Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 469: Không Gian Rách Nát, Hội Tụ!

Tất nhiên là Diệp Húc không biết hai người bạn học của mình đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Hắn thong thả đi về phía trước, không bao lâu thì đến văn phòng hiệu trưởng.
Lúc này, giáo dục tổng đốc Trương Đào, Nhân Vương Phương Bình, hiệu trưởng Hồ Xuyên, Từ Khuyết, Uông Tư Nhã…… Cùng với các học sinh đứng mười người đứng đầu Chân Long đại tái ở Hoa Hạ đều tụ tập ở đây, khiến cho văn phòng vốn dĩ rộng rãi trở nên hơi chen chúc.
“Thùng thùng!"
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nặng nề.
Hồ Xuyên nói: “Vào đi."
Sau khi thấy Diệp Húc tiến vào, Phương Bình cổ quái nói: “Bạn học Diệp, rốt cuộc thì ngươi cũng tới rồi. Ngươi có biết ta ghét nhất là chờ đợi không?"
Diệp Húc xấu hổ sờ ót, nói: “Ta vô tình đột phá cho nên trì hoãn thời gian một chút."
Phương Bình hơi sửng sốt, hỏi lại: “Đột phá?"
Đồng thời, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Húc, cẩn thận đánh giá đối phương một phen.
Ngay sau đó, hai mắt Phương Bình sáng rực, nói: “Năng lượng gần như chín vạn, tốt tốt tốt!"
Những người trong văn phòng hiệu trưởng nghe thấy vậy, trên mặt ai nấy đều lộ ra một tia dị sắc.
Bọn họ đều biết rất rõ chín vạn năng lượng đại biểu cho cái gì.
Nhất lực phá vạn pháp (sức mạnh vượt qua tất cả), thực lực là sức mạnh!
Trương Đào cũng cười nói một cách sảng khoái: “Ha ha ha! Ta vốn dĩ còn đang lo lắng cho an nguy của các cường giả không phải Tông Sư, hiện giờ xuất hiện một học sinh có chín vạn năng lượng, ta cũng yên tâm một chút rồi."
Hồ Xuyên cũng gật đầu đồng ý liên tục.
Từ Khuyết đứng bên cạnh khoanh hai tay, nói: “Diệp Húc không hổ là phó bang chủ của bang Tạc Thiên chúng ta, bang chủ ta đây chỉ còn thiếu một chút nữa mới có thể đạt tới chín vạn năng lượng, không ngờ ngươi lại đi trước một bước rồi."
Trương Đào và Phương Bình khẽ liếc nhìn Từ Khuyết, nhưng không ai nói gì.
Mà vẻ mặt của những người cùng tham gia Chân Long đại tái lại hiện lên một tia ngạc nhiên.
Cùng lúc đó, trong đầu Từ Khuyết vang lên một âm thanh thanh thúy.
“Đinh! Chúc mừng ngươi khoác lác mạnh mẽ, đạt được 1000 điểm khoác lác."
“Đinh! Chúc mừng ngươi khoác lác thần bí, đạt được 1000 điểm khoác lác."
“Đinh! Chúc mừng ngươi khoác lác vô địch, đạt được 1000 điểm khoác lác."
…….
Nghe được những âm thanh nhắc nhở này, khóe miệng Từ Khuyết lập tức cong lên, hắn thầm nghĩ: Quả nhiên, hắn càng khoác lác trước kẻ mạnh thì điểm khoác lác càng tăng nhanh.
Không!
Phải nói là, ta không hổ là vua khoác lác, chỉ cần một hành động tùy tiện thôi cũng đã tràn ngập sự làm màu rồi.
Trương Đào lại nói: “Hiện tại mọi người đã đến đông đủ, vậy tất cả hãy tập hợp ở quảng trường đi."
Trương Đào vừa nói vừa giơ tay đột nhiên đánh ra một quyền.
“Phanh!"
Không gian xung quanh giống như thủy tinh bị phá nát, sau đó lộ ra một cái lỗ đen cao bằng một người.
U tĩnh, lạnh lẽo.
Giống như một khi có người tiến vào trong đó thì sẽ đánh mất phương hướng, không còn là chính mình.
Mọi người không khỏi sinh ra một chút hoảng sợ.
Trương Đào dường như rất thích nhìn thấy vẻ mặt này của mọi người, hắn đắc ý cười nói: “Đây là đường hầm không gian tạm thời do ta tạo ra, mọi người cứ yên tâm bước vào, rất nhanh sẽ tới nơi."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt ai nấy đều lộ ra sự sợ hãi.
Người ta hay sợ sệt đối với những thứ không biết.
Từ Khuyết cắn răng, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Chỉ là đường hầm không gian thôi mà, có vậy thôi mà các ngươi đã sợ tới mức này rồi."
Vừa nói, hai chân của Từ Khuyết vô thức run nhẹ một chút.
Có điều trên mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt, sau đó chậm rãi bước vào bên trong đường hầm không gian.
Trên mặt Trương Đào không khỏi hiện ra một tia tán dương.
Có người đầu tiên, những người còn lại cũng nhanh chóng đi theo.
Từng người một nối đuôi nhau bước vào đường hầm không gian.
Ngay sau đó, bọn họ lập tức xuất hiện ở trên một quảng trường rộng lớn.
Ánh nắng chói chang, không khí trong lành.
Khi Từ Khuyết đặt chân lên quảng trường, lòng bàn chân của hắn còn có chút lâng lâng, nhưng sau đó nhanh chóng ổn định trở lại.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn lại vang lên một âm thanh thanh thúy.
“Đinh! Chúc mừng ngươi khoác lác thần bí, đạt được 1000 điểm khoác lác."
“Đinh! Chúc mừng ngươi khoác lác cường đại, đạt được 1000 điểm khoác lác."
…….
Khóe miệng Từ Khuyết khẽ cong lên, hắn quay đầu nhìn về phía đồng bạn vừa mới được ra đường hầm không gian rồi khoanh hai tay lại, nhẹ nhàng nói: “Nhìn qua thì không gian vỡ vụn có chút huyền diệu, thật ra thì cũng chỉ là chuyện nhỏ!
Sau này ta nhấc tay một cái cũng có thể nhẹ nhàng làm được."
Trương Đào vốn dĩ còn muốn khích lệ Từ Khuyết một chút.
Nhưng sau khi nghe đối phương nói như vậy, hắn không khỏi sinh ra một cảm xúc muốn đánh người.
Cái gì mà chỉ là chuyện nhỏ?
Ngay cả Tông Sư, Đại Tông Sư cũng khó có thể làm được!
Cái này mà nói chỉ là chuyện nhỏ à?
Cái này rõ ràng đã thể hiện thực lực vô địch của hắn đấy!
Trương Đào hầm hừ nói: “Còn đứng đó nói nhảm nữa? Nhanh lên đi, thiên tài Hoa Hạ và Địa Cầu đều đang chờ các ngươi ở đằng trước đó!"
Khi nói chuyện, Trương Đào đã xách Từ Khuyết lên như là xách bóng cao su rồi đi nhanh về một phía.
Từ Khuyết là Linh Giả lục phẩm, cơ thể mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, bị xách như thế này hoàn toàn không thương tổn đến hắn chút nào.
Nhưng nhìn qua thì lại có chút buồn cười.
Phương Bình thấy vậy, suýt nữa cười ra tiếng.
Những người còn lại đều nhịn cười đi theo.
Không bao lâu sau, hơn một ngàn người xuất hiện trong tấm mắt của bọn họ.
Sau khi nhìn thấy Trương Đào, Lang Vương của nước M cất cao giọng nói: “Trương Đào, rốt cuộc thì ngươi cũng tới rồi."
Trương Đào ném Từ Khuyết sang một bên, nói: “Thế nào? Chờ không nổi à? Người Địa Giới tới rồi à?"
“Phanh!"
Lúc này, không gian nơi xa đột nhiên vỡ tan.
Tiếp theo, một nhóm nam nữ da đỏ xuất hiện giữa trời, giống như ác ma giáng thế, thổi quét hơi thở cuồng bạo, chậm rãi rơi xuống đất.
“Oanh!"
Lực lượng khủng bố khiến cho mặt đất rung chuyển kịch liệt, giống như là có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó, hơi thở đáng sợ khuấy động một cơn gió lớn rồi lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, thổi bay quần áo và tóc của những người Địa Cầu nơi xa.
Phương Bình bĩu môi, nói: “Người Địa Giới vẫn cứ thích hư trương thanh thế như vậy."
“Hừ!"
Cầm đầu nhóm người Địa Giới là một người đàn ông khoác áo choàng dài màu tím, hắn hừ một tiếng với Phương Bình: “Hư trương thanh thế?
Phương Bình, ngươi có muốn trải nghiệm xem rốt cuộc chúng ta có hư trương thanh thế hay không?"
Phương Bình cất cao giọng nói: “Được thôi!
Các ngươi muốn một đấu một với ta hay là đánh hội đồng đây?
Hoặc là thế này đi, dù sao mọi người cũng tập hợp ở đây, mọi người cùng nhau tiến lên, đánh đến ngươi chết ta sống, sau đó xếp hạng cho tam giới.
Sau này mọi người không bao giờ phải tranh đoạt bí cảnh hay bảo hộ thông đạo nữa.
Như thế nào?"
Người đàn ông áo tím há miệng, nhưng hắn như mắc kẹt trong cổ họng, không nói ra được chữ nào.
Đấu một mình với Phương Bình?
Hắn ta chính là một kẻ điên.
Ở đây ai dám nói sẽ thắng hắn một cách dễ dàng?
Mặc dù thắng thì cũng muốn đi nửa cái mạng, không bao lâu nữa thì sẽ toi đời.
Về phần… Đánh hội đồng?
Thậm chí là tất cả mọi người cùng tiến lên?
Cái này đại đa số người càng không dám.
Nếu nói Phương Bình là kẻ điên hạng nhất, như vậy thì những người Địa Cầu khác tuyệt đối có thể được gọi là kẻ điên hạng hai.
Dồn bọn họ tới bước đường cùng, vậy thì ngươi đừng hòng sống nữa.
Đây là kinh nghiệm của nhiều trận chiến, được đúc kết bằng máu tươi của người Địa Giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận