Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 629: Tai kiếp kết thúc, sao Trương Cảnh lại ở đây? (3)

Trong giọng nói tràn đầy chờ mong trước nay chưa từng có.

Nhưng mà vừa dứt lời.

"Đạo hữu tới chậm." Chỗ cao trên bầu trời xuất hiện một gương mặt bị kim giáp bao phủ, trêu chọc nói: "Việc này ta đã ôm lấy."

Phía dưới, nhìn thấy kim giáp mặt trên bầu trời, trong nháy mắt, lão giả lưng còng hai mắt không tự giác được trừng một cái, cả người giống như gặp quỷ.

"Đạo hữu, sao ngươi lại biết —— "

Hắn duỗi ngón tay chỉ vào đối phương, há miệng run rẩy hỏi.

Chỉ là còn chưa nói ra mấy chữ thì những lời còn lại giống như bị xương cá kẹt trong cổ họng, không nói ra được mà cũng không nuốt xuống được. Bởi vì giờ khắc này, Tinh Thần Hà được ba người Thanh Vân đạo thân khống chế đột nhiên bắt đầu điên cuồng kích động.

Mỗi một lần bọt nước quyển tập đều là vô số tinh thần đụng vào nhau, bắn ra chôn vùi chi lực cực kỳ đáng sợ, như muốn ma diệt hết thảy.

Không biết qua bao lâu.

Một cây Tinh Thần Phiên cán trải rộng vết rạn tựa như tuyết rơi, bay lả tả từ giữa không trung xuống.

"Ai, nếu có thể giữ lại được những Thuần Dương thần hồn này thì hay rồi."

Cùng lúc đó.

Sau một khắc, một đạo kim quang rộng lớn từ mảnh vỡ tiên khu chui ra, sau đó có chút lóe lên, không thấy tung tích.

Phải biết, nếu như dựa theo kế hoạch của hắn thì cho dù là dưới tình huống may mắn nhất thì cũng chỉ là nhóm người mình khó khăn lắm mới có thể thừa dịp hỗn loạn đào thoát. Toàn bộ quá trình có thể nói là cửu tử nhất sinh.

"A!"

"Đều... đều vẫn lạc? !"

Trong nháy mắt trước khi biến mất, một đạo ánh mắt dẫn theo một chút oán độc chi ý từ đạo kim quang đó lộ ra, chầm chậm rơi vào trên mặt Thanh Vân đạo thân.

Không bao lâu, lão giả lưng còng thực lực mười không còn một đột ngột phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, sau đó toàn bộ tiên khu bị Chu Thiên Tinh Thần Trận toàn lực bộc phát ép thành bột mịn.

Nương theo một đạo tinh huy sáng tỏ đến cực điểm chậm rãi hướng bốn phương tám hướng khuếch tán lan tràn ra, thiên khung vốn trống rỗng lặng yên xuất hiện bốn mươi mốt nhân ảnh.

Ánh mắt của hắn không tự giác nhìn lên nam tử đang đeo tiên kiếm thuần trắng trên bầu trời, miệng một lần lại một lần lặp đi lặp lại lẩm bẩm cái tên quen thuộc mà xa lạ đó: "Bạch Mao Sinh!"

Thanh Vân đạo thân hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thán một tiếng. ... ...

Mà bên cạnh hắn.

Đám người Kỳ Uyên Minh Chủ nghẹn họng nhìn trân trối bốn đạo nhân ảnh giữa không trung, không tự giác liếm liếm bờ môi khô cạn, lẩm bẩm nói. Hắn có cảm giác không chân thực giống như là mình đang nằm mơ.

Không có cách, dù sao đối mặt là những Thuần Dương Chân Tiên đó bao vây chặn đánh. Nhưng bây giờ không ai từng nghĩ tới, phương thức đám người mình vượt qua cực lạc tai kiếp lại là... đơn giản như vậy, giống như một trò đùa, không thể tưởng tượng nổi như vậy.

"Hắc hắc, đệ nhất và đệ nhị Thần Ma Bảng, còn có Tử Kim Tam Sát thần bí nhất, ngoại trừ Hoàn Mộng nghi là thiện luyện khí ra thì đều đến đông đủ sao, đảo thực sự là... náo nhiệt a!"

Kinh hô xong.

Nhưng tại sao bọn họ lại làm như vậy?

"Thanh Vân, không, Trương Cảnh, sao hắn lại có mặt ở đây?"

Nhưng chỉ có thân ảnh mặc áo bào xanh đó xuất hiện lại vượt quá tất cả dự tính của tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Trong lúc nhất thời, tính ra hàng trăm tầm mắt nhìn về phía Thanh Vân đạo thân, sau đó lại chậm rãi chuyển di đến cán bảo kỳ màu tím trong tay.

Tả Khuynh Thiên gỡ xuống tàn phiến Tinh Thần Phiên rơi vào trên trán mình, nhưng mà quá trình này, ánh mắt hắn lại không có chút chuyển di nào, vẫn nhìn chằm chằm trên một bóng người mặt thanh bào.

Hắn tự nhủ, giọng nói khàn khàn, trước mắt không tự giác được lóe lên cảnh tượng băng suýt chút nữa là bị tồn tại Thuần Dương sau lưng có hai cánh chim suýt nữa nhất kích gạt bỏ, trên mặt bỗng dưng lóe lên một vệt tự giễu chi sắc.

Cung Du nháy nháy mắt, trong con mắt lóe lên một đạo hào quang phức tạp. Nàng không nghĩ tới Thanh Vân mình một mực tâm tâm niệm niệm lại có quen biết với ba vị đạo huynh đó.

Tử kỳ này hoàn toàn không khác gì bảo kỳ đang nằm trong tay của hai vị Doãn Quốc cùng Hắc Thủy. Điều này có ý vị gì đương nhiên không cần nói cũng biết.

Tả Khuynh Thiên thất thanh nói.

Đây cũng là chuyện mà Tả Khuynh Thiên nghĩ mãi mà vẫn không rõ. Cũng không đến mức ba người bọn họ cũng không biết bí mật về cơ duyên lớn nhất Cực Nhạc Tiên Thành a? Đây không phải nói đùa sao?

Thật ra thì không riêng gì Tả Khuynh Thiên, lúc này trên dưới chiến trường phàm là những người nhận ra thân phận của Thanh Vân đạo thân thì trên mặt đều không khỏi lộ ra vẻ khó có thể tin được.

Bạch Vũ Tử xuất hiện cũng không kỳ lạ. Mà hai vị của Tiên Ngư Liên Minh Doãn Quốc và Hắc Thủy cũng nằm trong dự tính của tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Dù sao vừa nãy Tinh Thần Phiên trên tay bọn họ đột nhiên mất đi khống chế, tự động tổ hợp thành một tòa pháp trận, chuyện này dù cho dùng chân nghĩ cũng biết chắc chắn là thủ bút của người bán Tinh Thần Phiên 'Tử Kim Tam Sát'.

Gần như là cử động vô thức, chỉ thấy Tả Khuynh Thiên phi tốc cúi đầu nhìn kim thằng trên tay, sau đó tầm mắt lại dời đến Thanh Vân đạo thân trên trời lần nữa.

Nghĩ như vậy, hắn không tự giác nhìn về phía hai người Doãn Quốc và Hắc Thủy trên vùng trời, chân mày hơi nhíu lại. Bởi vì cái gọi là người tụ theo loại, vật phân theo bầy, hai người bọn họ có thể giao hảo với Trương Cảnh đó, đồng thời còn có thể chuyện trò vui vẻ với Bạch Vũ Tử, chuyện này không phải chỉ dựa vào một tòa pháp trận nho nhỏ là có thể làm được. Nói cách khác, ba người Doãn Quốc vẫn luôn không được mình coi trọng chỉ sợ đang ẩm giấu rất nhiều thực lực.

Trong lòng Tả Khuynh Thiên xuất hiện một ý tưởng hoang đường: Mình đường đường đệ nhị Thần Ma Bảng, không đúng, bây giờ là thứ ba, có lẽ ngay từ đầu mình chỉ là trò cười trong mắt bọn họ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận