Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 633: Vô đề

"Ngài vẫn còn ở Cực Nhạc Tiên Thành?"

"Vẫn luôn ở đây."

"Nhưng mà ở đó... cái này..."

Hắc Giác một hồi nhìn về phía Hoàn Mộng đại nhân trước mặt, một hồi nhìn về phía vùng trời, tầm mắt tựa hồ muốn xuyên thấu qua toà thần sơn thong thả buông xuống, rơi vào trên người mấy thân ảnh đứng cao hơn. Hắn há to miệng nhưng mà trăm ngàn loại nghi hoặc đều xông lên đầu khiến cho hắn trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, vì vậy nên chỉ ngu ngơ tại chỗ.

Một cái chớp mắt tiếp theo, có lẽ là không cảm nhận được cỗ áp lực đáng sợ đến từ trên thần sơn, cũng có lẽ là có Hoàn Mộng đại nhân ở một bên, lúc này, lực chú ý của Hắc Giác dời khỏi đại khủng bố đang tới gần, tò mò nhìn về phía Huyễn Mộng đạo thân, hỏi ra một cái nghi vấn chôn giấu ở đáy lòng hắn thật lâu: "Đại nhân, Hắc Giác có một chuyện không rõ, không biết đại nhân có thể giải hoặc?"

"Nói thẳng là được."

Huyễn Mộng đạo thân không nhanh không chậm nói ra, dáng vẻ hoàn toàn không có để thần sơn cuồn cuộn càng ngày càng tới gần trên đỉnh đầu ở trong lòng.

Được cho phép, Hắc Giác tầm mắt ngưng tụ, hỏi dò: "Đại nhân, hình như ba người các ngài đều quen biết Trương Cảnh?"

Hơn nữa nghe Hoàn Mộng đại nhân trước mắt nói, ý trong lời nói là bốn vị này còn không phải là toàn bộ đạo thân của vị Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn chân truyền đó.

Chỉ thông qua đôi câu vài lời của đại nhân của mình, Hắc Giác đã mơ hồ nhận thức được nhân tộc Bất Hủ đạo thống đáng sợ như thế nào.

"Thật ra thì Trương Cảnh trong miệng ngươi nói tên là Thanh Vân, hắn và ba người chúng ta cùng là một thể, đều là một trong số rất nhiều đạo thân của nhân tộc Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn chân truyền Trương Cảnh."

"Tê, đây là chân truyền của nhân tộc cự đầu Bất Hủ đạo thống trong truyền thuyết sao?"

Nghĩ đến đây. Trong nháy mắt ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, đạo đạo uy nghiêm chi sắc bắt đầu xuất hiện trên mặt: "Ngươi có biết lai lịch của chúng ta?"

Tựa như ý thức được cái gì, trên gương mặt chất phác của Hắc Giác phi tốc lóe lên vẻ kích động, nhưng thoáng qua lại biến mất không thấy gì nữa. Tương lai mình phải gánh chịu chức trách thủ sơn tiên tướng, cho nên nhất định phải làm được vui buồn không lộ ra ngoài mới được, bằng không chẳng phải là khiến cho đại nhân mất mặt?

"Quả nhiên muốn hỏi cái này."

Đó chắc chắn là một quái vật khổng lồ vượt qua khỏi trí tưởng tượng cằn cỗi của hắn, tiên thần đại năng nhiều vô số kể, yêu nghiệt thiên kiêu tầng tầng lớp lớp, hùng cứ cửu tiêu, nhìn xuống vô lượng lượng chúng sinh ức vạn thế giới.

Trong lòng Hắc Giác đột nhiên run lên, đầu vô thức rủ xuống, không dám đáp lại, chẳng qua là lẳng lặng nghe.

Huyễn Mộng đạo thân khóe mắt lóe lên một vệt ý cười khó mà nhận ra. Bây giờ hết thảy hết thảy đều kết thúc, hắn đương nhiên cũng không cần giữ bí mật. Huống hồ trước mắt Hắc Giác này chính là thủ sơn tiên tướng cho Linh Xu đạo trường mà ba người bọn họ chọn lựa ra, biết rõ chân tướng cũng không sớm thì muộn.

Đây là khái niệm gì?

Đối với cường giả tiến vào giai đoạn Vũ Hóa mà nói, bất cứ một tia gió thổi cỏ lay nào trong toàn bộ chiến trường đều khó mà đào thoát được cảm giác của bọn họ. Huyễn Mộng đạo thân vừa mới xuất hiện thì rất nhiều cường giả Vũ Hóa đã cảm nhận được dị dạng bên cạnh hắn.

Lời này vừa nói ra, chung quanh bỗng dưng trở nên yên tĩnh. Hắc Giác con ngươi khống chế không nổi co rút lại thành một điểm đen. Trên gương mặt to thô ráp của hắn toát ra biểu cảm khó có thể tin, giống như hoài nghi mình nghe lầm. Trước khi hỏi ra lời này thì hắn từng nghĩ tới vô số khả năng, ví dụ như hảo hữu, đồng môn các loại quan hệ vân vân, nhưng mà hắn hoàn toàn không ngờ được là bốn vị đó đều là đạo thân của một vị tồn tại khác.

"Sinh cơ!"

"Đi theo bên cạnh vị đại nhân này, có lẽ mối thù của ta..."

Một bên khác.

Những Hợp Đạo sinh linh khác mới phản ứng được, hậu tri hậu giác theo sát đi tới chỗ của Huyễn Mộng đạo thân. Nhưng mà, từng tôn Vũ Hóa sinh linh đã sớm chuẩn bị xong lại ăn ý ngăn phía trước nhất. Không nói một lời, một bước cũng không nhường. Ý nghĩ không cần nói cũng biết.

Tả Khuynh Thiên, Kỳ Uyên Minh Chủ, Cung Du, Ô Vũ Sinh thậm chí Tứ Tí La Sát, Yểm Thi, Ảnh Khuyển Vương và vô số cường giả, cho dù trước đây hiềm khích thù hận như thế nào nhưng bây giờ ở nguy cơ sinh tử to lớn như vậy thì bọn họ không thể không vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng nhau lao tới gần Huyễn Mộng đạo thân.

Bên ngoài, có người kêu rên, cũng có người gầm thét, một cỗ không khí tuyệt vọng lặng yên lan tràn ra. Nhưng người khởi xướng cũng chính là đoàn người Tả Khuynh Thiên, Cung Du lại hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ với động tĩnh này. Chỉ thấy bọn họ không hẹn mà cùng trừng to mắt, tầm mắt nhìn chằm chằm thân ảnh trẻ tuổi mặc tiên y màu đen đó.

Sau một khắc, không đợi rất nhiều Hợp Đạo Chân Tiên phản ứng thì thấy một tôn tiếp lấy một tôn Vũ Hóa sinh linh cùng nhau dùng tư thái điên cuồng trước đây chưa từng gặp nhanh chóng cùng lao tới một mục tiêu.

Nhưng mà nửa hơi thở sau.

Có sinh linh phát ra một tiếng gầm nhẹ, chợt hóa thành một đạo độn quang, liều mạng xuyên qua một đạo lại một đạo thân ảnh mờ mịt, tốc độ cao tiếp cận vị trí của Huyễn Mộng đạo thân. Động tác này tựa như là xúc động một cái chốt mở nào đó. Chỉ một thoáng, từng đạo ánh mắt nóng bỏng từ bốn phương tám hướng quăng tới, dồn dập rơi vào phạm vi trăm trượng xung quanh Huyễn Mộng đạo thân.

"Chư vị đại nhân, để cho chúng ta cũng đi vào đi, bên trong còn có một chỗ trống lớn như vậy."

"Minh chủ, đại tỷ đầu, ngài nói một câu a."

"..."

Điên rồi!

Xung quanh đối phương trống rỗng một mảnh, so với hình ảnh bọn họ chen chúc lại với nhau thì tạo thành khác biệt rõ ràng, nhưng dù là như thế thì cũng không người nào dám vượt qua qua Lôi Trì một bước. Giống như nơi đó tồn tại một loại cấm kỵ nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận