rơi xuống. Đầu tiên là một con trăm mắt hắc xà tráng kiện như sơn mạch, dài không biết có mấy ngàn dặm, mà một cái khác thì là một nam tử gầy yếu thân mặc tiên bào màu đen. Trên mặt một người một rắn đều lưu lại vẻ rung động cùng oán độc vung đi không được.

Lân phiến huyết nhục trên người trăm mắt hắc xà liên miên lật lên, vết kiếm dữ tợn giăng khắp nơi, mà huyền bào nam tử thì toàn bộ tiên khu đều bị một loại lực lượng kinh khủng nào đó ngạnh sinh sinh xoay thành bánh quai chèo, thoạt nhìn càng thê thảm.

Trên trời lại vang lên động tĩnh lần nữa, đương nhiên chạy không khỏi lỗ tai đông đảo sinh linh phía dưới.

Giờ khắc này, giống như đột nhiên có cảm giác, Ảnh Khuyển Vương, Yểm Thi, Tứ Tí La Sát, Tả Khuynh Thiên, Kỳ Uyên Minh Chủ... tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều không hẹn mà cùng theo tiếng kêu nhìn lại, chợt con ngươi mãnh liệt co vào.

"Lại là hai tôn Thuần Dương!"

"Xảy ra chuyện."... ...

Thù này không báo, tâm ý không lưu loát, tiên thần đạo đồ chắc chắn bị cách trở. Nghĩ như vậy, tốc độ hắn độn hành không khỏi lại tăng tốc lần nữa, hoàn toàn không có dự định liều mạng với hai tên gia hỏa đằng sau mình. Dù sao chỉ là một chút sỉ nhục, so sánh với tiên khu này thì hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Nhìn lão giả còng xuống đang điên cuồng tán loạn trong không gian trận pháp, bay lung tung giống như là con ruồi không đầu, trên mặt Thanh Vân đạo thân không khỏi nở một nụ cười nhạt.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy biệt khuất vô cùng. Mình tung hoành Trụ Hà Bí Cảnh đến trăm vạn năm, chưa từng bị sâu bọ chỉ là vũ hóa giai đoạn truy sát, chớ đừng nói chi là một lần vẫn là hai người.

Tại chỗ.

"Hai cái súc sinh, lão hủ nhớ kỹ các ngươi, việc này vẫn chưa xong!"

Cũng không trách hắn sẽ nói như vậy, bởi vì lão giả chạy trốn đó bàn về thực lực và mức khó chơi thì hoàn toàn xứng đáng đứng thứ hai trong số năm tôn Thuần Dương sinh linh này, gần với kim giáp cự thần. Nếu như không có trận pháp dưới chân ước thúc thì chỉ sợ bọn họ không thể làm gì được hắn.

Không biết đi qua bao lâu.

"Trương Cảnh đạo hữu, chúng ta còn không truy sao? Nếu như để cho hắn thoát khỏi trận pháp thật thì nói không chừng sẽ có chút phiền phức."

Lão giả lưng còng miệng ngậm thần kim tẩu thuốc bờ môi nhanh chóng lật qua lật lại, phát ra tiếng gầm thét liên tiếp, chợt kéo lấy tàn phá tiên khu thủng trăm ngàn lỗ, nhanh chóng hướng nơi xa chạy trốn.

Trong không gian nào đó trong trận pháp.

Hắn đã sắp hết thọ nguyên, vốn đang không có hy vọng chứng đạo trường sinh thiên tiên đạo quả, ờ nếu như tiên khu này còn bị chém thì gần như là triệt để đoạn tuyệt hy vọng chứng đạo của hắn. Bởi vì cái gọi là càng già càng tiếc mệnh, lão giả lưng còng không muốn chết, Cho nên chỉ có thể vứt bỏ tôn nghiêm của thân là cường giả Thuần Dương, làm tất cả mọi thứ chỉ mong có thể được sống.

Thanh Vân đạo thân cười một tiếng, giọng nói ôn hòa giải thích rõ cho hắn biết. Bây giờ kim giáp cự thần tự động thối lui, mà ba tôn Thuần Dương khác cũng đã bị hắn và Bạch Vũ Tử bên cạnh dần dần chém xuống. Như vậy cũng có nghĩa là thời khắc này sức mạnh của Chu Thiên Tinh Thần Trận không còn bị phân tán nữa.

Sỉ nhục!

Mà hơn một vạn ba ngàn Hợp Đạo sinh linh hợp lực, được Chu Thiên Tinh Thần Trận gia trì, rốt cục có thể bộc phát ra sức mạnh đáng sợ đến mức nào, hắn rất là chờ mong!

Bạch Vũ Tử liếc mắt nhìn Thanh Vân đạo thân đang đứng yên bất động bên cạnh thì không khỏi nhíu mày lo âu hỏi.

"Ha ha, kẻ này nếu có thể trốn được một cách đơn giản như vậy thì dưới chân chúng ta cũng không phải là Chu Thiên Tinh Thần Trận rồi. Đạo hữu cứ yên tâm đi, chỉ còn lại một gia hỏa này, lần này chắc chắn sẽ không để cho hắn rời khỏi đây."

"Thời điểm đến, tranh thủ một lần là xong!"

Trận nhãn.

Chiến minh đạo âm trầm thấp mà to rõ đột nhiên quanh quẩn trong mỗi một ngóc ngách bên trong Chu Thiên Tinh Thần Trận, tựa như đang trình bày tinh thần chi đạo.

Ào ào!

Từng viên tinh thần sáng tỏ như thái dương tản mát ra khí cơ đáng sợ hoặc huyết tinh hoặc hung lệ hoặc nặng nề hoặc băng hàn, tự động tạo thành một con sông nhìn không thấy bờ, vây chặt hắn ở bên trong.

Suy nghĩ trở lại hiện thực.

Lão giả lưng còng biết mình đã không đường thối lui.

Trông thấy một màn này.

Cái gọi là lên trời không đường, xuống đất không cửa, không có gì hơn như thế.

Tử Vi Tinh Kỳ trên đỉnh đầu Thanh Vân đạo thân không gió mà bay, trực tiếp cấu kết Chu Thiên Tinh Thần Trận, một cỗ dao động vô hình mênh mông tràn ngập ra. Chỉ một thoáng, một viên tiếp lấy một viên tinh thần hình chiếu sáng tỏ mênh mông sáng lên, sau đó chậm rãi nở rộ, tinh huy hạo đãng, vô tận vô lượng.

"Đây là —— "

Lão giả lưng còng đang điên cuồng chạy trốn thân hình bỗng nhiên trì trệ, trên gương mặt nếp nhăn pha tạp không kìm lòng được mà mắt lộ ra vẻ chấn động khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung được.

Trong tầm mắt của hắn.

Trùng điệp tinh quang vờn quanh, hai bóng người ngẩng đầu lên, trong thân thể không cao cũng không hùng tráng nhưng bỗng dưng lại bộc phát ra một cổ khiến thuế nặng nề đáng sợ như là thần sơn.

Ông! Ông! Ông!

Nhân quả đạo thân và thủy chi đạo thân liếc nhau một cái, sau đó cùng nhau thôi động Tử Vi Tinh Kỳ trong tay, kết hợp với Thanh Vân đạo thân đang trong một vùng không gian khác, hô ứng lẫn nhau.

"Tất nhiên là như thế."

Hắn hít sâu một hơi, sau đó giống như nhận mệnh, lớn tiếng quát lên: "Trương Cảnh, ta biết ngươi có thể nghe được. Làm giao dịch được không? Ngươi thả ta, ta bảo đảm ngươi bình yên rời khỏi Trụ Hà Bí Cảnh, về phần Khai Tịch Thần Phù thì vẫn thuộc về ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận