Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 103. Sóng gió vì việc giảm giá (hạ)

"Vậy cũng thật kì lạ, không biết vị sư đệ kia đến tột cùng là người từ đâu tới?"

"Bất hiển sơn, bất lộ thuỷ, hệt như chui ra từ tảng đá vậy."

Đang lúc trò chuyện.

Một lá Chước Dương phù đột ngột xuất hiện trong tay một lão giả, nhìn kĩ lại, lão nhịn không được tán thưởng nói: "Vẽ thật tốt, ít nhất trong phạm vi hạ phẩm phù, ta cũng phải chịu thua."

Mà lúc này.

Yến sư huynh vẫn luôn ngồi một bên lắng nghe, sau khi nhìn thấy lá Chước Dương phù kia, đột nhiên lại lộ ra vẻ mặt cổ quái, hỏi dò:

"Chư vị, ta vẫn luôn bế quan chế phù, nay vừa xuất quan. Xin hỏi vị phù sư thần bí trong lời chư vị vừa nói kia phải chăng chính là người mở tiệm ở Song Phượng Nhai, tên là 'Đây Là Tiệm Phù Lục' sao?"

"Đúng vậy, chúng ta còn đang tò mò về thân phận của vị kia đấy?"

"Chuyện này chắc hẳn bên phía nội viện bên kia cũng sẽ có động tác sớm thôi."

"Sư huynh, ba đội của các nhà các ngươi, thật đúng là... khó lòng phòng bị. Hai tên yêu nghiệt kia ở trong Lang Gia chiến trường tạo nên tên tưởi hiển hách như vậy, vốn tưởng La Đô tiểu đội so ra thì kém hơn đôi chút, ai ngờ các ngươi lại ẩn giấu một con bài tẩy ngay trong đội này!"

Yến sư huynh gật gật đầu, trong mắt cũng lộ ra một kia khiếp sợ.

Sau đó lão ta lại dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Yến sư huynh:

Không lâu sau.

Trương Cảnh lần theo lộ tuyến trong trí nhớ của hắn, trực tiếp đến cung điện nơi ở của Diêm Sư huynh.

"Chư vị," Yến sư huynh hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: "Không cần tò mò, vị kia là Trương sư đệ thành viên tiểu đội La Đô của ta, năm nay vừa mới gia nhập đạo quán. Chư vị không biết cũng phải."

Bầu trời đã bắt đầu u ám.

"Yến sư huynh, ngươi chắc chắn rằng đó là người mới gia nhập năm nay?" Có người kinh ngạc hỏi han.

Trong điện nhất thời lâm vào cảnh tĩnh lặng.

Một lão giả đột nhiên phản ứng lại, không khỏi hâm mộ nói.

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không ngờ, lại có động tĩnh lớn như tiếng trống, âm thanh vang vọng làm toàn bộ quận phủ đều rung chuyển.

"Hắn cùng hai tên yêu nghiệt kia... là cùng một khoá? Hắn có thiên phú chế phù như vậy, cho dù có so sánh với hai vị kia cũng không hơn kém là bao."

Sau đó —— "Bành!"

Quận phủ Lang Gia.

"Tùng tùng!"

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên, kèm theo là tiếng la lớn.

Tất cả đều tại chiếc cửa lớn này, vẻ ngoài có vẻ hơi cồng kềnh và nặng nề, nên nó đã kích thích bản năng của hắn, khiến hắn dùng toàn bộ sức mạnh.

"Diêm Sư huynh, thực lòng xin lỗi," Trương Cảnh mặt lộ vẻ xấu hổ, nói nhỏ: "Nhưng cửa lớn này của ngươi cũng thực không ổn định, nên thay đi a..."

Nhìn thấy cảnh này, Trương Cảnh không khỏi rụt cổ, trên khuôn mặt nổi lên vẻ lúng túng.

Chỉ trong một thoáng, Diêm Sư huynh liền đi quanh Trương Cảnh, liên tục xoay quanh, bày tỏ sự kinh ngạc: "Tốt lắm, sư đệ, có phải là muốn đuổi kịp cả hai người kia trong việc tu luyện không?'

Cửa lớn thanh đồng ầm ầm sụp đổ.

"Sư huynh, vậy hiện tại hai người kia đã đạt đến tu vi nào rồi hả?"

Khi thấy Diêm sư huynh nói như vậy, hắn không kìm được sự tò mò lên tiếng:

Sau khi nói xong, Trương Cảnh ngay lập tức nhận ra đối phương trong lời nói của Diêm sư huynh là ai.

Lúc này, hắn mới nhớ, sau khi đột phá vào Luyện Khí trung kỳ, thân thể của mình đã trải qua một sự thay đổi lớn, ẩn chứa trong đó là một lực lượng kinh khủng vượt quá tưởng tượng.

Chưa kịp nói hết, Diêm Sư huynh suýt nữa bị tức cười.

"Cửa này của ta không—— hả?" Chưa nói hết câu, hắn đột nhiên nhận ra, cảm nhận sức mạnh trên cơ thể Trương Cảnh, ngạc nhiên nói: "Sư đệ, ngươi đã đột phá tu vi? Luyện Khí trung kỳ!"

"Nhờ phúc của sư huynh, sư đệ đã đột phá lên tầng bốn Luyện Khí vào tối qua." Trương Cảnh mỉm cười trả lời.

"Đạp đạp ——"

"Sư đệ, tuyệt đối đừng nói cho sư huynh, đây là do ngươi làm."

Không lâu sau đó, Diêm Sư huynh, ánh mắt đầy đờ đẫn, đứng trước cung điện, dùng ngón tay chỉ vào cửa lớn, nói về phía Trương Cảnh:

"Con yêu ma nào không có mắt, lại dám xông tới đây?!"

"Theo ta được biết, hẳn là mới bước vào luyện khí tầng năm, tuy nhiên trong thực tế, thực lực thể hiện bên ngoài vẫn có chút khoa trương. Sư đệ ngươi bận rộn với việc chế phù, khả năng không rõ lắm. Nhưng hiện tại trên chiến trường, hai người đều thể hiện sự hăng hái và có danh tiếng rất lớn."

Sau đó, như nhớ ra điều gì đó, Diêm sư huynh nhìn Trương Cảnh, cười mà không phải cười nói ra:

"Nhưng sư đệ cũng không kém phần a."

"Không ngờ ta chỉ bế quan chế phù vài ngày, còn ngươi gần như đã mở ra thị trường phù lục hạ phẩm tạm thời."

"Sư huynh nói quá lời." Trương Cảnh lắc đầu, vừa cười vừa nói.

"Được rồi, sư đệ," Diêm sư huynh dẫn Trương Cảnh đi vào trong cung điện, đồng thời tò mò hỏi: "Lần này tới tìm ta, có chuyện gì vậy?"

Khi nói đến vấn đề chính.

Trương Cảnh không khỏi trở nên nghiêm túc, nói một cách chân thành: "Sư huynh, ta muốn nhận một ít linh giấy trung phẩm."

"Ngay khi gặp ngươi đã đột phá tu vi, sư huynh cũng có thể đoán được một chút. Sư đệ chờ một chút."

Diêm sư huynh hiểu rõ biểu hiện trên khuôn mặt.

Hắn đi thẳng tới một cái bàn vuông bằng đồng ở phía trước, từ một túi trữ vật bên hông lấy ra.

Ngay lập tức, trên bàn xuất hiện một xấp linh giấy linh lực ba động, mà thoạt nhìn vô cùng thô ráp và nặng nề.

"Sư đệ, ngươi cần bao nhiêu linh giấy? Nếu chỉ vài chục tấm, sư huynh có thể tạm thời cho ngươi. Nhưng nếu nhiều hơn, chỉ có thể mua bằng đạo công. Hiện tại, Lý sư huynh đã ra ngoài tọa trấn chiến trường, chưa trở về, sư huynh cũng không có quyền xác định hạn ngạch linh giấy trung phẩm mỗi tháng cho ngươi."

Diêm sư huynh giải thích một cách áy náy.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Trương Cảnh đột nhiên đề nghị: "Sư huynh, phiền huynh cho ta một trăm tấm linh giấy trung phẩm."

Chờ khi Lý sư huynh trở về lại đi nhận linh giấy trung phẩm, điều này hình như không quá hiện thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận