Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 232 Quảng trường, huyết tế!

Chỉ thấy……
Dumbledore mặc niệm chú ngữ, không ngừng huy động ma trượng.
“Xôn xao!”
Không gian chung quanh, lại như lúc trước liệt hỏa hừng hực bốc cháy.
Tiếp theo, đám học sinh sôi nổi bước vào trong liệt hỏa.
Ngay sau đó, mọi người xuất hiện ở trước một cánh cửa cao ước chừng mười mét.
Hai bên cánh cửa lớn, có một đôi pho tượng hung thú nhe răng trợn mắt, uy thế làm cho người ta sợ hãi, phảng phất như có thể nuốt cả trời, làm lòng người sinh hàn ý, không dám tới gần.
“Sai ta lại cảm thấy hai pho tượng hung thú này, giống như đang sống vậy.”
“Đúng vậy, thật đáng sợ.”
“Này đến tột cùng là người nào điêu khắc ra thế?”
“Lộc cộc.”
“Cửa này cũng quá lớn đi?”
Đám học sinh dự thi, phát ra một trận nghị luận.
“Chúa Cứu Thế đại nhân……” Orochimaru thấp giọng nói.
Diệp Húc hai tròng mắt tinh mang lập loè, nhẹ nhàng gật đầu, lại không có nói thêm cái gì.
Dumbledore cất cao giọng nói: “Người thông qua cửa thứ nhất cùng cửa thứ hai, hiện tại có thể đi vào đại môn.
Nơi này chính là cửa thứ ba vương quốc mê cung, mà bảo rương thì được cất ở cuối mê cung.”
“Kẽo kẹt!”
Đại môn chậm rãi mở ra, một cổ âm phong giống như đến từ địa ngục, thổi mạnh đến, đánh thẳng vào chỗ sâu trong linh hồn mọi người.
Hơn nữa, trong không khí mơ hồ truyền ra âm thanh quỷ dị, khiến cho mọi người cầm lòng không đậu rùng mình một cái.
Dumbledore tiếp tục nói: “Vào đi thôi, phát huy tất cả trí tuệ của các ngươi!”
Lúc này đây, đám học sinh dự thi không có quá nhiều do dự.
Dù sao, bọn họ đã thông qua hai cửa khảo hạch.
Có thể nói, trải qua trăm cay ngàn đắng mới đến được nơi này, sao có thể dễ dàng từ bỏ?
Huống chi, bọn họ cũng có hiểu biết nhất định đối với tính nguy hiểm của cuộc tranh tài, tuyệt đối sẽ không chạm đến sinh mệnh.
Một khi đã như vậy, thì làm gì có cái gì phải sợ?
“Kẽo kẹt!”
Sau khi tất cả người dự thi đều đi qua cánh cửa lớn, cánh cửa giống như quỷ môn quan, ầm ầm đóng lại, tràn ngập ra một cổ hơi thở kinh dị.
“Không biết ai có thể tìm được bảo rương……”
“Đương nhiên là Delacour của trường Beauxbatons chúng ta rồi, nàng có trí tuệ siêu phàm.”
“Nếu chỉ có trí tuệ, còn xa xa không đủ!
Victor của trường học ma pháp Durmstrang chúng ta thì không giống, trí tuệ cùng lực lượng của hắn đều vượt xa người thường, nhất định có thể tìm được bảo rương!”
“Malfoy của Hogwarts chúng ta, hắn chính là thuần huyết thống tôn quý, chỉ có hắn mới có thể tìm được bảo rương.”
“Harry Potter cũng không tồi, hắn chính là cậu bé trong truyền thuyết ……”
Đám học sinh nghị luận không ngừng ở ngoài cửa lớn, từng đôi con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm đại môn, chờ mong có người từ bên trong đi ra.
……
Còn đám người dự thi khi tiến vào cánh cửa lớn, trước mắt lại là một trận đong đưa.
Ngay sau đó, tất cả mọi người bên người đều biến mất không thấy, dư lại, chỉ có nham thạch, gạch màu xanh lá, mạn đằng…… Xây dựng thành vách tường, hành lang.
Hành lang trống trải, mênh mông vô bờ.
Nơi xa, thỉnh thoảng thổi tới một cổ gió lạnh, làm lòng người phát run.
Nhưng mà đám học sinh chỉ có thể cắn răng tiến lên trước.
“Đạp đạp!”
Có người cảm giác giống như phía sau có người đang đi theo chính mình, không khỏi xoay người nhìn lại, nhưng lại nhìn không thấy bất kì ai.
Bọn họ gào lên, nhưng không một người trả lời.
Vô cùng quỷ dị.
Không biết, mới là chuyện đáng sợ nhất.
Đám người dự thi không khỏi chạy bộ đi tới, rẽ trái, hữu quải, lui về phía sau, đi tới…… Phóng qua một cái lại một cái hành lang.
“Đông!”
Có người thì con đường phía trước đột nhiên xuất hiện một cái động sâu thật lớn, không kịp phòng ngừa, trực tiếp rơi vào trong động sâu.
Có người mạn đằng chung quanh đột nhiên như là xúc tua bạch tuộc, chặt chẽ buộc chặt lại bọn họ, không ngừng túm bọn họ vào trong vách tường bằng mạn đằng.
……
Lúc này, trên quảng trường rộng lớn, rất nhiều cột đá dựng đứng.
Mà đám người vừa nãy trúng bẫy ở trong mê cung, tất cả đều bị buộc chặt ở phía trên cột đá, nhắm chặt đôi mắt, hôn mê bất tỉnh.
Nơi xa, Voldemort không có lông mày, mũi, bề ngoài thập phần cổ quái, mắt lạnh nhìn người dự thi trên cột đá, khóe miệng hơi hơi gợi lên.
Hắn khom lưng, dùng ngữ khí thập phần cung kính, nói với nam tử ẩn trong sương đen: “Chúc mừng Karlon đại nhân thành công kế hoạch, sắp đạt được vô thượng thần lực.”
Karlon nói: “Thành công? Không không không, trăm tên học sinh tràn ngập sức sống sinh mệnh, chỉ là bắt đầu mà thôi.
Dùng máu tươi bọn họ làm cơ sở, cuối cùng đạt được lực lượng siêu thoát toàn bộ thế giới!
Mà ngươi, chính là cấp dưới trung thành nhất của ta.”
“Dạ, Karlon đại nhân!” Voldemort nhếch miệng cười nói.
Lúc này, không gian nơi xa hơi hơi rung động, lại một đám người dự thi bị buộc chặt ở phía trên cột đá.
Một lát sau, không gian không còn bị rung chuyển.
Karlon trầm ngâm nói: “Xem ra đã chộp tới toàn bộ, ít hơn một ít so với trong dự tính của ta, nhưng miễn cưỡng đủ rồi.”
Dứt lời, trong miệng Karlon niệm ra chú ngữ liên tiếp, đột nhiên huy động ma pháp trượng, ở không trung ngưng tụ ra một chuỗi chú phù màu tím.
Tức khắc, tất cả cột đá tràn ngập vô số bùa chú quỷ dị màu đỏ, chúng nó giống như kiến bay, xoay quanh trong không trung, hội tụ mà đi.
“Xôn xao!”
Lúc này, không gian lại là một trận nhộn nhạo, 7 đạo nhân ảnh đồng loạt xuất hiện ở trong quảng trường.
Đúng là Diệp Húc, Harry Potter, Tần Thủy Hoàng, Orochimaru, Đường Tam, Ron cùng Hermione Granger.
Ron, Hermione Granger có chút không biết làm sao, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Này…… Sao lại thế này? Chúng ta không phải đang ở trong vương quốc mê cung sao?” Ron thấp giọng nói.
“Không biết, giống như có chút không thích hợp.” Hermione Granger nói.
Karlon cũng nghi hoặc vô cùng, một đôi con ngươi giấu ở trong sương đen, nở rộ quang mang yêu dị, nói: “Các ngươi vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Đương nhiên là vì tiêu diệt ngươi mà đến.” Diệp Húc nhẹ nhàng nói.
Đồng thời, ngón tay hắn phụt ra một đạo tinh mang sáng lạn, giống như pháo hoa, ầm ầm nở rộ ở trong không trung.
“Phanh!”
Phù chú màu tím trong không trung trong nháy mắt rách nát, bùa chú như kiến bay trên cột đá cũng đều biến mất.
“Ngươi thế mà dám đánh gãy huyết tế của ta, tìm chết!” Karlon phẫn nộ quát, “Giết bọn họ cho ta!”
“Dạ!”
Voldemort cầm đầu một đám ma pháp sư tà ác, giống như ác ma trong địa ngục, cấp tốc phóng về phía đám người Diệp Húc.
Nếu là người thường, e rằng sớm đã bị loại uy thế này làm cho sợ tới mức hồn vía lên mây.
Nhưng, đám người Diệp Húc lại căn bản không hề sợ hãi.
Thậm chí, Orochimaru, Đường Tam, Tần Thủy Hoàng cùng Harry Potter còn muốn tiến lên chính diện đón lấy.
Bởi vì, bọn họ rõ ràng đây là thời điểm khó có được để làm nhiệm vụ.
Chỉ có xuất lực càng nhiều, điểm tích lũy đạt được mới có thể càng nhiều.
“Đạp!”
Orochimaru không hổ là Hokage ninja, hơn nữa hắn đã từng hoàn thành qua nhiều lần nhiệm vụ, đạt được rất nhiều điểm tích lũy, do đó tốc độ, lực lượng của hắn, xa xa vượt qua Đường Tam, Tần Thủy Hoàng cùng Harry Potter.
Orochimaru lựa chọn xông vào trước nhất đối địch với Voldemort.
“Đoạt hồn chú!” Voldemort dữ tợn hét lớn đối với Orochimaru, nhanh chóng huy động ma pháp trượng.
“Hưu!”
Một đạo quang mang yêu dị, lập tức bay vào trong cơ thể Orochimaru.
Bạn cần đăng nhập để bình luận