Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 122. Mảnh lụa thần bí (2)

Chỉ có thể chờ đợi sau này tu vi cao sẽ giải quyết.

Chẳng qua khi thu tấm vải vụn vào không gian trữ vật.

Trương Cảnh ngạc nhiên phát hiện cho dù là túi trữ vật hay là linh bội không gian cũng không có chút phản ứng nào.

"Là do cấp bậc của mảnh vải này quá cao, làm cho túi trữ vật và linh bội không gian không cách nào chứa đựng hay là nguyên nhân khác?"

Chân mày hắn hơi nhíu lại.

Không gian trữ vật không cách nào chứa đựng có nghĩa là phải mang theo bên người rồi.

Thứ này cũng không nhẹ đâu!

Trong lúc suy tư.

Trong tầm mắt.

"Hề hề, lão gia, bọn ta vẫn luôn ra vào như thế này."

Bên ngoài khe hở cửa hang.

Một đôi sừng hươu bị chen lấn kêu két vang dội, giống như sau một khắc sẽ gãy mất luôn.

Lộc Tam Thập Bát nghe vậy không khỏi rùng mình một cái. ...

"Ta cũng không biết nữa."

Ánh mắt Trương Cảnh bỗng nhiên liếc nhìn Lộc Tam Thập Bát đang đứng bên cạnh mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy vô tội.

Lộc Tam Thập Bát cười hề hề nói, sau đó lại bắt đầu cố sức chen cơ thể to lớn ra phía bên ngoài.

Không bao lâu.

"Ừm... Tam Thập Bát..." Hắn thân thiết hô.

Lộc Tam Thập Bát đang cố sức mà đi theo khe hở chật hẹp trước mặt nó, mặt cũng bị ép tới biến dạng, biểu cảm càng hiện ra thêm mấy phần dữ tợn.

"Đa tạ lão gia."

"Tam Thập Bát, bình thường ngươi đi ra như thế này à?" Trương Cảnh mặt đen lại mà hỏi.

Một nơi nào đó ở thượng nguồn, dưới một vách đá.

"Không có ai có pháp thuật có thể biến hóa thân thể à?"

"Chờ ta trở về giúp ngươi tìm một chút."

Bây giờ hắn không muốn cưỡi linh hạc.

Gia hỏa này không nói dối mình, nó không chỉ có thể đạp nước, mà còn có thể chạy trong gió, mà tốc độ còn cực kỳ nhanh.

Chờ chút!

Trên tấm lưng rộng của nó.

Lời còn chưa nói hết, giọng nói của hắn đột ngột dừng lại.

Con hươu Tam Thập Bát trắng noãn như tuyết vọt ra khỏi mặt nước, dưới chân đột nhiên sinh gió, lao nhanh ở trên hư không, phi nước đại thẳng lên trên, tốc độ nhanh như tia chớp.

Nếu nhớ không lầm, hắn đã ra lệnh cho linh hạc đợi ở đây.

Trương Cảnh nhìn vách đá trống trải, ánh mắt có chút mờ mịt.

"Linh hạc của ta đâu?"

Trương Cảnh yên ổn ngồi vững, ánh mắt tràn đầy hài lòng.

Trương Cảnh nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện Tam Thập Bát còn có thể chở thêm một con linh hạc nha.

"Tam Thập Bát a, đợi tí nữa có thể để linh hạc cũng cưỡi ngươi hay không ——" Hắn đang thử thuyết phục.

Chỉ có điều.

Mấu chốt là cho dù hươu Tam Thập Bát phi nước đại như thế nào, lưng hắn đều ổn định khác thường, thậm chí không có một chút lắc lư, có thể nói là hạt giống tọa kỵ trời sinh.

Tốc độ của hai bên chênh lệch rất lớn, linh hạc bị tụt lại phía sau, nếu không may lạc mất thì phải làm sao.

Nhưng hắn cưỡi hươu Tam Thập Bát , như vậy linh hạc đó xử lý như thế nào?

Không gian ở trên lưng quá nhỏ, so với ngồi trên lưng rộng và mềm mại của hươu Tam Thập Bát thì kém thoải mái hơn nhiều.

Nhưng bây giờ... Hạc đâu ?

Trương Cảnh lấy chiếc vòng tay đen như mực điều khiển linh hạc từ trong túi trữ vật ra, nhưng đột nhiên phát hiện linh quang trên đó đã vô cùng mờ ảo.

Nó chết rồi?!

Hắn vô thức nhìn đống tro đen nhánh cách đó không xa, mơ hồ có thể ngửi thấy một chút mùi khét lẹt.

Khuôn mặt của vị Cẩu sư huynh đã chết và nam tử áo xám hiện lên trong lòng hắn.

Không có sai.

Hung thủ hẳn là một trong hai người kia.

Mà nam tử mặc áo xám có nhiều khả năng làm điều đó nhất.

"Khoản này phải bồi thường bao nhiêu đạo công cho Thiên Pháp Các a?" Trương Cảnh không kiềm chế được thở dài.

"Ngươi... sợ độ cao?"

"Lão gia, cao thì có thể cao." Hươu Tam Thập Bát vẩy vẩy lỗ tai của nó, ngượng ngùng đáp: "Chỉ là ta sợ ..."

Bất cứ nơi nào nó đi qua, trên mặt đất gà bay chó chạy.

Hắn phát hiện hươu Tam Thập Bát đạp gió mà đi nhanh thì nhanh đấy, nhưng độ cao thật sự không thể diễn tả được.

Dọc theo con đường này.

Trương Cảnh đã quan sát một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nghi ngờ trong lòng, chỉ xuống mặt đất cách hắn chưa đầy năm trượng, thấp giọng hỏi.

"Tam Thập Bát, chúng ta trở về quận Lang Gia trước đi."

"Lão gia, quận Lang Gia ở đâu?" Giọng nói của hươu Tam Thập Bát lộ ra vẻ mờ mịt.

"Cứ bay thẳng về hướng này đi."

Trương Cảnh yếu ớt duỗi tay ra, chỉ về một hướng.

"Hiểu rồi, lão gia."

Theo phương hướng, hươu Tam Thập Bát không chút do dự, trực tiếp nhảy lên không trung, đạp gió lao nhanh mà đi.

Bay trên đường.

Nó dường như nhận ra điều gì đó, trên thân đột nhiên nhộn nhạo lên một đạo linh quang che phủ xung quanh Trương Cảnh đang nhắm mắt dưỡng thần. ...

"Tam Thập Bát, hình như chúng ta bay... hơi thấp phải không, có thể bay cao hơn không?"

Hắn nhảy về phía trước, thân thể nhẹ nhàng đáp xuống lưng hươu Tam Thập Bát, tìm một chỗ thoải mái nằm xuống.

Trương Cảnh rầu rĩ không vui mà nói.

"Đó là mạng sống của ta a."

Cái đầu to của hươu Tam Thập Bát tiến đến trước mặt Trương Cảnh, đôi mắt to chớp chớp, ánh mắt tràn đầy tò mò.

"Lão gia, Đạo công là thứ gì?"

Nhất thời chỉ cảm thấy tâm tình tốt đẹp vừa mới thu hoạch được linh dược và bảo bối thần bí đã biến mất.

Trương Cảnh suýt chút nữa còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy một sinh vật sợ độ cao kể từ khi bước vào thế giới tu hành này. Đặc biệt là 'đại yêu' nửa bước Luyện Khí hậu kỳ.

"Bay lên, có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?"

Trương Cảnh bình tĩnh nói.

"Dạ, lão gia."

Sau khi nhận được mệnh lệnh, hươu Tam Thập Bát run run rẩy rẩy bay về phía trên không.

Một lúc sau, cảnh tượng trên mặt đất nhỏ như con kiến, xung quanh mây mù tràn ngập.

Lén lút liếc mắt nhìn xuống.

Hươu Tam Thập Bát cảm thấy nước tiểu dâng trào. ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận