Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 272. Sôi trào chi địa

"Đạo hữu, không bằng gia nhập chúng ta đi! Dựa theo quy củ, ngươi nộp Kiêu Vân Pháp Lệnh trên tay lên, chờ vòng thứ nhất kết thúc, chúng ta tiến hành thống nhất phân phối, cam đoan mỗi người đều có thể tấn cấp vòng tiếp theo!"

Đối diện.

Một nam tử áo bào đen nhìn về phía Trương Cảnh, cười nói.

Trong giọng nói lộ ra vẻ vui mừng.

Hắn hoàn toàn không ngờ được là nhóm người mình sẽ gặp được một cái Kiêu Vân Pháp Lệnh khác. Đây không phải là niềm vui trên trời rơi xuống hay sao?

Đồng thời.

Một nam tử khuôn mặt gầy gò, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trương Cảnh, khuyên nhủ: "Đạo hữu, bây giờ đấu trường thế cục cực kỳ hỗn loạn, ngoại trừ khu vực trung ương ra, chỗ nào cũng không bình tĩnh. Một mình ngươi cầm Kiêu Vân Pháp Lệnh, quá nguy hiểm."

"Ta thấy bây giờ đạo hữu còn đang du đãng ở biên giới, chắc là không tự tin với thực lực bản thân chứ."

Dứt lời.

Mà đối diện những người này.

"Nếu như đạo hữu không muốn gia nhập chúng ta cũng không phải không được, chỉ cần để Kiêu Vân Pháp Lệnh trên người lại là được."

Gần hai mươi tu sĩ sau lưng lập tức cùng nhau tiến lên trước một bước, khí thế bàng bạc, ẩn ẩn nối thành một mảnh, giống như thủy triều ép tới Trương Cảnh.

"Đương nhiên —— "

Hắn tò mò hỏi.

Hắn dừng một chút, tựa hồ là đang cho Trương Cảnh thời gian suy nghĩ.

Trương Cảnh ánh mắt bình tĩnh đảo qua mặt nam tử âm lãnh, sau đó nhìn hắc bào nam tử đứng trước nhất.

Nam tử âm lãnh kéo dài giọng, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh.

Sau đó tiếp tục nói: "Cho nên đối với đạo hữu, lựa chọn tốt nhất chính là gia nhập chúng ta! Mọi người tề tâm hợp lực tìm kiếm Kiêu Vân Pháp Lệnh, cuối cùng chắc chắn ngươi cũng có một cái."

Chỉ thấy hắn phất tay.

Nam tử dẫn đầu giải thích.

"Dù sao chúng ta cũng là vì an toàn của đạo hữu."

Trên mặt thì là dáng vẻ phong khinh vân đạm tự tin.

"Các ngươi nói bây giờ khu vực trung ương đấu trường rất bình tĩnh?"

"Đúng vậy a, hai ngày này khu vực trung ương hội tụ không ít yêu nghiệt quái vật, không ai dám động thủ ở nơi đó."

Trên mặt Trương Cảnh nở một nụ cười sáng rỡ, ánh mắt nhìn về phía mấy người đối diện tràn đầy cảm kích.

Nghĩ tới đây.

Trong nháy mắt, con ngươi phản chiếu ra một cái ngũ sắc đại thủ đang chậm rãi đánh tới. Trên đó, Ngũ Hành Đạo Ý lưu chuyển không thôi, hòa hợp một thể, tán phát ra đạo đạo dao động lực lượng đáng sợ khiến cho người hít thở không thông.

Trong lòng Trương Cảnh hiện lên một tia minh ngộ.

Trong lòng hắn kêu rên. Sau đó trực tiếp hóa thành bạch quang biến mất tại chỗ.

Như vậy sao?

"Khoan hãy nói, một chiêu này đúng là dùng tốt."

Bây giờ chỗ đó chỉ có mấy cái Kiêu Vân Pháp Lệnh lẳng lặng nổi lơ lửng.

Theo hắn biến mất còn có hơn mười người sau lưng.

Xem ra thời kì hỗn loạn ở khu vực trung ương đã qua, như thế có thể cầu cái thanh tĩnh.

Giờ khắc này.

Biểu cảm bình thản trên mặt hắc bào nam tử bắt đầu chậm rãi biến mất, thay vào đó là hoảng sợ, là tuyệt vọng, là hối hận vô tận.

"Xong! Hai ngàn vạn khí vận của ta!"

"Đa tạ tin tức của các ngươi."

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.

Trong lòng hắc bào nam tử bỗng dưng sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt khó nói lên lời. Hàn ý kinh khủng thấm thấu tim gan.

Vừa nói dứt câu.

Ánh mắt đảo qua chưởng ấn lớn trước mặt, trên mặt Trương Cảnh không khỏi toát ra vẻ hài lòng.

Không nói mấy cái khác.

Ít nhất hiệu quả thanh tràng không tệ.

Một bên khác.

Trước đó, nam tử trên người khoác kim quang hoảng hốt chạy bừa sau đó lại chạy trở về.

Khi hắn nhìn thấy Trương Cảnh hoàn hảo không việc gì thì trong mắt lập tức hiện lên một tia kinh ngạc.

Sau đó.

Ánh mắt không tự giác liếc mắt nhìn chưởng ấn lớn tràn ngập đạo ý mạnh mẽ.

Nam tử ẩn ẩn đoán được cái gì. Hắn vô thức quay đầu lại. Những người kia đó vẫn đuổi theo không bỏ. Trong lòng nam tử đột nhiên nhận ra Trương Cảnh trước mặt là cơ hội tốt nhất để hắn thoát khỏi truy kích.

Sơn cốc nào đó.

Trương Cảnh thu hồi mười hai cái Kiêu Vân Pháp Lệnh, chợt cả người hóa thành một đạo hồng quang, trực tiếp bay đến khu vực trung ương đấu trường. ...

Lắc đầu.

Kinh ngạc nhìn mười hai cái Kiêu Vân Pháp Lệnh phiêu phù ở trước người. Trên mặt Trương Cảnh không khỏi lộ ra vẻ phức tạp. Lúc mới bắt đầu là muốn có một cái mà không được. Nhưng bây giờ thì tốt, hắn càng không muốn thì Kiêu Vân Pháp Lệnh càng xếp hàng đưa đến trước mặt.

Tại chỗ.

Bên tai mơ hồ vang lên một tiếng nói lạnh nhạt. ...

Không thể ngăn cản!

Biểu cảm trên mặt nam tử đột nhiên cứng lại.

Khóe mắt nhìn qua.

Những người trước đó liều mạng truy sát mình giờ phút này cũng bị cái tay này bao phủ.

Hắn nhìn về phía gương mặt bình tĩnh của Trương Cảnh. Ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Người này muốn một kích đào thải hơn mười vị tu sĩ Trúc Cơ Cảnh kể cả mình!

"Là... đỉnh cấp yêu nghiệt của mấy thế lực đó bồi dưỡng ra sao? Hẳn những người trước đó cũng bị đào thải như vậy chứ."

Nam tử bất đắc dĩ.

Trong nháy mắt ánh mắt tối sầm lại.

"Ồn ào!"

Nhưng mà còn chưa có nói xong. Một cái ngũ sắc đại thủ xuất hiện trong tầm mắt, mang theo khí thế bàng bạc nặng hơn thiên quân chậm rãi rơi xuống.

Khi sắp đến gần. Hắn chân thành hô: "Vị đạo hữu này, không bằng ngươi ta —— "

Nam tử quyết tâm liều mạng, vọt thẳng tới chỗ Trương Cảnh.

Nghĩ đến đây.

"Xem ra còn trẻ, hơn nữa lúc ấy ta nhắc nhở hắn chạy mau, hẳn đối phương sẽ không làm ra chuyện lấy oán trả ơn mới đúng. Mấu chốt là ta đã không được chọn."

Về phần mới nãy...

Một con sông đang gầm thét rống giận chảy vọt về phía trước, sóng lớn chảy xiết cao hơn mười trượng lôi cuốn lực lượng bàng bạc vô song hung hăng đập vào trên vách đá dựng đứng hai bên bờ, khiến cho mặt đất run rẩy.

Mà trên mặt sông sâu thẳm.

Hai nhóm người đang đối đầu, không khí cực kỳ ngưng trọng khẩn trương.

"Các ngươi tuy nhiều người nhưng muốn không trả giá gì mà lấy được Kiêu Vân Pháp Lệnh trên người chúng ta cũng không được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận