Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 206. Nội viện (2)

Tần Niệm lẩm bẩm nói, tựa như có chút hoài nghi mình.

Lần này trong Vạn Thần Hư Thiên, nàng suýt chút bị đối phương lật đổ nhận thức.

Bên cạnh.

Tự như Khâu Hàn cảm nhận được đạo tâm sư muội mình có chút dao động, không khỏi cười khổ lắc đầu, trong lòng âm thầm oán trách Trương Cảnh vài câu.

Sau đó hắn hơi suy tư một cái, sau đó hỏi: "Sư muội, ngươi cảm thấy Trương Cảnh sư đệ thiên phú khủng bố không?"

Tần Niệm gật gật đầu, biểu cảm mờ mịt nhìn sư huynh. Tựa như không rõ tại sao đối phương lại hỏi câu hỏi mà câu trả lời rất rõ ràng như thế này.

"Vậy ngươi có biết mỗi một lần thượng giới mở ra, Xích Ô Đại Bộ đều sẽ xuất hiện không chỉ một thiên tài giống như Trương Cảnh sư đệ không. Thậm chí. . . thiên phú còn khủng bố hơn hắn cũng không phải là không có."

"Nếu là luận thiên phú, có lẽ Trương Cảnh sư đệ có thể đứng vào top một trăm, top năm mươi, top ba mươi Xích Ô Đại Bộ! Nhưng mà Xích Ô Đại Bộ so với Quân Thiên Vực rộng lớn thì có đáng là gì đâu?"

Sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt nhưng ánh mắt lại sáng ngời lên. . . .

Tại chỗ chỉ còn lại ba người Viện Chủ, Các Chủ Thiên Pháp Các và Trương Cảnh.

Thật lâu sau.

Mọi người bắt đầu tán đi.

"Tiên đạo này. . . còn có thể đi không!"

Đó là cũng tránh cho Thần Tiêu Đạo Viện lại nhớ thương.

"Ngươi có biết truyền thuyết còn có thiên tài tu hành được đại năng thượng giới tự mình đến Hạ Giới tiếp dẫn đi không?"

Chỉ thấy Viện Chủ cười nhìn về phía Trương Cảnh, nói: "Trương Cảnh, ngươi có được đạo ý viên mãn, Luyện Khí mười tầng, đã đủ để thông qua khảo hạch của Lưu Quang Tiên Bích. Cho nên ta nghĩ chọn lúc không bằng đúng lúc, không bằng hôm nay xác nhận thân phận đệ tử nội viện của ngươi luôn đi."

Lời nói của Khâu Hàn như hồng chung đại lữ, đập vào trong lòng Tần Niệm.

"Sư muội, nếu như thiên phú của Trương Cảnh sư đệ khiến cho đạo tâm ngươi sụp đổ, vậy tương lai đi lên thượng giới, đối mặt những thiên tài càng khủng bố hơn, ngươi sẽ làm như thế nào?"

Long Hồ Đạo Viện.

Hợp với ý hắn.

"Đa tạ sư huynh chỉ điểm." Tần Niệm cảm kích nói.

Trương Cảnh xác định thân phận nội viện Thiên Pháp Các càng sớm càng tốt, cũng tránh cho Các Chủ Linh Đạo Các và Các Chủ Truyền Thừa Các lại nhớ thương!

Đương nhiên còn có một câu hắn không nói.

"Ừm, Viện Chủ nói có lý." Các Chủ Thiên Pháp Các gật đầu đồng ý.

Không bao lâu sau.

Trong lòng Trương Cảnh lóe lên vẻ kích động, sau đó cung kính nói ra: "Đệ tử nghe theo Viện Chủ, Các Chủ phân phó!"

Bên cạnh.

Hai lão gia hỏa này tặc tâm bất tử!

Lưu Quang Tiên Bích?

Theo hắn quan sát lúc trước.

Hồng quang rơi xuống đất.

Nếu như Trương Cảnh không có nhớ lầm, Chân Linh Bảng trong truyền thuyết hình như cũng trong Lưu Quang Tiên Bích.

Trong mắt hắn không khỏi lộ ra vẻ tò mò. Rốt cuộc là bảo vật gì?

Nghe vậy.

Viện Chủ vì chiếu cố Trương Cảnh mà cố ý giảm tốc độ độn hành giới thiệu.

"Nơi đó sao? Đệ tử hiểu rồi."

Trương Cảnh gật đầu nói.

Ba đạo hồng quang xẹt qua chân trời, trực tiếp rơi vào chỗ sâu trong Long Trạch Hồ.

"Nơi đó chính là vị trí Lưu Quang Tiên Bích."

Trong xưa cũ lộ ra một tia Linh Uẩn. Ngói xanh thanh tường, linh quang lấp lánh, nối liền thành một khối với cái bóng trong nước.

Một tòa đảo nhỏ phạm vi chỉ có mấy chục trượng đập vào trong tầm mắt Trương Cảnh. Mây mù lượn lờ, linh khí nồng đậm. Nói là đảo nhỏ chẳng thà nói là. . . . . một cung điện phiêu phù ở trong hồ nước sóng biếc dập dờn.

Theo ba người đến, cửa lớn cung điện không gió mà động, từ từ mở ra. Sau một khắc lại có một người từ bên trong đi ra.

"Du sư huynh?"

Trương Cảnh ánh mắt ngưng tụ.

"Viện chủ, Các Chủ, Trương Cảnh sư đệ."

Du Nguyên Minh gật đầu cười, tựa như không cảm thấy ngoài ý muốn khi ba người Trương Cảnh đến.

"Sao? Lần này Nguyên Minh xếp hạng bao nhiêu trên Chân Linh Bảng?"

Bên cạnh Trương Cảnh.

Các Chủ Thiên Pháp Các một mực giữ im lặng, giống như đang suy tư chút gì nhìn về phía Du Nguyên Minh, mong đợi hỏi.

Vừa nói dứt câu.

Trước người hắn không xa.

Chỗ sâu trong cung điện. Bước chân Trương Cảnh chậm rãi dừng lại.

"Vâng!". . .

Viện Chủ vỗ vỗ bả vai Trương Cảnh.

"Chúng ta đi vào đi."

Du Nguyên Minh hóa thành một đạo độn quang rộng rãi lướt về phía xa xa, chốc lát đã biến mất không thấy gì nữa.

Một bên khác.

Trong lòng Các Chủ Thiên Pháp Các có chút tiếc nuối, nhưng trên mặt không có biểu lộ ra, cổ vũ: "Nguyên Minh, chớ có nản chí, dù sao ngươi tình huống đặc thù."

"Nguyên Minh đa tạ cát ngôn của Viện Chủ, Các Chủ." Du Nguyên Minh cảm kích nói.

Sau đó hắn nhìn về phía Trương Cảnh, trên mặt lộ ra một nụ cười thiện ý.

"Sư đệ, tu hành cho tốt. Sư huynh hẳn là không có cơ hội gì, nhưng mà ngươi khác, không thể nói trước tương lai có thể đưa thân top một trăm Chân Linh Bảng."

"Sư đệ ghi nhớ lời sư huynh dạy bảo."

Trương Cảnh khách khí nói.

"Như vậy, Viện Chủ, Các Chủ, sư đệ, Nguyên Minh cáo từ trước."

Dứt lời.

Viện Chủ cười an ủi.

"Hai trăm bảy mươi sáu. . . không sao, dù sao đạo cơ vừa thuế biến không lâu, cách thượng giới mở ra còn có hơn hai năm. Chờ thêm hai năm triệt để quen thuộc nắm giữ kim tính đạo cơ, chắc hẳn không sai biệt lắm có thể chen vào top hai trăm."

Đối diện, trên mặt Du Nguyên Minh không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, chắp tay, có chút không cam lòng đáp: "Ai - Nguyên Minh cô phụ Viện Chủ, Các Chủ mong đợi, chỉ xếp hạng hai trăm bảy mươi sáu."

Nghe vậy.

"Nguyên Minh, có tiến vào top hai trăm hay không?"

Ánh mắt Viện Chủ cũng rơi vào trên người Du Nguyên Minh, trong ánh mắt mang theo một chút chờ mong.

Một ngọc bích óng ánh dài chín trượng, cao ba trượng an tĩnh đứng sừng sững ở đó, trên ngọc bích, các loại linh quang không ngừng lưu chuyển từ trên xuống dưới, giống như thác nước, mang tới cho người ta một cảm giác tiên ý dạt dào.

Bên tai mơ hồ vang lên lời nhắc nhở của Viện Chủ với Các Chủ.

Trương Cảnh hít sâu một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận