Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 311. Yêu cầu của Khúc Quân Hầu

Xích kim hỏa quang chiếu rọi bầu trời.

Khí tức khủng bố đè nén, thậm chí khiến không gian trên mấy trăm dặm xung quanh, đều trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.

Giờ khắc này.

Cơ Trường Vũ toàn lực ra tay.

Uy lực mà Nhân Đạo Chân Viêm triển lộ ra, so với lúc trước giao thủ cùng Trương Cảnh, đâu chỉ mạnh hơn mười lần.

Chênh lệch giữa hai lần lớn như thế.

Một mặt là cảnh ngộ khác biệt.

Còn một mặt khác, thì là bởi vì Cơ Trường Vũ biết thân phận của Thường Cẩm, vì vậy không dám có nửa phần khinh thường.

Chợt liền thấy ánh trăng này bắt đầu lan tràn khuếch trương ra bên ngoài, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Trong lúc nhất thời.

Tia sáng tối sầm lại.

Nhân Đạo Chân Viêm bá đạo nóng rực đều phải thối lui.

Thường Cẩm chẳng những không có nửa phần bối rối, tương phản, khí tức trên người càng yên tĩnh.

"Đó là - "

Mà ở đối diện Cơ Trường Vũ.

Trên lôi đài giống như bị một loại lực lượng nào đó phân cách thành hai thế giới hoàn toàn bất đồng.

Chỉ một thoáng.

Nhìn lướt qua xung quanh, xích kim thần hỏa khủng bố đang nhanh chóng lan đến phía mình.

Những nơi đi qua.

Chỉ trong ba, năm tức thời gian.

Xunh quang Thường Cẩm chiếu ra từng đạo ánh trăng sáng trong.

Xích Kim Thần Hỏa cháy hừng hực trên lôi đài toàn bộ biến mất không thấy gì nữa.

Một cái trăng sáng chiếu rọi, an lành tĩnh mịch; một cái là hỏa diễm trải rộng, giống như luyện ngục.

Cơ Trường Vũ toàn thân quấn Xích kim thần viêm, bỗng dưng quay đầu, tầm mắt gắt gao nhìn về phía đạo ánh trăng hư ảnh trên đầu Thường Cẩm.

Một khắc trước rất nhiều tu sĩ còn đang tranh luận ai tăng thêm một bậc, bên tai tràn đầy tiếng thảo luận huyên náo.

Hắn nhìn qua thậm chí không có lực phản kháng nào.

Hoàng tử của Bất Hủ đạo thống Nhân Hoàng Đạo Đình, thiên kiêu chân chính của nhân tộc, kết quả ngay cả một chiêu trong tay của nữ tử Chư Thiên Vạn Linh trận doanh kia cũng không chống đỡ được!

Thân ảnh Cơ Trường Vũ lại biến mất.

"Chớ có nhụt chí, Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn không phải còn có một vị thiên kiêu sao, hắn cũng đánh bại. . . . ."

Một tia sáng trắng lóe lên.

Thanh âm liền không tự giác trở nên càng ngày càng nhỏ.

Nhưng mà nói xong.

Có người muốn dùng Trương Cảnh đồng dạng đánh bại Cơ Trường Vũ đến củng cố lòng tin một phen.

Trong toàn bộ quá trình giao chiến.

"Ha ha, ta nhất định là đang nằm mơ đúng không."

"Không phải nói thực lực ba vị kia tương đương sao? Làm sao. . ."

"Ai - xem ra vẫn là cao hứng quá sớm, nhân tộc ở Trúc Cơ cảnh làm sao có thể so được với những chủng tộc khủng bố của Chư Thiên Vạn Linh trận doanh? !"

Trên khán đài không gian xung quanh Kiêu Vân Bí Cảnh.

Người đang ngồi không khỏi cùng nhau dại ra, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt, dường như không thể tin được một màn chính mình vừa mới thấy kia.

Những âm thanh này đều tan biến.

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt.

"Đại nhân uy vũ!"

Một ngóc ngách nào đó trên Nhân Kiệt Đảo. Một đám sinh linh đến từ Chư Thiên Vạn Linh trận doanh cùng hưng phấn la lên. Đối mặt một vị Hoàng tử nhân tộc trong một trong số bất hủ đạo thống đứng đầu là Nhân Hoàng Đạo Đình nhưng người trong nhà vẫn có thể lấy quét ngang chi thế đánh bại.

Cảnh tượng này khiến cho bọn họ nhìn mà nhiệt huyết sôi trào.

"Đại nhân không hổ là thiên thần huyết duệ! Dù là trong Trúc Cơ Cảnh trong mười một thiên giới tất cả chư thiên vạn linh chúng ta thì cũng là hàng đầu."

"Xem ra những thiên kiêu nhân tộc, cho dù thiên phú khoa trương như thế nào đi nữa thì chí ít khi ở Trúc Cơ Cảnh vẫn không thể so với thiên kiêu Chư Thiên Vạn Linh trận doanh chúng ta."

Trên mặt Tị Thủy Lộc lộ ra vẻ tự hào.

"Còn không phải sao! Lần này đệ nhất không phải đại nhân thì không còn ai khác. Đến lúc đó lại thêm một cái thiên phú thần thông Kiêu Dương Khánh Vân. Thật không dám tưởng tượng đại nhân sẽ mạnh đến trình độ nào."

"Có lẽ có thể vượt qua —— "

Xích Mục Kim Bằng vừa nói dứt câu thì bị một sinh linh hình như hồ ly bên cạnh chặn lại.

Lấy lại tinh thần.

Chớp mắt đánh bại Cơ Trường Vũ, đó cũng không phải chuyện khó khăn gì. Nếu như mình sử dụng ngụy bản Tiên Thiên Nguyên Sơ Tiên Quang cũng có thể làm được dễ dàng. Đơn giản là muốn và không muốn, có cần thiết hay không thôi.

Trương Cảnh nghĩ như thế. Biểu cảm trên mặt không có chút rung động nào. Mặc dù một màn kinh người mới phát sinh trên lôi đài đã khiến cho những người khác dậy sóng. Nhưng như vậy cũng không có nhiễu loạn tâm cảnh của Trương Cảnh.

"Được rồi, không được chờ một lúc tự mình đi gặp một phen là được."

Cuối cùng.

Trương Cảnh nhớ lại cảnh tượng vừa mới nhìn thấy. Nhưng từ đầu đến cuối cũng không thu hoạch được gì.

Có vẻ như hắn không ngờ được là chiến đấu giữa đối phương và Cơ Trường Vũ lại kết thúc với phương thức vượt qua dự kiến của tất cả mọi người như vậy.

Phải biết Cơ Trường Vũ cũng không phải kẻ yếu. Dù là mạnh như Trương huynh cũng dây dưa một khoảng thời gian mới tìm được sơ hở của người này, từ đó một kích chiến thắng.

Trong lúc nhất thời.

Khúc Quân Hầu không khỏi cảm khái vạn phần.

"Chư thiên vạn linh a!"

Một bên.

Trương Cảnh nhẹ nhàng dời mắt từ trên người Khúc Quân Hầu đi, chợt nhìn về phía Thường Cẩm đối diện, đôi mắt lập tức hiện lên một vòng dị sắc. Vừa nãy sau lưng đối phương dâng lên một đạo Hiểu Nguyệt Hư Ảnh.

Hẳn là chủng tộc thiên phú?

Chỉ là không biết ánh trăng cổ quái đó đến cùng có uy năng cỡ nào. Lại có thể khiến cho Cơ Trường Vũ thân ngự Nhân Đạo Chân Viêm kinh khủng ngay cả chút điểm sức phản kháng cũng không có, trực tiếp thua cuộc tỷ thí này?

Chỉ thấy thời khắc này Khúc Quân Hầu đang vẻ mặt thất thần nhìn bóng dáng uyển chuyển trên lôi đài đối diện.

Trương Cảnh không khỏi quay qua nhìn.

Tiếng nuốt nước bọt vang lên bên tai.

Ừng ực ——

Trên lôi đài.

"Xuỵt, nói cẩn thận!"...

Trương Cảnh đột nhiên phát hiện.

Khúc Quân Hầu bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình.

"Trương huynh, ngươi thấy không, trước mặt nữ tử đó, Cơ Trường Vũ thậm chí ngay cả chút sức phản kháng cũng không có, như vậy cũng... như vậy cũng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận