Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 129. Vạn Thần Tiểu Hư Thiên.

Tính tình dịu ngoan bình thản, tốc độ phi hành chạy trốn vừa nhanh vừa ổn, đối với mệnh lệnh của mình cho dù có nghi ngờ cũng sẽ thi hành mà không chút dừng lại.

Chớ nói chi là còn có tài trồng linh dược.

Trừ nhát gan, sợ chết, ngốc nghếch, nói nhảm ra, dường như cũng không có khuyết điểm gì.

Tiến vào đạo viện.

Trương Cảnh không hề dừng lại, trực tiếp chỉ huy Lộc Tam Thập Bát phi thẳng hướng La Đô Đảo.

Ở giữa không gặp phải trở ngại gì.

Lần này hắn đã học tập đầy đủ giáo huấn ở Lang Gia thành.

Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến đạo viện.

Lộc Tam Thập Bát đột nhiên có chút câu nệ.

Nó hình như... Đánh giá thấp lão gia nhà mình.

"Chính là chỗ này, Tam Thập Bát, ngươi xác định sẽ ở phía ngoài, có muốn ta dựng cho ngươi một cái lều không?" Hắn mỉm cười hỏi.

Lộc Tam Thập Bát nhìn lên phiến đại môn thanh đồng hoàn toàn có khả năng chứa mình đi vào, bất giác mở to hai mắt nhìn.

Trước động phủ quen thuộc.

Hơn nữa lão gia từ trước đến giờ tâm ngoan thủ hắc...

Không có ai tin tưởng sẽ có yêu ma dám can đảm xông vào trong đạo viện!

Nhưng mà nghĩ lại, lão gia có thể lấy tu vi Luyện Khí trung kỳ dễ dàng vượt cấp đánh chết nhân loại xấu xí khí tức đáng sợ kia, chiến lực quả thực phá vỡ nhận thức.

Trương Cảnh lấy ra chìa khóa bằng ngọc, giải trừ cấm chế, mở ra đại môn động phủ.

Không lâu sau.

"Lão gia, đây chính là chỗ ở của ngài? !"

Lộc Tam Thập Bát cảm thấy lão gia có thể ở địa phương rộng rãi như vậy, rất hợp lý.

Phía sau Trương Cảnh.

Phục hồi lại tinh thần.

Chắc chắn trong đạo viện cường giả như mây, lão gia cũng là nhân vật rất lợi hại.

Vừa nghĩ như vậy.

Được đồng ý.

"Vào đi."

Nhất thời chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ.

"Lại phát hiện một ưu điểm của tên này, da mặt đủ dày."

Sau đó.

Chỉ thấy nó nhếch miệng, trên mặt Lộc lập tức lộ ra nụ cười chất phác: "Lão gia, cái gì ở bên ngoài, ta không. Yêm là tọa kỵ trung tâm nhất của lão gia ngài a."

Đối phương hô to gọi nhỏ gần như không ngừng.

Đoạn đường này.

Trương Cảnh dẫn Lộc Tam Thập Bát dạo Linh Thú Thất với Linh Thực Thất rộng rãi một lần.

Trương Cảnh trong lòng trào phúng một câu, trực tiếp đi vào động phủ.

"Mẹ ơi, đây là địa phương thần tiên gì vậy."

Lộc Tam Thập Bát một phen líu lưỡi.

Vừa nghĩ tới mình sắp ở lại nơi này, nó nhất thời vứt tưởng niệm với sơn động lúc trước ra sau ót.

"Tới liền."

Nó trực tiếp sững sờ tại chỗ, không dám tin nhìn về linh khí nồng đậm thành sương mù trong động phủ.

Nhưng vừa tiến vào động phủ.

Lộc Tam Thập Bát vui vẻ ra mặt theo sát phía sau Trương Cảnh.

Mà ngoài miệng la nhiều nhất rõ ràng là: "Tam Thập Thất, yêm làm vẻ vang lão lộc gia rồi!"

Trương Cảnh có chút cười khổ.

Hắn cảm thấy cần phải tạo cho Tam Thập Bát một lý tưởng cao xa.

"Tam Thập Bát a."

Suy tư chốc lát, Trương Cảnh nghiêm túc nói: "Biểu hiện của ngươi những ngày qua, lão gia đều nhìn ở trong mắt."

"Ngươi yên tâm, chỉ cần làm rất tốt, lão gia không chỉ giúp ngươi chuẩn bị thể hình biến hóa chi thuật mà còn cho ngươi một bộ pháp thuật tu hành thích hợp, tốc độ tu luyện gấp chục lần ngươi bây giờ!"

"Không phải ngươi thích trồng linh dược sao. Tương lai lão gia chuẩn bị cho ngươi một hòn đảo chuyên dùng trồng thực linh dược, đến lúc đó ta sẽ bố trí mấy chục tụ linh pháp trận phía trên, bảo đảm linh khí trên đảo nồng đậm đến trình độ ngươi nghĩ cũng không dám nghĩ."

"Đợi tương lai lão gia thành tiên, ngươi chính là tọa kỵ của Tiên Nhân, cái loại dưới một người, trên hàng tỷ yêu... Đến lúc đó tất cả tiểu mẫu lộc trên đời này đều mặc cho ngươi lựa chọn."

"Không đúng! Khi đó, ngươi sợ là ngay cả mẫu tiên lộc cũng chọn đến mờ mắt."

Giờ phút này.

La Đô Lâu chính là một tòa thạch lâu ba tầng bình thường, bên ngoài trải rộng rêu xanh tử đằng hòa thành một khối với thảo mộc xung quanh, không hề có chút khí tượng tiên gia nhưng lại mang theo chút ý cảnh hòa hợp thiên nhiên diệu kỳ.

Từ bên ngoài nhìn lại.

Có thể dễ dàng thu hết cảnh tượng trên La Đô Đảo vào mắt.

Đứng ở chỗ này.

Mà La Đô Lâu cực kỳ thần bí cũng chính là chỗ các vị đội trưởng tiểu đội La Đô thương nghị, tọa lạc trên đỉnh núi.

"Linh dược đảo, tiên nhân tọa kỵ, mẫu tiên lộc, Lộc Vạn Vạn... Hắc hắc hắc hắc - "...

"Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối đừng có chạy lung tung."

Trương Cảnh đang chuẩn bị đi ra Linh Thú Thất, có chút không yên lòng quay đầu lại dặn dò.

Nhưng giờ phút này Lộc Tam Thập Bát hoàn toàn đắm chìm trong bức tranh to lớn mà hắn vừa miêu tả, chỉ cười khúc khích.

Trương cảnh lắc đầu.

Chút chừng mực này hẳn là vẫn phải có ... đi.

Đi không ngừng nghỉ.

Sau khi rời khỏi động phủ, Trương Cảnh trực tiếp chạy về phía La Đô Lâu. ...

Vị trí trung tâm La Đô Đảo là một tòa tiểu sơn cao vài chục trượng.

Nói cách khác ——

Lão gia lợi hại như thế, chắc chắn sẽ không lừa gạt mình.

Lộc Tam Thập Bát thở hổn hển, liều mạng gật đầu, trong con mắt to tràn đầy vẻ khát khao kích động.

"Lão gia ngài yên tâm, ta đây nhất định nghĩ tên... làm việc cho tốt!"

Vừa dứt lời.

"Chỉ cần làm việc cho tốt! Vận mệnh lão lộc gia ba mươi tám đời đơn truyền, đến đời ngươi sẽ hoàn toàn thay đổi. Đề nghị Tam Thập Bát ngươi bây giờ bắt đầu nghĩ tương lai đám con nối dõi lấy tên là gì mới tốt. Dù sao Lộc Vạn Vạn có chút không dễ nghe."

Lầu ba, bên cửa sổ.

Một nam tử tuấn dật đầu đội Ngọc Hạc Phương Thiên Quan, thoạt nhìn hơn ba mươi đang mỉm cười nhìn về phía phương xa.

Mấy nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt với một tia tang thương vô ý lộ ra trong khóe mắt tựa hồ nói rõ người này cũng không trẻ tuổi như vẻ ngoài.

Nhìn theo ánh mắt của nam tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận