Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 557: Hậu Thiên linh bảo, Hư Tàng Tiên Y

Thần thông có thể hành tẩu hư không giấu kín không dấu vết này khiến cho Trương Cảnh trông mà thèm. Nhất là đối với hắn bây giờ thì giống như là buồn ngủ được người ta đưa cho một cái gối đầu.

Đương nhiên, mặc dù không có tiên y này thì bây giờ Trương Cảnh cũng có cách có thể triệt để thoát khỏi sự truy tung của Quỷ Ảnh Các. Nhưng mà Hậu Thiên linh bảo, thứ này có ai sẽ ngại nhiều?

Phải biết cho dù thân là chân truyền của Bất Hủ đạo thống cũng không phải ai cũng có một kiện Hậu Thiên linh bảo. Nói một cách nghiêm chỉnh thì Hậu Thiên linh bảo chủ yếu vẫn tập trung ở trong tay các đại Thiên Tiên chân quân. Dù sao chỉ có triệt để nắm giữ một con đường thì mới có thể chân chính thể hiện ra uy lực mạnh mẽ của Hậu Thiên linh bảo. Hợp Đạo Cảnh tuy nói có thể khu sử nhưng chỉ là miễn cưỡng khu sử thôi.

Lấy lại tinh thần.

Trương Cảnh dứt khoát ngồi xuống ngay tại chỗ, đồng thời trong lòng âm thầm nghĩ: "Nơi này mặc dù ẩn nấp nhưng cũng không phải là không có khả năng bị người ta phát hiện. Mà chân chính luyện hóa một kiện Hậu Thiên linh bảo không phải là chuyện một sớm một chiều."

"Vì an toàn, nên sơ bộ luyện hóa trước. Để tránh chậm trễ quá lâu, dẫn đến sinh ra biến cố." Hắn nhanh chóng làm ra quyết định. Không trách Trương Cảnh có ý tưởng như vậy, bởi vì bây giờ bên trong Trụ Hà bí cảnh không có chỗ nào có thể cho hắn yên ổn. Nếu như hắn không cẩn thận thì sợ là sẽ xám xịt hồi sinh trong Thanh Vân Giới.

Lại có thể kiên trì nhiều năm như vậy dưới tình huống khi bị đến hàng vạn Hợp Đạo Chân Tiên điên cuồng tìm kiếm, lại có Quỷ Ảnh Các không ngừng bại lộ vị trí?

Thời gian lặng yên trôi qua.

Nhưng mà sau khi hắn sơ bộ luyện hóa Hư Tàng Tiên Y thì mới biết được nặc thân hư không mà lão già đó sử dụng chỉ là thần thông cơ bản nhất của bảo bối này mà thôi. Uy lực quan trọng nhất của nó nằm ở khả năng chi phối hư không xung quanh, ví dụ như là chồng chất hư không, ngăn cách hư không thậm chí xây dựng hư không tiểu thế giới vân vân.

Trương Cảnh âm thầm phân tích, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng. Cũng may là đối phương không hiểu hư không đạo tắc, nếu không thì lần này người xui xẻo chính là mình. Sau đó tựa như nghĩ tới điều gì, chỉ thấy trên mặt Trương Cảnh đột nhiên lộ ra vẻ hưng phấn. Đối phương không được không có nghĩa là chính mình không được.

Trước khi luyện hóa.

"Xem ra lão giả đó nắm giữ đạo tắc không phải là hư không, nếu không thì Hư Tàng Tiên Y trong tay hắn không thể nào chỉ phát huy ra một chút xíu năng lực như vậy, thậm chí ngay cả năng lực cơ bản nhất là nặc thân hư không cũng kích thích gợn sóng."

"Hóa ra đây mới là Hư Tàng Tiên Y, không hổ là Hậu Thiên linh bảo ẩn chứa hư không đạo tắc. Như thế xem ra lúc trước bảo bối này đã bị mai một trong tay lão già đó."

Giống như một giọt nước rơi vào trong biển cả. Hắn thân mặc Hư Tàng Tiên Y, lặng yên không một tiếng động dung nhập hư không, trong nháy mắt thân hình biến mất không thấy gì nữa. Toàn bộ quá trình này hư không vẫn vô cùng yên tĩnh không một gợn sóng.

Thoáng qua đã hai tháng trôi qua.

Mặc dù Trương Cảnh cũng không có nắm giữ hư không đạo tắc nhưng phải biết hắn thôi động rất nhiều Hậu Thiên linh bảo thậm chí thần thông cường đại, từ trước tới giờ hắn đều không có dùng tiên lực mà sử dụng sức mạnh thế giới đến từ Thanh Vân Giới. Đây là nguyên nhân tại sao chiến lực của hắn có thể vượt qua đại cảnh giới, chỉ dựa vào tu vi Pháp Tướng Cảnh thì có thể thôi động Thiên Quan Tam Bảo Ngọc Như Ý và các loại Hậu Thiên linh bảo.

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Trương Cảnh từ từ mở mắt, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Đương nhiên, Hư Tàng Tiên Y có thể chi phối hư không trong phạm vi lớn hay nhỏ thì liên quan tới thực lực của người sử dụng nó mạnh hay yếu và trình độ lĩnh ngộ đạo tắc hư không như thế nào.

Không biết qua bao lâu.

Trương Cảnh trong lòng còn có nghi hoặc, không biết tại sao lão giả đó lại chết trong tay mình một cách dễ dàng như thế. Dù sao thì hắn cũng đường đường là Hợp Đạo Chân Tiên trong tay có Hậu Thiên linh bảo. Mà Hư Tàng Tiên Y này trong tay đối phương ngoại trừ độn hành hư không ra thì không còn tác dụng gì khác. Cái này hoàn toàn không phù hợp với những gì mà Trương Cảnh biết về Hậu Thiên linh bảo.

Trương Cảnh từ trong hư không trọng trọng điệp điệp đi ra, sắc mặt mơ hồ nổi lên một tia tái nhợt.

Nghĩ đến đây. Trương Cảnh tâm ý khẽ động, sau lưng xuất hiện một cái áo choàng đen kịt sau đó trong chớp mắt hình thái của nó bắt đầu thay đổi cuối cùng hóa thành một cái phát vào màu đen kiểu dáng xưa cũ.

So với Trương Cảnh, trước đó lão giả đó độn nặc gây ra động tĩnh rõ ràng đến mức không thể nào rõ ràng hơn được nữa. Chênh lệch giữa cả hai quá rõ ràng.

Sau một khắc. Hắn trực tiếp xuất hiện ở trên một ngọn núi đá ngoài ngàn dặm.

Đúng rồi!

"Hai vạn dặm Thanh Vân Giới vẫn quá nhỏ, sức mạnh thế giới mà nó cung cấp được có hạn, nếu như thôi động Hư Tàng Tiên Y mà không chút kiêng kị nào thì không được. Nếu như có vô cùng vô tận kinh nghiệm thông dụng thì tốt."

"Mà lại..."

Toàn bộ sự chú ý đều đặt vào Hư Tàng Tiên Y, suýt chút nữa là quên việc chính. Trương Cảnh lắc đầu cười một tiếng, lúc này một bước bước vào hư không.

"Dựa vào bảo vật này đến vô ảnh đi vô tung thì chắc chắn trong tay hắn còn có rất nhiều bảo vật khác nhưng rất tiếc là vừa rồi trong quá trình giao chiến thì đã rơi vào trong hư không triệt để không tìm được nữa."

Đỉnh núi.

Một gốc thần trúc cao khoảng một trượng cực kỳ khiến cho người ta chú ý. Thần trúc này không có màu xanh biếc giống như cây trúc bình thường mà là hắc bạch xen lẫn, chỉ nhìn từ xa thì mang tới cho người ta một loại cảm giác điên đảo hỗn loạn mãnh liệt.

Đây cũng là Nghịch Giới Tiên Trúc mà Trương Cảnh tâm tâm niệm niệm. Nó tuân theo một loại đặc thù đạo tắc... hỗn loạn đạo tắc mà sinh, đã là tiên căn nhưng cũng là Tiên Thiên thần vật, hơn nữa còn là cực đẳng Tiên Thiên thần vật cực kỳ hiếm thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận