Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 517: Thoải Mái, Bá Thiên Đế!

Trong lòng Thiên Cực cảm thấy buồn khổ.
Hắn là con trai của Tây Hoàng đế, hơn nữa vừa rồi khi hắn chơi cờ cùng với Tây Hoàng đã phải chịu hành hạ lâu như vậy.
Kết quả lại không thu được gì.
Tây Hoàng hình như nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Thiên Cực, nói: "Phương Bình, nếu như ngươi đồng ý với ta sau này sẽ cứu Thiên Cực một mạng thì ta có thể cho ngươi một ít lợi ích khác."
Phương Bình nói: "Cái đó còn phải xem là lợi ích gì đã."
Tây Hoàng nói: “Ba viên thần đan này có thể giúp cho người ta trực tiếp đến Vương Cấp mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Chỉ có điều, ngươi cần phải tự mình lấy."
Ánh mắt của Phương Bình hơi sáng lên, hắn nói: “Được, ta đồng ý sẽ cứu Thiên Cực một mạng.
Vậy thần đan ở đâu?"
Tây Hoàng nói: "Ở Tây Cung."
Thiên Cực hoàn toàn không thể nghe thấy cuộc trò chuyện này, vì vậy hắn chỉ có thể không ngừng vò đầu bứt tai với vẻ mặt buồn bực.
Lúc này, Tây Hoàng mới nói: "Có người tới, ta đưa các ngươi rời đi."
"Xoạt!"
Ngay lập tức, Phương Bình, Từ Khuyết, Diệp Húc, Thương Miêu và Thiên Cực đều lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, đám người Càn Vương xuất hiện.
Càn Vương cung kính nói: "Xin chào, Tây Hoàng."
Ngay sau đó hắn lại hỏi: "Mấy người Phương Bình vừa ở chỗ này phải không?"
Tây Hoàng mỉm cười nói: "Đánh cờ vây thắng ta thì sẽ được qua cửa."
Càn Vương không dám nói thêm gì nữa: "Được."
Vừa dứt lời, Càn Vương nhặt một quân cờ đen đặt xuống vị trí ngôi sao.
"Bang!"
"Bang!"
"Bang!"
Hai người không ngừng đặt cờ xuống, tạo thành một âm thanh thanh thúy trong hoàng cung.
Một lúc sau, Càn Vương nhìn quân cờ đen trên bàn cờ gần như bị vây kín, thở dài nói: "Ta nhận thua."
Hơn mười ván tiếp theo, kết quả của mỗi ván gần như giống nhau, tất cả quân lính của Càn Vương đều bị giết hết.
Càn Vương... Và mọi người phía sau lưng hắn, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Mà trên mặt Tây Hoàng lại nở ra một nụ cười tươi.
Thoải mái.
Cuối cùng cũng thoải mái.
Lúc trước bị hành hạ lâu như thế, bây giờ cuối cùng cũng được tận hưởng niềm vui khi dày vò người khác rồi.
Càn Vương ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Chuyện đó... Tây Hoàng tiền bối, kỹ năng cờ vây của ngài thật tuyệt vời, dựa vào kỹ năng đánh cờ của chúng ta chắc chắn không thể thắng được ngài.
Không biết, ngài có thể nhẹ tay chút không?"
Tây Hoàng mỉm cười giống như một người máy nói: "Chơi cờ vây thắng ta thì qua cửa."
Tiếp theo, Càn Vương lại tiếp tục bị hành hạ.
...
Đối với chuyện này, đám người Phương Bình và Diệp Húc tất nhiên không thể nào biết được.
Lúc này, bọn họ đang xuất hiện trong một cung điện mới.
Bên trong cung điện, có một võ đài rộng lớn.
Trên võ đài có một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi đang không ngừng đánh nhau với một người mặc áo giáp.
Thấy vậy...
Phương Bình ngạc nhiên thốt lên: "Thiết Đầu!"
Người mặc áo giáp nghe vậy không khỏi quay đầu lại nhìn.
"Bùm!"
Chính sơ hở này đã giúp cho người đàn ông cao to đá Thiết Đầu bay ra khỏi sàn đấu.
“Thiết Đầu, ngươi không sao chứ?” Phương Bình vội vàng hỏi.
Thiết Đầu sờ lên đầu nói: "Không có việc gì đâu."
“Làm thế nào mà ngươi lại chiến đấu trên võ đài?
Người đó là ai thế?” Phương Bình chỉ vào người đàn ông cao lớn.
Thiết Đầu mờ mịt nói: "Ta cũng không biết, hắn nói muốn vượt qua cửa thì phải đánh bại hắn trên võ đài."
Thương Miêu hít một hơi thật dài nói nói: "To Con!"
Phương Bình khẽ đảo mắt, nói: "Ngươi nói... Hắn là Bá Thiên Đế?"
Thương Miêu nhẹ nhàng gật đầu.
Phương Bình nói: "Thì ra là thế, vậy để ta đây lên thử xem."
"Đạp!"
Phương Bình nhảy lên trên võ đài.
Ngay lập tức, hơi thở của Bá Thiên Đế thay đổi, mơ hồ giống với Phương Bình.
Phương Bình cười nói: “Như vậy, có vẻ như... Sau khi mọi người lên võ đài, sức mạnh của Bá Thiên Đế sẽ trở nên tương tự như sức mạnh của đối phương.
Đây là một nơi tốt để cải thiện kỹ năng chiến đấu."
Sau đó, Phương Bình nói: "Bá Thiên Đế, ta tới đây!"
"Xoạt!"
Chỉ thấy...
Phương Bình biến thành một luồng ánh sáng màu vàng bay về phía Bá Thiên Đế.
Đáng sợ, mãnh liệt.
Bá Thiên Đế không hề sợ hãi, hắn hóa thành một luồng ánh sáng màu cam bay tới.
"Bùm!"
"Bùm!"
Chỉ nghe thấy trên sàn đấu vang lên tiếng động lớn như một quả bom nổ mạnh.
Cũng may xung quang sàn đấu dày đặc trận pháp bảo vệ, vì vậy sóng năng lượng bùng phát không có bất kỳ tác động nào đến đám người Thiết Đầu, Từ Khuyết và Diệp Húc đang đứng ở bên ngoài.
Một lát sau, Phương Bình tìm được cơ hội đánh bật Bá Thiên Đế ra khỏi sàn đấu bằng một cú đấm.
Phương Bình cười nói: "Bá Thiên Đế, cái này có tính là thông qua không?"
Bá Thiên Đế gật đầu nói: "Không tệ."
Từ Khuyết nói với giọng vô cùng phấn khích: "Ta cũng muốn khiêu chiến với Bá Thiên Đế."
Thiết Đầu và Phương Bình không khỏi liếc nhìn Từ Khuyết vài cái.
Mặc dù Phương Bình và Thiết Đầu đều biết rõ quy tắc qua cửa ải.
Khi bước lên võ đài, sức mạnh của Bá Thiên Đế sẽ trở nên gần giống với sức mạnh của người khiêu chiến.
Nhưng, dù thế nào đi nữa, người đó cũng là Bá Thiên Đế độc nhất vô nhị.
Người bình thường… Chưa nói đến việc thách đấu với Bá Thiên Đế, ngay cả đứng trước mặt hắn cũng sẽ rụt rè.
Thế nhưng Từ Khuyết, Tông sư thất phẩm lại chủ động khiêu chiến.
Lòng dũng cảm này không người bình thường nào sánh được, đáng được khen ngợi.
"Đinh! Xin chúc mừng, ngươi đã khoác lác không tầm thường, đạt được 20000 điểm khoác lác."
Trong đầu Từ Khuyết vang lên một âm thanh, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Sau đó, hắn bước lên sàn đấu, nắm chặt tay rồi nói: "Bá Thiên Đế, mời!”
“Được!” Bá Thiên Đế cao giọng hét lớn.
Cả hai người rất nhanh đã chiến đấu với nhau giống như Phương Bình đã làm trước đây.
Mặc dù trận chiến của bọn họ không gay cấn như Phương Bình.
Thế nhưng, nó vẫn rất thú vị.
Khoảng nửa giờ sau, Từ Khuyết đánh bật Bá Thiên Đế ra khỏi sàn đấu với cái mũi chảy đầy máu.
Thấy vậy...
Sắc mặt của Phương Bình, Thiên Cực và Thiết Đầu đều lộ ra vẻ ngạc nhiên khó có thể che giấu.
Rất hiếm khi có người dám đối đầu trực diện với Bá Thiên Đế.
Hôm nay, hắn đã thành công đánh bại Bá Thiên Đế.
Tài năng chiến đấu và tốc độ phát triển này, tuyệt đối có thể gọi là thiên tài, quái vật!
"Đinh! Xin chúc mừng, ngươi đã khoác lác để cho người ta nhìn ngươi bằng con mắt khác, đạt được 20000 điểm khoác lác."
Từ Khuyết nghe vậy, mạnh mẽ lau mũi đang chảy máu của mình rồi khoanh tay nói: "Hóa ra Bá Thiên Đế cũng chỉ có như thế thôi sao?"
Bá Thiên Đế... Cũng chỉ có như vậy?
Ngay cả nhiều Hoàng Giả cũng không dám nói những lời như vậy.
Kết quả là một Tông sư thất phẩm lại thực sự nói ra điều đó.
Tất cả mọi người đều tròn xoe mắt, không tin vào tai mình.
Thật ra, sau khi Từ Khuyết nói ra lời này thì chân của hắn cũng run rẩy một trận.
Thế nhưng, sau khi hắn nghe thấy âm thanh nhắc nhở trong đầu mình, trên mặt hắn lại nở ra một nụ cười
"Đinh! Xin chúc mừng, ngươi đã khoác lác mạnh mẽ, đạt được 10 vạn điểm khoác lác."
"Đinh! Xin chúc mừng, ngươi đã khoác lác làm cho người ta khó có thể tin, đạt được 10 vạn điểm khoác lác."
...
Đúng là không sai, khoác lác ở trước mặt người mạnh sẽ có được thu hoạch vô cùng phong phú.
Kể từ giờ, hắn có thể tiến vào cảnh giới Tông sư bát phẩm bất cứ lúc nào!
Bá Thiên Đế kêu lên một tiếng: "Ta chỉ có như vậy ư? Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy những lời như vậy."
Dứt lời, trong hai mắt của Bá Thiên Đế phát ra tia sáng dữ tợn giống như một mũi tên sắc nhọn, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Từ Khuyết không khỏi rùng mình một cái, hắn không dám nói gì nữa mà chỉ cười hai tiếng rồi vàng nhảy xuống khỏi võ đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận