Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 101. Sóng gió vì việc giảm giá (thượng)

Trên một con đường nào đó nơi phường thị.

Hôm nay lượng tu sĩ qua lại đặc biệt nhiều, nhưng ai nấy đều bước đi vội vã, trên mặt cũng lộ ra nét hưng phấn như đang đi dự hội vậy.

Nếu có người quen tình cờ gặp mặt cũng chỉ ngừng lại trò chuyện dăm ba câu ngắn ngủi rồi thôi.

Khi nói chuyện, trong vòng ba câu cũng không ngoài đề tài cửa hàng đại hạ giá hạ phẩm phù lục, nét mặt có phần hăm hở.

Mà hôm nay, khắp chốn phường thị này, nơi đâu cũng có tình cảnh như vậy.

Không biết lời đồn từ đâu truyền tới, nói phù lục sư đứng sau cửa hàng đó sắp trở về Đạo Viện, thế nên trong hai ngày này mới giảm giá bán đổ bán tháo phù lục.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn vậy mà đã gợi lên một làn sóng tranh đua mua phù lục.

Dẫu sao họ cũng chẳng quan tâm lí do vì sao cửa hàng giảm giá, tính ra giờ mua phù lục lời hơn mấy người mua trước đó rất nhiều, làm sao có chuyện không tranh cho được.

Nghe vậy, tốc độ bước đi của Sở Linh Vân dần dần chậm lại.

Trên mặt Đặng An lộ ra biểu tình khó hiểu.

"Linh Vân, hình như dọc đường đi mọi người đều đang bàn tán chuyện hạ phẩm phù lục sư phải rời đi, sẽ không phải là thật chứ? Nếu không nhân dịp này giá cả đang có lời, chúng ta cũng tranh mua mấy tấm?"

"Không phải, vậy tại sao bọn họ lại giảm giá?"

Hai đạo thân ảnh đang cẩn thận đi xuyên qua đám người.

Vậy cũng không thể nào là vì tất cả hạ phẩm phù lục sư đều đồng loạt nổi điên đi.

Còn nữa, nếu lời đồn đại đó là sự thật, như vậy họ lại càng phải tranh.

Hắn nghĩ sao cũng không rõ, sức bán phù của vị phù lục sư kia rất tốt, trừ phi y đột nhiên nổi điên, nếu không sao lại chủ động giảm giá?

Vậy mà lại là hai người Sở Linh Vân và Đặng An đã đi theo tiểu đội ra ngoài săn giết yêu ma, nay vừa quay trở lại.

Mà lúc này.

Đợi đến khi Đặng An đi qua rồi nàng mới nhỏ giọng giải thích: "Đặng huynh, hôm qua ta đã cố ý hỏi qua rồi, những tin tức đó đều là giả cả. Lần yêu loạn này còn chưa qua đi, vị phù lục sư này sao có thể bỏ đi trước được."

Chẳng lẽ là do đám phù sư nảy sinh lòng dạ độc ác, khiến cho cao tầng của Đạo Viện nhìn không nổi liền ra tay can thiệp? Hay là do mấy tiểu đội xếp hạng đầu ra tay chỉnh đốn một phen?

Đặng An nhìn về phía Sở Linh Vân vẫn đang đi đằng trước, ướm hỏi.

Ánh mắt Đặng An lộ ra vẻ suy tư.

Cứ cho như là vì lí do này.

Chính hắn mới chỉ đi ra ngoài có năm ngày ngắn ngủi, sao giờ trở về, trong phường thị lại xảy ra thay đổi khó hiểu đến như vậy chứ.

"Không sai, ta nghe sư huynh trong tiểu đội nói, là bởi vì vài ngày trước ở Song Phượng Nhai có một cửa hàng phù lục mới mở, bên trong bán toàn là thượng đẳng phù, nhưng giá cả cũng chỉ bằng phù lục phổ thông do mấy phù sư kia bán mà thôi."

"Nghe nói đây cũng không phải là do đám phù sư đó chủ động giảm giá. Bọn họ cũng là bị ép thôi."

Như vậy sẽ đắc tội biết bao nhiêu phù sư chứ?

Ngay lúc này.

Sự chú ý đã quay trở lại.

Hắn nghĩ cả nửa ngày mới cảm thấy đây là lời giải thích tốt nhất.

"Đây Là Tiệm Phù Lục, thật là một cái tên kì lạ!"

Theo hướng ngón tay nàng chỉ tới, một toà lầu các hai tầng sừng sững hiện ra trước mắt bọn họ.

Lúc này hắn mới nhận ra Sở Linh Vân đã dẫn hắn tới Song Phượng Nhai.

Giọng Sở Linh Vân vang lên bên tai hắn.

Chẳng qua nếu chủ cửa hàng kia dám làm như vậy, hơn nữa toàn bộ cửa hàng đều bán thượng đẳng phù, vậy có thể thấy phía sau đối phương chính là một phù sư cao cấp chống lưng, hoặc bản thân hắn chính là phù sư cao cấp.

Ngoài ra chẳng còn khả năng nào khác cả.

"A, là cửa hàng kia sao? Sư huynh nói chủ tiệm có quy định rất kì lạ." Giọng Sở Linh Vân đột nhiên vang lên, đánh gãy những suy nghĩ miên man của Đặng An.

"Bị ép sao?" Đặng An hỏi lại, trong lòng càng thêm chắc chắn với suy đoán trước đó của bản thân hắn.

Sau khi nghe xong, Đặng An không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Tê - Tàn nhẫn vậy!

"Đám phù sư kia bị ép đến chẳng còn cách nào khác, đành phải chủ động giảm giá. Nếu không lâu dần bọn họ sợ rằng đến cả một lá phù bọn họ cũng chẳng bán nổi nữa."

Theo bản năng, Đặng An cảm thán một tiếng.

Khác với tình cảnh náo nhiệt tại các tiệm phù lục khác mà hắn thấy hôm nay, cửa hàng này càng thêm phần vắng lặng.

Trong mắt hắn.

Sở Linh Vân vậy mà lại động thân mình, hướng về phía tiệm này mà đi đến.

"Hoan nghênh - A, là các ngươi?"

Trong cửa tiệm.

Trương Cảnh đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, sau khi cảm giác được có người tiến vào liền lập tức mở to mắt, theo đó, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười cực kì tiêu chuẩn.

Ngờ đâu đập vào mắt hắn lại là bóng hình của hai người quen.

"Trương huynh, sao lại là ngươi?"

Hai người Sở Linh Vân đồng loạt hô lên, trong nháy mắt trên mặt họ lộ ra biểu cảm khiếp sợ.

Sau đó họ bất giác nhìn nhau một cái, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Trước khi vào.

Hai người họ nghĩ thế nào cũng không ra được chủ tiệm phù lục thần bí đã khiến cho phường thị xảy ra biến hoá thật lớn kia vậy mà lại là vị "Trương huynh" họ từng gặp trước đó!

Loại tâm tình như vậy, trong lúc nhất thời chẳng ngôn từ nào diễn đạt cho nổi.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu.

"Trương huynh, tiệm này là ngươi mở sao?" Đặng An nuốt một ngụm nước miếng, dò hỏi.

Trương Cảnh cười gật đầu.

Thật sự là hắn!

Trong lòng Đặng An vô cùng chấn động.

Hắn ta vô thức nhìn về những phù lục rực rỡ muôn màu bày đầy trên quầy, lại dùng ánh mắt vô cùng phức tạp trộm liếc Trương Cảnh một cái.

Đây là người thuộc tiểu đội xếp trong top 10 sao? Quả là khác biệt thật lớn so với tiểu đội của hắn ta mà.

Nhớ lại suy đoán trước đó của bản thân.

Giờ phút này sao Đặng An có thể không hiểu rõ cho được chứ, chỉ trong một tháng ngắn ngủi Trương huynh gia nhập tiểu đội của hắn ta, vậy mà đã kết bạn với chính là một phù sư cao cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận