Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh

Chương 530. Thần phù mở đường, Tiên Thiên Linh Bảo (2)

Trương Cảnh ở chính giữa mỉm cười, giống như ánh mặt trời lộ ra tầng mây làm tan chảy sương mù, áp lực trên người Hàn Sinh đột nhiên không còn.

"Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi."

"Vâng, lão gia."

Hàn Sinh cung kính lui về phía sau cửa, sau đó xoay người rón rén đi ra ngoài cung, không dám phát ra chút động tĩnh nào.

Sau vài tức.

Hàn Sinh dừng bước, quay đầu dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhìn chăm chú Thanh Cảnh cung rộng lớn đồ sộ phía sau.

Trong lòng hắn thản nhiên sinh ra một tia buồn bã mất mát.

Bất tri bất giác, thực lực lão gia đã hoàn toàn vượt qua hắn.

Tiếng gào đinh tai nhức óc bỗng dưng biến mất không thấy.

Trên mặt cắt bóng loáng như gương, kiếm ý phong lợi rất lâu khó có thể tiêu tán.

Sau đó.

Âm ba, đại địa, rừng rậm hoang vu, cổ thú... mọi thứ trước mặt Trương Cảnh, bắt đầu chậm rãi tách ra hai bên.

Hống!

"Cổ Lâm cấm kỵ chỗ sâu nhất hạ du, xem ra cũng không gì hơn cái này, nếu không dứt khoát đến trung du Trụ Hà xem một chút?"

Đối với điểm này, thật ra Hàn Sinh đã sớm có dự đoán, chỉ là hắn thật không ngờ, giờ khắc này lại đến sớm như vậy.

Trương Cảnh khẽ vẫy tay, một khối thần thiết dưới thân cổ thú xa xa bị pháp lực chụp lấy, sau đó trực tiếp hóa thành một tia lưu quang chui vào ống tay áo.

Một tiếng gào thét thê lương chấn triệt tứ phương, sóng âm vặn vẹo không khí thành từng làn sóng trong suốt, lăn về phía chung quanh cực nhanh.

Phải biết rằng mình mới đi theo lão gia vài năm. ... ...

Giây tiếp theo.

Dù sao đối với thực lực bản thân bước vào ngưỡng cửa Hợp Đạo Cảnh mà nói, tiếp tục tìm kiếm cơ duyên ở hạ du, thật sự là quá lãng phí thời gian.

Một luồng kiếm quang xanh biếc hiện lên.

Chờ đã! Bản thân dường như đã quên mất điều gì đó.

Giờ phút này, khí tức pháp lực dâng trào trên người hắn rõ ràng đã đi tới Pháp Tương Cảnh.

Hắn thầm nghĩ.

Quỷ Ảnh Các!... ...

Chỉ là...

Một tiểu nhân trên trán vẫn mang một dấu chân bò nhàn nhạt, cao chừng ba thước vươn ra một cái chân nhỏ, dùng sức đạp không khí, chợt hung tợn lầm bầm lầu bầu.

Trong ánh mắt Trương Cảnh hiện lên một tia giật mình, ngay sau đó lại thấy hắn lắc đầu: "Hiện tại phỏng chừng đã bắt đầu rồi, trở về tám phần là không kịp. Quên đi, trực tiếp đến khu vực trung du đi."

Như không do dự.

"Đúng rồi, hội giao dịch Hợp Đạo."

Dù sao lỡ như bị Quỷ Ảnh Các coi là mạo phạm khiêu khích, vậy thì chết chắc.

Hắn không dám sử dụng pháp lực phi độn đi vào.

Tiểu nhân cố sức leo lên bậc thang, lại vượt qua ngưỡng cửa, bóng dáng chậm rãi biến mất trong bóng tối.

Trụ Hà này thật sự là quái dị, thời gian trôi qua quả thực hỗn loạn tới cực điểm.

Sau khi phát tiết xong.

Hắn bất giác ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cái cửa hàng nhỏ nhìn qua đơn sơ rách nát, thậm chí ngay cả chiêu bài cũng không có kia.

Nếu không phải trước khi đến người buôn tin nhiều lần thề độc cam đoan, đánh chết hắn cũng không thể tin được, đại danh Quỷ Ảnh Các vậy mà lại ở chỗ này.

Trương Cảnh như nghĩ đến điều gì, ánh mắt không khỏi lóe lên một trận.

Trong hẻm nhỏ u tịch.

"Con bò ngu, lần này ngươi chết chắc! Hại ta bị thủ vệ Tiên thành bắt nhốt lâu như vậy, thù này không báo không phải tiểu nhân. Gia gia ta nhất định phải giẫm trở về!"

"Quỷ Ảnh Các, chỉ cần là sinh linh còn ở trong Bí Cảnh, sẽ không có người nào mà bọn họ không tìm thấy."

Không lâu sau.

Trong phòng.

"Đại nhân, chúng ta muốn tìm một người, không đúng, là một con bò, cũng không quá đúng, dù sao chính là tung tích cụ thể của một con bò đầu người, đây là thù lao quy định."

Tiểu nhân ba thước cẩn thận từng li từng tí đưa túi trữ vật trong tay tới trong tay bà lão, sau đó lại đưa ngọc giản ghi chép khí tức và hình dạng mục tiêu.

"Tìm người?"

Bà lão lười biếng xác nhận lần nữa.

Bà ta há miệng, một cỗ mùi hôi thối khó có thể nói rõ phun ra, trong phòng lập tức nhiễm một tầng màu vàng xanh trơn nhẵn.

"Đúng vậy, vị đại nhân này."

Tiểu nhân ba thước gật đầu như giã tỏi, biểu tình trên mặt vô cùng nhu thuận, tựa như không hề cảm giác được mùi hôi thối trong miệng bà lão phun ra.

Dù cho sau đó có một Địa Tiên tới cứu hắn, nhưng khoảng cách thời gian giữa hai người, cũng đủ để cho một tu sĩ Pháp Tương Cảnh nho nhỏ chết trên tám trăm lần.

Chẳng qua... Có khả năng như vậy? Đây chính là người mà một Địa Tiên đuổi giết, vì sao nhìn qua lông tóc của người này không tổn hao gì.

Trong nháy mắt bà ta đã nhận ra Trương Cảnh.

Bà lão không khỏi thất thanh hô.

"Là ngươi!"

Một gương mặt trẻ tuổi non nớt, mang theo biểu tình như cười như không lập tức xông vào tầm mắt.

"Đại... Đại nhân, tiểu nhân thuở nhỏ tu trì nội tức pháp môn, cho nên bình thường không thở, mong đại nhân thứ lỗi.

Tiểu nhân ba thước mở to hai mắt, run rẩy nói dối, khuôn mặt nhỏ nhắn như sắp khóc lên.

Chết tiệt!

Tên buôn bán tình báo kia không đề cập tới còn có chuyện như vậy a.

"A, vậy sao, để lão thân nhìn xem..."

Bà lão rầu rĩ nói, nhưng mà còn chưa nói xong, đã bị một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng cắt đứt.

"Ai?"

Bà lão rụt cổ lại, xoay người nhìn lại, phát hiện trước cửa có một bóng người thon dài mặc thanh bào, lưng đeo tiên kiếm.

Ánh mắt tiếp tục di chuyển lên trên.

Hiện tại hắn chỉ cảm giác bị một cỗ hàn ý kinh khủng bao vây, thân thể cứng ngắc, không thể nhúc nhích chút nào.

Hơi thở trơn nhẵn xanh mượt phun lên mặt, nhưng tiểu nhân ba thước đã không ngửi thấy mùi tanh hôi.

Sau đó như là phát hiện cái gì, chỉ thấy cổ bà lão kéo dài từng chút, hóa thành một con mãng thịt ôm đầu lâu già nua, từng chút tiến đến trước mặt tiểu nhân ba thước trên mặt đất, sâu kín hỏi: "Tiểu tử, ngươi có cái mũi, vì sao không thở?"

Trên mặt đất, bóng ma lưu động như nước, trực tiếp nuốt chửng ngọc giản.

Bà lão ném ngọc giản tới phía sau.

"Có thể, ba ngày sau tới lấy."

"Nói đi, làm sao các ngươi tìm được hành tung cụ thể của ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận