Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 190: Người thân và bạn bè hâm mộ, hỏi trời!

Đám người thân và bạn bè thấy vậy, từng đôi mắt đều trừng lớn.
Người sáng lập Vương Phúc châu báu, trung đội trưởng của đội Chấp Pháp, đề đốc của Hán thị, Tổng đốc của tỉnh Bắc Hồ…… Tranh nhau hiện diện chúc mừng.
Thậm chí, Tổng đốc còn đưa lên lời chúc mừng “Bắc Hồ Đại Tài”.
Đây là chuyện để người ta kiêu ngạo và khó tin đến cỡ nào?
Lúc trước, không ít người khi biết được Diệp Húc tiến vào đại học Hoa Thanh, ngoài miệng nói chúc mừng.
Trên thực tế, nội tâm cũng không quá mức để ý.
Cuối cùng, được đại học Hoa Thanh trúng tuyển, cũng chỉ là một học sinh bình thường mà thôi.
Tương lai như thế nào, ai cũng không biết rõ.
Nhưng, hiện giờ, mọi người đều ném cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Một học sinh bình thường có thể để chủ tịch của một tập đoàn châu báu lớn, tự mình đưa tặng Kim Trạng Nguyên sao?
Một học sinh bình thường có thể để trung đội trưởng của đội Chấp Pháp, tự mình đến nơi để chúc phúc sao?
Một học sinh bình thường có thể để Tổng đốc đại nhân đưa lời chúc bằng chữ viết tay sao?
Không có khả năng!
Bọn họ biết rõ tương lai của Diệp Húc, đã hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Vạn Vân hưng phấn nói: “Bắc Hồ Đại Tài, cảm ơn Hà Tổng đốc, cảm ơn!”
Hà Tổng đốc mỉm cười nói: “Không cần cảm tạ, đây là danh hiệu mà Diệp Húc nên có.”
Những lời này, Hà Thiên Phi cũng không nói điêu chút nào.
Bởi vì, trong cuộc tranh tài linh giả trẻ tuổi, Hà Thiên Phi cũng ở hiện trường.
Hắn từ trong miệng đại Tổng đốc Lý Tuyền ở phương Bắc biết được bản lĩnh của Diệp Húc cực kỳ bất phàm, hơn nữa, rất có thể có quan hệ nào đó với vị cường giả trong bóng tối kia.
Vị cường giả trong bóng tối kia, liên tục cứu vớt Hán thị, thậm chí là toàn bộ tỉnh Bắc Hồ ba lần.
Một cái danh hiệu “Bắc Hồ Đại Tài”, thật sự không ngoa tí nào.
“Hà Tổng đốc, chào ngươi! Ta là gia gia của Diệp Húc.” Gia gia ngồi ở bên trong, cũng không nhịn được đi tới, kích động nói.
“Chào ngài, ngài có một hảo tôn tử a!” Hà Thiên Phi vội nói.
Gia gia vội nói: “Hà Tổng đốc, lời này của ngài thật sự là làm khó ta, trước kia, ta còn là chiến sĩ của ngài.
Ta là chiến đội ở phía Bắc.”
“Thì ra Diệp lão ca là chiến hữu, ha ha ha!” Hà Thiên Phi đắc ý cười nói, cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của gia gia, giống như hảo huynh đệ tương giao nhiều năm.
Linh giả có thể gia tăng thọ mệnh, giống như Hà Thiên Phi - loại Tông Sư này, dưới tình huống bình thường, sống tới 200 tuổi căn bản không có bất kì vấn đề gì.
Đừng nhìn hiện giờ Hà Thiên Phi còn rất trẻ, nhưng, trên thực tế, đã hơn 100 tuổi.
Cả người gia gia kích động đến mức bắt đầu có chút run rẩy.
Người mà chiến sĩ sùng bái nhất là dũng giả và cường giả.
Mà Hà Thiên Phi thân là lãnh đạo, không thể nghi ngờ chính là cường giả dũng mãnh nhất theo cảm nhận của gia gia, là người mà gia gia sùng bái nhất.
Hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một ngày, có thể cùng Hà Thiên Phi thân thiết như huynh đệ vậy?
Gia gia liếc nhìn Diệp Húc ở phía sau, ánh mắt trở nên kiên định.
Chính mình thật sự có một hảo tôn tử a!
……
Hai người Đổng Nguyên Vĩ và Đồ Thành Minh ngồi ở nơi xa, nhìn cảnh tượng ở trước mặt, ngẩn ra một trận.
Nửa ngày, Đổng Nguyên Vĩ mới thấp giọng lẩm bẩm nói: “Sau này chúng ta cố gắng, thật sự có thể đuổi kịp bước chân của Diệp Húc sao?”
“Đại khái có lẽ có khả năng…… Đi.” Đồ Thành Minh chất phác nói.
Tiệc lên lớp này, kéo dài vài tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Diệp Húc, Vạn Vân và gia gia của hắn, liên tục được mời rượu.
Bất quá, rượu của Vạn Vân và gia gia, cơ hồ đều được Diệp Húc hỗ trợ uống hết.
Ngày này, Diệp Húc không biết mình đã uống bao nhiêu ly rượu.
Cũng may tu vi của hắn cao cường, căn bản sẽ không say rượu, thoáng vận công, thậm chí kể cả một chút mùi rượu cũng không có.
Khi về đến nhà, trời đã tối.
Diệp Húc nhìn lão mẹ và gia gia vẫn đầy mặt tươi cười, trong lòng cũng cực kỳ mừng rỡ.
Lặng lẽ vận chuyển một sợi năng lượng vào trong cơ thể của bọn họ, để sau khi bọn họ ngủ yên, lúc này mới trở về phòng của mình.
……
Lúc này, triều Thanh, thế giới Bản Lĩnh Kỷ Hiểu Lam.
Phía Nam, mặt trời chói chang, nhiệt độ tăng cao, không khí đều phảng phất trở nên vặn vẹo.
Sông dài khô cạn, hồ nước biến mất.
Những cánh đồng ruộng khô khốc, nứt nẻ, cây nông nghiệp chết dần đi.
Từng đám bá tánh, liền vỏ cây cũng đều ăn sạch.
Cuối cùng, vẫn như cũ chết bất đắc kỳ tử bên trong nơi hoang vu.
Tiếng kêu khóc, tiếng chửi bậy, không dứt bên tai.
Cuối cùng, càng ngày càng nhiều dân tị nạn đổ về trong thành, đầu đường cuối ngõ, khắp nơi đều có thể thấy được, vô cùng thê thảm và hỗn loạn.
Ngày này, Càn Long thật sự đã rất ngột ngạt ở trong cung.
Vì thế, tự mình xuất cung, cũng kêu Hòa Thân và Kỷ Hiểu Lam tới đây.
“Các ngươi nói xem…… Lần này chúng ta đi đâu?” Càn Long hỏi.
Hòa Thân nghe vậy, lập tức minh bạch Càn Long là muốn cải trang vi hành (du ngoạn).
Nhưng, hiện giờ hạn hán nghiêm trọng ở phía Nam, ngân lượng cứu tế lại phần lớn vào túi tiền của đám quan, hắn tự nhiên không muốn để Càn Long biết được.
Vội nói: “Hiện đang trong mùa hè nóng bức, thời tiết nóng bức, ta cảm thấy đi sơn thôn ở phía Bắc tránh nóng tương đối ổn thỏa, rất mát mẻ!”
Càn Long liếc nhìn Kỷ Hiểu Lam liên tục hút thuốc ở bên cạnh, nói: “Lão kỷ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Kỷ Hiểu Lam phun ra khói thuốc về phía Hòa Thân, khiến Hòa Thân liên tục ho khan.
Lúc này mới nói: “Ta cảm thấy hẳn là đi phía Nam.”
“Nga? Tại sao vậy?” Càn Long hỏi.
“Bởi vì, phong cảnh ở Giang Nam đẹp, đẹp như tranh vẽ!” Kỷ Hiểu Lam nói.
Càn Long cười nói: “Thế nhưng, ta cảm thấy phía Đông tốt hơn.”
Phía Nam khô hạn, dân tị nạn ở phía Đông cũng rất nhiều.
Hòa Thân lại nói: “Hoàng tam gia, hiện tại trời nóng như vậy, vẫn là đi phía Bắc tốt hơn.”
Kỷ Hiểu Lam: “Phía Nam tốt hơn.”
Càn Long cười nói: “Bất đồng ý kiến sao?”
“Bất đồng ý kiến cũng rất đơn giản, chúng ta có thể hỏi trời.” Kỷ Hiểu Lam nói.
“Hỏi trời như thế nào?” Càn Long hỏi.
“Đơn giản, tìm một người xa lạ, tốt nhất là tìm người xa lạ nào có thể viết chữ, để hắn viết Nam, Bắc, Đông, rồi để Hoàng tam gia rút thăm, trúng nơi nào thì đi nơi đó.” Kỷ Hiểu Lam nói.
“Biện pháp này được!” Càn Long rất tán đồng, cũng nhìn lại bốn phía, đúng lúc thấy được một thầy bói, vội đuổi nhanh tới.
“Vị tiên sinh này, ngươi có thể giúp ta một cái việc không?”
Vì thế, Càn Long nói ra toàn bộ ý tưởng lúc trước, hơn nữa còn tặng một thỏi bạc.
Thầy bói thấy vậy, lập tức đáp ứng, nói: “Ba người các ngươi quay đầu đi, để tránh các ngươi gian lận.”
Càn Long cười nói: “Vị tiên sinh này ngược lại là công chính, thú vị, thú vị, ha ha!”
Tuy rằng, Hòa Thân cực kỳ muốn Hoàng Thượng đi phía Bắc.
Nhưng, lúc này, cũng đành bất đắc dĩ quay đầu.
Rất nhanh, ba tờ giấy gấp xuất hiện ở trên bàn.
Càn Long tiện tay cầm một tờ, nói: “Chính là cái này.”
Một cái chữ “Nam” to lớn, xuất hiện ở trước mặt ba người.
“Xem ra ông trời muốn chúng ta đi phía Nam, vậy đi phía Nam thôi.” Càn Long vung cây quạt, cũng sải bước đi về nơi xa.
Hòa Thân hung hăng trừng mắt liếc nhìn thầy bói, rồi sau đó, nhanh chóng bước theo, nói: “Hoàng tam gia, ngài đợi ta với.”
Đối với chuyện này, thầy bói cũng không thèm để ý.
Chờ sau khi Càn Long, Hòa Thân, Kỷ Hiểu Lam đều đi xa, con ngươi của thầy bói chợt nở rộ ra từng đợt u mang quỷ dị.
Nhếch miệng cười nói: “Càn Long, cuối cùng cũng xuất cung rồi sao? Lúc này, toàn bộ triều Thanh cuối cùng sẽ rơi vào tay ta!”
Dứt lời, chậm rãi mở ra hai tờ giấy gấp còn lại, thình lình tất cả đều là “Nam”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận