Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 273. Sôi trào chi địa (2)

Nữ tử cả người khoác đỏ pháp bào đỏ, quanh thân lộ ra kim quang nồng đậm trừng mắt, ánh mắt bực tức nhìn chằm chằm một đội ngũ trùng trùng điệp điệp do hơn ba mươi người tạo thành đối diện, cố nén sợ hãi trong lòng khẽ nói.

Bảy tám nữ tử mặc pháp bào, váy xoè các loại loại phục sức, thân thể cũng lấp lóe ánh sáng vàng rực được nàng bảo hộ sau lưng.

Giờ phút này.

Sắc mặt các nàng đã tái nhợt.

"Các ngươi cướp Kiêu Vân Pháp Lệnh của chúng ta có gì tài ba, có năng lực đi khu vực trung ương đoạt những người đó a."

"Đúng, nghe nói khu vực trung ương có người bày lôi đài, chỉ cần có thể kiên trì năm hơi dưới tay người ta thì có thể đạt được một cái Kiêu Vân Pháp Lệnh. Nhưng mà cho dù là như vậy thì các ngươi cũng không dám khiêu chiến, chỉ biết cướp của những người như chúng ta."

"Cái này chúng ta vất vả lắm mới tìm được."

"Các ngươi còn nói đạo lý hay không a!"

Lúc này.

Người đến chính là Trương Cảnh đang toàn lực đi đường.

Lời này vừa nói ra.

Bên trong hồng quang. Mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người trẻ tuổi. Mà trên tay đối phương rõ ràng là mấy chục cái Kiêu Vân Pháp Lệnh tán phát ra đạo đạo ánh sáng vàng mãnh liệt.

"Những yêu nghiệt khu vực trung ương đó? A, sớm muộn lão tử cũng sẽ đi khiêu chiến. Mọi người cùng là Trúc Cơ Cảnh, ta muốn xem xem rốt cuộc bọn họ có gì mạnh, khiến cho các ngươi tôn sùng như thế."

Hắn đang muốn tiến lên chặn đường. Nhưng mà không ngờ chân vừa bước ra nửa bước thì có một ánh mắt đáng sợ ngưng đọng như thực chất từ trong đạo hồng quang đó bắn ra, rơi thẳng vào trên người nam tử.

Những cô gái này nhao nhao bi phẫn, phẫn nộ quát những người đối diện.

Tại chỗ.

Đối diện, nam tử dẫn đầu nghe vậy, có chút không phục nói.

Giọng nói có chút nghẹn ngào.

Một đạo hồng quang chói lọi lôi cuốn khí thế mạnh mẽ xâm nhập tầm mắt mọi người.

Giờ khắc này, không khí càng yên tĩnh. ...

Trong khoảnh khắc có vài chục ánh mắt hoặc kinh ngạc, hoặc nghi hoặc nhìn về phía nam tử dẫn đầu.

Không biết qua bao lâu.

Chỉ thấy ánh mắt nam tử dẫn đầu nhìn chằm chằm hồng quang Trương Cảnh biến thành, trong mắt không khỏi hiện lên ý động.

Ý thức hắn lập tức trở nên trống rỗng. Trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Sau lưng, một người cẩn thận giải thích rõ cho hắn biết.

Nam tử dẫn đầu nuốt ngụm nước bọt, khó có thể tin nói.

Người vừa mới nói chuyện lại gặng hỏi nữa.

Thân thể mọi người mới dần dần khôi phục tri giác.

Phía trên có gần trăm bóng người lẳng lặng ngồi xếp bằng.

Dạo hồng quang đã biến mất không còn tăm tích.

Cảnh tượng tranh đấu chém giết thường xuyên gặp phải trên đường đi tới lại không có ở chỗ này.

Vừa nhìn là biết không phải kẻ yếu.

Khí tức từ trên người những người này tràn ngập ra không giống nhau, nhưng có một điểm tương tự, đó chính là khí thế đều bàng bạc vô cùng.

"Đó là... người nào? Cũng là Trúc Cơ Cảnh?"

Nhưng mà còn chưa có nói xong thì bị đối phương không kiên nhẫn ngắt lời: "Sau này có... có cơ hội lại đi! Bây giờ chúng ta tới khu vực bên ngoài tìm kiếm Kiêu Vân Pháp Lệnh. Mụ nội nó, để cho mấy nữ nhân đó thừa cơ hội chạy."...

Nửa ngày sau.

Ba tòa sơn phong nguy nga, đỉnh đã bị san bằng, phân bố thành hình chữ 'Phẩm' ánh vào tầm mắt Trương Cảnh.

"Lão, người kia hẳn là một trong số những 'Yêu nghiệt' mà ngài vừa mới nói muốn khiêu chiến, bây giờ chúng ta tiến về khu vực trung ương hẳn là có thể tìm tới hắn."

"Lão, ngài còn muốn đi khu vực trung ương khiêu chiến —— "

Hắn chỉ hung hăng lẩm bẩm: "Không phải như vậy chứ, trong truyền thừa không nói Trúc Cơ Cảnh có thể đạt tới trình độ đáng sợ như vậy."

Nhưng mà nam tử dẫn đầu không có phản ứng đối phương.

Chỗ này nghiễm nhiên trở thành một phương tịnh thổ.

"Đến!"

Ánh mắt Trương Cảnh lóe lên.

Trương Cảnh biến thành hồng quang dừng lại giữa không trung. Ánh mắt nhìn về phía những bóng người ở ba tòa sơn phong.

Sau đó chỉ trong nháy mắt.

Hắn lại thu hồi ánh mắt.

Trên mặt không khỏi toát ra nụ cười ý vị thâm trường.

"Bảy truyền thừa đỉnh cấp nhân tộc, nghe đồn chia làm bốn phe phái khác biệt, có thể thấy được lốm đốm a."

Trong nháy mắt.

"Hai đệ tử phúc địa, còn có năm người đến từ pháp giới khác nhau..."

Mà đối diện.

Bảy người không khỏi nhìn về phía Trương Cảnh, giống như đang đợi hắn giới thiệu. Đối với đạo hữu gần như là giai đoạn sau cùng mới đi đến khu vực trung ương đấu trường, hơn nữa trên người còn đem theo gần hai mươi cái Kiêu Vân Pháp Lệnh. Bọn họ cực kỳ hiếu kì.

Sau khi giới thiệu xong.

"Ngụy Lâm, đến từ Phù Phong Pháp Giới, bái kiến đạo hữu.". . . . . .

"Đàm Cẩm, đến từ Miểu Viêm Phúc Địa, bái kiến đạo hữu."

Sau đó.

Mấy người giới thiệu với hắn.

"Vị đạo hữu này, tại hạ Thẩm Sơ, đến từ Đạo Môn Vạn Long Phúc Địa."

Một nam tử thân mặc pháp bào xanh nhạt, đỉnh đầu phi vân ngọc quan vừa cười vừa nói. Người này nhìn rất là trẻ tuổi, chỉ hai bốn hai lăm. Nhưng mà ánh mắt toát ra vẻ lạnh nhạt tang thương giống như đang nhắc nhở Trương Cảnh, người tu hành không thể lấy hình dạng phán đoán tuổi tác.

Nhất là ở Thiên Giới.

Bí cảnh mênh mông khó mà tính toán, chất chứa ức vạn kỳ trân dị bảo, có thể làm người ta phản lão hoàn đồng hoặc vĩnh bảo thanh xuân cũng không phải số ít.

Ví dụ như Hồi Thọ Tuyền của hắn!

Trong lúc suy tư.

Những người khác vẫn tiếp tục giới thiệu.

Trương Cảnh được bảy vị tu sĩ đến từ Thái Ất Đạo Môn dẫn đến ngồi ở vị trí gần giữa.

Không bao lâu.

"Sao vị đạo hữu này tới muộn như vậy?"...

"Ha ha, Thái Ất chúng ta lại có một vị đạo hữu tới a."

Trên đó có hơn mười người đang ngồi xếp bằng, bọn họ lập tức mở to mắt, trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười thân thiện. Có bảy người trực tiếp đứng lên, nhiệt tình nghênh đón Trương Cảnh.

Trương Cảnh rơi vào một ngọn núi.

Trương Cảnh thầm nghĩ.

Trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Hẳn là ở đấu trường thứ hai mươi chín, Thái Ất Đạo Môn chỉ có một đệ tử động thiên là mình?

Xem ra số lượng đệ tử động thiên tham gia Kiêu Vân Bí Cảnh cũng không nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận