Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 285. Lại vào bí cảnh

Đương nhiên.

Trong này, trận chiến giữa Khúc Quân Hầu và Xích Mục Kim Bằng lúc trước trở thành đề tài để cho các tu sĩ nói chuyện say sưa. Một mặt là quá trình trước sau trầm bổng chập trùng, khiến cho người quan sát không khỏi sợ hãi kích động.

Còn mặt khác là bởi vì trong mắt mọi người. Trận chiến này trực tiếp kéo ra tấm màn giao phong giữa thiên kiêu đỉnh cấp của bất hủ đạo thống nhân tộc và Chư Thiên Vạn Linh trận doanh, chém giết không ngừng!

Ý nghĩa quan trọng.

Nhưng mà tất cả đều không liên quan gì đến Trương Cảnh.

Từ khi từ đạo trà hội trở về. Hắn một mực tĩnh tu trong cung điện, chờ Kiêu Vân Bí Cảnh mở ra vòng thứ hai.

Trái lại, Khúc Quân Hầu lại vì không chịu nổi tịch mịch mà mấy ngày sau đó lại tìm được cơ hội làm một trận với Tị Thủy Lộc trên Lôi Tiên Đài. Bởi vậy cũng làm cho tên tuổi Tịch Địa Minh Vương của hắn càng thêm vang dội. Được đông đảo tu sĩ trong tiên thành phụng làm một trong số 'Nhân tộc Trúc Cơ thập kiệt', quả là phong quang vô hạn.

Một ngày này.

Nữ tử thấy không rõ khuôn mặt từ giường ngọc đứng dậy, chân ngọc óng ánh nhẹ nhàng rơi vào khoảng không cách xa mặt đất nửa tấc, ngân sắc pháp linh chỗ cổ tay nhẹ nhàng lắc lư, khiến cho vẻ đẹp của nàng càng nhiếp nhân tâm phách. . . .

Từng tia từng sợi tiên quang sáng chói vượt ngang cửa đá ngàn trượng của bí cảnh phi tốc lan tràn, trong khoảnh khắc triệt để bao trùm nó.

Nam tử thân mang ám kim sắc cửu long pháp bào chậm rãi ngẩng đầu, quanh thân thần quang sáng lạn. . . .

Giọng nói ôn hòa, bá đạo và thanh thúy đồng thời vang lên ở những nơi khác nhau. ...

Cùng thời khắc đó. . . .

Các ngõ ngách trong tiên thành. Từng đạo hồng quang phóng lên tận trời, nhanh chóng bay đến cửa đá bí cảnh.

Trong cung điện.

Một cỗ dao động hư không kinh khủng lập tức truyền khắp tứ phương.

Một tòa cung điện khác.

Trương Cảnh đột nhiên mở to mắt, trong nháy mắt ánh mắt chiếu sáng gian phòng lờ mờ.

"Mở ra!"

Trên quảng trường trước cửa đá bí cảnh đã tụ tập đủ mười một vạn tu sĩ Trúc Cơ Cảnh khí tức mạnh mẽ. Những người này đương nhiên là người trước đó thông qua vòng thứ nhất Kiêu Vân Bí Cảnh.

Trong một tòa động phủ u tích nào đó.

Giờ này khắc này.

Chỉ một thoáng.

Không bao lâu.

Đối diện cửa đá.

Ầm ầm ——

Chỉ trong một lát.

Cả quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, cây kim rơi cũng nghe tiếng.

Trương Cảnh bỗng nhiên bén nhạy phát hiện, ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều tập trung nhìn mấy chỗ đặc biệt.

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bí cảnh chi môn, trầm mặc không nói một lời.

Trong đáy mắt Trương Cảnh không khỏi hiện lên vẻ tò mò. Sau đó hắn nhìn theo hướng nhìn của người đang đứng bên cạnh.

"Xảy ra chuyện gì?"

Mà trong ánh mắt của những người này. Hắn mơ hồ cảm nhận được một tia kính sợ.

Không biết qua bao lâu.

Bóng người lít nha lít nhít trên quảng trường lặng lẽ biến mất hết. ...

Bên trong bí cảnh.

Vô thức nhìn xung quanh một chút.

Một tiếng kinh lôi như có như không vang lên bên tai.

Từng bóng người sắc mặt hoặc kích động, hoặc tự tin, hoặc bất an bước nhanh đến Kiêu Vân Bí Cảnh đã mở rộng trước mắt.

Không chút do dự.

Cảnh tượng bên trong bí cảnh dần dần hiện ra trong tầm mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.

Một cái chớp mắt tiếp theo.

Mười bóng người phân tán các nơi trong đám người, bao gồm Khúc Quân Hầu, Cơ Cửu Lâm chậm rãi đập vào mi mắt. Bên tai mơ hồ vang lên tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của mọi người.

Không bao lâu.

Triệt để nghe rõ ràng.

"Nhân tộc Trúc Cơ thập kiệt? Xem ra trong mấy ngày này mấy người Khúc huynh đã làm rất nhiều động tác a. Có chút thú vị- "

Trương Cảnh thầm nghĩ.

Trên mặt thì không tự giác hiện ra một nụ cười nghiền ngẫm.

Trong lúc suy tư.

Bầu trời bỗng nhiên biến sắc.

Sau đó sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt ở đây bị giọng nói của bí cảnh chi linh hấp dẫn.

Nhưng mà vẻ xấu hổ này cũng không có tồn tại trên mặt hắn quá lâu.

Ánh mắt Trương Cảnh lộ ra vẻ châm chọc. Hắn mới thấy rõ ràng trong nháy mắt khi bí cảnh chi linh vừa nói dứt câu thì trên mặt Khúc Quân Hầu lộ ra vẻ xấu hổ.

"Không phải là rất khéo hay sao?"

Tất cả mọi người xôn xao.

Hàng vạn ánh mắt cổ quái lập tức rơi vào trên người mười người bao gồm Khúc Quân Hầu.

"Vòng thứ hai sắp bắt đầu!"

"Bây giờ ta giới thiệu quy tắc."

Theo giọng nói của bí cảnh chi linh vang lên.

Ở nơi cực sâu trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bóng ma như ẩn như hiện, trên đó mơ hồ có tiên quang sáng chói trào ra.

Tất cả mọi người đang có mặt ở bên dưới tò mò đồng loạt nhìn về phía bóng ma đó.

"Giống như các ngươi đang nhìn thấy, chỗ sâu trên bầu trời là một tiên đảo, ta lấy cho nó một cái tên dễ nghe, tên là Nhân Kiệt Đảo. Mà vòng này có liên quan tới Nhân Kiệt Đảo."

Dứt lời.

Bí cảnh chi linh dừng lại một chút.

Mà giờ khắc này.

Ngay sau đó là một giọng nói vang lên.

Cũng không lâu lắm. Gương mặt khổng lồ chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt nặng nề lập tức quan sát tất cả mọi người đang đứng ở bên dưới.

Một gương mặt cực kỳ lớn bao trùm bầu trời dần dần hiện ra. Hai mắt nhắm nghiền, trên mặt không có chút cảm xúc nào.

Trong tầm mắt.

Trong nháy mắt, Trương Cảnh lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt không khỏi nhìn lên trên bầu trời.

"Đến rồi!"

"Lượt này quy tắc rất đơn giản."

"Nhân Kiệt Đảo ở độ cao mười vạn trượng trên bầu trời."

"Trong mười ngày, một vạn người đầu tiên thành công leo lên Nhân Kiệt Đảo thì tấn cấp vòng tiếp theo. Những người còn lại, toàn bộ đào thải!"

"Bây giờ vòng thứ hai chính thức bắt đầu!"

Vừa nói xong.

Bí cảnh chi linh trên bầu trời dần dần biến mất.

Mà phía dưới thì hoàn toàn yên tĩnh.

Tại chỗ.

Trương Cảnh dời ánh mắt khỏi thiên khung, trong mắt không khỏi nổi lên vẻ suy tư.

"Độ cao mười vạn trượng, nhìn như rất cao nhưng đối với tất cả mọi người đang có mặt ở đây thì hoàn toàn không tính là gì. Nói chớp mắt đã tới thì có lẽ có chút khoa trương nhưng mà mấy chục giây đi tới lại là dư xài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận