Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 83. Ta là tu sĩ lương thiện.

Nhưng vào lúc này.

Chỉ nghe 'Xùy' một tiếng.

Dáng ông lão bị hai người bỏ lại đằng sau đột nhiên khựng lại, khoảnh khắc tiếp theo, một mũi nhọn mang theo mười phần sát ý xuyên thủng lồng ngực của ông ta chui ra ngoài.

Hơi thở băng giá ập tới ngay trước mặt.

"Không kịp rồi, hắn tới rồi!"

Người đàn ông có nốt ruồi đen khó thở, vội vàng lấy ra một con dao răng hổ kỳ lạ từ trong túi trữ vật, đồng thời nói với người đàn ông lực lưỡng bên cạnh:

"Ngươi đi thu hút sự chú ý của hắn, ta lập tức kích hoạt pháp khí."

Nghe vậy, người đàn ông vạm vỡ liếc nhìn thi thể ông già nằm trên mặt đất trước mặt, sau đó dùng ngữ thương lượng nói:

Trong lúc suy nghĩ, trên tay hắn lại xuất hiện một đạo Ngưng Băng Hóa Phong Thuật. Pháp thuật hóa thành dư ảnh, bay thẳng về phía bóng người đằng kia.

Người có nốt ruồi đen đang núp ở một bên nín thở nhìn Trương Cảnh, sau khi thấy hắn sử dụng pháp thuật thì sáng mắt lên, vội vàng đẩy pháp lực vào trong pháp khí tiểu đao.

Trương Cảnh nhìn thoáng qua thi thể ông già nằm dưới đất, sau đấy nhìn thẳng vào một bóng người mờ ảo đang di chuyển chậm rãi ở phía trước không xa.

Cơ hội tốt!

Người đàn ông có nốt ruồi đen mắng. ...

Chỉ một thoáng.

"Lão đại, không phải ta sợ chết, chủ yếu là bởi vì thực lực của ta ở trước mặt người ta căn bản sống không nổi một khắc, nên việc này vô dụng thôi. Tu vi ngươi cao nhất, hay là ngươi đi chặn hắn đi? Để ta kích hoạt pháp khi cho."

Gào!

"Còn hai tên."

"Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế? Đi mau!"

Cũng vào thời khắc này.

Chém thẳng về phía của Trương Cảnh.

Ấy? Một tên nữa đâu?

Thấy cảnh này, cơ thể vốn căng chặt của người đàn ông có nốt ruồi đen cũng thả lỏng ra, biểu cảm trên mặt dần dần bình tĩnh trở lại.

Một tiếng gầm mơ hồ vang lên, một cỗ ý chí mạnh mẽ và cực kỳ nham hiểm đột nhiên rộ ra từ con dao đỏ như máu.

Con dao biến thành ánh sáng đỏ, xé toạc làn sương trắng dọc đường.

Đằng kia!

Một lượng lớn linh thức tràn vào Tâm Nhãn Pháp Chủng.

Con dao lóe lên ánh máu nhanh chóng phóng to trong tầm mắt của Trương Cảnh , mang theo một luồng khí kinh khủng vượt xa sức mạnh của luyện khí sơ kỳ.

Sau khi Trương Cảnh ném Ngưng Băng Hóa Phong Thuật đi thì không còn chú ý đến bóng người mờ ảo trước mặt nữa. Bước chân của hắn từ từ chậm lại, cảnh giác được nâng lên mức cao nhất.

Ánh sáng xanh ngưng đọng hệt như băng ngay lập tức xuyên thủng làn sương trắng, chiếu sáng tứ phương.

Một bên khác.

Huyết quang hung ác! Băng quang nặng nề!

Pháp khí Tiểu đao biến thành một con hổ đen hung dữ, nó mở cái miệng đẫm máu với những chiếc răng nanh sắc đan xen vào nhau, hung hăng cắn vào linh quang hộ thể phiên bản nâng cao của Trương Cảnh.

Bùm!

Dường như hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm nào đó.

Không có một sự do dự nào.

Rầm rầm ——

Trong Ngũ Pháp Linh Hà, bảy con cá mang pháp thuật băng lam cùng nhau nhảy ra, hòa vào tầng linh quang hộ thể trước người Trương Cảnh.

Trong tình trạng được sử dụng hết công sức, Tâm Nhãn bỗng dưng mở ra, sương mù trắng dày đặc dường như biến mất ngay lập tức, mọi thứ xung quanh đều được phản chiếu rõ ràng trong lòng Trương Cảnh.

Làn sương trắng tự động tách ra hai bên.

Một khí tức nguy hiểm đột ngột xuất hiện trong nhận thức của Trương Cảnh .

Hắn quay đầu, 'nhìn' về phía người đàn ông có nốt ruồi đen đang nấp sau bức tường với vẻ mặt đầy mong đợi.

Hai bên giằng co gắt gao.

Cuối cùng.

Chỉ nghe rắc một tiếng.

Tiểu đao huyết sắc vỡ thành ba mảnh rồi rơi xuống đất. Linh quang hộ thể của Trương Cảnh cũng trở nên cực kỳ mờ mịt, như thể sẽ tiên tan ngay lập tức.

Trương Cảnh nhìn thoáng qua đống hài cốt của tiểu đao trên đất.

Sau đấy giữ lấy linh quang hộ thể, đi thẳng về phía người đàn ông có nốt ruồi đen.

Một lá Tinh Dẫn Phù lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong tay hắn.

Cộc cộc...

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, càng lúc càng gần.

Tiếng chân này khi lọt vào tai người đàn ông có nốt ruồi đen thì chẳng khác gì bùa đòi mạng của Diêm vương, khiến hắn cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

"Đây chính là - đệ tử đạo viện sao? Đều là quái vật, đều là quái vật!"

Sau khi nói xong.

Sợ nói chậm một giây thôi thì sẽ theo gót hai vị huynh đệ của mình.

Người đàn ông có nốt ruồi đen luyên thuyên nói hết mọi thứ mà mình biết cho Trương Cảnh nghe.

"..."

"Đạo huynh tha ta một mạng, chúng ta cũng đều là bị người ép buộc. Chẳng phải ngài đang muốn biết tin tức của yêu ma ở huyện Hắc Sơn sao? Ta sẽ kể cho ngài nghe mọi chuyện."

"Nói!"

"Con yêu ma ẩn náu ở huyện Hắc Sơn có tên là Âm Lão Gia. Sương mù dày đặc vào ban đêm chính là do hắn gây ra, Trành Bì Quỷ trong sương mù cũng do hắn điều khiển. Chúng ta vốn chỉ là những tán tu bình thường, do nhất thời sơ ý nên bị Âm Lão Gia bức hiếp, cuối cùng đành phải chịu nhục, giao phó bản thân cho kẻ tặc."

"Ai u, ta là tu sĩ lương thiên, ta vẫn luôn tìm cơ hội giết chết lão ma đầu này, nhưng thực lực của ta không đủ, không dám ra tay."

Người đàn ông có nốt ruồi đen thở dài một tiếng, sau đấy kích động nhìn Trương Cảnh.

"Các ngài đến, Hắc Sơn sẽ thái bình! Các ngài đến, trời xanh xuất hiện ngay!"

Trương Cảnh không hề bị lay động chỉ nhẹ nhàng hỏi:

"Thực lực của Âm Lão Gia kia thế nào? Hắn đang trốn ở đâu?"

"Theo như những gì chính Âm Lão Gia nói thì hiện tại nó đang là luyện khí tầng bốn đỉnh phong. Trong một tàn tích ở thành đông gần chân tường thành, có một lối đi bí mật dẫn thẳng đến địa cung mà hắn đã xây dựng ở huyện Hắc Sơn. Nghe nói ở thành Tây, thành Bắc và thành Nam cũng có những lối đi bí mật như vậy, nhưng cụ thể ở đâu thì ta không biết."

Người đàn ông có nốt ruồi đen trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trương Cảnh, vừa dập đầu vừa la to.

Bịch một tiếng.

Con át chủ bài lớn nhất của hắn ta thậm chí không thể đánh tan được linh quang hộ thể của đối phương...

Trong mắt hắn hiện lên một tia tuyệt vọng u ám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận