Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 545: Hội Tụ, Sáu Viên Ngọc Rồng!

Hôm sau.
Sakura tùy ý ăn một ít vào bữa sáng.
Sau đó, dùng một tờ giấy màu đẹp đẽ, thật cẩn thận gói lại món ngon ngày hôm qua vào.
Anh trai hỏi: “Đây là cái gì? Mau cho ta xem.”
Cũng mặc kệ Sakura có đồng ý hay không, đưa tay cướp đi.
Nhưng, Sakura lại giống như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi yêu thích nhất, nhất quyết giấu thức ăn ngon ra sau lưng.
Giọng điệu vô cùng cảnh giác nói, nói: “Không phải cho ngươi!”
Touya bĩu môi nói: “Không cho thì thôi.”
Tiếp theo, hắn nhìn mắt đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm, mau đi học đi.”
Sakura ngọt ngào gật đầu, nói: “Vângg!”
Đi học… Cùng anh trai cùng nhau đi học thì có thể gặp được anh Yukito.
Nghĩ đến anh Yukito, khuôn mặt xinh đẹp của Sakura thoáng đỏ.
Đúng như Sakura dự đoán.
Khi nàng cùng anh trai đi đến ngã tư đường thì một người con trai có làn da trắng nõn, mang mắt kính, cao khoảng 1 mét 8, đang đợi ở phía trước.
Hắn… Đúng là Yukito.
Yukito mỉm cười nói: “Touya, Sakura, buổi sáng tốt lành.”
Nụ cười như thế này, giống như gió xuân thổi vào, khiến cho trăm hoa đua nở, sáng lạn, nhiều màu, làm cho Sakura nhìn đến mê say.
Lúc này, trong lòng Sakura chỉ có sáu từ: Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai!
Touya nói: “Yukito, đợi lâu không? Đều do Sakura, ngủ nướng.
Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Sakura nghe thấy vậy thì khuôn mặt xinh đẹp phồng lên giống như bánh bao, thầm nghĩ trong lòng: Anh trai thối, anh trai hư! Sao lại có thể ở trước mặt Yukito nói người ta như vậy?
Đối với chuyện này, Yukito chỉ cười cho qua, tiện tay ném ra một viên kẹo sữa trắng, nói: “Sakura, nhận lấy!”
Ngay sau đó, Yukito và Touya cùng nhau đi về phía trường học.
Ngay lập tức, trái tim Sakura giống như bị kẹo sữa làm cho ngọt.
Nhưng rất nhanh, Sakura lại nghĩ tới cái gì, vội nói: “Anh Yukito, chờ một lát, ta đưa ngươi một ít đồ.”
Dứt lời, nàng vội tiến lên cầm buổi sáng đã chuẩn bị tỉ mỉ ra.
Yukito hỏi: “Đây là cái gì?”
Sakura nói: “Bento.”
Sau khi nói xong, Sakura giống như là chạy trốn, dẫm lên patin, hướng tới nơi xa rồi nhanh chóng đi trước.
Tới trường học rồi, Yukito chậm rãi mở hộp cơm ra.
Để qua đêm nên mùi hương của thức ăn nhạt đi rất nhiều.
Tuy như thế, Yukito nhìn thức ăn tinh xảo như vây, cũng không khỏi tán thưởng nói: “Thơm quá, nhìn qua có vẻ ăn rất ngon.”
Tiếp theo, Yukito cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
“Bẹp, bẹp!”
“Ừng ực, ừng ực!”
Ngay sau đó, đôi mắt Yukito nheo nheo đôi mắt, ẩn ẩn mờ ảo, nói nhỏ: “Đồ ăn này…”

Thế giới Bảy Viên Ngọc Rồng.
Diệp Húc nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma nói: “Các ngươi vất vả rồi.”
Yukihira Soma nói: “Không vất vả, không vất vả.”
“Đại gia ăn cao hứng như vậy, chúng ta rất vui vẻ.” Tiểu Đương Gia cười nói.
Diệp Húc gật đầu, nói: “Được rồi, các ngươi đi về trước đi, chúng ta tiếp tục đi tìm Ngọc Rồng.”
“Được, tạm biệt đại nhân Chúa Cứu Thế.” Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma cùng nhau nói.
“Xoạt!”
Xung quanh không gian hơi rung động, Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma đột nhiên biến mất.
Lúc này, Bunma với chiếc bụng to, ngồi dậy cực kỳ khó khăn.
Nàng nhìn xung quanh một vòng bốn phía, hỏi: “Hai vị đầu bếp kia đâu?”
Diệp Húc cười nói: “Đã đi rồi.”
“Đi rồi? Nhanh như vậy?” Bunma chớp một chút đôi mắt.
Diệp Húc không để ý đến nhiều như vậy, lại nói: “Hiện tại chúng ta ăn no, vậy tiếp tục đi tìm Ngọc Rồng thôi.”
Nghe được hai chữ Ngọc Rồng, Son Goku lập tức đứng lên, nói: “Đúng vậy, mau đi tìm Ngọc Rồng thôi.”
Bunma lại nhìn mắt xung quanh, xác nhận Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma đã không ở nơi này, trong lòng hơi tiếc nuối nói: “Được, đi thôi!”
Máy bay khỏi động.
Không bao lâu, phát hiện Ngọc Rồng 1 sao trong một tổ chim lớn trên một ngọn núi.
Bên trong biển sâu, phát hiện Ngọc Rồng 3 sao.
Vũng bùn, phát hiện Ngọc Rồng 5 sao.
Miệng núi lửa, phát hiện Ngọc Rồng 6 sao.
Dưới nền đất, phát hiện Ngọc Rồng 7 sao.
6 viên ngọc rồng đặt ở cùng nhau, hỗ trợ lẫn nhau, phát ra ánh sáng, vô cùng kỳ lạ.
Kuririn nói: “Hư vậy, chỉ cần quay lại nhà của Goku lấy Ngọc Rồng 4 sao trên mũ của Gohan nữa là có thể triệu hồi Rồng Thần.
Lần này, thu thập Ngọc Rồng thật là quá nhẹ nhàng.”
“Xoạt!”
Máy bay bay qua bầu trời để lại cái đuôi khỏi, không ngừng đi về phía trước.
Một lát sau, một ngôi nhà nhỏ được xây dựng trên một bãi cỏ xanh biếc xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Một cô gái dáng người thướt tha, mặc sườn xám, đang phơi quần áo dưới nắng.
Nàng đúng là vợ của Son Goku - Chi Chi.
Máy bay tạo nên làn gió mạnh, thổi đến Chi Chi cùng với quần áo không ngừng lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống mặt đất.
Chi Chi không khỏi oán trách nói: “Máy bay của ai…”
Rất nhanh máy bay đã ngừng lại.
Ngay sau đó, Bunma, Kuririn, Son Goku, Diệp Húc, Râu Trắng và Aizen lần lượt đi xuống dưới.
Khi Chi Chi nhìn thấy Son Goku, cả người ngây ngẩn, nước mắt ở trong hốc mắt không ngừng trào lên.
Sau nửa ngày, nàng mới kích động xông lên phía trước, kêu lên: “Goku, ta đã biết là ngươi sẽ không chết! Thật tốt quá, thật tốt quá!
Mấy ngày hôm trước ta còn lo lắng về tiền đi học của Gohan, còn tiền học thêm nữa, ta đang không biết nên làm gì, đó chính là rất nhiều tiền, giờ đã xong rồi.”
Diệp Húc nghe vậy, khóe miệng hơi co lại một chút.
Lúc đầu, hắn còn tưởng rằng Chi Chi bởi vì Son Goku xuất hiện trước mặt sẽ có rất nhiều những hình ảnh cảm động.
Nhưng, hiện tại là tình huống như thế nào?
Cảm thán về chuyện tiền đi học của Gohan, có rồi à?
Son Goku sờ cái ót, nói: “Chi Chi, cái kia… Thật ra, ta đã chết.”
Chi Chi oán trách nói: “Nói bậy!”
Son Goku chỉ vào vòng sáng trên đầu mình, nói: “Đây là dấu hiệu của đã chết, ta là nhờ Fortuneteller Baba dưới m Phủ đưa về.”
“A…”
Chi Chi nghe thấy vậy thì biết là Son Goku đã chết, sinh ra đả kích to lớn đối với nàng, vẫn bị học phí to lớn của Son Gohan dọa mất, hai mắt trắng dã, thẳng tắp té xỉu.
Son Goku liên tục kêu lên: “Chi Chi, Chi Chi……”
Nhưng không có bất cứ trả lời nào.
“Đạp đạp!”
Lúc này, trong rừng cây vang lên một loạt tiếng bước chân.
Tiếp theo, một bộ quần áo rách nát, mặt xám mày tro, cả người nhìn qua vô cùng chật vật, chậm rãi đi ra.
Kuririn kêu lên: “Gohan? Gohan, sao ngươi lại thành như vậy?”
Son Gohan như là chịu rất nhiều ủy khuất, kêu lên: “Chú Kurririn, ba, mẹ, dì Bunma…”
Dứt lời, từng giọt nước mắt như là hạt mưa ào rơi xuống.
“Xoạt!”
Tiếp theo, ở nơi xa, một người đàn ông cường tráng làn da màu xanh lục, nháy mắt đi tới trước mặt.
Đúng là Piccolo.
Piccolo kinh ngạc nói: “Son Goku, ngươi đã trở lại rồi à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận