Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 332: Yêu cầu, mời người mới!

Đám học sinh càng nghe vậy thì đầu càng cúi xuống thấp, âm thầm nắm chặt tay, nhưng trước sau vẫn không cách nào trả lời lại.
Thật sự là thực lực của nhóm thanh niên đầu đinh kia quá mạnh mẽ.
Khó chịu?
Vậy hét vài tiếng, sau đó tiếp tục bị người đánh lết trên đất giống cả đám thiên tài ngoài cổng kia à?
Vậy chỉ càng thêm khó coi thôi.
Người đàn ông cao gầy lại lần nữa cất cao giọng nói: “Như thế nào? Không dám thách đấu nữa hả?
Cái gọi là đại học Hoa Thanh đây à?
Xem ra… nhiều lắm cũng chỉ có thế!
Nghe nói trường các ngươi còn lập cái bảng Tiềm Long gì mà?
Gọi hết người được xếp trên đó ra đây đi.
Đúng rồi, cô gái đứng đầu bảng Tiềm Long tên là Uông Tư Nhã gì đó phải không?
Gọi nàng ra đây xoa bóp chân cho anh em …”
“Không sai!”
“Ha ha ha!”
Cả nhóm thanh niên đầu đinh đều phá lên cười.
Chúng học sinh vừa nghe, nắm tay càng siết chặt.
Ngày hôm qua, bảng Tiềm Long vừa được đổi mới, Uông Tư Nhã đã chính thức nhảy lên đứng đầu bảng Tiềm Long.
Thực lực nàng cao cường, gương mặt xinh đẹp, đã chân chính trở thành nữ thần của bọn họ.
Nhưng hiện giờ, nữ thần bị người khác sỉ nhục thẳng mặt như vậy, quả thật còn khó chịu hơn việc mình bị đánh.
“Đạp đạp!”
Lúc này, cách đó không xa chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân nặng nề.
Có một bóng người cao lớn, khôi ngô chậm rãi đi ra.
Chính là Diệp Húc.
“Các ngươi muốn Uông Tư Nhã xoa bóp chân hả?” Diệp Húc nhàn nhạt nói.
Đối với mấy chuyện linh ta linh tinh như cửa trường bị người đạp đổ hay bạn học đánh nhau, Diệp Húc sẽ không để ý tới.
Dù gì thì ở trong mắt Diệp Húc, đám này đều là trẻ con chơi trò chơi mà thôi.
Hắn vốn chẳng có hứng thú gì.
Nhưng, nếu liên quan đến Uông Tư Nhã thì hắn đương nhiên không thể không hỏi đến.
Người đàn ông cao gầy nhẹ nhàng nói: “Thì sao?
Khó chịu à?
Được!
Vậy đánh ta đi!”
Chỉ thấy…
Diệp Húc thoáng giơ tay lên một cái.
“Ầm!”
Nháy mắt, người đàn ông cao gầy đã bị đánh bay ra ngoài, cả người xốc ngược bay qua một bên, rơi vào trong thùng rác cách đó không xa.
Miệng mũi chảy máu, cực kỳ chật vật.
Diệp Húc cười nói: “Là chính hắn kêu ta đánh, ta còn chưa từng nghe yêu cầu nào như vậy.”
Mọi người… đờ người ra một lúc.
Cả đám bọn họ đều vừa tận mắt thấy thực lực người đàn ông cao gầy kia mạnh đến mức nào.
Vài cao thủ trên bảng Tiềm Long đều bị hắn đánh bại dễ dàng.
Nhưng, hiện tại thì sao?
Hắn sao lại bị người khác đấm một đấm bay vào thùng rác, đầy mặt là máu?
Chuyện này làm người ta cảm giác, quả thật... Giống như là đang nằm mơ vậy.
“Ừng ực!” Một học sinh dùng sức nuốt ngụm nước miếng.
“Ngươi to gan, lại dám đánh đội trưởng!” Tiểu Bát quát to, nhanh chóng vung tay đánh tới Diệp Húc.
Thân thể Diệp Húc hơi lướt qua, né tránh thành công, bàn tay như đao, nhẹ nhàng chém lên cổ Tiểu Bát.
“Ầm!”
Tiểu Bát chỉ thấy trước mắt tối sầm, cả người thẳng tắp ngã xuống mặt đất, hoàn toàn mất đi tri giác.
“Tiểu Bát!”
Nhóm thanh niên đầu trọc còn lại lần lượt kêu to, giống như một đám mãnh thú, tản ra hơi thở tàn nhẫn, lao nhanh về phía Diệp Húc.
Với đám nhóc này, Diệp Húc chỉ không ngừng vung đấm, vung quyền.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Chỉ nghe từng đợt âm thanh nặng nề, nhộn nhạo quanh quẩn ở cổng trường.
Tiếp theo, toàn bộ nhóm thanh niên thay nhau ngã trái ngã phải, tất cả đều ngã xuống mặt đất, hoàn toàn mất đi sức chống cự.
Yên tĩnh.
Cả hiện trường là bầu không khí yên tĩnh.
Mọi người ai nấy há to miệng, cùng nhau trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ như vậy... Tất cả đều bị đánh bại rồi à?
Diệp Húc tùy ý liếc mắt qua đám người trên đất, lắc đầu, từ từ bước vào trong trường học.
Lúc này, đám học sinh mới tỉnh táo lại, hưng phấn la to: “Ha ha ha, thật tốt quá!”
“Đánh bại rồi!”
“Đây là kết cục khi tới thách đấu Hoa Thanh chúng ta!”
“Không sai!”
...
Trong văn phòng.
Hồ Xuyên và Tống Ưng liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt cả hai đều có chút ngẩn ra.
“Tốc độ và sức mạnh vừa rồi... hình như đã đạt tới trình độ Linh Giả Lục Phẩm.” Tống Ưng nói.
“Đúng vậy.” Hồ Xuyên gật đầu, nói:
“Diệp Húc này mới vào đại học Hoa Thanh ta chưa đến một tháng phải không?
Không ngờ đã lên tới năm phẩm, thật sự lợi hại!”
“Trước giờ có thể chất đặc biệt nào có thể tăng lên với tốc độ nhanh vậy không?” Tống Ưng hỏi.
“Không có.” Hồ Xuyên lắc đầu.
“Xem ra... Trên người hắn có bí mật.” Tống Ưng nói.
Hồ Xuyên cười nói: “Ai mà chẳng có bí mật? Bí mật trên người hắn càng lớn càng tốt.
Tốt nhất có thể lập tức biến thành cường giả mạnh nhất thế giới, đến lúc đó, chúng ta sẽ nhẹ nhàng rồi.”
Tống Ưng đồng ý gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Nhưng họ lại không biết, Diệp Húc sớm đã là cường giả mạnh nhất thế giới rồi.
Sau một hồi tán gẫu, Hồ Xuyên mới chậm rãi lấy điện thoại di động ra.
“Alo, tổng đốc Trương có bận gì không?” Hồ Xuyên hỏi.
Trương Đào nói: “Bên này có chút việc, nếu không có gì, vậy ta cúp máy trước.”
Hồ Xuyên lập tức nói: “Đừng, ta chỉ chậm trễ vài phút thời gian của ngài thôi.
Đám người ở cổng trường đại học Hoa Thanh ta, là ngài sắp xếp tới hả?”
“Một đám người? Người nào?” Trương Đào nghi ngờ nói: “Ta không biết.”
“Ồ, thì ra không phải do ngài sắp xếp?
Vậy thì thật là quá tốt rồi.
Ngài không biết đâu, vừa nãy có một đám người ở trung, cao phẩm, chặn trước cửa đại học Hoa Thanh chúng ta.
Kết quả là có một học sinh mới vào trường không lâu thấy họ vướng víu.
Đã tiện tay đánh cả đám kia tàn phế rồi.
Bây giờ đang nằm trên mặt đất như xác chết kìa.
Ai, giáo dục thật sự quá phí sức người sức của, quá phí tài nguyên.
Hiện tại, chỉ một học sinh mới nho nhỏ cũng không thể quản nổi.
Nếu cứ tiếp tục như thế, đại học Hoa Thanh chúng ta chỉ càng ngày càng loạn.
Ta thấy... nên là giải tán đại học Hoa Thanh sớm một chút.
Khó!
Quá khó khăn!”
Trương Đào ở đầu dây bên kia nghe từng tiếng thở dài của Hồ Xuyên, lông mày cũng nhíu lại.
Không phải là muốn nói người mình phái tới đập phá, nhưng cuối cùng bị một học sinh mới đánh đến nằm à sao?
Không phải là muốn nói đại học Hoa Thanh ngươi giáo dục tốt à?
Còn không phải muốn mượn cơ hội đòi tài nguyên à?
Nói thẳng không được hả?
Tự nhiên còn đòi giải tán đại học Hoa Thanh?
Vô nghĩa!
Mặt khác, tình huống đám chiến sĩ kia thế nào rồi?
Sao lại bị một học sinh mới đánh bại như vậy!
Nửa ngày sau, Trương Đào mới trả lời nói: “Ta cũng biết giáo dục không dễ, cũng hiểu đại học Hoa Thanh khó xử.
Có điều, hiệu trưởng Hồ yên tâm, rất nhanh sẽ có người đưa thật nhiều tài nguyên qua cho đại học Hoa Thanh...”
...
Cuộc điện thoại giữa Trương Đào và Hồ Xuyên, Diệp Húc đương nhiên không biết.
Lúc này, Diệp Húc đã về tới ký túc xá.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, chậm rãi dời lực chú ý lên nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Nobita: Rốt cuộc cũng xem Hokage Ninja xong rồi. Thế giới này quá đặc sắc!
Râu Trắng: A ha ha ha! Thật ra thế giới One Piece của chúng ta cũng rất xuất sắc!
Nobita: Ừm ừm, ta đang chuẩn bị xem đây.
Pain: Thế giới của chúng ta rất đặc sắc? Mọi người còn chưa cảm thấy được đau đớn à?
Naruto: Cảm thấy đau đớn làm gì?
Pain: Như thế, mọi người mới biết được quý trọng.
Naruto: Ngụy biện!
Trọng Lâu: Không biết khi nào mới có thêm nhiệm vụ nữa.
Hồng Thất Công: Ta cũng hy vọng sớm có nhiệm vụ, đương nhiên, tốt nhất đừng quá nguy hiểm đáng sợ.
Conan: Nhiệm vụ không nguy hiểm đáng sợ? Có không?
Hồng Thất Công: Hình như... hình như là... thật đúng là không có.
Lúc này, nhóm chat bao lì xì Chư Thiên chợt vang lên một âm thanh thanh thúy.
“Đinh, mời bạn tốt ngẫu nhiên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận