Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 214. Vô đề (2)

Đây chính là Thánh Địa tu hành —— Long Hồ Đạo Viện sao?

Quả nhiên danh bất hư truyền!

Vừa nghĩ tới mình sắp tu luyện ở chỗ này, còn có thể thu được truyền thừa tu hành hoàn chỉnh. Trên mặt nàng không tự giác hiện ra vẻ hạnh phúc.

Sau đó Bùi Sương lại nghĩ tới ân nhân của mình, nhịn không được nhìn về phía sư huynh đang ngự sử phi chu trước mặt, sờ lên túi trữ vật, hỏi thăm: "Đúng rồi, sư huynh, ngài có quen Trương Cảnh sư huynh không?"

"Xin hỏi bây giờ Trương Cảnh sư huynh sống thế nào? Bây giờ hắn đang ở đâu, Sương muốn gặp mặt báo đáp một phen."

Dưới cái nhìn của nàng.

Vị sư huynh trước mắt có thể thay Trương Cảnh sư huynh đến tiếp dẫn mình vào đạo viện, như vậy chắc chắn quan hệ của song phương rất tốt, dầu gì cũng là bằng hữu.

Hỏi thăm đối phương tin tức của Trương Cảnh sư huynh chắc chắn không sai.

Nghe được lời nói này.

Hơn nữa ——

"Khiến cho ngươi phải thất vọng rồi, sư huynh ta không có bản lĩnh quen biết Trương Cảnh sư huynh."

Nàng nghĩ sai?

Mình có tài đức gì có thể quen được Trương Cảnh sư huynh?

Nhưng rõ ràng đối phương rất trẻ.

"Trương Cảnh sư huynh? Ta quen hắn?"

Nếu như không có nghe sai.

Ánh mắt hắn không khỏi đảo qua khuôn mặt xinh xắn của sư muội phía sau, bất đắc dĩ cười cười, giải thích: "Ngạch, sư muội, nói như thế nào đây?"

Nam tử đang ngự sử phi chu nghe vậy, linh lực lập tức hỗn loạn, suýt nữa không khống chế được phi chu, làm cho hai ngã nhào.

Trên mặt Bùi Sương lập tức lộ ra một tia kinh ngạc.

Bùi Sương xác nhận sẽ không phán đoán sai tuổi tác của Trương Cảnh sư huynh. Đây là bản lĩnh nàng dựa vào để sinh tồn trong thế giới tán tu, có thể nói là chỉ nhìn một cái là nhận ra được tuổi của người khác, hơn nữa còn đúng tám chín phần mười.

"Về phần ngươi vừa mới nói báo đáp, sư huynh đề nghị đừng đi quấy rầy Trương Cảnh sư huynh. Ngươi ở đạo viện tu hành cho tốt, tự nhiên hắn sẽ thấy."

Nàng cẩn thận truy vấn: "Xin hỏi sư huynh, nghe ý của ngài, Trương Cảnh sư huynh rất lợi hại? Địa vị rất cao?"

Dựa theo ý của vị sư huynh này, địa vị của Trương Cảnh sư huynh ở đạo viện còn cao hơn mình tưởng tượng nhiều? !

Còn trẻ hơn mình.

Bùi Sương khó hiểu nói.

"Về phần địa vị, Trương Cảnh sư huynh là nội viện, lại là thủ tịch dự bị của Thiên Pháp Các, ngạch, đoán chừng cũng là thủ tịch nội viện tương lai, đương nhiên là cao không biên giới!"

Thời gian ung dung mà qua.

Nam tử không khỏi nhớ tới nghe đồn về hành động vĩ đại hoành ép các sư huynh nội viện của Trương Cảnh.

Đương nhiên, trong lòng bọn họ, lần này dù cho xuất hiện nhiều Giáp đẳng yêu nghiệt cũng kém xa lần trước.

Lời này vừa nói ra.

Mà chín tháng trôi qua.

Đương nhiên là bởi vì một quái vật!

Lý do nha.

Chỉ nghe hắn sùng kính nói ra: "Nào chỉ là lợi hại, có thể nói là biến thái!"

Bất tri bất giác đã chín tháng trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, Long Hồ Đạo Viện lại nghênh đón một nhóm đệ tử mới. Nhưng mà lần này kém lần của Trương Cảnh. Không có Giáp đẳng yêu nghiệt xem như bình thường, nhưng mà ngay cả số lượng Ất đẳng thiên tài cũng chợt giảm.

Chuyện này cũng khiến cho đông đảo đệ tử cũ không khỏi nhớ lại lần trước rầm rộ. Sau đó lại thổn thức.

"Nội viện?"

Ánh mắt Bùi Sương lập tức trở nên ngốc trệ.

Vừa nói dứt câu.

"Chính là sư huynh Trúc Cơ Cảnh đạo viện, bọn họ chính là đệ tử nội viện, chúng ta là đệ tử ngoại viện."

Truyền thuyết liên quan đến Trương Cảnh vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt.

Động phủ của hắn khi còn ở đội La Đô đã biến thành một 'Thánh Địa', nhất là tu luyện thất.

Đông đảo đệ tử ngoại viện nhao nhao tiến về chiêm ngưỡng, để có thể phát hiện một chút vết tích lúc Trương Cảnh tu hành, nhờ vào đó lĩnh ngộ được cái gì.

Làm Trương Cảnh thứ hai chắc chắn là bọn họ không dám nghĩ. Nhưng có thể so với Giáp đẳng hẳn là dễ như trở bàn tay đi.

Cũng chính bởi vì vậy nên cho dù đội La Đô đề cao điều kiện tiến vào nhưng vẫn không ngăn được các đệ tử ngoại viện mãnh liệt mà đến.

Bên ngoài tiên đảo chỗ Trương Cảnh tu luyện.

Giờ phút này.

Giữa không trung.

Chư vị Các chủ Long Hồ Đạo Viện đang đứng đó.

Giọng nói của Viện chủ đột nhiên vang lên.

"Không cần đoán, gia hỏa Trương Cảnh này cũng không phải là xây kim tính đạo cơ gì mà là tử sắc tiên cơ! Tiên cơ thành đương nhiên vượt qua lẽ thường."

Trầm mặc hồi lâu, Thiên Pháp Các Chủ đột nhiên nghĩ tới một khả năng không thể tin nổi, mở miệng nói: "Chư vị, có khả năng hay không —— "

Lúc này.

Mặc cho bọn họ nghĩ phá da đầu cũng không nghĩ ra được tại sao Trương Cảnh xây đạo cơ sẽ xuất hiện dị tượng như vậy. Hoàn toàn xây kim tính đạo cơ đạo viện ghi chép.

Mấy vị Các chủ khác nghe vậy nhao nhao lắc đầu.

Một cỗ dị hương tràn ngập hơn mười dặm.

Chỉ vừa ngửi thấy thì lập tức cảm thấy tâm thần thanh thản, đạo ý uẩn sinh.

Cách đó không xa.

Đông đảo đệ tử nội viện nhao nhao vây quanh toà tiên đảo này, ngồi xếp bằng, tâm thần chìm vào tu hành.

Thỉnh thoảng có người trên mặt hiện ra vẻ vui thích khó mà ức chế, hiển nhiên là có lĩnh ngộ.

"Gia hỏa này xây thành đạo cơ, sao động tĩnh lớn như thế?"

Linh Đạo Các Chủ trăm mối vẫn không có cách giải, không khỏi nghi ngờ nói.

"Hơn nữa thời gian cũng không đúng lắm. Nhìn dáng vẻ như vậy, Trương Cảnh hẳn là sắp xây xong đạo cơ rồi. Nhưng đã qua chín tháng! Xây thành kim tính đạo cơ nhanh như vậy sao?"

Truyền Thừa Các Chủ nói tiếp.

Cùng lúc đó.

Mà trong những hào quang này lại sinh ra tử ý lạnh nhạt, bao phủ trọn tòa tiên đảo không lỗ hổng.

Tiên đảo dâng lên đạo đạo hào quang.

Trong mắt.

Hắn nhìn về phía tiên đảo, ánh mắt không khỏi dẫn theo một chút tìm tòi nghiên cứu chi sắc.

Thiên Pháp Các Chủ đứng trước nhất.

Lại khiến cho Thiên Pháp Các Chủ bất đắc dĩ nuốt lại những gì muốn nói.

Sau một khắc.

Bóng dáng Viện chủ chậm rãi xuất hiện ở trước mắt mọi người. Hắn cúi đầu nhìn về phía tiên đảo bên dưới, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều.

Gia hỏa Trương Cảnh này lừa tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận