Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 266: Tiêu diệt, hoàn thành nhiệm vụ!

Hisoka khẽ liếm môi, nhếch miệng cười nói:
“Cuối cùng thì cũng có miếng mồi ngon xuất hiện, hy vọng ngươi có thể cho ta hưởng thụ một chút.”
Dứt lời, Hisoka chậm rãi đi về phía Đông.
Không lâu sau, một người mặc đồ đen xuất hiện trước mắt hắn.
“Ha ha!”
Người áo đen không nói hai lời, nâng tay bắn ra một năng lượng đạn cuồng bạo.
Hisoka nhanh chóng né sang một bên, thành công thoát được.
Sắc mặt Người áo đen lạnh lùng, trong tay lại phun ra một khối năng lượng đạn.
Thân thể Hisoka không ngừng né tránh.
Hai người cứ như vậy, một tấn công, một phòng thủ, liên tục không ngừng.
Tấn công mãnh liệt với tốc độ nhanh chóng.
Mà khoảng cách của hai người đã vô tình không ngừng tiến lại gần.
Lúc này, Hisoka đột nhiên xuất hiện trước mặt Người áo đen, nhếch miệng cười nói: “Trò chơi kết thúc!”
“Soạt soạt!”
Trong phút chốc, Người áo đen bị vô số dải dây vô hình trói lại, đừng nói là tấn công mà ngay cả một ngón tay cũng không có khả năng bắn ra đạn.
Người áo đen không biết đang xảy ra chuyện gì, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Hisoka.
Hisoka nhe răng cười nói: “Pháp sư không gì không thể làm được. Không cần nhìn ta với ánh mắt như thế, nhìn thế ta càng thêm hứng thú đó. Aha ha ha ha!”
Trong tiếng cười điên cuồng, Người áo đen bị những đoạn dây dài vô hình kéo thành nhiều đoạn, máu bắn ra dữ dội.
Thật dữ tợn và kinh khủng!
......
Khuôn mặt Phùng Bảo Bảo không chút thay đổi, liên tục lắm mình mấy cái, đi đến trước mặt Người áo đen.
“Hưu!”
Người áo đen vội vàng phun ra một luồng sáng vào khuôn mặt của Phùng Bảo Bảo.
“Phụt!”
Một tia máu lỏng đỏ bừng chảy ra chậm rãi từ hai má của Phùng Bảo Bảo rơi xuống.
Phùng Bảo Bảo sờ lên hai má, không nóng không lạnh nói: “Chảy máu rồi.”
Dứt lời, nàng thể hiện tốc độ của mình, trong chớp mắt đã đến phía sau Người áo đen.
Cùng lúc đó, Phùng Bảo Bảo không biết từ đâu nhặt được một cái xẻng, nhắm ngay sau đầu của Người áo đen mà đập mạnh xuống.
“Đùng!”
“Đùng!”
“Đùng!”
Thanh âm nặng nề, trầm bổng vang lên.
Cùng với độ sáng mờ ảo của rừng cây, khiến cho bầu không khí trở nên âm trầm, khủng khiếp.
......
Vô Tâm xuất hiện như một vị thần, hai tay tạo thành hình chữ thập, chậm rãi từ phía Tây đi đến.
Người ở từ xa phía bóng tối vừa mới chuẩn bị bắt đầu tấn công, hai tròng mắt của Vô Tâm đột nhiên nở ra nụ cười quỷ dị.
Giống như vị Đức Phật tránh xa lũ quỷ, nói: “Bỏ vũ khí xuống, lập tức thành Phật.”
“Bùm!”
Dứt lời, Vô Tâm đá mạnh một cái về phía tảng đá, giống như viên đạn bay qua đầu Người áo đen.
Trong nháy mắt máu tươi phun trào.
......
Đồ Sơn Nhã Nhã không di chuyển nửa bước, từ đầu đến cuối vẫn nương tựa vào người Diệp Húc. Nàng chỉ liếc mắt một cái về phía Bắc.
Một cơn gió lạnh mạnh mẽ thổi đi. Trong nháy mắt khắp phía Bắc lập tức biến thành một tảng điêu khắc băng khổng lồ.
Trong suốt sáng bóng, vô cùng mĩ lệ.
Sau đó, Đồ Sơn Nhã Nhã khẽ hừ một tiếng. Tảng băng điêu khắc lập tức bị nứt ra, vỡ tan tành, đá lởm chởm gồ ghề cùng với Người áo đen hóa thành cả một vùng băng lớn.
Cuối cùng, Người áo đen đã chết.
Theo lý thuyết, tất cả phải khôi phục như bình thường mới đúng.
Nhưng lúc này, một cơn gió lớn đột nhiên thổi từ xa đến.
Bầu trời càng trở nên âm trầm và tối tăm.
Mây đen cuộn trào dữ dội, một trận sấm sét kịch liệt xảy ra, hàng vạn hàng nghìn tia chớp xoay nhanh chóng, giống như muốn xé tan nát hoàn toàn cả màn trời.
“Uỳnh!”
Ngay sau đó, năm người cùng Người áo đen đang chết thảm tại chỗ đột ngột bị cuốn lên trời cao, tràn ngập mùi khí độc nồng nặc.
Luồng khí độc tiếp tục lan rộng, ngưng tụ, hình thành một pho tượng khổng lồ che lấp ánh mặt trời.
Một đôi mắt màu đỏ tươi như mặt trăng, chiếu dưới ánh mặt trời chói lóa, trông vô cùng khủng khiếp.
“Không thể tưởng tượng được sau khi năm người chúng ta chết có thể sống lại và hợp nhất thành một.
Cảm giác trần đầy quyền lực này, thật sự quá tuyệt vời.
Đại nhân Vô Thượng Ma Thần, xin hãy chấp nhận sự tôn thờ chân thành nhất của ta!”
Trên bầu trời cao, vang lên một tiếng gầm rúng động trời đất.
“Ta sống lại, vậy thì các ngươi…. Đáng chết!”
Một luồng gió lạnh, giống như đợt sóng thần, nhắm đúng núi Long Hổ mà trào xuống.
Mọi người không khỏi rùng mình, đây là một loại sợ hãi tận sâu trong linh hồn.
Diệp Húc thản nhiên nói: “Đây hẳn là tác dụng của xúc xắc độ khó đúng không?
Chỉ là…. mỗi nhân vật phản diện đều ồn ào như vậy à?”
Dứt lời, Diệp Húc nâng nhẹ tay chọc một cái.
Hai ngón tay vàng dài ra cả chục thước, duỗi ra ngang trời.
Ánh sáng rực rỡ, thật chói mắt.
Phùng Bảo Bảo nói: “Ngón tay vàng, đã xuất hiện!”
“Uỳnh!”
Trên bầu trời cao rung lắc dữ dội, kinh hoàng như có thể hủy diệt toàn bộ thế lực ma quỷ khác, mây đen đầy trời. Phía trước ngón tay vàng giống như một tờ giấy bình thường, trong nháy mắt đã vỡ vụn rồi tan biến.
"Không!”
Sau một tiếng kêu thảm thiết điên cuồng, một mặt trời tràn đầy ánh nắng chói chang cùng bầu trời thăm thẳm xanh biếc, chậm rãi hiện ra trước mặt mọi người.
Mọi người…. Lại chết lặng.
Lúc trước, Diệp Húc dùng một ngón tay thoải mái phá vỡ bức tường năng lượng màu tím kia khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Mà bây giờ, sức mạnh của ngón tay thậm chí còn có thể tiêu diệt được yêu quái.
Loại sức mạnh này, vô cùng mạnh mẽ!
Mà nhân vật này…. Trước đây chưa từng nghe qua tên hắn.
Hắn ta rốt cuộc là ai?
Vương Cũng và Gia Cát Thanh.
Lại còn đứng thẳng tắp.
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra lúc trước âm thầm tính toán Diệp Húc, vì sao lại cảm thấy hắn như một vị thần tiên, bất khả chiến bại, và muốn tôn thờ hắn.
Không!
Diệp Húc căn bản không phải là giống thần tiên, hắn vốn dĩ là thần tiên thật sự.
Lúc này trên mặt của Diệp Húc, Đồ Sơn Nhã Nhã, Vô Tâm cùng Hisoka hiện ra một nụ cười.
Bởi vì, trong nhóm chat bao lì xì Chư Thiên vang lên một âm thanh lanh lảnh.
“Đinh! Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ, giết được tiểu phân đội năm người của Vực Sâu.”
“Đinh! Kích hoạt hệ thống nhân đôi, điểm tích lũy trong rương nhân 4.”
“Đinh! Chúc mừng Chúa Cứu Thế đạt được một trăm hai mươi nghìn điểm tích lũy.”
“Đinh! Chúc mừng Đồ Sơn Nhã Nhã đạt được bảy mươi nghìn điểm tích lũy.”
“Đinh! Chúc mừng hòa thượng Vô Tâm đạt được bảy mươi nghìn điểm tích lũy.”
“Đinh! Chúc mừng Hisoka đạt được bảy mươi nghìn điểm tích lũy.”
“Đinh! Chúc mừng Phùng Bảo Bảo đạt được bảy mươi nghìn điểm tích lũy.”
Hồng Thất Công: Chúa Cứu Thế được một trăm hai mươi nghìn điểm, còn lại mỗi người được bảy mươi nghìn điểm.
Hồng Thất Công: Ta không biết dùng từ ngữ nào để biểu đạt tâm trạng của mình lúc này, chỉ có thể dùng một câu: Chết tiệt!
Lâm Chánh Anh: Chết tiệt! + 1.
Cát Tiểu Luân: Chết tiệt! + 2.
Iron Man: Chết tiệt! + 3.
......
Naruto: Không ngờ lại có nhiều điểm như vậy! Ta nhất định sẽ tham gia nhiệm vụ lần sau, điểm cao nhất chắc chắn sẽ là của ta!
Shanks Tóc Đỏ: Hy vọng nhiệm vụ lần sau sẽ sớm xuất hiện.
Harry Potter: Ta cũng hy vọng có thể tham gia nhiệm vụ lần sau. Nhưng mà ta chơi không phải vì điểm số, mà chỉ muốn đi du ngoạn thế giới khác.
Hồng Thất Công: Lời này ngươi nói thật à? Vậy ngươi tham gia nhiệm vụ rồi tặng điểm cho ta, có được không?
Harry Potter: Không được.
Hồng Thất Công:....
Trọng Lâu: Ta càng xem trận chiến của Chúa Cứu Thế lại càng phát hiện ra là hắn thật sự rất mạnh, mạnh không lường được. Thật sự mong chờ ngày được chiến đấu với hắn.
......
Vô số tin nhắn về chuyện này nhảy lên trong nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Nhưng, Diệp Húc và đám người không để ý đến.
Diệp Húc dùng đôi mắt lóe lên ánh vàng, nhìn lướt qua một vòng.
Rồi sau đó, lên tiếng nói: “Bảo Nhi, bọn ta đi trước đây.”
“Được rồi, bái bai.” Phùng Bảo Bảo nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận