Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 147. Vô đề

Linh khí ở trạng thái sương mù tràn ngập du đãng lập tức giống như nhận được cường lực nào đó dẫn dắt, hội tụ thành một nhánh sông dài, cuồn cuộn lao nhanh vào tu luyện thất.

Bên trong linh khí lưu động cực nhanh, cuốn lên khí lưu, trong động phủ nhấc lên cuồng phong.

Trương Cảnh không tự chủ hé miệng.

Trong phút chốc, linh khí dồi dào như trăm sông đổ về một biển, bị hắn toàn bộ nuốt vào trong bụng.

Bên trong đan điền.

Linh lực vụ khí nguyên bản là nồng đậm đến mức tận cùng đã biến mất không thấy, thay vào đó là một u tuyền, tản mát ra dao động kinh khủng làm người ta sởn gai ốc.

Ào ào -

Linh lực hoàn toàn ngưng lại thành thể lỏng, chậm rãi chảy xuôi tẩm bổ toàn thân, kéo theo thân thể nguyên bản đã không giống bình thường của Trương Cảnh, một lần nữa bắt đầu lột xác.

Hai hư ảnh Linh Hà bỗng dưng xuất hiện, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tốc độ trở nên dài hơn, rộng hơn, càng thêm cuộn trào mãnh liệt!

Số lượng pháp thuật mà Ngũ Pháp Linh Hà có thể dung nạp trực tiếp bạo tăng, đạt tới trình độ đáng sợ chín mươi chín đạo pháp thuật.

Mãi cho đến khi phạm vi bao trùm năm mươi trượng, tốc độ tăng trưởng linh thức mới từ từ chậm lại.

Trên mặt Trương Cảnh không khỏi lộ ra vẻ kinh hoảng.

Phạm vi bao phủ gia tăng nhanh chóng.

Đương nhiên dung lượng quy về dung lượng.

Cường độ, lực lượng, sinh cơ thậm chí năng lực cảm ứng linh khí, đều tăng lên trên phạm vi lớn!

Cái này chân chính biến thành nước lũ pháp thuật!

Mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng...

Ngoài ra, linh thức cũng đồng dạng bắt đầu tăng trưởng.

Trong lòng thoáng cảm ứng.

Căn cứ phỏng đoán của hắn, lấy linh lực trước mắt của mình, sử dụng Ngũ Bảo Linh Hà được nhồi vào mười hai kiện pháp khí thượng phẩm, là trạng thái tốt nhất.

Ào ào!

Vừa có thể bảo đảm uy lực, đồng thời còn có thể chú ý tiêu hao, để cho Ngũ Bảo Linh Hà chân chính biến thành bản lĩnh thông thường.

Mà số lượng pháp khí của Ngũ Bảo Linh Hà, cũng tăng đến hai mươi bốn kiện.

Trương Cảnh tạm thời còn không có ý định đem nó nhồi đầy.

Lộc Tam Thập Bát đang gục trên mặt đất, lông toàn thân lộc đều dựng lên.

Mà giờ khắc này.

Lão gia là chỗ dựa vững chắc.

Dù sao lo trước khỏi hoạ đi.

Không biết qua bao lâu.

Nhưng pháp khí cần chuẩn bị vẫn là phải chuẩn bị đủ.

Chỉ có sau khi tự thân thể nghiệm.

Trương Cảnh đang tinh tế cảm thụ biến hóa sau đột phá.

Khí thế to lớn bao phủ động phủ tiêu tán không dấu vết.

Hắn có thể không dùng, nhưng tuyệt đối không thể không có.

Hắn càng mạnh, ta đây không phải càng an toàn sao.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận.

Trong mũi Lộc Tam Thập Bát thở ra hai đạo bạch khí, sau đó liền an tâm đi ngủ. ...

Bên trong linh thú thất.

Đúng vậy! Sợ cái quỷ yêu.

Chẳng qua sau một khắc, nó tựa hồ ý thức được cái gì, sợ hãi trong ánh mắt chậm rãi tiêu tán, theo sau là hưng phấn không gì sánh kịp.

Nó sắc mặt hoảng sợ nhìn về phía tu luyện thất.

Hắn mới hiểu được khác biệt khổng lồ giữa Luyện Khí Hậu Kỳ và Luyện Khí Trung Kỳ.

Đó là một loại tăng lên về chất.

Bằng chiến lực trực quan mà nói.

Một tia linh lực tương đồng, nhất đạo pháp thuật tương đồng, uy lực trong tay tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ thi triển ra, quả thực khác biệt nghiêng trời lệch đất so với tu sĩ Luyện Khí Trung Kỳ.

Nguyên nhân không chỉ do cường độ linh lực biến chất.

Mà còn do chênh lệch linh thức, lý giải pháp thuật, thậm chí là ở câu thông linh khí thiên đị !

Nghĩ tới đây.

Trương Cảnh mới đột nhiên phát giác, Ngũ Bảo Linh Hà rốt cuộc có nhiều biến thái.

Nhưng đúng lúc này.

Lời này vừa nói ra.

Đang lúc nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt Trương Cảnh.

"Ha ha, không cần khẩn trương. Lần này ta tới đây, chính là muốn chứng nhận một phen, Trương Cảnh sư đệ ngươi... Có phải đã ngưng tụ ra nguyên phù hay không?"

Ánh mắt Trương Cảnh nghiêm túc.

"Sư huynh xin nói, sư đệ biết sẽ nói hết."

Thu Tu quân nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, biểu hiện trên mặt trở nên nghiêm túc.

Bên trong hội khách thất của động phủ.

Trương Cảnh dâng lên một chén linh trà, sau đó ngồi đối diện với Thu sư huynh, nhìn không chớp mắt đối phương.

Trên sắc mặt mang theo chút nghi ngờ.

Thu sư huynh đột nhiên viếng thăm, cũng hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

Ngậm một ngụm trà.

Thu Tu Quân tựa hồ chú ý tới vẻ nghi hoặc trên mặt Trương Cảnh, không khỏi thoải mái cười một tiếng.

"Tùy tiện quấy rầy, mong rằng sư đệ tha lỗi."

"Sư huynh khách khí, vốn phải là sư đệ đi bái phỏng sư huynh trước mới phải." Trương Cảnh khách khí nói.

"Không dối gạt sư đệ, sư huynh lần này tới đây, là có một chuyện muốn hướng sư đệ xác nhận."

Không bao lâu.

Trương Cảnh chậm rãi đứng dậy hướng ra phía ngoài nghênh đón. ...

Thanh âm tựa hồ có chút quen tai.

Có người đến?

Một thanh âm nho nhã nhẹ nhàng vang lên bên tai.

"Trương Cảnh sư đệ, hiện tại có rảnh không? Xin đi ra gặp mặt."

Trương Cảnh đột nhiên cả kinh.

Sao Thu sư huynh lại biết mình ngưng tụ nguyên phù, chẳng lẻ là bởi vì những phù lục mình bán ra kia?

Trong lòng hắn suy nghĩ lên xuống.

Trừ lần đó ra, hắn thật sự không nghĩ tới đối phương có thể thông qua cách gì, xác nhận mình có nguyên phù.

Đợi đã! Nguyên phù? !

Trương Cảnh trong nháy mắt kịp phản ứng.

Nghe ý tứ trong lời đối phương, nguyên phù này... hình như tu sĩ khác cũng có thể ngưng tụ?

Hơn nữa hẳn là vô cùng quan trọng.

Nếu không lấy địa vị nội viện của Thu sư huynh, làm sao lại tự mình chạy tới chuyến này?

Sau khi suy tư chốc lát.

Chỉ thấy ánh mắt của hắn thản nhiên nhìn về phía Thu sư huynh, cười hỏi: "Nguyên phù... Sư huynh chỉ chính là cái này sao?"

Thanh âm rơi xuống.

Nguyên phù Lê Tinh Phù mới vừa ngưng tụ không lâu chậm rãi xuất hiện trong tay Trương Cảnh, trong lúc linh quang lóe lên, thế mà dẫn linh khí xung quanh bắt đầu dao động.

Không khí xung quanh nổi lên từng trận gợn sóng.

Đối diện.

Nhìn nguyên phù quen thuộc trong tay Trương Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận